Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt
Chương 30: Chương30
Bellahoney Trần
28/11/2024
Mẹ Vân Kỳ, đứng lặng ngoài vườn ,bên kia dĩa trái cây đã rơi đầy trên đất
Tay phải bà nắm chặt chiếc khăn tay thêu hoa cúc, ánh mắt run rẩy, tràn ngập một nỗi kinh ngạc đến ngỡ ngàng.
Dường như từng lời trong cuộc trò chuyện vừa nghe được vẫn vang vọng trong đầu, khó lòng tin rằng những điều mình vừa biết là thật.
Gương mặt bà tái nhợt, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt lại bừng sáng lên một tia hi vọng lẫn bối rối.
Bà nhìn về phía chiếc gương treo trên tường, tưởng như sẽ thấy bóng dáng quen thuộc của Vân Kỳ - đứa con trai mà bà yêu thương nhất đời.
Thế nhưng, hình ảnh hiện ra trong tâm trí bà lại là khuôn mặt của Lê Sơ, một người xa lạ.
Từng ký ức về Vân Kỳ ùa về - tiếng cười của cậu, cách cậu gọi "mẹ", cả ánh mắt sáng ngời mỗi khi chia sẻ ước mơ của mình.
Nhưng giờ đây, linh hồn đó lại đang ở trong một thân xác khác, một người hoàn toàn không thuộc về gia đình bà.
Sự xung đột giữa niềm hạnh phúc khi biết con trai mình còn sống, và nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với sự thật khó tin này, khiến bà như nghẹt thở.
"Vân Kỳ... có thật là con không?" Bà thì thào, giọng khẽ run như sắp bật khóc, đôi mắt đong đầy nước.
Nhưng rồi, bà nhanh chóng lau đi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trong sâu thằm, trái tim người mẹ mách bảo rằng bất kể thân xác kia là ai, chỉ cần linh hồn là con trai mình, bà nhất định sẽ tìm cách để yêu thương và bảo vệ như ngày nào.
Bà Lâm từ tốn bước tới gần ,từng bước lại nặng trĩu mà dáng vẻ ấy vẫn vờ như giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe như thể cả một biển nước mắt đang kìm nén.
Tiếng nói của hai người trong vườn chợt im bặt khi bóng dáng bà xuất hiện, ánh sáng nhợt nhạt phủ lên mái tóc của bà.
Lê Sơ khẽ giật mình, nụ cười gượng gạo cố giữ trên môi.
Cậu ta bước lên một bước, định tiếp tục diễn vai người con trai hiếu thảo, nhưng chưa kịp nói gì, bà ấy đã phớt lờ hoàn toàn, đi thẳng về phía cậu.
Bà nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt ấy vừa tràn đầy yêu thương vừa đau đớn đến xé lòng.
Không nói lời nào, bà bất ngờ ôm chầm lấy cậu ,siết thật chặt như sợ chỉ cần lỏng tay thôi, đứa con trai mà bà đã mất sẽ tan biến mãi mãi.
"Con ơi..." Giọng bà nghẹn lại, những tiếng nức nở đứt quãng bật ra khỏi cổ họng.
Bà khóc không thành tiếng, chỉ biết vùi mặt vào bờ vai của cậu nước mắt thấm ướt cả lớp áo.
Cậu đứng sững, toàn thân cứng đờ, ánh mắt lộ rõ sự bối rối.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, không cần lời giải thích hay dẫn chứng nào thêm, cậu hiểu rằng bà đã nhận ra sự thật.
Lê Sơ đứng bên cạnh, vẻ bối rối biến thành kinh hoàng.
Cậu ta không ngờ người mẹ trước mặt, tưởng như yếu đuối, lại có thể nhìn thấu tất cả.
Cảm giác giả tạo hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự hoảng sợ không thể che giấu.
Bà không quan tâm. Từng cơn nghẹn trong cổ họng như muốn bóp nghẹt bà, nhưng đồng thời lại khiến trái tim bà nhẹ nhõm.
"Mẹ biết... mẹ biết con là Vân Kỳ của mẹ..."
Những lời bà nói ra như một lời khẳng định với chính mình, và như một sợi dây cuối cùng níu giữ bà với đứa con yêu quý.
Lê Sơ đứng bên cạnh, ban đầu còn cố gượng giữ nét mặt hiền từ, nhưng khi nhìn thấy bà ôm chặt lấy cậu ,nước mắt giàn giụa như trút hết mọi nỗi đau dồn nén, cậu takhông thể nhịn được nữa.
Đôi mắt cậu ta lóe lên sự giận dữ, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi rõ trên trán.
"Bà bị điên à?!" cậu ta gầm lên, giọng the thé, đầy vẻ thô lỗ và cay cú. "Đấy là cái gì chứ? Một kẻ xa lạ! Vân Kỳ là tôi! Bà không nhìn ra được à?"
Bà Lâm không quay lại, cũng không buông tay khỏi cậu.
Sự dịu dàng trên gương mặt bà giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Bà không nói một lời, như thể mọi âm thanh của Lê Sơ chỉ là tiếng gió thổi qua.
Lê Sơ bỗng mất kiểm soát, chỉ tay về phía cậu, giọng gằn lại như một con thú bị dồn vào đường cùng. "Tên khốn này! Mày nghĩ mày là ai mà dám cướp đi tất cả của tao? Mày chẳng là gì cả, hiểu không?! Tao mới là Vân Kỳ, tao đã sống với thân phận đó, tao là con trai của bà ta!"
cậu nhìn Lê Sơ ,ánh mắt ban đầu còn chút ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng trở nên lạnh nhạt.
Không cần lên tiếng, ánh mắt cậu toát lên vẻ khinh bỉ hiếm có. Kẻ chơi xấu ,bị người ta chơi đúng là thú vị thật
do..!
Lê Sơ rõ ràng không chỉ là một kẻ giả mạo, mà còn là một kẻ hoàn toàn không có chút gì giống với người con trai thật sự mà mẹ Vân Kỳ đã yêu thương.
Lê Sơ tiến thêm một bước, như muốn giật lấy sự chú ý từ bà.Nhưng bà Lâm lúc này bỗng quay lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, lần đầu tiên khiến cậu ta phải khựng lại.
"Đủ rồi." Giọng bà thấp nhưng đầy uy quyền, cắt ngang cơn cuồng loạn của cậu ta "Cậu không phải con tôi,cũng chẳng bao giờ là con tôi."
Lê Sơ mở miệng định nói gì đó, nhưng không thốt được lời nào.
Cơn tức giận bùng lên trong gã, nhưng cùng lúc, sự bất lực đã len lỏi vào đôi mắt vốn đang gào thét của cậu ta
Cậu ta không ngờ rằng mẹ Vân Kỳ.Người tưởng chừng dễ dàng bị thao túng, lại thẳng thừng phủ nhận sự tồn tại của cậu ta như vậy.
"Cút đi." Bà nói, từng chữ một như tảng đá rơi xuống, không chừa chỗ cho bất kỳ lời phản bác nào.
Cậu đứng lặng, môi run rấy, ánh mắt đảo loạn.
" Vân Kỳ ,mày đợi đấy.Dám lật tẩy tao,đời này tao sống sẽ nhất định không để mày yên thân đâu!!!'
Cậu hít sâu một hơi nhìn Lê Sơ " một người chỉ biết diền ,chăng bao giờ đặt mình vào người khác như anh sẽ không biết hai từ hạnh phúc "viết thế nào đâu'
Lê Sơ " phụt" một bãi nước bọt xuống đất rồi cười ngạo nghễ " Hạnh phúc à ? ngưng nói đạo lý ở đây đi"
" không phải mày cũng đang diễn để lấy lòng thương hại của Dương Sỹ ,mày đang lấy danh phận của tao đấy ,đừng có,mà to mồm.Trong khi ngay từ đầu ,tao mới là người quyến rũ anh ta ,và nhắc cho mày nhớ ,anh ta là của tao mãi mãi là như vậy '.
"Lê Sơ ,Dương Sỹ không phải đồ vật hay thuộc quyền sở hữu của ai hết.Và sớm anh ấy đã không còn là người yêu mày rồi "
' Bởi con người tồi tệ của mày sớm đã vứt bỏ anh ấy theo con rùa vàng Hoàng Tuấn ,giờ lại muốn đòi lại anh ấy.Thói đời làm gì có chuyện tốt đến thế ,với lại...tao tin Dương Sỹ -anh ấy sẽ không ăn lại thứ rác rưởi xã hội như mày đâu !'
Lê Sơ nắm chặt tay " Mày nói ai là rác rưởi "
" Hừm ,con chó nào sủa thì là nó đó "
' Mày ,khốn kiếp ! tao sớm muộn sẽ vạch trần mày ,đòi lại vị trí của tao"
"được ,tao đợi"
Nhìn vẻ mặt nghênh ngang của cậu ,Lê Sơ tức lắm.Nhưng cuối cùng, không còn gì để bấu víu,chỉ biết nghiến răng quay phắt người bỏ đi, bóng dáng co rúm như kẻ thất bại thảm hại trong ván cờ này vậy.
" Mẹ...tin tưởng con Sao?"
Bà gật đầu sờ lên mặt cậu " con trai ngốc ,là mẹ không nhận ra con.Là lỗi của mẹ"
" Mấy tháng nay,để con chịu khổ bên ngoài rồi.Giận mẹ không ?'
Cậu khẽ lắc đầu " không đâu ‚mẹ tin tưởng con mới là con trai của mẹ.Là con vui lắm rồi'
Bà ôm lấy cậu một lần nữa " Trở về là tốt rồi ,vào ăn cơm với mẹ nhé ?"
Cậu cười gật đầu ,trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả
Vui vì có thể tận hưởng được chút cảm giác gia đình của Vân Kỳ dù giả dối cũng được...
Buồn vì cảm giác áy náy khi lừa dối một người đối tốt với mình đến thế.
Tay phải bà nắm chặt chiếc khăn tay thêu hoa cúc, ánh mắt run rẩy, tràn ngập một nỗi kinh ngạc đến ngỡ ngàng.
Dường như từng lời trong cuộc trò chuyện vừa nghe được vẫn vang vọng trong đầu, khó lòng tin rằng những điều mình vừa biết là thật.
Gương mặt bà tái nhợt, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt lại bừng sáng lên một tia hi vọng lẫn bối rối.
Bà nhìn về phía chiếc gương treo trên tường, tưởng như sẽ thấy bóng dáng quen thuộc của Vân Kỳ - đứa con trai mà bà yêu thương nhất đời.
Thế nhưng, hình ảnh hiện ra trong tâm trí bà lại là khuôn mặt của Lê Sơ, một người xa lạ.
Từng ký ức về Vân Kỳ ùa về - tiếng cười của cậu, cách cậu gọi "mẹ", cả ánh mắt sáng ngời mỗi khi chia sẻ ước mơ của mình.
Nhưng giờ đây, linh hồn đó lại đang ở trong một thân xác khác, một người hoàn toàn không thuộc về gia đình bà.
Sự xung đột giữa niềm hạnh phúc khi biết con trai mình còn sống, và nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với sự thật khó tin này, khiến bà như nghẹt thở.
"Vân Kỳ... có thật là con không?" Bà thì thào, giọng khẽ run như sắp bật khóc, đôi mắt đong đầy nước.
Nhưng rồi, bà nhanh chóng lau đi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trong sâu thằm, trái tim người mẹ mách bảo rằng bất kể thân xác kia là ai, chỉ cần linh hồn là con trai mình, bà nhất định sẽ tìm cách để yêu thương và bảo vệ như ngày nào.
Bà Lâm từ tốn bước tới gần ,từng bước lại nặng trĩu mà dáng vẻ ấy vẫn vờ như giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe như thể cả một biển nước mắt đang kìm nén.
Tiếng nói của hai người trong vườn chợt im bặt khi bóng dáng bà xuất hiện, ánh sáng nhợt nhạt phủ lên mái tóc của bà.
Lê Sơ khẽ giật mình, nụ cười gượng gạo cố giữ trên môi.
Cậu ta bước lên một bước, định tiếp tục diễn vai người con trai hiếu thảo, nhưng chưa kịp nói gì, bà ấy đã phớt lờ hoàn toàn, đi thẳng về phía cậu.
Bà nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt ấy vừa tràn đầy yêu thương vừa đau đớn đến xé lòng.
Không nói lời nào, bà bất ngờ ôm chầm lấy cậu ,siết thật chặt như sợ chỉ cần lỏng tay thôi, đứa con trai mà bà đã mất sẽ tan biến mãi mãi.
"Con ơi..." Giọng bà nghẹn lại, những tiếng nức nở đứt quãng bật ra khỏi cổ họng.
Bà khóc không thành tiếng, chỉ biết vùi mặt vào bờ vai của cậu nước mắt thấm ướt cả lớp áo.
Cậu đứng sững, toàn thân cứng đờ, ánh mắt lộ rõ sự bối rối.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, không cần lời giải thích hay dẫn chứng nào thêm, cậu hiểu rằng bà đã nhận ra sự thật.
Lê Sơ đứng bên cạnh, vẻ bối rối biến thành kinh hoàng.
Cậu ta không ngờ người mẹ trước mặt, tưởng như yếu đuối, lại có thể nhìn thấu tất cả.
Cảm giác giả tạo hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự hoảng sợ không thể che giấu.
Bà không quan tâm. Từng cơn nghẹn trong cổ họng như muốn bóp nghẹt bà, nhưng đồng thời lại khiến trái tim bà nhẹ nhõm.
"Mẹ biết... mẹ biết con là Vân Kỳ của mẹ..."
Những lời bà nói ra như một lời khẳng định với chính mình, và như một sợi dây cuối cùng níu giữ bà với đứa con yêu quý.
Lê Sơ đứng bên cạnh, ban đầu còn cố gượng giữ nét mặt hiền từ, nhưng khi nhìn thấy bà ôm chặt lấy cậu ,nước mắt giàn giụa như trút hết mọi nỗi đau dồn nén, cậu takhông thể nhịn được nữa.
Đôi mắt cậu ta lóe lên sự giận dữ, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi rõ trên trán.
"Bà bị điên à?!" cậu ta gầm lên, giọng the thé, đầy vẻ thô lỗ và cay cú. "Đấy là cái gì chứ? Một kẻ xa lạ! Vân Kỳ là tôi! Bà không nhìn ra được à?"
Bà Lâm không quay lại, cũng không buông tay khỏi cậu.
Sự dịu dàng trên gương mặt bà giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Bà không nói một lời, như thể mọi âm thanh của Lê Sơ chỉ là tiếng gió thổi qua.
Lê Sơ bỗng mất kiểm soát, chỉ tay về phía cậu, giọng gằn lại như một con thú bị dồn vào đường cùng. "Tên khốn này! Mày nghĩ mày là ai mà dám cướp đi tất cả của tao? Mày chẳng là gì cả, hiểu không?! Tao mới là Vân Kỳ, tao đã sống với thân phận đó, tao là con trai của bà ta!"
cậu nhìn Lê Sơ ,ánh mắt ban đầu còn chút ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng trở nên lạnh nhạt.
Không cần lên tiếng, ánh mắt cậu toát lên vẻ khinh bỉ hiếm có. Kẻ chơi xấu ,bị người ta chơi đúng là thú vị thật
do..!
Lê Sơ rõ ràng không chỉ là một kẻ giả mạo, mà còn là một kẻ hoàn toàn không có chút gì giống với người con trai thật sự mà mẹ Vân Kỳ đã yêu thương.
Lê Sơ tiến thêm một bước, như muốn giật lấy sự chú ý từ bà.Nhưng bà Lâm lúc này bỗng quay lại, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, lần đầu tiên khiến cậu ta phải khựng lại.
"Đủ rồi." Giọng bà thấp nhưng đầy uy quyền, cắt ngang cơn cuồng loạn của cậu ta "Cậu không phải con tôi,cũng chẳng bao giờ là con tôi."
Lê Sơ mở miệng định nói gì đó, nhưng không thốt được lời nào.
Cơn tức giận bùng lên trong gã, nhưng cùng lúc, sự bất lực đã len lỏi vào đôi mắt vốn đang gào thét của cậu ta
Cậu ta không ngờ rằng mẹ Vân Kỳ.Người tưởng chừng dễ dàng bị thao túng, lại thẳng thừng phủ nhận sự tồn tại của cậu ta như vậy.
"Cút đi." Bà nói, từng chữ một như tảng đá rơi xuống, không chừa chỗ cho bất kỳ lời phản bác nào.
Cậu đứng lặng, môi run rấy, ánh mắt đảo loạn.
" Vân Kỳ ,mày đợi đấy.Dám lật tẩy tao,đời này tao sống sẽ nhất định không để mày yên thân đâu!!!'
Cậu hít sâu một hơi nhìn Lê Sơ " một người chỉ biết diền ,chăng bao giờ đặt mình vào người khác như anh sẽ không biết hai từ hạnh phúc "viết thế nào đâu'
Lê Sơ " phụt" một bãi nước bọt xuống đất rồi cười ngạo nghễ " Hạnh phúc à ? ngưng nói đạo lý ở đây đi"
" không phải mày cũng đang diễn để lấy lòng thương hại của Dương Sỹ ,mày đang lấy danh phận của tao đấy ,đừng có,mà to mồm.Trong khi ngay từ đầu ,tao mới là người quyến rũ anh ta ,và nhắc cho mày nhớ ,anh ta là của tao mãi mãi là như vậy '.
"Lê Sơ ,Dương Sỹ không phải đồ vật hay thuộc quyền sở hữu của ai hết.Và sớm anh ấy đã không còn là người yêu mày rồi "
' Bởi con người tồi tệ của mày sớm đã vứt bỏ anh ấy theo con rùa vàng Hoàng Tuấn ,giờ lại muốn đòi lại anh ấy.Thói đời làm gì có chuyện tốt đến thế ,với lại...tao tin Dương Sỹ -anh ấy sẽ không ăn lại thứ rác rưởi xã hội như mày đâu !'
Lê Sơ nắm chặt tay " Mày nói ai là rác rưởi "
" Hừm ,con chó nào sủa thì là nó đó "
' Mày ,khốn kiếp ! tao sớm muộn sẽ vạch trần mày ,đòi lại vị trí của tao"
"được ,tao đợi"
Nhìn vẻ mặt nghênh ngang của cậu ,Lê Sơ tức lắm.Nhưng cuối cùng, không còn gì để bấu víu,chỉ biết nghiến răng quay phắt người bỏ đi, bóng dáng co rúm như kẻ thất bại thảm hại trong ván cờ này vậy.
" Mẹ...tin tưởng con Sao?"
Bà gật đầu sờ lên mặt cậu " con trai ngốc ,là mẹ không nhận ra con.Là lỗi của mẹ"
" Mấy tháng nay,để con chịu khổ bên ngoài rồi.Giận mẹ không ?'
Cậu khẽ lắc đầu " không đâu ‚mẹ tin tưởng con mới là con trai của mẹ.Là con vui lắm rồi'
Bà ôm lấy cậu một lần nữa " Trở về là tốt rồi ,vào ăn cơm với mẹ nhé ?"
Cậu cười gật đầu ,trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả
Vui vì có thể tận hưởng được chút cảm giác gia đình của Vân Kỳ dù giả dối cũng được...
Buồn vì cảm giác áy náy khi lừa dối một người đối tốt với mình đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.