Chương 23: Phiên Ngoại – Năm Mới
Phạn Tạp
13/05/2014
Vào một ngày nào đó, một tháng nào đó, năm 20XX, bạn học Lộ Mạn Mạn
bị mất ngủ hiếm thấy. Bởi vì chính sách kế hoạch hóa gia đình vĩ đại. Cô cũng giống như các cô gái Trung Quốc đã gả chồng khác đều gặp phải một
vấn đề nghiêm túc là: Đến tết thì phải về nhà bên nào?
Dựa theo truyền thống, quả thật việc về nhà chồng đón tết là việc không có gì để thương lượng. Nhưng ý nghĩ phải bỏ rơi cha mẹ mình ở nhà, khiến hai ông bà cô đơn hiu quạnh tự mình gói sủi cảo đồng thời oán trách con gái gả chồng như bát nước hắt đi, sinh con gái đúng là lỗ vốn…
Mạn Mạn vốn không hẳn là rầu rỉ vì chuyện này. Bởi vì hành tinh Dicken cơ bản chẳng hề có lễ năm mới. Nhưng khi cô nói phải đi mua đồ để trữ các loại thức ăn vặt, chuẩn bị y hệt như trước khi đám cưới, ở nhà xem tiết mục bắn pháo bông cuối năm thì Kash đã nói cho cô biết một việc làm tan vỡ hết các kế hoạch.
“Mạn Mạn, Lễ Tam Nhật đến rồi, chúng ta phải về hành tinh mẹ ăn tết.”
Lễ Tam Nhật là lễ quan trọng nhất của hành tinh Dicken. Đây là kỳ nghỉ định kỳ ba ngày của Lễ Kiến Quốc, Lễ Kiến Quân. Cho dù là hoàng tử viễn chinh ở tận đầu bên kia dãy Ngân Hà cũng phải trở về chúc mừng.
Mặc dù tổ tiên không có quy định người định mệnh có cần phải trở về cùng hay không và Kash cũng chẳng có yêu cầu gì với Mạn Mạn. Nhưng hoàng tộc vô cùng cố chấp với người định mệnh. Thấy được cô thì vui mừng thỏa mãn, vừa chia tay đã cô đơn tịch mịch. Đôi mắt đen sáng ngời của hoàng tử (gọi thông tục là mắt ánh sao) tràn ngập mong mỏi hi vọng nhìn Mạn Mạn. Cô thật sự không có cách nào mở lời cự tuyệt.
Cho nên cô thừa dịp còn ở nhà đi hỏi thử cha mẹ của mình:
“Ba mẹ, nếu con đón tết ở hành tinh Dicken, ba mẹ có cảm thấy….” Rất tịch mịch hay không?
Ba Lộ và mẹ Lộ sững sờ trong chốc lát, khuôn mặt tỏ vẻ khó tin.
Mạn Mạn đau xót trong lòng, cô cảm giác mình thật bất hiếu muốn lập tức quay về từ chối với Kash. Nào ngờ cha mẹ mình gần như gào thét nức nở:
“Con gái à, rốt cuộc con cũng đã hiểu chuyện rồi!!! Đây là một cơ hội tạo dựng tình cảm thân thiết gia đình rất tốt. Ba mẹ còn muốn trói con đi đấy! Ăn mặc và trang điểm đẹp một chút, nhất định không được đắc tội với cha chồng của con. Mang một ít đặc sản.. Cái gì? Tịch mịch? Ha ha ha con nói đùa à? Ba mẹ đã có kế hoạch đi đảo Hải Nam đón tết rồi…”
Hai người vui mừng quá đỗi vừa dặn dò Mạn Mạn những quy tắc dâu hiền, vừa chuẩn bị sắp xếp hành lý đi đảo Hải Nam.
Câu nói “con thật là bất hiếu” của Mạn Mạn chưa kịp thốt ra đành đè nén lại sâu tận dạ dày.
Sau đó liên hệ với cái từ “cha chồng con” đến cái người mắt bạc lạnh lùng như băng tuyết kia lại với nhau. Cô chợt rùng mình một cái rồi vội vàng mang những tình huống ảo tưởng ném đi thật xa.
Sau khi thông tin truyền về chủ hạm, Kash biết mình không phải chia xa với vợ yêu nhiều ngày khiến anh rất phấn khởi ôm Mạn Mạn xoay hai vòng. Đột nhiên nhớ đến thái độ kỳ quái của cha mình, trong lòng anh lại do dự.
Kash nhẹ nhàng ôm Mạn Mạn vào lòng, rồi hôn phớt lên mái tóc mượt như nhung của cô. Cảm giác hạnh phúc bao phủ lấy anh. Mạn Mạn giống như một cây kẹo, muốn ăn nhưng lại không nỡ, mà liếm thì sợ tan.
Lần này anh sẽ không rời xa em một giây phút nào nữa. Đó là phương châm của Kash đã định ra khi về nhà đón tết.
_______________
Shisha giảng về nguồn gốc Lễ Tam Nhật cho Mạn Mạn.
“Theo truyền thuyết từ thời cổ xưa, hành tinh Dicken có một loại quái thú hung mãnh ở trong tận rừng sâu. Mọi người gọi chúng là Nhật. Tướng mạo của Nhật dữ tợn, bản tính trời sinh hung tàn, thích nhất là ăn thịt người. Hằng năm vào một ngày cố định sẽ xuất hiện ở thành trấn bắt người ăn thịt. Đến khi trời sáng chúng lại trở lại rừng sâu…”
Mạn Mạn nghe đến đó mới phát hiện ra tất cả truyền thuyết đều có đặc tính chung. Cô không nhịn được hỏi dò:
“Sau đó dưới sự hướng dẫn của hoàng tộc, lợi dụng điểm yếu của kẻ địch, người hành tinh Dicken dùng phương pháp nào đó (như mặc đồ đỏ, đốt pháo) đuổi đi thú ‘Nhật’ sao?”
Shisha kỳ quái lắc đầu “Không phải. Tại sao phải đuổi đi? Đối với kẻ địch, đương nhiên phải hoàn toàn tiêu diệt mới coi như là chiến thắng chứ!”
“Hả, khó có thể…”
“Ừ, dưới sự lãnh đạo của hoàng tộc, người hành tinh Dicken đã đánh chết dã thú và lột da ăn sạch. Bởi vì cơ thể mãnh thú này đặc biệt to lớn phải ăn suốt ba ngày. Cho nên gọi là Lễ Tam Nhật.”
“……”
Ăn sạch sẽ… Tuy cách làm khác với trong truyện cổ tích nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu…
Shisha kể truyền thuyết với Mạn Mạn, nhưng cường điệu một chút chính là những hạng mục cần chú ý khi về nhà ăn tết.
“Đầu tiên, xin cô tuyệt đối đừng rời xa hoàng tử Kash một giây nào kết. Dù cho là ra ngoài tản bộ hay là ăn cơm.” Có chủ nhân đi theo may ra mới có thể giữ được hòa bình. Nếu như đơn độc chạm mặt… thì khó bảo toàn được việc không bị bắt làm “vật sở hữu tư nhân”.
“Cuối cùng, xin cô đừng ở lại hoàng cung, sau khi kỳ lễ kết thúc nên thu xếp hành lý đi ngay.” Mùi hương kích thích tố của người định mệnh quả thật là một thứ kích thích tình dục tự nhiên mạnh mẽ nhất (hiệu quả giống hệt như viên thuốc màu viagra xanh nho nhỏ kia). Có thể nhìn nhưng không thể ăn, nơi hoàng cung bé nhỏ thế kia chính là sự hành hạ tàn nhẫn nhất đối với bệ hạ.
Mạn Mạn nghe xong hạng mục cần chú ý lại ngồi xỗm vào góc tường tự kỷ.
Quả nhiên, bệ hạ ghét mình vô cùng mà….
Ở nơi nào đó, bệ hạ đang buồn bực của chúng ta đã bị công chúa hoàn toàn hiểu lầm.
Tại hoàng cung Dicken, trong tẩm điệm trống trải hoàn toàn tối đen, một người đàn ông trầm tư chắp tay sau lưng.
Không gặp được cô ấy thật là một sự hành hạ.
Gặp được cô ấy lại càng hành hạ hơn.
Không gặp con trai thì lại hơi nhớ nó.
Nhưng khi gặp nó rồi thì lại muốn giết nó.
Những ý nghĩ rối rắm cứ lờn vờn trong đầu. Dù sao việc hai người cùng yêu thích một người, thì việc hành hạ đã là số mệnh
Hiện tại việc cần suy nghĩ là một vấn đề nghiêm túc hơn. Trong lúc gấp rút phải giành ít thời gian để xem tài liệu phong tục của trái đất. Lễ mừng năm mới tại quê hương cô thì bề trên phải dùng bao lì xì để phát tiền mừng tuổi.
Vấn đề tiền có thể giải quyết nên không là gì, bệ hạ lấy một chút GDP của các nước nhỏ tuyệt đối không nhằm nhò.Vấn đề là, làm sao đưa tiền mừng tuổi cho cô…
Đứng từ phía xa ném cho cô.
Quá thô thiển. Xem ra cô ấy cũng không chụp được.
Đưa người khác giao cho cô ấy.
Thế thì gặp mặt chút xíu cũng không được…..
Bệ hạ vĩ đại hít một hơi thật dài. Xem ra, chỉ còn một cách phải đích thân đưa cho cô ấy mà thôi. Một khảo nghiệm lớn đây.
_____________
Một lần nữa về đến đế đô hành tinh Sauron, Mạn Mạn thấy những người dân trên đường không những vui mừng đón tết, mà có một số ít người lại hiếu chiến ra mặt, còn một số người thì lại hưng phấn vô cùng.
Kash cười giải thích “Lễ Tam Nhật có tổ chức đại hội đấu võ toàn dân. Đến lúc đó có bị đánh thành hình dạng gì cũng không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Tất cả mọi người ai cũng mong đợi. Đáng tiếc hoàng tộc không thể tham gia, chỉ có thể biểu diễn thi đấu thôi.”
Bute ra vẻ khinh thường “Ngài có thể tham gia mới gọi là không công bằng, gien của ngài chiếm ưu thế rồi còn gì.”
Nedy ra vẻ sùng bái “Chỉ có điều, đội trưởng Shisha từng liên tục đoạt giải á quân sáu lần đấy.”
Mạn Mạn kinh ngạc nhìn đội trưởng đội hộ vệ. Liên tục đoạt giải á quân sáu lần, trình độ dự thi ổn định đến thế ư? Lại còn đặc biệt mạnh mẽ?
Shisha nói thản nhiên “Đoạt giải nhất thì được vinh dự tham gia thi đấu biểu diễn. Đoạt giải nhì chỉ có tiền thưởng. Tôi làm bạn với hoàng tộc từ năm này qua năm khác, cái vinh dự này để cho người khác đi.”
Mạn Mạn yên lặng. Cô hiểu được ý của Shisha chính là: Thật ra tôi không ngu gì đi biễu diễn thi đấu để cho hoàng tộc đánh trước mặt mọi người.
Mạn Mạn nghe theo lời dặn dò của mẹ, cố gắng trang điểm ăn mặc xinh đẹp nhất. Cho dù bệ hạ không thích, nhưng ít ra thái độ tiếp kiến sẽ không chán ghét bị đuổi đi như lần trước.
(Tổng quản hoàng cung El: Lần trước các ngài đi không cáo từ, bệ đã đã khiến có mọi người xung quanh bị áp lực đến mấy ngày. Sắc mặt đó có thể hù dọa cả một sư đoàn bỏ chạy đấy.)
Cô mặc một chiếc áo ngắn màu hồng gấm thêu chỉ vàng đậm. Trên cổ quấn một chiếc khăn màu trắng khiến cô nổi bật như một búp bê xinh đẹp.
Mắt Kash sáng rỡ, chân thành khen ngợi tha thiết “Mạn Mạn hôm nay em mặc giống như một chú chim lửa đáng yêu của hành tinh Tutu vậy.”
Mạn Mạn tự động loại bỏ định ngữ trong đầu.
Cho dù là sợ đến thế nào thì thời khắc tiếp kiến hoàng đế lần nữa cũng phải đến. Không biết có phải là do trong tiềm thức hay không? Nhưng Tông cung của bệ hạ luôn lạnh lẻo vô cùng, giống như hàng ánh mắt và vẻ mặt lành lùng vạn năm không thay đổi của ngài vậy.
Sauron ngồi ở ngai vàng tít trên cao nhìn bọn họ đi vào không nói câu nào.
Mạn Mạn ngẩng đầu lên cung kính hành lễ. Nói lời chúc tụng thông dụng Shisha đã dạy:
“Bệ Hạ, Lễ Tam Nhật vui vẻ, chúc ngài thân thể khỏe mạnh, vũ lực hưng thịnh.”
Cô cười vô cùng rực rỡ như đã được luyện tập nhiều lần.
Khuỷa tay của bệ hạ đặt trên tay vịn, tay đeo bao trắng chống lên trán. Con ngươi dọc lạnh lùng nhìn Mạn Mạn, giữ vững sự trầm mặc không thích cũng không giận.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Nụ cười rực rỡ cứng đơ trên mặt. Không có một câu đáp trả nào.
Bệ hạ, ngài thật ghét mình ư >_<
Tiếng lòng của Sauron: Hôm nay cô ấy ăn mặc quá đáng yêu, giống hệt như chú chim lửa trắng tại tinh hệ TuTu. Đây là trang phục của tinh hệ nào? Trang phục của dân tộc cô ấy sao? Nhất định phải nhớ bảo công ty trò chơi đặt làm búp bê này. Nên là kích cỡ 1:50 hay là 1:20? Hay là ngang gối… Đừng cười với tôi như thế, tôi sẽ mất không chế… Chết tiệt, vách phòng ngự của Shisha không thể ngăn không khí lại sao? Mùi hương ngọt ngào của cô ấy… Thật hành hạ …
Sức không chế hạng nhất của bệ hạ đang cố giữ vững sự trấn định khiến mặt ngài không hề thay đổi.
Mạn Mạn cười đến mức cơ trên mặt cũng đau nhức. Đối phương lại hoàn toàn hờ hững. Cô không biết tiếp theo nên làm sao để vãn hồi. Nhiều ngày chăm chỉ tập luyện nhưng lại đổi lấy kết quả thế này, trong đôi mắt cô dần dần ngân ngấn nước.
Kash đau lòng không nhìn nổi nữa “Cha, cô ấy đang chào cha đấy.”
Dĩ nhiên cha biết.
Sauron nhìn đôi mắt ngấn nước kia, ngài hiểu nếu như không “trấn định” tiếp tục sẽ phạm phải sai lầm rất lớn. Ngài đứng dậy đi xuống đài.Từng bước chân mạnh mẽ, khí thế áp bức.
Mạn Mạn chỉ cảm thấy một cơn sóng thần đập vào mặt, cô bị áp lực đến nín thở, không tự chủ được lui về sau gần với Kash một chút.
Kash rất muốn vòng tay ôm lấy cô vào lòng để chứng tỏ chủ quyền. Nhưng anh hiểu được với tình hình thế này thì không thích hợp.
Cha, cha muồn làm gì?
Càng lúc càng gần. Không khí lạnh như băng quét vào mặt, thật giống như bị gió tuyết táp vào người. Sauron đi tới ngừng trước mặt Mạn Mạn một khoảng cách ba mét, đưa cánh tay ra.
Mạn Mạn rụt cổ lại theo bản năng, sau đó nhìn thấy trên chiếc bao tay trắng như tuyết kia, ngón tay thon dài đang cầm một chiếc bao sợi tổng hợp màu đỏ.
Sauron “Tiền mừng tuổi”
Mọi người: ………
Không rõ tại sao bệ hạ lại biết tập tục này của trái đất. Nhưng Mạn Mạn đã được dạy dỗ từ trước vội vàng đưa hai tay nhận lấy, nơm nớp lo sợ cười nịnh bợ: “Cám ơn, cám ơn bệ hạ!”
Bởi vì quá khẩn trương nên đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải bao tay trắng.
Sau một phần năm giây bị chạm nhẹ, Sauron rút tay về giống như chạm phải bàn ủi. Lúc này vẻ mặt ngài run lên không nói bất cứ câu gì, lập tức di chuyển tức thời. Chỉ để lại mọi người trong tẩm điện với tâm tình phức tạp.
Đầu Mạn Mạn kéo đầy mây đen, thương tâm tự kỷ. Không phải ngài sẽ ném bao tay vào thùng rác rồi không ngừng rửa tay hết lần này đến lần khác chứ? Ngay cả chạm trúng một chút đã cảm thấy chán ghét đến thế ư! Mình đã bị bệ hạ ghét đến triệt để rồi >_<
Kash đau lòng ôm cô vợ đang ủ rũ của mình, khẽ cất giọng an ủi.
Shisha quay lưng để tay lên trán, thở dài cực kỳ nhỏ. Chiếc bao tay này sẽ không bị tôn sùng như quốc bảo quý báu chứ….
_____________
Từ khi ra đời đã hình thành thói quen được người khác kính sợ. Thái độ bình thường của Sauron chính là sự xa cách lạnh nhạt. Cho nên ngài không dự liệu được hành động “trấn định” lần này sẽ gây ra hậu quả gì.
Hoàng tử đau lòng ôm cây kẹo nhỏ đang đỏ mắt trở về tẩm cung. Suốt quảng đường không ngừng an ủi cô. Nhưng dù cho là chú chó trung thành thì anh cũng biết phải giấu diếm đi “ý nghĩ chân thật” của cha mình.
“Kash, ba của anh ghét em >_<…” Mạn Mạn chảy nước mắt. Cuối cùng tại sao mình lại bị khinh bỉ chứ? Bởi vì chủng tộc yếu ớt, là “sinh vật chưa khai hóa” chỉ như thứ vứt đi sao? Hay là xuất thân nghèo hèn không có của hồi môn? Hay là do mình cũng không học được tiếng Dicken? (Bời vì tiếng Dicken là phát âm từ lồng ngực, còn người địa cầu thì từ thanh quản). Hay là do so sánh với phái nữ của Dicken đều có vóc dáng bốc lửa như Rita thì cô căn bản chỉ là bé gái Lolita ngực phẳng? Thật bị đả kích >_< ….
Mạn Mạn tự giam mình trong phòng rửa mặt trốn tránh trong chốc lát. Chân chính bị đả kích chính là hành tinh xanh cô quan tâm nhất chỉ là một chuyện vặt vãnh như buổi cơm trưa trong mắt bệ hạ. Làm sao phải cười cho qua năm mới đây? Nụ cười ở trong gương lộ ra tám cái răng. Nhìn đi, cũng đơn giản thôi mà. Cô không ngừng lặp đi lặp lại nói với mình.
Cô lau sạch nước mắt đi ra ngoài, nhìn thất một bóng dáng cao lớn đứng ở cạnh cửa. Cho dù phải đợi bao lâu, anh cũng sẽ giữ nguyên tư thế đứng nghiêm, tuyệt đối không dựa vào tường.
Mạn Mạn cười “Chúng ta cùng nhau làm sủi cả đi. Ăn rất ngon, nhiệt lượng cũng cao nữa.”
Kash giơ tay lên vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô như muốn nói cho anh một cơ hội…. Nhưng khi nhìn thấy cô cố gắng nổ lực cười, cuối cùng anh vẫn lựa chon im lặng. Không sao, dù lâu thế nào anh cũng sẽ đợi.
_____________
Bute chỉ vào một đống bột mì nhão và nhân thịt tươi hỏi “Đây là cái gì?”
Shisha “Chính là hoàng tử phi kêu đầu bếp cung cấp. Đó là món ăn truyền thống của trái đất.”
Bute dùng chiếc muôi lớn múc một cục nhân thịt nhét vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống. “Ăn ngon thật nhưng mà ít quá.” Anh ta lại dùng cái muôi vét đáy chậu đựng nhân thịt thêm một khối nữa.
Shisha bổ sung “Đây chỉ là bán thành phẩm.”
Bute nổi gân xanh phá vỡ đáy chậu “Đội trưởng có thể nói chuyện đừng bỏ nửa hay không?”
Shisha lấy một mảnh vải kỳ quái ném cho phó đội trưởng của anh, ra lệnh dứt khoát “Mặc nó vào.”
Bute cầm tấm vải chưa đầy một mét vuông màu hồng phần, có hai dây cột ở lưng. Gương mặt anh ta khó tin “Cởi hết ra mặc nó vào à? Đội trưởng anh không nói đùa chứ…” Sản phẩm tình thú sao?
Shisha bình tĩnh nhìn Bute “Mặc trực tiếp ngoài quân trang của cậu. Còn nữa, đây không phải là sản phẩm tình thú, nó có tên khoa học là tạp dề.”
Nhiệm vụ mới của đội hộ vệ là làm sủi cảo với hoàng tử phi.
Mạn Mạn cũng không hay làm việc nhà. Chỉ có điều đến tết phải bắt buộc làm việc này không thể nào bỏ qua. Cho nên bảo phòng bếp chuẩn bị xong vỏ bột mì và nhân thịt băm để tái hiện món ăn ngon của trái đất tại hành tinh Dicken.
Nhưng cô cảm nhận được một sự bối rối vĩ đại: Mỗi lần cán một lớp vỏ, cô lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn Kash một lần. Hình thể cường tráng hoàn mỹ của anh đeo chiếc tạp dề đáng yêu ngoài bộ quân trang. Hình ảnh đối lập thần kỳ thật sự… khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng mà. Hơn nữa ánh mắt vô cùng chăm chú và hành động vô cùng nghiêm túc học tập làm sủi cảo của anh khiến Mạn Mạn cảm thấy… hoàng tử càng ngon lành hơn cả bất cứ món ăn nào.
Kash cảm nhận được ánh mắt của Mạn Mạn nên ngẩng đầu hỏi thăm “Sao vậy, anh gói không đúng hả?”
Mạn Mạn nuốt nước miếng, vội vàng lắc đầu “Rất chính xác. Em muốn nói… á, tiền xu, đúng rồi, tiền xu.”
Cô lấy ra mấy đồng tiên đã rửa sạch sẽ sáng lấp lánh “Gói cái này vào trong, ai ăn trúng sẽ được nhiều may mắn vào năm sau đấy.”
Kash “Tỷ lệ ngẫu nhiên?”
Mạn Mạn gật đầu.
Bute không tin “Đều này hoàn toàn không có căn cứ.”
Shisha “Không, giác quan trong đầu rất mạnh mẽ. Cậu cho rằng mình may mắn, thì tiềm thức sẽ hành động dựa theo đó.”
Kash nhìn gương mặt Mạn Mạn dính bột mì nên đưa tay nhẹ nhàng phủi đi. Anh cười đồng ý “Tỷ lệ thật rất may mắn, ví như anh gặp được em.”
Nedy cầm một đồng tiền gói vào sủi cảo, trong lòng nghi ngờ. Một vật kim loại bị bao vây trong đống thức ăn, không phải là râu có thể vô cùng dễ dàng dò xét ra sao?
Việc phải khống chế sức lực để không làm hỏng sủi cảo lại phải vừa miệng tương đối khó khăn. Nhưng bốn người có năng lực học hỏi cực mạnh đã học được rất nhanh. Tốc độ vận hành bằng cả dây chuyện máy móc sản xuất liên tục gói hết hai giờ hơn. Kash thấy Mạn Mạn xoay đầu chống mệt mỏi nên quyết định dừng lại. Mạn Mạn cảm thấy đống sủi cảo này có thể ăn được rất nhiều ngày đối với năm người mà nói. Nhưng đối với người ở hành tinh Dicken thì lại quá ít.
Shisha đếm số lượng xong lại nói “Ước tính sơ lược cho thấy, muốn mấy người chúng ta ăn một bữa no thì với tốc độ này phải kéo dài đến nửa năm.”
Cho nên Mạn Mạn bỏ qua.
Phòng bếp mang đến rất nhiều nồi, nhưng Mạn Mạn phát hiện ra lại không có bếp nấu.
Bute hưng phấn đặt tay ở đáy nồi “Để cho tôi, nhiệt độ bao nhiêu?”
Shisha “Đưa cái nồi cho tôi, sức khống chế của cậu quá kém. Nước thép ăn không ngon đâu.”
Nhập gia thì tùy tục nên quá trình nấu sủi cảo cũng thực hiện theo cách thức của hành tinh Dicken.
Tại tẩm điện hoàng tử đèn hoa rực rỡ, nhốn nha nhốn nháo. Khiến Tông cung càng nổi bật thêm vẻ lạnh lùng hoang vắng.
Một hồi lâu Shisha mang đến một chiếc nồi còn bốc khói, đẩy cánh cửa nặng nề ra. “Đây là cô ấy đưa. Tôi nghĩ ngài nên biết, tuyến lệ của con người ở trái đất cũng không phải chỉ có tác dụng giữ ẩm kết mạc mắt và giác mạc.” Anh ta để nồi xuống “Bệ hạ, Lễ Tam Nhật vui vẻ, hi vọng năm sau ngài có thể đổi vận.”
_______________
Mạn Mạn chuẩn bị mười mấy đồng tiền xu nhưng cuối cùng cô chỉ thu về được đồng cô ăn trúng. Có lẽ bọn họ giữ lại làm kỷ niệm. Cô tự nói với mình như thế.
Bute [Nedy, cậu ăn được mấy đồng may mắn?]
Nedy [Một, còn cậu?]
Bute [Mùi vị không ngon lắm, tôi ăn hai cái rồi thôi. Không biết bệ hạ có thể ăn mấy đồng?]
Đồng tiền may mắn phải ăn sạch mới có tác dụng, bọn họ hiểu theo bản năng của mình như thế.
Dựa theo truyền thống, quả thật việc về nhà chồng đón tết là việc không có gì để thương lượng. Nhưng ý nghĩ phải bỏ rơi cha mẹ mình ở nhà, khiến hai ông bà cô đơn hiu quạnh tự mình gói sủi cảo đồng thời oán trách con gái gả chồng như bát nước hắt đi, sinh con gái đúng là lỗ vốn…
Mạn Mạn vốn không hẳn là rầu rỉ vì chuyện này. Bởi vì hành tinh Dicken cơ bản chẳng hề có lễ năm mới. Nhưng khi cô nói phải đi mua đồ để trữ các loại thức ăn vặt, chuẩn bị y hệt như trước khi đám cưới, ở nhà xem tiết mục bắn pháo bông cuối năm thì Kash đã nói cho cô biết một việc làm tan vỡ hết các kế hoạch.
“Mạn Mạn, Lễ Tam Nhật đến rồi, chúng ta phải về hành tinh mẹ ăn tết.”
Lễ Tam Nhật là lễ quan trọng nhất của hành tinh Dicken. Đây là kỳ nghỉ định kỳ ba ngày của Lễ Kiến Quốc, Lễ Kiến Quân. Cho dù là hoàng tử viễn chinh ở tận đầu bên kia dãy Ngân Hà cũng phải trở về chúc mừng.
Mặc dù tổ tiên không có quy định người định mệnh có cần phải trở về cùng hay không và Kash cũng chẳng có yêu cầu gì với Mạn Mạn. Nhưng hoàng tộc vô cùng cố chấp với người định mệnh. Thấy được cô thì vui mừng thỏa mãn, vừa chia tay đã cô đơn tịch mịch. Đôi mắt đen sáng ngời của hoàng tử (gọi thông tục là mắt ánh sao) tràn ngập mong mỏi hi vọng nhìn Mạn Mạn. Cô thật sự không có cách nào mở lời cự tuyệt.
Cho nên cô thừa dịp còn ở nhà đi hỏi thử cha mẹ của mình:
“Ba mẹ, nếu con đón tết ở hành tinh Dicken, ba mẹ có cảm thấy….” Rất tịch mịch hay không?
Ba Lộ và mẹ Lộ sững sờ trong chốc lát, khuôn mặt tỏ vẻ khó tin.
Mạn Mạn đau xót trong lòng, cô cảm giác mình thật bất hiếu muốn lập tức quay về từ chối với Kash. Nào ngờ cha mẹ mình gần như gào thét nức nở:
“Con gái à, rốt cuộc con cũng đã hiểu chuyện rồi!!! Đây là một cơ hội tạo dựng tình cảm thân thiết gia đình rất tốt. Ba mẹ còn muốn trói con đi đấy! Ăn mặc và trang điểm đẹp một chút, nhất định không được đắc tội với cha chồng của con. Mang một ít đặc sản.. Cái gì? Tịch mịch? Ha ha ha con nói đùa à? Ba mẹ đã có kế hoạch đi đảo Hải Nam đón tết rồi…”
Hai người vui mừng quá đỗi vừa dặn dò Mạn Mạn những quy tắc dâu hiền, vừa chuẩn bị sắp xếp hành lý đi đảo Hải Nam.
Câu nói “con thật là bất hiếu” của Mạn Mạn chưa kịp thốt ra đành đè nén lại sâu tận dạ dày.
Sau đó liên hệ với cái từ “cha chồng con” đến cái người mắt bạc lạnh lùng như băng tuyết kia lại với nhau. Cô chợt rùng mình một cái rồi vội vàng mang những tình huống ảo tưởng ném đi thật xa.
Sau khi thông tin truyền về chủ hạm, Kash biết mình không phải chia xa với vợ yêu nhiều ngày khiến anh rất phấn khởi ôm Mạn Mạn xoay hai vòng. Đột nhiên nhớ đến thái độ kỳ quái của cha mình, trong lòng anh lại do dự.
Kash nhẹ nhàng ôm Mạn Mạn vào lòng, rồi hôn phớt lên mái tóc mượt như nhung của cô. Cảm giác hạnh phúc bao phủ lấy anh. Mạn Mạn giống như một cây kẹo, muốn ăn nhưng lại không nỡ, mà liếm thì sợ tan.
Lần này anh sẽ không rời xa em một giây phút nào nữa. Đó là phương châm của Kash đã định ra khi về nhà đón tết.
_______________
Shisha giảng về nguồn gốc Lễ Tam Nhật cho Mạn Mạn.
“Theo truyền thuyết từ thời cổ xưa, hành tinh Dicken có một loại quái thú hung mãnh ở trong tận rừng sâu. Mọi người gọi chúng là Nhật. Tướng mạo của Nhật dữ tợn, bản tính trời sinh hung tàn, thích nhất là ăn thịt người. Hằng năm vào một ngày cố định sẽ xuất hiện ở thành trấn bắt người ăn thịt. Đến khi trời sáng chúng lại trở lại rừng sâu…”
Mạn Mạn nghe đến đó mới phát hiện ra tất cả truyền thuyết đều có đặc tính chung. Cô không nhịn được hỏi dò:
“Sau đó dưới sự hướng dẫn của hoàng tộc, lợi dụng điểm yếu của kẻ địch, người hành tinh Dicken dùng phương pháp nào đó (như mặc đồ đỏ, đốt pháo) đuổi đi thú ‘Nhật’ sao?”
Shisha kỳ quái lắc đầu “Không phải. Tại sao phải đuổi đi? Đối với kẻ địch, đương nhiên phải hoàn toàn tiêu diệt mới coi như là chiến thắng chứ!”
“Hả, khó có thể…”
“Ừ, dưới sự lãnh đạo của hoàng tộc, người hành tinh Dicken đã đánh chết dã thú và lột da ăn sạch. Bởi vì cơ thể mãnh thú này đặc biệt to lớn phải ăn suốt ba ngày. Cho nên gọi là Lễ Tam Nhật.”
“……”
Ăn sạch sẽ… Tuy cách làm khác với trong truyện cổ tích nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu…
Shisha kể truyền thuyết với Mạn Mạn, nhưng cường điệu một chút chính là những hạng mục cần chú ý khi về nhà ăn tết.
“Đầu tiên, xin cô tuyệt đối đừng rời xa hoàng tử Kash một giây nào kết. Dù cho là ra ngoài tản bộ hay là ăn cơm.” Có chủ nhân đi theo may ra mới có thể giữ được hòa bình. Nếu như đơn độc chạm mặt… thì khó bảo toàn được việc không bị bắt làm “vật sở hữu tư nhân”.
“Cuối cùng, xin cô đừng ở lại hoàng cung, sau khi kỳ lễ kết thúc nên thu xếp hành lý đi ngay.” Mùi hương kích thích tố của người định mệnh quả thật là một thứ kích thích tình dục tự nhiên mạnh mẽ nhất (hiệu quả giống hệt như viên thuốc màu viagra xanh nho nhỏ kia). Có thể nhìn nhưng không thể ăn, nơi hoàng cung bé nhỏ thế kia chính là sự hành hạ tàn nhẫn nhất đối với bệ hạ.
Mạn Mạn nghe xong hạng mục cần chú ý lại ngồi xỗm vào góc tường tự kỷ.
Quả nhiên, bệ hạ ghét mình vô cùng mà….
Ở nơi nào đó, bệ hạ đang buồn bực của chúng ta đã bị công chúa hoàn toàn hiểu lầm.
Tại hoàng cung Dicken, trong tẩm điệm trống trải hoàn toàn tối đen, một người đàn ông trầm tư chắp tay sau lưng.
Không gặp được cô ấy thật là một sự hành hạ.
Gặp được cô ấy lại càng hành hạ hơn.
Không gặp con trai thì lại hơi nhớ nó.
Nhưng khi gặp nó rồi thì lại muốn giết nó.
Những ý nghĩ rối rắm cứ lờn vờn trong đầu. Dù sao việc hai người cùng yêu thích một người, thì việc hành hạ đã là số mệnh
Hiện tại việc cần suy nghĩ là một vấn đề nghiêm túc hơn. Trong lúc gấp rút phải giành ít thời gian để xem tài liệu phong tục của trái đất. Lễ mừng năm mới tại quê hương cô thì bề trên phải dùng bao lì xì để phát tiền mừng tuổi.
Vấn đề tiền có thể giải quyết nên không là gì, bệ hạ lấy một chút GDP của các nước nhỏ tuyệt đối không nhằm nhò.Vấn đề là, làm sao đưa tiền mừng tuổi cho cô…
Đứng từ phía xa ném cho cô.
Quá thô thiển. Xem ra cô ấy cũng không chụp được.
Đưa người khác giao cho cô ấy.
Thế thì gặp mặt chút xíu cũng không được…..
Bệ hạ vĩ đại hít một hơi thật dài. Xem ra, chỉ còn một cách phải đích thân đưa cho cô ấy mà thôi. Một khảo nghiệm lớn đây.
_____________
Một lần nữa về đến đế đô hành tinh Sauron, Mạn Mạn thấy những người dân trên đường không những vui mừng đón tết, mà có một số ít người lại hiếu chiến ra mặt, còn một số người thì lại hưng phấn vô cùng.
Kash cười giải thích “Lễ Tam Nhật có tổ chức đại hội đấu võ toàn dân. Đến lúc đó có bị đánh thành hình dạng gì cũng không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Tất cả mọi người ai cũng mong đợi. Đáng tiếc hoàng tộc không thể tham gia, chỉ có thể biểu diễn thi đấu thôi.”
Bute ra vẻ khinh thường “Ngài có thể tham gia mới gọi là không công bằng, gien của ngài chiếm ưu thế rồi còn gì.”
Nedy ra vẻ sùng bái “Chỉ có điều, đội trưởng Shisha từng liên tục đoạt giải á quân sáu lần đấy.”
Mạn Mạn kinh ngạc nhìn đội trưởng đội hộ vệ. Liên tục đoạt giải á quân sáu lần, trình độ dự thi ổn định đến thế ư? Lại còn đặc biệt mạnh mẽ?
Shisha nói thản nhiên “Đoạt giải nhất thì được vinh dự tham gia thi đấu biểu diễn. Đoạt giải nhì chỉ có tiền thưởng. Tôi làm bạn với hoàng tộc từ năm này qua năm khác, cái vinh dự này để cho người khác đi.”
Mạn Mạn yên lặng. Cô hiểu được ý của Shisha chính là: Thật ra tôi không ngu gì đi biễu diễn thi đấu để cho hoàng tộc đánh trước mặt mọi người.
Mạn Mạn nghe theo lời dặn dò của mẹ, cố gắng trang điểm ăn mặc xinh đẹp nhất. Cho dù bệ hạ không thích, nhưng ít ra thái độ tiếp kiến sẽ không chán ghét bị đuổi đi như lần trước.
(Tổng quản hoàng cung El: Lần trước các ngài đi không cáo từ, bệ đã đã khiến có mọi người xung quanh bị áp lực đến mấy ngày. Sắc mặt đó có thể hù dọa cả một sư đoàn bỏ chạy đấy.)
Cô mặc một chiếc áo ngắn màu hồng gấm thêu chỉ vàng đậm. Trên cổ quấn một chiếc khăn màu trắng khiến cô nổi bật như một búp bê xinh đẹp.
Mắt Kash sáng rỡ, chân thành khen ngợi tha thiết “Mạn Mạn hôm nay em mặc giống như một chú chim lửa đáng yêu của hành tinh Tutu vậy.”
Mạn Mạn tự động loại bỏ định ngữ trong đầu.
Cho dù là sợ đến thế nào thì thời khắc tiếp kiến hoàng đế lần nữa cũng phải đến. Không biết có phải là do trong tiềm thức hay không? Nhưng Tông cung của bệ hạ luôn lạnh lẻo vô cùng, giống như hàng ánh mắt và vẻ mặt lành lùng vạn năm không thay đổi của ngài vậy.
Sauron ngồi ở ngai vàng tít trên cao nhìn bọn họ đi vào không nói câu nào.
Mạn Mạn ngẩng đầu lên cung kính hành lễ. Nói lời chúc tụng thông dụng Shisha đã dạy:
“Bệ Hạ, Lễ Tam Nhật vui vẻ, chúc ngài thân thể khỏe mạnh, vũ lực hưng thịnh.”
Cô cười vô cùng rực rỡ như đã được luyện tập nhiều lần.
Khuỷa tay của bệ hạ đặt trên tay vịn, tay đeo bao trắng chống lên trán. Con ngươi dọc lạnh lùng nhìn Mạn Mạn, giữ vững sự trầm mặc không thích cũng không giận.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Ba phút trôi qua.
Nụ cười rực rỡ cứng đơ trên mặt. Không có một câu đáp trả nào.
Bệ hạ, ngài thật ghét mình ư >_<
Tiếng lòng của Sauron: Hôm nay cô ấy ăn mặc quá đáng yêu, giống hệt như chú chim lửa trắng tại tinh hệ TuTu. Đây là trang phục của tinh hệ nào? Trang phục của dân tộc cô ấy sao? Nhất định phải nhớ bảo công ty trò chơi đặt làm búp bê này. Nên là kích cỡ 1:50 hay là 1:20? Hay là ngang gối… Đừng cười với tôi như thế, tôi sẽ mất không chế… Chết tiệt, vách phòng ngự của Shisha không thể ngăn không khí lại sao? Mùi hương ngọt ngào của cô ấy… Thật hành hạ …
Sức không chế hạng nhất của bệ hạ đang cố giữ vững sự trấn định khiến mặt ngài không hề thay đổi.
Mạn Mạn cười đến mức cơ trên mặt cũng đau nhức. Đối phương lại hoàn toàn hờ hững. Cô không biết tiếp theo nên làm sao để vãn hồi. Nhiều ngày chăm chỉ tập luyện nhưng lại đổi lấy kết quả thế này, trong đôi mắt cô dần dần ngân ngấn nước.
Kash đau lòng không nhìn nổi nữa “Cha, cô ấy đang chào cha đấy.”
Dĩ nhiên cha biết.
Sauron nhìn đôi mắt ngấn nước kia, ngài hiểu nếu như không “trấn định” tiếp tục sẽ phạm phải sai lầm rất lớn. Ngài đứng dậy đi xuống đài.Từng bước chân mạnh mẽ, khí thế áp bức.
Mạn Mạn chỉ cảm thấy một cơn sóng thần đập vào mặt, cô bị áp lực đến nín thở, không tự chủ được lui về sau gần với Kash một chút.
Kash rất muốn vòng tay ôm lấy cô vào lòng để chứng tỏ chủ quyền. Nhưng anh hiểu được với tình hình thế này thì không thích hợp.
Cha, cha muồn làm gì?
Càng lúc càng gần. Không khí lạnh như băng quét vào mặt, thật giống như bị gió tuyết táp vào người. Sauron đi tới ngừng trước mặt Mạn Mạn một khoảng cách ba mét, đưa cánh tay ra.
Mạn Mạn rụt cổ lại theo bản năng, sau đó nhìn thấy trên chiếc bao tay trắng như tuyết kia, ngón tay thon dài đang cầm một chiếc bao sợi tổng hợp màu đỏ.
Sauron “Tiền mừng tuổi”
Mọi người: ………
Không rõ tại sao bệ hạ lại biết tập tục này của trái đất. Nhưng Mạn Mạn đã được dạy dỗ từ trước vội vàng đưa hai tay nhận lấy, nơm nớp lo sợ cười nịnh bợ: “Cám ơn, cám ơn bệ hạ!”
Bởi vì quá khẩn trương nên đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải bao tay trắng.
Sau một phần năm giây bị chạm nhẹ, Sauron rút tay về giống như chạm phải bàn ủi. Lúc này vẻ mặt ngài run lên không nói bất cứ câu gì, lập tức di chuyển tức thời. Chỉ để lại mọi người trong tẩm điện với tâm tình phức tạp.
Đầu Mạn Mạn kéo đầy mây đen, thương tâm tự kỷ. Không phải ngài sẽ ném bao tay vào thùng rác rồi không ngừng rửa tay hết lần này đến lần khác chứ? Ngay cả chạm trúng một chút đã cảm thấy chán ghét đến thế ư! Mình đã bị bệ hạ ghét đến triệt để rồi >_<
Kash đau lòng ôm cô vợ đang ủ rũ của mình, khẽ cất giọng an ủi.
Shisha quay lưng để tay lên trán, thở dài cực kỳ nhỏ. Chiếc bao tay này sẽ không bị tôn sùng như quốc bảo quý báu chứ….
_____________
Từ khi ra đời đã hình thành thói quen được người khác kính sợ. Thái độ bình thường của Sauron chính là sự xa cách lạnh nhạt. Cho nên ngài không dự liệu được hành động “trấn định” lần này sẽ gây ra hậu quả gì.
Hoàng tử đau lòng ôm cây kẹo nhỏ đang đỏ mắt trở về tẩm cung. Suốt quảng đường không ngừng an ủi cô. Nhưng dù cho là chú chó trung thành thì anh cũng biết phải giấu diếm đi “ý nghĩ chân thật” của cha mình.
“Kash, ba của anh ghét em >_<…” Mạn Mạn chảy nước mắt. Cuối cùng tại sao mình lại bị khinh bỉ chứ? Bởi vì chủng tộc yếu ớt, là “sinh vật chưa khai hóa” chỉ như thứ vứt đi sao? Hay là xuất thân nghèo hèn không có của hồi môn? Hay là do mình cũng không học được tiếng Dicken? (Bời vì tiếng Dicken là phát âm từ lồng ngực, còn người địa cầu thì từ thanh quản). Hay là do so sánh với phái nữ của Dicken đều có vóc dáng bốc lửa như Rita thì cô căn bản chỉ là bé gái Lolita ngực phẳng? Thật bị đả kích >_< ….
Mạn Mạn tự giam mình trong phòng rửa mặt trốn tránh trong chốc lát. Chân chính bị đả kích chính là hành tinh xanh cô quan tâm nhất chỉ là một chuyện vặt vãnh như buổi cơm trưa trong mắt bệ hạ. Làm sao phải cười cho qua năm mới đây? Nụ cười ở trong gương lộ ra tám cái răng. Nhìn đi, cũng đơn giản thôi mà. Cô không ngừng lặp đi lặp lại nói với mình.
Cô lau sạch nước mắt đi ra ngoài, nhìn thất một bóng dáng cao lớn đứng ở cạnh cửa. Cho dù phải đợi bao lâu, anh cũng sẽ giữ nguyên tư thế đứng nghiêm, tuyệt đối không dựa vào tường.
Mạn Mạn cười “Chúng ta cùng nhau làm sủi cả đi. Ăn rất ngon, nhiệt lượng cũng cao nữa.”
Kash giơ tay lên vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô như muốn nói cho anh một cơ hội…. Nhưng khi nhìn thấy cô cố gắng nổ lực cười, cuối cùng anh vẫn lựa chon im lặng. Không sao, dù lâu thế nào anh cũng sẽ đợi.
_____________
Bute chỉ vào một đống bột mì nhão và nhân thịt tươi hỏi “Đây là cái gì?”
Shisha “Chính là hoàng tử phi kêu đầu bếp cung cấp. Đó là món ăn truyền thống của trái đất.”
Bute dùng chiếc muôi lớn múc một cục nhân thịt nhét vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống. “Ăn ngon thật nhưng mà ít quá.” Anh ta lại dùng cái muôi vét đáy chậu đựng nhân thịt thêm một khối nữa.
Shisha bổ sung “Đây chỉ là bán thành phẩm.”
Bute nổi gân xanh phá vỡ đáy chậu “Đội trưởng có thể nói chuyện đừng bỏ nửa hay không?”
Shisha lấy một mảnh vải kỳ quái ném cho phó đội trưởng của anh, ra lệnh dứt khoát “Mặc nó vào.”
Bute cầm tấm vải chưa đầy một mét vuông màu hồng phần, có hai dây cột ở lưng. Gương mặt anh ta khó tin “Cởi hết ra mặc nó vào à? Đội trưởng anh không nói đùa chứ…” Sản phẩm tình thú sao?
Shisha bình tĩnh nhìn Bute “Mặc trực tiếp ngoài quân trang của cậu. Còn nữa, đây không phải là sản phẩm tình thú, nó có tên khoa học là tạp dề.”
Nhiệm vụ mới của đội hộ vệ là làm sủi cảo với hoàng tử phi.
Mạn Mạn cũng không hay làm việc nhà. Chỉ có điều đến tết phải bắt buộc làm việc này không thể nào bỏ qua. Cho nên bảo phòng bếp chuẩn bị xong vỏ bột mì và nhân thịt băm để tái hiện món ăn ngon của trái đất tại hành tinh Dicken.
Nhưng cô cảm nhận được một sự bối rối vĩ đại: Mỗi lần cán một lớp vỏ, cô lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn Kash một lần. Hình thể cường tráng hoàn mỹ của anh đeo chiếc tạp dề đáng yêu ngoài bộ quân trang. Hình ảnh đối lập thần kỳ thật sự… khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng mà. Hơn nữa ánh mắt vô cùng chăm chú và hành động vô cùng nghiêm túc học tập làm sủi cảo của anh khiến Mạn Mạn cảm thấy… hoàng tử càng ngon lành hơn cả bất cứ món ăn nào.
Kash cảm nhận được ánh mắt của Mạn Mạn nên ngẩng đầu hỏi thăm “Sao vậy, anh gói không đúng hả?”
Mạn Mạn nuốt nước miếng, vội vàng lắc đầu “Rất chính xác. Em muốn nói… á, tiền xu, đúng rồi, tiền xu.”
Cô lấy ra mấy đồng tiên đã rửa sạch sẽ sáng lấp lánh “Gói cái này vào trong, ai ăn trúng sẽ được nhiều may mắn vào năm sau đấy.”
Kash “Tỷ lệ ngẫu nhiên?”
Mạn Mạn gật đầu.
Bute không tin “Đều này hoàn toàn không có căn cứ.”
Shisha “Không, giác quan trong đầu rất mạnh mẽ. Cậu cho rằng mình may mắn, thì tiềm thức sẽ hành động dựa theo đó.”
Kash nhìn gương mặt Mạn Mạn dính bột mì nên đưa tay nhẹ nhàng phủi đi. Anh cười đồng ý “Tỷ lệ thật rất may mắn, ví như anh gặp được em.”
Nedy cầm một đồng tiền gói vào sủi cảo, trong lòng nghi ngờ. Một vật kim loại bị bao vây trong đống thức ăn, không phải là râu có thể vô cùng dễ dàng dò xét ra sao?
Việc phải khống chế sức lực để không làm hỏng sủi cảo lại phải vừa miệng tương đối khó khăn. Nhưng bốn người có năng lực học hỏi cực mạnh đã học được rất nhanh. Tốc độ vận hành bằng cả dây chuyện máy móc sản xuất liên tục gói hết hai giờ hơn. Kash thấy Mạn Mạn xoay đầu chống mệt mỏi nên quyết định dừng lại. Mạn Mạn cảm thấy đống sủi cảo này có thể ăn được rất nhiều ngày đối với năm người mà nói. Nhưng đối với người ở hành tinh Dicken thì lại quá ít.
Shisha đếm số lượng xong lại nói “Ước tính sơ lược cho thấy, muốn mấy người chúng ta ăn một bữa no thì với tốc độ này phải kéo dài đến nửa năm.”
Cho nên Mạn Mạn bỏ qua.
Phòng bếp mang đến rất nhiều nồi, nhưng Mạn Mạn phát hiện ra lại không có bếp nấu.
Bute hưng phấn đặt tay ở đáy nồi “Để cho tôi, nhiệt độ bao nhiêu?”
Shisha “Đưa cái nồi cho tôi, sức khống chế của cậu quá kém. Nước thép ăn không ngon đâu.”
Nhập gia thì tùy tục nên quá trình nấu sủi cảo cũng thực hiện theo cách thức của hành tinh Dicken.
Tại tẩm điện hoàng tử đèn hoa rực rỡ, nhốn nha nhốn nháo. Khiến Tông cung càng nổi bật thêm vẻ lạnh lùng hoang vắng.
Một hồi lâu Shisha mang đến một chiếc nồi còn bốc khói, đẩy cánh cửa nặng nề ra. “Đây là cô ấy đưa. Tôi nghĩ ngài nên biết, tuyến lệ của con người ở trái đất cũng không phải chỉ có tác dụng giữ ẩm kết mạc mắt và giác mạc.” Anh ta để nồi xuống “Bệ hạ, Lễ Tam Nhật vui vẻ, hi vọng năm sau ngài có thể đổi vận.”
_______________
Mạn Mạn chuẩn bị mười mấy đồng tiền xu nhưng cuối cùng cô chỉ thu về được đồng cô ăn trúng. Có lẽ bọn họ giữ lại làm kỷ niệm. Cô tự nói với mình như thế.
Bute [Nedy, cậu ăn được mấy đồng may mắn?]
Nedy [Một, còn cậu?]
Bute [Mùi vị không ngon lắm, tôi ăn hai cái rồi thôi. Không biết bệ hạ có thể ăn mấy đồng?]
Đồng tiền may mắn phải ăn sạch mới có tác dụng, bọn họ hiểu theo bản năng của mình như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.