Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 54: Mảnh vụn của những vì sao

Tiêu Đường Đông Qua

26/12/2017

Chiếc xe gần như phải xoay nghiêng để vượt qua cồn cát trước mặt. Phía sau hai người, những hành khách khác đã kêu ầm lên sợ hãi, thế nhưng Hunt và Winston lại chẳng có chút phản ứng gì. Người tài xế thấy thế mà tổn thương lòng tự trọng. Ông ta cố tình lượn thêm mấy góc cua mạo hiểm trên cồn cát, mỗi lần đổ dốc đều giống như lao thẳng từ trên cao xuống.

“Này, các chàng trai, mấy cậu không sợ chút nào sao?”

Hunt có hơi ái ngại xoa mũi mình: “Thực ra… so với lực hướng tâm mỗi khi vào cua F1, thế này vẫn còn bình thường chán…”

“Cả hai cậu đều đua F1 à?” Người tài xế kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy!”

“Vậy thì các cậu sẽ không thấy trò này hay ho đâu! Lát nữa các cậu thử lái xe địa hình trên sa mạc xem!”

“Thật sao? Tôi sẽ lái thử!” Mắt Hunt liền sáng lên.

Cậu vốn xuất thân từ Karting, nay lại có thể lái xe địa hình trên sa mạc, đúng là quá thú vị!

“Cậu trai ngồi sau nãy giờ chẳng nói chẳng cười kia ơi, cậu phải học tập bạn mình đi, cậu ta lúc nào cũng tràn đầy hi vọng với cuộc sống!”

Đến lúc này, Winston mới dùng tiếng Ả Rập nói gì đó khiến người tài xế ha ha bật cười, còn chính hắn lại vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ.

Hunt bất mãn vỗ lưng người ngồi trước: “Hây, bạn tôi vừa nói gì thế?”

“Ha ha, cậu ta nói chỉ cần cậu tràn đầy hi vọng vào cuộc sống, cậu ta cũng sẽ thấy như vậy, cho nên cậu vui là đủ rồi!”

Hunt hoài nghi nhìn Winston. Người kia chẳng có chút ý định giải thích nào.

Thôi được rồi, những chuyện như thế này vốn không chỉ mới xảy ra một lần. Winston nói gì thì kệ hắn đi, dù sao cậu cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Xe đưa mọi người đến khu cắm trại. Tại đây, mọi người có thể thưởng thức đồ nướng Ả Rập, cũng có thể thử lái xe trên sa mạc. Hunt không nói hai lời liền chạy về khu vực xe địa hình. Winston đút tay vào túi đi phía sau cậu.

“Winston! Winston! Có muốn chơi cùng không!”

“Không. Đợi đến lúc lên xe rồi, cậu lại sẽ cảm thấy chẳng thú vị như F1.” Winston nói.

Đúng lúc này, cậu chàng mê xe đi đến bên cạnh Hunt: “Tôi có thể ngồi cùng xe với cậu không? Tôi chẳng có phúc điều khiển xe F1, thế nhưng xe địa hình có thể ngồi được hai người liền! Cậu cho tôi chơi cùng với nhé? Để tôi thử cảm nhận kĩ thuật của tay đua đẳng cấp là thế nào!”

“Tôi? Tay đua đẳng cấp?” Hunt chỉ vào mình, hỏi lại vì không chắc chắn lắm.

“Đúng vậy! Cậu đã có thể đọ sức với cả Winston và Charles thì tất nhiên phải là tay đua đẳng cấp rồi!” Cậu thanh niên kia có vẻ rất thành thật, Hunt thấy mà mềm cả lòng.

“Được thôi, tôi chở cậu đi! Nhưng nếu chẳng may có lật xe, cậu cũng đừng trách tôi đó, ha ha ha!” Hunt bật cười sang sảng, sau đó ngồi lên trên ghế lái: “Đúng rồi, cậu tên là gì nhỉ?”

“Tôi là Merlin!”

“À… Merlin, cậu thắt dây an toàn cho cẩn thận!”

Sau khi được nhân viên khu cắm trại hướng dẫn cách lái xe địa hình và những điều cần chú ý xong, Hunt vui vẻ nhanh nhảu lái xe đi. Merlin không quên vẫy tay với người bạn đi cùng: “Nhớ chụp ảnh hộ tôi!”

Hunt phi hết sức trên sa mạc, đến mức nhân viên ở đây cũng thấy sợ hãi: “Chậm chút! Người anh em, chậm chút đi!”

Hunt hoàn toàn không để ý, Merlin ngồi cạnh kêu càng lớn, cậu lại càng thấy vui. Cuối cùng cũng hết năm phút, Hunt lái xe địa hình về điểm tập kết, còn Merlin thì bấu lấy cửa xe, nghiêng đầu ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Lúc này, Hunt mới áy náy: “Hừm… cậu… cậu không sao chứ?”

Cậu vỗ vỗ lưng Merlin, thấy người này sắp sửa nôn hết cả mật xanh mật vàng ra rồi, cậu lại càng thấy có lỗi. Hunt khẽ vỗ lưng cậu ta, lòng thầm nghĩ lát nữa sẽ xin cho cậu ta ít nước nóng vậy. Bạn của Merlin cũng chạy tới dìu cậu ta xuống, không ngờ chưa đến một phút sau, Merlin đã phục hồi sức sống.

“Đây là lần đầu tiên tôi biết được thế nào là kĩ thuật lái xe F1! Muốn ngồi thêm một lần nữa quá!”

Hunt trợn tròn mắt: “Cậu… cậu đã nôn đến mức này rồi… mà còn muốn ngồi thêm lần nữa?”

“Tôi có thể chụp ảnh cùng cậu không?”

“Ồ… được chứ…”

Merlin đứng bên cạnh Hunt, hai người dựa vào chiếc xe địa hình. Có người hâm mộ ở đây, Hunt không dám giơ tay chữ V nữa, chỉ đành đặt một tay lên cửa xe, cười nhe hết cả răng ra ngoài.

Phải học theo Winston, phải thật ngầu mới được!

Khi cô gái đối diện chụp ảnh hộ đã căn chuẩn được vị trí, Hunt liền cảm thấy có vật gì đó dán dính vào gò má mình, hóa ra là mặt của Merlin. Hunt tránh đi theo phản xạ, Merlin cũng vừa lúc đó buông tay.

“Cảm ơn cậu! Chúc cậu giành được thành tích cao trong chặng đua Mỹ!”

Merlin ôm Hunt thật chặt, Hunt cứ như người gỗ đứng đờ một chỗ mang dáng vẻ hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đúng lúc ấy, có người đến kéo cậu ra khỏi cái ôm của Merlin.

“Chúng ta đọ sức thử xem.” Giọng Winston truyền tới.

Hunt bỗng thở phào một hơi. Tuy có người hâm mộ bên cạnh rất thỏa mãn lòng hư vinh của cậu, nhưng cảm giác người xa lạ quá mức thân cận thế này vẫn khiến Hunt cảm thấy không quen. Đột nhiên, cậu rất biết ơn Winston đã cứu mình.

Hai người chọn hai chiếc xe, rồi cứ thế truy đuổi nhau khắp sa mạc như hai con thoi. Tốc độ và không khí khô hanh ở đây mang lại cảm nhận hoàn toàn khác biệt so với trên đường đua. Ở đây không có những góc cua, chỉ có rất nhiều đụn cát chực di động theo gió bất cứ lúc nào. Không có thứ gọi là quy tắc, Hunt cảm thấy mình có thể mặc sức buông thả. Cậu đuổi theo Winston, mỗi lần tiếp cận, trên mặt cậu lại nở một nụ cười thật rực rỡ. Khi hai xe song song trượt từ trên đỉnh đụn cát xuống, Hunt vươn tay về phía Winston, không ngờ Winston lại cũng vươn tay về phía cậu. Sự ăn ý này khiến Hunt cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Năm phút kết thúc, Hunt và Winston cùng lái xe về điểm tập kết. Vừa xuống xe, Hunt đã phun ra một miệng cát. Lúc nãy cười vui quá làm gì, thành ra ăn bao nhiêu là cát. Winston mở một chai nước khoáng đưa cho Hunt: “Súc miệng đi.”

“Cảm ơn…” Hunt không dám nói thêm một câu nào nữa, chỉ sợ bất cẩn sẽ nuốt cả cát vào bụng.

Hai người trở lại khu vực cắm trại, những người vây quanh đống lửa đang thưởng thức thịt nướng Ả Rập. Giữa một đám thanh niên cười nói hi ha, Merlin nhiệt tình đưa thịt nướng cho Hunt, Hunt liền cảm thấy ái ngại. Khi Merlin đưa thêm cho Hunt một xiên thịt nướng nữa, Hunt định nhận lấy thì Winston đã giữ cổ tay cậu lại.

“Xin lỗi cậu, chỉ mấy ngày nữa là đến chặng đua ở Mỹ rồi, chúng tôi không thể ăn quá nhiều thịt nướng.”

“Ồ! Hiểu rồi! Hiểu rồi! Xin lỗi nhé, là do tôi không suy nghĩ gì nhiều!” Merlin áy náy cầm thịt về.

Nắng chiều phủ trùm lên sa mạc mang theo màu đỏ tựa máu, trông hệt như một màn hiến tế trời cao. Những thiếu nữ Ả Rập lắc lư vòng eo mềm mại, đoàn du khách vỗ tay theo tiết tấu, trong mắt Hunt chứa đầy ánh sao. Cậu ngả về phía Winston đang mang bộ mặt vô cảm: “Này, tôi cảm thấy Merlin hẳn phải thích anh lắm, hay là anh chụp với cậu ta một tấm đi?”

“Chỉ vì cậu ta luôn mời cậu thịt thôi mà cậu đã cảm thấy cậu ta thích tôi rồi?” Giọng nói của Winston lạnh lùng như ánh trăng rải trên sa mạc.

“Nguyên nhân cậu ta nhiệt tình với tôi chẳng phải là vì anh quá lãnh đạm, cậu ta chỉ có thể tiếp cận bạn thân của anh để tìm hiểu anh sao…”



“Vậy thì tôi xin nói cho cậu biết, từ khi chúng ta xuất hiện đến giờ, cậu ta chỉ quan sát mình cậu, không hề để ý đến tôi.”

“… Anh nói là… thực ra cậu ta hâm mộ tôi?” Hunt gãi gãi đầu, để lộ vẻ kinh ngạc: “Thế vì sao mới đầu, cậu ta lại muốn chụp ảnh với anh?”

“Để cậu thả lỏng cảnh giác, khiến cậu cho rằng mục đích cậu ta tiếp cận cậu là vì tôi.”

“Hả?” Hunt hoàn toàn không hiểu: “Làm sao mà thế được?”

“Cậu gặp nhiều người hâm mộ hơn, hay là tôi gặp nhiều hơn?” Winston hỏi lại. Ý hắn là: Số muối tôi ăn còn nhiều hơn số bánh mỳ yến mạch cậu ăn nữa.

“Nếu như cậu ta hâm mộ tôi… thì cứ nói thẳng ra là được, tôi rất tốt tính mà!”

Tôi cũng chẳng mang dáng vẻ xa cách người ta ngàn dặm như anh.

“Cậu có nhớ lúc còn ở Áo, cậu đã nói cậu lo tôi về khách sạn một mình sẽ bị fan biến thái trói đi mất không?”

“Tôi từng nói thế à?”

Hunt nghiêng đầu cho rằng, dù Winston có gặp phải biến thái cũng chẳng sao, hắn đảm bảo còn biến thái hơn cả biến thái!

“Cậu cứ lo thân mình trước đi. Cậu khá có khí chất hấp dẫn fan biến thái đấy.”

“Cái gì—” Hunt trợn tròn mắt.

Vừa lúc này, Winston cũng đứng lên nói vài câu gì đó với người phụ trách khu cắm trại, rồi ngoắc ngoắc tay với Hunt, tỏ ý hai người phải đi thôi. Bây giờ lên xe, đến lúc quay về khách sạn chắc cũng đến mười hai giờ.

Khi Hunt đi về phía Winston, Merlin liền đuổi theo: “Ừm, xin hỏi tôi có thể được biết email của cậu không? Bạn tôi ghi hình được cảnh cậu và Winston đua xe trên sa mạc… Tôi muốn gửi cho cậu.”

Đột nhiên nhớ tới những điều Winston vừa nói, Hunt lại hơi lo lắng, mặc dù cậu cảm thấy mình giống như bị mắc chứng hoang tưởng vậy. Hunt cười phóng khoáng: “Hai người cứ giữ lại mà làm kỉ niệm! Năm nào tôi cũng đua xe với tên kia mà!” Nói xong, cậu vẫy vẫy tay với Merlin rồi lên xe cùng với Winston, rời khỏi khu cắm trại.

Những vì sao sa mạc ban đêm rất sáng, ngân hà nằm ngay trên đỉnh đầu, Hunt nghiêng đầu thưởng thức tất thảy: “Thực ra nếu có thể hạ trại luôn ở đây cũng tốt.”

“Ngốc. Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở sa mạc chênh lệch rất lớn, cứ ở đi rồi cậu sẽ biết thế nào là lạnh.”

“Ồ… tiếc thật.” Hunt nhanh trí nghĩ đến chuyện gì liền quay sang ôm lấy bả vai Winston, vừa cười đê tiện vừa nói: “Nhưng vẫn có thể làm những chuyện khác để sưởi ấm mà!”

“Cái gì?”

“Lên giường đó! Ha ha ha!”

“Sa mạc đích xác là một nơi phù hợp. Cậu chẳng phân biệt nổi đông tây nam bắc, lôi cậu đến sa mạc rồi tùy nghi xử lý, cậu chắc chắn cũng chẳng biết nên chạy đi đâu.”

“…”

Hunt hậm hực thu cánh tay về. Sao tên này có thể biến một chuyện vốn tốt đẹp thành tàn khốc như thế được!

Quay về khách sạn, Hunt hăng hái xông vào phòng tắm. Hôm nay, cậu nhất định sẽ hưởng thụ cho đã công năng của bồn tắm.

Khi cậu đang chuẩn bị nước, giọng Winston vang lên: “Đừng quên đem quần áo vào đấy.”

Hunt liền hết cả vui. Cậu còn định nhờ Winston mang quần áo vào lần nữa, kết quả lại thất bại rồi! Hunt bước ra mang quần áo sạch vào phòng tắm, còn không quên giơ ngón giữa với Winston đang ngồi trên sô pha.

Hunt ngồi vào bồn tắm nghiên cứu mấy cái nút ấn, mới phát hiện ra nước trong bồn chốc thì phun ùng ục, lúc lại chẳng động tĩnh gì, vốn không thể đạt tới hiệu quả massage. Cậu không thể không cất tiếng gọi: “Winston! Winston!”

“Sao thế? Cậu lại trượt chân à?” Winston vừa mở được cửa ra đã cau hết cả mày lại: “Sao lần nào tắm cậu cũng không chịu khóa cửa?”

“À… Vì tôi luôn ở một mình… nên mới không quen khóa cửa… À không, anh đến đây giúp tôi xem thử đi, phải làm thế nào mới bật được chức năng massage?”

Winston đứng yên tựa như không hề có ý định bước về phía trước.

Hunt ngồi dậy, híp mắt ngoẹo đầu quan sát mấy cái nút bấm có vẻ rất khổ não: “Anh tới nhìn giúp tôi chút đi!”

Sau hai giây trầm mặc, Winston mới đi tới, một tay chống thành bồn, nghiêng mặt đi tựa như không có chút hứng thú nào với cơ thể Hunt.

“Nhấc chân lên, cậu che mất nút bấm rồi.”

“Hả? Gì cơ? Nút massage ở chỗ này à!”

Hunt nhấc chân gác lên thành bồn tắm, Winston vươn tay ấn nút, điều chỉnh độ mạnh yếu, lưng Hunt lập tức cảm nhận được lực đấm…

“Khi nào nước sắp lạnh thì nhớ thay nước mới.”

Winston chuẩn bị đứng lên, tay hắn định chống vào thành bồn theo phản xạ, ai ngờ lại chạm đúng vào bắp chân Hunt. Lòng bàn tay của hắn rất nóng, Hunt thậm chí hoài nghi đó là ảo giác.

Khi Winston rời khỏi phòng tắm, khóa cửa lại, Hunt mới đột nhiên nhớ ra gì đó. Sao cậu lại phải gác chân lên trên thành bốn tắm nhỉ, rõ ràng chỉ cần khép chân lại nghiêng sang một bên là có thể để lộ nút ấn cho Winston nhìn rồi! Cậu nhìn về phía cửa mới để ý thấy hình như có bóng Winston đang dựa vào lớp kính mờ.

Winston đang tựa vào cửa kính thì ngẩng cao đầu, nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu. Hắn khẽ kéo cổ áo phông của mình, tựa như phải làm cách ấy mới có thể hô hấp. Mấy giây sau, hắn mới đứng thẳng lại, quay về ghế sô pha. Áo khoác Hunt mặc khi đi sa mạc bị vứt bừa một góc, Winston cầm cổ áo, vẩy mạnh mấy cái, khiến những hạt cát nhỏ như mảnh vụn của những vì sao thi nhau rơi xuống. Winston áp mũi vào cổ áo, nhắm hai mắt lại như để cảm nhận hương vị của chủ nhân chiếc áo. Một lúc sau, hắn mới treo lại áo vào trong tủ.

Hunt mặc áo ngủ bước ra: “Đến lượt anh rồi! Winston, mai chúng ta đi đâu?”

“Đi chọn nhẫn kim cương.” Winston nói.

“Hả? Gì cơ?” Hunt lúc này mới nhớ tới chuyện trước khi chặng Abu Dhabi diễn ra, mình và tên này đã đùa nhau trên máy bay.

“Ngốc, đi mua sắm. Đã tới Dubai rồi thì cũng nên lên tháp Dubai ngắm cảnh chút chứ, dù cũng chẳng có gì thú vị đâu.” Winston bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

“Cái gì mà anh chả nhìn rồi, tất nhiên không thấy thú vị!”

Hunt quay lại sô pha ngồi lầm bầm. Cậu mở điện thoại, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Owen: Hôm nay đi công viên nước có vui không?

Vừa nhắc tới chuyện này, Hunt đã xù hết cả lông: Tên khốn nhà anh muốn tôi tụt quần chứ gì, để tôi phải muối mặt với Winston!

Owen: Tụt thật à? Quá hay! Winston có nhìn thấy nhóc Hunt bé bỏng đáng yêu của cậu không?

Hunt: Nhìn shit ấy! Hắn đi tìm quần giúp tôi!



Owen: Ha ha ha, làm sao cậu biết được lúc giúp cậu tìm quần, cậu ta có ngắm nhìn ở dưới nước không?

Vừa thấy nói như thế, mang tai Hunt liền đỏ bừng cả lên. Giờ cậu đã hiểu mục đích Owen chế ra sự cố này là gì rồi. Cậu trả lời: Ngắm nhìn cái shit! Nhiều người thế cơ mà! Winston nhìn thấy thì ai mà chẳng nhìn thấy!

Owen: Dù sao Winston cũng không hứng thú với bạn Hunt bé nhỏ…

Hunt: Vậy hắn hứng thú với cái gì?

Owen: Ha ha ha, cậu hỏi thử xem!

Hunt khinh bỉ, rốt cục có định nói chuyện cho nghiêm túc hay không đây?

Hành trình ngày mai là đi mua sắm ở trung tâm thương mại Dubai. Dubai là một hải cảng miễn thuế có tiếng, mua đồ gì ở đây cũng rất rẻ, Hunt liền mở một trang web lên, nghĩ xem ngày mai nên mua những gì. Tuy ngài Marcus suốt ngày càm ràm, thế nhưng lại đối xử với mình rất tốt, Hunt nghĩ hay là mua cho ông ta một chiếc cà vạt nhỉ? Còn cả Thẩm Xuyên và Tiểu Khê nữa. Chỉ cần mua đồ ăn vặt là Tiểu Khê cũng đủ vui rồi, có điều cậu nghĩ mãi vẫn không biết nên mua gì cho Thẩm Xuyên.

Lướt mạng một hồi, Hunt đột nhiên để ý Winston mãi vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Nhìn đồng hồ kiểm tra, mẹ nó, lại lập kỉ lục mới, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi!

Hunt đi đến bên cửa kính thủy tinh mờ gọi Winston: “Này! Tắm lâu nữa là sẽ mệt đấy!”

“Tôi sắp ra rồi.”

Không biết vì sao Hunt lại cảm thấy giọng người này có hơi kì lạ.

Lại đợi thêm mười mấy phút nữa, Hunt đã dựa vào đầu giường ngáp ngủ rồi, Winston mới đi ra.

“Nếu mệt rồi, cậu ngủ trước đi cũng được mà.” Winston ngồi xuống, gác chân lên giường.

Chân Winston luôn là bộ phận Hunt rất yêu thích, cậu nghiêng mặt sang, nhìn không chớp mắt.

“Ngủ rồi thì sao nhìn thấy được.” Hunt vô thức trả lời người kia. Khi nhận ra mình vừa nói gì, cậu có hơi lo lắng, thế nhưng vẫn nhếch miệng cười thật tươi: “Tôi cũng là người hâm mộ của anh đó!”

“Ngốc thật, cậu muốn nhìn thì có thể bảo tôi.” Winston đắp chăn lên người.

“Tôi muốn nhìn chỗ nào, anh sẽ cho tôi nhìn chỗ đó hả?” Hunt đột nhiên phấn chấn tinh thần.

“Không.” Winston đáp trả.

Hunt thở dài một hơi, kéo chăn lên trong tình trạng không vui lắm, nhân tiện cuộn chăn lại, quay lưng về phía Winston. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện người kia vừa mới tắm xong, lo hắn sẽ nhiễm lạnh, cậu liền dịch lại chăn. Hunt nhanh chóng ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng, cậu dựa sát về nơi tỏa ra hơi ấm, đột nhiên có cái gì ôm chầm lấy cậu, tiếp đó là hương vị cậu vừa thấy quen thuộc vừa khiến cậu yên lòng. Hunt “ừm” khẽ một tiếng, cái ôm kia lại càng chặt hơn.

Hai người ngủ liền một mạch tới mười giờ ngày hôm sau. Khi tỉnh dậy, Hunt phát hiện có vật gì đó đang vây lấy mình. Cậu ngây ngẩn mất hai giây, vừa ngẩng đầu lên, mũi đã đụng phải cằm của Winston.

“Ai da!”

Hunt định ngồi dậy mới nhận ra người đang ôm lấy mình là Winston, mà chân mình lại gác lên thắt lưng hắn, tư thế có vẻ vô cùng thoải mái an tâm.

“Tỉnh rồi thì bỏ chân xuống.” Winston thản nhiên mở miệng.

Nghe giọng nói này vào buổi sáng thực sự rất có tác dụng khiến tinh thần tỉnh táo. Hunt vội vàng bỏ chân xuống, rời khỏi cái ôm của Winston, mà Winston chắc hẳn đã tỉnh từ lâu, đang nghiêng người chống má quan sát Hunt.

Hunt nhanh chóng vào phòng tắm đánh răng. Lúc nhổ kem đánh răng, Hunt mới đột nhiên nhận ra: Winston đã nằm cùng mình đến tận hơn mười giờ sáng! Winston vốn là một người có nếp sinh hoạt rất quy củ, thường dậy đúng giờ chạy bộ sáng, thế nhưng hôm nay, hắn lại nằm trên giường đến tận mười giờ!

Hình như thói xấu dậy muộn của mình đã lây cho Winston rồi?

Hunt vừa rửa mặt vừa ngâm nga một bài hát. Lịch trình ngày hôm nay thoải mái hơn nhiều so với mấy hôm trước, còn tối nay, hai người sẽ phải bay về Mỹ. Có lẽ là hai ngày vừa qua ở Dubai với Winston quá vui vẻ, Hunt không nỡ rời khỏi nơi đây.

Sau khi giải quyết xong bữa sáng đơn giản, hai người liền đi tới Dubai Mall, một trung tâm thương mại tổng hợp siêu lớn, có thể coi như thiên đường mua sắm của nữ giời, thế nhưng lại không có mấy món hàng thu hút được sự chú ý của Hunt. Cả hai đi xem đồ nam, dưới sự chỉ đạo của Winston, Hunt mua một chiếc áo da Amarni và một chiếc áo khoác Versace.

“Nghĩ kĩ lại thì đa số thời gian của chúng ta đều dành để ngồi máy bay bay khắp nơi, rồi tham gia thi đấu…”

“Nhưng khoảng thời gian từ tháng Mười một đến tháng Hai thì thuộc về cá nhân.”

“Còn phải rèn luyện thể lực và chạythử xe nữa mà…”

Mùa giải này kết thúc, Thẩm Xuyên và Tiểu Khê chắc chắn sẽ khua trống gõ mõ đi nghiên cứu xe đua mới… À không phải, là thử nghiệm hệ thống thông gió và khảo sát số liệu của xe đua mới đúng, còn thiết kế của xe mới chắc chắn đã có từ lâu rồi.

“Tôi định tặng cho Thẩm Xuyên mấy chiếc áo phông, anh thấy thế nào? Mặc áo phông thoải mái, tôi thấy anh ta cũng không hay mặc áo sơ mi giống những kỹ sư khác.”

“Được thôi, mấy loại áo này chất lượng khá tốt, Thẩm Xuyên chắc sẽ thấy dễ mặc.”

“Nhưng cỡ thì sao… Thẩm Xuyên là người phương Đông, hình như khá gầy…” Hunt nhìn Winston.

“Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi cũng có biết số đo của anh ta đâu.”

“Tôi tưởng mắt nhìn của anh tốt! Không phải anh có thể đoán được tôi mặc cỡ nào sao?”

“Tôi từng ôm cậu rồi, nhưng tôi đã ôm Thẩm Xuyên bao giờ đâu.” Winston nói xong liền chuyển hướng sang một quầy hàng khác.

Sau hai giây ngơ ngẩn, Hunt mới bất giác nghiêng đầu bật cười. Hai người lại tiếp tục đi dạo, cho tới khi đến trước cửa hiệu Vacheron Constantin. Winston đút tay túi quần, đứng nhìn một mẫu đồng hồ trong tủ kính mấy giây mới rời đi, Hunt đi theo phía sau hắn đã nhìn thấy cả. Nghe danh Vacheron Constantin từ lâu, Hunt cũng biết với chất lượng cuộc sống như của Winston, hắn nhất định cũng sẽ đeo những loại đồng hồ đẳng cấp thế này. Cậu nhìn chiếc đồng hồ đã khiến Winston đứng lại trước tủ kính một cái, chiếc này có kiểu dáng chạm rỗng một nửa, đường cong bề mặt tinh xảo, vừa tao nhã vừa lịch lãm, đúng là rất phù hợp với khí chất của Winston.

(Vacheron Constantin là một trong những thương hiệu đồng hồ cao cấp lâu đời và nổi tiếng nhất thế giới, được thành lập bởi Jean-Marc Vacheron năm 1755 tại Geneva, Thụy Sĩ)



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Anh dựa vào đâu mà nói tôi có khí chất thu hút fan BT?

Winston: Tôi cũng là một fan bị em hấp dẫn mãnh liệt.

Hunt: Thật sao? Đắc ý ghê!

Winston: Hơn nữa tôi cực kỳ BT.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook