Chương 12
Thiển Uy Miễu
26/01/2024
Trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, An Tĩnh toàn thân khí thế hung hãn, khiến cho đám thuộc hạ đều run sợ trong lòng, Tô Ninh nhắm mắt chạy theo phía sau, không dám lên tiếng.
Cậu ta cố gắng giảm bớt diện tích tồn tại của bản thân, không dám thở mạnh trước mặt An Tĩnh, lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng phía trước và một người đàn ông.
“Chị An, đó không phải là...”
An Tĩnh nhìn về phía Tô Ninh chỉ, thấy Thẩm Kình đang xin lỗi một người phụ nữ, cô khựng lại vài giây, rồi vội vàng sải bước nhanh chân lủi về một hướng khác.
“Ôi, chị An, sao chị lại...”
Động tĩnh phía trước không nhỏ khiến Thẩm Kình chú ý, hắn vội cất giọng hô lớn: “An Tĩnh, đừng đi.”
Thẩm Kình nhanh chóng đẩy xe lăn đuổi theo cô, giữ chặt tay An Tĩnh lại: “An Tĩnh, anh...”
“Cục cưng?” Một giọng nói quen thuộc mang theo nghi vấn đột nhiên vang lên bên cạnh.
Mọi người theo giọng nói nhìn lại, thấy một người phụ nữ trung niên hiền lành, một tay xách giỏ trái cây vừa mới rơi xuống đất.
An Tĩnh thấy mẹ ở đây thì vô cùng bất ngờ, ánh mắt thoáng hiện lên sự vui vẻ, nhưng nghĩ đến bộ dạng hiện giờ của mình, vội co rúm thân thể lại, muốn giảm bớt sự tồn tại của mình.
Nhưng mẹ An sao lại có thể không nhận ra bộ dạng của con gái được, bà bước nhanh đến: “Cục cưng, sao con lại ở chỗ này?”
An Tĩnh không thể không gọi một tiếng mẹ.
“Cục cưng, sao con lại ăn mặc như vậy?”
“Mẹ, con về nhà sẽ giải thích với mẹ.” An Tĩnh cắt ngang lời bà, kéo tay bà qua, cất bước quay về nhà. Thẩm Kình cũng đi theo phía sau, chỉ để lại một đám đàn em đứng ngây ra như phỗng.
Lúc vào cửa, An Tĩnh xách giỏ trái cây trên tay mẹ An qua, kéo bà ngồi lên sô pha, Thẩm Kình cũng đẩy xe lăn theo vào.
“Nói đi, đây là chuyện như thế nào?” Mẹ An hỏi với giọng điệu hơi tức giận.
“Con xin lỗi, mẹ à, con không phải cố ý gạt mẹ.” An Tĩnh vẻ mặt áy náy nhìn mẹ.
“Đừng nói nữa, cục cưng, sao con lại không nghe lời mẹ nói, cứ một hai phải đi làm dấn thân vào thế giới ngầm chứ, chẳng lẽ lúc con còn nhỏ, chuyện những người đó làm, vẫn chưa làm con hiểu ra thế giới ngầm là đáng ghét như thế nào sao?”
“Mẹ, đúng là bởi vì thế giới ngầm là rất đáng ghét, cho nên con mới quyết định khiến cho bọn họ dưới sự lãnh đạo của con trở nên an phận thủ thường...con muốn lập lại trật tự cho họ, bọn họ sẽ không ức hiếp người dân nữa...”
“Được rồi, nếu con đã nói vậy, mẹ nói gì cũng vô ích đúng không? Con cứ để mặc mẹ một mình đi...” Nói xong mẹ An liền đứng dậy bỏ đi ra ngoài, tấm lưng cong cong, mái đầu bàng bạc sương gió khiến An Tĩnh nhìn mà đau lòng.
“Mẹ...” An Tĩnh đứng dậy muốn đuổi theo.
“Đừng đuổi theo, An Tĩnh, để bác gái yên tĩnh một lát vậy.” Thẩm Kình ngăn An Tĩnh lại.
An Tĩnh vẻ mặt thất hồn lạc phách ngồi trên sô pha, Thẩm Kình tiến lên, an ủi vỗ vỗ bả vai cô.
“Sao anh lại ở chỗ này? Hôm nay em không muốn gặp anh.”
“An Tĩnh, anh...” Thẩm Kình muốn nói lại thôi, muốn nói với An Tĩnh quyết định của hắn.
“Anh đi đi, em muốn ở một mình.”
Thẩm Kình lo lắng nhìn An Tĩnh một lát, thở dài thật sâu, rồi đẩy xe ra về.
Mẹ An ngồi một mình bên cạnh bồn hoa, nhìn một đám trẻ con đang vui chơi đùa giỡn trong công viên, đột nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh bà.
Một đám người toàn thân mặc đồ đen xuống xe khom lưng cung kính nói với mẹ An: “Chị Tình, lão đại mời chị.”
Mẹ An nhìn đám người áo đen đột nhiên xuất hiện, bà bình tĩnh đứng dậy, vỗ vỗ bụi cát trên mông, lơ đãng bỏ đi.
Một tên áo đen nhanh chân chạy ra ngăn lại: “Chị Tình.”
Mẹ An nhìn tên áo đen hùng hổ uy mãnh trước mặt: “Đừng gọi tôi là chị Tình, quay về nói cho lão đại của các anh biết, tôi sẽ không gặp ông ta.”
“Vậy xin lỗi chị.” Hắn vừa nói xong thì tiến lên bắt lấy tay mẹ An, kéo bà lên xe.
Cậu ta cố gắng giảm bớt diện tích tồn tại của bản thân, không dám thở mạnh trước mặt An Tĩnh, lại vô tình nhìn thấy cảnh tượng phía trước và một người đàn ông.
“Chị An, đó không phải là...”
An Tĩnh nhìn về phía Tô Ninh chỉ, thấy Thẩm Kình đang xin lỗi một người phụ nữ, cô khựng lại vài giây, rồi vội vàng sải bước nhanh chân lủi về một hướng khác.
“Ôi, chị An, sao chị lại...”
Động tĩnh phía trước không nhỏ khiến Thẩm Kình chú ý, hắn vội cất giọng hô lớn: “An Tĩnh, đừng đi.”
Thẩm Kình nhanh chóng đẩy xe lăn đuổi theo cô, giữ chặt tay An Tĩnh lại: “An Tĩnh, anh...”
“Cục cưng?” Một giọng nói quen thuộc mang theo nghi vấn đột nhiên vang lên bên cạnh.
Mọi người theo giọng nói nhìn lại, thấy một người phụ nữ trung niên hiền lành, một tay xách giỏ trái cây vừa mới rơi xuống đất.
An Tĩnh thấy mẹ ở đây thì vô cùng bất ngờ, ánh mắt thoáng hiện lên sự vui vẻ, nhưng nghĩ đến bộ dạng hiện giờ của mình, vội co rúm thân thể lại, muốn giảm bớt sự tồn tại của mình.
Nhưng mẹ An sao lại có thể không nhận ra bộ dạng của con gái được, bà bước nhanh đến: “Cục cưng, sao con lại ở chỗ này?”
An Tĩnh không thể không gọi một tiếng mẹ.
“Cục cưng, sao con lại ăn mặc như vậy?”
“Mẹ, con về nhà sẽ giải thích với mẹ.” An Tĩnh cắt ngang lời bà, kéo tay bà qua, cất bước quay về nhà. Thẩm Kình cũng đi theo phía sau, chỉ để lại một đám đàn em đứng ngây ra như phỗng.
Lúc vào cửa, An Tĩnh xách giỏ trái cây trên tay mẹ An qua, kéo bà ngồi lên sô pha, Thẩm Kình cũng đẩy xe lăn theo vào.
“Nói đi, đây là chuyện như thế nào?” Mẹ An hỏi với giọng điệu hơi tức giận.
“Con xin lỗi, mẹ à, con không phải cố ý gạt mẹ.” An Tĩnh vẻ mặt áy náy nhìn mẹ.
“Đừng nói nữa, cục cưng, sao con lại không nghe lời mẹ nói, cứ một hai phải đi làm dấn thân vào thế giới ngầm chứ, chẳng lẽ lúc con còn nhỏ, chuyện những người đó làm, vẫn chưa làm con hiểu ra thế giới ngầm là đáng ghét như thế nào sao?”
“Mẹ, đúng là bởi vì thế giới ngầm là rất đáng ghét, cho nên con mới quyết định khiến cho bọn họ dưới sự lãnh đạo của con trở nên an phận thủ thường...con muốn lập lại trật tự cho họ, bọn họ sẽ không ức hiếp người dân nữa...”
“Được rồi, nếu con đã nói vậy, mẹ nói gì cũng vô ích đúng không? Con cứ để mặc mẹ một mình đi...” Nói xong mẹ An liền đứng dậy bỏ đi ra ngoài, tấm lưng cong cong, mái đầu bàng bạc sương gió khiến An Tĩnh nhìn mà đau lòng.
“Mẹ...” An Tĩnh đứng dậy muốn đuổi theo.
“Đừng đuổi theo, An Tĩnh, để bác gái yên tĩnh một lát vậy.” Thẩm Kình ngăn An Tĩnh lại.
An Tĩnh vẻ mặt thất hồn lạc phách ngồi trên sô pha, Thẩm Kình tiến lên, an ủi vỗ vỗ bả vai cô.
“Sao anh lại ở chỗ này? Hôm nay em không muốn gặp anh.”
“An Tĩnh, anh...” Thẩm Kình muốn nói lại thôi, muốn nói với An Tĩnh quyết định của hắn.
“Anh đi đi, em muốn ở một mình.”
Thẩm Kình lo lắng nhìn An Tĩnh một lát, thở dài thật sâu, rồi đẩy xe ra về.
Mẹ An ngồi một mình bên cạnh bồn hoa, nhìn một đám trẻ con đang vui chơi đùa giỡn trong công viên, đột nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh bà.
Một đám người toàn thân mặc đồ đen xuống xe khom lưng cung kính nói với mẹ An: “Chị Tình, lão đại mời chị.”
Mẹ An nhìn đám người áo đen đột nhiên xuất hiện, bà bình tĩnh đứng dậy, vỗ vỗ bụi cát trên mông, lơ đãng bỏ đi.
Một tên áo đen nhanh chân chạy ra ngăn lại: “Chị Tình.”
Mẹ An nhìn tên áo đen hùng hổ uy mãnh trước mặt: “Đừng gọi tôi là chị Tình, quay về nói cho lão đại của các anh biết, tôi sẽ không gặp ông ta.”
“Vậy xin lỗi chị.” Hắn vừa nói xong thì tiến lên bắt lấy tay mẹ An, kéo bà lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.