Ảnh Đế

Chương 41

Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

10/07/2020

Đi thăm Diệp Lan, đương nhiên không sợ mệt rồi.

Chỉ có một chướng ngại nhỏ, chú lái xe cho Giang Trì bệnh rồi, hôm qua Giang Trì đã cho chú ấy nghỉ, chắc mai vẫn chưa làm lại được.

Mượn tạm tài xế của đoàn phim cũng được, nhưng lần này đi thăm Diệp Lan… Giang Trì không muốn làm phiền người ngoài, lỡ không cẩn thận để truyền thông biết thì lại rắc rối.

“Để em đưa anh đi.” Lý Vĩ Lực nói, “Ngày mai quay xong cũng khoảng bốn năm giờ chiều, cứ nói hai chúng ta ra ngoài ăn cơm chiều đi?”

“Em… thôi.” Giang Trì ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, “Anh tự lái xe đi vậy.”

Lý Vĩ Lực cái gì cũng tốt, chỉ có lái xe quá kĩ càng, cực kì cẩn thận, quãng đường dài trăm cây số Lý Vĩ Lực có thể thận trọng chạy tới nửa đêm, lúc đó còn thăm hỏi gì nữa.

“Em không cần phải đi chung với anh đâu, bên đó đông người quá, nhiều người biết em, chúng ta cùng đi tới đi lui quá bắt mắt.” Giang Trì dặn, “Mượn xe giúp anh là được, đừng lấy xe lớn, lựa chiếc nào ít gây chú ý ấy, ngày mai trước khi quay xong đưa chìa khóa cho anh, xong việc anh tẩy trang thay đồ rồi đi ngay.”

Lý Vĩ Lực nghĩ nghĩ vẫn không yên tâm, “Em nghe nói trường quay của Nhiếp chính vương vẫn chưa chuẩn bị xong, không biết bao nhiêu nhân viên công tác, em không đi, lỡ có người nhận ra anh thì không ai chắn giúp anh.”

Giang Trì cười, “Có chắn cũng bị chụp thôi, yên tâm, bên đó vắng vẻ lắm, cả fan còn không tìm được chỗ cắm chốt, cũng chưa chính thức khởi quay, cánh săn ảnh chưa đến đâu, không sợ.”

Lý Vĩ Lực hết cách, đành phải đồng ý, “Lát nữa em đi hỏi thử, mấy hôm nay đã làm thân với nhân viên bên tổ đạo cụ rồi, bên đó chắc chắn có dư xe, em nói là có việc riêng, thể nào cũng cho mượn.”

“Tốt.” Giang Trì gật đầu, “Khi nào về anh đổ đầy xăng cho bọn họ, để cảm ơn.”

“Đừng đừng.” Lý Vĩ Lực dở khóc dở cười, Không cần phải chu đáo vậy đâu, bị người trong trạm xăng nhận ra sẽ vui lắm đó, anh đừng có lo mấy chuyện đó, về sớm chút là được, ngày mốt anh phải quay cả ngày, về sớm ngủ thêm được vài tiếng.”

Giang Trì cười cười, “Không sao.”

Ngày hôm sau, Giang Trì phát huy ổn định, biểu hiện xuất sắc, nhanh chóng hoàn thành phần việc của mình, lúc xong việc vừa là bốn giờ chiều.

Thời gian vẫn xem như dư dả.

Giang Trì bịa cớ hơi cảm, muốn về khách sạn trước, đạo diễn hỏi han vài câu rồi bảo phó đạo diễn dặn nhân viên đưa trái cây đến phòng Giang Trì.

Giang Trì cảm ơn đạo diễn, ra cửa lên xe đưa đón, lái đến bãi đỗ đổi xe với Lý Vĩ Lực, Giang Trì nhìn nhìn vào xe, “Đồ chuẩn bị đủ cả chưa?”

“Yên tâm đi!” Lý Vĩ Lực cười cười, “Đủ bộ đi ăn trộm… Khẩu trang nón kính đen trong túi xách băng sau, trước khi xuống xe anh nhớ che cho kín đó.”

Giang Trì gật đầu, “Em về khách sạn đi, đạo diễn gửi trái cây tới, ăn giúp anh, đừng lãng phí.”

Hai người đổi xe thành công, Lý Vĩ Lực về khách sạn, Giang Trì lái xe ra ngoài thành lên cao tốc.

Sắc trời tối dần, Giang Trì cởi kính ra để qua một bên, tâm trạng tốt tới sắp biết bay.

Sắp vào thăm Diệp Lan rồi!

Giang Trì cũng thường đọc thấy mấy tin đến thăm đoàn phim, nhưng đa số đều là vợ chồng của nghệ sĩ, hoặc các nghệ sĩ đã xác định quan hệ yêu đương thăm nhau, mình đi thăm Diệp Lan…

Gần như có ảo giác trốn nhà theo trai.

Lén lút đến thăm… Thì thầm mấy câu, rồi nhân lúc tối trời chạy về trong đêm.

Không thể hạnh phúc hơn được nữa.

Xuân phong đắc ý mã đề tật[1], chẳng bao lâu Giang Trì đã tới thành phố Diệp Lan đang quay phim, cậu rời cao tốc thì nhắn tin cho Diệp Lan: Anh Diệp Lan, anh quay xong chưa?

Vài giây sau Diệp Lan trả lời: Chưa, cậu đến đâu rồi?

Giang Trì mở bản đồ định vị phim trường Diệp Lan đã gửi cho mình trước đó ra, chọn điểm đến, trả lời: Vừa xuống đường cao tốc, còn nửa tiếng chạy xe nữa.

Diệp Lan: Đến nơi gọi điện.

Chưa tới nửa tiếng sau Giang Trì đến trường quay, kiếm chỗ đậu xe xong, cậu ngồi trong xe đeo kính, đội ngược nón lưỡi trai, mặc áo khoác xám tro không bắt mắt vào, xuống xe.

Giang Trì không lộ mặt ra bảo đảm không vào trong được, nhất định phải có người ra đón, cậu gọi cho Diệp Lan, cố nén hưng phấn, nói nhỏ: “Anh Diệp Lan, em… em đến rồi, anh nói Sầm Văn ra đón em nha?”

Diệp Lan báo vị trí, bảo: Chờ ở đó.

Giang Trì cầm nắm điện thoại, xách hộp giữ nhiệt, ngoan ngoãn đứng ở địa điểm Diệp Lan dặn chờ Sầm Văn ra đón mình.

Giang Trì gần như chưa từng tham dự quá trình nghiên cứu kịch bản, không nắm rõ cách sắp xếp lịch trình của việc này, đã muộn rồi, Diệp Lan vẫn chưa nghỉ sao? Vậy Sầm Văn sẽ dẫn mình đi đâu? Vào phòng nghỉ chờ Diệp Lan à? Khoảng bao lâu thì Diệp Lan mới đến?

“Chẳng phải trợ lý mới của tôi đây à?”

Giang Trì tròn xoe mắt, xoay lại, các đó không xa là Diệp Lan đeo chiếc kính mát to mỉm cười nhìn mình.

“Gói kín thế làm gì? Diệp Lan đi đến, kéo kính xuống một chút, đưa mắt lên xuống quan sát Giang Trì, cười bảo: “Cởi khẩu trang ra đi, để tôi kiểm tra xem mặt mũi có đạt chuẩn không.”

Giang Trì không ngờ Diệp Lan lại tự chạy ra, vội nhìn quanh, dở khóc dở cười nói nhỏ: “Vào… vào trong trước đã, anh xong việc rồi sao?”

“Xem như xong, được nghỉ một tiếng, ăn cơm uống nước chơi điện thoại, tối nay còn phải đọc kịch bản thêm một buổi nữa.” Diệp Lan nhìn hộp giữ nhiệt trong tay Giang Trì, cười, “Chu đáo vậy?”

Giang Trì hơi ngại, nói: “Không biết nên mang gì theo, đây là canh chim trĩ của khách sạn chỗ em, nghe nói là món đặc sản của bọn họ, em thấy cũng ngon lắm…”

“Tốt quá, tôi đang định ăn cơm.” Diệp Lan dắt Giang Trì vào trong, bất đắc dĩ nói: “Chọn cảnh ở đâu không chọn, cứ phải chọn chỗ này, chẳng có hàng nào ăn uống được… Không dẫn cậu đi đâu được, nào, chiêu đãi cậu hộp cơm của tôi.”

Giang Trì theo Diệp Lan vào trường quay, càng đi càng thấy không ổn, thi thoảng lại có nhân viên đi ngang, có người còn gật đầu chào Diệp Lan, Giang Trì chỉ cởi kính nhưng vẫn đeo khẩu trang, cậu bất an nói: “Đi đâu vậy ạ? Để… để người khác thấy em thì không tốt lắm đâu?”

Để tránh phóng viên mà suốt quãng đường tới đây mình cẩn thận hết mức, nhưng giờ Diệp Lan trông…

Như chẳng hề bận tâm?

Phim điện ảnh vừa đóng máy, các kiểu tin tức trên mạng vẫn liên tục, mình và Diệp Lan không được xuất hiện cùng khung hình đâu!

Diệp Lan định bụng sẽ giới thiệu Giang Trì cho sản xuất và đạo diễn, đương nhiên không bận tâm, anh thấy Giang Trì rụt rè dè dặt như thế lại ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được nhẹ giọng cười hỏi: “Sợ có scandal với tôi?”

Giang Trì sặc, xấu hổ: “Làm gì có ạ…”

“Vậy thì không sao rồi.” Diệp Lan thấy Giang Trì đóng gói kĩ càng như thế còn tưởng bản thân cậu quý trọng danh tiếng, sợ bị chụp ảnh, nghĩ nghĩ rồi lại bất đắc dĩ chiều ý cậu, “Vậy cậu đừng cởi khẩu trang, đứng sau lưng tôi, đừng lên tiếng, mọi người đều đang bận… Chắc không ai để ý cậu đâu.”

Giang Trì vội gật đầu.



Phim chưa khởi quay, chưa có phòng nghỉ riêng cho Diệp Lan, ăn uống đều ở khu nghỉ chung.

Diệp Lan ngồi xuống, một diễn viên quan trọng trong phim ngồi ngay bên cạnh, anh ta gật đầu cười với Diệp Lan, thấy có người đứng cạnh Diệp Lan thì thuận miệng hỏi: “Mới đến hả?”

“Tôi…” Diệp Lan cố nhịn cười, “Mới tuyển thêm trợ lý.”

Vị diễn viên kia gật đầu, “Vậy tốt, đúng là nên dẫn theo trợ lý nam, không thì cũng có lúc bất tiện.”

“Thế này cũng chưa tiện lắm đâu…” Diệp Lan nghiêng đầu nhìn Giang Trì đầy soi mói, lại nảy ý xấu, đột nhiên nói: “Nhìn gì mà nhìn? Mở hộp cơm ra.”

Giang Trì đang sợ bị nhận ra, nghe vậy giật thót cả người, vội vừa cúi đầu xin lỗi vừa mở hộp đồ ăn cho Diệp Lan, lấy muỗng đũa đã chuẩn bị sẵn ra đưa Diệp Lan.

Canh chim trĩ được bảo quản nguyên vẹn trong hộp giữ nhiệt, thịt chim được om lửa nhỏ mấy tiếng liền đã thơm ngát rục xương, mùi thơm ùa vào mũi, Diệp Lan đói bụng từ lâu ăn sạch sẽ với cơm trắng trong phần ăn.

Giang Trì nhìn cái chén không cua Diệp Lan, cảm giác thành tựu ngập tràn.

“Khăn giấy.” Diệp Lan nhíu mày, “Ngơ ngẩn gì đó?”

Giang Trì không kiềm được, rất muốn cười lại không dám, cúi đầu tìm khăn giấy, cung kính dâng lên cho Diệp Lan.

“Nước súc miệng.”

“Nước suối.”

“Khăn giấy.”

Diệp Lan kén chọn lạ kỳ, đòi cái này hỏi cái kia, Giang Trì ngoan ngoãn hết mực, Diệp Lan bảo gì nghe đó, còn thận trọng chú ý xung quanh để không ai nhận ra.

Cũng may, mọi người làm việc cả ngày đã mệt rồi, không ai có hứng thú quan tâm tới trợ lý mới của Diệp Lan.

Diệp Lan vẫn chú ý sắc mặt Giang Trì, bỗng dưng xấu tính bảo: “Mỏi cổ, xoa bóp cho tôi.”

Giang Trì: “…”

Mắt Diệp Lan ngậm cười tinh quái nhìn Giang Trì.

Sau lớp khẩu trang, mặt Giang Trì đỏ rồi.

Diệp Lan nới lỏng cổ áo, nhạt giọng: “Không nghe thấy à?”

“Cần em đi đặt spa không?” Sầm Văn giẫm trên đôi giày cao gót lao tới, nghiến răng, “Ngay bây giờ?”

“Em về rồi hả?” Diệp Lan cười gưng, bản thân anh cũng biết hơi quá rồi, cố nhịn cười lắc đầu, “Không cần đâu.”

Sầm Văn bị sai đi làm việc nén lửa giận nhìn Giang Trì.

Đoàn phim bên này không quen biết Giang Trì không ai nhận ra, Sầm Văn đã cùng đoàn với Giang Trì mấy tháng trời, từ xa đã thấy, đeo khẩu trang đội nón có tác dụng gì? Ai tinh mắt vẫn nhận ra thôi.

Sầm Văn nhìn Diệp Lan khiển trách.

Cả ngày nay Diệp Lan cứ nhìn điện thoại mãi, thấp thỏm không yên.

Diệp Lan không tập trung, cả đạo diễn cũng không dám nhắc nhở, dù sao cũng chỉ là nghiên cứu kịch bản, lơ đãng thì lơ đãng vậy.

Ai cũng tưởng mấy hôm nay Diệp Lan đang nghiền ngẫm cái khổ của nhân vật, lại thêm địa điểm quay hoang vắng, điều kiện bình thường, cơ thể không chịu nổi nên mới uể oải.

Chỉ mình Sầm Văn hôm qua nghe Diệp Lan nói chuyện điện thoại biết rõ, vì “tiểu yêu tinh” sắp đến rồi.

Từ khi đóng máy, đã khá lâu Diệp Lan không được gặp Giang Trì, liên lạc cũng không thường xuyên, Sầm Văn còn tưởng quay phim xong thì Diệp Lan sẽ chia tay với Giang Trì.

Không ngờ chỉ là Diệp Lan chưa có thời gian rảnh.

Xem đi, hai hôm nay quá trình ráp thoại mới thư thả một tí là gọi tới ngay rồi.

Mục đích gọi Giang Trì tới, không cần nói cũng biết mà.

Sầm Văn chợt cảm thấy Giang Trì sống cũng không dễ dàng gì.

Bản thân cũng bận quay phim, lại còn phải lên tinh thần ứng phó với… nhu cầu gì đó của Diệp Lan.

Bây giờ xem ra, không chỉ phải thỏa mãn nhu cầu gì đó, mà còn phải phối hợp chơi mấy trò ác liệt của Diệp Lan.

Tại tính tình người ta tốt nên bắt nạt thôi chứ gì?

Diệp Lan cười, đứng lên, “Theo tôi.”

Câu này đương nhiên là nói với Giang Trì.

Trên xe đưa đón rộng rãi của Diệp Lan, anh với tay kéo khẩu trang của Giang Trì xuống, “Bịt mãi không khó chịu à?”

Má Giang Trì còn hơi hồng hồng, cậu gãi gãi vành tai khó chịu vì bị dây khẩu trang siết, nói nhỏ: “Không sao…”

“Vừa rồi không phải phá cậu đâu, nhiều ngày không gặp, không nhịn được muốn trêu cậu chút.” Diệp Lan nhớ lại chuyện vừa rồi cũng thấy mình hơi quá, “Có giận không?”

Giang Trì thỏ thẻ: “Dạ không…”

“Không à?” Diệp Lan nhướng mày cười, “Chậc, tiếc quá, sớm biết cậu không giận thì đã bắt cậu làm hơn nữa rồi.”

Quầng đỏ tụ lại trên má Giang Trì.

Hơn nữa, là… là cái gì?

Mình bỏ lỡ điều gì sao?!

Giang Trì vừa phỉ nhổ bản thân vừa không nhịn được muốn nói tiếp chuyện này với Diệp Lan, nhưng Diệp Lan lại chỉ thuận miệng nói vậy thôi, lập tức chuyển sang đề tài nghiêm túc: “Không nói nhảm nữa, vừa lúc hôm nay cậu tới, lát nữa phía sản xuất ăn cơm xong theo tôi đi chào hỏi.”

Giang Trì sững lại, vội lắc đầu, “Không cần đâu, em… em sắp đi rồi.”

“Vội gì mà vội?” Diệp Lan nhìn đồng hồ, “Cậu mới đến được bao lâu đâu?”



Giang Trì biện bạch: “Em chỉ… đến thăm anh thôi, đã gặp được anh rồi, là… đủ rồi.”

Tim Giang Trì rất ấm, cậu biết, Diệp Lan muốn trải đường cho mình.

Nhưng Giang Trì thật sự không muốn Diệp Lan giới thiệu mình với ai lúc này.

Lời nhắc nhở thiện ý của đoàn phim “Tên khốn” là có lý do, ít nhất trong thời gian gần, mình đừng xuất hiện chung với Diệp Lan sẽ tốt hơn.

Bản thân cậu không bận tâm, thân là thịt tươi đang nổi, có lúc đội ngũ còn cố ý cho cậu lấy lòng hủ, nâng cao danh tiếng, nhưng Diệp Lan thì khác.

Diệp Lan không cùng đẳng cấp với mình, chiêu tung hint gây chú ý này không có ích lợi gì với anh, công khai dính líu quá nhiều tới mình ít nhiều còn tạo ảnh hưởng tiêu cực.

Vừa rồi đi một vòng quanh trường quay bình an không bị ai nhận ra đã là may mắn lắm rồi, còn đi gặp nhà sản xuất gì đó… Không chắc còn vận may như thế.

Đến thăm anh là tự Giang Trì yêu cầu, cậu không muốn vì vậy mà gây rắc rối cho Diệp Lan.

Huống chi… Với Giang Trì mà nói, được ở riêng trong xe với Diệp Lan như bây giờ còn quan trọng hơn ý nghĩa hơn.

Thời gian có hạn, được nhìn Diệp Lan nhiều chút nào hay chút đó, lãng phí thời giơ đi gặp người khác thì thiệt quá.

Diệp Lan có nói thế nào Giang Trì cũng lắc đầu, nhất quyết không chịu đi.

“Cậu…” Diệp Lan giận tới bật cười, “Tôi bắt cậu đi hầu rượu hay đi bán thân hả? Đi nói mấy câu đãi bôi khó lắm à?”

Giang Trì hiền lành ngồi nghe mắng, nhưng nhất định không đi.

Diệp Lan nói: “Hay cậu không muốn gặp nhà sản xuất? Cảm thấy mấy ông chủ đều không phải người tốt? Vậy gặp đạo diễn?”

Giang Trì vẫn lắc đầu.

Diệp Lan tốn nước miếng phí sức cả buổi, không ngờ lại gặp cái tên cứng mềm không ăn thua, nổi cáu lên, bực bội nói: “Vậy cậu chạy cả quãng đường xa đến đây làm gì chứ?!”

Giang Trì ngước mắt, sợ hãi nói nhỏ xíu: “Em đến thăm anh mà.”

Diệp Lan: “…”

Lửa giận tắt phụt.

Giang Trì thấy sắc mặt anh trông đỡ hơn, liền nói: “Em… em không trang điểm, tóc cũng xẹp không ra kiểu dáng gì, lỡ bị chụp thì khó coi lắm.”

Diệp Lan móc mỉa: “Bây giờ biết để ý chuyện ấy rồi à? Lúc bưng trà rót nước cho tôi sao không sợ?”

Giang Trì đỏ mặt, lại vô thức hồi tưởng, chuyện “hơn nữa” mà Diệp Lan mới nói là gì nhỉ?

Diệp Lan bị Giang Trì làm cho hoàn toàn không giận nổi nữa, bất lực, “Được rồi, không muốn thì thôi.”

Dù sao mình cũng sắp kí cậu ấy vào Tinh Quang rồi, đến lúc đó, đến lúc đó…

Xem xem tôi trị cậu như nào.

Còn không phải mình muốn dày vò thế nào thì dày vò thế ấy à…

Giang Trì cười hị hị, nhìn đồng hồ nói: “Vậy anh… về trước đi? Xe em đậu bên kia, em cũng nên về thôi.”

Diệp Lan nhìn theo hướng mắt Giang Trì, nhíu mày, “Tài xế đâu? Còn trên xe hả? Chết ngộp chưa?”

“Không có không có.” Giang Trì vội nói: “Em tự lái xe đến.”

“Cậu…”

Diệp Lan nghẹn lời.

Anh đột nhiên thấy trong lồng ngực có gì đó, lên không được, xuống không xong.

Giang Trì…

Cậu thịt tươi được bao nhiêu người cung phụng nâng niu…

Một mình lái xe chạy đường xa như thế, chỉ để mang cho mình chén canh.

Diệp Lan nhắm mắt, vò mạnh tóc Giang Trì, thở ra một hơi dài.

Diệp Lan lấy di động ra, gọi cho tài xế của mình, nhờ ra đưa một người về.

Không để Giang Trì kịp từ chối, Diệp Lan đã lạnh giọng nói trước: “Cậu đến nơi là mấy giờ rồi? Lợi hại quá nhỉ, đầu tiên quay phim cả ngày, rồi chạy xe ban đêm mấy tiếng liền, không sợ có chuyện?”

Giang Trì nghe vậy trong lòng cứ như được cho ăn kẹo đường, mím môi, không từ chối nữa.

“Đưa cậu ấy về khách sạn, chờ cậu ấy vào tới sảnh rồi hẵng về.” Không lâu sau tài xế Lão Kim đến, Diệp Lan xuống xe dặn: “Chú chạy chậm chút, đừng gấp.”

Lão Kim vội đáp lời rồi cầm lấy chìa khóa xe của Giang Trì.

Giang Trì đeo lại khẩu trang và kính mát, lưu luyến bịn rịn đi với Lão Kim.

Diệp Lan quay vào trường quay, ở chỗ anh vừa ngồi, hộp đựng canh Giang Trì mang tới vẫn nằm đó.

Anh vuốt ve hoa văn trên nắp hộp, chiếc hộp vẫn giữ được nhiệt, còn hơi âm ấm.

Diệp Lan cười.

Trên xe, Lão Kim không ngừng khuyên Giang Trì ngủ một lúc, Giang Trì cười gật đầu, nhưng cậu đang vui quá không ngủ được.

Giang Trì lên weibo, ngẩn người.

Một phút trước Diệp Lan đăng tin: Cảmơn món canh.

Đăng kèm cùng ảnh chụp hộp giữ nhiệt Giang Trì để quên ở trường quay.

[1] Câu thứ ba trong bài Đăng khoa hậu của Mạnh Giao, dịch nghĩa: gió xuân phơi phới vó ngựa phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook