Chương 32: Đút cơm ăn
Tam Nguyệt Đào Hồ
02/01/2022
Từ lúc con chó bị mất khống chế, Giang Tri Tụng đã bắt đầu chạy nhanh về phía này, mắt vừa thấy Quý Diễn ngã xuống, sợi dây lý trí trong đây anh ngay lập tức đứt rời.
Giang Tri Tụng liều mạng điên cuồng chạy, giây phút cuối cùng chụp được dây dắt chó mạnh bạo kéo ngược về, chỉ thiếu một chút là hàm răng chó đã cắn xuyên qua áo Quý Diễn.
Golden bị kéo ngược lại, buông tha Quý Diễn, quay ngược lại công kích Giang Tri Tụng.
Một chó một người lăn lộn đến cùng, Golden nhìn có vẻ hiền hòa nhưng khi lực cắn rất mạnh cũng may Giang Tri Tụng có sức chống cự, tránh rất nhanh, lần nào cũng né được.
Sau khi Quý Diễn hoàn hiền, liền chạy đến giúp đỡ Giang Tri Tụng, lúc này Hứa An Gia cầm hộp bánh trứng đi về, nhìn thấy tình hình liền phóng như bay qua giữ chó lại.
Golden tuy hung dữ nhưng khi thấy chủ thì lại ngoan ngoãn để Hứa An Gia ôm.
Cậu bạn nhỏ bị dọa sợ hãi, ngồi dưới đất gào khóc. Quý Diễn cũng sợ hãi, theo bản năng bổ nhào lên người ôm lấy Giang Tri Tụng.
Nhìn anh lúc đó khá chật vật, tóc tai loạn xạ, mặt mũi đầy đất cát, quần áo xộc xệch, anh ôm Quý Diễn vào lòng, cũng hết sức lo sợ, tỉ mỉ kiểm tra Quý Diễn có bị thương chỗ nào không.
Quý Diễn vẫn còn hơi sợ hãi, miệng liên tục lầm bầm chửi: “Má nó hù chết em rồi.”
“Không sao rồi, A Diễn.” Giang Tri Tụng khẩn trương ôm chặt Quý Diễn: “Không có việc gì rồi.”
Hứa An Gia ngồi xổm trên mặt đất dỗ cậu bạn nhỏ, Giang Tri Tụng nói với hắn: “Hứa An Gia, cậu lo bên này đi, tôi dẫn Quý Diễn đi ăn.”
Hứa An Gia thấy Quý Diễn bị dọa thành như vậy, lòng cảm thấy áy náy, vội vàng gật đầu.
Giang Tri Tụng nửa đỡ nửa ôm, đưa Quý Diễn ra xe, Giang Tri Tụng không khởi động xe đi ngay mà lấy khăn giấy đưa cậu lau mồ hôi, sau đó nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi.
“Làm em sợ muốn chết.” Quý Diễn siết chặt tay Giang Tri Tụng, trên mặt vẫn còn sợ: “Em còn tưởng con chó đó sẽ cạp đầu em rồi.”
Giang Tri Tụng đưa người qua để cậu dựa vào, ghé vào tai cậu dỗ ngọt. Trên người Giang Tri Tụng có một loại mùi hương khiến người khác an tâm. Vừa nhích lại gần, Quý Diễn đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Chờ một lúc lâu sau, Quý Diễn trở nên bình tĩnh lại, tiếng hít thở cũng trở nên từ tốn hơn.
Động tác vỗ lưng an ủi cũng theo đó chậm lại.
Giang Tri Tụng cúi đầu gọi: “A Diễn.”
Lúc anh gọi tên cậu, thật sự không có ý nhấn cuối âm nhưng vì giọng anh trầm ấm nên lúc nghe hơi đặc biệt.
Quý Diễn bị âm thanh của Giang Tri Tụng gãi ngứa bên tai, lúc này mới phát hiện bản thân mình đang rất gần anh, còn nắm tay anh, mặt gần như cọ sát cổ, nhìn có vẻ muốn dán mình lên người anh.
Ở ngoài trời nắng nóng, trong xe có điều hòa, gió lạnh thổi thẳng vào đầu Quý Diễn nhưng cũng không thể giúp cậu hạ nhiệt, càng thổi gương mặt cậu lại càng ửng hồng.
Bởi vì cái tư thế này quá là mẹ nó ẻo lả quá trời ơi.
Quý Diễn đã từng ăn thịt heo nhưng chưa nhìn thấy heo chạy, nếu so các cô thiếu nữ yêu kiều thích làm nũng với hình ảnh này, chắc cũng kém đến chín mười phần
*Đã từng ăn thịt heo, chưa từng thấy heo chạy: là một câu nói dân gian đại ý là bản thân chưa trải qua sự việc đó nhưng chính mắt nhìn thấy, cũng được xem là có chút hiểu biết
Quý Diễn lập tức tự mắng mình vài câu rồi lập tức buông tay, quay trở lại ghế ngồi ngay ngắn.
Sắc mặt Quý Diễn chỉ cần thay đổi một chút là Giang Tri Tụng biết ngay cậu đang nghĩ gì, muốn cười nhưng phải nhịn xuống, chạm nhẹ lên mặt Quý Diễn nói: “Nóng quá đi.”
Quý Diễn hất tay anh ra, gượng gạo: “Em đói rồi, đi ăn cơm, em muốn đi ăn cơm.”
Giang Tri Tụng bỗng nhưng hạ người, cả người đè về phía Quý Diễn. Không gian trong xe chỉ có nhiêu đó, Giang Tri Tụng lại vai rộng chân dài, ép sát như vậy cảm giác bị áp bức khủng khiếp, Quý Diễn cảm thấy như gặp quân địch, cả người căng cứng.
“Thắt dây an toàn.” Giang Tri tụng kéo tay Quý Diễn lên để cắm chốt dây an toàn.
Hơi thở nóng rực của anh phà trên mặt cậu, lúc nói chuyện tưởng chừng môi còn chạm nhẹ lên chóp mũi, tim cậu đập nhanh, so với lúc bị chó dọa còn nhanh hơn.
Má, đụng trúng mũi chưa?
Giang Tri Tụng cố ý phải không.
Giang Tri Tụng quét mắt nhìn sắc mặt Quý Diễn, thấy không phản kháng liền ngồi thẳng lại vào ghế lái, hỏi: “Sao tự nhiên Hứa An Gia lại nuôi chó?”
Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng vẫn như không có chuyện gì, cậu tạm dừng lại những suy nghĩ vừa nãy, định nói là của Thẩm Tiêu tặng vật định tình, nhưng chữ vừa tới miệng lại sửa lại nói là: “Tự dưng thích, muốn mua một con chó canh cửa, nhưng bây giờ em rất ghét nó.”
Giang Tri Tụng biết Quý Diễn không thích động vật.
Dùng cách của Phật Giáo nói, Quý Diễn với động vật không có duyên lắm, trước kia đi chơi ở khu sinh thái, tản bộ thì bị vịt đuổi chạy, nhặt trứng thì bị gà mổ, đến câu cá cũng chưa bao giờ câu được con cá nào.
Giang Tri Tụng định nói gì thêm, Quý Diễn định giả vờ ngủ thì mắt liến thấy trên tay Giang Tri Tụng có vết thương đang chảy máu.
Trong lòng cậu như bị ai nhéo, bắt anh lập tức dừng xe.
Giang Tri Tụng không biết chuyện gì nhưng vẫn lập tức dừng xe, hỏi Quý Diễn có chuyện gì vậy.
Quý Diễn nắm lấy cổ tay anh, xắn tay áo lên cao thì thấy vết thương, gấp gáp nói: “Má, anh bị chó cắn rồi hả?”
Giang Tri Tụng cúi đầu nhìn vết thương, cũng không sâu lắm, chắc là lúc tránh bị xước thôi. Giang Tri Tụng chỉ chăm chăm để ý Quý Diễn, cũng không để ý những chuyện khác, bây giờ được hỏi tới mới có cảm giác đau, nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình thường không bao giờ hốt hoảng như lúc kiểm tra vết thương cho Quý Diễn, ngược lại còn trấn an cậu: “Anh không sao, không đau.”
Quý Diễn khẩn trương nói: “Không được, anh phải đi tiêm ngừa chó dại.”
“Bây giờ không đi ăn cơm nữa, chúng ta đi bệnh viện.” Quý Diễn nói: “Bây giờ anh rẽ trái cho em.”
Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn, hành động của cậu hoảng loạn, trong mắt đều là thấp thỏm bất an. Giang Tri Tụng nói: “A Diễn, em quan tâm đến anh sao?”
“Bà mẹ anh thật phí lời.” Quý Diễn dừng lại một lúc lại nói tiếp: “Dù sao chúng ta cũng là anh em nhiều năm nay.”
“Em biết anh không cần loại quan tâm đó mà, phải không?”
Giang Tri Tụng không chớp mắt, nhìn chằm chằm Quý Diễn.
Cậu im bặt không nói gì.
Sự im lặng trong xe chỉ kéo dài vài giây.
Bàn tay anh buông thõng trên ghế, ngón tay cong cong lên, nhìn rất thê thảm tội nghiệp.
“Chúng ta nhanh đi bệnh viện đi.” Bây giờ Quý Diễn cũng không muốn anh lái xe nữa, sốt ruột đòi đổi ghế, đạp ga đi thẳng tới bệnh viện gần nhất.
Xử lý xong vết thương, Quý Diễn đưa Giang Tri Tụng đi chích ngừa chó dại, ra khỏi bệnh viện cũng hơn một giờ chiều.
Quý Diễn cũng không còn tâm trạng đi ăn món Nhật nên cùng Giang Tri Tụng tìm đại một nhà hàng gần bệnh viện ăn trưa.
Là một nhà hàng nhỏ, diện tích không lớn nhưng lại rất sạch sẽ, khách trong tiệm không nhiều, Giang Tri Tụng gọi một vài món, rất nhanh sau đó đã được bưng lên.
Đậu hũ Tứ Xuyên, đậu Hà Lan xào ớt, vịt kho nồi đất và một bát canh thịt viên.
Giang Tri Tụng bị cắn ở tay phải, cầm đũa khá khó khăn cho nên phải dùng bằng tay trái.
Quý Diễn ăn được một nửa chén cơm, nhìn động tác Giang Tri Tụng quá vụng về, không gắp được thức ăn, hao tâm tổn sức lắm mới gắp được vào chén, chưa kịp đưa vào miệng không cẩn thận làm rớt chiếc đũa.
Cậu nhìn Giang Tri Tụng rồi thở dài, cúi người lụm đũa bỏ sang một bên, cũng không tiếp tục ăn nữa.
Quý Diễn cảm thấy Giang Tri Tụng ngốc chết đi được, ngó trái ngó phải một lúc thấy trong tiệm cũng chỉ có vài người mà lại còn ngồi rất xa họ, bà chủ thì ngồi phía sau quầy tính tiền cũng không nhìn thấy ở bên này, liền kéo ghế dịch sang ngồi kế bên Giang Tri Tụng.
Giang Tri Tụng có chút khó hiểu hỏi: “A Diễn, sao em không ăn tiếp?”
Quý Diễn giật chén cơm trước mặt Giang Tri Tụng, gắp thịt vịt vào trong chén, mất tự nhiên nói: “Lo anh đói chết.”
Giang Tri Tụng nói không đói, rồi lại nói với Quý Diễn: “Em ăn xong trước đi.”
Quý Diễn lười tranh luận với anh nên nhanh chóng ăn xong phần cơm của mình, rồi lại cầm chén cơm của Giang Tri Tụng.
Trong tiệm đột nhiên tới không ít người, đều mặc đồng phục, chắc là học sinh cấp ba ở gần đây, Quý Diễn cầm chén dừng lại một chút.
Giang Tri Tụng thấy được sự do dự của Quý Diễn, liền tránh qua một bên nói: “Người đông như vậy, thôi anh không ăn nữa, như vậy thật mất mặt.”
Quý Diễn không thể tin được, đến em còn chưa thấy mất mặt mà anh còn dám cảm thấy mất mặt.
Cậu ra lệnh nói: “HÁ MỒM.”
Giang Tri Tụng nghiêng người, làm như đang bị ép buộc, không tình nguyện há miệng.
Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng có vẻ mặt kháng cự, tâm lý phản nghịch tự dưng nổi lên. Giang Tri Tụng không cho cậu đút cơm, cậu nhất định phải đút, một chén không đủ, cậu phải đút anh ăn hai chén.
Càng về sau, tốc độ ăn của Giang Tri Tụng càng ngày càng chậm.
Quý Diễn cầm chén, thấy không được tự nhiên tại vì cứ có người nhìn qua đây, giống như xem khỉ vậy.
Nhưng nhìn Giang Tri Tụng còn mất tự nhiên hơn, chau mày chau mặt, nhìn tới nhìn lui như là sợ bị ai phát hiện vậy.
Vì thế cho nên Quý Diễn quyết định kéo dài thời gian ăn hơn nữa.
Kết quả của sự kéo dài đó là tới giờ cơm tối, Giang Tri Tụng hoàn toàn không đụng đũa.
Quý Túc Phong hỏi mấy câu thì Giang Tri Tụng bảo là do lúc trưa ăn hơi nhiều nên bây giờ không đói bụng.
Quý Diễn liếc mắt nhìn anh, cũng không nói gì.
Giang Tri Tụng thật sự không đói, lúc trưa anh cứ tưởng là Quý Diễn sẽ sớm mất kiên nhẫn, giỏi lắm là chỉ đút được nửa chén cơm. Ai mà ngờ Quý Diễn cứ ngồi như vậy trước mặt anh, từng muỗng từng muỗng hơn cả tiếng đồng hồ, ăn xong còn lấy khăn lau miệng cho anh.
Giang Tri Tụng không cách nào từ chối, một bữa ăn bằng ba bữa, bây giờ bụng vẫn còn no căng.
Vì vết thương do chó cắn không được băng bó, lúc Giang Tri Tụng giơ tay lên không cẩn thận để Thẩm Ninh Ngọc nhìn thấy được, vừa liếc thấy liền hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Giang Tri Tụng đáp: “Lúc cháu đi về có chút chuyện ngoài ý muốn, đã xử lý xong rồi, không có việc gì ạ.”
Quý Diễn biết Giang Tri Tụng muốn giấu bởi vì Giang Trị Tụng quá quen rồi, bất kể chuyện gì xảy ra, anh chưa bao giờ tranh công hay kể lể, đều xem mọi chuyện như lẽ đương nhiên.
Nhưng Quý Diễn không phải là người như vậy, cậu mà đối tốt với ai là thiếu điều muốn cầm loa đi tuyên cáo thiên hạ, cậu cũng hy vọng người khác biết chuyện nên tiếp lời anh nói: “Hứa An Gia mang chó lên công ty, con chó đó tự nhiên nổi điên lên, vốn dĩ là muốn cắn con nhưng Giang Tri Tụng đỡ cho con.”
Quý Túc Phong đang uống canh, muỗng vừa chạm đến chén phát ra âm vang thanh thúy.
Quý Túc Phong đứng dậy, đi đến trước mặt Giang Tri Tụng, cẩn thận xem lại vết thương của anh, lại hỏi về tình hình lúc đó.
Giang Tri Tụng chỉ nói vài câu, Quý Túc Phong nghe xong không nói gì liếc mắt liếc Quý Diễn.
Giang Tri Tụng nói ra nhẹ nhàng nhưng tình hình lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm, Quý Túc Phong cũng có thể đoán được.
Quý Diễn nhìn Quý Túc Phong một lúc không nói gì bèn hỏi: “Ba, ba sao vậy?”
Quý Túc Phong không thèm để ý đến cậu, quay về chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Quý Diễn thở dài, từ hôm ở Liêu Thành trở về, ba cậu bắt đầu trở nên khó hiểu, lâu lâu lại nhăn mày nhăn mặt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian gần đây, việc mà làm Quý Túc Phong không vui chỉ có là vì cậu đập Phùng Hiểu Nam một trận, đêm qua muộn quá nên Quý Diễn cũng chưa kịp tìm ba mình xin lỗi, sáng nay ngủ dậy thì Quý Túc Phong đã lên công ty, đến giờ ăn tối cậu mới gặp được ba mình.
Quý Diễn cũng định chờ ăn cơm xong, cậu sẽ tìm ba mình để nói chuyện, mối quan hệ hai cha con trước giờ vẫn rất tốt, là cha con mà cũng là bạn bè.
Từ nhỏ đến lớn ngoài trừ những vấn đề về nguyên tắc làm người cơ bản thì Quý Túc Phong cũng không kiểm soát quá nhiều, Quý Diễn kiếm chuyện thì nhiều lắm ba cậu cũng chỉ giả vờ la mắng vài cậu, qua rồi lại thôi.
Tự nhiên bây giờ lại không quan tâm đến cậu, Quý Diễn cảm thấy thật khó chịu.
Ăn cơm xong, Quý Diễn còn chưa kịp mở miệng, lại thấy Quý Túc Phong gọi Giang Tri Tụng vào phòng, cậu đoán hai người họ chắc sẽ bàn chuyện công việc, nên không đi theo.
Quý Diễn đi đến phòng bếp rửa tay, quay đầu thấy Quý Hủy đút tay vào túi cà lơ phất phơ lượn qua lượn lại ở ghế sô pha xem phim hoạt hình, nhịn không được cười thành tiếng, liền đi qua nựng nhẹ má em gái, nói với Thẩm Ninh Ngọc: “Mẹ, về sau mẹ đừng có cho Quý Hủy chơi với cái thằng Từ Nhị Hổ kế bên nhà nữa, mẹ coi bây giờ nhìn nó giống cái gì nè.”
Quý Diễn đang cười thì nghe giọng của Quý Túc Phong từ lầu hai truyền xuống: “Quý Diễn, con lên đây.”
Quý Diễn ngẩng đầu thấy ba mình đang đứng ở lan can nhìn mình, đôi mắt thâm sâu khó hiểu.
Quý Diễn trong lòng buồn bực, làm cái gì vậy? Gọi cả tên lẫn họ, nghe như đang muốn kiếm cậu tính sổ vậy.
Giang Tri Tụng liều mạng điên cuồng chạy, giây phút cuối cùng chụp được dây dắt chó mạnh bạo kéo ngược về, chỉ thiếu một chút là hàm răng chó đã cắn xuyên qua áo Quý Diễn.
Golden bị kéo ngược lại, buông tha Quý Diễn, quay ngược lại công kích Giang Tri Tụng.
Một chó một người lăn lộn đến cùng, Golden nhìn có vẻ hiền hòa nhưng khi lực cắn rất mạnh cũng may Giang Tri Tụng có sức chống cự, tránh rất nhanh, lần nào cũng né được.
Sau khi Quý Diễn hoàn hiền, liền chạy đến giúp đỡ Giang Tri Tụng, lúc này Hứa An Gia cầm hộp bánh trứng đi về, nhìn thấy tình hình liền phóng như bay qua giữ chó lại.
Golden tuy hung dữ nhưng khi thấy chủ thì lại ngoan ngoãn để Hứa An Gia ôm.
Cậu bạn nhỏ bị dọa sợ hãi, ngồi dưới đất gào khóc. Quý Diễn cũng sợ hãi, theo bản năng bổ nhào lên người ôm lấy Giang Tri Tụng.
Nhìn anh lúc đó khá chật vật, tóc tai loạn xạ, mặt mũi đầy đất cát, quần áo xộc xệch, anh ôm Quý Diễn vào lòng, cũng hết sức lo sợ, tỉ mỉ kiểm tra Quý Diễn có bị thương chỗ nào không.
Quý Diễn vẫn còn hơi sợ hãi, miệng liên tục lầm bầm chửi: “Má nó hù chết em rồi.”
“Không sao rồi, A Diễn.” Giang Tri Tụng khẩn trương ôm chặt Quý Diễn: “Không có việc gì rồi.”
Hứa An Gia ngồi xổm trên mặt đất dỗ cậu bạn nhỏ, Giang Tri Tụng nói với hắn: “Hứa An Gia, cậu lo bên này đi, tôi dẫn Quý Diễn đi ăn.”
Hứa An Gia thấy Quý Diễn bị dọa thành như vậy, lòng cảm thấy áy náy, vội vàng gật đầu.
Giang Tri Tụng nửa đỡ nửa ôm, đưa Quý Diễn ra xe, Giang Tri Tụng không khởi động xe đi ngay mà lấy khăn giấy đưa cậu lau mồ hôi, sau đó nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng an ủi.
“Làm em sợ muốn chết.” Quý Diễn siết chặt tay Giang Tri Tụng, trên mặt vẫn còn sợ: “Em còn tưởng con chó đó sẽ cạp đầu em rồi.”
Giang Tri Tụng đưa người qua để cậu dựa vào, ghé vào tai cậu dỗ ngọt. Trên người Giang Tri Tụng có một loại mùi hương khiến người khác an tâm. Vừa nhích lại gần, Quý Diễn đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Chờ một lúc lâu sau, Quý Diễn trở nên bình tĩnh lại, tiếng hít thở cũng trở nên từ tốn hơn.
Động tác vỗ lưng an ủi cũng theo đó chậm lại.
Giang Tri Tụng cúi đầu gọi: “A Diễn.”
Lúc anh gọi tên cậu, thật sự không có ý nhấn cuối âm nhưng vì giọng anh trầm ấm nên lúc nghe hơi đặc biệt.
Quý Diễn bị âm thanh của Giang Tri Tụng gãi ngứa bên tai, lúc này mới phát hiện bản thân mình đang rất gần anh, còn nắm tay anh, mặt gần như cọ sát cổ, nhìn có vẻ muốn dán mình lên người anh.
Ở ngoài trời nắng nóng, trong xe có điều hòa, gió lạnh thổi thẳng vào đầu Quý Diễn nhưng cũng không thể giúp cậu hạ nhiệt, càng thổi gương mặt cậu lại càng ửng hồng.
Bởi vì cái tư thế này quá là mẹ nó ẻo lả quá trời ơi.
Quý Diễn đã từng ăn thịt heo nhưng chưa nhìn thấy heo chạy, nếu so các cô thiếu nữ yêu kiều thích làm nũng với hình ảnh này, chắc cũng kém đến chín mười phần
*Đã từng ăn thịt heo, chưa từng thấy heo chạy: là một câu nói dân gian đại ý là bản thân chưa trải qua sự việc đó nhưng chính mắt nhìn thấy, cũng được xem là có chút hiểu biết
Quý Diễn lập tức tự mắng mình vài câu rồi lập tức buông tay, quay trở lại ghế ngồi ngay ngắn.
Sắc mặt Quý Diễn chỉ cần thay đổi một chút là Giang Tri Tụng biết ngay cậu đang nghĩ gì, muốn cười nhưng phải nhịn xuống, chạm nhẹ lên mặt Quý Diễn nói: “Nóng quá đi.”
Quý Diễn hất tay anh ra, gượng gạo: “Em đói rồi, đi ăn cơm, em muốn đi ăn cơm.”
Giang Tri Tụng bỗng nhưng hạ người, cả người đè về phía Quý Diễn. Không gian trong xe chỉ có nhiêu đó, Giang Tri Tụng lại vai rộng chân dài, ép sát như vậy cảm giác bị áp bức khủng khiếp, Quý Diễn cảm thấy như gặp quân địch, cả người căng cứng.
“Thắt dây an toàn.” Giang Tri tụng kéo tay Quý Diễn lên để cắm chốt dây an toàn.
Hơi thở nóng rực của anh phà trên mặt cậu, lúc nói chuyện tưởng chừng môi còn chạm nhẹ lên chóp mũi, tim cậu đập nhanh, so với lúc bị chó dọa còn nhanh hơn.
Má, đụng trúng mũi chưa?
Giang Tri Tụng cố ý phải không.
Giang Tri Tụng quét mắt nhìn sắc mặt Quý Diễn, thấy không phản kháng liền ngồi thẳng lại vào ghế lái, hỏi: “Sao tự nhiên Hứa An Gia lại nuôi chó?”
Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng vẫn như không có chuyện gì, cậu tạm dừng lại những suy nghĩ vừa nãy, định nói là của Thẩm Tiêu tặng vật định tình, nhưng chữ vừa tới miệng lại sửa lại nói là: “Tự dưng thích, muốn mua một con chó canh cửa, nhưng bây giờ em rất ghét nó.”
Giang Tri Tụng biết Quý Diễn không thích động vật.
Dùng cách của Phật Giáo nói, Quý Diễn với động vật không có duyên lắm, trước kia đi chơi ở khu sinh thái, tản bộ thì bị vịt đuổi chạy, nhặt trứng thì bị gà mổ, đến câu cá cũng chưa bao giờ câu được con cá nào.
Giang Tri Tụng định nói gì thêm, Quý Diễn định giả vờ ngủ thì mắt liến thấy trên tay Giang Tri Tụng có vết thương đang chảy máu.
Trong lòng cậu như bị ai nhéo, bắt anh lập tức dừng xe.
Giang Tri Tụng không biết chuyện gì nhưng vẫn lập tức dừng xe, hỏi Quý Diễn có chuyện gì vậy.
Quý Diễn nắm lấy cổ tay anh, xắn tay áo lên cao thì thấy vết thương, gấp gáp nói: “Má, anh bị chó cắn rồi hả?”
Giang Tri Tụng cúi đầu nhìn vết thương, cũng không sâu lắm, chắc là lúc tránh bị xước thôi. Giang Tri Tụng chỉ chăm chăm để ý Quý Diễn, cũng không để ý những chuyện khác, bây giờ được hỏi tới mới có cảm giác đau, nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình thường không bao giờ hốt hoảng như lúc kiểm tra vết thương cho Quý Diễn, ngược lại còn trấn an cậu: “Anh không sao, không đau.”
Quý Diễn khẩn trương nói: “Không được, anh phải đi tiêm ngừa chó dại.”
“Bây giờ không đi ăn cơm nữa, chúng ta đi bệnh viện.” Quý Diễn nói: “Bây giờ anh rẽ trái cho em.”
Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn, hành động của cậu hoảng loạn, trong mắt đều là thấp thỏm bất an. Giang Tri Tụng nói: “A Diễn, em quan tâm đến anh sao?”
“Bà mẹ anh thật phí lời.” Quý Diễn dừng lại một lúc lại nói tiếp: “Dù sao chúng ta cũng là anh em nhiều năm nay.”
“Em biết anh không cần loại quan tâm đó mà, phải không?”
Giang Tri Tụng không chớp mắt, nhìn chằm chằm Quý Diễn.
Cậu im bặt không nói gì.
Sự im lặng trong xe chỉ kéo dài vài giây.
Bàn tay anh buông thõng trên ghế, ngón tay cong cong lên, nhìn rất thê thảm tội nghiệp.
“Chúng ta nhanh đi bệnh viện đi.” Bây giờ Quý Diễn cũng không muốn anh lái xe nữa, sốt ruột đòi đổi ghế, đạp ga đi thẳng tới bệnh viện gần nhất.
Xử lý xong vết thương, Quý Diễn đưa Giang Tri Tụng đi chích ngừa chó dại, ra khỏi bệnh viện cũng hơn một giờ chiều.
Quý Diễn cũng không còn tâm trạng đi ăn món Nhật nên cùng Giang Tri Tụng tìm đại một nhà hàng gần bệnh viện ăn trưa.
Là một nhà hàng nhỏ, diện tích không lớn nhưng lại rất sạch sẽ, khách trong tiệm không nhiều, Giang Tri Tụng gọi một vài món, rất nhanh sau đó đã được bưng lên.
Đậu hũ Tứ Xuyên, đậu Hà Lan xào ớt, vịt kho nồi đất và một bát canh thịt viên.
Giang Tri Tụng bị cắn ở tay phải, cầm đũa khá khó khăn cho nên phải dùng bằng tay trái.
Quý Diễn ăn được một nửa chén cơm, nhìn động tác Giang Tri Tụng quá vụng về, không gắp được thức ăn, hao tâm tổn sức lắm mới gắp được vào chén, chưa kịp đưa vào miệng không cẩn thận làm rớt chiếc đũa.
Cậu nhìn Giang Tri Tụng rồi thở dài, cúi người lụm đũa bỏ sang một bên, cũng không tiếp tục ăn nữa.
Quý Diễn cảm thấy Giang Tri Tụng ngốc chết đi được, ngó trái ngó phải một lúc thấy trong tiệm cũng chỉ có vài người mà lại còn ngồi rất xa họ, bà chủ thì ngồi phía sau quầy tính tiền cũng không nhìn thấy ở bên này, liền kéo ghế dịch sang ngồi kế bên Giang Tri Tụng.
Giang Tri Tụng có chút khó hiểu hỏi: “A Diễn, sao em không ăn tiếp?”
Quý Diễn giật chén cơm trước mặt Giang Tri Tụng, gắp thịt vịt vào trong chén, mất tự nhiên nói: “Lo anh đói chết.”
Giang Tri Tụng nói không đói, rồi lại nói với Quý Diễn: “Em ăn xong trước đi.”
Quý Diễn lười tranh luận với anh nên nhanh chóng ăn xong phần cơm của mình, rồi lại cầm chén cơm của Giang Tri Tụng.
Trong tiệm đột nhiên tới không ít người, đều mặc đồng phục, chắc là học sinh cấp ba ở gần đây, Quý Diễn cầm chén dừng lại một chút.
Giang Tri Tụng thấy được sự do dự của Quý Diễn, liền tránh qua một bên nói: “Người đông như vậy, thôi anh không ăn nữa, như vậy thật mất mặt.”
Quý Diễn không thể tin được, đến em còn chưa thấy mất mặt mà anh còn dám cảm thấy mất mặt.
Cậu ra lệnh nói: “HÁ MỒM.”
Giang Tri Tụng nghiêng người, làm như đang bị ép buộc, không tình nguyện há miệng.
Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng có vẻ mặt kháng cự, tâm lý phản nghịch tự dưng nổi lên. Giang Tri Tụng không cho cậu đút cơm, cậu nhất định phải đút, một chén không đủ, cậu phải đút anh ăn hai chén.
Càng về sau, tốc độ ăn của Giang Tri Tụng càng ngày càng chậm.
Quý Diễn cầm chén, thấy không được tự nhiên tại vì cứ có người nhìn qua đây, giống như xem khỉ vậy.
Nhưng nhìn Giang Tri Tụng còn mất tự nhiên hơn, chau mày chau mặt, nhìn tới nhìn lui như là sợ bị ai phát hiện vậy.
Vì thế cho nên Quý Diễn quyết định kéo dài thời gian ăn hơn nữa.
Kết quả của sự kéo dài đó là tới giờ cơm tối, Giang Tri Tụng hoàn toàn không đụng đũa.
Quý Túc Phong hỏi mấy câu thì Giang Tri Tụng bảo là do lúc trưa ăn hơi nhiều nên bây giờ không đói bụng.
Quý Diễn liếc mắt nhìn anh, cũng không nói gì.
Giang Tri Tụng thật sự không đói, lúc trưa anh cứ tưởng là Quý Diễn sẽ sớm mất kiên nhẫn, giỏi lắm là chỉ đút được nửa chén cơm. Ai mà ngờ Quý Diễn cứ ngồi như vậy trước mặt anh, từng muỗng từng muỗng hơn cả tiếng đồng hồ, ăn xong còn lấy khăn lau miệng cho anh.
Giang Tri Tụng không cách nào từ chối, một bữa ăn bằng ba bữa, bây giờ bụng vẫn còn no căng.
Vì vết thương do chó cắn không được băng bó, lúc Giang Tri Tụng giơ tay lên không cẩn thận để Thẩm Ninh Ngọc nhìn thấy được, vừa liếc thấy liền hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Giang Tri Tụng đáp: “Lúc cháu đi về có chút chuyện ngoài ý muốn, đã xử lý xong rồi, không có việc gì ạ.”
Quý Diễn biết Giang Tri Tụng muốn giấu bởi vì Giang Trị Tụng quá quen rồi, bất kể chuyện gì xảy ra, anh chưa bao giờ tranh công hay kể lể, đều xem mọi chuyện như lẽ đương nhiên.
Nhưng Quý Diễn không phải là người như vậy, cậu mà đối tốt với ai là thiếu điều muốn cầm loa đi tuyên cáo thiên hạ, cậu cũng hy vọng người khác biết chuyện nên tiếp lời anh nói: “Hứa An Gia mang chó lên công ty, con chó đó tự nhiên nổi điên lên, vốn dĩ là muốn cắn con nhưng Giang Tri Tụng đỡ cho con.”
Quý Túc Phong đang uống canh, muỗng vừa chạm đến chén phát ra âm vang thanh thúy.
Quý Túc Phong đứng dậy, đi đến trước mặt Giang Tri Tụng, cẩn thận xem lại vết thương của anh, lại hỏi về tình hình lúc đó.
Giang Tri Tụng chỉ nói vài câu, Quý Túc Phong nghe xong không nói gì liếc mắt liếc Quý Diễn.
Giang Tri Tụng nói ra nhẹ nhàng nhưng tình hình lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm, Quý Túc Phong cũng có thể đoán được.
Quý Diễn nhìn Quý Túc Phong một lúc không nói gì bèn hỏi: “Ba, ba sao vậy?”
Quý Túc Phong không thèm để ý đến cậu, quay về chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Quý Diễn thở dài, từ hôm ở Liêu Thành trở về, ba cậu bắt đầu trở nên khó hiểu, lâu lâu lại nhăn mày nhăn mặt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian gần đây, việc mà làm Quý Túc Phong không vui chỉ có là vì cậu đập Phùng Hiểu Nam một trận, đêm qua muộn quá nên Quý Diễn cũng chưa kịp tìm ba mình xin lỗi, sáng nay ngủ dậy thì Quý Túc Phong đã lên công ty, đến giờ ăn tối cậu mới gặp được ba mình.
Quý Diễn cũng định chờ ăn cơm xong, cậu sẽ tìm ba mình để nói chuyện, mối quan hệ hai cha con trước giờ vẫn rất tốt, là cha con mà cũng là bạn bè.
Từ nhỏ đến lớn ngoài trừ những vấn đề về nguyên tắc làm người cơ bản thì Quý Túc Phong cũng không kiểm soát quá nhiều, Quý Diễn kiếm chuyện thì nhiều lắm ba cậu cũng chỉ giả vờ la mắng vài cậu, qua rồi lại thôi.
Tự nhiên bây giờ lại không quan tâm đến cậu, Quý Diễn cảm thấy thật khó chịu.
Ăn cơm xong, Quý Diễn còn chưa kịp mở miệng, lại thấy Quý Túc Phong gọi Giang Tri Tụng vào phòng, cậu đoán hai người họ chắc sẽ bàn chuyện công việc, nên không đi theo.
Quý Diễn đi đến phòng bếp rửa tay, quay đầu thấy Quý Hủy đút tay vào túi cà lơ phất phơ lượn qua lượn lại ở ghế sô pha xem phim hoạt hình, nhịn không được cười thành tiếng, liền đi qua nựng nhẹ má em gái, nói với Thẩm Ninh Ngọc: “Mẹ, về sau mẹ đừng có cho Quý Hủy chơi với cái thằng Từ Nhị Hổ kế bên nhà nữa, mẹ coi bây giờ nhìn nó giống cái gì nè.”
Quý Diễn đang cười thì nghe giọng của Quý Túc Phong từ lầu hai truyền xuống: “Quý Diễn, con lên đây.”
Quý Diễn ngẩng đầu thấy ba mình đang đứng ở lan can nhìn mình, đôi mắt thâm sâu khó hiểu.
Quý Diễn trong lòng buồn bực, làm cái gì vậy? Gọi cả tên lẫn họ, nghe như đang muốn kiếm cậu tính sổ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.