Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian
Chương 17
Bắc Khuynh
12/11/2018
Buổi trưa, những người đi lại trong bệnh viện ít hơn buổi sáng rất nhiều.
Ôn Cảnh Nhiên dẫn Ứng Như Ước đến phòng trực ban nghỉ trưa, lúc gần đến cửa thì gặp một bác sĩ từ phòng trực ban đi ra, khi nhìn thấy Ứng Như Ước sau lưng Ôn Cảnh Nhiên thì hơi ngẩn người, nhìn Ôn Cảnh Nhiên với vẻ nghi ngại: “Vị này là?”
Ứng Như Ước hơi ngượng, ngước lên nhìn Ôn Cảnh Nhiên đang tỏ vẻ dửng dưng, đang định tự giới thiệu thì nghe Ôn Cảnh Nhiên hạ giọng: “Xem như người nhà, dẫn cô ấy đến để nghỉ ngơi.”
Bác sĩ tỏ ra vỡ lẽ, mở to mắt, cũng không ngại gì mà quan sát kỹ Ứng Như Ước, rồi cười cười và khách sáo nói: “Buổi trưa phòng trực ban không có ai, hai người cứ nghỉ ngơi đi nhé.”
Nghe giọng điệu đó, rõ ràng là… hiểu lầm rồi.
“Tôi không nghỉ, buổi chiều còn có việc.” Ôn Cảnh Nhiên vỗ nhẹ vai đối phương rồi đi qua bác sĩ đó, mở cửa phòng trực ban, hơi quay đầu lại ra hiệu cho Như Ước vào trong.
Như Ước hơi lúng túng.
Câu nói “xem như người nhà” của Ôn Cảnh Nhiên thực sự là hơi mờ ám.
Nhưng giải thích thì lại hơi quá, cứ như muốn lấy giấy gói lửa vậy.
Trong lúc nghĩ ngợi, tâm tư của cô đã xoay chuyển thiên biến vạn hóa, nhưng lại cứ không tìm ra nổi một cách nào thích hợp cả.
Ứng Như Ước do dự rồi gật đầu với đồng nghiệp của Ôn Cảnh Nhiên, lách người bước vào phòng trực ban.
Ôn Cảnh Nhiên lại nói vài câu với bác sĩ kia ở bên ngoài rồi mới vào. Thấy cô đứng ngay chính giữa phòng thì nhướng mày, chỉ vào giường dưới gần cửa sổ: “Anh thường ngủ ở đây.”
Ánh nắng ban trưa chói chang gay gắt, anh bước lại gần cửa sổ, kéo lớp màn mỏng đầu tiên che bớt ánh nắng, rồi bổ sung: “Anh gần như là thành viên cố định của phòng trực ban, vị trí này chỉ có anh ngủ.”
Ứng Như Ước “ồ” một tiếng, tỏ vẻ khó xử ngồi xuống mép giường.
“Trưa nay sẽ không có ai tới, em hẹn giờ rồi nghỉ ngơi đi.” Ôn Cảnh Nhiên cởi áo khoác ngoài treo lên giá, thấy cô thận trọng thì giơ cổ tay lên, gõ gõ vào mặt đồng hồ.
Tiếng gõ trong trẻo đó vang lên, cùng lúc là giọng nói không mấy cảm xúc của anh: “Em còn hai giờ đồng hồ.”
Bên ngoài có tiếng thang máy tới nơi, xa xa còn nghe thấy tiếng bước chân.
Ứng Như Ước ngẩng lên nhìn Ôn Cảnh Nhiên đứng cách cô chỉ vài bước, mím môi rồi không kìm được, hỏi: “Ban nãy sao anh lại nói…”
“Xem như người nhà?” Ôn Cảnh Nhiên cắt ngang cô.
Ứng Như Ước gật đầu, nghĩ lại ban nãy anh còn bá đạo bôi đi lớp son của cô, thoáng rầu rĩ dâng lên: “Bệnh viện đông người lắm chuyện, những lời không đúng đắn sẽ càng đồn đại khó nghe hơn, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh.”
Ôn Cảnh Nhiên có vẻ bất ngờ khi nghe cô nói, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Hình tượng? Em biết hình tượng gì của anh trong bệnh viện?”
Ứng Như Ước không hề chuẩn bị thì bị anh hỏi đến cái cớ mà cô nói bừa ra, đầu óc trống rỗng một lúc, khi cô phản ứng ra vấn đề là gì thì cố vắt cạn não để trả lời: “Kính nghiệp, chuyên nghiệp, có trách nhiệm…”
Ừ, còn lạnh lùng, khó gần, rất có cảm giác đàn áp, khó chịu, xấu bụng.
Chỉ là những lời sau đó cô cũng chỉ dám nhủ thầm, nào dám nói ra.
Để tránh cho tế bào não của cô đều dùng cho vấn đề không quan trọng này, Ôn Cảnh Nhiên kịp thời cắt ngang: “Không cần nghiêm túc khen anh như thế, phỏng vấn anh chỉ dự thính, quyền quyết định không lớn.”
Ứng Như Ước ngượng ngùng sờ mũi.
“Ban nãy bác sĩ kia là phó chủ nhiệm khoa Nhi, bình thường ít qua lại.” Ôn Cảnh Nhiên ngồi xuống đầu giường, lười nhác ngước mắt lên nhìn cô: “Nói nhiều mới phiền phức.”
Ứng Như Ước lúc này mới hối hận vì đã nhắc đến chuyện đó, nghe anh giải thích xong càng cảm thấy mình đúng là rảnh rỗi nghĩ nhiều, cô lặng lẽ cởi bỏ giày, nằm lên giường, quay nghiêng người mặt hướng về cửa sổ, lẩm bẩm: “Em ngủ đây.”
Ôn Cảnh Nhiên cũng lười so đo với cô, nghe hơi thở dần bình ổn của cô, anh cũng chậm rãi nhắm mắt.
Buổi trưa hiếm có thế này, anh không muốn phí phạm.
Như Ước không biết đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, phòng trực ban không ai quấy rầy rất yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng còi xe hơi trên con đường cách đây rất xa vọng đến.
Ánh nắng luồn vào trong từ kẽ hở tấm màn cửa sổ mỏng, khiến cô thấy toàn thân ấm áp.
Trước khi ông nội định cư ở Ngự Sơn để dưỡng lão thì Ứng gia ở tại con đường cổ ngay trung tâm thành phố.
Thành phố S là thành phố lịch sử nỏi tiếng, cố đô ngày xưa.
Giữa những tòa nhà chọc trời khu trung tâm còn lẩn khuất rất nhiều những con hẻm nhỏ, Như Ước mỗi ngày đi học đều men theo con đường lát đá xanh, đi xuyên qua mấy con hẻm cũ kỹ đó.
Hai bên hẻm toàn là những bờ tường đá xám đã bị thời gian nhuộm đen, mọc lên những dây leo và cỏ dại. Trên mái ngói có mấy tượng thần thú, từ xa ngắm nhìn dòng sông lớn bao quanh thành phố S.
Cô mơ thấy mình quay về con đường đá xanh đã từng đi qua vô số lần, nền đá lồi lõm không bằng phẳng, tay cô cầm sách, bước từng bước chậm rãi.
Lúc đi qua đầu hẻm nhỏ này để vào con hẻm nhỏ khác, bỗng nhiên, tiếng người huyên náo vẳng tới.
Cô hoang mang nhìn sang, cách đó chừng chục mét, là một ngôi nhà cũ kỹ đang bốc lửa.
Cô nhận ra chủ nhà, đó là một ông cụ tóc bạc trắng, cùng vợ ông đã ở trong ngôi nhà cũ đó, mỗi tháng đều bày hàng ra bán tranh đường trước cổng trường của Như Ước.
Như Ước thích ngọt, lần nào cũng hỏi bà cụ mua kẹo mạch nha, ba que kẹo cầm trong tay không ngừng quấy, đến khi kẹo mạch nha màu vàng gừng biến thành như sợi tơ óng ánh mới ngậm vào miệng.
Có thể ăn suốt dọc đường.
Cô sững người, đứng tại chỗ nhìn dòng người hỗn loạn.
Áo sơ mi kẻ của ông lão bị khói hun đến đen sạm, ông định quay về căn nhà nhưng bị hàng xóm giữ chặt vai, không cho đi đâu.
Bà lão vẫn đang ngủ, lúc xảy ra hỏa hoạn, bà không thể may mắn như ông cụ, bị kẹt lại trong nhà.
Căn nhà cũ làm bằng gỗ, giẫm lên có thể nghe thấy tiếng sàn gỗ và tiếng chân bước kêu răng rắc. Mà bây giờ, vật liệu gỗ lâu năm đó đang cháy, dường như không cách nào dập tắt được.
Như Ước thấy tim thắt lại.
Cuối cùng có thể nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa đằng xa, “ò e ò e” lao nhanh tới.
Cách một dãy nhà cũ, xe cứu hỏa không dễ vào, chật vật mãi sau mới nối được ống nước, phun thẳng vào đám lửa.
Tới muộn hơn là xe cấp cứu.
Cũng trùng hợp, hôm đó trực ban là Ôn Cảnh Nhiên, anh đã theo nhân viên cấp cứu đến đây.
Ứng Như Ước khi nhìn thấy anh thì Ôn Cảnh Nhiên cũng chú ý đến cô.
Rõ ràng là ngạc nhiên vì giờ này mà sao cô chưa tới trường, anh cau mày, trong tình huống chỉ có thể chờ lệnh, anh bước lại gần.
“Không đạp xe à?” Anh xách túi của cô lên, rồi tiện tay buông xuống.
Lúc thả xuống, trọng lượng túi xách gần như có thể làm gãy cả vai cô.
Như Ước ôm sách, ngước lên nhìn anh: “Xe hỏng rồi, nên phải đi bộ.”
Ôn Cảnh Nhiên gật đầu, ánh mắt ngừng lại ở cổ tay trống trơn của cô một tích tắc rồi tiện tay tháo đồng hồ trên tay ra, đeo vào cho cô.
Ứng Như Ước hơi hoang mang, định rụt tay lại thì bị anh giữ chặt cổ tay.
Ôn Cảnh Nhiên cúi xuống nhìn, nhắc cô: “Em sắp trễ rồi đấy.”
Thế nên… đeo đồng hồ cho cô, là để cô tăng cường quan niệm thời gian?
Ứng Như Ước hơi sửng sốt, trợn mắt nhìn chiếc đồng hồ nam to đến mức cài vào mức trong cùng vẫn chỉ có thể đeo lủng lẳng trên tay. Lát sau mới ậm ừ nói: “Em biết rồi.”
Ôn Cảnh Nhiên vỗ nhẹ lên đầu cô, rồi quay sang nhìn ngọn lửa rõ ràng đã nhỏ hẳn dưới áp lực cột nước: “Đừng nhìn nữa, coi chừng tối thấy ác mộng.”
Nhiệt độ ngọn lửa đó khá cao, giống như ánh nắng hôm nay xuyên qua màn cửa sổ vậy, ấm áp đến mức muốn bỏng.
Như Ước đứng tại chỗ, đang định nói gì nhưng chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Có tiếng ken két phát ra khi giường rung động, sau đó cửa mở, có người “suỵt” một tiếng rồi nhẹ chân đóng cửa, ra ngoài.
Ứng Như Ước hoang mang mở mắt.
Trước mắt không có con đường nhỏ lát đá xanh, không có ngọn lửa ngùn ngụt xông lên trời, cũng không có Ôn Cảnh Nhiên bắt cô đeo đồng hồ nam vào tay.
Cô chống cùi chỏ xuống giường, nửa ngồi dậy, nhìn về phía Ôn Cảnh Nhiên lúc nãy.
Ở đó có tấm chăn mỏng giở một nửa, nhưng người thì không thấy đâu.
Ứng Như Ước nằm lại, trong đầu vẫn còn hỗn độn.
Cô nheo mắt nhìn màn cửa sổ mỏng, nhìn mãi rồi lại nhắm mắt.
Năm lớp 12.
Nếu không phải hôm nay nằm mơ nhớ lại, cô đã gần như quên mất trong ký ức của mình từng có một việc như thế xảy ra.
Không nhớ rõ lúc đó cô nói gì với Ôn Cảnh Nhiên, mọi thứ đều vụt ngừng lại theo giấc mơ.
Cô loáng thoáng nhớ lại tối đó Ôn Cảnh Nhiên tan ca xong, xách một hộp đồ nghề tới sửa xe đạp cho cô.
Thực ra chỉ là bị tuột xích, chính cô cũng có thể sửa được, chỉ là tốn thời gian mà thôi.
Tối đó, cô bê chiếc ghế nhỏ ngồi cạnh anh, tay cầm đèn pin chiếu sáng cho anh.
Là mùa thu, trời vừa trở lạnh.
Trong vườn, muỗi đã mất đi khá nhiều, cô chiếu đèn, thi thoảng quay sang sẽ nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng góc cạnh rõ ràng, đường nét hoàn hảo của anh.
Ôn Cảnh Nhiên lúc đó là người đẹp nhất mà cô từng gặp.
Một giờ rưỡi, đồng hồ báo thức của Như Ước réo vang.
Cô vật lộn tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ.
Ôn Cảnh Nhiên bị gọi ra ngoài vẫn chưa quay lại.
Dọn dẹp giường xong, Như Ước nhìn giờ rồi rửa mặt cho tỉnh táo. Lúc soi gương định tô lại son, bỗng nhớ ra ánh mắt anh nhìn cô hồi trưa.
Ứng Như Ước ngần ngại nhìn cây son đã được vặn lên trong tay, do dự rồi vặn trở lại, đậy nắp xong cho vào túi.
Cô không muốn lại bị Ôn Cảnh Nhiên lau son môi lần nữa!
Như Ước ban sáng rút thăm là số năm, tức là người thứ năm.
Khi cô vào nơi phỏng vấn thì Ôn Cảnh Nhiên đã có mặt.
Trước mặt anh là một chai nước khoáng, nắp chai đã được vặn ra, nước bên trong cũng đã bị uống mất một ngụm lớn.
Anh dựa vào lưng ghế, trước mặt là văn kiện, bút máy màu đen bị anh đặt đè lên đống hồ sơ đó.
Trừ Ôn Cảnh Nhiên, còn có một vị bác sĩ gây mê khác là Thẩm Linh Chi mà cô từng gặp ở Đông Cư Sơn, sau khi nhìn Như Ước, cô ấy còn mỉm cười.
Quy trình phỏng vấn không quá phức tạp, Ứng Như Ước sau khi tự giới thiệu sẽ trả lời những câu hỏi mà giám khảo đặt ra.
Có kiến thức y khoa cơ bản, cũng có quy trình thao tác mang tính chuyên nghiệp.
Câu hỏi cuối, là do Ôn Cảnh Nhiên đặt ra.
Anh trầm tư một khắc, khi lên tiếng, giọng anh hơi khàn: “Xin hỏi…”
“Cô có bạn trai chưa?”
Ứng Như Ước: “…”
(Tác giả: đã nói là người nhà rồi, còn hỏi có bạn trai chưa là sao?)
Ôn Cảnh Nhiên dẫn Ứng Như Ước đến phòng trực ban nghỉ trưa, lúc gần đến cửa thì gặp một bác sĩ từ phòng trực ban đi ra, khi nhìn thấy Ứng Như Ước sau lưng Ôn Cảnh Nhiên thì hơi ngẩn người, nhìn Ôn Cảnh Nhiên với vẻ nghi ngại: “Vị này là?”
Ứng Như Ước hơi ngượng, ngước lên nhìn Ôn Cảnh Nhiên đang tỏ vẻ dửng dưng, đang định tự giới thiệu thì nghe Ôn Cảnh Nhiên hạ giọng: “Xem như người nhà, dẫn cô ấy đến để nghỉ ngơi.”
Bác sĩ tỏ ra vỡ lẽ, mở to mắt, cũng không ngại gì mà quan sát kỹ Ứng Như Ước, rồi cười cười và khách sáo nói: “Buổi trưa phòng trực ban không có ai, hai người cứ nghỉ ngơi đi nhé.”
Nghe giọng điệu đó, rõ ràng là… hiểu lầm rồi.
“Tôi không nghỉ, buổi chiều còn có việc.” Ôn Cảnh Nhiên vỗ nhẹ vai đối phương rồi đi qua bác sĩ đó, mở cửa phòng trực ban, hơi quay đầu lại ra hiệu cho Như Ước vào trong.
Như Ước hơi lúng túng.
Câu nói “xem như người nhà” của Ôn Cảnh Nhiên thực sự là hơi mờ ám.
Nhưng giải thích thì lại hơi quá, cứ như muốn lấy giấy gói lửa vậy.
Trong lúc nghĩ ngợi, tâm tư của cô đã xoay chuyển thiên biến vạn hóa, nhưng lại cứ không tìm ra nổi một cách nào thích hợp cả.
Ứng Như Ước do dự rồi gật đầu với đồng nghiệp của Ôn Cảnh Nhiên, lách người bước vào phòng trực ban.
Ôn Cảnh Nhiên lại nói vài câu với bác sĩ kia ở bên ngoài rồi mới vào. Thấy cô đứng ngay chính giữa phòng thì nhướng mày, chỉ vào giường dưới gần cửa sổ: “Anh thường ngủ ở đây.”
Ánh nắng ban trưa chói chang gay gắt, anh bước lại gần cửa sổ, kéo lớp màn mỏng đầu tiên che bớt ánh nắng, rồi bổ sung: “Anh gần như là thành viên cố định của phòng trực ban, vị trí này chỉ có anh ngủ.”
Ứng Như Ước “ồ” một tiếng, tỏ vẻ khó xử ngồi xuống mép giường.
“Trưa nay sẽ không có ai tới, em hẹn giờ rồi nghỉ ngơi đi.” Ôn Cảnh Nhiên cởi áo khoác ngoài treo lên giá, thấy cô thận trọng thì giơ cổ tay lên, gõ gõ vào mặt đồng hồ.
Tiếng gõ trong trẻo đó vang lên, cùng lúc là giọng nói không mấy cảm xúc của anh: “Em còn hai giờ đồng hồ.”
Bên ngoài có tiếng thang máy tới nơi, xa xa còn nghe thấy tiếng bước chân.
Ứng Như Ước ngẩng lên nhìn Ôn Cảnh Nhiên đứng cách cô chỉ vài bước, mím môi rồi không kìm được, hỏi: “Ban nãy sao anh lại nói…”
“Xem như người nhà?” Ôn Cảnh Nhiên cắt ngang cô.
Ứng Như Ước gật đầu, nghĩ lại ban nãy anh còn bá đạo bôi đi lớp son của cô, thoáng rầu rĩ dâng lên: “Bệnh viện đông người lắm chuyện, những lời không đúng đắn sẽ càng đồn đại khó nghe hơn, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh.”
Ôn Cảnh Nhiên có vẻ bất ngờ khi nghe cô nói, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Hình tượng? Em biết hình tượng gì của anh trong bệnh viện?”
Ứng Như Ước không hề chuẩn bị thì bị anh hỏi đến cái cớ mà cô nói bừa ra, đầu óc trống rỗng một lúc, khi cô phản ứng ra vấn đề là gì thì cố vắt cạn não để trả lời: “Kính nghiệp, chuyên nghiệp, có trách nhiệm…”
Ừ, còn lạnh lùng, khó gần, rất có cảm giác đàn áp, khó chịu, xấu bụng.
Chỉ là những lời sau đó cô cũng chỉ dám nhủ thầm, nào dám nói ra.
Để tránh cho tế bào não của cô đều dùng cho vấn đề không quan trọng này, Ôn Cảnh Nhiên kịp thời cắt ngang: “Không cần nghiêm túc khen anh như thế, phỏng vấn anh chỉ dự thính, quyền quyết định không lớn.”
Ứng Như Ước ngượng ngùng sờ mũi.
“Ban nãy bác sĩ kia là phó chủ nhiệm khoa Nhi, bình thường ít qua lại.” Ôn Cảnh Nhiên ngồi xuống đầu giường, lười nhác ngước mắt lên nhìn cô: “Nói nhiều mới phiền phức.”
Ứng Như Ước lúc này mới hối hận vì đã nhắc đến chuyện đó, nghe anh giải thích xong càng cảm thấy mình đúng là rảnh rỗi nghĩ nhiều, cô lặng lẽ cởi bỏ giày, nằm lên giường, quay nghiêng người mặt hướng về cửa sổ, lẩm bẩm: “Em ngủ đây.”
Ôn Cảnh Nhiên cũng lười so đo với cô, nghe hơi thở dần bình ổn của cô, anh cũng chậm rãi nhắm mắt.
Buổi trưa hiếm có thế này, anh không muốn phí phạm.
Như Ước không biết đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, phòng trực ban không ai quấy rầy rất yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng còi xe hơi trên con đường cách đây rất xa vọng đến.
Ánh nắng luồn vào trong từ kẽ hở tấm màn cửa sổ mỏng, khiến cô thấy toàn thân ấm áp.
Trước khi ông nội định cư ở Ngự Sơn để dưỡng lão thì Ứng gia ở tại con đường cổ ngay trung tâm thành phố.
Thành phố S là thành phố lịch sử nỏi tiếng, cố đô ngày xưa.
Giữa những tòa nhà chọc trời khu trung tâm còn lẩn khuất rất nhiều những con hẻm nhỏ, Như Ước mỗi ngày đi học đều men theo con đường lát đá xanh, đi xuyên qua mấy con hẻm cũ kỹ đó.
Hai bên hẻm toàn là những bờ tường đá xám đã bị thời gian nhuộm đen, mọc lên những dây leo và cỏ dại. Trên mái ngói có mấy tượng thần thú, từ xa ngắm nhìn dòng sông lớn bao quanh thành phố S.
Cô mơ thấy mình quay về con đường đá xanh đã từng đi qua vô số lần, nền đá lồi lõm không bằng phẳng, tay cô cầm sách, bước từng bước chậm rãi.
Lúc đi qua đầu hẻm nhỏ này để vào con hẻm nhỏ khác, bỗng nhiên, tiếng người huyên náo vẳng tới.
Cô hoang mang nhìn sang, cách đó chừng chục mét, là một ngôi nhà cũ kỹ đang bốc lửa.
Cô nhận ra chủ nhà, đó là một ông cụ tóc bạc trắng, cùng vợ ông đã ở trong ngôi nhà cũ đó, mỗi tháng đều bày hàng ra bán tranh đường trước cổng trường của Như Ước.
Như Ước thích ngọt, lần nào cũng hỏi bà cụ mua kẹo mạch nha, ba que kẹo cầm trong tay không ngừng quấy, đến khi kẹo mạch nha màu vàng gừng biến thành như sợi tơ óng ánh mới ngậm vào miệng.
Có thể ăn suốt dọc đường.
Cô sững người, đứng tại chỗ nhìn dòng người hỗn loạn.
Áo sơ mi kẻ của ông lão bị khói hun đến đen sạm, ông định quay về căn nhà nhưng bị hàng xóm giữ chặt vai, không cho đi đâu.
Bà lão vẫn đang ngủ, lúc xảy ra hỏa hoạn, bà không thể may mắn như ông cụ, bị kẹt lại trong nhà.
Căn nhà cũ làm bằng gỗ, giẫm lên có thể nghe thấy tiếng sàn gỗ và tiếng chân bước kêu răng rắc. Mà bây giờ, vật liệu gỗ lâu năm đó đang cháy, dường như không cách nào dập tắt được.
Như Ước thấy tim thắt lại.
Cuối cùng có thể nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa đằng xa, “ò e ò e” lao nhanh tới.
Cách một dãy nhà cũ, xe cứu hỏa không dễ vào, chật vật mãi sau mới nối được ống nước, phun thẳng vào đám lửa.
Tới muộn hơn là xe cấp cứu.
Cũng trùng hợp, hôm đó trực ban là Ôn Cảnh Nhiên, anh đã theo nhân viên cấp cứu đến đây.
Ứng Như Ước khi nhìn thấy anh thì Ôn Cảnh Nhiên cũng chú ý đến cô.
Rõ ràng là ngạc nhiên vì giờ này mà sao cô chưa tới trường, anh cau mày, trong tình huống chỉ có thể chờ lệnh, anh bước lại gần.
“Không đạp xe à?” Anh xách túi của cô lên, rồi tiện tay buông xuống.
Lúc thả xuống, trọng lượng túi xách gần như có thể làm gãy cả vai cô.
Như Ước ôm sách, ngước lên nhìn anh: “Xe hỏng rồi, nên phải đi bộ.”
Ôn Cảnh Nhiên gật đầu, ánh mắt ngừng lại ở cổ tay trống trơn của cô một tích tắc rồi tiện tay tháo đồng hồ trên tay ra, đeo vào cho cô.
Ứng Như Ước hơi hoang mang, định rụt tay lại thì bị anh giữ chặt cổ tay.
Ôn Cảnh Nhiên cúi xuống nhìn, nhắc cô: “Em sắp trễ rồi đấy.”
Thế nên… đeo đồng hồ cho cô, là để cô tăng cường quan niệm thời gian?
Ứng Như Ước hơi sửng sốt, trợn mắt nhìn chiếc đồng hồ nam to đến mức cài vào mức trong cùng vẫn chỉ có thể đeo lủng lẳng trên tay. Lát sau mới ậm ừ nói: “Em biết rồi.”
Ôn Cảnh Nhiên vỗ nhẹ lên đầu cô, rồi quay sang nhìn ngọn lửa rõ ràng đã nhỏ hẳn dưới áp lực cột nước: “Đừng nhìn nữa, coi chừng tối thấy ác mộng.”
Nhiệt độ ngọn lửa đó khá cao, giống như ánh nắng hôm nay xuyên qua màn cửa sổ vậy, ấm áp đến mức muốn bỏng.
Như Ước đứng tại chỗ, đang định nói gì nhưng chưa kịp mở miệng thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Có tiếng ken két phát ra khi giường rung động, sau đó cửa mở, có người “suỵt” một tiếng rồi nhẹ chân đóng cửa, ra ngoài.
Ứng Như Ước hoang mang mở mắt.
Trước mắt không có con đường nhỏ lát đá xanh, không có ngọn lửa ngùn ngụt xông lên trời, cũng không có Ôn Cảnh Nhiên bắt cô đeo đồng hồ nam vào tay.
Cô chống cùi chỏ xuống giường, nửa ngồi dậy, nhìn về phía Ôn Cảnh Nhiên lúc nãy.
Ở đó có tấm chăn mỏng giở một nửa, nhưng người thì không thấy đâu.
Ứng Như Ước nằm lại, trong đầu vẫn còn hỗn độn.
Cô nheo mắt nhìn màn cửa sổ mỏng, nhìn mãi rồi lại nhắm mắt.
Năm lớp 12.
Nếu không phải hôm nay nằm mơ nhớ lại, cô đã gần như quên mất trong ký ức của mình từng có một việc như thế xảy ra.
Không nhớ rõ lúc đó cô nói gì với Ôn Cảnh Nhiên, mọi thứ đều vụt ngừng lại theo giấc mơ.
Cô loáng thoáng nhớ lại tối đó Ôn Cảnh Nhiên tan ca xong, xách một hộp đồ nghề tới sửa xe đạp cho cô.
Thực ra chỉ là bị tuột xích, chính cô cũng có thể sửa được, chỉ là tốn thời gian mà thôi.
Tối đó, cô bê chiếc ghế nhỏ ngồi cạnh anh, tay cầm đèn pin chiếu sáng cho anh.
Là mùa thu, trời vừa trở lạnh.
Trong vườn, muỗi đã mất đi khá nhiều, cô chiếu đèn, thi thoảng quay sang sẽ nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng góc cạnh rõ ràng, đường nét hoàn hảo của anh.
Ôn Cảnh Nhiên lúc đó là người đẹp nhất mà cô từng gặp.
Một giờ rưỡi, đồng hồ báo thức của Như Ước réo vang.
Cô vật lộn tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ.
Ôn Cảnh Nhiên bị gọi ra ngoài vẫn chưa quay lại.
Dọn dẹp giường xong, Như Ước nhìn giờ rồi rửa mặt cho tỉnh táo. Lúc soi gương định tô lại son, bỗng nhớ ra ánh mắt anh nhìn cô hồi trưa.
Ứng Như Ước ngần ngại nhìn cây son đã được vặn lên trong tay, do dự rồi vặn trở lại, đậy nắp xong cho vào túi.
Cô không muốn lại bị Ôn Cảnh Nhiên lau son môi lần nữa!
Như Ước ban sáng rút thăm là số năm, tức là người thứ năm.
Khi cô vào nơi phỏng vấn thì Ôn Cảnh Nhiên đã có mặt.
Trước mặt anh là một chai nước khoáng, nắp chai đã được vặn ra, nước bên trong cũng đã bị uống mất một ngụm lớn.
Anh dựa vào lưng ghế, trước mặt là văn kiện, bút máy màu đen bị anh đặt đè lên đống hồ sơ đó.
Trừ Ôn Cảnh Nhiên, còn có một vị bác sĩ gây mê khác là Thẩm Linh Chi mà cô từng gặp ở Đông Cư Sơn, sau khi nhìn Như Ước, cô ấy còn mỉm cười.
Quy trình phỏng vấn không quá phức tạp, Ứng Như Ước sau khi tự giới thiệu sẽ trả lời những câu hỏi mà giám khảo đặt ra.
Có kiến thức y khoa cơ bản, cũng có quy trình thao tác mang tính chuyên nghiệp.
Câu hỏi cuối, là do Ôn Cảnh Nhiên đặt ra.
Anh trầm tư một khắc, khi lên tiếng, giọng anh hơi khàn: “Xin hỏi…”
“Cô có bạn trai chưa?”
Ứng Như Ước: “…”
(Tác giả: đã nói là người nhà rồi, còn hỏi có bạn trai chưa là sao?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.