Chương 55
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
10/07/2020
“Nhóc con…”
Diệp Lan mỉm cười, vừa rửa tay vừa nhỏ giọng chọc ghẹo, “Hơi nhanh nhỉ, luyện Đồng Tử Công lâu quá rồi hả?”
Giang Trì tựa nghiêng vào bồn rửa tay, ngón tay thon dài trắng nõn tì chặt xuống bề mặt đá bóng loáng, gò má đỏ ửng, thở mạnh hơn bình thường rất nhiều, tim cậu đập thình thịch, không dám nhìn Diệp Lan, cúi đầu dán mắt vào hoa văn trên sàn, trong đầu phát rồ muốn tìm lỗ chui xuống.
Mất mặt chết được… Chết luôn cho rồi!
Diệp Lan nhịn cười, không chọc cậu nữa.
Anh rửa tay xong sẵn tiện vuốt nước lạnh lên mặt, dập bớt mồi lửa Giang Trì vừa nhóm lên.
Không chỉ mình Giang Trì điên cuồng nhớ nhung người yêu.
Mấy hôm nay trong đầu Diệp Lan chỉ toàn nghĩ về Giang Trì.
Nhớ người đó, âu lo chuyện người đó gây ra vì mình trước đây.
Sợ cậu quá nhớ mình, sợ cậu bị đoàn phim cô lập.
Cho nên bày mưu tính kế, mượn cơ hội này đến thăm Giang Trì.
Trước đó giả vờ hờn dỗi còn đỡ, bây giờ kéo người ta vào toilet, không phải né tránh ai, Diệp Lan không kiềm được muốn thân mật với Giang Trì, anh không biết nặng nhẹ, lỡ tay châm lửa cho Giang Trì.
Giang Trì say mê mụ mị chỉ biết phối hợp với Diệp Lan, nhận ra mình có phản ứng thì lúng túng chỉ muốn nhảy vào bồn rửa tay.
Diệp Lan chỉ hôn mình thôi mà, sao đã… Bỏ trốn cho rồi!
Diệp Lan biết người yêu hay ngượng, cố gồng không cười, anh sợ người bên ngoài nghe thấy, dùng môi dùng chặn miệng Giang Trì, rồi dịu dàng tinh ý giải quyết rắc rối giúp cậu.
“Biết em nhớ anh thật rồi.”
“Chưa hoàn hồn nữa à?” Diệp Lan lau sạch tay, đứng trước mặt Giang Trì, cúi đầu hôn nhẹ môi câu, nhẹ giọng đùa: “Hay đang hồi tưởng?”
Giang Trì trúng tim đen, chột dạ lùi lùi ra sau, lấp liếm: “Không… Chỉ hơi nhũn người…”
“Thể chất của bạn nhỏ này kém quá, mới vậy thôi đã nhũn rồi à?”
Diệp Lan đỡ eo Giang Trì, cuốn cậu vào lòng, cúi đầu sửa lưng quần lỏng lẻo của cậu.
“Em…” Giang Trì nuốt nước bọt, xấu hổ nói: “Tự làm…”
“Đừng đụng vào.” Diệp Lan vỗ nhẹ tay Giang Trì, ý bảo cậu vòng tay lên hông hoặc vai mình, “Sao hả? Cho cởi không cho mặc?”
Giang Trì nghèn nghẹn, nói nhỏ: “Cho ạ.”
“Vậy thì đứng ngoan vào.” Diệp Lan nhét vạt áo sơ mi trắng của Giang Trì vào cạp quần cậu, tiện tay lần mò một tí, thong thả sửa soạn chỉnh tề rồi mới siết chặt dây nịt cho cậu, Diệp Lan loay hoay với mặt dây nịt của Giang Trì, nhíu mày, “Lúc tháo sao không thấy rắc rối nhỉ… Cái này làm sao?”
Giang Trì nghe lời vô cùng, Diệp Lan không cho đụng là không dám đụng, nghe Diệp Lan hỏi mới giải thích khe khẽ: “Bên dưới… bên dưới có cái chốt, mở ra trước, rồi… Hay để em tự làm?”
“Để yên anh xem…” Diệp Lan mới uống rượu, phản ứng hơi chậm hơn bình thường, anh nheo mắt nghiêng đầu nhìn nhìn, cười, “Thấy rồi, thiết kế kiểu quỷ gì không biết.”
Diệp Lan thắt dây nịt cho Giang Trì xong, móc tay kéo kéo lưng quần cậu, ngước mắt, “Có chật không?”
Giang Trì lắc đầu, lòng ấm vô cùng, “Rất vừa.”
“Vậy quay vào thôi.” Diệp Lan thả Giang Trì ra, “Chúng ta đi ‘có việc’ nhưng ‘làm việc’ hơi lâu rồi.”
Giang Trì sực nhớ vừa rồi hình như có người đẩy cửa, giờ mới thấy xấu hổ, “Lúc nãy…”
“Đạo diễn của em, không sao.” Diệp Lan vò đầu Giang Trì, hoàn toàn không lo lắng, “Sớm muộn gì cũng biết, thôi khỏi giấu nữa.”
Giang Trì ngớ người, “Sớm muộn?”
“Chứ em nghĩ sao?” Lần nào Giang Trì gặp chuyện khó hiểu cũng ngơ ngác há miệng ra, đáng yêu chết đi được, Diệp Lan lại hôn, “Trừ phi chúng ta triệt để che giấu, không thì em nghĩ mọi người ngốc lắm à? Dù giấu được hôm nay, ngày dài tháng rộng, đâu thể lén lút mỗi ngày được? Dù sao bọn họ cũng sẽ không nói cho ai, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Bốn chữ “ngày dài tháng rộng” của Diệp Lan ghim sâu vào lòng Giang Trì, môi cậu mấp máy, nghiền ngẫm thật kĩ, cả trái tim ấm hẳn lên.
Diệp Lan và Giang Trì về chỗ, hai vị đạo diễn đều giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, vẫn đưa ly cụng chén tán gẫu, Diệp Lan biết tửu lượng của Giang Trì không tốt, sợ tối cậu về say khó chịu, uống đỡ cho cậu hai lượt rượu.
Mọi người uống chỉ để cho vui, các đạo diễn thấy Diệp Lan có ý ngăn nên cũng không ép, Doãn Kiệt Hồng dịu giọng nói với Giang Trì vài câu, hỏi cậu kế hoạch nửa năm sau, còn hỏi cậu tốt nghiệp đại học nào, Giang Trì trả lời đâu ra đó, Doãn Kiệt Hồng cười cười, “Trước đây chú từng tới trường cháu dạy thỉnh giảng đó, nhưng lúc đó chắc cháu chưa nhập học đâu, cũng xem như có duyên… Trước đây nghe Diệp lan nói muốn tự sản xuất phim chú còn khuyên cậu ấy phải thận trọng, bây giờ tiếp xúc với cháu mới thấy cậu ấy đã suy nghxi cặn kẽ rồi.”
Giang Trì ngẩn ra, “Tự sản xuất phim?”
“Diệp Lan chưa nói với cháu hả?” Doãn Kiệt Hồng ngạc nhiên, “Văn phòng của Diệp Lan đã bắt đầu nhận kịch bản, tiến hành tổ kiến đoàn phim dần rồi, cháu chưa biết à?”
“Còn chưa chắc chắn nên không nhắc với cậu ấy.” Diệp Lan cụng ly với Doãn Kiệt Hồng, “Không vội.”
Doãn Kiệt Hồng và Diệp Lan còn phải về đoàn của mình, không thể ở lâu, bốn người ngồi thêm ít phút rồi đứng lên.
Lên xe, hai vị đạo diễn tự giác ngồi hàng ghế trước, chừa băng sau cho cặp tình nhân khó khăn lắm mới được gặp nhau.
Hai người phía trước nói chuyện rôm rả không ngừng, giọng còn to, Giang Trì nghĩ chắc họ không nghe thấy mình đâu, liền thủ thỉ bên tai Diệp Lan: “Chuyện anh sản xuất phim, sao không nói với em.”
Diệp Lan không phải vì hứng thú nhất thời, tự sản xuất tự quay phim, là quyết định sau khi anh bàn bạc rất lâu với An Á.
Tự làm nhà sản xuất, trừ khi mời được đạo diễn như Nhâm Hải Xuyên, không thì cả đoàn phim là giang sơn của Diệp Lan rồi, nói theo mặt nào đó, đây là phương án tốt nhất để lăng xê ai đó.
Diễn viên mình quyết định, lịch quay mình tự sắp xếp, tuyên truyền hậu kì hoàn toàn có thể phối hợp theo nhịp độ của văn phòng mình, đẩy mạnh Giang Trì, giúp cậu thuận lợi đổi hướng.
Tuy không nhắc ngoài miệng, nhưng Diệp Lan không sao thôi để bụng chuyện Giải Trí Thế Kỷ được, anh nghẹn cả cục tức, nhất định phải đưa Giang Trì lên đẳng cấp mới.
Cho đám rùa con rùa cháu đang ngóng chờ Giang Trì hết thời đó tức lật bụng.
Nhưng mấy chuyện đó chẳng cần phải nói với Giang Trì làm gì, Diệp Lan hừ cười, “Vốn định nói với em, đâu ngờ em bỏ chạy.”
Giang Trì không ngờ Diệp Lan vẫn ghim, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Anh nói không giận nữa mà…”
“Cái đó nói để em vui thôi, thật ra vẫn ghim gút trong lòng.” Diệp lan đưa tay vuốt mặt Giang Trì, hạ giọng, “Đã nói phải hao tâm tổn trí theo đuổi em, vì nguyên nhân công việc, không thể thường xuyên gặp em, mặt sự nghiệp… giúp được gì thì cũng nên giúp chứ đúng không? Nếu không cứ bốc phét ngoài miệng mãi làm sao theo đuổi thành công được.”
Giang Trì không nghĩ Diệp Lan còn nhớ chuyện đó, bật cười, “Em đã nhận lời anh rồi, sao vẫn theo đuổi….”
“Anh thích vậy.” Diệp Lan nắm chặt tay Giang Trì, bóp nhẹ, cười trêu, “Cảm động rồi hả? Đừng… Cái này đã là gì chứ, hơn nữa Giang Thịt Tươi, em đừng lạc quan quá, tưởng anh là sản xuất thì em được sung sướng hả? Lúc quay phim anh thiết diện vô tư lắm, phim mình tự sản xuất càng phải nghiêm khắc, đến lúc đó chắc còn mắng em dữ hơn Nhâm Hải Xuyên.”
“Trạng thái lúc tốt lúc không, diễn cuất không ổn định, thoát vai chậm ảnh hưởng tiến độ quay…” Diệp Lan đếm khuyết điểm của Giang Trì, phì cười, “Anh nhớ hết tật xấu của em đó.”
Hợp tác đã lâu, Diệp Lan hiểu rõ tình hình của Giang Trì như lòng bàn tay, câu nào câu nấy trúng hết vào chỗ hiểm của Giang Trì, cậu bị Diệp Lan làm xấu hổ, ngại ngùng cười gượng, trong đầu thì thào gào lên, ai nói trong mắt người tình thành Tây Thi hả?! Khuyết điểm tật xấu của mình Diệp Lan thấy hết kìa, không bỏ sót cái nào hết kìa.
“Căng thẳng rồi hả?” Diệp Lan nhìn ra trước, thấy không ai chú ý, bỗng quay sang thơm trộm lên má Giang Trì, “Đùa em thôi, ai nỡ mắng em trước mặt nhiều người vậy chứ… Da mặt mỏng thế này, anh mà để mặc mình nổi giận phát cáu thì chẳng phải sẽ mắng cho em khóc luôn à?”
Giang Trì vội tự phản bác: “Em em đâu có dễ khóc vậy?”
“Không dễ… thì cũng không nỡ.” Diệp Lan lại tự mềm lòng trước, nhưng vẫn không nhịn được phải hù dọa Giang Trì, “Trước mặt người khác sợ em xấu hổ, nhưng sau lưng thì khó nói lắm nha.”
“Hôm nào mà cứ phạm lỗi không quay suôn sẻ, tối về khách sạn vào phòng… có thể sẽ dùng hình phạt riêng.” Diệp Lan liếm môi dưới, giở trò lưu manh mà thật danh chính ngôn thuận, “Còn nội dung phạt là gì… thì phải xem tâm trạng anh thế nào đã.”
Cổ họng Giang Trì lăn nhẹ, vành tai đỏ dần.
Không cần Diệp Lan phải nói rõ, Giang Trì đã đoán được đại khái nội dung Diệp Lan “dạy dỗ” mình lúc chỉ có hai người rồi.
Ô mà…
Mắt Giang Trì sáng lên, “Đến lúc đó chúng ta ở chung phòng?”
“Không thì em nghĩ sao?” Diệp Lan nheo ắmt, “Ông chủ kiêm nhà sản xuất muốn ngủ trong phòng em, dám có ý kiến?”
Giang Trì vội lắc đầu, mừng còn không kịp ấy chứ.
“Mà nói chuyện phòng…” Diệp Lan sờ sờ túi áo khoác, lấy một thứ ra đưa Giang Trì, “Hôm qua Sầm Văn mới đưa anh, đúng lúc mang sang cho em.”
Giang Trì sửng sốt, thứ Diệp Lan đặt vào tay cậu là một chùm chìa khóa.
“Chìa khóa cửa nhà và cửa gara xe.” Diệp Lan nói nhỏ, “Không biết lịch làm việc của em, nếu em có việc về Bắc Kinh thì cứ tự vào nhà là được, nhân viên và bảo vệ đã biết xe em rồi, anh cũng dặn Sầm Văn báo trước, họ không ngăn em đâu, trong nhà đã được sửa sang theo lời anh nói lúc trước, em về thì xem có vừa ý không, trên tủ lạnh có dán số dì giúp việc, cần gì thì nhờ dì ấy làm.”
“Nơi đó là nhà em rồi, có thể thoải mái mời bạn về nhà, không cần phải hỏi anh. Em muốn tự mua nhà cũng được, không đủ tiền thì nói với anh, anh bù cho em, nhưng có một điều.” Diệp Lan thôi cười, nghiêm mặt nói: “Mua nhà rồi cũng không được dọn ra, có cãi nhau với anh cũng không được, nghe chưa?”
Giang Trì nắm chặt chùm chìa khóa trong tay, nói nho nhỏ: “Em không cãi nhau với anh đâu.”
“Cái này chưa biết được.” Diệp Lan rất tự hiểu mình, “Tính anh xấu như vậy, không chừng hôm nào sẽ chọc tức em.”
Giang Trì mím môi, “Em nhường anh.”
Diệp Lan sững lại, mỉm cười, “Không cần… Thà em cãi nhau với anh đi.”
“Cãi chuyện gì?” Doãn Kiệt Hồng quay đầu nhìn hai người, “Đừng cãi nữa, Giang Trì chỉnh sửa quần áo tử tế, sắp đến khách sạn của hai người rồi.”
Giang Trì nhìn ra cửa sổ, nghẹn ngào, cậu còn chưa nói chuyện với Diệp Lan xong mà!
“Có gì thì gọi cho anh.” Hiển nhiên Diệp Lan cũng chưa thân mật với Giang trì đủ, nhưng ngày mai là họp báo khởi quay Nhiếp chính vương rồi, anh không xin nghỉ được, anh liếc liếc ra trước, hạ giọng bổ sung: “Không có gì cũng phải gọi.”
Giang Trì quyết luyến không rời, gật đầu, “Dạ.”
“Hôm nay…” Diệp Lan cúi người, cười khẽ bên tai Giang Trì, “Anh chỉ lo ‘chăm sóc’ em thôi, sau khi đóng máy đến tìm anh, phải báo đáp cho anh đàng hoàng đó.”
Diệp Lan mỉm cười, vừa rửa tay vừa nhỏ giọng chọc ghẹo, “Hơi nhanh nhỉ, luyện Đồng Tử Công lâu quá rồi hả?”
Giang Trì tựa nghiêng vào bồn rửa tay, ngón tay thon dài trắng nõn tì chặt xuống bề mặt đá bóng loáng, gò má đỏ ửng, thở mạnh hơn bình thường rất nhiều, tim cậu đập thình thịch, không dám nhìn Diệp Lan, cúi đầu dán mắt vào hoa văn trên sàn, trong đầu phát rồ muốn tìm lỗ chui xuống.
Mất mặt chết được… Chết luôn cho rồi!
Diệp Lan nhịn cười, không chọc cậu nữa.
Anh rửa tay xong sẵn tiện vuốt nước lạnh lên mặt, dập bớt mồi lửa Giang Trì vừa nhóm lên.
Không chỉ mình Giang Trì điên cuồng nhớ nhung người yêu.
Mấy hôm nay trong đầu Diệp Lan chỉ toàn nghĩ về Giang Trì.
Nhớ người đó, âu lo chuyện người đó gây ra vì mình trước đây.
Sợ cậu quá nhớ mình, sợ cậu bị đoàn phim cô lập.
Cho nên bày mưu tính kế, mượn cơ hội này đến thăm Giang Trì.
Trước đó giả vờ hờn dỗi còn đỡ, bây giờ kéo người ta vào toilet, không phải né tránh ai, Diệp Lan không kiềm được muốn thân mật với Giang Trì, anh không biết nặng nhẹ, lỡ tay châm lửa cho Giang Trì.
Giang Trì say mê mụ mị chỉ biết phối hợp với Diệp Lan, nhận ra mình có phản ứng thì lúng túng chỉ muốn nhảy vào bồn rửa tay.
Diệp Lan chỉ hôn mình thôi mà, sao đã… Bỏ trốn cho rồi!
Diệp Lan biết người yêu hay ngượng, cố gồng không cười, anh sợ người bên ngoài nghe thấy, dùng môi dùng chặn miệng Giang Trì, rồi dịu dàng tinh ý giải quyết rắc rối giúp cậu.
“Biết em nhớ anh thật rồi.”
“Chưa hoàn hồn nữa à?” Diệp Lan lau sạch tay, đứng trước mặt Giang Trì, cúi đầu hôn nhẹ môi câu, nhẹ giọng đùa: “Hay đang hồi tưởng?”
Giang Trì trúng tim đen, chột dạ lùi lùi ra sau, lấp liếm: “Không… Chỉ hơi nhũn người…”
“Thể chất của bạn nhỏ này kém quá, mới vậy thôi đã nhũn rồi à?”
Diệp Lan đỡ eo Giang Trì, cuốn cậu vào lòng, cúi đầu sửa lưng quần lỏng lẻo của cậu.
“Em…” Giang Trì nuốt nước bọt, xấu hổ nói: “Tự làm…”
“Đừng đụng vào.” Diệp Lan vỗ nhẹ tay Giang Trì, ý bảo cậu vòng tay lên hông hoặc vai mình, “Sao hả? Cho cởi không cho mặc?”
Giang Trì nghèn nghẹn, nói nhỏ: “Cho ạ.”
“Vậy thì đứng ngoan vào.” Diệp Lan nhét vạt áo sơ mi trắng của Giang Trì vào cạp quần cậu, tiện tay lần mò một tí, thong thả sửa soạn chỉnh tề rồi mới siết chặt dây nịt cho cậu, Diệp Lan loay hoay với mặt dây nịt của Giang Trì, nhíu mày, “Lúc tháo sao không thấy rắc rối nhỉ… Cái này làm sao?”
Giang Trì nghe lời vô cùng, Diệp Lan không cho đụng là không dám đụng, nghe Diệp Lan hỏi mới giải thích khe khẽ: “Bên dưới… bên dưới có cái chốt, mở ra trước, rồi… Hay để em tự làm?”
“Để yên anh xem…” Diệp Lan mới uống rượu, phản ứng hơi chậm hơn bình thường, anh nheo mắt nghiêng đầu nhìn nhìn, cười, “Thấy rồi, thiết kế kiểu quỷ gì không biết.”
Diệp Lan thắt dây nịt cho Giang Trì xong, móc tay kéo kéo lưng quần cậu, ngước mắt, “Có chật không?”
Giang Trì lắc đầu, lòng ấm vô cùng, “Rất vừa.”
“Vậy quay vào thôi.” Diệp Lan thả Giang Trì ra, “Chúng ta đi ‘có việc’ nhưng ‘làm việc’ hơi lâu rồi.”
Giang Trì sực nhớ vừa rồi hình như có người đẩy cửa, giờ mới thấy xấu hổ, “Lúc nãy…”
“Đạo diễn của em, không sao.” Diệp Lan vò đầu Giang Trì, hoàn toàn không lo lắng, “Sớm muộn gì cũng biết, thôi khỏi giấu nữa.”
Giang Trì ngớ người, “Sớm muộn?”
“Chứ em nghĩ sao?” Lần nào Giang Trì gặp chuyện khó hiểu cũng ngơ ngác há miệng ra, đáng yêu chết đi được, Diệp Lan lại hôn, “Trừ phi chúng ta triệt để che giấu, không thì em nghĩ mọi người ngốc lắm à? Dù giấu được hôm nay, ngày dài tháng rộng, đâu thể lén lút mỗi ngày được? Dù sao bọn họ cũng sẽ không nói cho ai, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Bốn chữ “ngày dài tháng rộng” của Diệp Lan ghim sâu vào lòng Giang Trì, môi cậu mấp máy, nghiền ngẫm thật kĩ, cả trái tim ấm hẳn lên.
Diệp Lan và Giang Trì về chỗ, hai vị đạo diễn đều giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, vẫn đưa ly cụng chén tán gẫu, Diệp Lan biết tửu lượng của Giang Trì không tốt, sợ tối cậu về say khó chịu, uống đỡ cho cậu hai lượt rượu.
Mọi người uống chỉ để cho vui, các đạo diễn thấy Diệp Lan có ý ngăn nên cũng không ép, Doãn Kiệt Hồng dịu giọng nói với Giang Trì vài câu, hỏi cậu kế hoạch nửa năm sau, còn hỏi cậu tốt nghiệp đại học nào, Giang Trì trả lời đâu ra đó, Doãn Kiệt Hồng cười cười, “Trước đây chú từng tới trường cháu dạy thỉnh giảng đó, nhưng lúc đó chắc cháu chưa nhập học đâu, cũng xem như có duyên… Trước đây nghe Diệp lan nói muốn tự sản xuất phim chú còn khuyên cậu ấy phải thận trọng, bây giờ tiếp xúc với cháu mới thấy cậu ấy đã suy nghxi cặn kẽ rồi.”
Giang Trì ngẩn ra, “Tự sản xuất phim?”
“Diệp Lan chưa nói với cháu hả?” Doãn Kiệt Hồng ngạc nhiên, “Văn phòng của Diệp Lan đã bắt đầu nhận kịch bản, tiến hành tổ kiến đoàn phim dần rồi, cháu chưa biết à?”
“Còn chưa chắc chắn nên không nhắc với cậu ấy.” Diệp Lan cụng ly với Doãn Kiệt Hồng, “Không vội.”
Doãn Kiệt Hồng và Diệp Lan còn phải về đoàn của mình, không thể ở lâu, bốn người ngồi thêm ít phút rồi đứng lên.
Lên xe, hai vị đạo diễn tự giác ngồi hàng ghế trước, chừa băng sau cho cặp tình nhân khó khăn lắm mới được gặp nhau.
Hai người phía trước nói chuyện rôm rả không ngừng, giọng còn to, Giang Trì nghĩ chắc họ không nghe thấy mình đâu, liền thủ thỉ bên tai Diệp Lan: “Chuyện anh sản xuất phim, sao không nói với em.”
Diệp Lan không phải vì hứng thú nhất thời, tự sản xuất tự quay phim, là quyết định sau khi anh bàn bạc rất lâu với An Á.
Tự làm nhà sản xuất, trừ khi mời được đạo diễn như Nhâm Hải Xuyên, không thì cả đoàn phim là giang sơn của Diệp Lan rồi, nói theo mặt nào đó, đây là phương án tốt nhất để lăng xê ai đó.
Diễn viên mình quyết định, lịch quay mình tự sắp xếp, tuyên truyền hậu kì hoàn toàn có thể phối hợp theo nhịp độ của văn phòng mình, đẩy mạnh Giang Trì, giúp cậu thuận lợi đổi hướng.
Tuy không nhắc ngoài miệng, nhưng Diệp Lan không sao thôi để bụng chuyện Giải Trí Thế Kỷ được, anh nghẹn cả cục tức, nhất định phải đưa Giang Trì lên đẳng cấp mới.
Cho đám rùa con rùa cháu đang ngóng chờ Giang Trì hết thời đó tức lật bụng.
Nhưng mấy chuyện đó chẳng cần phải nói với Giang Trì làm gì, Diệp Lan hừ cười, “Vốn định nói với em, đâu ngờ em bỏ chạy.”
Giang Trì không ngờ Diệp Lan vẫn ghim, bất đắc dĩ nói nhỏ: “Anh nói không giận nữa mà…”
“Cái đó nói để em vui thôi, thật ra vẫn ghim gút trong lòng.” Diệp lan đưa tay vuốt mặt Giang Trì, hạ giọng, “Đã nói phải hao tâm tổn trí theo đuổi em, vì nguyên nhân công việc, không thể thường xuyên gặp em, mặt sự nghiệp… giúp được gì thì cũng nên giúp chứ đúng không? Nếu không cứ bốc phét ngoài miệng mãi làm sao theo đuổi thành công được.”
Giang Trì không nghĩ Diệp Lan còn nhớ chuyện đó, bật cười, “Em đã nhận lời anh rồi, sao vẫn theo đuổi….”
“Anh thích vậy.” Diệp Lan nắm chặt tay Giang Trì, bóp nhẹ, cười trêu, “Cảm động rồi hả? Đừng… Cái này đã là gì chứ, hơn nữa Giang Thịt Tươi, em đừng lạc quan quá, tưởng anh là sản xuất thì em được sung sướng hả? Lúc quay phim anh thiết diện vô tư lắm, phim mình tự sản xuất càng phải nghiêm khắc, đến lúc đó chắc còn mắng em dữ hơn Nhâm Hải Xuyên.”
“Trạng thái lúc tốt lúc không, diễn cuất không ổn định, thoát vai chậm ảnh hưởng tiến độ quay…” Diệp Lan đếm khuyết điểm của Giang Trì, phì cười, “Anh nhớ hết tật xấu của em đó.”
Hợp tác đã lâu, Diệp Lan hiểu rõ tình hình của Giang Trì như lòng bàn tay, câu nào câu nấy trúng hết vào chỗ hiểm của Giang Trì, cậu bị Diệp Lan làm xấu hổ, ngại ngùng cười gượng, trong đầu thì thào gào lên, ai nói trong mắt người tình thành Tây Thi hả?! Khuyết điểm tật xấu của mình Diệp Lan thấy hết kìa, không bỏ sót cái nào hết kìa.
“Căng thẳng rồi hả?” Diệp Lan nhìn ra trước, thấy không ai chú ý, bỗng quay sang thơm trộm lên má Giang Trì, “Đùa em thôi, ai nỡ mắng em trước mặt nhiều người vậy chứ… Da mặt mỏng thế này, anh mà để mặc mình nổi giận phát cáu thì chẳng phải sẽ mắng cho em khóc luôn à?”
Giang Trì vội tự phản bác: “Em em đâu có dễ khóc vậy?”
“Không dễ… thì cũng không nỡ.” Diệp Lan lại tự mềm lòng trước, nhưng vẫn không nhịn được phải hù dọa Giang Trì, “Trước mặt người khác sợ em xấu hổ, nhưng sau lưng thì khó nói lắm nha.”
“Hôm nào mà cứ phạm lỗi không quay suôn sẻ, tối về khách sạn vào phòng… có thể sẽ dùng hình phạt riêng.” Diệp Lan liếm môi dưới, giở trò lưu manh mà thật danh chính ngôn thuận, “Còn nội dung phạt là gì… thì phải xem tâm trạng anh thế nào đã.”
Cổ họng Giang Trì lăn nhẹ, vành tai đỏ dần.
Không cần Diệp Lan phải nói rõ, Giang Trì đã đoán được đại khái nội dung Diệp Lan “dạy dỗ” mình lúc chỉ có hai người rồi.
Ô mà…
Mắt Giang Trì sáng lên, “Đến lúc đó chúng ta ở chung phòng?”
“Không thì em nghĩ sao?” Diệp Lan nheo ắmt, “Ông chủ kiêm nhà sản xuất muốn ngủ trong phòng em, dám có ý kiến?”
Giang Trì vội lắc đầu, mừng còn không kịp ấy chứ.
“Mà nói chuyện phòng…” Diệp Lan sờ sờ túi áo khoác, lấy một thứ ra đưa Giang Trì, “Hôm qua Sầm Văn mới đưa anh, đúng lúc mang sang cho em.”
Giang Trì sửng sốt, thứ Diệp Lan đặt vào tay cậu là một chùm chìa khóa.
“Chìa khóa cửa nhà và cửa gara xe.” Diệp Lan nói nhỏ, “Không biết lịch làm việc của em, nếu em có việc về Bắc Kinh thì cứ tự vào nhà là được, nhân viên và bảo vệ đã biết xe em rồi, anh cũng dặn Sầm Văn báo trước, họ không ngăn em đâu, trong nhà đã được sửa sang theo lời anh nói lúc trước, em về thì xem có vừa ý không, trên tủ lạnh có dán số dì giúp việc, cần gì thì nhờ dì ấy làm.”
“Nơi đó là nhà em rồi, có thể thoải mái mời bạn về nhà, không cần phải hỏi anh. Em muốn tự mua nhà cũng được, không đủ tiền thì nói với anh, anh bù cho em, nhưng có một điều.” Diệp Lan thôi cười, nghiêm mặt nói: “Mua nhà rồi cũng không được dọn ra, có cãi nhau với anh cũng không được, nghe chưa?”
Giang Trì nắm chặt chùm chìa khóa trong tay, nói nho nhỏ: “Em không cãi nhau với anh đâu.”
“Cái này chưa biết được.” Diệp Lan rất tự hiểu mình, “Tính anh xấu như vậy, không chừng hôm nào sẽ chọc tức em.”
Giang Trì mím môi, “Em nhường anh.”
Diệp Lan sững lại, mỉm cười, “Không cần… Thà em cãi nhau với anh đi.”
“Cãi chuyện gì?” Doãn Kiệt Hồng quay đầu nhìn hai người, “Đừng cãi nữa, Giang Trì chỉnh sửa quần áo tử tế, sắp đến khách sạn của hai người rồi.”
Giang Trì nhìn ra cửa sổ, nghẹn ngào, cậu còn chưa nói chuyện với Diệp Lan xong mà!
“Có gì thì gọi cho anh.” Hiển nhiên Diệp Lan cũng chưa thân mật với Giang trì đủ, nhưng ngày mai là họp báo khởi quay Nhiếp chính vương rồi, anh không xin nghỉ được, anh liếc liếc ra trước, hạ giọng bổ sung: “Không có gì cũng phải gọi.”
Giang Trì quyết luyến không rời, gật đầu, “Dạ.”
“Hôm nay…” Diệp Lan cúi người, cười khẽ bên tai Giang Trì, “Anh chỉ lo ‘chăm sóc’ em thôi, sau khi đóng máy đến tìm anh, phải báo đáp cho anh đàng hoàng đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.