Anh Đừng Đi

Chương 16: Buồn

Duyên Yully

11/12/2015

Hôm nay khác mọi ngày, chả có Hải cũng như không có hắn đến đón đi học, tự dưng trong lòng thấy buồn lạ thường. Nhưng thôi, chỉ là đi học thôi mà. Tự dặn lòng họ còn có công việc riêng của họ, không rảnh để đưa mình đi học thường xuyên được nên chẳng có gì phải buồn cả. Có là gì của nhau đâu mà phải buồn khi người ta không đến.

Hôm nay đường đến trường như dài ra...

Vừa đến cổng trường, cô đã thấy không khí nhộn nhịp hẳn lên. Chắc hẳn trường xảy ra chuyện gì, nói không quan tâm cũng không được, vì người chen lấn để xem gì đó rất nhiều, lấn luôn cả đường đi, làm cô lên lớp cũng khó khăn.

"Có chuyện gì vậy Lam"

Cô nhìn thấy dáng quen, liền hỏi.

"Cậu không biết gì à, diễn viên Vân Anh nổi tiếng vào trường mình học đó, trường mình ai cũng hâm mộ cô ấy hết, nghe nói bằng tuổi mình, đúng là tuổi trẻ tài cao, người đẹp trong hình sao thì ngoài đời y chan vậy? Cậu cũng nên chiêm ngưỡng đi"

Nghe bài thuyết trình dài thòn lòn của Lam xong, cô gật gù ra vẻ hiểu. Đúng là người nổi tiếng, nếu vậy thì cô cũng muốn xem mặt thử. Cô cũng hâm mộ mấy bộ phim cô ấy đóng lắm...

Chen vào đám đông, cô bắt gặp một khuôn mặt rất ư là hoàn hảo, đẹp ư? Còn trên cả chữ ĐẸP, đến cô là con gái cũng mê huống chi con trai, hỏi sao không bu như thế này. Nhưng sao mọi người lại ra vẻ như mới gặp tiên thế kia, cùng là con người với nhau, đâu cần làm quá lên như thế? Cô bĩu môi quay lưng đi, thôi kệ người ta vậy?

"Biết sao cô ấy chuyển vào trường mình mà không học trường quốc tế nữa không?"

Cô lắc đầu như muốn nói không biết...

"Cô ấy có nói là chuyển vào trường này để tìm lại tình yêu khi xưa của mình, chắc hẳn người đó rất may mắn Anh nhỉ, mình mà là con trai thì cưa nhỏ đó là cái chắc, hihi"

"Ừ...người đó chắc hẳn rất may mắn"

Cô gật đầu tỏ vẻ đồng tình với lời nói của Lam...

Hai đứa cùng chen vào đám đông để về lớp, đúng là chạy giặt thì đúng hơn...

Vừa vào đến lớp thì cũng là lúc trống đánh, sao hôm nay cũng không có anh và Như Tuyết nhỉ? Cô thắc mắc nhưng không biết hỏi ai??

"Cả lớp im lặng, hôm nay có kết quả kiểm tra hôm trước. Cả trường chỉ có 5 học sinh duy nhất lọt vào top, riêng lớp ta có một bạn"

Cô chủ nhiệm vừa nó xong, cả lớp nhôn nhao với nhiều câu hỏi khác nhau..

"Trời, đề khó vậy mà lớp mình cũng có người lọt vào cơ đấy, không lớp trưởng cũng lớp phó học tập cậu nhỉ?"

Nhỏ Lam bên cạnh nói có vẻ như biết chắc kết quả vậy?

Còn cô không nói gì, im lặng lắng nghe cô nêu tên người đó...

"Thiên Anh.."

Nghe tên mình, theo quán tính cô đứng dậy..

"Em làm tốt lắm"

Cô giáo mỉm cười đưa kết quả cho cô xem, đồng thời trách móc và lớp trưởng phó về chuyện này. Cô thì đón chắn kết quả như thế này rồi, nên chả có gì phải ngạc nhiên cả. Cô giáo và mấy ngừơi trong lớp nhìn cô với ánh mắt thán phục và ngưỡng mộ.



"Trời ơi, lâu nay bên cạnh tui có người tuyệt vời như thế này mà tui không biết cơ đấy?"

Cô nheo mắt nhìn ngừoi vừa mới phát ra câu nói đó, mặt cô nhăn tréo lại.

"Ý cậu là sao?"

"Thì là vậy đó, tính độ xinh girl của cậu thì mình không nói rồi, đã thế mới chuyển đến mà lại học giỏi hơn cả cán sự trong lớp, bái phục cậu"

Lam nói trông có vẻ giống như ngừoi hâm mộ vậy, ánh mắt có chút ghen tị. Và...hình như tất cả những ánh mắt trong lớp đều nhìn cô với vẻ hâm mộ và ganh tị đó thì phải...

"Về phần đó thì cô chúc mừng Thiên Anh nha..Còn lại là phần bầu cử cuộc thi thanh nhạc cho khối D, các em ghi tên người được chọn để thi cuộc thi này rồi gửi cho cô vào cuối buổi nhé"

Cả lớp gật đầu...

Kết thúc 2 tiết học, cô nằm dài trên bàn nghe nhạc, sao buồn ngủ thể?

"Thiên Anh"

"..."

"Thiên Anh"

"..."

"Hoàng tử qua tìm công chúa kìa"

Lam thấy cô im lặng thì lay người cô gọi giúp người kia.

"Hửm..chuyện gì?"

Cô bực tức chửi thầm, định ngủ xíu rồi học mà lại có kẻ phá đám...

Lam không nói gì, ánh mắt hướng ra cửa, nơi mà có người chờ cô.

Thấy người, cô như đứa trẻ giận dỗi. Mà sao phải giận nhỉ?

"Làm gì thất thần vậy?"

Tên nào đó lên tiếng hỏi thăm.

"Buồn ngủ"

Cô nói thẳng thắn...

"Tôi dẫn cậu ra đây, đảm bảo ngủ ngon luôn"



Cô gật gật đầu..

Đến nơi, mắt cô đã híp lại, chỉ muốn ngủ thôi, nằm dài trên bãi cỏ, cô thả lỏng người chìm vào giấc ngủ nhanh chóng làm ai đó lắc đầu ngán ngẩm. Cậu cũng lại gần bên cô nằm xuống, nhưng cậu không ngủ như cô, mà cậu nằm cạnh để ngắm cô. Một khuôn mặt nhìn khó thể quên được, cậu không biết mình đã đặt thứ niềm tin gì vào cô nữa, nhưng nếu nói rời xa cô thì chắc không thể mất thôi.

Vén vài lọn tóc trước mặt cho cô, cậu khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán, một nụ hôn đầy yêu thương, tình cảm.

"Ưm...đây là đâu vậy nhỉ"

Sau 1 tiếng đánh giấc, cô mệt mỏi vươn vai ngáp dài.

"..."

Hắn không nói nên lời.

Cô nhìn hắn, nheo mắt như muốn hỏi sao hắn không trả lời. Nhưng thấy hắn im lặng lâu quá, cô đành lục lọi trí nhớ..

"À...Tôi ngủ mấy tiếng rồi"

"1 tiếng"

Cô giật mình bật dậy khỏi chỗ đang ngồi.

"Chết...Chưa xin phép "

"Không sao đâu, tôi nói Lam xin giúp rồi"

Cô mỉm cười giơ ngón cái lên ý nói hắn tuyệt. Lo xa giùm cô như thế thì chỉ có 2 người làm được thôi. Nói đến đó thì cô lại nghĩ đến anh nữa rồi. Không biết làm gì mà sáng nay chả thấy bóng dáng đâu. Bực bội thật...

"Cảm ơn...à mà ở đây đẹp nhỉ"

Cô đổi chủ đề đi nhìn ngắm xung quanh, ừ thì đẹp thật, nhưng không bằng ngọn đồi bồ công anh hôm bữa trước. Ở đấy gió mát hơn thì phải, lại thơ mộng và đẹp hơn. Còn ở đây cho ta cảm giác yên bình, ấm áp. Nhắc mới nhớ, đây còn ở trong trường mà, học hơn 1 tháng ở đây rồi mà đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến, có vô lí quá không ta. Nhưng khi hỏi hắn thì cô mới ngộ ra 1 điều."Đây không phải là nơi ai đến cũng được". Cô bĩu môi, cũng phải thôi, nhà có tiếng có tăm có quyền có lực mới đặt chân đến được thôi, người bình thường như cô chắm hiếm...

Ngồi với nhau nói chuyện vài ba câu, hắn cũng chào tạm biệt để đi đâu đó sau khi nghe 1 cuộc điện thoại. Bên ngoài thì cô cười cười bảo đi đi, còn trong lòng thì chửi thầm..Dám bỏ cô một mình ở đây rồi đi, không bực mới lạ. Cái con người...Lúc nãy buồn ngủ đi có nhớ đường đâu, giờ tự nhiên nói cô tự về lớp, biết ngõ nào mà đi hả trời???

Mà ở đây than cũng không được, hắn đi không còn bóng nữa mà chửi thì hắn có nghe đâu. Đã thế thì cô tự tìm đường ra thôi...Cô chen qua đám cây xanh rồi qua một ngõ vắng, tự hỏi đây có phải à trường học không nữa. Mày mò tìm kiếm khoảng 15 phút, cô mới thấy được dãy hành lang thường ngày, cô cười thầm trong lòng, nhưng..nụ cười đó tắt hẳn khi cô bắt gặp 2 khuôn mặt quen thuộc đang hôn nhau tại chân cầu thang. Cô giật mình đứng nép vào xó cạnh đó để hai nguồi học không thấy. Trái tim cô như bị tổn thương nặng nề, cô không hiểu vì lí do gì mà cô lại thế nhưng....cô biết...trái tim cô đang đau...

Buồn...

Nặng lòng....

Vụn vỡ...

Phản bội...hay..

Lừa dối....

Cô chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, cô không muốn ai thấy cô khóc lúc này. Sao lại đau như thế....Có là gì của nhau đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Đừng Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook