Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt
Chương 21: Chương21
Bellahoney Trần
28/11/2024
Cậu cau mày khi vừa ngủ dậy bên cạnh đầu giường chiếc điện thoại không ngừng reo inh ỏi ,nhìn qua là thấy dòng tin nhắn đến từ số điện thoại của Vân Kỳ.Dụi mắt một hồi,để nhìn cho rõ dòng tin nhắn ấy
{9h đang ,gặp ở quán cafe Blue. Tao có chuyện muốn nói }
Lê Sơ ngó người ,bởi trong giấc mơ.Vân Kỳ không hề xưng mày - tao cọc căn như thế. Trong lòng cậu nghi ngại ,người này có thật sự là Vân Kỳ trong truyện được miêu tả là ngây thơ ,trong sáng hay không. Việc này cậu phải điều tra cho rõ ,cậu liền với tới điện thoại mà nhắn lại một tin { Được ,tôi sẽ tới }
Nhìn điện thoại đã 8h30 sáng.Mà xem trong định vị ,nếu bắt taxi từ đây tới đó cũng mất 20p ,cậu liền đứng dậy thay đồ mà vội vàng bước ra cửa. Khi đi xuống lầu bắt gặp chị giúp việc đang bóp vai cho bà
"Lê Sơ ,cháu xuống rồi à.Ăn trái cây không ?"
Cậu khẽ lắc đầu “Không ạ, cháu có việc bận phải ra ngoài rồi”
Liếc nhìn A Tâm ,cậu khẽ nói " Chị chăm sóc bà giùm nhé "
A Tâm cười " Được rồi.Hồi nãy bà than đau lưng ,vai gáy có gì lúc nào các cậu rảnh thì đưa bà đi khám nhé "
Cậu gật đầu ,trong mắt có chút lo lắng " Em biết rồi,sẽ thu xếp thời gian dẫn bà đi khám sớm "
" Vậy em đi đây"
A Tâm gật đầu " Cậu đi đường cẩn thận"
" Cảm ơn chị "
Nói xong ,cậu mở máy vừa book taxi vừa vội vã ra khỏi cửa
Hai người nhìn nhau chẳng hiểu gì ,trong lòng đều cảm thấy việc gì quan trọng đến mức cậu phải vội vàng như vậy
~30p sau ~
Cậu bước xuống xe ,vừa tròn 9h đúng.Vội vàng trả tiền cho tài xế rồi bước vào trong.
Không gian quán khá rộng và thoáng đãng ,lia mắt xem người mình cần gặp ở đâu.Cuối cùng cậu cũng bắt gặp người mình cần tìm.Trước mặt cậu ,Vân Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc kết hợp cùng quần jean rách ,đầu tóc vuốt keo lên càng tôn lên gương mặt thanh tú của cậu ta.Cậu cảm giác phong cách này đã gặp ở đâu rồi
Khi cậu nhớ ra ,liền sững sốt
Đây chẳng phải phong cách nổi loạn của Lê Sơ bản gốc sao.Cái thái độ khinh khỉnh người kia nữa ,đúng thật là cậu ta rồi
Chẳng nhẽ ,lời Vân Kỳ nói bản thân mình bị chiếm xác là thật sao!!!
Ngược lại Lê Sơ cũng đánh giá cậu một lượt,khóe môi khẽ nhếch lên
" Tôi biết cậu không phải Lê Sơ "
Cậu sững sốt nhưng rồi cũng ngồi xuống đối diện " Vậy sao"
" Bởi vì tôi mới là Lê Sơ "
"Còn cậu là Hàn Vân Kỳ ,phải không ?"
Cậu trợn tròn mắt ,trong lòng nghĩ thầm
Thì ra tên này ,tưởng mình là Hàn Vân Kỳ ,nên muốn chế nhạo đây mà. Không sao,cậu ta đã thích suy bụng ta ra bụng người ,tự cho mình là đúng thì cứ để cậu ta tự đắc đi.Mình vạch trần làm gì
Cậu muốn dỗ tay cho màn kịch của cậu ta quá ,vậy cậu sẽ giả bộ là người đóng kịch vậy.Bởi vì kịch hay chỉ nên xem ,chứ không nên vạch trần sớm quá sẽ không vui mất !
Cậu khoanh tay trước ngực " Vậy thì sao"
" Cậu chiếm xác tôi ,sống ổn áp quá ha.Còn mẹ tôi,cậu có chăm sóc tốt không ?"
Lê Sơ cười khuẩy ,ngẫu khí đều là khinh thường ,chẳng để ai vào mắt. Hơn nữa cậu ta còn là người trọng sinh, nắm hết mọi việc ,sao có thể chịu thua Vân Kỳ - người luôn yếu đuối trước mắt chứ
" Haha,tốt lắm.Mẹ cậu cũng rất yêu chiều tôi ~"
"Từ lúc làm người thực vật ở bệnh viện ,rồi khi tôi tỉnh lại.Bà già ngu ngốc ấy sợ tôi có mệnh hệ gì lắm,đúng là mắc cười chết mất "
Cậu nắm chặt tay lại ,tức giận đến nổi cả gân xanh.Cậu không nghĩ một ngày gặp được nhân vật Lê Sơ trong truyện lại đáng ghét đến vậy
" Nếu cậu dám làm gì mẹ tôi ,thì coi chừng tôi lấy mạng cậu đó !"
Lê Sơ hất vai cười bảo " Tôi thì làm gì được. Hơn nữa ,trong mắt tôi còn giá trị lợi dụng ,sao tôi nỡ chứ"
" Giờ cậu phải thay tôi ở với một bà già nghèo nàn ,đầy bệnh tật. Phiền chết đi được. Cảm ơn cậu đã mang cục nợ đó đi giúp tôi nhé "
Cậu tức giận nắm lấy áo Lê Sơ muốn đấm xuống ,nhưng đã bị cậu ta chặn lại " Cậu định dùng cơ thể yếu ớt đó mà đánh tôi ,đừng hòng !"
"Buông...ra !!!" cậu găn từng chữ
Lê Sơ cất giọng đầy mỉa mai:
"Hàn Vân Kỳ ! Cậu nhìn bản thân bây giờ đi. Làm sao mà cậu lại có thể trở nên thảm hại như thế này nhỉ? Trước đây, tôi là kẻ luôn đứng phía sau cậu, từ ngày tôi trọng sinh ,có thể biết hết đáp án đại học mà thi đỗ.Còn cướp hết học bổng của cậu ,chắc cậu cay lắm nhỉ "
Cậu ta cười khuẩy " Ha...cậu lúc trước là người được mọi người yêu quý. Nhưng giờ... Nhìn lại xem, cậu có gì ngoài vẻ mặt thảm hại đó?"
Cậu cắn răng, đôi mắt đỏ lên như muốn giết tên khốn trước mắt
" Lê Sơ ,cậu đúng là đồ khốn.Bây giờ cậu đang cướp lấy cuộc sống của tôi mà còn to mồm à ? Cậu sẽ gặp quả báo đấy !"
tiếng cười lạnh lẽo của Lê Sơ vang lên ,như khinh bỉ lời nói của cậu vậy
"Quả báo ? Tôi mà sợ sao.Lê Sơ - tôi chưa từng sợ bất kỳ ai hết ! Nếu có bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn ,thì tôi ngu gì không làm chứ'
"Chỉ có người ngu ngốc như cậu ,mới không dám làm thôi"
"Cậu nghĩ một người như cậu xứng đáng có được cuộc sống tốt sao ! ! Đồ yếu đuối chết tiệt ,trông cậu thật nực cười làm sao "
Cậu ta cười ha hả nói tiếp : " Bây giờ cậu sẽ phải trải nghiệm cảm giác không còn ai coi trọng. Còn tôi, tôi sẽ tận hưởng mọi thứ thuộc về cậu!"
Cậu tức giận mất kìm chế mà đấm một phát vào mồm người kia ,tiếng rên rỉ " A..." vang lên ,thấy miệng cậu ta chỉ chảy ít máu,cậu chẳng vừa lòng chút nào nhưng chẳng muốn bẫn tay liền lùi ra sau
Nhưng điều cậu bất ngờ ,cậu ta như gã điên mà cười lên ,hướng ánh mắt sắc bén về phía cậu ,dùng lưỡi liếm đi vết máu tanh tưởi kia không còn sót chút gì
Cậu sững sốt ,nghĩ thầm
Tên này không biết dơ là gì sao !
Lê Sơ nói mà cậu cảm giác như đấm vào tai mình ,với chất giọng đặc quánh kia,cậu ta thản nhiên chà đạp cậu
"Vân Kỳ ,có chút vết thương này mà đòi tôi khuất phục? Cuộc sống của cậu giờ là của tôi rồi"
" Tại sao ? Tôi và cậu...cũng từng là bạn..."
Lê Sơ cười chế giễu ,ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm :"Vì tôi muốn. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ mãi là cái bóng sau lưng cậu à? Đừng có mơ. Từ giờ, cậu là người sẽ phải cúi đầu, mà chịu sự khinh bỉ ,sống cảnh nghèo nàn chết tiệt đó thay tôi !"
Cậu chợt cười lên ,cậu ta sững sốt " Cười cái gì "
"Lê Sơ ,nhớ những gì bây giờ cậu nói.Về sau đừng hối hận "
Lê Sơ nhướn mày " Hối Hận ? Không Bao Giờ "
"Cậu đang cố bình tĩnh à ,hay thích vực dậy giữa bi thương "
Cậu thấy thương cảm cho Vân Kỳ vì đã tin nhầm người ,may cậu đã nhìn ra người trong xác Vân Kỳ là Lê Sơ sớm ,nếu không về sau sẽ mắc những sai lầm không đáng có
" Ha...tôi đâu có sở thích đó ,sợ cậu hối hận đòi lại thôi.Nếu đã cho ,tôi sẽ lấy.Bản thân tôi thích đồ miễn phí lắm ,cảm ơn nha "
Cậu quay đầu rời đi cực slay ,còn Lê Sơ cau mày nhìn cậu bằng ánh mắt như sinh vật lạ ,trong lòng cậu ta gào thét:
Dáng vẻ đó là sao hả ! Cậu ta đang khinh mình...nhưng rõ ràng mình mới là người trên cơ mà
Điên rồi à ,nhưng...cậu ta...khiến mình tức chết mà,hơn nữa cảm thấy càng ngày chán ghét cậu ta như vậy !!!
{9h đang ,gặp ở quán cafe Blue. Tao có chuyện muốn nói }
Lê Sơ ngó người ,bởi trong giấc mơ.Vân Kỳ không hề xưng mày - tao cọc căn như thế. Trong lòng cậu nghi ngại ,người này có thật sự là Vân Kỳ trong truyện được miêu tả là ngây thơ ,trong sáng hay không. Việc này cậu phải điều tra cho rõ ,cậu liền với tới điện thoại mà nhắn lại một tin { Được ,tôi sẽ tới }
Nhìn điện thoại đã 8h30 sáng.Mà xem trong định vị ,nếu bắt taxi từ đây tới đó cũng mất 20p ,cậu liền đứng dậy thay đồ mà vội vàng bước ra cửa. Khi đi xuống lầu bắt gặp chị giúp việc đang bóp vai cho bà
"Lê Sơ ,cháu xuống rồi à.Ăn trái cây không ?"
Cậu khẽ lắc đầu “Không ạ, cháu có việc bận phải ra ngoài rồi”
Liếc nhìn A Tâm ,cậu khẽ nói " Chị chăm sóc bà giùm nhé "
A Tâm cười " Được rồi.Hồi nãy bà than đau lưng ,vai gáy có gì lúc nào các cậu rảnh thì đưa bà đi khám nhé "
Cậu gật đầu ,trong mắt có chút lo lắng " Em biết rồi,sẽ thu xếp thời gian dẫn bà đi khám sớm "
" Vậy em đi đây"
A Tâm gật đầu " Cậu đi đường cẩn thận"
" Cảm ơn chị "
Nói xong ,cậu mở máy vừa book taxi vừa vội vã ra khỏi cửa
Hai người nhìn nhau chẳng hiểu gì ,trong lòng đều cảm thấy việc gì quan trọng đến mức cậu phải vội vàng như vậy
~30p sau ~
Cậu bước xuống xe ,vừa tròn 9h đúng.Vội vàng trả tiền cho tài xế rồi bước vào trong.
Không gian quán khá rộng và thoáng đãng ,lia mắt xem người mình cần gặp ở đâu.Cuối cùng cậu cũng bắt gặp người mình cần tìm.Trước mặt cậu ,Vân Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc kết hợp cùng quần jean rách ,đầu tóc vuốt keo lên càng tôn lên gương mặt thanh tú của cậu ta.Cậu cảm giác phong cách này đã gặp ở đâu rồi
Khi cậu nhớ ra ,liền sững sốt
Đây chẳng phải phong cách nổi loạn của Lê Sơ bản gốc sao.Cái thái độ khinh khỉnh người kia nữa ,đúng thật là cậu ta rồi
Chẳng nhẽ ,lời Vân Kỳ nói bản thân mình bị chiếm xác là thật sao!!!
Ngược lại Lê Sơ cũng đánh giá cậu một lượt,khóe môi khẽ nhếch lên
" Tôi biết cậu không phải Lê Sơ "
Cậu sững sốt nhưng rồi cũng ngồi xuống đối diện " Vậy sao"
" Bởi vì tôi mới là Lê Sơ "
"Còn cậu là Hàn Vân Kỳ ,phải không ?"
Cậu trợn tròn mắt ,trong lòng nghĩ thầm
Thì ra tên này ,tưởng mình là Hàn Vân Kỳ ,nên muốn chế nhạo đây mà. Không sao,cậu ta đã thích suy bụng ta ra bụng người ,tự cho mình là đúng thì cứ để cậu ta tự đắc đi.Mình vạch trần làm gì
Cậu muốn dỗ tay cho màn kịch của cậu ta quá ,vậy cậu sẽ giả bộ là người đóng kịch vậy.Bởi vì kịch hay chỉ nên xem ,chứ không nên vạch trần sớm quá sẽ không vui mất !
Cậu khoanh tay trước ngực " Vậy thì sao"
" Cậu chiếm xác tôi ,sống ổn áp quá ha.Còn mẹ tôi,cậu có chăm sóc tốt không ?"
Lê Sơ cười khuẩy ,ngẫu khí đều là khinh thường ,chẳng để ai vào mắt. Hơn nữa cậu ta còn là người trọng sinh, nắm hết mọi việc ,sao có thể chịu thua Vân Kỳ - người luôn yếu đuối trước mắt chứ
" Haha,tốt lắm.Mẹ cậu cũng rất yêu chiều tôi ~"
"Từ lúc làm người thực vật ở bệnh viện ,rồi khi tôi tỉnh lại.Bà già ngu ngốc ấy sợ tôi có mệnh hệ gì lắm,đúng là mắc cười chết mất "
Cậu nắm chặt tay lại ,tức giận đến nổi cả gân xanh.Cậu không nghĩ một ngày gặp được nhân vật Lê Sơ trong truyện lại đáng ghét đến vậy
" Nếu cậu dám làm gì mẹ tôi ,thì coi chừng tôi lấy mạng cậu đó !"
Lê Sơ hất vai cười bảo " Tôi thì làm gì được. Hơn nữa ,trong mắt tôi còn giá trị lợi dụng ,sao tôi nỡ chứ"
" Giờ cậu phải thay tôi ở với một bà già nghèo nàn ,đầy bệnh tật. Phiền chết đi được. Cảm ơn cậu đã mang cục nợ đó đi giúp tôi nhé "
Cậu tức giận nắm lấy áo Lê Sơ muốn đấm xuống ,nhưng đã bị cậu ta chặn lại " Cậu định dùng cơ thể yếu ớt đó mà đánh tôi ,đừng hòng !"
"Buông...ra !!!" cậu găn từng chữ
Lê Sơ cất giọng đầy mỉa mai:
"Hàn Vân Kỳ ! Cậu nhìn bản thân bây giờ đi. Làm sao mà cậu lại có thể trở nên thảm hại như thế này nhỉ? Trước đây, tôi là kẻ luôn đứng phía sau cậu, từ ngày tôi trọng sinh ,có thể biết hết đáp án đại học mà thi đỗ.Còn cướp hết học bổng của cậu ,chắc cậu cay lắm nhỉ "
Cậu ta cười khuẩy " Ha...cậu lúc trước là người được mọi người yêu quý. Nhưng giờ... Nhìn lại xem, cậu có gì ngoài vẻ mặt thảm hại đó?"
Cậu cắn răng, đôi mắt đỏ lên như muốn giết tên khốn trước mắt
" Lê Sơ ,cậu đúng là đồ khốn.Bây giờ cậu đang cướp lấy cuộc sống của tôi mà còn to mồm à ? Cậu sẽ gặp quả báo đấy !"
tiếng cười lạnh lẽo của Lê Sơ vang lên ,như khinh bỉ lời nói của cậu vậy
"Quả báo ? Tôi mà sợ sao.Lê Sơ - tôi chưa từng sợ bất kỳ ai hết ! Nếu có bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn ,thì tôi ngu gì không làm chứ'
"Chỉ có người ngu ngốc như cậu ,mới không dám làm thôi"
"Cậu nghĩ một người như cậu xứng đáng có được cuộc sống tốt sao ! ! Đồ yếu đuối chết tiệt ,trông cậu thật nực cười làm sao "
Cậu ta cười ha hả nói tiếp : " Bây giờ cậu sẽ phải trải nghiệm cảm giác không còn ai coi trọng. Còn tôi, tôi sẽ tận hưởng mọi thứ thuộc về cậu!"
Cậu tức giận mất kìm chế mà đấm một phát vào mồm người kia ,tiếng rên rỉ " A..." vang lên ,thấy miệng cậu ta chỉ chảy ít máu,cậu chẳng vừa lòng chút nào nhưng chẳng muốn bẫn tay liền lùi ra sau
Nhưng điều cậu bất ngờ ,cậu ta như gã điên mà cười lên ,hướng ánh mắt sắc bén về phía cậu ,dùng lưỡi liếm đi vết máu tanh tưởi kia không còn sót chút gì
Cậu sững sốt ,nghĩ thầm
Tên này không biết dơ là gì sao !
Lê Sơ nói mà cậu cảm giác như đấm vào tai mình ,với chất giọng đặc quánh kia,cậu ta thản nhiên chà đạp cậu
"Vân Kỳ ,có chút vết thương này mà đòi tôi khuất phục? Cuộc sống của cậu giờ là của tôi rồi"
" Tại sao ? Tôi và cậu...cũng từng là bạn..."
Lê Sơ cười chế giễu ,ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm :"Vì tôi muốn. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ mãi là cái bóng sau lưng cậu à? Đừng có mơ. Từ giờ, cậu là người sẽ phải cúi đầu, mà chịu sự khinh bỉ ,sống cảnh nghèo nàn chết tiệt đó thay tôi !"
Cậu chợt cười lên ,cậu ta sững sốt " Cười cái gì "
"Lê Sơ ,nhớ những gì bây giờ cậu nói.Về sau đừng hối hận "
Lê Sơ nhướn mày " Hối Hận ? Không Bao Giờ "
"Cậu đang cố bình tĩnh à ,hay thích vực dậy giữa bi thương "
Cậu thấy thương cảm cho Vân Kỳ vì đã tin nhầm người ,may cậu đã nhìn ra người trong xác Vân Kỳ là Lê Sơ sớm ,nếu không về sau sẽ mắc những sai lầm không đáng có
" Ha...tôi đâu có sở thích đó ,sợ cậu hối hận đòi lại thôi.Nếu đã cho ,tôi sẽ lấy.Bản thân tôi thích đồ miễn phí lắm ,cảm ơn nha "
Cậu quay đầu rời đi cực slay ,còn Lê Sơ cau mày nhìn cậu bằng ánh mắt như sinh vật lạ ,trong lòng cậu ta gào thét:
Dáng vẻ đó là sao hả ! Cậu ta đang khinh mình...nhưng rõ ràng mình mới là người trên cơ mà
Điên rồi à ,nhưng...cậu ta...khiến mình tức chết mà,hơn nữa cảm thấy càng ngày chán ghét cậu ta như vậy !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.