Chương 5
Mạch Ngôn Xuyên
18/11/2017
Trong viện vô cùng im lặng, gió nhẹ khẽ thổi, có vài người đang đứng chờ bên trong.
Hai chiếc xe Jeep một đen một đỏ đi vào, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lữ An đi tới cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi, mau đi ăn cơm thôi.”
Tần Đường nhìn dáng vẻ bọn họ dường như đang đợi mình, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi về muộn.”
Tần Xuyên đóng mạnh cửa xe, nói: “Ngày mai Tiểu Thành ở lại lái xe cho cô ấy.”
Tần Đường nhíu mày: “Tôi không cần lái xe.”
Tưởng Xuyên hất cằm chỉ về cái xe Jeep đỏ, cười: “Cô lái không quen nó đâu, để Tiểu Thành lái đi.”
Xe này tuy anh đã từng cải tạo qua, nhưng ba tháng trước đi đường núi trở về nó liền có dấu hiệu hư hỏng, càng ngày càng khó khởi động.
Tiểu Thành hiểu ý cũng vội nói: “Đúng vậy, chiếc xe này khởi động khó, lại hay chết máy, cô cứ để tôi lái. Cô muốn đi đâu chỉ cần nói với tôi một tiếng, Tây An và vùng phụ cận tôi đều rất quen thuộc.”
Tần Đường lẳng lặng liếc nhìn Tần Xuyên một cái, không nói gì nữa.
Đúng lúc này nghe tiếng A Khởi gọi mọi người vào ăn cơm, tất cả đều lần lượt nối đuôi nhau đi vào.
Hai ngày tiếp theo, Tưởng Xuyên và Tần An luôn đi sớm về muộn, chỉ có lúc ăn cơm Tần Đường mới có thể gặp bọn họ.
Đến ngày thứ ba, bọn họ vẫn không hề có ý định xuất phát. Tần Đường mặc một cái váy đỏ rực như lửa, đứng dưới gốc cây đại thụ trong sân, ngón tay kẹp điếu thuốc. 19 tuổi, lần đầu tiên cô chạm vào khói thuốc. Thứ này quả vô cùng dễ gây nghiện, cũng có thể khiến con người ta được thả lỏng, được cảm thấy giải thoát. Mấy năm nay cô nghiện thuốc là không nặng, thỉnh thoảng mới hít vài hơi, nhìn làn khói chậm rãi tản ra lại dụi tắt.
A Khởi đứng ở cửa nhìn Tần Đường không chớp mắt. Bình thường cô cũng thấy phụ nữ hút thuốc, nhưng hút thuốc mà có khí chất được như vậy, thì chỉ có Tần Đường.
Cô nghĩ, có lẽ người làm nghệ thuật đều như vậy.
Thuốc cháy được một nửa, xe Jeep đen của Tưởng Xuyên liền “Xịch” một tiếng đỗ ngay bên cạnh cô, cuốn theo một đợt bụi đất.
Tần Đường đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Tưởng Xuyên: “Anh nói hai ngày sau sẽ xuất phát, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.”
Tần Xuyên cúi đầu nhìn cô: “Bên kia mấy hôm nay đang mưa to, đường xá không dễ đi. Chờ trời tạnh thì tính tiếp.”
Lữ An cũng bổ sung: “Đúng đúng, trời mưa mà đi đường đất thì cô cũng biết rồi đó, rất dễ bị lún xuống bùn làm xe bị lật.”
Giải thích này rất hợp tình hợp lý, Tần Đường không còn cách nào khác: “Vậy thì chờ thêm mấy hôm nữa vậy.”
Chẳng qua cô tới đây cũng sắp được một tuần rồi, cứ kéo dài như vậy thì khả năng cuối tháng năm có thể trở về là rất nhỏ.
Lại đợi thêm hai ngày, trong trạm có thêm bốn sinh viên đến, ba nữ một nam.
Là khách ba lô, lúc đi khảo sát xong thì tới đây, nói là muốn thuận tiện theo chân họ vào trong núi để giúp đỡ.
Thực chất là muốn đi nhờ xe đi.
A Khởi lưỡng lự, nói là phải đợi anh Tưởng về hỏi ý kiến mới được, nên bốn người họ liền ngồi đợi ở đây.
7h tối, Tưởng Xuyên và Lữ An trở về. Mặt mũi Lữ An lem luốc, khóe mắt khóe miệng đều bầm tím. A Khởi vô cùng lo lắng: “Anh Lữ, mặt anh làm sao vậy?”
Lữ An đen mặt nói: “Bị ngã.”
Dì Quế vội vàng nói: “Để dì đi lấy thuốc cho cháu.”
Bốn sinh viên đồng loạt nhìn về phía hai người đàn ông to cao kia, đặc biệt là người đàn ông cao hơn. Người nọ trời sinh một loại cảm giác bức bách.
A Khởi vội giải thích: “Bọn họ nói muốn cùng các anh vào núi hỗ trợ”.
Tưởng Xuyên nhìn bọn họ vài giây, người nam sinh nói: “Chúng tôi là thật lòng muốn đi làm tình nguyện, tiện thể muốn xem trẻ con trong núi một chút, cũng ngắm luôn phong cảnh ven đường. Các anh cho chúng tôi đi nhờ, sai chúng tôi làm gì cũng được, coi như là tiền xe.”
Tưởng Xuyên hỏi: “Làm cái gì cũng được?”
Mấy cô gái liếc nhìn nhau, đỏ mặt nói: “Đúng vậy.”
Tưởng Xuyên nói: “Vậy được, mấy người có thể ở lại đây. Nhưng nếu muốn làm việc thì mọi việc đều phải nghe theo….”
Anh nhìn một vòng, ngón tay chỉ về phía Tần Đường một thân váy đỏ rực rỡ đang đứng ở góc phòng: “Nghe cô ấy sắp xếp.”
Tần Đường vội vàng quay đầu lại nhìn: “Vì sao chứ?”
Tần Xuyên giải thích vô cùng hợp tình hợp lý: “Đến lúc đó một mình cô làm hết việc được không? Được rồi, cứ như vậy đi. Tối mai chúng ta xuất phát.”
Tần Đường nhìn anh nói: “Tôi tưởng tôi bỏ tiền, các anh bỏ sức chứ.”
Như vậy rất công bằng.
Cô không thích làm công việc chỉ huy, nếu không phải đây là Thiểm Tây, cô đã sớm độc lai độc vãng, không cần phải nghe theo bất cứ ai cả.
Tiểu Thành từ bên ngoài chạy vào, nói nhỏ bên tai Tưởng Xuyên một câu. Tưởng Xuyên nhìn cô, “Được rồi, nghỉ ngơi đi, chạng vạng ngày mai xuất phát.”
Lúc đi tới cửa lại quay đầu lại nhìn cô: “Còn nữa, ngày mai đừng mặc váy, ban đêm trời khá lạnh.”
Sau đó bóng dáng cao lớn liền khuất sau cánh cửa.
Tần Đường vô cùng buồn bực.
Lữ An bôi thuốc xong liền trở lại, lớn tiếng nói: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước thôi, không phải đợi anh Tưởng đâu.”
A Khởi sắp xếp chỗ ở cho bốn sinh viên kia, ba nữ ở một phòng, trong phòng là hai cái giường tầng, có thể ở bốn người.
Vị nam sinh thì ở tại một phòng khác.
Ba cô gái rửa mặt xong, ngồi ở trên giường tán gẫu, trong đó một cô gái có gương mặt trắng nhất nói: “Tớ cảm thấy hơi sợ sợ. Có chắc bọn họ là người tốt không? Hay là chúng ta quay về đi?”
“Trở về sớm làm gì chứ? Kì nghỉ hè dài như vậy. Tớ thấy ở đây cũng khá tốt, cậu đừng sợ. Chị họ tớ đã tới chỗ này một lần rồi, tớ nghe chị ấy giới thiệu nên mới dẫn các cậu tới đây đấy. Ở đây làm tình nguyện vừa bao ăn bao ở lại còn có thể ra ngoài thăm thú thêm, tuy hơi vất vả một chút nhưng cũng khá vui…. Nhưng, điều khiến tớ vui nhất chính là… cái người gọi là anh Tưởng kia, thật là men, dáng người thật là đẹp.”
“Tớ chưa từng thấy ai nam tính như anh ta cả, vì anh ấy, tớ nhất định không đi.”
“Tiểu Bạch, cậu thì sao?”
“Tớ….. Với lại, các cậu đừng gọi tớ là Tiểu Bạch nữa. Cô gái hồi tối so với tớ còn trắng hơn nhiều, lại còn rất xinh nữa. Tớ nghe nói cô ấy là nhiếp ảnh gia đấy.”
Sáng sớm hôm sau, cô gái tối hôm qua nói sẽ ở lại vì Tưởng Xuyên cũng rời đi.
Tần Đường hỏi: “Vì sao vậy?”
Tiểu Bạch nói: “Nhà cậu ấy có việc gấp nên phải về trước ạ.”
Ngoài Tiểu Bạch thì còn lại một nam một nữ nữa, nam sinh tên là Từ Bằng, nữ sinh còn lại là A Tây, là người Hồi.
5h chiều, Tưởng Xuyên trở về cùng với hai người tài xế xe tải nữa, đằng sau họ là hai chiếc xe tải lớn.
Mấy người ăn cơm xong chuẩn bị xuất phát. Thấy Tần Đường mang theo cả một vali to, Từ Xuyên nhíu mày: “Cần mang nhiều đồ đến vậy sao?”
Tần Đường nhìn Tần Xuyên: “Tôi cần dùng.”
Xong lại hỏi lại: “Chẳng lẽ không thể mang sao?”
Mắt Tần Đường vừa to lại vừa sáng, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Tưởng Xuyên đã có cảm giác dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị vùi dập, bởi trí nhớ của anh rất tốt, nếu gặp qua cô gái xinh đẹp như thế này thì nhất định sẽ nhớ mãi không quên.
Anh không nói gì nữa, đỡ lấy va li trong tay cô đi trước, nhét vào ghế sau.
Tần Đường đi theo nhịn không được nói: “Anh cẩn thận một chút!”
Bên trong có máy ảnh và các lens kính của cô, bị anh ta nhồi nhét như vậy, nhỡ may hỏng mất thì sao.
Tưởng Xuyên cất hành lí xong xuôi, đảm bảo dù đường có xóc nảy cũng sẽ không vấn đề gì, quay lại nhìn cô, lau mồ hôi tay, cong khóe miệng: “Được rồi, sẽ không làm hỏng đồ của cô đâu mà.”
Sau đó quay lại nhìn mấy người đằng sau: “Được rồi, lên xe đi.”
Tần Đường ngồi ghế phó lái đằng trước, hai cô gái ngồi ở giữa, Tiểu Thành và Từ Bằng ngồi sau cùng, Lữ An thì ở lại trạm.
Lần này chỉ tới Du Lâm trong hai ngày, tối nay đi, tối ngày kia là về.
Lúc tới Du Lâm đã là chuyện của ba tiếng sau, còn chưa tới 10h, ở thành phố lúc này vẫn còn rất náo nhiệt. Sau khi tìm chỗ đỗ xe, Tiểu Bạch nói: “Mọi người có muốn đi ăn khuya một chút không?”
Tần Đường nói: “Tôi không đói, mọi người cứ đi đi.”
A Tây nhìn về phía Tưởng Xuyên, dịu dàng nói: “Anh Tưởng, chúng ta cùng đi nhé.”
Tưởng Xuyên nhìn về phía người đang gần khách sạn chếch đối diện, sau đó quay đầu lại: “Để Tiểu Thành dẫn các cô đi.”
Với loại chuyện được chơi bời như thế này, Tiểu Thành luôn luôn vui vẻ mà đáp ứng: “Được, vậy để tôi dẫn mọi người đi.”
Hai cô gái không nhịn được cảm thấy có chút mất mát, thu xếp mọi thứ xong xuôi liền đi theo Từ Bằng và Tiểu Thành ra ngoài.
Nơi bọn họ ở chỉ là một khách sạn bình dân, phòng đôi ở qua đêm chỉ mất 128 tệ, phòng đơn thì chỉ 108. Tần Đường và Tưởng Xuyên mỗi người một phòng đơn, cũng gần nhau, đều ở tầng 5.
Tưởng Xuyên về phòng, đứng dựa vào cửa sổ châm một điếu thuốc, gọi điện cho Lữ An: “Không phải đã cho người đánh lừa hắn đi chỗ khác rồi sao, sao vẫn thấy hắn ta bám theo vậy?”
Lữ An kinh ngạc: “Cái gì? Triệu Kiến Hòa đi theo rồi?”
Tưởng Xuyên hít một hơi thuốc: “Đến rồi.”
Đột nhiên Lữ An nhớ ra cái gì đó, không nhịn được văng tục: “CMN, lại dám chơi ông!!”
Tưởng Xuyên kéo rèm cửa ra, tùy ý liếc nhìn xuống dưới, một bóng hình quen thuộc rơi vào đáy mắt: nửa gương mặt nhìn từ góc độ bên này trắng nõn, máy ảnh đeo trước ngực… sau đó nhanh chóng biến mất.
Tưởng Xuyên vội đi ra khỏi phòng, mắng: “Cậu thật cmn vô dụng quá!!”
Dập máy xong liền gọi cho Tần Đường.
Không nghe máy.
Anh không kiên nhẫn đợi thang máy, vội vàng chạy cầu thang bộ xuống.
Chạy xuống đến nơi, đảo mắt nhìn xung quanh, người đàn ông đứng đối diện lúc nãy đã không còn thấy nữa.
Tần Đường chưa từng tới Du Lâm, sáng mai lại phải lập tức đi tới Hoành Sơn, hoàn toàn không có thời gian dừng chân nên chỉ ở trong phòng được vài phút, cô liền quyết định ra bên ngoài đi dạo một lát.
Cô đi lang thang không có mục tiêu một lát, đợi đến khi di động reo lần thứ bao mwois để ý, ánh mắt vẫn đang nhìn lung tung, “Alo…..”
Còn chưa kịp nói xong đã bị giọng nói trầm thấp của Tưởng Xuyên cắt ngang: “Cô đang ở đâu?”
Tần Đường không trả lời câu hỏi của Tưởng Xuyên mà hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”
“Không phải tôi đã dặn cô không được đi lung tung rồi sao!”
Lúc nãy ở trên phòng Tưởng Xuyên nhìn thấy cô ở làn đường bên phải, đoán chắc cô cũng chưa đi được xa lắm, anh liền nhanh chóng đi tìm.
Tần Đường cảm thấy buồn cười: “Tôi không phải trẻ con.”
Tưởng Xuyên trầm giọng: “Cô đứng yên tại chỗ cho tôi, tôi lập tức đến chỗ cô.”
Tần Đường nhìn điện thoại bị ngắt trầm mặc vài giây, nhét trở lại vào túi. Nhưng mới đi được vài bước liền cảm thấy có chút không thích hợp. Cái cảm giác này lúc nãy khi cô đi trên đường cái đã có, nhưng không để ý. Dùng đuôi mắt liếc nhìn về phía sau, nhưng không thấy ai khả nghi cả.
Đằng trước có một cửa hàng tiện lợi 24h, Tần Đường muốn mua một ít đồ linh tinh nên định đi tới, nhưng vừa đi được vài bước vai liền bị một bàn tay lớn giữ lại.
Cô chỉ kịp cảm nhận một hơi thở nguy hiểm, sau đó, nháy mắt, miệng liền bị người ta bịt lại, eo bị người ta túm lấy áp sát vào người bên cạnh. Cô mở lớn mắt, liền nghe được một giọng nói đàn ông cùng hơi thở thô bạo bên tai: “Bảo bối, sao em lại bỏ đi trước một mình thế này? Vẫn còn giận anh sao?”
Có mấy người đi ngang qua nhìn thấy, người đàn ông liền kéo cô sát hơn vào lòng hắn, khiến mọi người tưởng hai người là vợ chồng.
Trái tim Tần Đường nhảy vọt lên tận cổ họng, bình thường dù là ở thành phố hay lên mấy vùng núi cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Dù bình thường có bình tĩnh thế nào đi chăng nữa nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi luống cuống, ra sức giãy giụa. Nhưng sức lực của người đàn ông vô cùng lớn, tay giữ chặt lấy tay cô, kéo cô đi vào con ngõ nhỏ bên cạnh.
Xung quanh hoàn toàn tối đen như mực, Tần Đường càng sợ hãi, bộ ngực phập phồng lên xuống, chân không ngừng cố gắng giẫm đá lên người đàn ông phía sau. Người nọ cười lạnh, dễ dàng né tránh toàn bộ.
Cả người Tần Đường lạnh toát, đầu óc trống rỗng mất vài giây. Trong nháy mắt, bàn tay vốn đang tóm bên hông đột nhiên buông lỏng, trong lòng cô căng như dây đàn, nhanh chóng xoay người lại đá mạnh về phía bụng của người đàn ông.
Cùng lúc đó, trước mắt chợt nhoáng lên, người đàn ông kia đột nhiên loạng choạng lùi về bên phải mấy bước.
Cô không thấy rõ mọi chuyện, chỉ thấy có cơ hội nên lập tức cất bước chạy trốn.
Giây tiếp theo, tay lại bị tóm lại, cả người bị kéo lại va vào một vòm ngực rắn chắc, trước mắt hoa lên, theo bản năng khuỷu tay thúc mạnh vào người nọ.
“Cô hoảng cái gì? Là tôi.”
Giọng nói khàn khàn, ẩn nhẫn, tràn ngập từ tính.
“Lúc trước đã dặn cô đừng có đi lung tung rồi, ai bảo cô không nghe cơ.”
Thân thể cứng ngắc của Tần Đường giãn ra.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn Tần Đường, trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Lồng ngực người đàn ông rắn chắc như một bức tường kiên cố, khiến Tần Đường bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Đàn ông Tây Bắc là được Tần* Lĩnh nuôi lớn, cao lớn tựa núi, rắn chắc tựa đất đỏ bazan.
*Tần: tên gọi khác của tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc.
Triệu Kiến Hòa lau khóe miệng, nhìn về phía Tưởng Xuyên, cười ra tiếng: “Tưởng Xuyên, đây là người phụ nữ của mày sao?”
Lời tác giả:
Tưởng Xuyên: 520*? Nói xong có thể kéo Đường Đường lên giường không?
Đường Đường: Biến! Tôi muốn đổi nam chính là tổng giám đốc.
Đại Xuyên: Cô xác định mình có thể bỏ được “một đống lớn”** đó sao? Tin tôi đi, chắc chắn cô sẽ thích nó mà [cười đen tối]))
Hai chiếc xe Jeep một đen một đỏ đi vào, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lữ An đi tới cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi, mau đi ăn cơm thôi.”
Tần Đường nhìn dáng vẻ bọn họ dường như đang đợi mình, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi về muộn.”
Tần Xuyên đóng mạnh cửa xe, nói: “Ngày mai Tiểu Thành ở lại lái xe cho cô ấy.”
Tần Đường nhíu mày: “Tôi không cần lái xe.”
Tưởng Xuyên hất cằm chỉ về cái xe Jeep đỏ, cười: “Cô lái không quen nó đâu, để Tiểu Thành lái đi.”
Xe này tuy anh đã từng cải tạo qua, nhưng ba tháng trước đi đường núi trở về nó liền có dấu hiệu hư hỏng, càng ngày càng khó khởi động.
Tiểu Thành hiểu ý cũng vội nói: “Đúng vậy, chiếc xe này khởi động khó, lại hay chết máy, cô cứ để tôi lái. Cô muốn đi đâu chỉ cần nói với tôi một tiếng, Tây An và vùng phụ cận tôi đều rất quen thuộc.”
Tần Đường lẳng lặng liếc nhìn Tần Xuyên một cái, không nói gì nữa.
Đúng lúc này nghe tiếng A Khởi gọi mọi người vào ăn cơm, tất cả đều lần lượt nối đuôi nhau đi vào.
Hai ngày tiếp theo, Tưởng Xuyên và Tần An luôn đi sớm về muộn, chỉ có lúc ăn cơm Tần Đường mới có thể gặp bọn họ.
Đến ngày thứ ba, bọn họ vẫn không hề có ý định xuất phát. Tần Đường mặc một cái váy đỏ rực như lửa, đứng dưới gốc cây đại thụ trong sân, ngón tay kẹp điếu thuốc. 19 tuổi, lần đầu tiên cô chạm vào khói thuốc. Thứ này quả vô cùng dễ gây nghiện, cũng có thể khiến con người ta được thả lỏng, được cảm thấy giải thoát. Mấy năm nay cô nghiện thuốc là không nặng, thỉnh thoảng mới hít vài hơi, nhìn làn khói chậm rãi tản ra lại dụi tắt.
A Khởi đứng ở cửa nhìn Tần Đường không chớp mắt. Bình thường cô cũng thấy phụ nữ hút thuốc, nhưng hút thuốc mà có khí chất được như vậy, thì chỉ có Tần Đường.
Cô nghĩ, có lẽ người làm nghệ thuật đều như vậy.
Thuốc cháy được một nửa, xe Jeep đen của Tưởng Xuyên liền “Xịch” một tiếng đỗ ngay bên cạnh cô, cuốn theo một đợt bụi đất.
Tần Đường đi tới trước mặt bọn họ, nhìn Tưởng Xuyên: “Anh nói hai ngày sau sẽ xuất phát, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.”
Tần Xuyên cúi đầu nhìn cô: “Bên kia mấy hôm nay đang mưa to, đường xá không dễ đi. Chờ trời tạnh thì tính tiếp.”
Lữ An cũng bổ sung: “Đúng đúng, trời mưa mà đi đường đất thì cô cũng biết rồi đó, rất dễ bị lún xuống bùn làm xe bị lật.”
Giải thích này rất hợp tình hợp lý, Tần Đường không còn cách nào khác: “Vậy thì chờ thêm mấy hôm nữa vậy.”
Chẳng qua cô tới đây cũng sắp được một tuần rồi, cứ kéo dài như vậy thì khả năng cuối tháng năm có thể trở về là rất nhỏ.
Lại đợi thêm hai ngày, trong trạm có thêm bốn sinh viên đến, ba nữ một nam.
Là khách ba lô, lúc đi khảo sát xong thì tới đây, nói là muốn thuận tiện theo chân họ vào trong núi để giúp đỡ.
Thực chất là muốn đi nhờ xe đi.
A Khởi lưỡng lự, nói là phải đợi anh Tưởng về hỏi ý kiến mới được, nên bốn người họ liền ngồi đợi ở đây.
7h tối, Tưởng Xuyên và Lữ An trở về. Mặt mũi Lữ An lem luốc, khóe mắt khóe miệng đều bầm tím. A Khởi vô cùng lo lắng: “Anh Lữ, mặt anh làm sao vậy?”
Lữ An đen mặt nói: “Bị ngã.”
Dì Quế vội vàng nói: “Để dì đi lấy thuốc cho cháu.”
Bốn sinh viên đồng loạt nhìn về phía hai người đàn ông to cao kia, đặc biệt là người đàn ông cao hơn. Người nọ trời sinh một loại cảm giác bức bách.
A Khởi vội giải thích: “Bọn họ nói muốn cùng các anh vào núi hỗ trợ”.
Tưởng Xuyên nhìn bọn họ vài giây, người nam sinh nói: “Chúng tôi là thật lòng muốn đi làm tình nguyện, tiện thể muốn xem trẻ con trong núi một chút, cũng ngắm luôn phong cảnh ven đường. Các anh cho chúng tôi đi nhờ, sai chúng tôi làm gì cũng được, coi như là tiền xe.”
Tưởng Xuyên hỏi: “Làm cái gì cũng được?”
Mấy cô gái liếc nhìn nhau, đỏ mặt nói: “Đúng vậy.”
Tưởng Xuyên nói: “Vậy được, mấy người có thể ở lại đây. Nhưng nếu muốn làm việc thì mọi việc đều phải nghe theo….”
Anh nhìn một vòng, ngón tay chỉ về phía Tần Đường một thân váy đỏ rực rỡ đang đứng ở góc phòng: “Nghe cô ấy sắp xếp.”
Tần Đường vội vàng quay đầu lại nhìn: “Vì sao chứ?”
Tần Xuyên giải thích vô cùng hợp tình hợp lý: “Đến lúc đó một mình cô làm hết việc được không? Được rồi, cứ như vậy đi. Tối mai chúng ta xuất phát.”
Tần Đường nhìn anh nói: “Tôi tưởng tôi bỏ tiền, các anh bỏ sức chứ.”
Như vậy rất công bằng.
Cô không thích làm công việc chỉ huy, nếu không phải đây là Thiểm Tây, cô đã sớm độc lai độc vãng, không cần phải nghe theo bất cứ ai cả.
Tiểu Thành từ bên ngoài chạy vào, nói nhỏ bên tai Tưởng Xuyên một câu. Tưởng Xuyên nhìn cô, “Được rồi, nghỉ ngơi đi, chạng vạng ngày mai xuất phát.”
Lúc đi tới cửa lại quay đầu lại nhìn cô: “Còn nữa, ngày mai đừng mặc váy, ban đêm trời khá lạnh.”
Sau đó bóng dáng cao lớn liền khuất sau cánh cửa.
Tần Đường vô cùng buồn bực.
Lữ An bôi thuốc xong liền trở lại, lớn tiếng nói: “Được rồi, chúng ta ăn cơm trước thôi, không phải đợi anh Tưởng đâu.”
A Khởi sắp xếp chỗ ở cho bốn sinh viên kia, ba nữ ở một phòng, trong phòng là hai cái giường tầng, có thể ở bốn người.
Vị nam sinh thì ở tại một phòng khác.
Ba cô gái rửa mặt xong, ngồi ở trên giường tán gẫu, trong đó một cô gái có gương mặt trắng nhất nói: “Tớ cảm thấy hơi sợ sợ. Có chắc bọn họ là người tốt không? Hay là chúng ta quay về đi?”
“Trở về sớm làm gì chứ? Kì nghỉ hè dài như vậy. Tớ thấy ở đây cũng khá tốt, cậu đừng sợ. Chị họ tớ đã tới chỗ này một lần rồi, tớ nghe chị ấy giới thiệu nên mới dẫn các cậu tới đây đấy. Ở đây làm tình nguyện vừa bao ăn bao ở lại còn có thể ra ngoài thăm thú thêm, tuy hơi vất vả một chút nhưng cũng khá vui…. Nhưng, điều khiến tớ vui nhất chính là… cái người gọi là anh Tưởng kia, thật là men, dáng người thật là đẹp.”
“Tớ chưa từng thấy ai nam tính như anh ta cả, vì anh ấy, tớ nhất định không đi.”
“Tiểu Bạch, cậu thì sao?”
“Tớ….. Với lại, các cậu đừng gọi tớ là Tiểu Bạch nữa. Cô gái hồi tối so với tớ còn trắng hơn nhiều, lại còn rất xinh nữa. Tớ nghe nói cô ấy là nhiếp ảnh gia đấy.”
Sáng sớm hôm sau, cô gái tối hôm qua nói sẽ ở lại vì Tưởng Xuyên cũng rời đi.
Tần Đường hỏi: “Vì sao vậy?”
Tiểu Bạch nói: “Nhà cậu ấy có việc gấp nên phải về trước ạ.”
Ngoài Tiểu Bạch thì còn lại một nam một nữ nữa, nam sinh tên là Từ Bằng, nữ sinh còn lại là A Tây, là người Hồi.
5h chiều, Tưởng Xuyên trở về cùng với hai người tài xế xe tải nữa, đằng sau họ là hai chiếc xe tải lớn.
Mấy người ăn cơm xong chuẩn bị xuất phát. Thấy Tần Đường mang theo cả một vali to, Từ Xuyên nhíu mày: “Cần mang nhiều đồ đến vậy sao?”
Tần Đường nhìn Tần Xuyên: “Tôi cần dùng.”
Xong lại hỏi lại: “Chẳng lẽ không thể mang sao?”
Mắt Tần Đường vừa to lại vừa sáng, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Tưởng Xuyên đã có cảm giác dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị vùi dập, bởi trí nhớ của anh rất tốt, nếu gặp qua cô gái xinh đẹp như thế này thì nhất định sẽ nhớ mãi không quên.
Anh không nói gì nữa, đỡ lấy va li trong tay cô đi trước, nhét vào ghế sau.
Tần Đường đi theo nhịn không được nói: “Anh cẩn thận một chút!”
Bên trong có máy ảnh và các lens kính của cô, bị anh ta nhồi nhét như vậy, nhỡ may hỏng mất thì sao.
Tưởng Xuyên cất hành lí xong xuôi, đảm bảo dù đường có xóc nảy cũng sẽ không vấn đề gì, quay lại nhìn cô, lau mồ hôi tay, cong khóe miệng: “Được rồi, sẽ không làm hỏng đồ của cô đâu mà.”
Sau đó quay lại nhìn mấy người đằng sau: “Được rồi, lên xe đi.”
Tần Đường ngồi ghế phó lái đằng trước, hai cô gái ngồi ở giữa, Tiểu Thành và Từ Bằng ngồi sau cùng, Lữ An thì ở lại trạm.
Lần này chỉ tới Du Lâm trong hai ngày, tối nay đi, tối ngày kia là về.
Lúc tới Du Lâm đã là chuyện của ba tiếng sau, còn chưa tới 10h, ở thành phố lúc này vẫn còn rất náo nhiệt. Sau khi tìm chỗ đỗ xe, Tiểu Bạch nói: “Mọi người có muốn đi ăn khuya một chút không?”
Tần Đường nói: “Tôi không đói, mọi người cứ đi đi.”
A Tây nhìn về phía Tưởng Xuyên, dịu dàng nói: “Anh Tưởng, chúng ta cùng đi nhé.”
Tưởng Xuyên nhìn về phía người đang gần khách sạn chếch đối diện, sau đó quay đầu lại: “Để Tiểu Thành dẫn các cô đi.”
Với loại chuyện được chơi bời như thế này, Tiểu Thành luôn luôn vui vẻ mà đáp ứng: “Được, vậy để tôi dẫn mọi người đi.”
Hai cô gái không nhịn được cảm thấy có chút mất mát, thu xếp mọi thứ xong xuôi liền đi theo Từ Bằng và Tiểu Thành ra ngoài.
Nơi bọn họ ở chỉ là một khách sạn bình dân, phòng đôi ở qua đêm chỉ mất 128 tệ, phòng đơn thì chỉ 108. Tần Đường và Tưởng Xuyên mỗi người một phòng đơn, cũng gần nhau, đều ở tầng 5.
Tưởng Xuyên về phòng, đứng dựa vào cửa sổ châm một điếu thuốc, gọi điện cho Lữ An: “Không phải đã cho người đánh lừa hắn đi chỗ khác rồi sao, sao vẫn thấy hắn ta bám theo vậy?”
Lữ An kinh ngạc: “Cái gì? Triệu Kiến Hòa đi theo rồi?”
Tưởng Xuyên hít một hơi thuốc: “Đến rồi.”
Đột nhiên Lữ An nhớ ra cái gì đó, không nhịn được văng tục: “CMN, lại dám chơi ông!!”
Tưởng Xuyên kéo rèm cửa ra, tùy ý liếc nhìn xuống dưới, một bóng hình quen thuộc rơi vào đáy mắt: nửa gương mặt nhìn từ góc độ bên này trắng nõn, máy ảnh đeo trước ngực… sau đó nhanh chóng biến mất.
Tưởng Xuyên vội đi ra khỏi phòng, mắng: “Cậu thật cmn vô dụng quá!!”
Dập máy xong liền gọi cho Tần Đường.
Không nghe máy.
Anh không kiên nhẫn đợi thang máy, vội vàng chạy cầu thang bộ xuống.
Chạy xuống đến nơi, đảo mắt nhìn xung quanh, người đàn ông đứng đối diện lúc nãy đã không còn thấy nữa.
Tần Đường chưa từng tới Du Lâm, sáng mai lại phải lập tức đi tới Hoành Sơn, hoàn toàn không có thời gian dừng chân nên chỉ ở trong phòng được vài phút, cô liền quyết định ra bên ngoài đi dạo một lát.
Cô đi lang thang không có mục tiêu một lát, đợi đến khi di động reo lần thứ bao mwois để ý, ánh mắt vẫn đang nhìn lung tung, “Alo…..”
Còn chưa kịp nói xong đã bị giọng nói trầm thấp của Tưởng Xuyên cắt ngang: “Cô đang ở đâu?”
Tần Đường không trả lời câu hỏi của Tưởng Xuyên mà hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”
“Không phải tôi đã dặn cô không được đi lung tung rồi sao!”
Lúc nãy ở trên phòng Tưởng Xuyên nhìn thấy cô ở làn đường bên phải, đoán chắc cô cũng chưa đi được xa lắm, anh liền nhanh chóng đi tìm.
Tần Đường cảm thấy buồn cười: “Tôi không phải trẻ con.”
Tưởng Xuyên trầm giọng: “Cô đứng yên tại chỗ cho tôi, tôi lập tức đến chỗ cô.”
Tần Đường nhìn điện thoại bị ngắt trầm mặc vài giây, nhét trở lại vào túi. Nhưng mới đi được vài bước liền cảm thấy có chút không thích hợp. Cái cảm giác này lúc nãy khi cô đi trên đường cái đã có, nhưng không để ý. Dùng đuôi mắt liếc nhìn về phía sau, nhưng không thấy ai khả nghi cả.
Đằng trước có một cửa hàng tiện lợi 24h, Tần Đường muốn mua một ít đồ linh tinh nên định đi tới, nhưng vừa đi được vài bước vai liền bị một bàn tay lớn giữ lại.
Cô chỉ kịp cảm nhận một hơi thở nguy hiểm, sau đó, nháy mắt, miệng liền bị người ta bịt lại, eo bị người ta túm lấy áp sát vào người bên cạnh. Cô mở lớn mắt, liền nghe được một giọng nói đàn ông cùng hơi thở thô bạo bên tai: “Bảo bối, sao em lại bỏ đi trước một mình thế này? Vẫn còn giận anh sao?”
Có mấy người đi ngang qua nhìn thấy, người đàn ông liền kéo cô sát hơn vào lòng hắn, khiến mọi người tưởng hai người là vợ chồng.
Trái tim Tần Đường nhảy vọt lên tận cổ họng, bình thường dù là ở thành phố hay lên mấy vùng núi cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Dù bình thường có bình tĩnh thế nào đi chăng nữa nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi luống cuống, ra sức giãy giụa. Nhưng sức lực của người đàn ông vô cùng lớn, tay giữ chặt lấy tay cô, kéo cô đi vào con ngõ nhỏ bên cạnh.
Xung quanh hoàn toàn tối đen như mực, Tần Đường càng sợ hãi, bộ ngực phập phồng lên xuống, chân không ngừng cố gắng giẫm đá lên người đàn ông phía sau. Người nọ cười lạnh, dễ dàng né tránh toàn bộ.
Cả người Tần Đường lạnh toát, đầu óc trống rỗng mất vài giây. Trong nháy mắt, bàn tay vốn đang tóm bên hông đột nhiên buông lỏng, trong lòng cô căng như dây đàn, nhanh chóng xoay người lại đá mạnh về phía bụng của người đàn ông.
Cùng lúc đó, trước mắt chợt nhoáng lên, người đàn ông kia đột nhiên loạng choạng lùi về bên phải mấy bước.
Cô không thấy rõ mọi chuyện, chỉ thấy có cơ hội nên lập tức cất bước chạy trốn.
Giây tiếp theo, tay lại bị tóm lại, cả người bị kéo lại va vào một vòm ngực rắn chắc, trước mắt hoa lên, theo bản năng khuỷu tay thúc mạnh vào người nọ.
“Cô hoảng cái gì? Là tôi.”
Giọng nói khàn khàn, ẩn nhẫn, tràn ngập từ tính.
“Lúc trước đã dặn cô đừng có đi lung tung rồi, ai bảo cô không nghe cơ.”
Thân thể cứng ngắc của Tần Đường giãn ra.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn Tần Đường, trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Lồng ngực người đàn ông rắn chắc như một bức tường kiên cố, khiến Tần Đường bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Đàn ông Tây Bắc là được Tần* Lĩnh nuôi lớn, cao lớn tựa núi, rắn chắc tựa đất đỏ bazan.
*Tần: tên gọi khác của tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc.
Triệu Kiến Hòa lau khóe miệng, nhìn về phía Tưởng Xuyên, cười ra tiếng: “Tưởng Xuyên, đây là người phụ nữ của mày sao?”
Lời tác giả:
Tưởng Xuyên: 520*? Nói xong có thể kéo Đường Đường lên giường không?
Đường Đường: Biến! Tôi muốn đổi nam chính là tổng giám đốc.
Đại Xuyên: Cô xác định mình có thể bỏ được “một đống lớn”** đó sao? Tin tôi đi, chắc chắn cô sẽ thích nó mà [cười đen tối]))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.