Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 30: Đánh cuộc

Tiêu Đường Đông Qua

26/12/2017

Hai người cùng nằm trên giường, Winston rất yên lặng, Hunt nghiêng người, do dự không biết mình có nên ôm lấy người kia không. Sau khi được Winston kể cho nghe những chuyện quá khứ người ngoài chắc chắn không được biết, Hunt lại càng cảm thấy muốn gần gũi với hắn hơn. Nhưng hai người đàn ông lớn tướng rồi mà còn ôm nhau ngủ nữa à, kì quái lắm!

“Cậu đang nghĩ gì thế?”

Tiếng Winston vang lên giữa đêm khuya thanh vắng nghe như nước chảy, Hunt cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

“Có gì đâu…”

Hunt vừa định xoay mình, Winston đột nhiên nghiêng người ôm lấy cậu.

“Ngủ đi.”

Hunt bỗng thấy mất tự nhiên cựa quậy, cánh tay Winston liền ôm càng chặt hơn. Cậu vô tình để chóp mũi chạm vào Winston, đang định ngẩng đầu đã có cảm giác bờ môi như vừa sượt qua thứ gì vừa ấm áp vừa mềm mại, trái tim tích tắc nhảy thót lên, máu dường như chảy chậm lại, toàn thân cứng đờ.

Toi rồi… toi rồi…

Hút chung một điếu thuốc, dùng cùng một chiếc thìa là một chuyện, nhưng hôn nhau lại là chuyện khác!

Hunt khóc thầm trong lòng, chỉ sợ Winston sẽ bẻ gãy cổ mình mất thôi.

Ai dè chờ hơn nửa phút, cái người đang ôm cậu kia vẫn chẳng có chút động thái nào. Sau một hồi không dám thở mạnh, Hunt ti hí mắt, đây là lần đầu tiên cậu nằm sát Winston đến vậy, chỉ cần một chút bất cẩn thôi là sẽ đụng phải mũi hắn.

“Sao cậu vẫn chưa ngủ?” Giọng Winston rất khẽ, hơi thở nhè nhẹ phẩy qua cánh môi Hunt, gần đến mức Hunt lo lắng lỡ mình sẽ lại chạm vào môi người kia lần nữa.

“Tôi… tôi ngủ đây…”

Cứ mặt đối mặt với anh thế này, ông đây làm sao mà ngủ được!

Hunt chịu đựng gần ba phút đồng hồ, cuối cùng vẫn quyết định nhẹ nhàng nhấc tay Winston lên, xoay người, quay lưng về phía hắn.

A… không khí thật trong lành, quan trọng nhất là không cần lo sẽ chạm phải những nơi không nên chạm…

Cái ôm bất ngờ dán lên phía sau, lưng Hunt dính sát vào ngực Winston, tiếng hít thở của người kia khiến Hunt cảm thấy an tâm kì lạ.

Hunt đã ngủ một giấc rất say. Không biết là đến mấy giờ, bên cạnh bỗng có người cử động, cậu hơi cau mày, mở mắt mới phát hiện hóa ra trời đã sáng. Hunt vươn tay về phía tủ đầu giường mò lấy điện thoại của mình, đã sắp bảy rưỡi, có lẽ qua thêm mười mấy phút nữa sẽ có người tới gọi cậu tham gia buổi huấn luyện thích nghi.

Hunt xoay mặt sang, nhìn thấy Winston đang vén chăn chuẩn bị đứng dậy. Tóc hắn có hơi rối, thoạt trông biếng nhác mà tùy tiện, một tay hắn cầm điện thoại, một tay vuốt tóc về sau đầu, để lộ ra vầng trán.

Ánh sáng chiếu vào từ song cửa vừa hay rơi trên mũi Winston. Mi mắt hắn cụp xuống trông sắc bén như bảo kiếm nằm trong vỏ, đơn thuần mà lại gợi cảm đến mức đáng ghen tị.

“Tôi về trước đây.” Hắn để mặc những sợi tóc rơi xuống qua kẽ tay rồi vươn tay ra xoa đầu Hunt.

“Này, anh làm thế là tôi không vui đâu!”

“Sao lại không vui?” Winston cuối cùng cũng bỏ điện thoại quay sang nhìn.

“Cảm thấy như bị anh coi là trẻ con.”

“Cậu vốn nhỏ hơn tôi mà.” Ngón tay Winston rời khỏi mái tóc Hunt, quệt khẽ một cái lên mũi cậu.

“A, nếu đã dậy sớm rồi, tôi mời anh ăn sáng nhé? Sinh nhật anh mà tôi lại chẳng có quà cáp gì…”

Chỉ với một cái bánh ngọt xiêu vẹo mà đã đổi lấy được những lời thật lòng của Winston, Hunt cảm thấy hình như mình hời rồi.

Winston chống một tay trên giường, tiến về phía Hunt gần đến mức Hunt cho rằng lông mi của hắn sắp chạm vào mình. Khóe môi Winston thoáng nhếch lên: “Hay là, cậu tặng chính cậu cho tôi đi?”

Hơi thở tắc lại trong cổ họng, Hunt vội quay mặt đi. Hai người cứ như sắp hôn nhau rồi ấy!

Xem cái ánh nhìn ranh mãnh sâu trong mắt hắn kìa, Hunt đột nhiên nhận ra: Tên này lại trêu chọc mình nữa rồi!

Còn cả những câu đại loại như “tôi muốn tán cậu” trước kia nữa chứ, hóa ra Winston đã bắt thóp cậu từ lâu, cho nên lúc nào cũng có thể đùa giỡn cậu quá đáng như vậy.

Có điều nay đã khác xưa rồi, những lời Winston nói tối hôm qua, cậu vẫn còn nhớ rành rành từng câu từng chữ. Nếu như trái tim Winston là một thế giới chưa từng có bất cứ ai được đặt chân tới, vậy Hunt chắc chắn mình đã bước vào rồi, hơn nữa biết đâu cậu còn có cái quyền được tự do ngang ngược.

Nếu đã như vậy, cậu cũng nên phản công một lần, không thể để mặc cho Winston hoành hành mãi như thế được! Evan Hunt không có sở trường gì, nhưng bàn đến vấn đề song phương tổn thương, ai có thể mạnh hơn cậu nữa!

Hunt hơi nâng cằm, đột nhiên cũng ngả về phía Winston, tay cậu chống bên cạnh tay Winston, vẻ mặt thoảng nét đắc ý: “Được thôi, tôi tặng chính tôi cho anh đấy. Anh cầm lấy đi!”

Ông đây không sợ anh nữa rồi, xem anh tiếp chiêu thế nào nào!

“Vậy thì cảm ơn, tôi sẽ nhận cậu về.”

Đôi môi và hàm răng Winston khép mở, hơi thở ấm áp không ngừng chạm tới Hunt rồi lại tan biến trong không khí.

“Nhận đi! Anh định nhận tôi thế nào? Hay là gói tôi lại mang về Ferrari?”

Tôi đồng ý đấy! Tốt nhất là tặng thêm cho tôi mười bảy mười tám chiếc Ferrari!

Winston lại nghiêng mặt sang, chóp mũi hắn phớt qua cánh mũi Hunt, gần đến mức Hunt dường như cảm nhận được độ ấm đôi môi của hắn. Hunt vô thức lùi về sau, cậu cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, máu toàn thân chảy hết xuống phía dưới như chịu tác dụng của lực vạn vật hấp dẫn.

Winston càng ngày càng tiến sát, gương mặt càng lúc càng cúi thấp, Hunt nín thở từng bước lui về sau. Hắn cứ tiếp tục như thế mãi, Hunt phải kìm lại ý muốn quay mặt đi, bởi cậu nhận ra khóe môi Winston đang dần dần nhếch cao.

Hunt lại lùi thêm chút nữa, ai ngờ cậu đã tiến sát tới mép giường, tay chống vào không khí, người liền ngã ngửa về sau. Winston trước mặt cậu bỗng mở to mắt. Tựa như một con báo đang săn mồi, hắn lấy một tay chống đệm giường, một tay vươn ra tóm chặt lấy cánh tay Hunt, kéo cậu về.

Hunt còn tưởng mình sắp đập đầu xuống đất, ai ngờ bỗng nhiên lại va vào lồng ngực vừa ấm áp vừa mạnh mẽ của Winston. Winston vỗ khẽ hai cái lên lưng cậu, giọng nói vang lên bên tai: “Vui không?”

Trái tim đang treo lơ lửng quay về với lồng ngực, Hunt thở phì một hơi: “Không vui gì cả. Lại thua rồi.”

“Vậy lần sau còn muốn đùa nữa không?”

“Không đùa nữa, tôi sợ lỡ tôi hôn anh thật, anh sẽ làm thịt tôi mất.” Hunt hậm hực.

Winston bật cười khẽ, đẩy Hunt ra bước xuống giường, phong độ mặc áo khoác đang vắt trên sô pha lên người, sau đó vuốt vuốt lại tóc mình: “Tôi đi đây. Cậu chơi một mình đi.”

Có cần phải tỏ vẻ đẹp trai đến thế không!

Hunt nhìn bóng lưng Winston đi khuất rồi quay đầu bật cười.

Một Winston như thế, chỉ có mình cậu được thấy thôi.

Cảm giác kiêu ngạo thoáng nổ tung trong lòng Hunt.

Trong chặng đua Red Bull Ring cuối tuần này, đội Marcus cử ra hai tay đua là Hunt và McGrady. Trước trận đua, McGrady vẫn trưng cái bộ mặt thờ ơ đáng ghét ra với Hunt, vì thế, Hunt tốn mất ba giây suy nghĩ xem mình còn chỗ nào khiến McGrady không hài lòng. Ba giây sau, Hunt nhún nhún vai: Thôi đi vậy, có những người vừa sinh ra đã đối nghịch với mình.

Chạm mặt Donald trong nhà vệ sinh, Hunt lập tức hưng phấn khoác vai người nọ: “Hây! Người anh em!!”

Donald nghe thấy tiếng Hunt liền cả rùng mình, suýt chút nữa thì tắc vòi: “Hunt, anh bảo này, cậu đừng có mà xuất hiện bất thình lình như thế được không, anh lớn tuổi rồi!” Donald vội vã kéo quần lên, lôi cái tay Hunt đang quàng trên vai mình xuống.

“Anh sao thế hả?” Hunt híp mắt nhìn đối phương, cậu cứ cảm thấy Donald có điểm gì là lạ.

“Anh… anh thì làm sao…” Donald bị Hunt nhìn mà thấy trong lòng khủng hoảng. Hắn ta lùi về sau một bước, Hunt lại tiến lên trước một bước, đến tận khi hai người lui vào góc sâu nhất trong phòng vệ sinh rồi, Hunt mới vươn tay đè bên tai Donald.



“Cậu… cậu định làm gì?” Donald dán lưng vào tường, có vẻ hơi lo sợ nhìn Hunt.

“Anh cho rằng tôi định làm gì? Tiệc hôm trước tôi chẳng có phần, hay là anh tự bồi thường đi?”

Nhớ lại hai ngày trước thủ đoạn không bằng Winston, suýt chút nữa còn bị hắn áp bức rơi xuống giường, Hunt đột nhiên cảm thấy mình rất cần phải nâng cao trình độ, vậy thì coi Donald là đối tượng luyện tập cũng không tồi.

Mắt Donald giật giật, tự nhiên hắn ta lại nói lắp: “Cậu… cậu… anh nói với cậu nhé, anh già rồi, không ngon miệng…”

“Làm gì có chuyện đó? Tôi lại nghĩ anh vô cùng quyến rũ vô cùng chín chắn, vừa nhìn là đã thấy dẻo dai, chắc chắn ngon miệng cực kì.”

Hunt nghiêng mặt, hồi tưởng góc độ Winston tiếp cận mình ngày đó rồi từ từ áp sát, chỉ khác Winston thì nhắm hai mắt, còn cậu lại để hai mắt mở to, muốn nhìn cho thật rõ vẻ mặt bối rối của Donald.

Donald vội vàng ngoảnh sang hướng khác tránh mặt Hunt, nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt trông chẳng khác gì đang chịu phạt: “Anh không ngon miệng… cậu tìm Winston ấy! Cậu đi tìm cậu ta đi! Cậu ta chắc chắn là miếng bít tết Angus thượng đẳng nhất!”

(Bò Angus (tên đầy đủ là Aberdeen Angus) là một giống bò thịt có nguồn gốc từ vùng cao nguyên phía Bắc Scotland, được biết đến như một loại thực phẩm tươi, mang lại giá trị và chất lượng cao, là niềm tự hào của người dân Mỹ.)

Hunt biến từ cười đểu thành hậm hực: “Tôi tìm hắn làm gì. Tôi đang chơi với anh cơ mà!”

Tôi không đỡ được hắn, chỉ có thể bị hắn trêu chọc thôi! Với lại dù hắn có là hàng thượng đẳng, tôi cũng đâu có rỉa được miếng thịt nào!

“Vậy rốt cục cậu muốn gì!” Donald vươn tay chống vai Hunt, nhân đó tránh đi.

“Không muốn gì cả, nhưng chặng đua này kết thúc mà có tiệc tùng gì, anh nhớ phải rủ tôi đó!”

“Rủ cái đầu cậu!” Donald mười phần ghét bỏ liếc nhìn Hunt.

“Đừng đi vội! Tôi thấy lúc nãy hình như anh còn chưa giải quyết xong mà! Ông già điều khiển xe đua chớ có tè dầm đấy!”

Hunt cười đê tiện, vừa ngẩng đầu liền thấy có người tay đút túi quần đang cười nhìn bọn họ không biết đã bao lâu.

“A, Owen!” Donald ngại ngùng mỉm cười.

Hunt vốn định đuổi theo Donald tiếp tục trêu chọc liền khựng lại.

“Có phải tôi đã làm phiền hai người không?” Owen nhìn về phía Hunt.

“Làm phiền đúng lúc lắm!” Donald cảm kích nhìn đối phương.

“Anh có thể gia nhập với tôi, chúng ta cùng bắt nạt ông già!” Hunt cười ha ha quàng tay lên vai Donald, ngắm nghía vẻ mặt không cam tâm của hắn ta.

Owen cúi đầu, nụ cười trên môi càng thêm rõ rệt: “Nếu Donald là ông già, vậy chắc tôi phải là cụ già nhỉ?”

Đối với Hunt, sự tồn tại của Owen đội Red Bull tựa như một truyền kỳ. Hơn thế, Owen là người Hà Lan với mái tóc ngắn màu hạt dẻ và đôi mắt xanh khiến các fan nữ mê xe phát cuồng, quả là một người đẹp trai hiếm có khó tìm trong giới F1.

Dù là nhìn Owen ở một khoảng cách gần thế này, Hunt cũng phải thừa nhận người này ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết. Rõ ràng Owen và “Cá mập trắng” Charles đã trở thành nguyên lão trong giới F1, thế mà anh ta lại cứ như được uống chất bảo quản, ai không biết còn tưởng người đàn ông ba mươi sáu tuổi này bằng vai phải lứa với Winston. Còn nói đến kỹ thuật đua, nếu coi Hunt là sinh viên mới vào trường đại học, anh ta hẳn phải là giáo sư có nhiều năm đứng lớp.

“Tôi thích rủ cụ già bắt nạt ông già đấy.” Hunt toét miệng cười.

Đáng lẽ cậu cần phải tôn trọng tiền bối cao thủ, thế nhưng Owen lại mang lại cho cậu cảm giác rất thoải mái.

“Được thôi. Nếu cậu có thể vượt được Donald trong chặng đua này, tôi sẽ mời cậu… bắt nạt ông già.” Owen mỉm cười bước vào nhà vệ sinh.

Donald kinh ngạc nhìn Hunt với vẻ mặt “cậu-muốn-chết-phải-không”.

“Sao hả? Chặng này tôi chắc chắn sẽ vượt anh!”

“Cậu nghĩ Owen là người tốt hả?” Donald nhìn sang Hunt, dáng điệu đau đớn tột cùng.

“Thế… anh ta là người xấu à?”

Hunt gãi đầu, đâu có giống như vậy lắm!

“Không… nếu nói về bản chất, Owen tất nhiên là người tốt. Anh ta biết hưởng thụ hơn anh, mặc đồ hiệu, ăn bít tết cao cấp, đến bar sang xem múa thoát y…”

“Oa! Thật sao?” Hunt để lộ vẻ mặt trông đợi.

Nếu là như vậy thật, cậu thua ai cũng không thể thua Donald!

“Ở cùng anh ta, cuộc sống sẽ trở nên cực kì xa hoa. Cậu đừng có thấy anh ta cười tươi thế mà lầm, anh ta với Vann Winston cũng chẳng khác nhau là mấy đâu.”

“Nghĩa là sao?”

“Owen cười ngoài nét mặt, lạnh ở trong lòng. Anh ta đối xử với ai cũng rất ôn hòa, nhưng đến vài năm sau, cậu sẽ nhận ra cậu chẳng biết gì về người này cả. Winston lại lạnh lùng ngoài mặt, đối với những người cậu ta không xem trọng, cậu ta sẽ chẳng thèm để tâm.”

“Thế nào cũng đều là lạnh lùng, có điều tôi thích kiểu của Owen hơn! Mà chỉ ngắm anh ta thôi cũng thấy vui mắt vui lòng rồi!” Hunt bật cười.

“Cậu thấy Owen đẹp lắm à?” Donald thở dài: “Đừng nói câu này trước mặt Winston.”

“Vì sao?”

Chẳng lẽ Winston lại còn ghen tị với vẻ đẹp của Owen được?

“Dù sao anh cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.” Donald vỗ vỗ vai Hunt rồi bỏ đi.

Sau phiên chạy thử, trận đua phân hạng bắt đầu.

Trận phân hạng diễn ra vô cùng gay cấn, người giữ vị trí pole không ngừng thay đổi. Q1 do Charles dẫn đầu; nhưng đến Q2, Charles lại để Owen vượt lên, Owen cầm cương chẳng được bao lâu đã bị Charles đoạt lại vị trí; đến Q3, Penny đội Renault suýt nữa vượt qua Owen, cuối cùng chiếm lấy vị trí thứ ba.

Có điều Winston trước nay luôn cạnh tranh với Charles và Owen lại không một lần tiến vào top 5, chỉ giành vị trí xuất phát thứ sáu.

Hunt chiếm vị trí thứ mười trong chặng đua lần này, đội đua rất vừa ý, còn McGrady thì xuất phát ở vị trí thứ mười hai, sắc mặt gã vì thế không tốt chút nào.

Hunt tìm một góc vắng vẻ ngồi xổm xuống, rút điếu thuốc đã chuẩn bị từ trước ra rồi mà cứ do dự mãi không biết có nên đốt hay không.

Có nên nhắn tin báo cho Winston biết mình đang ở đâu không nhỉ? Vì sao không hút thuốc cùng hắn, mình lại áy náy thế này?

Hunt đưa điếu thuốc lên miệng nhưng cứ lần lữa mãi, không muốn lấy bật lửa ra. Đúng lúc ấy, có người đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Người ấy quay mặt sang, giúp Hunt châm thuốc: “Đang nghĩ gì thế? Tôi đứng sau lưng cậu nhìn gần ba phút mà vẫn không thấy cậu châm thuốc.”

“Tôi đang đợi anh đấy.” Hunt ngậm điếu thuốc, quay đầu cười thật tươi với người kia.

“Thật sao.”

“Này này, hình như thứ hạng chặng này của anh không tốt bằng mấy chặng trước.”

“Nhưng tôi có thể thắng.” Winston đáp lời.

“Được rồi, vấn đề là thắng được ai? Lần này, cái tên Donald kia còn xếp trước cả anh.” Hunt cười trên nỗi đau khổ của người khác.

“Nếu tôi thắng được Charles và Owen thì sao?”



“Đây cũng có phải chuyện gì bất khả thi đâu…trước đây không phải anh đã từng thắng họ, giành được quán quân chặng rồi sao?”

“Vậy nếu tôi thắng họ ba chặng liên tiếp, hơn nữa còn giành quán quân chặng thì sao?” Winston chống cằm hỏi Hunt.

Rõ ràng F1 luôn biến đổi không ngừng, kể cả là tay đua đứng đầu bảng thành tích cũng không chắc chắn mình có thể liên tục giành quán quân ba chặng, thế mà lúc này, vẻ mặt của Winston lại khiến Hunt cảm thấy hắn thật tự tin.

“Anh muốn thế nào?” Hunt cắn thuốc lá, cố tình để đầu điếu thuốc hướng lên trên, tàn thuốc rơi xuống dưới.

“Không phải cậu giỏi nhảy đường phố lắm à?”

“Ấy, làm sao anh biết được? Anh muốn xem tôi nhảy hả?”

“Không phải nhảy đường phố.”

“Vậy thì là gì?”

Winston hướng về phía cậu, xoay mặt tránh đầu thuốc cháy, nhẹ giọng nói: “Nhảy-thoát y.”

Hunt bị sặc khói thuốc, ho khan đến độ suýt rớt cả nước mắt: “Tôi… tôi đâu có biết!”

“Ồ, vậy thì tiếc nhỉ.” Winston đáp lại.

“Tiếc cái nỗi gì!”

“Nếu cậu có thể lọt vào top 5 ba chặng liên tiếp, tôi có thể nhảy cho cậu xem.” Winston cười cười, hắn lại bắt đầu trêu chọc Hunt, thế nhưng Hunt biết rõ chỉ cần hắn đã nói ra, hắn chắc chắn có thể thực hiện được.

“Tôi bỗng nhận ra đời này còn có một mục tiêu vĩ đại!”

Winston nhảy thoát y? Quá rúng động luôn ấy chứ!

Tuy chưa nhìn thấy Winston khỏa thân bao giờ, nhưng chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng biết hắn có thể hình rất đẹp.

“Có được quay hình không?” Hunt nghiêm túc hỏi.

Đến cái áo phông của tên này thôi đã trị giá hơn mười ngàn đô, càng đừng nói đến clip nhảy thoát y!

“Được. Nhưng nếu có người nào khác ngoài cậu nhìn thấy video này…” Độ ấm trong ánh mắt Winston đột ngột giảm xuống, khóe môi nhếch lên, cảm giác như thể hắn đã ngờ tới suy nghĩ trong đầu Hunt từ lâu, chỉ chờ thời cơ để lộ vẻ tà ác: “Tôi sẽ nhốt cậu trong ga ra, bắt cậu ngày nào cũng phải nhảy cho tôi xem.”

“… Quyết tâm thực hiện mục tiêu vĩ đại của tôi giảm đi rồi…” Hunt không vui nói.

“Đi thôi. Đã sắp tới lượt đua chính thức.”

“Ừm, muốn tiếp cận anh trên đường đua khó lắm.”

“Sao vậy?” Winston xoay người lại.

“Nhưng chặng đua này có vẻ gần hơn một chút rồi. Tôi xuất phát ở vị trí thứ mười, còn anh là thứ sáu. Có điều tôi đoán chỉ cần qua mấy vòng, anh sẽ cách tôi càng ngày càng xa.”

Hunt nhún nhún vai.

Winston bước qua, đột nhiên tiến sát tới bên Hunt, cụng trán vào trán Hunt, nhẹ giọng nói một câu “Ngốc quá” rồi đi mất.

Hunt nhìn hắn mà có phần phiền muộn.

Rốt cục là bắt đầu từ khi nào nhỉ, cậu đã không chỉ nhìn bóng lưng của Winston nữa?

Về tới đội đua, không ngoài dự đoán, Hunt bị Marcus vỗ đầu quạt cho một trận: “Thằng nhóc này! Nhìn giờ giấc xem! Trận đua chính sắp bắt đầu rồi, cậu không chịu họp với mọi người, còn chạy loăng quăng đi đâu thế hả?”

“Tôi lo lắm…” Hunt cúi đầu nhỏ giọng: “Thế nên mới tìm góc nào yên tĩnh để hút thuốc…”

Marcus nhìn đỉnh đầu Hunt, bất lực thở dài một hơi: “Giả vờ đáng thương cái gì… Nếu thằng nhóc nhà cậu mà biết thế nào là lo lắng, đội đua của chúng ta đã có thể dòm ngó ngôi vị F1 rồi.”

Hunt cũng tiếc nuối thở dài, bị Marcus bóc mẽ mất rồi.

Qua một loạt những khâu chuẩn bị cuối cùng, Hunt sắp sửa xuất phát. Kĩ sư cơ khí Mark đưa ra xác nhận sau chót, lúc cúi đầu, anh ta nhìn thấy Hunt đang mím môi cười.

“Có chuyện gì khiến cậu vui à?” Mark tò mò hỏi.

“Anh nói xem tôi có lọt vào top 5 được không?” Hunt ngẩng mặt lên, trong mắt vẫn còn vẻ ngây thơ.

“… Để tôi tính thử xem…” Mark nghiêm túc tính toán.

“Thôi bỏ đi, kết quả F1 đã bao giờ ổn định đâu. Nhưng mà từ lần này… trở đi, tôi phải lọt vào top 5 ba chặng liên tiếp!” Hunt cầm vô lăng, cử động bả vai, vẻ mặt nóng lòng muốn thử thách.

Mark ngẩn cả người, sau đó mở miệng nói: “Tất nhiên cậu có thể vào top 5! Biết đâu lại còn giành quán quân chặng ấy chứ!”

“Ha ha ha, quán quân chặng gì đó thì tham lam quá!” Hunt mỉm cười rời đi.

“Thằng nhóc nói gì với cậu thế?” Marcus hiếu kỳ nhìn sang.

“Không có gì… tôi cảm thấy lần này, Hunt sẽ lại lập kỉ lục mới cho bản thân đấy.”

“Tôi đã rất vừa lòng với thành tích của thằng nhóc rồi, chỉ cần nó không mua việc vào người nữa là được!”

Trận đua chính thức bắt đầu trong sự trông đợi của khán giả.

Ngay từ vòng đua đầu tiên, năm vị trí đầu tiên đã có sự giao tranh quyết liệt. Winston luôn bám sát Donald phía trước, khiến Enzo đội Lotus chỉ có thể theo sau, không dám vội vàng bắt đầu vượt mặt. Đua đủ bốn vòng, Enzo không chịu nổi nữa có ý đồ vượt lên, thế mà suýt chút nữa đã bị cao thủ phòng ngự Winston chọc cho phát điên.

Nhìn tình hình này, có vẻ lúc trước Winston nói sẽ cản đường Enzo đội Lotus là thật nhỉ?



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Mục đích vĩ đại đời tôi đã chuyển từ party “cô thỏ” sang xem Winston nhảy-thoát y rồi!

Winston: Mục đích đời tôi chưa bao giờ thay đổi.

Hunt: Mục đích đời anh là gì?

Winston: Chiếm được cậu.

Hunt: …



Thông tin bổ sung:Đường đua Red Bull Ring

Red Bull Ring nằm trên vùng đồi núi Styria, thuộc vùng đông nam nước Áo, là đường đua thuận chiều kim đồng hồ có tổng chiều dài 4.326 km, gồm 10 góc cua với 7 góc cua phải, 3 góc cua trái. Các tay đua sẽ thực hiện tổng cộng 71 vòng đua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook