Chương 41: Quyển 2 - Chương 41
Mộc Hề Nương
15/09/2022
Edit: OnlyU
Chu Ngôn im lặng thưởng thức tài nấu nướng của Giang Hành, ông gắp món thịt đầu tiên ăn thử, ăn xong, ông không nói hai lời đẩy lon bia ướp lạnh chỉ vừa uống một hớp qua một bên, sau đó ngồi tù tì cho đến khi no bụng đến bảy tám phần.
Chờ đến khi hoàn hồn, chén đĩa trên bàn chỉ còn một đống lộn xộn.
Lúc này Chu Ngôn đã biết Giang Hành và Lý Toản chỉ là bạn bè nhờ mối liên hệ sâu xa của đời trước. Trái tim lo sợ bất an của “cha già” bình tĩnh lại, Chu Ngôn đạp chân ghế của Lý Toản nói: “Đi rửa chén đi.”
Lý Toản không muốn đi, nhưng một mình Giang Hành hoàn thành nhiệm vụ mua thức ăn rồi nấu nướng, bây giờ bắt y tiếp tục dọn dẹp chén đĩa thì không tốt lắm. Hắn sờ sờ cằm, “chậc” một tiếng rồi đứng lên thu dọn bát đĩa vào phòng bếp, sau đó lôi cái máy rửa bát đóng bụi trong tủ bát ra ngoài.
Sau khi lau sạch bụi bặm là có thể bỏ bát đĩa vào máy, ấn nút tiến hành tẩy rửa, khử trùng và hong khô, dễ dàng tiện lợi, đúng là phát minh đột phá của nhân loại.
Lý Toản vỗ vỗ tay rồi đứng dậy, vừa xoay người thì thấy Giang Hành đang khoanh tay dựa cửa phòng bếp. Hắn mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh, thuận miệng hỏi y: “Uống không?”
Giang Hành đáp: “Tối nay nhiệt độ giảm xuống dưới 20℃, sau nửa đêm còn có mưa nhỏ. Uống nước ấm tốt hơn.” Y nói xong liền bước vào đun nước sôi.
Lý Toản ngẫm nghĩ, vừa mới ăn no lại uống nước lạnh, có lẽ sẽ không tốt cho dạ dày, vì thế hắn đặt chai nước lạnh vào chỗ cũ rồi đóng tủ lạnh lại. Hắn nhìn Chu Ngôn đang ngồi trong phòng khách, sau đó đến gần thảo luận với Giang Hành về tiến độ điều tra của cảnh sát.
“Cần gặp Lưu Thừa Triệu và Lâm Triều Kỳ, tốt nhất là kiếm cớ danh chính ngôn thuận hỏi vài câu.”
Giang Hành nói: “Lưu Thừa Triệu đi công tác, hai ngày nữa sẽ về.”
“Anh điều tra?”
“Hồ sơ tài liệu của Lưu Thừa Triệu và Lâm Triều Kỳ đã bị tôi điều tra từ đầu đến cuối.”
Giang Hành quay đầu nhìn Lý Toản, phía sau là ánh đèn sáng rực và gạch men trắng, mà nước da y lại quá trắng, cộng thêm mái tóc đen như lông quạ, tại nơi sáng lạnh thế này càng làm nổi bật vẻ lạnh lẽo. Ấm nước bên trái y, đèn đỏ nhỏ đang sáng rực, ấm nước đang kêu “ô ô”, hơi nước ùn ùn bốc lên.
Nước nóng đang từ từ sôi lên.
“Gia cảnh riêng của mỗi người, quá trình học trung học, đại học, quá trình xây dựng sự nghiệp và phát triển công ty, gồm cả sinh hoạt cá nhân và tài khoản ngân hàng. Có vài chuyện vô cùng bí mật, ví dụ như Lưu Thừa Triệu bao nuôi tình nhân bên ngoài rút tiền từ tài khoản cá nhân.” Giang Hành dừng một chút rồi cười hỏi: “Xâm phạm bí mật cá nhân, đội trưởng Lý có định bắt tôi không?”
Lý Toản đi về phía y, từ từ tới gần, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị như một khối băng được mài bén nhọn.
Hắn đứng gần trong gang tấc, y chỉ cần vươn tay vòng một cái là có thể ôm chặt người vào lòng, chặt chẽ vững vàng, tiến vào xương cốt không cách nào chia lìa. Trong đầu Giang Hành đột nhiên nghĩ như vậy, lại cảm thấy với tính cách của Lý Toản chắc chắn sẽ vùng vẫy, cắn răng tức giận, đặc biệt hung ác tàn nhẫn, mà gương mặt hung ác đó lại vô cùng cuốn hút.
Nhưng hắn không vùng ra được, bởi vì y mạnh hơn hắn một chút, cũng biết phải làm thế nào chỉ dựa vào tay chân có thể trói chặt một cơ thể đàn ông mạnh ngang ngửa y, giống như mãng xà quấn chặt lấy con mồi kéo đến miệng.
Giang Hành suy nghĩ miên man ngày càng xa, mà Lý Toản đã cầm lấy cái ly thủy tinh sau lưng y. Vì hơi rướn người về phía trước mà thoạt nhìn như cả người hắn nằm trong lòng y vậy. Giang Hành suýt nữa không khống chế được suy nghĩ từ sâu trong nội tâm mà ôm lấy người trước mặt.
Lý Toản cầm lấy ly thủy tinh, bỗng khựng lại ngước nhìn lên: “Xâm phạm riêng tư không thuộc quản lý của tôi.”
Hắn lùi một bước dài ra sau, vòng qua bên trái Giang Hành cầm lấy ấm nước đã sôi rót nửa ly nước nóng, sau đó pha thêm chút nước lạnh, nhiệt độ vừa phải không bị phỏng miệng.
Lý Toản uống một hớp to xua tan vị ngây ngấy trong cổ họng, sau đó nói: “Nói nghe chút coi, anh tra được bí mật gì rồi.”
Người đi rồi. Khoảng cách 1m hơi xa. Giang Hành bỗng cảm thấy mất mát, buồn bực vô cớ. Y cười cười, mặt không thay đổi lấy một ly thủy tinh, sau đó cũng rót nước nóng rồi đặt qua một bên chờ nguội.
“Lâm Triều Kỳ là cô nhi, còn gia đình Lưu Thừa Triệu thì khá giàu có. Hai người họ quen nhau ở đại học, Lưu Thừa Triệu quyết định theo đuổi Lâm Triều Kỳ ưu tú.” Giang Hành búng lên thành ly thủy tinh, bọt nước bám trên thành ly rơi xuống. “Lưu Thừa Triệu gia nhập Viện nghiên cứu hóa học, lúc đó chỉ là Câu lạc bộ hóa học, hắn làm trợ lý. Sau khi Lâm Triều Kỳ kết hôn với Lưu Thừa Triệu thì từ bỏ cơ hội xuất ngoại học chuyên sâu.”
“Không khác gì kết quả cảnh sát điều tra được.” Lý Toản nhận xét.
Giang Hành nói tiếp: “Lâm Triều Kỳ ở nhà nội trợ, lại là pháp nhân công ty, thực tế lời nói không có trọng lượng trong công ty, nhưng đối ngoại thì có hình tượng rất tốt. Cô ta thường làm từ thiện, duy trì liên tục năm sáu năm nay, đối ngoại là tập đoàn Triều Nhật có trách nhiệm, có hình tượng đảm đương, gián tiếp nâng cao danh tiếng của Lưu Thừa Triệu trong xã hội.”
Lý Toản nói: “Nhưng hắn vẫn bao nuôi tình nhân bên ngoài.”
“Năm thứ hai sau khi kết hôn, công ty đi vào quỹ đạo, Lưu Thừa Triệu bắt đầu ngoại tình.”
Lý Toản: “Chân tình plastic. Lâm Triều Kỳ có biết không?”
Giang Hành đáp: “Không phải chuyện gì tôi cũng điều tra được. Dù sao nếu so sánh thì Lâm Triều Kỳ không có tâm địa gian xảo như Lưu Thừa Triệu. Còn một phát hiện rất thú vị, mặc dù Lâm Triều Kỳ là đại diện pháp lý nhưng cô ta nắm chưa tới 5% cổ phần công ty, trái lại Lưu Thừa Triệu giữ đến gần 50% cổ phần. Sau khi tập đoàn phát hành cổ phiếu, dường như có rất nhiều người nhớ mong cổ phần trong tay Lâm Triều Kỳ.”
Lý Toản nói: “Quan hệ giữa hai vợ chồng họ không thắm thiết là một chốt đột phá.”
“Còn một chuyện càng thú vị hơn.” Giang Hành dừng lại, không nói tiếp nữa mà bưng ly nước ấm lên từ tốn uống.
Lý Toản giục: “Anh đừng lề mề.”
“Đội trưởng Lý, nãy giờ tôi nói nhiều rồi.”
“Đừng có cò kè mặc cả ở đây, lúc nãy tôi cũng nói nhiều.” Hắn uống một hơi cạn ly nước, sau đó lại rót đầy ly nước đến chín phần rồi chờ nguội. “Anh bạn à, bây giờ là lúc anh biểu hiện thành ý.”
Giang Hành thích nhìn dáng vẻ hơi nóng nảy của Lý Toản, so với ông già lười biếng thì thuận mắt hơn nhiều. Y thích nghe Lý Toản gọi “anh bạn”, lúc hắn gọi “anh bạn” giọng hơi cao lên, nghe như trêu đùa, mang theo chút mới mẻ, lại có vẻ hơi mập mờ không đứng đắn.
“Lần gần nhất Lưu Thừa Triệu có người tình cũng đã chia tay hồi tháng 7, từ đó đến nay chưa có người mới, nhưng hồi tháng 1, hắn đã dùng tài khoản riêng không thường sử dụng chuyển đi 1 triệu tệ.” Giang Hành nói: “Tài khoản nhận tiền tên là Thái Tú Anh.”
Thái Tú Anh?
Tên này nghe có vẻ xưa cũ, không giống tình nhân lắm.
Lý Toản hỏi: “Là ai?”
Giang Hành cầm ly thủy tinh lên, uống cạn ly nước. Y nâng cằm, hầu kết nhô ra chuyển động, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, đường cong từ cổ tay đến các khớp ngón tay mượt mà. Ngón tay đang cầm ly thủy tinh thon dài, bọt nước trong ly như chảy vào đầu ngón tay y.
Lý Toản liếc mắt nhìn, ngắn ngủi vài giây rồi bỗng không được tự nhiên dời tầm mắt.
Giang Hành nói tiếp: “Bà ta là mẹ của một cô gái trẻ tên là Quan Ngân, mà Quan Ngân đã mất tích một tháng trước. Tôi tra địa chỉ và thông tin cá nhân, so sánh với các đặc điểm của nạn nhân trong vụ án đốt xác 17/02 mà phân cục khu Bắc Điền thông báo, cơ bản ăn khớp.”
Lý Toản hỏi: “Xác định?”
“Nếu tài khoản ngân hàng và thông tin cá nhân không có vấn đề, nhưng tôi không thể xác định Quan Ngân chính là người chết trong vụ án 17/02. Cần cậu xác nhận, nếu đúng là vậy thì cảnh sát có lý do điều tra Lưu Thừa Triệu và tập đoàn Triều Nhật rồi.”
Lý Toản đáp: “Không thành vấn đề, liên hệ phân cục khu Bắc Điền hỏi một câu là được. Nếu có liên quan đến vụ án mạng 17/02, vậy phạm vi liên đới thật sự quá rộng.”
Đường dây ma túy, ma túy loại mới, vụ té lầu ở đại học Việt Giang và án mạng 17/02, có thể còn liên quan đến vụ nổ phòng thí nghiệm hóa học làm 15 người chết 6 năm trước.
“Bây giờ tôi đi thông báo một tiếng, tối nay có câu trả lời thuyết phục.”
Lý Toản cầm ly nước ấm đi ra phòng khách nói chuyện này với Chu Ngôn, ông nghe xong lập tức rời đi. Lúc ngồi trong xe, ông gọi mấy cú điện thoại, còn nhận được điện thoại của Trình Vi Bình. Trình Vi Bình nhậm chức, thành cấp trên của Chu Ngôn, trước đây thì hai người không có liên hệ gì.
Chu Ngôn không hiểu sao Trình Vi Bình lại đột nhiên liên lạc với ông nhưng vẫn nhận điện thoại.
Đèn đường hai bên lướt nhanh ra sau, ở ngã tư đường, đèn xanh đèn đỏ thay nhau sáng lên, dòng xe hai bên từ từ chạy lên phía trước. Chu Ngôn ngồi ở ghế lái suy nghĩ trong chốt lát, sau đó ông nhấn ga, đánh lái chuyển hướng chạy về phía cục thành phố Tân Châu.
…
Tầm 10 giờ tối.
Lý Toản nhận được câu trả lời từ Chu Ngôn, ông đã xác minh với phân cục khu Bắc Điền, người chết trong vụ án 17/02 chính là Quan Ngân.
“Vậy là có thể tiến hành điều tra Lưu Thừa Triệu, cộng thêm mẹ của Quan Ngân… Tốt nhất là trước tiên câu lưu.”
Bởi vì liên quan đến nhiều vụ án, phân cục khu Bắc Điền và Đông Thành phối hợp với nhau, hai bên trao đổi tài liệu. Hồ sơ tài liệu được chỉnh sửa hoàn chỉnh nhanh chóng được gửi vào hộp thư của Lý Toản.
Lý Toản mở hộp thư, Giang Hành đi đến ngồi cạnh, hai người cùng phân tích hồ sơ vụ án.
8 giờ sáng hôm sau.
Phân cục khu Bắc Điền.
Liêu Hoài Nghĩa nhận được tin vội vội vàng vàng chạy về, còn không kịp thở đã quay qua nói với đồng nghiệp đang thụ lý vụ án 17/02: “Vụ án có thay đổi, chúng ta phải chuyển giao vụ án qua khu Đông Thành, nếu cần thiết phải tận lực phối hợp với khu Đông Thành chuyển giao tài liệu liên quan bất cứ lúc nào.”
Nữ cảnh sát nghe vậy khó hiểu: “Sao phải chuyển qua khu Đông Thành?”
Liêu Hoài Nghĩa đáp: “Liên quan đến mấy vụ án khác nữa, không cần chúng ta nhúng tay. Cục thành phố Tân Châu và khu Đông Thành phối hợp điều tra vụ án này, tin tức họ nắm được toàn diện hơn chúng ta.”
Nữ cảnh sát: “Vâng. Em sẽ chỉnh sửa hồ sơ tài liệu một lần nữa.”
Liêu Hoài Nghĩa: “Ừ, vất vả rồi.”
Nữ cảnh sát nhún vai: “Vì nhân dân phục vụ.”
10 giờ sáng, vụ án đốt xác 17/02 khu Bắc Điền và tất cả tài liệu liên quan được chuyển giao cho Đội hình sự khu Đông Thành. Người giám sát vụ án này, từ cục trưởng Tôn đổi thành Trình Vi Bình, Cục trưởng Cục thành phố mới nhậm chức, khu Đông Thành và Đội phòng chống ma túy lần đầu hợp tác phá án.
Xem xét phạm vi liên quan và quy mô vụ án, có thể xếp thành trọng án đặc biệt.
11 giờ sáng.
Cuộc họp kết thúc.
Lý Toản nói: “Tôi đi gặp Lưu Thừa Triệu. Vương Đang Đang tiếp tục đào sâu thâm nhập, Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh đi thăm dò Viện nghiên cứu, cố lấy được sự tín nhiệm của Vệ Mạn Quân. Lão Tăng, anh phụ trách dẫn Thái Tú Anh về phân cục.”
Mọi người vâng dạ rồi lập tức ra ngoài, họ tách ra ở chỗ rẽ, từng người đi làm việc riêng.
Lý Toản đi ra khỏi phân cục nhưng hắn không lái xe. Trên đường lớn bên ngoài phân cục có đậu một chiếc Hummer, hắn mở cửa bên ghế phụ lái ngồi vào, nói với Giang Hành đang ngồi bên ghế lái: “Xe này lẳng lơ quá.”
Giang Hành đáp: “Từ khi nó ra mắt đến nay toàn dùng từ “khí phách”, cậu nhận xét như vậy nó sẽ không chịu nổi uất ức đó đâu.”
“Lẳng lơ đến sâu trong linh hồn tự nhiên khí phách.” Lý Toản cài dây an toàn: “Nhận được tin tức, sáng nay Lưu Thừa Triệu đã về thành phố Việt Giang, có lẽ bây giờ đang ở trong khu nhà cao cấp với vợ hắn. Đừng nói nhảm nữa, lái xe.”
Giang Hành kéo thiết bị để đổi hướng, đạp mạnh chân ga, chiếc Hummer dũng mãnh chạy về phía trước, tính năng khiến hội mê xe nhìn mà phát thèm.
Dù Lý Toản không phải là người mê xe nhưng hắn đã từng nhức đầu không thôi vì chiếc xe “tiểu kiều thê” trong phân cục, vì thế khi cảm thụ được tính năng và động cơ mạnh mẽ của chiếc Hummer, hắn không khỏi tán thưởng từ sâu trong nội tâm: Con mie nó thật đã!
<code>Hết chương 41</code>
Chu Ngôn im lặng thưởng thức tài nấu nướng của Giang Hành, ông gắp món thịt đầu tiên ăn thử, ăn xong, ông không nói hai lời đẩy lon bia ướp lạnh chỉ vừa uống một hớp qua một bên, sau đó ngồi tù tì cho đến khi no bụng đến bảy tám phần.
Chờ đến khi hoàn hồn, chén đĩa trên bàn chỉ còn một đống lộn xộn.
Lúc này Chu Ngôn đã biết Giang Hành và Lý Toản chỉ là bạn bè nhờ mối liên hệ sâu xa của đời trước. Trái tim lo sợ bất an của “cha già” bình tĩnh lại, Chu Ngôn đạp chân ghế của Lý Toản nói: “Đi rửa chén đi.”
Lý Toản không muốn đi, nhưng một mình Giang Hành hoàn thành nhiệm vụ mua thức ăn rồi nấu nướng, bây giờ bắt y tiếp tục dọn dẹp chén đĩa thì không tốt lắm. Hắn sờ sờ cằm, “chậc” một tiếng rồi đứng lên thu dọn bát đĩa vào phòng bếp, sau đó lôi cái máy rửa bát đóng bụi trong tủ bát ra ngoài.
Sau khi lau sạch bụi bặm là có thể bỏ bát đĩa vào máy, ấn nút tiến hành tẩy rửa, khử trùng và hong khô, dễ dàng tiện lợi, đúng là phát minh đột phá của nhân loại.
Lý Toản vỗ vỗ tay rồi đứng dậy, vừa xoay người thì thấy Giang Hành đang khoanh tay dựa cửa phòng bếp. Hắn mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh, thuận miệng hỏi y: “Uống không?”
Giang Hành đáp: “Tối nay nhiệt độ giảm xuống dưới 20℃, sau nửa đêm còn có mưa nhỏ. Uống nước ấm tốt hơn.” Y nói xong liền bước vào đun nước sôi.
Lý Toản ngẫm nghĩ, vừa mới ăn no lại uống nước lạnh, có lẽ sẽ không tốt cho dạ dày, vì thế hắn đặt chai nước lạnh vào chỗ cũ rồi đóng tủ lạnh lại. Hắn nhìn Chu Ngôn đang ngồi trong phòng khách, sau đó đến gần thảo luận với Giang Hành về tiến độ điều tra của cảnh sát.
“Cần gặp Lưu Thừa Triệu và Lâm Triều Kỳ, tốt nhất là kiếm cớ danh chính ngôn thuận hỏi vài câu.”
Giang Hành nói: “Lưu Thừa Triệu đi công tác, hai ngày nữa sẽ về.”
“Anh điều tra?”
“Hồ sơ tài liệu của Lưu Thừa Triệu và Lâm Triều Kỳ đã bị tôi điều tra từ đầu đến cuối.”
Giang Hành quay đầu nhìn Lý Toản, phía sau là ánh đèn sáng rực và gạch men trắng, mà nước da y lại quá trắng, cộng thêm mái tóc đen như lông quạ, tại nơi sáng lạnh thế này càng làm nổi bật vẻ lạnh lẽo. Ấm nước bên trái y, đèn đỏ nhỏ đang sáng rực, ấm nước đang kêu “ô ô”, hơi nước ùn ùn bốc lên.
Nước nóng đang từ từ sôi lên.
“Gia cảnh riêng của mỗi người, quá trình học trung học, đại học, quá trình xây dựng sự nghiệp và phát triển công ty, gồm cả sinh hoạt cá nhân và tài khoản ngân hàng. Có vài chuyện vô cùng bí mật, ví dụ như Lưu Thừa Triệu bao nuôi tình nhân bên ngoài rút tiền từ tài khoản cá nhân.” Giang Hành dừng một chút rồi cười hỏi: “Xâm phạm bí mật cá nhân, đội trưởng Lý có định bắt tôi không?”
Lý Toản đi về phía y, từ từ tới gần, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị như một khối băng được mài bén nhọn.
Hắn đứng gần trong gang tấc, y chỉ cần vươn tay vòng một cái là có thể ôm chặt người vào lòng, chặt chẽ vững vàng, tiến vào xương cốt không cách nào chia lìa. Trong đầu Giang Hành đột nhiên nghĩ như vậy, lại cảm thấy với tính cách của Lý Toản chắc chắn sẽ vùng vẫy, cắn răng tức giận, đặc biệt hung ác tàn nhẫn, mà gương mặt hung ác đó lại vô cùng cuốn hút.
Nhưng hắn không vùng ra được, bởi vì y mạnh hơn hắn một chút, cũng biết phải làm thế nào chỉ dựa vào tay chân có thể trói chặt một cơ thể đàn ông mạnh ngang ngửa y, giống như mãng xà quấn chặt lấy con mồi kéo đến miệng.
Giang Hành suy nghĩ miên man ngày càng xa, mà Lý Toản đã cầm lấy cái ly thủy tinh sau lưng y. Vì hơi rướn người về phía trước mà thoạt nhìn như cả người hắn nằm trong lòng y vậy. Giang Hành suýt nữa không khống chế được suy nghĩ từ sâu trong nội tâm mà ôm lấy người trước mặt.
Lý Toản cầm lấy ly thủy tinh, bỗng khựng lại ngước nhìn lên: “Xâm phạm riêng tư không thuộc quản lý của tôi.”
Hắn lùi một bước dài ra sau, vòng qua bên trái Giang Hành cầm lấy ấm nước đã sôi rót nửa ly nước nóng, sau đó pha thêm chút nước lạnh, nhiệt độ vừa phải không bị phỏng miệng.
Lý Toản uống một hớp to xua tan vị ngây ngấy trong cổ họng, sau đó nói: “Nói nghe chút coi, anh tra được bí mật gì rồi.”
Người đi rồi. Khoảng cách 1m hơi xa. Giang Hành bỗng cảm thấy mất mát, buồn bực vô cớ. Y cười cười, mặt không thay đổi lấy một ly thủy tinh, sau đó cũng rót nước nóng rồi đặt qua một bên chờ nguội.
“Lâm Triều Kỳ là cô nhi, còn gia đình Lưu Thừa Triệu thì khá giàu có. Hai người họ quen nhau ở đại học, Lưu Thừa Triệu quyết định theo đuổi Lâm Triều Kỳ ưu tú.” Giang Hành búng lên thành ly thủy tinh, bọt nước bám trên thành ly rơi xuống. “Lưu Thừa Triệu gia nhập Viện nghiên cứu hóa học, lúc đó chỉ là Câu lạc bộ hóa học, hắn làm trợ lý. Sau khi Lâm Triều Kỳ kết hôn với Lưu Thừa Triệu thì từ bỏ cơ hội xuất ngoại học chuyên sâu.”
“Không khác gì kết quả cảnh sát điều tra được.” Lý Toản nhận xét.
Giang Hành nói tiếp: “Lâm Triều Kỳ ở nhà nội trợ, lại là pháp nhân công ty, thực tế lời nói không có trọng lượng trong công ty, nhưng đối ngoại thì có hình tượng rất tốt. Cô ta thường làm từ thiện, duy trì liên tục năm sáu năm nay, đối ngoại là tập đoàn Triều Nhật có trách nhiệm, có hình tượng đảm đương, gián tiếp nâng cao danh tiếng của Lưu Thừa Triệu trong xã hội.”
Lý Toản nói: “Nhưng hắn vẫn bao nuôi tình nhân bên ngoài.”
“Năm thứ hai sau khi kết hôn, công ty đi vào quỹ đạo, Lưu Thừa Triệu bắt đầu ngoại tình.”
Lý Toản: “Chân tình plastic. Lâm Triều Kỳ có biết không?”
Giang Hành đáp: “Không phải chuyện gì tôi cũng điều tra được. Dù sao nếu so sánh thì Lâm Triều Kỳ không có tâm địa gian xảo như Lưu Thừa Triệu. Còn một phát hiện rất thú vị, mặc dù Lâm Triều Kỳ là đại diện pháp lý nhưng cô ta nắm chưa tới 5% cổ phần công ty, trái lại Lưu Thừa Triệu giữ đến gần 50% cổ phần. Sau khi tập đoàn phát hành cổ phiếu, dường như có rất nhiều người nhớ mong cổ phần trong tay Lâm Triều Kỳ.”
Lý Toản nói: “Quan hệ giữa hai vợ chồng họ không thắm thiết là một chốt đột phá.”
“Còn một chuyện càng thú vị hơn.” Giang Hành dừng lại, không nói tiếp nữa mà bưng ly nước ấm lên từ tốn uống.
Lý Toản giục: “Anh đừng lề mề.”
“Đội trưởng Lý, nãy giờ tôi nói nhiều rồi.”
“Đừng có cò kè mặc cả ở đây, lúc nãy tôi cũng nói nhiều.” Hắn uống một hơi cạn ly nước, sau đó lại rót đầy ly nước đến chín phần rồi chờ nguội. “Anh bạn à, bây giờ là lúc anh biểu hiện thành ý.”
Giang Hành thích nhìn dáng vẻ hơi nóng nảy của Lý Toản, so với ông già lười biếng thì thuận mắt hơn nhiều. Y thích nghe Lý Toản gọi “anh bạn”, lúc hắn gọi “anh bạn” giọng hơi cao lên, nghe như trêu đùa, mang theo chút mới mẻ, lại có vẻ hơi mập mờ không đứng đắn.
“Lần gần nhất Lưu Thừa Triệu có người tình cũng đã chia tay hồi tháng 7, từ đó đến nay chưa có người mới, nhưng hồi tháng 1, hắn đã dùng tài khoản riêng không thường sử dụng chuyển đi 1 triệu tệ.” Giang Hành nói: “Tài khoản nhận tiền tên là Thái Tú Anh.”
Thái Tú Anh?
Tên này nghe có vẻ xưa cũ, không giống tình nhân lắm.
Lý Toản hỏi: “Là ai?”
Giang Hành cầm ly thủy tinh lên, uống cạn ly nước. Y nâng cằm, hầu kết nhô ra chuyển động, tay áo xắn lên đến cùi chỏ, đường cong từ cổ tay đến các khớp ngón tay mượt mà. Ngón tay đang cầm ly thủy tinh thon dài, bọt nước trong ly như chảy vào đầu ngón tay y.
Lý Toản liếc mắt nhìn, ngắn ngủi vài giây rồi bỗng không được tự nhiên dời tầm mắt.
Giang Hành nói tiếp: “Bà ta là mẹ của một cô gái trẻ tên là Quan Ngân, mà Quan Ngân đã mất tích một tháng trước. Tôi tra địa chỉ và thông tin cá nhân, so sánh với các đặc điểm của nạn nhân trong vụ án đốt xác 17/02 mà phân cục khu Bắc Điền thông báo, cơ bản ăn khớp.”
Lý Toản hỏi: “Xác định?”
“Nếu tài khoản ngân hàng và thông tin cá nhân không có vấn đề, nhưng tôi không thể xác định Quan Ngân chính là người chết trong vụ án 17/02. Cần cậu xác nhận, nếu đúng là vậy thì cảnh sát có lý do điều tra Lưu Thừa Triệu và tập đoàn Triều Nhật rồi.”
Lý Toản đáp: “Không thành vấn đề, liên hệ phân cục khu Bắc Điền hỏi một câu là được. Nếu có liên quan đến vụ án mạng 17/02, vậy phạm vi liên đới thật sự quá rộng.”
Đường dây ma túy, ma túy loại mới, vụ té lầu ở đại học Việt Giang và án mạng 17/02, có thể còn liên quan đến vụ nổ phòng thí nghiệm hóa học làm 15 người chết 6 năm trước.
“Bây giờ tôi đi thông báo một tiếng, tối nay có câu trả lời thuyết phục.”
Lý Toản cầm ly nước ấm đi ra phòng khách nói chuyện này với Chu Ngôn, ông nghe xong lập tức rời đi. Lúc ngồi trong xe, ông gọi mấy cú điện thoại, còn nhận được điện thoại của Trình Vi Bình. Trình Vi Bình nhậm chức, thành cấp trên của Chu Ngôn, trước đây thì hai người không có liên hệ gì.
Chu Ngôn không hiểu sao Trình Vi Bình lại đột nhiên liên lạc với ông nhưng vẫn nhận điện thoại.
Đèn đường hai bên lướt nhanh ra sau, ở ngã tư đường, đèn xanh đèn đỏ thay nhau sáng lên, dòng xe hai bên từ từ chạy lên phía trước. Chu Ngôn ngồi ở ghế lái suy nghĩ trong chốt lát, sau đó ông nhấn ga, đánh lái chuyển hướng chạy về phía cục thành phố Tân Châu.
…
Tầm 10 giờ tối.
Lý Toản nhận được câu trả lời từ Chu Ngôn, ông đã xác minh với phân cục khu Bắc Điền, người chết trong vụ án 17/02 chính là Quan Ngân.
“Vậy là có thể tiến hành điều tra Lưu Thừa Triệu, cộng thêm mẹ của Quan Ngân… Tốt nhất là trước tiên câu lưu.”
Bởi vì liên quan đến nhiều vụ án, phân cục khu Bắc Điền và Đông Thành phối hợp với nhau, hai bên trao đổi tài liệu. Hồ sơ tài liệu được chỉnh sửa hoàn chỉnh nhanh chóng được gửi vào hộp thư của Lý Toản.
Lý Toản mở hộp thư, Giang Hành đi đến ngồi cạnh, hai người cùng phân tích hồ sơ vụ án.
8 giờ sáng hôm sau.
Phân cục khu Bắc Điền.
Liêu Hoài Nghĩa nhận được tin vội vội vàng vàng chạy về, còn không kịp thở đã quay qua nói với đồng nghiệp đang thụ lý vụ án 17/02: “Vụ án có thay đổi, chúng ta phải chuyển giao vụ án qua khu Đông Thành, nếu cần thiết phải tận lực phối hợp với khu Đông Thành chuyển giao tài liệu liên quan bất cứ lúc nào.”
Nữ cảnh sát nghe vậy khó hiểu: “Sao phải chuyển qua khu Đông Thành?”
Liêu Hoài Nghĩa đáp: “Liên quan đến mấy vụ án khác nữa, không cần chúng ta nhúng tay. Cục thành phố Tân Châu và khu Đông Thành phối hợp điều tra vụ án này, tin tức họ nắm được toàn diện hơn chúng ta.”
Nữ cảnh sát: “Vâng. Em sẽ chỉnh sửa hồ sơ tài liệu một lần nữa.”
Liêu Hoài Nghĩa: “Ừ, vất vả rồi.”
Nữ cảnh sát nhún vai: “Vì nhân dân phục vụ.”
10 giờ sáng, vụ án đốt xác 17/02 khu Bắc Điền và tất cả tài liệu liên quan được chuyển giao cho Đội hình sự khu Đông Thành. Người giám sát vụ án này, từ cục trưởng Tôn đổi thành Trình Vi Bình, Cục trưởng Cục thành phố mới nhậm chức, khu Đông Thành và Đội phòng chống ma túy lần đầu hợp tác phá án.
Xem xét phạm vi liên quan và quy mô vụ án, có thể xếp thành trọng án đặc biệt.
11 giờ sáng.
Cuộc họp kết thúc.
Lý Toản nói: “Tôi đi gặp Lưu Thừa Triệu. Vương Đang Đang tiếp tục đào sâu thâm nhập, Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh đi thăm dò Viện nghiên cứu, cố lấy được sự tín nhiệm của Vệ Mạn Quân. Lão Tăng, anh phụ trách dẫn Thái Tú Anh về phân cục.”
Mọi người vâng dạ rồi lập tức ra ngoài, họ tách ra ở chỗ rẽ, từng người đi làm việc riêng.
Lý Toản đi ra khỏi phân cục nhưng hắn không lái xe. Trên đường lớn bên ngoài phân cục có đậu một chiếc Hummer, hắn mở cửa bên ghế phụ lái ngồi vào, nói với Giang Hành đang ngồi bên ghế lái: “Xe này lẳng lơ quá.”
Giang Hành đáp: “Từ khi nó ra mắt đến nay toàn dùng từ “khí phách”, cậu nhận xét như vậy nó sẽ không chịu nổi uất ức đó đâu.”
“Lẳng lơ đến sâu trong linh hồn tự nhiên khí phách.” Lý Toản cài dây an toàn: “Nhận được tin tức, sáng nay Lưu Thừa Triệu đã về thành phố Việt Giang, có lẽ bây giờ đang ở trong khu nhà cao cấp với vợ hắn. Đừng nói nhảm nữa, lái xe.”
Giang Hành kéo thiết bị để đổi hướng, đạp mạnh chân ga, chiếc Hummer dũng mãnh chạy về phía trước, tính năng khiến hội mê xe nhìn mà phát thèm.
Dù Lý Toản không phải là người mê xe nhưng hắn đã từng nhức đầu không thôi vì chiếc xe “tiểu kiều thê” trong phân cục, vì thế khi cảm thụ được tính năng và động cơ mạnh mẽ của chiếc Hummer, hắn không khỏi tán thưởng từ sâu trong nội tâm: Con mie nó thật đã!
<code>Hết chương 41</code>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.