Anh Đừng Có Qua Đây

Chương 8

Tam Nguyệt Đào Hồ

02/01/2022

Quý Diễn dính lấy Giang Tri Tụng cả một buổi sáng, đến giờ cơm, vốn dĩ muốn cùng Giang Tri Tụng đi ra ngoài ăn nhưng bị Thẩm Trữ Ngọc gọi điện thoại kêu bọn họ về nhà ăn cơm.

Giang Tri Tụng nhìn đồng hồ xem giờ, xử lý những công việc còn đang dang dở, rồi cùng Quý Diễn về nha, trên đường còn ghé tiệm bánh ngọt mua cho Quý Diễn bánh trứng mà cậu thích.

Quý Diễn ăn liền mấy cái, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ nhanh tay nhét vào miệng Giang Tri Tụng một cái.

Có lẽ vì ăn đồ ngọt nên tâm trạng của Quý Diễn rất tốt, xuống xe cũng không đi đàng hoàng, vừa đi vừa đu lên người Giang Tri Tụng.

Quý Diễn tâm trạng cực kì tốt đi thẳng vào phòng khách, rồi trong một khắc mọi thứ biến mất.

Bởi vì cậu nhìn thấy Đàm Chương Viễn ngồi trên bàn ăn tối.

Giang Tri Tụng liếc nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Quý Diễn, tay đang ôm eo cậu chậm rãi thu về.

Thẩm Trữ Ngọc thấy bọn họ về tới nơi, liền cười nói gọi bọn họ ăn cơm.

Quý Diễn cùng Giang Tri Tụng bước qua, chào hỏi một tiếng với Hà Phùng rồi ngồi xuống.

Không khí trên bàn ăn rất tốt, Hà Phùng ngồi cạnh Quý Túc Phong, vừa cười vừa nói chuyện.

Đàm Chương Viễn yên lặng ngồi một bên, lâu lâu lại ngước nhìn Quý Diễn rồi lại nhìn Giang Tri Tụng.

Sự chú ý của Giang Tri Tụng đặt hết trên người Quý Diễn.

Quý Diễn chau mày, vẻ mặt bực bội, lúc ăn cơm không nói gì. Đàm Chương Viễn gắp thức ăn đưa qua, cậu cũng không thèm đụng tới một miếng.

Giang Tri Tụng rũ mắt, từ tốn nhai phần đậu trong miệng. Trước kia anh chưa từng nghĩ tới Quý Diễn kì thị gay.

Tính cách Quý Diễn rất thẳng thắn, nhiệt tình, liều lĩnh như một chú báo con, chỉ cần có một chút gì kì lạ, là cậu liền nhào ra phía trước, giương nhanh múa vuốt mà che chở cho anh.

Nhưng đồng thời cũng rất ỷ lại vào anh, rất nhiều lúc ỷ lại đến mức khiến Giang Tri Tụng phát sinh ra cảm giác nhẫm lần giới hạn bạn bè.

Giang Tri Tụng nhận biết bản thân mình rất sớm, lên cấp 3 là biết mình có ý đó với Quý Diễn, càng về sau càng thể hiện rất rõ ràng, đến mức Giang Hành Nam cũng cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng Quý Diễn cứ như cố tình, thần kinh quá thô, đến bây giờ vẫn không phát hiện.

Năm tốt nghiệp đại học, Giang Hành Nam bị điều đi tỉnh khác công tác, cố ý muốn tìm Giang Tri Tụng nói chuyện. Giang Tri Tụng không định đi theo ông, nhưng Giang Hành Nam tỏ rõ thái độ cương quyết. Vì lí do gì thì cả hai trong lòng đều biết rõ nhưng Giang Tri Tụng vẫn muốn chống lại làm theo ý mình.

Thậm chí còn nghĩ đến chuyện tỏ tình với Quý Diễn.

Cho đến một ngày, Giang Tri Tụng đến trường giúp Quý Diễn chuyển đồ, vừa mở cửa đã thấy Quý Diễn đánh người.

Anh ngăn Quý Diễn lại, hỏi cậu và bạn cùng phòng lí do xích mích là gì.

Quý Diễn nói lí do là vì bạn cùng phòng của cậu là gay, ở trong phòng không mặc áo, hành vi này thật ghê tởm.

Giang Tri Tụng rất hiểu Quý Diễn, tuy là cậu rất nóng tính nhưng không vô duyên vô cớ mà tức giận, huống chi cái lí do này cũng quá là hoang đường.

Quý Diễn trước giờ vẫn luôn mạnh miệng, nhưng chỉ cần anh hỏi một vài câu, Quý Diễn cũng sẽ nói thật. Nhưng ngày hôm đó Giang Tri Tụng hỏi rất nhiều lần mà chỉ nghe được cùng một câu trả lời như vậy, vì thế anh cũng không hỏi nữa.

Anh cũng đi điều tra nhưng không điều tra được bạn cũng phòng của cậu có vấn đề gì, chỉ là có sở thích hơi quái gỡ là vẽ tranh người.

Anh hỏi lại Quý Diễn có phải bạn cùng phòng của cậu chọc giận hay quấy rối gì cậu không.

Quý Diễn rốt cuộc cũng nói vì bạn cùng phòng là gay, ở trong phòng suốt ngày không mặc áo lại còn xem phim trước mặt cậu, khiến cậu cảm thấy rất ghê tởm.

Cái câu “ Ghê tởm chết đi được, mẹ nó đời này em không bao giờ dính dáng đến cái loại người đó.” Giang Tri Tụng nhớ rất rõ, đặc biệt khắc sâu trong lòng.

Hon nữa trong khoảng thời gian đó, Giang Hành Nam vẫn luôn trong cứng ngoài mềm, từng bước ép Giang Tri Tụng chuyển đi cùng mình. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định nhân lúc Quý Diễn chưa phát hiện ra tâm tư của bản thân, liền rời đi.

Trong lòng anh hiểu rất rõ, tình cảm của Quý Diễn đối với anh chỉ là tích từ ngày này sang tháng nọ, rất phức tạp, chỉ không bao gồm tình yêu trong đó.

Anh chỉ lợi dụng thời gian.

Thật ra ở bên nhau lâu, cũng sẽ có ngày không giấu được nữa, Giang Tri Tụng không muốn phần tình cảm lớn lên cùng nhau này lại biến thành đống bùn lầy hôi thối.

Thẩm Trữ Ngọc thấy Giang Tri Tụng im lặng không động đậy, đưa cho anh chén canh hỏi: “Tri Tụng, sao ngồi ngơ ra vậy?”

Giang Tri Tụng hoàn hồn, đưa hay tay đón lấy chén canh trả lời: “Dạ nghĩ về chuyện công ty ạ.”

“Đùng tự tạo áp lực quá lớn cho mình.” Thẩm Trữ Ngọc ôm lấy Quý Hủy ngồi xuống ghế, vừa đút cho ăn vừa nói.

Giang Tri Tụng gật đầu, phát hiện bàn cơm chỉ còn ba người. Nhìn ra phòng khách thấy Hà Phùng và Quý Túc Phong đang ngồi ở ghế sofa nói chuyện, không thấy bóng dáng của Quý Diễn và Đàm Chương Viễn đâu.

Có tiếng nói chuyện vang trên lầu hai, Giang Tri Tụng buông đũa vội vã đi nhanh lên lầu.

Lên được một nữa thì nghe tiếng Quý Diễn tức giận gầm lên: “Con mẹ nó, mày còn dám bước chân đến nhà tao.”

Giang Tri Tụng đi nhanh hơn, thấy Quý Diễn đang đứng trước cửa phòng cho khách, vẻ mặt không thiện cảm nhìn Đàm Chương Viễn.

Giang Tri Tụng sợ Quý Diễn muốn đánh nhau vội bước tới đứng kế bên cậu, kéo tay lại.

Quý Diễn nghiêng đầu nhìn thấy Giang Tri Tụng, lập tức bỏ xuống ánh mắt chán ghét.



Giang Tri Tụng hỏi cậu làm sao vậy.

Quý Diễn nói: “Không có gì, anh đừng quan tâm.”

Đàm Chương Viễn một bên nhìn chăm chú gương mặt của Giang Tri Tụng, nhìn đến không chợp mắt đột nhiên bước tới, ngẩng mặt nói: “ Tôi có thể vẽ một bức tranh về anh không?”

“Không được” Quý Diễn kéo Giang Tri Tụng ra phía sau mình, nói với Đàm Chương Viễn: “Mày tránh xa anh ấy ra.”

Ánh mắt Đàm Viễn Chương nhìn lướt nhìn gương mặt Quý Diễn, chau mày hoài nghi rồi từng câu từng câu giải thích: “Tôi không phải đồng tính, tôi cũng không thích cậu.”

Quý Diễn cảm thấy cái tên Đàm Chương Viễn này mặt dầy đến cực độ vô liêm sỉ. Cậu tức giận xông tới, cũng không quan tâm Giang Tri Tụng đang có mặt ở đó, lớn tiếng chất vấn: “Mày không phải đồng tính vậy bà mẹ mày nửa đêm nửa hôm mò lên giường tao làm gì, còn quấn lấy tao muốn tao làm “nàng thơ” chó má gì cho mày”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Giang Tri Tụng bỗng dưng trầm lại, nhìn về phía Đàm Chương Viễn, ánh mắt sắc lạnh.

Đàm Chương Viễn lắc đầu, ánh mắt có chút trống rỗng, giống như thông qua Quý Diễn mà nhìn thứ gì khác, chầm rãi nói: “ Vì lúc đó câu có thể giúp tôi tìm cảm giác sáng tác, tôi rất cần thứ đó.”

Quý Diễn tức giận không nhịn được mà chửi thề.

Đàm Chương Viễn có vẻ không nhìn ra được sự phản cảm trong mắt bọn họ, đột nhiên lầm bầm: “Bây giờ tôi có rất nhiều “nàng thơ”.”

Sau đó vươn tay, định chạm vào mặt Giang Tri Tụng thì bị Quý Diễn mạnh mẽ đẩy ra: “Mày có bị bệnh không?”

Đàm Chương Viễn bị đẩy đụng vào tường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Giang Tri Tụng, Quý Diễn định giơ tay đánh người, anh liền vòng tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói: “Để anh xử lý, em xuống nhà đợi anh.”

Quý Diễn ngoan ngoãn xoay người đi xuống nhà.

Giang Tri Tụng nhìn bóng dáng Quý Diễn đi đến khi không còn thấy người nữa, mí mắt khẽ nhìn Đàm Chương Viễn vẫn đang sững sờ đứng đó, anh nắm tóc cậu ta lôi vào nhà vệ sinh.

Quý Diễn vừa đi hết cầu thang, liền nghe một tiếng “ rầm”. Trong lòng cậu lo lắng, nhớ tới thần kinh của Đàm Chương Viễn cũng không được bình thường, càng nghĩ lại càng sợ Giang Tri Tụng bị thiệt, lại nhanh chóng lên lầu.

Hành lang không một bóng người, Quý Diễn sợ hãi lớn tiếng gọi: “Giang Tri Tụng!”

Quý Diễn vừa gọi vừa tìm người, cửa phòng khách vẫn mở, Giang Tri Tụng bước ra từ căn phòng đó, thuận tay đóng cửa lại, thong thả ung dung vặn cổ tay, vẻ mặt cười nói: “A Diễn, anh ở đây.”

Quý Diễn thờ phào nhẹ nhõm, chạy nhanh tới trước mặt.

“Đàm Chương Viễn đâu?” Quý Diễn hỏi.

Giang Tri Tụng chỉ tay vào phòng nói: “Anh không nói chuyện được với cậu ta.”

Cửa không đóng chặt, vẫn còn hé ra một chút xíu. Quý Diễn nhìn qua khe hở thấy Đàm Chương Viễn đang gục mặt ở bồn rửa tay, vì dáng đứng như vậy nên không nhìn rõ được vẻ mặt của đối phương.

“Con người này rất kì lạ.” Giang Tri Tụng nắm lấy cổ tay Quý Diễn kéo đi, dùng giọng hết sức bình thản nói: “Lúc nãy anh chỉ hỏi tại sao lại đến Quý Gia, thì cậu ta nói chút nữa sẽ đi cùng với Hà Phùng đến một buổi triển lãm tranh, thời gian rất gấp, nên Hà Phùng đưa cậu ta đi cùng. Vừa nói xong thì tâm trạng đột nhiên mất khống chế, ôm lấy bồn rửa tay bắt đầu nói những câu kì lạ.”

“Nó đúng là không được bình thường.” Quý Diễn không nhìn nữa, cũng không chút do dự cũng với Giang Tri Tụng đi xuống lầu.

Ở phòng khác, Hà Phùng nhìn đồng hồ cười nói với Quý Túc Phong xin phép ra về. Bảo là đến lúc phải đi rồi, sau đó nhìn khắp nơi tìm bóng dáng của Đàm Chương Viễn.

Giang Tri Tụng ngồi đó không xa, cười nói: “Cậu ta ở trên lầu để cháu lên kêu xuống.”

Vừa dứt lời, thì thấy Đàm Chương Viễn xuất hiện ở chân cầu thang, ánh mắt trống rỗng, nhìn thấy Giang Tri Tụng ngồi ở sofa thì như bị có tật giật mình, lập tức nhìn về chỗ khác.

Hà Phùng vẫy tay gọi Đàm Chương Viễn, cậu ta đứng tại chỗ một lúc, chậm rãi cười rồi đi về phía Hà Phùng.

Hà Phùng cùng Đàm Chương Viễn đi được một lúc, Giang Tri Tụng cũng lên công ty,

Vừa tới công ty liền ra lệnh cho Chu Cần điều tra về Đàm Chương Viễn.

Khoảng 6 giờ thì có được tất cả mọi thông tin, Đàm Chương Viễn tốt nghiệp đại học, làm loạn với người nhà một trận, buổi sáng thì học vẽ tranh cùng với Hà Phùng, buổi tối thì đến quảng trường trung ương, ngồi đối diện nhưng bức tượng điêu khắc đó tập vẽ.

Đến đúng 12h, không cần biết xung quanh có người hay không, cậu ta đều bước đến hôn chân những bức tượng đó rồi mới rời đi. Ngày nào cũng như vậy.

Chu Cần còn đặc biệt nói về ánh mắt của Đàm Chương Viễn khi nhìn những tượng điều khắc, vừa nồng cháy vừa say mê.

Có chút giống các nhà nghệ thuật gia, Chu Cần nói.

Giang Tri Tụng cầm lấy tập tài liệu Chu Cần đưa qua, xem một lúc, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.

Chu Cần nói thêm: “Điều kì lạ là, Đàm Chương Viễn nhìn rất thật thà nho nhã, nhưng lại vào đồn công an mấy lần, ghi chép là tội theo dõi người qua đường.”

Chu Cần dùng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Người bị hại bao gồm trẻ nhỏ, thiếu nữ và cả người thành niên, không giới hạn nam nữ, tất cả đều là kiểu người có bề ngoài đặc biệt xuất sắc. Nhưng người bị hại chưa tới tuổi thành niên không có ý thức phản kháng, bị xâm hại sau đó liền về nói với người lớn. Người lớn báo cảnh sát thì mới bắt Đàm Chương Viễn đi, nhưng mỗi lần bị bắt không lâu sau đó, chừng vài ngày, đều được Hà Phùng nghĩ cách để đưa cậu ta ra ngoài. “

“Cứu ra ngoài với lý do Đàm Chương Viễn bị mắc chứng rối loạn tâm thần.”

Giang Tri Tụng lật tiếp vài trang, lấy bút ghi chú lại một vài chỗ mấu chốt, nhẹ nhàng nói: “Có thể lôi ra được, thì cũng có thể bắt lại được.”

Chu Cần gật đầu hiểu rõ.

Giang Tri Tụng miết tay đóng nắp bút, đóng tập tài liệu trả về cho Chu Cần, cảm xúc bỗng trở nên nặng nề: “Nếu là nghệ thuật gia, vậy hãy cho cậu ta đến đúng nơi dành cho mình mà làm nghệ thuật.”



Buổi tối Giang Tri Tụng ăn cơm ở nhà, ăn xong không được bao lâu thì Quý Diễn tới.

Quý Diễn với tay lấy một qua dâu rừng trong dĩa trái cây, dựa vào bàn làm việc vừa ăn vửa hỏi Giang Tri Tụng: “Tối nay anh đi chơi không?”

Mấy ngày nay Giang Tri Tụng rất bận, phòng thu mua có một đơn hàng linh kiện có vấn đề, tùy tiện kiểm tra thì phát hiện có mấy người ăn tiền trong đơn hàng đó nên hiện tại rất bận rộn xử lý.

Quý Diễn nhún vai, cũng không nói gì thêm.

Giang Tri Tụng tiếp tục xử lý công việc, Quý Diễn cũng không vội đi, cuộn tròn trên ghế sofa chơi điện thoại.

Giang Tri Tụng nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc, khuỷu tay để trên mặt bàn, hai bàn tay đan vào nhau, nhìn Quý Diễn một lúc lại gọi cậu một tiếng.

Quý Diễn ngẫng đầu lên nhìn, cho rằng Giang Tri Tụng có việc gì đó, liền đi đến trước mặt anh.

Giang Tri Tụng dùng ngữ khí hết sức nhẹ nhàng nói: “Chuyện của Đàm Chương Viễn, sao em không nói với anh?”

Quý Diễn không nghĩ Giang Tri Tụng lại để ý chuyện này, liền nói: “Mất mặt chết đi được, em không nói được.”

Giang Tri Tụng không hề chớp mắt nhìn Quý Diễn, cũng không nói gì thêm.

Khi Giang Tri Tụng không cười, chỉ hơi mím môi khiến anh tự dưng trở nên xa cách, Quý Diễn không quen nhìn anh như vậy.

“Lúc đấy anh giận em là vì em quá nóng tính.” Quý Diễn quan sát biểu cảm của Giang Tri Tụng một lúc, sợ anh không vui, tiếp tục giải thích.

“Em chửi nó đúng là có chút hơi quá đáng, nhưng em đấm nó không dùng hết lực, cũng chọn những chỗ không dễ bị thương mà đấm.”

Quý Diễn nghĩ một chút, lại nói: “Tính khí của em cũng không phải tệ vậy, nếu nó không như thế, em còn định làm bạn với nó.”

“Tính tình của em rất tốt, cũng không cần phải làm bạn với cậu ta.” Giang Tri Tụng đứng lên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

“Là tại anh lúc đó bị ma nhập nên mới nói em như vậy.”

Quý Diễm ừm một tiếng.

Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn hỏi: “Cậu ta quấy rối em bao nhiêu lần?”

Quý Diễn không muốn nói nhưng Giang Tri Tụng cứ nhìn chằm chằm, nhìn đến mức  bản thân có chút mất tự nhiên, cuối cũng một năm một mười nói hết ra.

Giang Tri Tụng hỏi lại: “Lúc đó có phải em rất sợ không?”

Quý Diễn cứng miệng trả lời: “Không có, em chỉ thấy ghê tởm.”

“Em còn giả vờ.” Giang Tri Tụng thở dài, xoa đầu Quý Diễn: “Nếu lúc đó anh biết được lý do em đánh người thì anh sẽ không cản em, nhưng cái gì em cũng không nói cho anh biết.”

Quý Diễn tính tình nóng nảy, tóc vừa mỏng vừa mềm, sờ vào cảm giác rất thích, Giang Tri Tụng cúi đầu, không vội vàng từ tốn xoa xoa tóc cậu.

Quý Diễn cảm giác bị Giang Tri Tụng sờ như một con chó, né qua một bên, lẩm bẩm nói: “Tật xấu gì thế này, đàn ông con trai có thể để người khác tùy tiện sờ tóc sao?”

Tay của Giang Tri Tụng đột nhiên rơi vào không trung.

Quý Diễn vươn tay nhanh như chớp xoa tóc Giang Tri Tụng, nở nụ cười của kẻ chiến thắng.

Lúc Quý Diễn đưa tay về không cẩn thận đụng phải tập tài liệu trên bàn Giang Tri Tụng, lúc cúi xuống nhặt thì nghe Giang Tri Tụng nói: “Thật ra không phải là em kì thị gay.”

Quý Diễn ngẩng đầu có chút mờ mịt, không rõ Giang Tri Tụng vì cái gì tự dưng lại nói những điều này.

Giang Tri Tụng lại nhìn Quý Diễn, nói tiếp: “Em chỉ là bị những hành động biến thái này dọa sợ, nếu đổi lại đối phương là nữ giới, em cũng sẽ cảm thấy sợ hãi và chán ghét.”

Quý Diễn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, phát hiện đúng thật là như vậy, liền đáp: “Thôi được rồi, đúng là em không nên vơ đũa cả nắm.”

Hai người nói về Đàm Chương Viễn một lúc, lại nói về vấn đề đồng tính.

Giang Tri Tụng cử chỉ ngay thẳng, ăn nói rõ ràng, chỉ ít ỏi vài câu đã biểu đạt thái độ kiên định, thấu hiểu, và ủng hộ.

Quý Diễn cũng không cảm thấy lạ.

Giang Tri Tụng hàng năm đều gửi đi từ thiện một số tiền, chủ yếu về phúc lợi bảo về quyền trẻ em. Ví dụ như những dự án từ thiện bảo vệ trẻ em ở nông thôn, các dự án phúc lợi cho các em bé khuyết tật, hay dự án về khám chữa bệnh….

Quý Diễn có tham gia cùng anh một lần, phát hiện Giang Tri Tụng rất kiên nhẫn với con nít, có những lúc bị trẻ con vậy quanh hỏi những câu hỏi ngô nghê, anh vẫn kiên nhẫn nghiêm túc trả lời.

Khi nói chuyện với các em Giang Tri Tụng còn cố tình nói chậm lại, không những thế mà còn quỳ hẳn người xuống, để có thể đối diện nhìn vào mắt các em.

Trong trí nhớ của Quý Diễn, Giang Tri Tụng luôn là như thế, có tấm lòng bác ái lại dịu dàng, kể cả trong công việc môi trường lừa gạt lẫn nhau, nhưng anh vẫn đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc như vậy.

Ở trong lòng Quý Diễn, Giang Tri Tụng không có một khuyết điểm nào. Bệnh ở sạch và chứng rối loạn cưỡng chế không tính là khuyết điểm, anh là một con người hết sức hoàn hảo.

Anh đồng tình đối với vấn đề đồng tính luyến ái cũng là một chuyện hết sức bình thường.

Quý Diễn rất dễ bị Giang Tri Tụng ảnh hưởng, nghe anh nói một lúc, cậu chân thành khen ngợi liền nói tiếp: “Em phát hiện tư duy của anh rất tiến bộ, người người bình đẳng, đúng là không nên kì thị.”

Giang Tri Tụng không tiếp lời, chỉ nhìn Quý Diễn cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Đừng Có Qua Đây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook