Chương 31: Công việc thích hợp
Phạn Tạp
13/05/2014
[Tất cả quang vinh của anh đến từ mẹ ruột và vợ yêu] -- Đây là bài thơ cổ của đế quốc Dicken của một người mù lăn xe hát rong.
Câu thơ nổi tiếng này bình luận về hoàng tộc, có phần hơi cùng cực nhưng nhà thơ trời sanh nhạy cảm vô cùng sắc bén đều nhắm thẳng vào điểm quan trọng.
Đúng vậy, toàn bộ giống đực trong gia tộc từ nhỏ đã là người thống trị phải dựa và mẹ và vợ mang đến vinh quang nghe có vẻ buồn cười. Nhưng sự thật chính là như thế, xây dựng, chinh chiến, phát triển, những thứ công việc hoàng tộc vất vả cần cù cố gắng cả đời để đế quốc trường tồn, nhưng trong mắt của người dân lại kém xa với "lời chúc phúc phương xa" của mẹ và vợ anh.
Toàn thể nhân dân đều hoàn toàn phục tùng và trung thành với hoàng tộc từ sinh lý đến tâm lý.
Đây là sự thật, nhưng bọn nhỏ tộc Dicken trong giờ lịch sử thường hỏi giáo sư một vấn đề thế này:
[Vị hoàng đế này là do người định mệnh sinh ra sao?]
À, không phải.
[Vậy ngài có tìm được người định mệnh không?]
Thật tiếc nuối là không có.
Vì vậy vị hoàng tộc đương là người được bọn nhỏ sùng bái này đã bị liệt vào trong hàng ngũ "đánh hụt ba lần" (1). Dù cho anh ta có thành lập được nền chính thể tam quyền phân lập (2), hay là thống lĩnh hạm đội ngân hà đánh bại vô hạn kẻ địch đáng gờm hay không. À, dĩ nhiên mọi người sẽ sùng kính họ, nhưng có điều không quá hăng hái.
(1): Đánh hụt ba lần: Đây là thuật ngữ bóng chày khi Đội tấn công sẽ lần lượt đưa các Batter (Người đánh bóng) lên đánh, mỗi Batter sẽ bị Out (Bị loại) sau 3 Strike out (đập ko trúng bóng) hoặc đập trúng bóng nhưng :
- Bị cầu thủ của đội bạn bắt bóng trên không khi bóng chưa chạm đất. Khi đó batter sẽ bị Out ngay.
- Trong lúc chạy về gôn thì bị cầu thủ phòng ngự ở gôn đó có bóng và chạm vào người (hoặc chiếm được gôn trước khi batter kịp chạy về đó)
(2): Chính thể tam quyền phân lập: Hình thức cơ cấu của chính quyền nhà nước với mục tiêu kiềm chế quyền lực để hạn chế lạm quyền, bảo vệ tự do và công bằng pháp luật. Mô hình và khái niệm này được biết đến từ lâu, ít nhất là từ thời La Mã cổ đại và được thể chế hóa trong hiến pháp hiện đại của nhiều quốc gia, trong đó có Hiến pháp Hoa Kỳ, Hiến pháp CHLB Đức nhưng không có trong Hiến pháp Việt Nam (phiên bản 1992) hay các nước cộng sản khác. Trong mô hình này, quyền lập pháp, quyền hành pháp và quyền tư pháp được tách biệt và giao cho 3 cơ quan độc lập khác nhau thực hiện và qua đó ràng buộc, kiểm tra và giám sát hoạt động lẫn nhau. Theo thể chế này, không một cơ quan hay cá nhân nào có quyền lực tuyệt đối trong sinh hoạt chính trị của một quốc gia.
Ví dụ thực tế chính là: Lúc bệ hạ Sauron ra đời được vạn dân mong đợi thì khi hoàng tử Kash ra đời chỉ nhận lấy được dân chúng đồng loạt thờ ơ. Ngày đó báo chí đế đô Disney đã dự tính được đặc san hoàng tử chào đời còn không bằng tin tức khí tượng.
Sự thờ ơ này còn có một ý nghĩa tiềm ẩn.
Sức mạnh, trí khôn, quyết đoán, anh tuấn, ngoại trừ may mắn không tốt lắm thì bệ hạ Sauron đã tụ họp hết tất cả thẩm mỹ và tán dương của tộc Dicken, ngài là thần tượng của toàn dân. Tựa như câu lạc bộ người hâm mộ không cách này chấp nhận thần tượng có gì không hoàn mỹ, nhân dân cũng không muốn chấp nhận Sauron thất bại -- Tốn gấp đôi thời gian cũng không tìm được người định mệnh.
Hoàng đế trong cảnh rơi vào đường cùng, vì nối dõi tông đường phải sinh hoàng tử, mẹ của Kash cũng chỉ là bạn thân cùng lớp với hoàng đế thôi.
Cho dù không ai thừa nhận, nhưng trên thực tế Kash là dấu hiệu thất bại của cha mình.
Đây chính là nguyên nhân mọi người không muốn nhắc đến anh.
Có một người cha hoàn mỹ quá mức cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Khi còn nhỏ vừa biết nghe nói, cũng đã biết viện nguyên lão không muốn viết anh vào trong gia phả lắm. Bởi vì làm một thuộc hạ trung thành của cha anh, các nguyên lão vẫn ôm ảo tưởng không thực tế rằng có thể hoàng đế sẽ tìm được người định mệnh ở trong hoàng cung phong bế kia.
Khi anh đến trường đi học, nhìn bức họa của cha mình treo trong hành làng, mỗi tuần lễ chào cờ phải cùng với hiệu trưởng chúc phúc cha mình dũng mãnh hưng thịnh.
Khi anh thực tập ở viện quân sự, điều đầu tiên là phải nắm rõ chiến thuật chiến lược do chính cha mình sáng tạo.
Khi anh hai mươi tuổi sức chiến đấu vượt hơn ghi chép lúc cha mình hai mươi cũng sẽ không ai chú ý, mọi người chỉ nhớ rõ lúc cha anh hai mươi tuổi đã là đệ nhất đế quốc.
Cho dù mẹ không phải là người định mệnh nhưng Kash vẫn có sức mạnh, trí khôn, quyết đoán, ánh tuấn đáng được tất cả ca ngợi, nhưng ở dưới chiếc bóng của cha mình, lần đầu tiên anh làm được việc khiến dân chúng chú ý chính là tìm được Mạn Mạn.
Từ giờ khắc đó, mọi người mới giật mình phát hiện ra, à, hóa ra chúng ta còn có một hoàng tử ưu tú và may mắn.
Lấy việc kết hôn làm ranh giới, cuộc chiến với người hành tinh Neon năm DM4569 lịch đế quốc khiến cho sự đánh giá của các thành viên viện nguyên lão đức cao vọng trọng đối với Kash nhanh chóng dâng cao.
[Có thể đảm nhận việc lớn]
Chỉ có sáu chữ muộn màn thế thôi.
-------
Nơi vũ trụ sao sáng rực rỡ.
Trong chốc lát ánh sao bỗng tối mờ, bóng đêm dày đặc nơi tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng cắt ngang vài ngàn dặm. Ánh sáng nhỏ nhoi này nhấp nháy vài cái, rồi hóa thành hình đinh ốc thon dài, trên đường vân hiện ra vô số điểm nhỏ, lẳng lặng yên tĩnh, càng ngày càng gần, đó là rất nhiều chiến hạm màu đen to lớn hùng mạnh đang sắp hàng.
Che khuất bầu trời ư? Không, năng lượng của mặt trời còn kém hơn nó. Nghe không được động cơ gào thét, cũng không cảm giác được đại địa chấn động. Nhưng ở nơi nào đó của trái tim như có một vật rất nặng đè xuống, đây chính là phản ứng của tính mạng yếu ớt đối mặt với sức mạnh vĩ đại.
Mạn Mạn cảm thấy choáng váng, bộ ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, không khí thở ra không làm sao hít vào.
"Nhắm mắt lại công chúa, cháu không thích ứng được điều này."
Tiếng nói ân cần của Al vang lên, Mạn Mạn nghe theo, quả nhiên áp lực giảm nhiều, chỉ là dấu vết của đội ngũ yên tĩnh không tiếng động vẫn còn trên võng mạc, khiến cô nghi ngờ thật lâu.
Sau chốc lát đã vững vàng kết nối, một tiếng nói dịu dàng rõ ràng vang lên:
"Anh đã về rồi."
Cô mở mắt ra, bên cạnh màn thủy tinh Arnie trong suốt là hoàng tử vẫn còn mặc trang phục chiến đấu màu đen. Anh vội vã muốn gặp cô, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, chỉ tháo ra mũ bảo hộ, tay dán lên màn thủy tinh ngay chỗ cô đứng. Ánh mắt trong veo bình tĩnh nhìn cô.
Mạn Mạn suy nghĩ một chút, rồi vươn cánh tay ra, bàn tay hai người dán vào nhau cách lớp thủy tinh.
Họ nhìn nhau.
Al rên lên một tiếng: "Cục cưng Kash, con không buồn chú ý đến ông nội cũng đến đón con sao?"
Kash ngẩng đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thật ngại quá, mới vừa rồi không phát hiện ra."
Al thở dài: "Thời điểm con xấu xa thật rất giống với cục cưng Sauron."
Kash không muốn tranh chấp về phương diện này, anh dán trán lên màn thủy tinh, vô cùng muốn dùng lửa nóng làm tan chảy cái màn ngăn cách lạnh lẽo này.
Rita tổ y tế nói chen vào: "Khụ khụ, làm phiền ngài điện hạ. Ngài từng chiến đấu ngoài trời, phải tiếp nhận cách ly trừ vi khuẩn." Cô ấy nói cường điệu từng câu từng chữ "Vì sự an toàn của hoàng tử phi, hệ thống miễn dịch của cô ấy cũng không có mạnh mẽ như của ngài."
Cho nên Kash rũ râu xuống, lưu luyến rời khỏi hình ảnh mình có thể chạm tay đến.
Mạn Mạn quay đầu lại nhìn Al: "Cháu nghĩ chúng cháu chỉ vừa chia cách mười tám giờ rưỡi, hay là lẽ nào cháu đã ngủ được mấy ngày rồi?"
Al buông tay: "Một ngày không gặp như cách ba thu, theo kinh nghiệm của tôi, khẳng định là nó lúc nào cũng muốn đeo cháu lên cổ có thể ở bên cạnh bất cứ lúc nào."
Mạn Mạn nhớ đến hình ảnh ghi chép gửi từ chiến trường, trải qua lựa chọn tỉ mỉ, không có máu tanh và thiệt hại, nhưng cả người Kash lại phát ra khí chất trời sinh là chúa tể tất cả, dù cách rất nhiều năm ánh sáng cũng khiến người ta không dám thở lớn tiếng. Cô không rõ một đôi mắt dịu dàng như vậy sao lại phát ra được ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ đến không cách nào thở nổi.
Nhưng cô không sợ anh, từ lúc bắt đầu cũng không sợ. Tại sao vậy chứ?
"Bởi vì Kash giống tôi, nó có thể thẳng thắn biểu hiện tình cảm của mình, không giống như Sauron chẳng đáng yêu chút nào." Al tuyên bố hả lòng hả dạ.
Man Mạn hỏi: "Al, ông ghét nhất là bài hát nào?"
Al nhíu mày trả lời: "Sấm - Ca khúc chủ đề dạ tiệc mùa xuân"
Mạn Mạn mở to mắt nói: "Ông lại sử dụng thuật độc tâm với cháu, cháu sẽ lặp đi lặp lại lớn tiếng trong lòng bài hát này." Cô nhẹ giọng ho khan: "Hát thử nào, hát thử nào."
Al chợt che tai lại: "Trời ạ, nể mặt tổ tiên đi, mau dừng lại."
Mạn Mạn tiếp tục hát thử trong lòng: "Xin lỗi, cháu nghĩ tổ tiên của cháu và ông không giống nhau đâu."
Al kêu thảm: "Không, không! Tổ y tế! Ta cần khẩn cấp tham dự trị liệu tâm lý!" Thái thượng hoàng lảo đảo đụng vào cánh cửa hợp kim để lại một hình người, vẻ mặt run rẩy.
Sau màn thủy tinh, Shisha yên lặng làm lễ cung tiễn, rồi nói với Mạn Mạn:
"Cô thật tài, chiêu này 110 năm trước bệ cũng dùng qua, đến nay vẫn đánh đâu thắng đó."
"Không phải là thuật độc vô hiệu với người hành tinh Dicken sao?"
"Vâng vô hiệu, nhưng bệ hạ dùng lo phóng thanh tuần hoàn của hoàng cung phát ra."
"...."
Shisha nhìn cái hình người đã thủng trên vách kia: "Kỳ lạ khó hiểu chính là đến nay điện hạ Al vẫn dễ dàng nói ra nhược điểm của mình cho người khác biết."
Kash ôm Mạn Mạn cười lăn ở trên ghế salon, Mạn Mạn nằm trên người anh, có thể cảm thấy lồng ngực của anh đang chấn động kịch liệt.
"Em không phải là người khác, là người nhà, cho nên Al mới có thể nói ra bí mật nhỏ của ông."
Người nhà.
Đầu tiên Mạn Mạn nhớ đến tất cả trên hành tinh xanh kia, nhưng cô biết rất rõ mình đã không thể trở về được.
Như vậy, cuối cùng cô được xem là gì? Không phải là người hành tinh Dicken, cũng không phải là người trái đất.
"Nhìn anh nào."
Lồng ngực nở nang dừng lại rung động, giọng nói thốt ra những lời này càng giống như mệnh lệnh.
Mạn Mạn ngẩng đầu, râu của Kash dán lên trán cô, đó là một cử chỉ vô cùng thân mật:
"Nói cho anh biết em nghĩ cái gì."
Không phải là chiếc giường lớn mềm mại, không phải là tấm thảm lông thỏ trắng, không phải là vườn hoa, cũng không phải là tinh hệ khác.
Dù cho nơi đó có rộng lớn thì cũng chỉ là chiếc lồng tre tinh xảo.
Ngoại trừ sinh con, em còn có chỗ dùng nào khác hay không?
Mạn Mạn không hỏi ra nhưng Kash đã hiểu.
"Em bằng lòng làm việc với anh không?"
"Em không thể chiến đấu..."
"Không, thật ra thì hiện tại chiến tranh chỉ xem là nghề phụ, anh nói là một số việc ngoại giao và làm ăn."
"Bằng lòng." Mạn Mạn nhận lời lập tức "Có điều, em chỉ biết bưng trà rót nước sơ sơ thôi."
"Ồ, đãi ngộ này quá xa xỉ với những thương nhân kia..."
Kash khẽ lầm bầm bất mãn, anh nắm tay Mạn Mạn lên hôn: "Anh hi vọng đây là quyền lợi độc quyền của bản thân anh."
------------------
Sau khoảng thời gian thờ ơ quá lâu, quốc hội và viện nguyên lão như bỗng phát hiện giữ đêm đen rằng Kash rất có năng lực ở việc buôn bán và ngoại giao. So với thái độ cao ngạo lạnh lùng và không hề cho nhà ngoại giao được lên tiếng của bệ hạ Sauron thì hiển nhiên Kash thích hợp với việc giao tiếp hơn. Bởi vì trong buổi ngoại giao xảy ra xung đột và hiểu lầm sẽ dẫn đến việc hao phí rất nhiều thực lực của một nước đế quốc.
Dĩ nhiên đây không phải là thiên phú, mà là tình cách và thái độ nhìn nhận vấn đế của một người. Ví như hoàng tử Kash sẽ không bởi vì đối phương trễ 5' mà hủy diệt cả tinh cầu. (A men, bệ hạ Sauron quá bá đạo)
Đánh giặc giỏi hiển nhiên là dễ dàng nhận được sự sùng bái và tôn trọng hơn là làm ăn giỏi. Nhưng trên thực tế, tiền lương hưu, bảo hiểm y tế, đầu tư giáo dục.... trụ cột để vận hành đế quốc vẫn là tiền vàng chứ không phải súng ống đạn dược.
Thậm chí hoàng tử gần như tìm được một cô vợ miễn phí, anh thật là có đầu óc kinh tế. Bộ trưởng bộ tài chính mừng rỡ nghĩ như thế.
Cũng không cần phát động chiến tranh, cũng không có sở thích mua sắm đồ xa xỉ, mấy gói khoai tây chiên đã dỗ dành ngoan ngoãn, thật là quá lời. Ngoại trừ việc thụ thai quá chậm, đến nay bụng vẫn chưa có động tĩnh thì quả thật hoàn mỹ.
Hoàng tử an bài công việc đầu tiên cho Mạn Mạn là tiếp đại sứ giả hành tinh Deinosuchus, tinh cầu này bởi vì bùng nổ dân số nên phải ra quy định chỉ có trẻ nít mới được ở trên hành tinh. (Deinosuchus: là cá sấu đấy ạ)
"Người hành tinh Deinosuchus là cố nhân với người trái đất, có lẽ cô sẽ phát hiện mình và bọn họ có tiếng nói chung." Lúc Shisha nói như vậy, Mạn Mạn rất hoang mang. Nhưng trong nháy mắt cửa khoang mở ra cô đã hiểu.
Tám.... Không, ít nhất mười mét, vảy bao trùm lấy thân thể tráng kiện khổng lồ khiến cho mặt đất run lên, bộ vuốt vô cùng sắc bén và hàm răng lóe sáng sắc lẻm trong miệng, một cái đuôi to chắc khỏe lòi ra khỏi bộ đồ du hành vũ trụ, quét qua một cái thì người trái đất chết chắc.
Mạn Mạn đã xem hết ba bộ "công viên kỷ Jura" (3), dĩ nhiên biết được đây là sinh vật gì.
(3): Công viên kỷ Jura hoặc là Công viên khủng long (tựa tiếng Anh: Jurassic Park) là một bộ phim kinh dị, viễn tưởng và phiêu lưu rất nổi tiếng của Mỹ, đạo diễn của phim chính là vị đạo diễn lừng danh Steven Spielberg, thực hiện vào năm 1993. Jurassic Park dựa theo một tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Michael Crichton,
Sứ giả hành tinh Deinosuchus lịch sự cúi người xuống, máy phiên dịch vang lên một tiếng nói khào khào theo tiếng nói chuyện của hắn:
"Hoàng tử phi tôn kính hành tinh Dicken, đồng bào trái đất, Tôi là Yaya sứ giả của hành tinh Deinosuchus, vô cùng hân hạnh được gặp ngài."
Mái tóc của Mạn Mạn bị hơi thở phả ra khi hắn nói chuyện thổi tung bay, vốn tường rằng trong miệng chứa hàm răng còn lớn hơn dao Damascus này sẽ ngửi thấy hơi thở tanh hôi, nhưng....
Mùi vị bạc hà thơm mát??? Thời đại quả nhiên đang phát triển mà...
Mạn Mạn đáp lễ, lịch sự hỏi thăm: "Thật hân hạnh được gặp ngài, cuộc gặp gỡ hôm nay thật là một niềm vui bất ngờ."
Yaya cười mấy tiếng khàn khàn, tiếng vang như là sấm dội vào màng nhĩ: "À, chúng tôi ngồi phi thuyền rời khỏi địa cầu vào kỷ băng hà cuối cùng, khi đó thật là một màn bi kịch, may là hiện tại tất cả đều khỏe mạnh."
Mạn Mạn hỏi: "Nếu như không mạo phạm xin hỏi là bởi vì thiên thạch va chạm sao?"
Yaya giơ lên một móng vuốt lắc lắc: "Không, thiên thạch là chuyện rất dễ giải quyết, chỉ cần bắn ra vài miếng là đơn giản có thể làm nó bay về phía mặt trời lại thôi."
Hắn tỏ ra một biểu cảm "ôn hòa" (Mạn Mạn đoán là vậy): "Tôi vô cùng vui lòng cung cấp kinh nghiệm tham khảo cho thế hệ sau. Trên thực tế, bởi vì nhà khoa học của chúng tôi phát minh ra một thứ dẫn đến xảy ra bi kịch."
"Thứ gì? Vũ khí có uy lực khổng lồ sao?"
"Không, không, do lúc đi siêu thị mua thịt không tiện lợi, cho nên phát mình ra túi nylon."
"Ặc, sau đó thì sao?"
Yaya đau buồn chùi chùi đôi mắt: "Sau đó tất cả cũng bị hủy diệt, nếu các người khai quật được cái túi nylon ở thời kỳ cuối kỷ băng hà, xin hãy thay tôi gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến người trái đất."
...........
"Như vậy sau hơn sáu ngàn năm, tộc nhân của ngài không từng muốn trở về hành tinh mẹ sao?"
"Dĩ nhiên nhớ đến cố hương là cảm xúc mà sinh vật carbon đều có. Có điều thẳng thắn mà nói, đây càng là căn cứ vào suy nghĩ thức ăn."
Ánh mắt Yaya phức tạp nhìn Mạn Mạn một cái: "Xin ngài tha thứ, người trái đất từng là một loại thức ăn rất thích hợp."
Sau khi xem Công Viên Kỷ Jura, tất cả người trái đất cũng sẽ nghĩ vậy. Mạn Mạn bình tĩnh hỏi:
"Như vậy, vì điều gì đã thúc đẩy người hành tinh Deinosuchus chưa trở về? Tôi nghĩ, trình độ khoa học kỹ thuật của chúng tôi cũng không thể ngăn cản được."
"Bởi vì người trái đất vì sinh tồn đã làm ra rất nhiều cố gắng mà chúng tôi không cách nào tưởng tượng được. Xin hỏi, ngài có từng ăn rau cải đã phun thuốc trừ sâu chưa?"
Mạn Mạn gật đầu.
"Bột mì formal?"
Gật đầu.
"Thực phẩm tiện lợi chứa chất bảo quản?"
Tiếp tục gật đầu.
"Ôi trời ơi, không phải ngài cũng thử qua đồ gia vị chứa sudan rồi chứ?"
Mạn Mạn ngại ngùng: "Tôi vẫn thích ăn KFC."
Yaya chậc chậc khen ngợi: "Theo tài liệu báo cáo mới nhất, người trái đất vì chủng tộc đã có tính kháng dược mạnh hơn nên cũng tăng thêm nguyên liệu công nghiệp trong thực phẩm trẻ em. Dụng ý sâu xa thế này thật sự là vượt quá trí tưởng tượng của chúng tôi."
"Ý của ngài là?" Mạn Mạn hoang mang lên.
"Ý của tôi là ở nơi mật độ vật chất được ngâm trong hóa học cường độ cao, ngoại trừ người hành tinh Dicken dũng mãnh nhất, trong vũ trụ không có chủng tộc sinh vật carbon nào dám ăn người trái đất vào bụng. Dưới tình trạng khoa học kỹ thuật còn chưa thịnh vượng, điều này căn bản là bảo vệ mình trước tiên, khiến trái đất sẽ tránh khỏi số mệnh bị chiếm lĩnh ít nhất 200 lần trong vòng một trăm năm."
Yaya dùng ánh mắt thành khẩn vô cùng kính sợ nhìn Mạn Mạn: "Hậu sinh khả úy ôi là hậu sinh khả úy, điều này khiến cho tôi cảm thấy tôn sùng kính nể với sự dũng cảm của người trái đất."
Câu thơ nổi tiếng này bình luận về hoàng tộc, có phần hơi cùng cực nhưng nhà thơ trời sanh nhạy cảm vô cùng sắc bén đều nhắm thẳng vào điểm quan trọng.
Đúng vậy, toàn bộ giống đực trong gia tộc từ nhỏ đã là người thống trị phải dựa và mẹ và vợ mang đến vinh quang nghe có vẻ buồn cười. Nhưng sự thật chính là như thế, xây dựng, chinh chiến, phát triển, những thứ công việc hoàng tộc vất vả cần cù cố gắng cả đời để đế quốc trường tồn, nhưng trong mắt của người dân lại kém xa với "lời chúc phúc phương xa" của mẹ và vợ anh.
Toàn thể nhân dân đều hoàn toàn phục tùng và trung thành với hoàng tộc từ sinh lý đến tâm lý.
Đây là sự thật, nhưng bọn nhỏ tộc Dicken trong giờ lịch sử thường hỏi giáo sư một vấn đề thế này:
[Vị hoàng đế này là do người định mệnh sinh ra sao?]
À, không phải.
[Vậy ngài có tìm được người định mệnh không?]
Thật tiếc nuối là không có.
Vì vậy vị hoàng tộc đương là người được bọn nhỏ sùng bái này đã bị liệt vào trong hàng ngũ "đánh hụt ba lần" (1). Dù cho anh ta có thành lập được nền chính thể tam quyền phân lập (2), hay là thống lĩnh hạm đội ngân hà đánh bại vô hạn kẻ địch đáng gờm hay không. À, dĩ nhiên mọi người sẽ sùng kính họ, nhưng có điều không quá hăng hái.
(1): Đánh hụt ba lần: Đây là thuật ngữ bóng chày khi Đội tấn công sẽ lần lượt đưa các Batter (Người đánh bóng) lên đánh, mỗi Batter sẽ bị Out (Bị loại) sau 3 Strike out (đập ko trúng bóng) hoặc đập trúng bóng nhưng :
- Bị cầu thủ của đội bạn bắt bóng trên không khi bóng chưa chạm đất. Khi đó batter sẽ bị Out ngay.
- Trong lúc chạy về gôn thì bị cầu thủ phòng ngự ở gôn đó có bóng và chạm vào người (hoặc chiếm được gôn trước khi batter kịp chạy về đó)
(2): Chính thể tam quyền phân lập: Hình thức cơ cấu của chính quyền nhà nước với mục tiêu kiềm chế quyền lực để hạn chế lạm quyền, bảo vệ tự do và công bằng pháp luật. Mô hình và khái niệm này được biết đến từ lâu, ít nhất là từ thời La Mã cổ đại và được thể chế hóa trong hiến pháp hiện đại của nhiều quốc gia, trong đó có Hiến pháp Hoa Kỳ, Hiến pháp CHLB Đức nhưng không có trong Hiến pháp Việt Nam (phiên bản 1992) hay các nước cộng sản khác. Trong mô hình này, quyền lập pháp, quyền hành pháp và quyền tư pháp được tách biệt và giao cho 3 cơ quan độc lập khác nhau thực hiện và qua đó ràng buộc, kiểm tra và giám sát hoạt động lẫn nhau. Theo thể chế này, không một cơ quan hay cá nhân nào có quyền lực tuyệt đối trong sinh hoạt chính trị của một quốc gia.
Ví dụ thực tế chính là: Lúc bệ hạ Sauron ra đời được vạn dân mong đợi thì khi hoàng tử Kash ra đời chỉ nhận lấy được dân chúng đồng loạt thờ ơ. Ngày đó báo chí đế đô Disney đã dự tính được đặc san hoàng tử chào đời còn không bằng tin tức khí tượng.
Sự thờ ơ này còn có một ý nghĩa tiềm ẩn.
Sức mạnh, trí khôn, quyết đoán, anh tuấn, ngoại trừ may mắn không tốt lắm thì bệ hạ Sauron đã tụ họp hết tất cả thẩm mỹ và tán dương của tộc Dicken, ngài là thần tượng của toàn dân. Tựa như câu lạc bộ người hâm mộ không cách này chấp nhận thần tượng có gì không hoàn mỹ, nhân dân cũng không muốn chấp nhận Sauron thất bại -- Tốn gấp đôi thời gian cũng không tìm được người định mệnh.
Hoàng đế trong cảnh rơi vào đường cùng, vì nối dõi tông đường phải sinh hoàng tử, mẹ của Kash cũng chỉ là bạn thân cùng lớp với hoàng đế thôi.
Cho dù không ai thừa nhận, nhưng trên thực tế Kash là dấu hiệu thất bại của cha mình.
Đây chính là nguyên nhân mọi người không muốn nhắc đến anh.
Có một người cha hoàn mỹ quá mức cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Khi còn nhỏ vừa biết nghe nói, cũng đã biết viện nguyên lão không muốn viết anh vào trong gia phả lắm. Bởi vì làm một thuộc hạ trung thành của cha anh, các nguyên lão vẫn ôm ảo tưởng không thực tế rằng có thể hoàng đế sẽ tìm được người định mệnh ở trong hoàng cung phong bế kia.
Khi anh đến trường đi học, nhìn bức họa của cha mình treo trong hành làng, mỗi tuần lễ chào cờ phải cùng với hiệu trưởng chúc phúc cha mình dũng mãnh hưng thịnh.
Khi anh thực tập ở viện quân sự, điều đầu tiên là phải nắm rõ chiến thuật chiến lược do chính cha mình sáng tạo.
Khi anh hai mươi tuổi sức chiến đấu vượt hơn ghi chép lúc cha mình hai mươi cũng sẽ không ai chú ý, mọi người chỉ nhớ rõ lúc cha anh hai mươi tuổi đã là đệ nhất đế quốc.
Cho dù mẹ không phải là người định mệnh nhưng Kash vẫn có sức mạnh, trí khôn, quyết đoán, ánh tuấn đáng được tất cả ca ngợi, nhưng ở dưới chiếc bóng của cha mình, lần đầu tiên anh làm được việc khiến dân chúng chú ý chính là tìm được Mạn Mạn.
Từ giờ khắc đó, mọi người mới giật mình phát hiện ra, à, hóa ra chúng ta còn có một hoàng tử ưu tú và may mắn.
Lấy việc kết hôn làm ranh giới, cuộc chiến với người hành tinh Neon năm DM4569 lịch đế quốc khiến cho sự đánh giá của các thành viên viện nguyên lão đức cao vọng trọng đối với Kash nhanh chóng dâng cao.
[Có thể đảm nhận việc lớn]
Chỉ có sáu chữ muộn màn thế thôi.
-------
Nơi vũ trụ sao sáng rực rỡ.
Trong chốc lát ánh sao bỗng tối mờ, bóng đêm dày đặc nơi tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng cắt ngang vài ngàn dặm. Ánh sáng nhỏ nhoi này nhấp nháy vài cái, rồi hóa thành hình đinh ốc thon dài, trên đường vân hiện ra vô số điểm nhỏ, lẳng lặng yên tĩnh, càng ngày càng gần, đó là rất nhiều chiến hạm màu đen to lớn hùng mạnh đang sắp hàng.
Che khuất bầu trời ư? Không, năng lượng của mặt trời còn kém hơn nó. Nghe không được động cơ gào thét, cũng không cảm giác được đại địa chấn động. Nhưng ở nơi nào đó của trái tim như có một vật rất nặng đè xuống, đây chính là phản ứng của tính mạng yếu ớt đối mặt với sức mạnh vĩ đại.
Mạn Mạn cảm thấy choáng váng, bộ ngực như bị một tảng đá lớn đè lên, không khí thở ra không làm sao hít vào.
"Nhắm mắt lại công chúa, cháu không thích ứng được điều này."
Tiếng nói ân cần của Al vang lên, Mạn Mạn nghe theo, quả nhiên áp lực giảm nhiều, chỉ là dấu vết của đội ngũ yên tĩnh không tiếng động vẫn còn trên võng mạc, khiến cô nghi ngờ thật lâu.
Sau chốc lát đã vững vàng kết nối, một tiếng nói dịu dàng rõ ràng vang lên:
"Anh đã về rồi."
Cô mở mắt ra, bên cạnh màn thủy tinh Arnie trong suốt là hoàng tử vẫn còn mặc trang phục chiến đấu màu đen. Anh vội vã muốn gặp cô, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, chỉ tháo ra mũ bảo hộ, tay dán lên màn thủy tinh ngay chỗ cô đứng. Ánh mắt trong veo bình tĩnh nhìn cô.
Mạn Mạn suy nghĩ một chút, rồi vươn cánh tay ra, bàn tay hai người dán vào nhau cách lớp thủy tinh.
Họ nhìn nhau.
Al rên lên một tiếng: "Cục cưng Kash, con không buồn chú ý đến ông nội cũng đến đón con sao?"
Kash ngẩng đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thật ngại quá, mới vừa rồi không phát hiện ra."
Al thở dài: "Thời điểm con xấu xa thật rất giống với cục cưng Sauron."
Kash không muốn tranh chấp về phương diện này, anh dán trán lên màn thủy tinh, vô cùng muốn dùng lửa nóng làm tan chảy cái màn ngăn cách lạnh lẽo này.
Rita tổ y tế nói chen vào: "Khụ khụ, làm phiền ngài điện hạ. Ngài từng chiến đấu ngoài trời, phải tiếp nhận cách ly trừ vi khuẩn." Cô ấy nói cường điệu từng câu từng chữ "Vì sự an toàn của hoàng tử phi, hệ thống miễn dịch của cô ấy cũng không có mạnh mẽ như của ngài."
Cho nên Kash rũ râu xuống, lưu luyến rời khỏi hình ảnh mình có thể chạm tay đến.
Mạn Mạn quay đầu lại nhìn Al: "Cháu nghĩ chúng cháu chỉ vừa chia cách mười tám giờ rưỡi, hay là lẽ nào cháu đã ngủ được mấy ngày rồi?"
Al buông tay: "Một ngày không gặp như cách ba thu, theo kinh nghiệm của tôi, khẳng định là nó lúc nào cũng muốn đeo cháu lên cổ có thể ở bên cạnh bất cứ lúc nào."
Mạn Mạn nhớ đến hình ảnh ghi chép gửi từ chiến trường, trải qua lựa chọn tỉ mỉ, không có máu tanh và thiệt hại, nhưng cả người Kash lại phát ra khí chất trời sinh là chúa tể tất cả, dù cách rất nhiều năm ánh sáng cũng khiến người ta không dám thở lớn tiếng. Cô không rõ một đôi mắt dịu dàng như vậy sao lại phát ra được ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ đến không cách nào thở nổi.
Nhưng cô không sợ anh, từ lúc bắt đầu cũng không sợ. Tại sao vậy chứ?
"Bởi vì Kash giống tôi, nó có thể thẳng thắn biểu hiện tình cảm của mình, không giống như Sauron chẳng đáng yêu chút nào." Al tuyên bố hả lòng hả dạ.
Man Mạn hỏi: "Al, ông ghét nhất là bài hát nào?"
Al nhíu mày trả lời: "Sấm - Ca khúc chủ đề dạ tiệc mùa xuân"
Mạn Mạn mở to mắt nói: "Ông lại sử dụng thuật độc tâm với cháu, cháu sẽ lặp đi lặp lại lớn tiếng trong lòng bài hát này." Cô nhẹ giọng ho khan: "Hát thử nào, hát thử nào."
Al chợt che tai lại: "Trời ạ, nể mặt tổ tiên đi, mau dừng lại."
Mạn Mạn tiếp tục hát thử trong lòng: "Xin lỗi, cháu nghĩ tổ tiên của cháu và ông không giống nhau đâu."
Al kêu thảm: "Không, không! Tổ y tế! Ta cần khẩn cấp tham dự trị liệu tâm lý!" Thái thượng hoàng lảo đảo đụng vào cánh cửa hợp kim để lại một hình người, vẻ mặt run rẩy.
Sau màn thủy tinh, Shisha yên lặng làm lễ cung tiễn, rồi nói với Mạn Mạn:
"Cô thật tài, chiêu này 110 năm trước bệ cũng dùng qua, đến nay vẫn đánh đâu thắng đó."
"Không phải là thuật độc vô hiệu với người hành tinh Dicken sao?"
"Vâng vô hiệu, nhưng bệ hạ dùng lo phóng thanh tuần hoàn của hoàng cung phát ra."
"...."
Shisha nhìn cái hình người đã thủng trên vách kia: "Kỳ lạ khó hiểu chính là đến nay điện hạ Al vẫn dễ dàng nói ra nhược điểm của mình cho người khác biết."
Kash ôm Mạn Mạn cười lăn ở trên ghế salon, Mạn Mạn nằm trên người anh, có thể cảm thấy lồng ngực của anh đang chấn động kịch liệt.
"Em không phải là người khác, là người nhà, cho nên Al mới có thể nói ra bí mật nhỏ của ông."
Người nhà.
Đầu tiên Mạn Mạn nhớ đến tất cả trên hành tinh xanh kia, nhưng cô biết rất rõ mình đã không thể trở về được.
Như vậy, cuối cùng cô được xem là gì? Không phải là người hành tinh Dicken, cũng không phải là người trái đất.
"Nhìn anh nào."
Lồng ngực nở nang dừng lại rung động, giọng nói thốt ra những lời này càng giống như mệnh lệnh.
Mạn Mạn ngẩng đầu, râu của Kash dán lên trán cô, đó là một cử chỉ vô cùng thân mật:
"Nói cho anh biết em nghĩ cái gì."
Không phải là chiếc giường lớn mềm mại, không phải là tấm thảm lông thỏ trắng, không phải là vườn hoa, cũng không phải là tinh hệ khác.
Dù cho nơi đó có rộng lớn thì cũng chỉ là chiếc lồng tre tinh xảo.
Ngoại trừ sinh con, em còn có chỗ dùng nào khác hay không?
Mạn Mạn không hỏi ra nhưng Kash đã hiểu.
"Em bằng lòng làm việc với anh không?"
"Em không thể chiến đấu..."
"Không, thật ra thì hiện tại chiến tranh chỉ xem là nghề phụ, anh nói là một số việc ngoại giao và làm ăn."
"Bằng lòng." Mạn Mạn nhận lời lập tức "Có điều, em chỉ biết bưng trà rót nước sơ sơ thôi."
"Ồ, đãi ngộ này quá xa xỉ với những thương nhân kia..."
Kash khẽ lầm bầm bất mãn, anh nắm tay Mạn Mạn lên hôn: "Anh hi vọng đây là quyền lợi độc quyền của bản thân anh."
------------------
Sau khoảng thời gian thờ ơ quá lâu, quốc hội và viện nguyên lão như bỗng phát hiện giữ đêm đen rằng Kash rất có năng lực ở việc buôn bán và ngoại giao. So với thái độ cao ngạo lạnh lùng và không hề cho nhà ngoại giao được lên tiếng của bệ hạ Sauron thì hiển nhiên Kash thích hợp với việc giao tiếp hơn. Bởi vì trong buổi ngoại giao xảy ra xung đột và hiểu lầm sẽ dẫn đến việc hao phí rất nhiều thực lực của một nước đế quốc.
Dĩ nhiên đây không phải là thiên phú, mà là tình cách và thái độ nhìn nhận vấn đế của một người. Ví như hoàng tử Kash sẽ không bởi vì đối phương trễ 5' mà hủy diệt cả tinh cầu. (A men, bệ hạ Sauron quá bá đạo)
Đánh giặc giỏi hiển nhiên là dễ dàng nhận được sự sùng bái và tôn trọng hơn là làm ăn giỏi. Nhưng trên thực tế, tiền lương hưu, bảo hiểm y tế, đầu tư giáo dục.... trụ cột để vận hành đế quốc vẫn là tiền vàng chứ không phải súng ống đạn dược.
Thậm chí hoàng tử gần như tìm được một cô vợ miễn phí, anh thật là có đầu óc kinh tế. Bộ trưởng bộ tài chính mừng rỡ nghĩ như thế.
Cũng không cần phát động chiến tranh, cũng không có sở thích mua sắm đồ xa xỉ, mấy gói khoai tây chiên đã dỗ dành ngoan ngoãn, thật là quá lời. Ngoại trừ việc thụ thai quá chậm, đến nay bụng vẫn chưa có động tĩnh thì quả thật hoàn mỹ.
Hoàng tử an bài công việc đầu tiên cho Mạn Mạn là tiếp đại sứ giả hành tinh Deinosuchus, tinh cầu này bởi vì bùng nổ dân số nên phải ra quy định chỉ có trẻ nít mới được ở trên hành tinh. (Deinosuchus: là cá sấu đấy ạ)
"Người hành tinh Deinosuchus là cố nhân với người trái đất, có lẽ cô sẽ phát hiện mình và bọn họ có tiếng nói chung." Lúc Shisha nói như vậy, Mạn Mạn rất hoang mang. Nhưng trong nháy mắt cửa khoang mở ra cô đã hiểu.
Tám.... Không, ít nhất mười mét, vảy bao trùm lấy thân thể tráng kiện khổng lồ khiến cho mặt đất run lên, bộ vuốt vô cùng sắc bén và hàm răng lóe sáng sắc lẻm trong miệng, một cái đuôi to chắc khỏe lòi ra khỏi bộ đồ du hành vũ trụ, quét qua một cái thì người trái đất chết chắc.
Mạn Mạn đã xem hết ba bộ "công viên kỷ Jura" (3), dĩ nhiên biết được đây là sinh vật gì.
(3): Công viên kỷ Jura hoặc là Công viên khủng long (tựa tiếng Anh: Jurassic Park) là một bộ phim kinh dị, viễn tưởng và phiêu lưu rất nổi tiếng của Mỹ, đạo diễn của phim chính là vị đạo diễn lừng danh Steven Spielberg, thực hiện vào năm 1993. Jurassic Park dựa theo một tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Michael Crichton,
Sứ giả hành tinh Deinosuchus lịch sự cúi người xuống, máy phiên dịch vang lên một tiếng nói khào khào theo tiếng nói chuyện của hắn:
"Hoàng tử phi tôn kính hành tinh Dicken, đồng bào trái đất, Tôi là Yaya sứ giả của hành tinh Deinosuchus, vô cùng hân hạnh được gặp ngài."
Mái tóc của Mạn Mạn bị hơi thở phả ra khi hắn nói chuyện thổi tung bay, vốn tường rằng trong miệng chứa hàm răng còn lớn hơn dao Damascus này sẽ ngửi thấy hơi thở tanh hôi, nhưng....
Mùi vị bạc hà thơm mát??? Thời đại quả nhiên đang phát triển mà...
Mạn Mạn đáp lễ, lịch sự hỏi thăm: "Thật hân hạnh được gặp ngài, cuộc gặp gỡ hôm nay thật là một niềm vui bất ngờ."
Yaya cười mấy tiếng khàn khàn, tiếng vang như là sấm dội vào màng nhĩ: "À, chúng tôi ngồi phi thuyền rời khỏi địa cầu vào kỷ băng hà cuối cùng, khi đó thật là một màn bi kịch, may là hiện tại tất cả đều khỏe mạnh."
Mạn Mạn hỏi: "Nếu như không mạo phạm xin hỏi là bởi vì thiên thạch va chạm sao?"
Yaya giơ lên một móng vuốt lắc lắc: "Không, thiên thạch là chuyện rất dễ giải quyết, chỉ cần bắn ra vài miếng là đơn giản có thể làm nó bay về phía mặt trời lại thôi."
Hắn tỏ ra một biểu cảm "ôn hòa" (Mạn Mạn đoán là vậy): "Tôi vô cùng vui lòng cung cấp kinh nghiệm tham khảo cho thế hệ sau. Trên thực tế, bởi vì nhà khoa học của chúng tôi phát minh ra một thứ dẫn đến xảy ra bi kịch."
"Thứ gì? Vũ khí có uy lực khổng lồ sao?"
"Không, không, do lúc đi siêu thị mua thịt không tiện lợi, cho nên phát mình ra túi nylon."
"Ặc, sau đó thì sao?"
Yaya đau buồn chùi chùi đôi mắt: "Sau đó tất cả cũng bị hủy diệt, nếu các người khai quật được cái túi nylon ở thời kỳ cuối kỷ băng hà, xin hãy thay tôi gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến người trái đất."
...........
"Như vậy sau hơn sáu ngàn năm, tộc nhân của ngài không từng muốn trở về hành tinh mẹ sao?"
"Dĩ nhiên nhớ đến cố hương là cảm xúc mà sinh vật carbon đều có. Có điều thẳng thắn mà nói, đây càng là căn cứ vào suy nghĩ thức ăn."
Ánh mắt Yaya phức tạp nhìn Mạn Mạn một cái: "Xin ngài tha thứ, người trái đất từng là một loại thức ăn rất thích hợp."
Sau khi xem Công Viên Kỷ Jura, tất cả người trái đất cũng sẽ nghĩ vậy. Mạn Mạn bình tĩnh hỏi:
"Như vậy, vì điều gì đã thúc đẩy người hành tinh Deinosuchus chưa trở về? Tôi nghĩ, trình độ khoa học kỹ thuật của chúng tôi cũng không thể ngăn cản được."
"Bởi vì người trái đất vì sinh tồn đã làm ra rất nhiều cố gắng mà chúng tôi không cách nào tưởng tượng được. Xin hỏi, ngài có từng ăn rau cải đã phun thuốc trừ sâu chưa?"
Mạn Mạn gật đầu.
"Bột mì formal?"
Gật đầu.
"Thực phẩm tiện lợi chứa chất bảo quản?"
Tiếp tục gật đầu.
"Ôi trời ơi, không phải ngài cũng thử qua đồ gia vị chứa sudan rồi chứ?"
Mạn Mạn ngại ngùng: "Tôi vẫn thích ăn KFC."
Yaya chậc chậc khen ngợi: "Theo tài liệu báo cáo mới nhất, người trái đất vì chủng tộc đã có tính kháng dược mạnh hơn nên cũng tăng thêm nguyên liệu công nghiệp trong thực phẩm trẻ em. Dụng ý sâu xa thế này thật sự là vượt quá trí tưởng tượng của chúng tôi."
"Ý của ngài là?" Mạn Mạn hoang mang lên.
"Ý của tôi là ở nơi mật độ vật chất được ngâm trong hóa học cường độ cao, ngoại trừ người hành tinh Dicken dũng mãnh nhất, trong vũ trụ không có chủng tộc sinh vật carbon nào dám ăn người trái đất vào bụng. Dưới tình trạng khoa học kỹ thuật còn chưa thịnh vượng, điều này căn bản là bảo vệ mình trước tiên, khiến trái đất sẽ tránh khỏi số mệnh bị chiếm lĩnh ít nhất 200 lần trong vòng một trăm năm."
Yaya dùng ánh mắt thành khẩn vô cùng kính sợ nhìn Mạn Mạn: "Hậu sinh khả úy ôi là hậu sinh khả úy, điều này khiến cho tôi cảm thấy tôn sùng kính nể với sự dũng cảm của người trái đất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.