Anh Đừng Có Qua Đây

Chương 39: 0 với 1 ai lợi hại hơn?

Tam Nguyệt Đào Hồ

09/02/2022

Giang Tri Tụng giở trò lưu manh xong còn chọt chọt má Quý Diễn, thấp giọng gọi tên cậu, lại gọi cậu là nhóc à, Quý Diễn vẫn chìm đắm trong sự mơ hồ, không dám mở mắt.

Giang Tri Tụng luồn tay vào chăn đan tay nắm tay Quý Diễn. Ngồi cạnh giường một lúc, Quý Diễn không dám cử động nằm im giả vờ ngủ say.

Qua một lúc sau, có người gọi điện thoại tới, Giang Tri Tụng nghe máy, đối phương nói sự việc lúc sáng đã giải quyết xong nhưng hạng mục lại phát sinh vấn đề khác, đối phương yêu cầu thảo luận lại một lần nữa. Giang Tri Tụng nhéo nhéo mũi cậu, chúc ngủ ngon rồi rời đi.

Cửa vừa đóng, Quý Diễn liền mở mắt, lăn tới lăn lui trên giường, dùng sức đạp chặn ra chửi một tiếng: “Đệch.”

“Đệch” nửa ngày Quý Diễn mới đi xuống giường, vội vàng chạy vào nhà tắm, chống tay lên bồn rửa mặt soi gương.

Má, sao mặt cậu lại đỏ quá vậy!

Nhất là môi cậu, lại còn ẩm ướt, màu đỏ trên môi cậu trông còn lả lướt hơn màu đỏ của chiếc McLaren trong gara xe ở nhà.

Quý Diễn cảm thấy hoảng hốt nhìn ngây người soi gương đến ngu ngốc, lấy điện thoại vào thanh tìm kiếm gõ: “Làm gì khi bị gay cắn môi?”

Ngón tay ngừng lại ở bàn phím vài giây, lại gõ tiếp: “Bị gay cắn ở môi, tim đập mạnh phải làm sao?”

Một lát sau, như nhận ra được tình hình thực tế, Quý Diễn xóa hết dòng lúc nãy, hoảng hốt gõ lại một lần nữa: “Bị trở thành gay phải chú ý cái gì?”

Không đợi tải xong kết quả tìm kiếm, Quý Diễn ném điện thoại sang một bên, định đi tắm để bình tĩnh lại.

Tắm xong Quý Diễn vẫn chưa bình tĩnh lại được, những chuyện xảy ra lúc nãy mang lại cho cậu đả kích quá lớn. Cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại, lăn một lúc đến ba giờ sáng, buồn ngủ không chịu được nhưng nằm mãi không ngủ được.

Quý Diễn lại cầm điện thoại, chơi game đến cảm thấy phiền, đến video đua xe cũng không thể khiến cậu tập trung. Trong khoảnh khắc thất thần, Quý Diễn lại nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, lại mở thanh công cụ lên tìm kiếm những nội dung có liên quan.

Quý Diễn trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, lúc này mới phát hiện ra tất cả chuyện này đều là dự tính của Giang Tri Tụng.

Quý Diễn ném điện thoại ra giường, chui vào chăn ngây người nhìn trần nhà.

Cả một đêm không ngủ được, sáng hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Quý Diễn ló đầu ra khỏi chăn lộ rõ cặp mắt thâm quầng.

Cậu suy xét tới lui, gửi tin nhắn vào nhóm chat: “Tôi bệnh rồi, hôm nay muốn trong phòng, ba người đi chơi đi đừng lo cho tôi.”

Mọi người chắc là vẫn đang còn ngủ, chờ một lúc không thấy ai trả lời Quý Diễn tắt điện thoại, chuẩn bị chui vào chăn ngủ tiếp.

Năm phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Quý Diễn chưa kịp trả lời lại nghe âm thanh thẻ từ quét qua cửa “tít tít”.

Âm thanh tít tít vàng lên khiến Quý Diễn run nhẹ, ngay sau đó cửa mở, Giang Tri Tụng bước vào.

Giang Tri Tụng đi đến cạnh giường, Quý Diễn lăn vào phía trong giường, Giang Tri Tụng ỷ tay dài vươn tay sợ nhẹ trán cậu, nhẹ giọng hỏi: “A Diễn, em mệt sao?”

Bộ dạng Giang Tri Tụng như là không có chuyện gì, giống như chuyện to gan đêm qua không do anh làm vậy. Giang Tri Tụng dựa vào rất gần, ở góc độ này vừa hay tầm mắt Quý Diễn nhìn thẳng môi Giang Tri Tụng, Quý Diễn có chút bực mình, còn có chút thẹn thùng, trong đầu như có cuộc đánh nhau giữa người với trời, cuối cùng đành chọn cách tự giảng hòa.

Cậu hừ hừ mấy tiếng: “Ngày hôm qua ăn nhiều đồ cay nên hôm nay bị đau cổ họng.”

“Em há miệng ra anh xem.” Giang Tri Tụng đưa tay cầm nhẹ cằm cậu, hơi nâng nhẹ: “ Để anh xem có bị lở miệng không.”

Đêm qua vừa bị chọc ghẹo, hôm nay cậu có thể mở miệng trước mặt anh sao? Tất nhiên là cậu không có cái gan đó.

Quý Diễn căng thẳng tỏ thái độ chống đối Giang Tri Tụng, lúc anh nói chuyện, hầu kết liên tục chuyển động, Quý Diễn nhìn thấy bất giác hầu kết của mình theo đó chuyển động theo.

Nhìn Quý Diễn không phản ứng gì, Giang Tri Tụng càng dựa sát vào, cậu sợ hãi ôm gối lùi lại, lùi đến mức anh không với tới mới nói: “Không lở miệng.”

Giang Tri Tụng nói: “A Diễn… tối qua…”

Anh vừa nói thì tiếng chuông báo có tin nhắn ở điện thoại Quý Diễn báo lên mấy tiếng. Quý Diễn nhân cơ hội này cắt ngang lời anh: “Có người tìm em, anh im lặng đi.”

Giang Tri Tụng không nói gì nữa, ngồi xuống giường chờ Quý Diễn đọc tin nhắn.

Là Hồ Chỉ Lộ nhắn tin trong nhóm : Các con trai, mẹ mang đặc sản về cho các con, có mấy món sắp hết hạn sử dụng rồi, chờ mấy người về chắc mốc meo hết. Hôm nay vừa hay mẹ có việc đi ra ngoài, tiện đường mang qua nhà các con, mấy đứa không ăn thì mẹ cho chú dì ăn.

Mà còn sợ bọn họ tắt thông báo tin nhắn còn cố tình @ cậu và Hứa An Gia.



Quý Diễn muốn trả lời, ánh mắt vừa nhìn thấy Giang Tri Tụng chằm chằm nhìn cậu đột nhiên dừng lại.

Giang Tri Tụng thấy cậu dừng lại, tự nhiên giựt di động Quý Diễn xem: “Có chuyện gì hả?”

Quý Diễn nhanh tay lẹ mắt tránh được: “Không có gì.”

Cậu cũng không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ, cậu với Hồ Chỉ Lộ chỉ là tình cảm bạn bè thuần túy, có gì mà chột dạ nhỉ?

Chẳng lẽ vì lúc Giang Tri Tụng uống say, nói không muốn nhìn thấy cậu đi xem phim với Hồ Chỉ Lộ, nhưng chuyện đó cách đây bao nhiêu năm rồi.

Lại nói, Giang Tri Tụng dựa vào cái gì mà quản lý nhiều như vậy.

Thấy Quý Diễn cứ ngồi suy nghĩ lung tung, Giang Tri Tụng thấy chắc chắn là có chuyện gì, hành động mạnh mẽ dứt khoát hơn. Tuy rằng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng Quý Diễn rất sợ bị Giang Tri Tụng đọc tin nhắn, cầm gối ném về phía anh: “Giang Tri Tụng, e bực thiệt nha, anh tôn trọng em một chút được không?”

Quả nhiên động tác anh dừng lại ngay lập tức.

Quý Diễn lại sợ anh nhắc lại chuyện hôm qua, đánh đòn phủ đầu: “Anh thực sự rất quá đáng, tùy ý vào phòng em, bây giờ lại còn muốn xem điện thoại em, hình như lâu rồi em chưa nổi điên với anh phải không, bây giờ anh đi ra ngoài ngay lập tức đi.”

Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn, nghiêm túc nhìn một lúc, rũ mắt suy nghĩ về chuyện gì đó rồi bước ra ngoài.

Quý Diễn không nghĩ Giang Tri Tụng lại dứt khoát như vậy, theo bản năng kiểm điểm lại bản thân có nói gì quá đáng không.

Hình như mình nói hơi quá thì phải, Quý Diễn cắn cắn môi, vừa định trả lời Hồ Chỉ Lộ xong thì sẽ xin lỗi Giang Tri Tụng, do dự một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó lại nghe giọng Giang Tri Tụng: “A Diễn, là anh.”

Sau khi nghe tiếng Quý Diễn đồng ý, mới quẹt thẻ bước vào phòng, trong tay anh cầm một ly nước ấm.

Quý Diễn ngồi xếp bằng trên giường, trộm mắt nhìn Giang Tri Tụng, nhìn anh có vẻ không vui.

Giang Tri Tụng đi đến trước mặt Quý Diễn, đem ly nước đưa cho cậu, trong ly còn có mấy thứ nhìn như lá trà, màu sắc thanh đạm, còn thoang thoảng hương thơm.

Quý Diễn hỏi: “Cái gì đây?”

“Trà hoa kim ngân.” Giang Tri Tụng sờ sờ tóc cậu, dịu dàng nói: “Không phải e bị đau họng sao?”

Quý Diễn giương mắt nhìn anh, uống mộ hơi hết ly trà, còn thấy ngon. Chờ cậu uống hết ly trà, Giang Tri Tụng hỏi: “Vậy lúc nãy ai tìm em?”

Quý Diễn biết ngay Giang Tri Tụng sẽ hỏi, đã tìm sẵn lý do nó: “Là mẹ em, mẹ nhắn bảo bà em sắp đến chơi một thời gian.”

Quý Diễn không gạt Giang Tri Tụng, đêm qua Thẩm Ninh Ngọc có nhắn tin cho cậu báo về chuyện này thật. Bà cậu không thích Giang Tri Tụng lắm, cũng không phải là không thích, chủ yếu là vì anh quá ưu tú, đứng bên cạnh đứa cháu bảo bối, suốt ngày cứ bị mấy chị em già của bà so sánh với nhau thì cảm thấy hơi mất mặt.

Nhưng bà đến nhà chơi, Quý Diễn cũng không có phản ứng gì lớn, Giang Tri Tụng lấy ly nước trong tay cậu, nói cậu nghỉ ngơi nhưng lại hỏi một lần nữa ai vừa tìm cậu.

Quý Diễn không có một chút chính kiến nào, đành thú nhận: “Hồ Chỉ Lộ về nước rồi.”

Giang Tri Tụng biết rất rõ mối quan hệ của cậu và Hồ Chỉ Lộ chỉ đơn thuần là bạn bè, lúc trước anh để ý là bởi vì Quý Diễn không có tình cảm với anh, nhưng bây giờ tình hình khác rồi.

Giang Tri Tụng nhìn thẳng mắt Quý Diễn cười hỏi: “Sao lại sợ anh biết?”

Quý Diễn trong lòng chửi thầm, hôm uống say không phải chính anh nói mẹ nó anh ghen muốn chết sao? Nhưng cũng ko mở miệng nói gì.

Giang Tri Tụng nhìn người ngồi xếp bằng trên giường không dám nhìn vào mắt anh, lại nói chuyện cũ: “Tối qua…”

“Tối qua là tối qua, tối qua em ngủ.”

Quý Diễn nằm ra giường, nhanh tay kéo chăn che qua đầu, nói bản thân muốn ngủ nướng, đuổi anh mau đi ra ngoài. Còn ra lệnh Giang Tri Tụng không được đứng nhìn cậu ngủ, không là cậu sẽ trở mặt.

Giang Tri Tụng cười rộ lên, hỏi: “Còn muốn uống trà hoa kim ngân không? Anh pha thêm cho em một ly.”

Quý Diễn trốn trong chăn gào lên: “Không uống, phiền phức.”

“Vậy anh đi nha.” Giang Tri Tụng đưa tay qua định xoa đầu Quý Diễn, nhưng vì bị chăn che nên chạm nhầm vào mặt cậu.

Cũng không biết có phải cố ý hay không mà tay Giang Tri Tụng vừa hay chạm vào môi cậu.



Quý Diễn từ trong chăn ló đầu ra, gương mặt hơi phiếm hồng chửi: “Giang Tri Tụng anh bị cái bệnh gì vậy, anh có biết mối quan hệ an toàn giữa người với người không?”

Giang Tri Tụng nghe rất nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng không thèm để ý cậu nói gì, tiếp tục chửi: “ Em cảnh cáo anh, anh tránh xa em ra…”

Giang Tri Tụng nhéo má cậu, cúi sát mặt cậu cười nói: “ Nhóc à, em dễ thương quá.”

Giang Tri Tụng vừa rời khỏi phòng Quý Diễn không bao lâu thì Hứa An Gia đi qua thăm bệnh.

Hứa An Gia tùy tay kéo ghế sát đến giường, thoải mái ngồi xuống, sau khi quan sát sắc mặt Quý Diễn có chút kinh ngạc hỏi: “Sao mặt mày đỏ vậy, sốt hả?”

Tất nhiên Quý Diễn không thể để lộ cho Hứa An Gia biết mình đang thẹn thụng, cậu sờ sờ trán, giả vờ ho vài tiếng, nói: “Chắc không phải, tao chỉ thấy đau đầu.”

Hứa An Gia nghĩ Quý Diễn bị bệnh thật, tiếc nuối nói: “Tao đã lên sẵn kế hoạch hôm nay sẽ đi dạo bên đường Đông Đại với mày, bên đó bán nhiều đồ trang sức truyền thống lắm còn có cả quần áo truyền thống, tao muốn đi mặc thử.”

Quý Diễn nhớ tới hôm qua lúc đi dạo trên đường thấy không ít người ăn mặc sặc sỡ, còn đeo không ít trang sức dân tộc, nhíu mày: “Muốn đi mày đi đi, tao không đi, tao không chịu được ăn mặc như con công đực như vậy, nhìn thật bia đia.”

Hứa An Gia xí một tiếng, đầu nhảy số rất nhanh hỏi: “Sao mày biết nhìn giống bia đia, mày có là gay không mà biết, hôm qua mày còn nói mày là trai thẳng mà.”

Quý Diễn không còn lời gì để nói.

Cậu rất khó chịu đối với thái độ Hứa An Gia thám thính độ cong của mình, đằng nào cũng bể hết rồi nó: “Tao thừa nhận tao đã cong hoàn toàn rồi vừa ý chưa.”

Hứa An Gia nhớ tới hôm qua Quý Diễn cùng Giang Tri Tụng về trang viên rất sớm, trên mặt nở một nụ cười kì quái: “ Mày… hôm qua với Giang Tri Tụng có phải là có gì đúng không?”

Không chờ Hứa An Gia hỏi xong, Quý Diễn chưa đánh đã khai, cười lạnh nói: “Giang Tri Tụng dám hôn tao…”

Vừa dứt lời, Quý Diễn mới ý thức được mình bị hố, lập tức nói qua chuyện khác: “Hứa An Gia hôm qua mày bị cái gì vậy, tao chưa bao giờ thấy mày phóng túng như vậy, Thẩm Tiêu sao chịu nổi mày hay vậy.”

Hứa An Gia đã thành công lừa Quý Diễn khai ra hết, tay chống cằm, đôi mắt cong lên nói: “Này mà phóng túng gì?”

“Vậy là mày chưa thấy bọn tao hôn nhau lúc về phòng, là hôn kiểu Pháp đó.” Hứa An Gia sờ sờ lọn tóc xoăn: “Mày biết hôn kiểu Pháp không?”

Chuyện này Quý Diễn không biết thật.

Hứa An Gia khoe khoảng giải thích một chút, vẻ mặt hớn hở.

Giải thích xong Hứa An Gia như nhớ tới chuyện gì, nói với Quý Diễn: “Hôm nay trời nắng quá, mày không đi chơi tao cũng lười đi.”

Hứa An Gia lắc lắc điện thoại: “Tao ở nhà nghiên cứu về kiến thức sinh lý, xem bình thường sau khi hôn nhau người ta sẽ làm gì?”

Chuyện trên giường Hứa An Gia không biết nhiều, nhưng hắn rất chịu học, nói về đề tài này, hắn hứng trí luyên thuyên một lúc.

Lúc đầu Quý Diễn bị cụm từ “Hôn kiểu Pháp” của Hứa An Gia hút mất hồn, bởi vì hôm qua Giang Tri Tụng chỉ lướt nhẹ qua môi cậu, hôn sâu đến mức độ đó thì sẽ như thế nào, Quý Diễn hoàn toàn không biết.

Sau đó lại bị câu “Hôn xong, người ta sẽ làm gì?” của Hứa An Gia hù cho chết khiếp.

Trong nháy mắt trong đầu Quý Diễn giống như cưỡi ngựa xem hoa, lướt qua hình ảnh ngồi nói chuyện với Phùng Hiểu Nam ở Liêu Thành, lại lướt qua hình ảnh Giang Tri Tụng đứng sau cửa nhà tắm.

Quý Diễn tưởng là mình sớm đã quên rồi, không ngờ lại nhớ rõ như vậy, thậm chí nhớ đến mức hình ảnh có thể tạm dừng, zoom to.

Bây giờ trong đầu Quý Diễn ngập tràn hình ảnh Giang Tri Tụng đi tắm.

Trong lòng cậu như đang nhon nhén một đóm lửa, đốt cháy đến trái tim cậu, sau khi hoàn hồn, cậu lướt nhìn màn hình điện thoại của Hứa An Gia, bọn họ cách xa như vậy Quý Diễn không nhìn rõ nội dung trong đó.

Quý Diễn rối rắm trong chốc lát nghe thấy Hứa An Gia nói “Thì ra là như vậy.”

Quý Diễn rất tò mò Hứa An Gì tìm thấy thông tin gì, Hứa An Gia đang tập trung xem điện thoại, chỉ nói cái gì đó mà 0 và 1, vì là mảng kiến thức Quý Diễn hoàn toàn không biết gì nên cố gắng dựng tại lắng nghe.

Hứa An Gia rõ ràng không có tâm trạng nói chuyện với cậu, nhỏ giọng nói, từng câu vụn vặt. Quý Diễn hoàn toàn nghe không hiểu, trong lòng có chút hiếu thắng hỏi: “0 với 1 cái nào lợi hại hơn?”

Hứa An Gia thuận miệng nói: “Cũng không so được, nhưng nếu nhất định phải so sánh thì chắc là 1.”

Quý Diễn trầm ngâm ồ một tiếng, nói: “Vậy sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Đừng Có Qua Đây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook