Chương 23
Mạch Ngôn Xuyên
30/11/2017
Đầu óc Tần Đường ong lên, mắt hạnh mở lớn, cố gắng nhìn rõ gương mặt
Tưởng Xuyên trong bóng đêm, ngơ ngác nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói.” Tưởng Xuyên cúi đầu, đầu nghiêng về phía bên phải. Lại nghiêng thêm một chút nữa, tới gần khóe miệng cô, hôn nhẹ một cái: “Tiểu lưu manh kia hôn em ở chỗ này, đúng không?”
Một nụ hôn rất nhanh, gần như chỉ là lướt qua rồi lập tức rời đi.
Tần Đường hoàn toàn phát ngốc rồi, đôi mắt chậm rãi mở to ra, nín thở nhìn anh, một câu cũng không thốt thành lời.
“Vẫn không nhớ ra à?” Tưởng Xuyên đã buông tay cô ra, khóe môi gợi lên một nụ cười, “Không phải nói ấn tượng sâu sắc lắm sao? Thù lâu như vậy mà đến giờ vẫn chưa nhớ ra ư?”
Cô cúi đầu, sờ sờ khuôn mặt mình, sau đó liền bất tri bất giác thẹn quá hóa giận, lập tức giơ tay muốn đánh người.
Tưởng Xuyên giữ được cổ tay của cô, Tần Đường mặt đỏ tai hồng, cảm thấy bị người chiếm tiện nghi, còn bị người ta chơi một vố, cả giận nói: “Anh buông tay! Đồ lưu manh!”
Tưởng Xuyên: “.......”
Anh vẫn là lưu manh, chỉ là bỏ đi được chữ “tiểu” đằng trước đi mà thôi.
Đôi mắt dần quen với bóng tối, hai người đã dần nhìn rõ được ánh mắt của nhau, mà đáy mắt của cô, tràn ngập giận dữ. Tưởng Xuyên nhận ra, mình đã chọc giận cô rồi. Nhưng anh không hối hận, có một số việc không thể là bí mật mãi mãi được, nếu cô cũng nhớ rõ, anh cũng nhớ rõ, thì không việc gì phải giấu diếm nữa cả.
…………..
Đây là chuyện của hai mươi năm trước. Năm đó Tưởng Xuyên 10 tuổi, kí ức vẫn rất rõ ràng. Đứa nhỏ vùng núi sinh hoạt nghèo khó, một năm không được đến vài lần mặc quần áo mới, ăn không đến mấy viên kẹo, càng chưa hiểu rõ việc đời. Năm đó Tần Đường và ba mẹ cô tham gia hoạt động từ thiện, đại khái là ngoài anh thì rất nhiều đứa nhóc choai choai hồi đó đều có ấn tượng rất sâu sắc với Tần Đường.
Cô mặc một chiếc váy công chúa, lớn lên trắng trắng, nhỏ nhỏ, đôi mắt rất to. Nói tóm lại là rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu.
Ở trường tiểu học Hy Vọng nghèo khó kia, anh cũng giống như rất nhiều đứa trẻ khác, mỗi ngày đều phải đi một đoạn đường rất xa từ trong núi ra mới đến được trường học, người thành phố đối với bọn họ thực sự rất mới lạ, đặc biệt là đứa nhỏ xinh đẹp đến không tưởng được như Tần Đường, bọn họ từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy.
Cô ôm gói bánh kẹo trong tay phân phát cho rất nhiều đứa trẻ còn lớn hơn cả cô, thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại rất nghiêm túc.
Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài cửa sổ ngắm cô, sau đó mẹ cô thấy anh, đem một đống bánh kẹo nhét vào trong lòng tiểu Tần Đường, chỉ ra ngoài cửa sổ, rồi ghé vào tai tiểu nha đầu nói gì đó. Sau đó tiểu nha đầu kia liền ôm một đống đồ ăn vặt đi về phía anh, đi được một đoạn, đồ trong tay rơi xuống đất, cô ngồi xổm xuống đất nhặt, nhặt, nhặt mãi không xong, khuôn mặt nhỏ ủy khuất đến muốn khóc.
Cô ngẩng đầu, mếu máo chu miệng lên: “Ba ơi, An An nhặt mãi mà không xong………”
Cuối cùng, vẫn là ba cô ấy đi tới giúp cô nhặt hết những đồ ăn vặt đó lên.
Cô ôm đống đồ ăn vặt đi đến trước mặt anh, vẻ mặt tranh công, giọng nói mang đậm chất của trẻ con, mềm mại, ngọt ngào: “Anh, cho anh kẹo này.”
Lúc còn nhỏ, tính cách Tưởng Xuyên khá cứng đầu, lại có chút hư hỏng, cùng với những đứa trẻ khác hoàn toàn khác biệt. Anh đối với mấy thứ đồ như bánh kẹo gì đó không hứng thú lắm, mặc dù một năm có khi không được ăn đến một lần, nhưng vẫn không thích như cũ.
Tưởng Xuyên cũng không nhận lấy đống đồ kia như những đứa trẻ khác mà chỉ nhìn cô chăm chú, cảm thấy đôi mắt cô khi chớp chớp, trông đặc biệt xinh đẹp.
Tiểu nha đầu cảm thấy rất mờ mịt, bé muốn đem đồ ăn cho anh ấy, cánh tay nhỏ hơi buông lỏng một chút, đồ ăn lại một lần nữa rơi đầy trên mặt đất.
Cô chu cái miệng nhỏ lên nhìn anh, lại nhìn đống đồ nằm ngổn ngang dưới đất, thân mình nhỏ bé nhận mệnh lại ngồi xổm xuống tiếp tục công cuộc nhặt đồ, nhưng lần này cũng như lần trước, cô nhặt mãi vẫn không xong.
Tiểu nha đầu lại ngước lên nhìn anh, vẻ mặt cầu xin sự giúp đỡ.
Tưởng Xuyên bỗng nhiên chìa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mềm của cô, tiểu nha đầu bị hành động bất chợt của anh dọa sợ, lùi lại một bước, lại bị đồ ăn trên mặt đất ngáng chân, ngã phịch một cái đặt mông xuống đất, miệng mếu máo, dáng vẻ rưng rưng sắp khóc.
Tưởng Xuyên kéo cô đứng dậy, nói: “Anh không cần kẹo, cho anh hôn một cái nhé."
Anh nhìn An An chằm chằm, thấy cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ sắp khóc kia, tính khí liền nổi lên, bỗng nhiên cúi đầu hôn chụt một cái lên mặt cô.
Tiểu nha đầu lại bị anh dọa một lần nữa.
Giây tiếp theo liền “Òa” lền một tiếng, khóc đến long trời lở đất, vừa khóc vừa quay người chạy, “Oa oa oa,.............mẹ ơi………”
Lúc ấy, tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh. Tưởng Xuyên lúc đó rốt cục cũng chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, bị mọi người nhìn như vậy cũng luống cuống.
Cũng may, ba mẹ cô không trách anh.
Một lát sau, tiểu nha đầu khóc đến đỏ hồng cả mắt lại ôm một gói kẹo đến, Tưởng Xuyên thấy dáng vẻ cô rất đáng thương, vốn định sẽ nhận lấy, không ngờ, tiểu nha đầu kia lại hùng dũng nhét kẹo vào lòng anh, sau đó liền xoay người chạy đi.
…………………
Khoảng 2, 3 năm sau, cha mẹ Tần Đường lại đi qua trường tiểu học Hy Vọng, Tưởng Xuyên vẫn nhớ rõ bọn họ.
Lại lần nữa, sau khi đã ra khỏi núi, anh lại nhìn thấy ba mẹ Tần Đường trên TV, xem được những bộ phim truyền hình mà mẹ Tần Đường đóng, nhưng lại không thấy được Tần Đường. Lúc đó, nhũ danh của cô là An An, cho nên, anh cho rằng cô tên là An An.
Không ngờ, sau nhiều năm như vậy, Tần Đường lại đi đến bên cạnh anh.
Tưởng Xuyên hiểu rõ, bọn họ là người của hai thế giới.
Tưởng Xuyên nắm cổ tay cô, giọng nói rõ ràng: “Thật sự muốn đánh sao?”
Tần Đường cắn môi, không nói câu nào.
Lúc trước chính miệng cô đã nói, nếu muốn hôn cô nhất định cô sẽ đáp trả bằng hai cái tát, nên Tưởng Xuyên đây chính là cố ý.
Im lặng vài giây, Tưởng Xuyên thả tay cô ra, mặt nhích về phía trước, lại giở tính xấu ra nói: “Đến, đánh đi.”
Tay Tần Đường dừng ở trên không trung, thấy khóe miệng đang bị thương của Tưởng Xuyên, đánh không được, mà không đánh cũng không xong.
Cuối cùng đánh bộp một cái lên ngực anh. Cả người Tưởng Xuyên toàn là cơ bắp rắn chắc như đá, cô đánh đến nỗi tê rần cả bàn tay.
Tức giận xoay người trở lại nằm trên giường của mình, cô liền kéo chăn trùm đến tận đầu bày tỏ kháng nghị.
Tần Đường nằm cuộn tròn ở trên giường nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ, nghĩ tới chỗ vừa bị Tưởng Xuyên hôn, cũng chưa hẳn là khóe môi, nhưng môi anh lại rất nóng, nhiệt độ cứ chầm chậm lan từ chỗ đó ra, tràn tới nơi khóe miệng, rồi dần dần khiến nó nóng lên. Nghĩ đến đây, cô nhịn không được liền đập chân bình bịch lên ván giường.
……..
Tưởng Xuyên dựa lại người trên tường, trong bóng đêm, khóe miệng cong lên, nói: “Đã cho em cơ hội rồi nhé.”
………….
Buổi sáng hôm sau, Tưởng Xuyên đi xử lí thủ tục xuất viện.
Tào Nham lái xe của Tưởng Xuyên đến trước cổng bệnh viện, ném chìa khóa xe cho anh: “Xe sửa rồi đấy!”
Tưởng Xuyên duỗi tay bắt lấy, Tào Nham nhìn về phía gương mặt không chút cảm xúc của Tần Đường, Tần Đường nhận ra đây là người hôm qua đã cứu mình, lúc này mới lộ ra nụ cười.
Tưởng Xuyên liếc nhìn cô một cái: “Tào Nham.”
Tần Đường nói: “Chuyện lúc trước, cảm ơn anh, Tào tiên sinh.”
Tào Nham? Cô nhìn về phía anh ta, lại nói: “Tào Thịnh là anh trai anh sao?”
Tào Nham cười: “Đúng vậy, anh ruột.”
Tần Đường nhìn một thân thường phục của anh ta, lại hỏi: “Anh là cảnh sát à?”
Tào Nham không chút dấu giếm: “Ừ.”
Tần Đường lại nở nụ cười với anh ta, dư quang liếc nhìn về phía Tưởng Xuyên. Nếu Tưởng Xuyên và Tào Nham là bạn, thì trước đây Tưởng Xuyên làm cái gì? Trực giác nói cho cô biết anh không chỉ đơn giản là người phụ trách của một nghĩa trạm, ông chủ của một công ty vận tải nho nhỏ như vậy.
Tưởng Xuyên nhìn về phía cô nói: “Em lên xe trước đi.”
Tần Đường vẫn không cho anh sắc mặt tốt như cũ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên ghế phó lái.
Tưởng Xuyên và Tào Nham đi sang một bên, Tào Nham đưa cho anh một bao thuốc lá, hai người chân giẫm lên luống hoa gần đó, Tào Nham nói: “Triệu Kiến Hòa tối hôm qua đã rời khỏi Du Lâm rồi.”
Tưởng Xuyên hút thuốc, chân di di đám bùn dưới chân, nói: “Các anh đã phái người đi theo rồi?”
“Không.” Tào Nham nói, “Anh tôi nói trước không nên, tránh rút dây động rừng.”
“Làm sao hắn ta ra tù được?”
“Triệu Kiến Hòa ở trong tù lập được vài cái công lao, sau đó xin giảm án. Nhưng việc trong tù cũng có chút điểm kì lạ, trùng hợp là mấy lần có chuyện đều là Triệu Kiến Hòa lập công.”
“Chậc.”
“Chắc chắn có người giúp đỡ hắn ta, nhưng là ai, chúng ta không có bằng chứng.”
Tưởng Xuyên cắn cắn điếu thuốc, hơi nhíu mày: “Thật ra trong lòng chúng ta đều biết, chỉ là thiếu chứng cứ mà thôi.”
Tào Nham vỗ vai anh, “Anh cứ về trước đi, trên người bị thương còn chưa có khỏi đâu. Một mình tôi và anh tôi ở lại chiếu ứng, chắc cũng có thể tóm gọn được mấy tên cho đó.”
Tưởng Xuyên dập thuốc, ném vào thùng rác, sau đó tiêu sái xoay người, “Đi đây.”
………….
Tần Đường vừa nhìn thấy anh lên xe lập tức nhắm mắt lại ngủ.
Tưởng Xuyên dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nói: “Thắt dây an toàn vào.”
Tần Đường: “.......”
Không thắt đấy!
Anh liền nghiêng người qua, nửa người đè lên người cô, duỗi tay kéo dây an toàn.
Tần Đường lập tức mở mắt ra liền phát hiện anh đang nhìn cô, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, dường như đang đợi cô mở mắt.
Tần Đường trợn mắt lườm Tưởng Xuyên một cái, đoạt lấy dây an toàn trong tay anh, “Anh cút ra, tôi tự thắt.”
Tưởng Xuyên hít một hơi, dựa trở lại, khởi động xe.
Tình tình đại tiểu thư cũng lớn ghê.
Tần Đường lại dựa người như cũ, đầu hơi nghiêng, tiếp tục ngủ.
Dù sao cũng chính là không muốn nói chuyện với tên lưu manh này.
Tưởng Xuyên cũng không vội……….
Hơn sáu tiếng lái xe, trên đường hai người có dừng lại một lần ở trạm xăng để ăn bát mì, đi vệ sinh.
Đoạn đường kế tiếp là đi một mạch, thẳng đến tận Tây An.
Đi qua nội thành, Tưởng Xuyên tìm một chỗ đỗ xe, Tần Đường nhìn anh, vẫn kiên quyết không nói câu nào.
Tưởng Xuyên kéo cô xuống xe, cô nhíu mày hỏi: “Làm gì?”
Tưởng Xuyên kéo cô đi một đoạn, dừng lại ở bên ngoài một cửa hàng bách hóa, buông cô ra, nói: “Đi mua điện thoại” sau đó liền đi vào trước.
Tần Đường ngốc lăng, cô vốn nghĩ ngày mai sẽ đi mua sau.
Điện thoại không cần chọn, mua giống cái cũ của cô là được.
Tưởng Xuyên thấy cô chọn xong thì liền chuẩn bị đi thanh toán, bị Tần Đường giữ lại: “Anh định làm gì?”
Tưởng Xuyên nói: “Điện thoại bị hỏng, trách nhiệm là ở anh.”
Tần Đường hừ một tiếng: “Máy ảnh của tôi cũng bị hỏng, sao không thấy anh nói mua cho tôi một cái máy ảnh khác chứ?”
Tưởng Xuyên: “.........”
Anh mím môi, nhìn cô: “Máy ảnh thì cho anh nợ.”
Tần Đường: “Anh còn nợ tôi 87 vạn nữa.”
Tưởng Xuyên nghiến răng, nhịn lại: “Tần Đường!”
“Sao?” Cô không chút sợ hãi, nhưng khi thoáng nhìn vào đôi mắt đen kịt kia thì lại thấy chút hối hận, cô không nên chọn cách đó để tổn thương người đàn ông này như vậy. Trên thế giới này, giá trị của một con người không nằm ở số tiền mà anh ta có.
Tần Đường cầm lấy điện thoại mới, cúi đầu, duỗi chân đá nhẹ vào chân Tưởng Xuyên: “Này, đi trả tiền đi………”
Một cái điện thoại lấy lòng, Tưởng Xuyên đi trước ra khỏi cửa hàng bách hóa.
Tần Đường nhìn bóng dáng cao lớn của anh, yên lặng đi theo sau.
Sau khi lên xe, Tần Đường liền ngồi nghịch điện thoại mới của mình.
Tưởng Xuyên lái xe quay trở lại nghĩa trạm.
A Khởi và Tiểu Thành đang ở trong sân sửa sang lại bao tải, hai người không biết đang đùa giỡn cái gì đó, A Khởi liền ném đống bao tải lên người Tiểu Thành. Nghe thấy tiếng ô tô, mới vội vàng đứng dậy.
Rất nhanh, một chiếc xe Jeep đen tiến vào trong sân.
A Khởi hưng phấn nói: “Anh Tưởng, anh về rồi!”
Tiểu Thành cũng đứng dậy nhếch môi cười.
Tưởng Xuyên mở cửa xe bước xuống, sắc mặt của A Khởi và Tiểu Thành đều thay đổi, “Anh, anh bị thương sao?”
“Không có gì, gặp phải mấy tên…….vô lại.” Đối với việc ở Du Lâm, anh không muốn nhiều lời.
“Đợi một chút, đem xe đi rửa đã..”
Tần Đường đứng ở sườn xe bên kia, vừa rồi, anh ta vốn là muốn nói “gặp phải mấy tên lưu manh” đúng không?
“Anh nói.” Tưởng Xuyên cúi đầu, đầu nghiêng về phía bên phải. Lại nghiêng thêm một chút nữa, tới gần khóe miệng cô, hôn nhẹ một cái: “Tiểu lưu manh kia hôn em ở chỗ này, đúng không?”
Một nụ hôn rất nhanh, gần như chỉ là lướt qua rồi lập tức rời đi.
Tần Đường hoàn toàn phát ngốc rồi, đôi mắt chậm rãi mở to ra, nín thở nhìn anh, một câu cũng không thốt thành lời.
“Vẫn không nhớ ra à?” Tưởng Xuyên đã buông tay cô ra, khóe môi gợi lên một nụ cười, “Không phải nói ấn tượng sâu sắc lắm sao? Thù lâu như vậy mà đến giờ vẫn chưa nhớ ra ư?”
Cô cúi đầu, sờ sờ khuôn mặt mình, sau đó liền bất tri bất giác thẹn quá hóa giận, lập tức giơ tay muốn đánh người.
Tưởng Xuyên giữ được cổ tay của cô, Tần Đường mặt đỏ tai hồng, cảm thấy bị người chiếm tiện nghi, còn bị người ta chơi một vố, cả giận nói: “Anh buông tay! Đồ lưu manh!”
Tưởng Xuyên: “.......”
Anh vẫn là lưu manh, chỉ là bỏ đi được chữ “tiểu” đằng trước đi mà thôi.
Đôi mắt dần quen với bóng tối, hai người đã dần nhìn rõ được ánh mắt của nhau, mà đáy mắt của cô, tràn ngập giận dữ. Tưởng Xuyên nhận ra, mình đã chọc giận cô rồi. Nhưng anh không hối hận, có một số việc không thể là bí mật mãi mãi được, nếu cô cũng nhớ rõ, anh cũng nhớ rõ, thì không việc gì phải giấu diếm nữa cả.
…………..
Đây là chuyện của hai mươi năm trước. Năm đó Tưởng Xuyên 10 tuổi, kí ức vẫn rất rõ ràng. Đứa nhỏ vùng núi sinh hoạt nghèo khó, một năm không được đến vài lần mặc quần áo mới, ăn không đến mấy viên kẹo, càng chưa hiểu rõ việc đời. Năm đó Tần Đường và ba mẹ cô tham gia hoạt động từ thiện, đại khái là ngoài anh thì rất nhiều đứa nhóc choai choai hồi đó đều có ấn tượng rất sâu sắc với Tần Đường.
Cô mặc một chiếc váy công chúa, lớn lên trắng trắng, nhỏ nhỏ, đôi mắt rất to. Nói tóm lại là rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu.
Ở trường tiểu học Hy Vọng nghèo khó kia, anh cũng giống như rất nhiều đứa trẻ khác, mỗi ngày đều phải đi một đoạn đường rất xa từ trong núi ra mới đến được trường học, người thành phố đối với bọn họ thực sự rất mới lạ, đặc biệt là đứa nhỏ xinh đẹp đến không tưởng được như Tần Đường, bọn họ từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy.
Cô ôm gói bánh kẹo trong tay phân phát cho rất nhiều đứa trẻ còn lớn hơn cả cô, thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại rất nghiêm túc.
Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài cửa sổ ngắm cô, sau đó mẹ cô thấy anh, đem một đống bánh kẹo nhét vào trong lòng tiểu Tần Đường, chỉ ra ngoài cửa sổ, rồi ghé vào tai tiểu nha đầu nói gì đó. Sau đó tiểu nha đầu kia liền ôm một đống đồ ăn vặt đi về phía anh, đi được một đoạn, đồ trong tay rơi xuống đất, cô ngồi xổm xuống đất nhặt, nhặt, nhặt mãi không xong, khuôn mặt nhỏ ủy khuất đến muốn khóc.
Cô ngẩng đầu, mếu máo chu miệng lên: “Ba ơi, An An nhặt mãi mà không xong………”
Cuối cùng, vẫn là ba cô ấy đi tới giúp cô nhặt hết những đồ ăn vặt đó lên.
Cô ôm đống đồ ăn vặt đi đến trước mặt anh, vẻ mặt tranh công, giọng nói mang đậm chất của trẻ con, mềm mại, ngọt ngào: “Anh, cho anh kẹo này.”
Lúc còn nhỏ, tính cách Tưởng Xuyên khá cứng đầu, lại có chút hư hỏng, cùng với những đứa trẻ khác hoàn toàn khác biệt. Anh đối với mấy thứ đồ như bánh kẹo gì đó không hứng thú lắm, mặc dù một năm có khi không được ăn đến một lần, nhưng vẫn không thích như cũ.
Tưởng Xuyên cũng không nhận lấy đống đồ kia như những đứa trẻ khác mà chỉ nhìn cô chăm chú, cảm thấy đôi mắt cô khi chớp chớp, trông đặc biệt xinh đẹp.
Tiểu nha đầu cảm thấy rất mờ mịt, bé muốn đem đồ ăn cho anh ấy, cánh tay nhỏ hơi buông lỏng một chút, đồ ăn lại một lần nữa rơi đầy trên mặt đất.
Cô chu cái miệng nhỏ lên nhìn anh, lại nhìn đống đồ nằm ngổn ngang dưới đất, thân mình nhỏ bé nhận mệnh lại ngồi xổm xuống tiếp tục công cuộc nhặt đồ, nhưng lần này cũng như lần trước, cô nhặt mãi vẫn không xong.
Tiểu nha đầu lại ngước lên nhìn anh, vẻ mặt cầu xin sự giúp đỡ.
Tưởng Xuyên bỗng nhiên chìa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mềm của cô, tiểu nha đầu bị hành động bất chợt của anh dọa sợ, lùi lại một bước, lại bị đồ ăn trên mặt đất ngáng chân, ngã phịch một cái đặt mông xuống đất, miệng mếu máo, dáng vẻ rưng rưng sắp khóc.
Tưởng Xuyên kéo cô đứng dậy, nói: “Anh không cần kẹo, cho anh hôn một cái nhé."
Anh nhìn An An chằm chằm, thấy cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ sắp khóc kia, tính khí liền nổi lên, bỗng nhiên cúi đầu hôn chụt một cái lên mặt cô.
Tiểu nha đầu lại bị anh dọa một lần nữa.
Giây tiếp theo liền “Òa” lền một tiếng, khóc đến long trời lở đất, vừa khóc vừa quay người chạy, “Oa oa oa,.............mẹ ơi………”
Lúc ấy, tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh. Tưởng Xuyên lúc đó rốt cục cũng chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, bị mọi người nhìn như vậy cũng luống cuống.
Cũng may, ba mẹ cô không trách anh.
Một lát sau, tiểu nha đầu khóc đến đỏ hồng cả mắt lại ôm một gói kẹo đến, Tưởng Xuyên thấy dáng vẻ cô rất đáng thương, vốn định sẽ nhận lấy, không ngờ, tiểu nha đầu kia lại hùng dũng nhét kẹo vào lòng anh, sau đó liền xoay người chạy đi.
…………………
Khoảng 2, 3 năm sau, cha mẹ Tần Đường lại đi qua trường tiểu học Hy Vọng, Tưởng Xuyên vẫn nhớ rõ bọn họ.
Lại lần nữa, sau khi đã ra khỏi núi, anh lại nhìn thấy ba mẹ Tần Đường trên TV, xem được những bộ phim truyền hình mà mẹ Tần Đường đóng, nhưng lại không thấy được Tần Đường. Lúc đó, nhũ danh của cô là An An, cho nên, anh cho rằng cô tên là An An.
Không ngờ, sau nhiều năm như vậy, Tần Đường lại đi đến bên cạnh anh.
Tưởng Xuyên hiểu rõ, bọn họ là người của hai thế giới.
Tưởng Xuyên nắm cổ tay cô, giọng nói rõ ràng: “Thật sự muốn đánh sao?”
Tần Đường cắn môi, không nói câu nào.
Lúc trước chính miệng cô đã nói, nếu muốn hôn cô nhất định cô sẽ đáp trả bằng hai cái tát, nên Tưởng Xuyên đây chính là cố ý.
Im lặng vài giây, Tưởng Xuyên thả tay cô ra, mặt nhích về phía trước, lại giở tính xấu ra nói: “Đến, đánh đi.”
Tay Tần Đường dừng ở trên không trung, thấy khóe miệng đang bị thương của Tưởng Xuyên, đánh không được, mà không đánh cũng không xong.
Cuối cùng đánh bộp một cái lên ngực anh. Cả người Tưởng Xuyên toàn là cơ bắp rắn chắc như đá, cô đánh đến nỗi tê rần cả bàn tay.
Tức giận xoay người trở lại nằm trên giường của mình, cô liền kéo chăn trùm đến tận đầu bày tỏ kháng nghị.
Tần Đường nằm cuộn tròn ở trên giường nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ, nghĩ tới chỗ vừa bị Tưởng Xuyên hôn, cũng chưa hẳn là khóe môi, nhưng môi anh lại rất nóng, nhiệt độ cứ chầm chậm lan từ chỗ đó ra, tràn tới nơi khóe miệng, rồi dần dần khiến nó nóng lên. Nghĩ đến đây, cô nhịn không được liền đập chân bình bịch lên ván giường.
……..
Tưởng Xuyên dựa lại người trên tường, trong bóng đêm, khóe miệng cong lên, nói: “Đã cho em cơ hội rồi nhé.”
………….
Buổi sáng hôm sau, Tưởng Xuyên đi xử lí thủ tục xuất viện.
Tào Nham lái xe của Tưởng Xuyên đến trước cổng bệnh viện, ném chìa khóa xe cho anh: “Xe sửa rồi đấy!”
Tưởng Xuyên duỗi tay bắt lấy, Tào Nham nhìn về phía gương mặt không chút cảm xúc của Tần Đường, Tần Đường nhận ra đây là người hôm qua đã cứu mình, lúc này mới lộ ra nụ cười.
Tưởng Xuyên liếc nhìn cô một cái: “Tào Nham.”
Tần Đường nói: “Chuyện lúc trước, cảm ơn anh, Tào tiên sinh.”
Tào Nham? Cô nhìn về phía anh ta, lại nói: “Tào Thịnh là anh trai anh sao?”
Tào Nham cười: “Đúng vậy, anh ruột.”
Tần Đường nhìn một thân thường phục của anh ta, lại hỏi: “Anh là cảnh sát à?”
Tào Nham không chút dấu giếm: “Ừ.”
Tần Đường lại nở nụ cười với anh ta, dư quang liếc nhìn về phía Tưởng Xuyên. Nếu Tưởng Xuyên và Tào Nham là bạn, thì trước đây Tưởng Xuyên làm cái gì? Trực giác nói cho cô biết anh không chỉ đơn giản là người phụ trách của một nghĩa trạm, ông chủ của một công ty vận tải nho nhỏ như vậy.
Tưởng Xuyên nhìn về phía cô nói: “Em lên xe trước đi.”
Tần Đường vẫn không cho anh sắc mặt tốt như cũ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi lên ghế phó lái.
Tưởng Xuyên và Tào Nham đi sang một bên, Tào Nham đưa cho anh một bao thuốc lá, hai người chân giẫm lên luống hoa gần đó, Tào Nham nói: “Triệu Kiến Hòa tối hôm qua đã rời khỏi Du Lâm rồi.”
Tưởng Xuyên hút thuốc, chân di di đám bùn dưới chân, nói: “Các anh đã phái người đi theo rồi?”
“Không.” Tào Nham nói, “Anh tôi nói trước không nên, tránh rút dây động rừng.”
“Làm sao hắn ta ra tù được?”
“Triệu Kiến Hòa ở trong tù lập được vài cái công lao, sau đó xin giảm án. Nhưng việc trong tù cũng có chút điểm kì lạ, trùng hợp là mấy lần có chuyện đều là Triệu Kiến Hòa lập công.”
“Chậc.”
“Chắc chắn có người giúp đỡ hắn ta, nhưng là ai, chúng ta không có bằng chứng.”
Tưởng Xuyên cắn cắn điếu thuốc, hơi nhíu mày: “Thật ra trong lòng chúng ta đều biết, chỉ là thiếu chứng cứ mà thôi.”
Tào Nham vỗ vai anh, “Anh cứ về trước đi, trên người bị thương còn chưa có khỏi đâu. Một mình tôi và anh tôi ở lại chiếu ứng, chắc cũng có thể tóm gọn được mấy tên cho đó.”
Tưởng Xuyên dập thuốc, ném vào thùng rác, sau đó tiêu sái xoay người, “Đi đây.”
………….
Tần Đường vừa nhìn thấy anh lên xe lập tức nhắm mắt lại ngủ.
Tưởng Xuyên dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nói: “Thắt dây an toàn vào.”
Tần Đường: “.......”
Không thắt đấy!
Anh liền nghiêng người qua, nửa người đè lên người cô, duỗi tay kéo dây an toàn.
Tần Đường lập tức mở mắt ra liền phát hiện anh đang nhìn cô, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, dường như đang đợi cô mở mắt.
Tần Đường trợn mắt lườm Tưởng Xuyên một cái, đoạt lấy dây an toàn trong tay anh, “Anh cút ra, tôi tự thắt.”
Tưởng Xuyên hít một hơi, dựa trở lại, khởi động xe.
Tình tình đại tiểu thư cũng lớn ghê.
Tần Đường lại dựa người như cũ, đầu hơi nghiêng, tiếp tục ngủ.
Dù sao cũng chính là không muốn nói chuyện với tên lưu manh này.
Tưởng Xuyên cũng không vội……….
Hơn sáu tiếng lái xe, trên đường hai người có dừng lại một lần ở trạm xăng để ăn bát mì, đi vệ sinh.
Đoạn đường kế tiếp là đi một mạch, thẳng đến tận Tây An.
Đi qua nội thành, Tưởng Xuyên tìm một chỗ đỗ xe, Tần Đường nhìn anh, vẫn kiên quyết không nói câu nào.
Tưởng Xuyên kéo cô xuống xe, cô nhíu mày hỏi: “Làm gì?”
Tưởng Xuyên kéo cô đi một đoạn, dừng lại ở bên ngoài một cửa hàng bách hóa, buông cô ra, nói: “Đi mua điện thoại” sau đó liền đi vào trước.
Tần Đường ngốc lăng, cô vốn nghĩ ngày mai sẽ đi mua sau.
Điện thoại không cần chọn, mua giống cái cũ của cô là được.
Tưởng Xuyên thấy cô chọn xong thì liền chuẩn bị đi thanh toán, bị Tần Đường giữ lại: “Anh định làm gì?”
Tưởng Xuyên nói: “Điện thoại bị hỏng, trách nhiệm là ở anh.”
Tần Đường hừ một tiếng: “Máy ảnh của tôi cũng bị hỏng, sao không thấy anh nói mua cho tôi một cái máy ảnh khác chứ?”
Tưởng Xuyên: “.........”
Anh mím môi, nhìn cô: “Máy ảnh thì cho anh nợ.”
Tần Đường: “Anh còn nợ tôi 87 vạn nữa.”
Tưởng Xuyên nghiến răng, nhịn lại: “Tần Đường!”
“Sao?” Cô không chút sợ hãi, nhưng khi thoáng nhìn vào đôi mắt đen kịt kia thì lại thấy chút hối hận, cô không nên chọn cách đó để tổn thương người đàn ông này như vậy. Trên thế giới này, giá trị của một con người không nằm ở số tiền mà anh ta có.
Tần Đường cầm lấy điện thoại mới, cúi đầu, duỗi chân đá nhẹ vào chân Tưởng Xuyên: “Này, đi trả tiền đi………”
Một cái điện thoại lấy lòng, Tưởng Xuyên đi trước ra khỏi cửa hàng bách hóa.
Tần Đường nhìn bóng dáng cao lớn của anh, yên lặng đi theo sau.
Sau khi lên xe, Tần Đường liền ngồi nghịch điện thoại mới của mình.
Tưởng Xuyên lái xe quay trở lại nghĩa trạm.
A Khởi và Tiểu Thành đang ở trong sân sửa sang lại bao tải, hai người không biết đang đùa giỡn cái gì đó, A Khởi liền ném đống bao tải lên người Tiểu Thành. Nghe thấy tiếng ô tô, mới vội vàng đứng dậy.
Rất nhanh, một chiếc xe Jeep đen tiến vào trong sân.
A Khởi hưng phấn nói: “Anh Tưởng, anh về rồi!”
Tiểu Thành cũng đứng dậy nhếch môi cười.
Tưởng Xuyên mở cửa xe bước xuống, sắc mặt của A Khởi và Tiểu Thành đều thay đổi, “Anh, anh bị thương sao?”
“Không có gì, gặp phải mấy tên…….vô lại.” Đối với việc ở Du Lâm, anh không muốn nhiều lời.
“Đợi một chút, đem xe đi rửa đã..”
Tần Đường đứng ở sườn xe bên kia, vừa rồi, anh ta vốn là muốn nói “gặp phải mấy tên lưu manh” đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.