Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt
Chương 10
Bellahoney Trần
31/10/2024
Hai người vẫn ở lại nhà bà.Buổi tối hôm ấy ,nằm trên tầng hai của ngồi nhà ,sàn nhà hơi lạnh cậu liền lấy chăn ra trải ,đặt hai chiếc gối.Đối với cậu ,ngủ cùng người mình không thực sự thích ,thì cũng khác gì anh em ngủ cùng nhau.Nên cậu cũng chẳng lo lắng gì mà nằm phệch lên chăn ,vỗ bên cạnh hất cằm nói " Dương Sỹ à ,anh không muốn ngủ sao.Hay định thức cả đêm ?"
" Không phải đã xin phép nghỉ thêm hai ngày nữa hả ,anh còn lo lắng gì nữa.Vô tư một chút ,nghỉ ngơi thêm một chút không tốt hơn sao"
Hắn nằm xuống bên cạnh ,trầm tư " anh không nghĩ về công việc "
" Chứ cái gì "
" Anh nghĩ về ,nếu nhà chúng ta có thêm một người.Sẽ trở nên thế nào ,có ấm cúng hơn không "
Cậu gật đầu " Tất nhiên là ấm áp hơn rồi ,sống một mình buồn chán chết đi được "
" Sao trước kia ,anh chịu đựng được hay thế ,không bạn bè ,không người thân.Nếu là em ,có lẽ sắp điên rồi "
Hắn khẽ cười " Có gì đâu ,nếu con người ta cô đơn quá lâu sẽ làm quen điều đó "
" Nhưng từ khi có em xuất hiện ,anh đã không thích ở một mình.Thậm chí là chán ghét nó "
" Vậy sao" Cậu quay qua nhìn ánh trăng len lỏi ngoài cửa sổ ,lãng tránh câu hỏi tiếp theo của hắn " Thôi khuya rồi ,ngủ đi.Mai hẵng nói "
" Ừ "Ánh mắt hắn dán vào lưng nhỏ ,hắn chưa từng nghĩ mình thích đàn ông.Nhưng gặp người này ,hắn lại không cản được mà sa vào cạm bẫy ái tình đầy chết chóc này ,dù biết bản thân sẽ chịu đau khổ ,bản thân sẽ bị gai đâm vào chi chít ,nhưng vẫn không kìm được bản thân mình ,không kìm chế được việc đặt tình cảm vào một người...
Cậu khép mắt ,cố gắng duy trì hơi thở ổn định.Trong lòng thầm niệm " Ngủ đi ,nhanh ngủ đi.Không muốn thấy Dương Sỹ nữa,cũng không muốn tưởng tượng ra cảnh đáng sợ dưới tầng hầm kia nữa ,không muốn bị nó ám ảnh.Ngủ nhanh đi"
Nhưng càng nghĩ ,lại chẳng ngủ được.Cũng như càng cố quên ,lại càng nhớ đến.Cảm giác bứt rứt đến khó chịu ,cậu định quay người.Bỗng nhiên cứng đờ người khi hắn khẽ vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau
Bờ vai cậu khẽ run lên ,như thể khoảng cách vô hình giữa hai người càng lúc càng lớn.Dù cử chỉ của hắn thật sự rất dịu dàng.Nhưng mỗi khi hắn chạm vào,cậu lại cảm thấy xa lạ len lỏi trong từng cử động tựa như một ranh giới không thể vượt qua...
Dương Sỹ khẽ thì thầm ,giọng hắn kề sát bên tai cậu " Em có lạnh không ?"
" Ực " Tiếng cậu nuốt nước bọt ,bóng đêm như đang nuốt chửng trái tim mình,tâm can đang bối rối đến nghẹt thở
Cái gì vậy ,anh gần thế làm gì...!!!
Cậu hơi mất tự nhiên ,im lặng nhiều chút.Rồi mới nhẹ nhàng nói :
" Không...nhưng em nghĩ...anh nên buông em ra..."
Hắn ôm chặt cậu hơn ,giọng nói ma mãnh khiến cậu rợn người " Sao lại vậy ,anh thấy như vậy rất ấm áp hơn mà.Cảm giác ma sát da thịt ,cùng hương thơm từ tóc em lúc nãy vừa tắm ,anh đã luôn luôn thích rồi.Cho nên ,đêm nay chỉ muốn ôm em mãi.Cũng sẽ ngủ ngon hơn "
Cậu đúng kiểu " tôi sợ con người anh rồi đó " nhưng cố nhăm mắt lại chẳng ngủ được ,liền run giọng nói " Anh...đừng ôm mà...em không ngủ được..."
Dương Sỹ hơi khựng lại,khoảng cách hai người rất gần ,nhưng lời nói của cậu khiến lòng hắn tựa như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình...!
Hắn đem tay mình nới lỏng người cậu ra ,rồi cứ thế quay người qua bên kia không muốn nhìn mặt cậu nữa " Được ,vậy thì không ôm"
Cậu cảm giác hắn đang giận dỗi ,nhưng cậu cũng chẳng phải là người thích dỗ nên mặc kệ
" tích tắc " Tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua ,lòng cậu lại chẳng không yên quay qua nhìn hắn " Anh ngủ rồi? "
" Ngủ rồi " Hắn cọc cằn đáp
Cậu bật cười ,nghĩ thầm " ai ngủ mà trả lời được cơ chứ "
Liền nghĩ ra một ý ,khẽ ôm lấy hắn.Cứ coi như ôm cún con vậy" Giờ ngủ ngon hơn chưa "
Hắn hé mắt nhìn tay cậu ôm trên ngực mình ,khóe môi khẽ nhếch lên.Nhưng sợ cậu sẽ nhìn thấy ,nên liền ngay lập tức thu lại nụ cười mà nhắm tịt mắt giả bộ ngủ
Cậu lại nhìn thấy hắn ,khẽ cười thầm trong lòng " Giỏi diễn lắm
Bàn tay ôm chặt hắn hơn ,ấm áp lan tỏa khắp người.Chìm vào giấc mộng tối ,ánh trăng vẫn chiếu từ cửa sổ len lỏi vào phòng ,màn đêm tĩnh mịch nhưng lại không lạnh lẽo...
" Không phải đã xin phép nghỉ thêm hai ngày nữa hả ,anh còn lo lắng gì nữa.Vô tư một chút ,nghỉ ngơi thêm một chút không tốt hơn sao"
Hắn nằm xuống bên cạnh ,trầm tư " anh không nghĩ về công việc "
" Chứ cái gì "
" Anh nghĩ về ,nếu nhà chúng ta có thêm một người.Sẽ trở nên thế nào ,có ấm cúng hơn không "
Cậu gật đầu " Tất nhiên là ấm áp hơn rồi ,sống một mình buồn chán chết đi được "
" Sao trước kia ,anh chịu đựng được hay thế ,không bạn bè ,không người thân.Nếu là em ,có lẽ sắp điên rồi "
Hắn khẽ cười " Có gì đâu ,nếu con người ta cô đơn quá lâu sẽ làm quen điều đó "
" Nhưng từ khi có em xuất hiện ,anh đã không thích ở một mình.Thậm chí là chán ghét nó "
" Vậy sao" Cậu quay qua nhìn ánh trăng len lỏi ngoài cửa sổ ,lãng tránh câu hỏi tiếp theo của hắn " Thôi khuya rồi ,ngủ đi.Mai hẵng nói "
" Ừ "Ánh mắt hắn dán vào lưng nhỏ ,hắn chưa từng nghĩ mình thích đàn ông.Nhưng gặp người này ,hắn lại không cản được mà sa vào cạm bẫy ái tình đầy chết chóc này ,dù biết bản thân sẽ chịu đau khổ ,bản thân sẽ bị gai đâm vào chi chít ,nhưng vẫn không kìm được bản thân mình ,không kìm chế được việc đặt tình cảm vào một người...
Cậu khép mắt ,cố gắng duy trì hơi thở ổn định.Trong lòng thầm niệm " Ngủ đi ,nhanh ngủ đi.Không muốn thấy Dương Sỹ nữa,cũng không muốn tưởng tượng ra cảnh đáng sợ dưới tầng hầm kia nữa ,không muốn bị nó ám ảnh.Ngủ nhanh đi"
Nhưng càng nghĩ ,lại chẳng ngủ được.Cũng như càng cố quên ,lại càng nhớ đến.Cảm giác bứt rứt đến khó chịu ,cậu định quay người.Bỗng nhiên cứng đờ người khi hắn khẽ vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau
Bờ vai cậu khẽ run lên ,như thể khoảng cách vô hình giữa hai người càng lúc càng lớn.Dù cử chỉ của hắn thật sự rất dịu dàng.Nhưng mỗi khi hắn chạm vào,cậu lại cảm thấy xa lạ len lỏi trong từng cử động tựa như một ranh giới không thể vượt qua...
Dương Sỹ khẽ thì thầm ,giọng hắn kề sát bên tai cậu " Em có lạnh không ?"
" Ực " Tiếng cậu nuốt nước bọt ,bóng đêm như đang nuốt chửng trái tim mình,tâm can đang bối rối đến nghẹt thở
Cái gì vậy ,anh gần thế làm gì...!!!
Cậu hơi mất tự nhiên ,im lặng nhiều chút.Rồi mới nhẹ nhàng nói :
" Không...nhưng em nghĩ...anh nên buông em ra..."
Hắn ôm chặt cậu hơn ,giọng nói ma mãnh khiến cậu rợn người " Sao lại vậy ,anh thấy như vậy rất ấm áp hơn mà.Cảm giác ma sát da thịt ,cùng hương thơm từ tóc em lúc nãy vừa tắm ,anh đã luôn luôn thích rồi.Cho nên ,đêm nay chỉ muốn ôm em mãi.Cũng sẽ ngủ ngon hơn "
Cậu đúng kiểu " tôi sợ con người anh rồi đó " nhưng cố nhăm mắt lại chẳng ngủ được ,liền run giọng nói " Anh...đừng ôm mà...em không ngủ được..."
Dương Sỹ hơi khựng lại,khoảng cách hai người rất gần ,nhưng lời nói của cậu khiến lòng hắn tựa như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình...!
Hắn đem tay mình nới lỏng người cậu ra ,rồi cứ thế quay người qua bên kia không muốn nhìn mặt cậu nữa " Được ,vậy thì không ôm"
Cậu cảm giác hắn đang giận dỗi ,nhưng cậu cũng chẳng phải là người thích dỗ nên mặc kệ
" tích tắc " Tiếng đồng hồ cứ thế trôi qua ,lòng cậu lại chẳng không yên quay qua nhìn hắn " Anh ngủ rồi? "
" Ngủ rồi " Hắn cọc cằn đáp
Cậu bật cười ,nghĩ thầm " ai ngủ mà trả lời được cơ chứ "
Liền nghĩ ra một ý ,khẽ ôm lấy hắn.Cứ coi như ôm cún con vậy" Giờ ngủ ngon hơn chưa "
Hắn hé mắt nhìn tay cậu ôm trên ngực mình ,khóe môi khẽ nhếch lên.Nhưng sợ cậu sẽ nhìn thấy ,nên liền ngay lập tức thu lại nụ cười mà nhắm tịt mắt giả bộ ngủ
Cậu lại nhìn thấy hắn ,khẽ cười thầm trong lòng " Giỏi diễn lắm
Bàn tay ôm chặt hắn hơn ,ấm áp lan tỏa khắp người.Chìm vào giấc mộng tối ,ánh trăng vẫn chiếu từ cửa sổ len lỏi vào phòng ,màn đêm tĩnh mịch nhưng lại không lạnh lẽo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.