Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian
Chương 67
Bắc Khuynh
08/05/2019
Điện thoại đã cúp, ông nội quay sang nhìn Ôn Cảnh Nhiên đang ngồi phía dưới, chỉ cách ông một cánh tay: “Nghe rõ chưa?”
Giọng nói người già như tiếng chuông trong chùa, âm sắc dày dặn.
Gần tay ông, nước vừa bắt đầu sôi, nổi bong bóng trong bình trà trong suốt, khiến cả sắc đêm cũng trở nên bận rộn vô cùng.
Ôn Cảnh Nhiên cầm bình trà lên, dùng nước sôi tráng qua tách trà.
Kỹ thuật pha trà này của anh cũng là theo học ông nội Ứng, từ làm nóng dụng cụ pha trà cho đến rót trà, không bước nào là không thuần thục.
Ngón tay thon dài của anh dưới ánh đèn ấm áp như ánh lên sắc ngọc dịu dàng, lóng xương ngón tay cầm ly trà cong cong thành một đường mềm mại, như một món đồ nghệ thuật tuyệt đẹp.
Anh lấy lá trà cho vào ấm, cúi đầu chớp mắt, lúc lên tiếng âm thanh đã hơi khàn, gần như không thành câu: “… Nghe rồi ạ.”
Không phải là rõ lắm, nhưng thực sự là nghe thấy.
Sự việc phải bắt đầu nói từ mấy hôm trước.
Từ khi ông nội có suy nghĩ tác hợp cháu gái nhà mình và học sinh ông yêu quý nhất, thì đã vô cùng quan tâm đến đời sống tình cảm của Ứng Như Ước.
Quãng thời gian trước, khi ông nội liên tục nghe thấy cái tên “Thẩm Trường Ca” từ miệng Ứng Như Ước, thì đã có dự cảm không lành.
Nỗi lo âu đó cùng với cả một lần nhìn thấy Thẩm Trường Ca đưa Ứng Như Ước về nhà, đã hoàn toàn đạt đến đỉnh điểm.
Ông nội đã già nên không kiên nhẫn nổi, mấy hôm đó tìm lúc rảnh rỗi gọi điện cho Ôn Cảnh Nhiên, mượn cớ tìm hiểu tình hình công tác của Thẩm Trường Ca và cả tính cách của anh ta để kích thích và nhắc nhở Ôn Cảnh Nhiên – cái tên khốn này có ý đồ xấu với Như Ước đấy!
Ôn Cảnh Nhiên sở dĩ có thể khiến ông nội yêu mến đến thế, ngoài năng lực chuyên môn ra thì còn có EQ rất cao.
Đặc biệt khi ông nội sợ anh không hiểu những ám chỉ của mình, tiện thể đã tiết lộ luôn những lý do rất kỳ quặc mà ông nghĩ ra. Cái gì mà “Cái cậu Thẩm trường Ca kia trông tướng mạo không hiền lành, thầy rất lo”, “Phẫu thuật khoa Ngoại thần kinh cường độ dày đặc như thế, chắc cũng thần kinh theo” v.v… chẳng có lý do nào đàng hoàng cả.
Ông nội trước mặt Như ước thì có hình tượng ông nội vô cùng nghiêm khắc, cổ hủ, nhưng trước mặt Ôn Cảnh Nhiên thì khác hoàn toàn.
Ông nội lớn tuổi nên hiếm khi đích thân cầm dao mổ, thông thường sẽ nhường cơ hội cho học sinh, ông đứng cạnh chỉ đạo.
Trong ca mổ, thời gian nói chuyện tiếu lâm còn nhiều hơn thời gian nói chuyện nghiêm túc, thông thường khi có ông thì cảnh trong phòng mổ sẽ là “Tiểu Tạ ban nãy làm rơi đồ trong bụng bệnh nhân hay bên ngoài nhỉ? Mau giúp cậu ấy tìm đi”, “Vẫn chưa cầm máu? Cũng được, cậu làm nhanh lên, tôi cảm thấy bệnh nhân sắp không gắng gượng nổi rồi”, hoặc “Cậu chậm chạp như thế, còn suy nghĩ cái gì? Đang bận điêu khắc trên xương bệnh nhân hả?”…
Vì thế, thái độ của Ôn Cảnh Nhiên rất thoải mái: “Theo con được biết thì Như Ước và bác sĩ Thẩm kia chỉ là quan hệ bạn bè thôi ạ.”
Ông nội nói mãi rồi, làm sao cam tâm bị Ôn Cảnh Nhiên đối phó bằng một câu trả lời bình thường như thế, nên nói thẳng: “Nói nãy giờ rồi, thầy chỉ muốn hỏi con có tâm tư gì với Như Ước không. Nếu không thì thầy sẽ đưa bác sĩ Thẩm kia vào danh sách suy xét, không còn việc gì của con nữa.”
Ông nội hiểu rất rõ tâm tính của Ôn Cảnh Nhiên, một câu nói thôi, Ôn Cảnh Nhiên đã đầu hàng.
Tuy không nói trắng trợn nhưng ý tứ trong câu nói đó đã rất rõ ràng – quan hệ thầy trò này có thể tiến thêm một bước, thăng hoa thêm nữa.
Cuộc trò chuyện riêng tư này vì bí mật nên hai người cùng ăn ý thống nhất thái độ, xem như chưa từng có cuộc điện thoại đó.
Ai ngờ, chưa được mấy ngày…
Nghe Ôn Cảnh Nhiên kể đại khái, ông nội thổi hơi nóng trên mặt ly trà, đôi mắt trầm tư, không nhận ra buồn vui: “Con bé này bị ám ảnh nặng nề, nhìn thì không có chuyện gì thì trái tim lại mong manh như một chiếc lá. Không ở cạnh nhau cũng đúng, tính cách này của nó chẳng thể ở cạnh ai cả.”
Ông nội thực sự có một sự hổ thẹn cố chấp đối với việc đã quá lơ đãng với Như Ước thời ấu thơ.
“Đến giờ nó cũng chưa từng chính thức nhìn nhận thân phận bác sĩ của con, nói cho cùng, nó sợ hôn nhân của bố mẹ sẽ lặp lại ở chính nó. Nó vẫn còn hy vọng con sẽ khác với những bác sĩ khác. Làm nghề bác sĩ này, cả cuộc đời đều phải nghiên cứu, chữa trị bệnh, một cú điện thoại đã có thể gọi đi cấp cứu, cho dù trước đó con đang dỗ dành bạn gái hay là đòi ly hôn, đều bắt buộc phải có mặt.”
Ông nội nói mãi rồi thực sự nổi giận: “Năm đó thầy và bà nội con bé kết hôn, bà nội bị sẩy thai đứa đầu tiên là lúc thầy được cử đi học, ba tháng sau mới về nhà. Lúc sinh bố con bé, thành phố bên cạnh bị động đất, nói đi là đi, vẫn chưa nghe được tiếng thằng bé khóc, đi cả hơn nửa tháng mới về. Nếu mà với tính cách như con bé thì cũng chẳng có nó rồi, tính khí này ấy, thầy thấy rất giống mẹ nó, năm đó cũng là…”
Ôn Cảnh Nhiên nhìn những phiến lá trà vụn dưới đáy ly, nhẹ nhàng lắc lắc, lúc ngẩng lên, đôi mắt trầm tĩnh nhìn ông nội, khẽ cắt ngang: “Thầy…”
Ông nội nhìn lại anh, hơi thở nặng nề, vẫn còn tức giận.
Ôn Cảnh Nhiên lúc này lại không nhịn được cười.
Ông nội của bạn gái “cũ” lại đứng về phía anh, cũng không biết anh có phải là người đầu tiên không.
Càng nghĩ càng thấy thú vị, cuối cùng anh không nhịn nổi, chỉ có thể mượn động tác uống trà để che giấu nụ cười trên khóe môi. Rõ ràng là trà An Sơn vị đắng đến nỗi lưỡi tê cả ra, nhưng anh lại nếm được chút vị ngọt.
Anh cúi nhìn lá trà bị lay động, lúc ngẩng lên, dưới ánh đèn, anh chăm chú nhìn ông lão đang bị thời gian dần dần quên lãng, giọng bình tĩnh nói: “Là lỗi của con, biết rõ nỗi ám ảnh của cô ấy nhưng lại chưa thể xử lý.”
Những lời tức giận ban nãy của ông lão làm sao có thể thực sự là giận Như Ước cho được, ông chẳng qua là bày tỏ thái độ để chờ Ôn Cảnh Nhiên trả lời, cũng là đang nói thay cho Ứng Như Ước.
Tuy hơi quá đáng nhưng những lời chân tình đó, Ôn Cảnh Nhiên làm sao không nhận ra?
Ông lão thở dài, dần bình tĩnh lại, hớp một ngụm An Sơn vẫn đang nóng hổi, hỏi anh: “Vậy con định làm thế nào?”
“Tạm thời chưa làm gì cả.” Ôn Cảnh Nhiên nhấc bình trà lên, rót gần đầy cho ông lão, cổ tay nhấc lên, đặt bình trà về lại vị trí cũ, hạ giọng: “Bây giờ nghĩ lại, kết quả này cũng chưa hẳn là không tốt.”
Thực ra ông cụ cũng hơi ngờ vực…
Trên bàn mổ, lúc đám học sinh của ông thảo luận xem làm thế nào để theo đuổi con gái, người học trò đắc ý nhất của ông chưa từng lên tiếng… thì làm sao có ý kiến gì hay chứ?
Hôm sau.
Như Ước lấy số, ngồi trên hàng ghế dài ngoài phòng khám để chờ đến lượt.
Ôn Cảnh Nhiên là bác sĩ khoa Ngoại Tiêu hóa có tiếng ở S, lại được liệt kê trong hàng chuyên gia, nên tỷ lệ người đến nhờ anh khám bệnh cao đến phát sợ.
Ứng Như Ước nghe Tiểu Khâu làu bàu rằng, bệnh nhân của anh cao gấp đôi bác sĩ Ngụy.
Hôm nay tận mắt chứng kiến, mới biết thường ngày anh khám bệnh đều bận rộn như vậy.
Y tá gọi số quen biết Như Ước, lúc nhận hồ sơ bệnh án từ tay cô đã kinh ngạc mở to mắt, có phần mừng rỡ: “Bác sĩ Ứng, hôm nay cô không đi làm sao?”
“Tôi xin nghỉ phép.” Ứng Như Ước khoác tay bà ngoại, cười với cô ta: “Đưa bà ngoại đến khám bệnh.”
Y tá “ồ ồ” mấy tiếng rồi ra hiệu cho họ vào trong.
Ôn Cảnh Nhiên vẫn đang viết lời dặn dò cho một bệnh nhân, khi liếc thấy họ đã quay sang gật đầu chào Hướng Hân và bà ngoại, đặt bút xuống viết chữ cuối cùng rồi gấp bệnh án lại, đưa cho bệnh nhân, sau khi dặn “chú ý ăn uống nghỉ ngơi”, anh đứng dậy, đích thân dìu bà ngoại đến ngồi xuống ghế.
Anh biết rõ bệnh tình bà cụ, nhưng hôm qua chỉ biết dựa vào một cú điện thoại.
Đến lúc này, nhìn thấy kết quả bệnh lý giấy trắng mực đen, anh nhìn kỹ chỉ số từng hạng mục và những lời dặn của bác sĩ chẩn đoán, sau khi chắc chắn, ánh mắt anh lướt qua Như Ước rồi quay sang Hướng Hân: “Là thời kỳ phát triển T2N1M0, bề mặt khối u vẫn nhỏ, cũng may là phát hiện kịp thời. Trước tiên hãy nhập viện, phương án phẫu thuật cụ thể thì phải đợi kiểm tra xét nghiệm hết rồi cháu sẽ nói rõ hơn với mọi người.”
Hướng Hân gật đầu cười nói: “Thế thì tốt, phiền cháu quá.”
Ôn Cảnh Nhiên làm đơn chỉ định nhập viện xong kẹp vào hồ sơ bệnh án, đưa cho Ứng Như Ước, ra hiệu cô đến trạm y tá làm thủ tục.
Từ khi cô vào phòng đến nay, đây là lần duy nhất Ôn Cảnh Nhiên nhìn vào mắt cô.
Bà ngoại thuận lợi nhập viện, chờ xếp lịch mổ, lại thêm Hướng Hân chăm sóc cả ngày nên nhất thời cô không có đất dụng võ. Hôm sau quay lại bệnh viện, đi làm bình thường.
Tiểu Khâu hôm qua tan sở đã cùng Thẩm Linh Chi đến phòng bệnh thăm bà cụ, đã sớm biết tin hôm nay Như Ước sẽ đi làm nên sáng sớm đã chờ cô trong văn phòng khoa để tặng cô quả táo.
“Bệnh viện chúng ta gần đây buồn bã quá, hôm qua em cũng mới tặng táo cho chị Linh Chi, chị mau nhận đi, chúng ta rồi sẽ bình an thôi.” Cô nàng nói nhiều, không phút nào ngơi nghỉ, từ than vãn Ứng Như Ước mấy hôm nay đi vắng, không ai nói chuyện cùng, đến tình hình mới nhất từ chuyện của Tiết Hiểu, cuối cùng nhắc đến Ôn Cảnh Nhiên: “Em nghe y tá Lý nói tối qua bác sĩ Ôn nửa đêm nửa hôm tới bệnh viện, lấy lý do thăm khám bệnh nhân rồi ngủ luôn tại phòng trực ban.”
Tay cầm táo của Ứng Như Ước cứng đờ, vô thức chú ý tới điểm đó: “Ngủ ở phòng trực ban à?”
“Đúng thế, chị bảo bác sĩ Ôn cũng không trực ban, cũng chẳng có lịch mổ… mà vẫn kính nghiệp như vậy.” Tiểu Khâu chống cằm, làu bàu: “Đã đẹp trai còn có tiền mà vẫn cố gắng như thế…”
Thẩm Linh Chi cười, quay lại nhìn Tiểu Khâu đang thiếu nữ hoài xuân, không hề nể nang đánh tan giấc mộng tưởng của cô nàng: “Em đừng mơ nữa, trong tim bác sĩ Ôn đã có chủ rồi.”
Tiểu Khâu lười biếng liếc nhìn cô, bất ngờ là không kích động tới mức điên loạn như Thẩm Linh Chi nghĩ, cô nàng vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Em cũng đoán ra rồi, bác sĩ Ôn dạo này tâm trạng bất thường khó đoán, mới tối qua ngủ lại một đêm, chắc chắn là đã có chủ rồi.”
Cô nàng lại đổi tay chống cằm, ánh mắt liếc nhìn Ứng Như Ước: “Em còn cảm thấy người đó chính là người bên cạnh mình…”
Ứng Như Ước bị ánh mắt u ám ai oán của cô nàng quét qua, cảm thấy mất tự nhiên, trong lòng càng thấy như bị gai đâm, nhớ đến người ấy là lại thấy nhức nhối.
Cô cầm quả táo rồi vẫy tay, quay lưng chuồn đi: “Chị đến phòng mổ chuẩn bị trước đây.”
Buổi chiều lúc gần tan sở, không biết Chấn Chân Chân từ đâu biết tin bà ngoại Như Ước nhập viện tại bệnh viện trực thuộc đại học S, nên xách một túi to hoa quả đến thăm bệnh.
Ứng Như Ước nhận được điện thoại của Hướng Hân thì ngớ người, đúng lúc không còn việc gì nữa, chỉ đợi đến giờ về nên báo Thẩm Linh Chi một tiếng, sau đó vội vàng chạy đến khu nội trú khoa Ngoại.
Chấn Chân Chân vừa nhìn thấy cô đã sỉ vả: “Chuyện lớn thế này mà không thèm báo tớ biết, nếu không phải bác sĩ Ôn…”
Nói đến đây thì im bặt.
Suýt nữa thì nói hớ rồi, Chấn Chân Chân vô cùng khổ sở, ôm cánh tay Hướng Hân làm nũng: “Dì ơi dì xem Như Ước kìa, từ nhỏ tới lớn đã xấu tính thế rồi, có chuyện gì cũng chỉ giấu trong lòng. Người khác không hỏi đến thì dứt khoát không kể.”
Lúc Chấn Chân Chân và Ứng Như Ước làm bạn với nhau thì Hướng Hân vẫn chưa ly hôn với bố Ứng, chỉ có điều lúc đó quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng vẫn có ấn tượng rất sâu đậm về cô bé nhiệt tình, hoạt bát này.
“Từ nhỏ đã quen thế rồi.” Hướng Hân cười, nhìn Như Ước: “Con cũng đừng lấy làm lạ.”
Chấn Chân Chân chỉ muốn đổi đề tài, lúc này có lý do rồi nên nói tiếp: “Làm sao lạ được, hai đứa chúng con đã lớn lên cùng nhau mà.”
Cô cười hì hì, vừa đùa giỡn vừa kể chuyện vui, khiến hai người lớn cười không khép miệng. Mỗi lúc như vậy, cô nàng liền đắc ý đưa mắt về phía Như Ước, trông vẻ kiêu ngạo vô cùng.
Hướng Hân không cho Như Ước ở lại chăm sóc, giục cô ra về đi ăn với Chấn Chân Chân.
Hai người rời đi rồi, bà ngoại mới nhìn Hướng Hân đang rót trà cho bà: “Như Ước nếu sống rõ ràng, thẳng thắn như con bé Chân Chân thì tốt quá.”
Hướng Hân không tiếp lời, xách bình thủy ra ngoài: “Con đi lấy nước.”
Ra khỏi khu nội trú, Chấn Chân Chân chợt dừng chân, đứng ở bậc thềm, không đi tiếp.
Ứng Như Ước bước xuống mới nhận ra cô nàng không đi theo: “Sao vậy?”
Nụ cười của Chấn Chân Chân nhạt đi nhiều, trong lòng thấy kỳ quặc, chậm rãi xuống cầu thang rồi mới bất mãn: “Cậu nói cuối tháng có chuyện muốn nói với tớ, hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng rồi, nếu hôm nay tớ không tới đây, có phải cậu đã quên chuyện đó rồi không?”
Ứng Như Ước bị nhắc nhở mới nhớ ra chuyện này, cô ôm trán, có phần hối lỗi: “Xin lỗi nhé, gần đây nhiều việc xảy ra quá…”
“Tha thứ cho cậu.” Chấn Chân Chân khoác tay cô: “Cậu định nói gì với tớ nào? Chuyện bà ngoại cậu hả?”
“Không phải.” Ứng Như Ước ngừng lại: “Lúc đó tớ định nói với cậu là tớ và Ôn Cảnh Nhiên đã yêu nhau.” Ngừng lại, cô kịp thời bổ sung một câu trước khi Chấn Chân Chân hét lên: “Nhưng bây giờ chắc phải nói là, bọn tớ chia tay rồi.”
Thiếu nữ chỉ trong vòng mấy giây đã trải qua những thăng trầm trong cuộc đời, sững sờ tới mức túm tóc mình, sức mạnh đó chỉ thiếu điều nhổ đứt một túm tóc xuống…
Cô nàng nóng nảy đi vòng vòng tại chỗ, rồi khi ngừng lại thì đôi mắt trợn trừng nhìn bạn: “Không quan tâm, cậu đi theo đuổi anh ấy về đi.”
Giọng nói người già như tiếng chuông trong chùa, âm sắc dày dặn.
Gần tay ông, nước vừa bắt đầu sôi, nổi bong bóng trong bình trà trong suốt, khiến cả sắc đêm cũng trở nên bận rộn vô cùng.
Ôn Cảnh Nhiên cầm bình trà lên, dùng nước sôi tráng qua tách trà.
Kỹ thuật pha trà này của anh cũng là theo học ông nội Ứng, từ làm nóng dụng cụ pha trà cho đến rót trà, không bước nào là không thuần thục.
Ngón tay thon dài của anh dưới ánh đèn ấm áp như ánh lên sắc ngọc dịu dàng, lóng xương ngón tay cầm ly trà cong cong thành một đường mềm mại, như một món đồ nghệ thuật tuyệt đẹp.
Anh lấy lá trà cho vào ấm, cúi đầu chớp mắt, lúc lên tiếng âm thanh đã hơi khàn, gần như không thành câu: “… Nghe rồi ạ.”
Không phải là rõ lắm, nhưng thực sự là nghe thấy.
Sự việc phải bắt đầu nói từ mấy hôm trước.
Từ khi ông nội có suy nghĩ tác hợp cháu gái nhà mình và học sinh ông yêu quý nhất, thì đã vô cùng quan tâm đến đời sống tình cảm của Ứng Như Ước.
Quãng thời gian trước, khi ông nội liên tục nghe thấy cái tên “Thẩm Trường Ca” từ miệng Ứng Như Ước, thì đã có dự cảm không lành.
Nỗi lo âu đó cùng với cả một lần nhìn thấy Thẩm Trường Ca đưa Ứng Như Ước về nhà, đã hoàn toàn đạt đến đỉnh điểm.
Ông nội đã già nên không kiên nhẫn nổi, mấy hôm đó tìm lúc rảnh rỗi gọi điện cho Ôn Cảnh Nhiên, mượn cớ tìm hiểu tình hình công tác của Thẩm Trường Ca và cả tính cách của anh ta để kích thích và nhắc nhở Ôn Cảnh Nhiên – cái tên khốn này có ý đồ xấu với Như Ước đấy!
Ôn Cảnh Nhiên sở dĩ có thể khiến ông nội yêu mến đến thế, ngoài năng lực chuyên môn ra thì còn có EQ rất cao.
Đặc biệt khi ông nội sợ anh không hiểu những ám chỉ của mình, tiện thể đã tiết lộ luôn những lý do rất kỳ quặc mà ông nghĩ ra. Cái gì mà “Cái cậu Thẩm trường Ca kia trông tướng mạo không hiền lành, thầy rất lo”, “Phẫu thuật khoa Ngoại thần kinh cường độ dày đặc như thế, chắc cũng thần kinh theo” v.v… chẳng có lý do nào đàng hoàng cả.
Ông nội trước mặt Như ước thì có hình tượng ông nội vô cùng nghiêm khắc, cổ hủ, nhưng trước mặt Ôn Cảnh Nhiên thì khác hoàn toàn.
Ông nội lớn tuổi nên hiếm khi đích thân cầm dao mổ, thông thường sẽ nhường cơ hội cho học sinh, ông đứng cạnh chỉ đạo.
Trong ca mổ, thời gian nói chuyện tiếu lâm còn nhiều hơn thời gian nói chuyện nghiêm túc, thông thường khi có ông thì cảnh trong phòng mổ sẽ là “Tiểu Tạ ban nãy làm rơi đồ trong bụng bệnh nhân hay bên ngoài nhỉ? Mau giúp cậu ấy tìm đi”, “Vẫn chưa cầm máu? Cũng được, cậu làm nhanh lên, tôi cảm thấy bệnh nhân sắp không gắng gượng nổi rồi”, hoặc “Cậu chậm chạp như thế, còn suy nghĩ cái gì? Đang bận điêu khắc trên xương bệnh nhân hả?”…
Vì thế, thái độ của Ôn Cảnh Nhiên rất thoải mái: “Theo con được biết thì Như Ước và bác sĩ Thẩm kia chỉ là quan hệ bạn bè thôi ạ.”
Ông nội nói mãi rồi, làm sao cam tâm bị Ôn Cảnh Nhiên đối phó bằng một câu trả lời bình thường như thế, nên nói thẳng: “Nói nãy giờ rồi, thầy chỉ muốn hỏi con có tâm tư gì với Như Ước không. Nếu không thì thầy sẽ đưa bác sĩ Thẩm kia vào danh sách suy xét, không còn việc gì của con nữa.”
Ông nội hiểu rất rõ tâm tính của Ôn Cảnh Nhiên, một câu nói thôi, Ôn Cảnh Nhiên đã đầu hàng.
Tuy không nói trắng trợn nhưng ý tứ trong câu nói đó đã rất rõ ràng – quan hệ thầy trò này có thể tiến thêm một bước, thăng hoa thêm nữa.
Cuộc trò chuyện riêng tư này vì bí mật nên hai người cùng ăn ý thống nhất thái độ, xem như chưa từng có cuộc điện thoại đó.
Ai ngờ, chưa được mấy ngày…
Nghe Ôn Cảnh Nhiên kể đại khái, ông nội thổi hơi nóng trên mặt ly trà, đôi mắt trầm tư, không nhận ra buồn vui: “Con bé này bị ám ảnh nặng nề, nhìn thì không có chuyện gì thì trái tim lại mong manh như một chiếc lá. Không ở cạnh nhau cũng đúng, tính cách này của nó chẳng thể ở cạnh ai cả.”
Ông nội thực sự có một sự hổ thẹn cố chấp đối với việc đã quá lơ đãng với Như Ước thời ấu thơ.
“Đến giờ nó cũng chưa từng chính thức nhìn nhận thân phận bác sĩ của con, nói cho cùng, nó sợ hôn nhân của bố mẹ sẽ lặp lại ở chính nó. Nó vẫn còn hy vọng con sẽ khác với những bác sĩ khác. Làm nghề bác sĩ này, cả cuộc đời đều phải nghiên cứu, chữa trị bệnh, một cú điện thoại đã có thể gọi đi cấp cứu, cho dù trước đó con đang dỗ dành bạn gái hay là đòi ly hôn, đều bắt buộc phải có mặt.”
Ông nội nói mãi rồi thực sự nổi giận: “Năm đó thầy và bà nội con bé kết hôn, bà nội bị sẩy thai đứa đầu tiên là lúc thầy được cử đi học, ba tháng sau mới về nhà. Lúc sinh bố con bé, thành phố bên cạnh bị động đất, nói đi là đi, vẫn chưa nghe được tiếng thằng bé khóc, đi cả hơn nửa tháng mới về. Nếu mà với tính cách như con bé thì cũng chẳng có nó rồi, tính khí này ấy, thầy thấy rất giống mẹ nó, năm đó cũng là…”
Ôn Cảnh Nhiên nhìn những phiến lá trà vụn dưới đáy ly, nhẹ nhàng lắc lắc, lúc ngẩng lên, đôi mắt trầm tĩnh nhìn ông nội, khẽ cắt ngang: “Thầy…”
Ông nội nhìn lại anh, hơi thở nặng nề, vẫn còn tức giận.
Ôn Cảnh Nhiên lúc này lại không nhịn được cười.
Ông nội của bạn gái “cũ” lại đứng về phía anh, cũng không biết anh có phải là người đầu tiên không.
Càng nghĩ càng thấy thú vị, cuối cùng anh không nhịn nổi, chỉ có thể mượn động tác uống trà để che giấu nụ cười trên khóe môi. Rõ ràng là trà An Sơn vị đắng đến nỗi lưỡi tê cả ra, nhưng anh lại nếm được chút vị ngọt.
Anh cúi nhìn lá trà bị lay động, lúc ngẩng lên, dưới ánh đèn, anh chăm chú nhìn ông lão đang bị thời gian dần dần quên lãng, giọng bình tĩnh nói: “Là lỗi của con, biết rõ nỗi ám ảnh của cô ấy nhưng lại chưa thể xử lý.”
Những lời tức giận ban nãy của ông lão làm sao có thể thực sự là giận Như Ước cho được, ông chẳng qua là bày tỏ thái độ để chờ Ôn Cảnh Nhiên trả lời, cũng là đang nói thay cho Ứng Như Ước.
Tuy hơi quá đáng nhưng những lời chân tình đó, Ôn Cảnh Nhiên làm sao không nhận ra?
Ông lão thở dài, dần bình tĩnh lại, hớp một ngụm An Sơn vẫn đang nóng hổi, hỏi anh: “Vậy con định làm thế nào?”
“Tạm thời chưa làm gì cả.” Ôn Cảnh Nhiên nhấc bình trà lên, rót gần đầy cho ông lão, cổ tay nhấc lên, đặt bình trà về lại vị trí cũ, hạ giọng: “Bây giờ nghĩ lại, kết quả này cũng chưa hẳn là không tốt.”
Thực ra ông cụ cũng hơi ngờ vực…
Trên bàn mổ, lúc đám học sinh của ông thảo luận xem làm thế nào để theo đuổi con gái, người học trò đắc ý nhất của ông chưa từng lên tiếng… thì làm sao có ý kiến gì hay chứ?
Hôm sau.
Như Ước lấy số, ngồi trên hàng ghế dài ngoài phòng khám để chờ đến lượt.
Ôn Cảnh Nhiên là bác sĩ khoa Ngoại Tiêu hóa có tiếng ở S, lại được liệt kê trong hàng chuyên gia, nên tỷ lệ người đến nhờ anh khám bệnh cao đến phát sợ.
Ứng Như Ước nghe Tiểu Khâu làu bàu rằng, bệnh nhân của anh cao gấp đôi bác sĩ Ngụy.
Hôm nay tận mắt chứng kiến, mới biết thường ngày anh khám bệnh đều bận rộn như vậy.
Y tá gọi số quen biết Như Ước, lúc nhận hồ sơ bệnh án từ tay cô đã kinh ngạc mở to mắt, có phần mừng rỡ: “Bác sĩ Ứng, hôm nay cô không đi làm sao?”
“Tôi xin nghỉ phép.” Ứng Như Ước khoác tay bà ngoại, cười với cô ta: “Đưa bà ngoại đến khám bệnh.”
Y tá “ồ ồ” mấy tiếng rồi ra hiệu cho họ vào trong.
Ôn Cảnh Nhiên vẫn đang viết lời dặn dò cho một bệnh nhân, khi liếc thấy họ đã quay sang gật đầu chào Hướng Hân và bà ngoại, đặt bút xuống viết chữ cuối cùng rồi gấp bệnh án lại, đưa cho bệnh nhân, sau khi dặn “chú ý ăn uống nghỉ ngơi”, anh đứng dậy, đích thân dìu bà ngoại đến ngồi xuống ghế.
Anh biết rõ bệnh tình bà cụ, nhưng hôm qua chỉ biết dựa vào một cú điện thoại.
Đến lúc này, nhìn thấy kết quả bệnh lý giấy trắng mực đen, anh nhìn kỹ chỉ số từng hạng mục và những lời dặn của bác sĩ chẩn đoán, sau khi chắc chắn, ánh mắt anh lướt qua Như Ước rồi quay sang Hướng Hân: “Là thời kỳ phát triển T2N1M0, bề mặt khối u vẫn nhỏ, cũng may là phát hiện kịp thời. Trước tiên hãy nhập viện, phương án phẫu thuật cụ thể thì phải đợi kiểm tra xét nghiệm hết rồi cháu sẽ nói rõ hơn với mọi người.”
Hướng Hân gật đầu cười nói: “Thế thì tốt, phiền cháu quá.”
Ôn Cảnh Nhiên làm đơn chỉ định nhập viện xong kẹp vào hồ sơ bệnh án, đưa cho Ứng Như Ước, ra hiệu cô đến trạm y tá làm thủ tục.
Từ khi cô vào phòng đến nay, đây là lần duy nhất Ôn Cảnh Nhiên nhìn vào mắt cô.
Bà ngoại thuận lợi nhập viện, chờ xếp lịch mổ, lại thêm Hướng Hân chăm sóc cả ngày nên nhất thời cô không có đất dụng võ. Hôm sau quay lại bệnh viện, đi làm bình thường.
Tiểu Khâu hôm qua tan sở đã cùng Thẩm Linh Chi đến phòng bệnh thăm bà cụ, đã sớm biết tin hôm nay Như Ước sẽ đi làm nên sáng sớm đã chờ cô trong văn phòng khoa để tặng cô quả táo.
“Bệnh viện chúng ta gần đây buồn bã quá, hôm qua em cũng mới tặng táo cho chị Linh Chi, chị mau nhận đi, chúng ta rồi sẽ bình an thôi.” Cô nàng nói nhiều, không phút nào ngơi nghỉ, từ than vãn Ứng Như Ước mấy hôm nay đi vắng, không ai nói chuyện cùng, đến tình hình mới nhất từ chuyện của Tiết Hiểu, cuối cùng nhắc đến Ôn Cảnh Nhiên: “Em nghe y tá Lý nói tối qua bác sĩ Ôn nửa đêm nửa hôm tới bệnh viện, lấy lý do thăm khám bệnh nhân rồi ngủ luôn tại phòng trực ban.”
Tay cầm táo của Ứng Như Ước cứng đờ, vô thức chú ý tới điểm đó: “Ngủ ở phòng trực ban à?”
“Đúng thế, chị bảo bác sĩ Ôn cũng không trực ban, cũng chẳng có lịch mổ… mà vẫn kính nghiệp như vậy.” Tiểu Khâu chống cằm, làu bàu: “Đã đẹp trai còn có tiền mà vẫn cố gắng như thế…”
Thẩm Linh Chi cười, quay lại nhìn Tiểu Khâu đang thiếu nữ hoài xuân, không hề nể nang đánh tan giấc mộng tưởng của cô nàng: “Em đừng mơ nữa, trong tim bác sĩ Ôn đã có chủ rồi.”
Tiểu Khâu lười biếng liếc nhìn cô, bất ngờ là không kích động tới mức điên loạn như Thẩm Linh Chi nghĩ, cô nàng vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Em cũng đoán ra rồi, bác sĩ Ôn dạo này tâm trạng bất thường khó đoán, mới tối qua ngủ lại một đêm, chắc chắn là đã có chủ rồi.”
Cô nàng lại đổi tay chống cằm, ánh mắt liếc nhìn Ứng Như Ước: “Em còn cảm thấy người đó chính là người bên cạnh mình…”
Ứng Như Ước bị ánh mắt u ám ai oán của cô nàng quét qua, cảm thấy mất tự nhiên, trong lòng càng thấy như bị gai đâm, nhớ đến người ấy là lại thấy nhức nhối.
Cô cầm quả táo rồi vẫy tay, quay lưng chuồn đi: “Chị đến phòng mổ chuẩn bị trước đây.”
Buổi chiều lúc gần tan sở, không biết Chấn Chân Chân từ đâu biết tin bà ngoại Như Ước nhập viện tại bệnh viện trực thuộc đại học S, nên xách một túi to hoa quả đến thăm bệnh.
Ứng Như Ước nhận được điện thoại của Hướng Hân thì ngớ người, đúng lúc không còn việc gì nữa, chỉ đợi đến giờ về nên báo Thẩm Linh Chi một tiếng, sau đó vội vàng chạy đến khu nội trú khoa Ngoại.
Chấn Chân Chân vừa nhìn thấy cô đã sỉ vả: “Chuyện lớn thế này mà không thèm báo tớ biết, nếu không phải bác sĩ Ôn…”
Nói đến đây thì im bặt.
Suýt nữa thì nói hớ rồi, Chấn Chân Chân vô cùng khổ sở, ôm cánh tay Hướng Hân làm nũng: “Dì ơi dì xem Như Ước kìa, từ nhỏ tới lớn đã xấu tính thế rồi, có chuyện gì cũng chỉ giấu trong lòng. Người khác không hỏi đến thì dứt khoát không kể.”
Lúc Chấn Chân Chân và Ứng Như Ước làm bạn với nhau thì Hướng Hân vẫn chưa ly hôn với bố Ứng, chỉ có điều lúc đó quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng vẫn có ấn tượng rất sâu đậm về cô bé nhiệt tình, hoạt bát này.
“Từ nhỏ đã quen thế rồi.” Hướng Hân cười, nhìn Như Ước: “Con cũng đừng lấy làm lạ.”
Chấn Chân Chân chỉ muốn đổi đề tài, lúc này có lý do rồi nên nói tiếp: “Làm sao lạ được, hai đứa chúng con đã lớn lên cùng nhau mà.”
Cô cười hì hì, vừa đùa giỡn vừa kể chuyện vui, khiến hai người lớn cười không khép miệng. Mỗi lúc như vậy, cô nàng liền đắc ý đưa mắt về phía Như Ước, trông vẻ kiêu ngạo vô cùng.
Hướng Hân không cho Như Ước ở lại chăm sóc, giục cô ra về đi ăn với Chấn Chân Chân.
Hai người rời đi rồi, bà ngoại mới nhìn Hướng Hân đang rót trà cho bà: “Như Ước nếu sống rõ ràng, thẳng thắn như con bé Chân Chân thì tốt quá.”
Hướng Hân không tiếp lời, xách bình thủy ra ngoài: “Con đi lấy nước.”
Ra khỏi khu nội trú, Chấn Chân Chân chợt dừng chân, đứng ở bậc thềm, không đi tiếp.
Ứng Như Ước bước xuống mới nhận ra cô nàng không đi theo: “Sao vậy?”
Nụ cười của Chấn Chân Chân nhạt đi nhiều, trong lòng thấy kỳ quặc, chậm rãi xuống cầu thang rồi mới bất mãn: “Cậu nói cuối tháng có chuyện muốn nói với tớ, hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng rồi, nếu hôm nay tớ không tới đây, có phải cậu đã quên chuyện đó rồi không?”
Ứng Như Ước bị nhắc nhở mới nhớ ra chuyện này, cô ôm trán, có phần hối lỗi: “Xin lỗi nhé, gần đây nhiều việc xảy ra quá…”
“Tha thứ cho cậu.” Chấn Chân Chân khoác tay cô: “Cậu định nói gì với tớ nào? Chuyện bà ngoại cậu hả?”
“Không phải.” Ứng Như Ước ngừng lại: “Lúc đó tớ định nói với cậu là tớ và Ôn Cảnh Nhiên đã yêu nhau.” Ngừng lại, cô kịp thời bổ sung một câu trước khi Chấn Chân Chân hét lên: “Nhưng bây giờ chắc phải nói là, bọn tớ chia tay rồi.”
Thiếu nữ chỉ trong vòng mấy giây đã trải qua những thăng trầm trong cuộc đời, sững sờ tới mức túm tóc mình, sức mạnh đó chỉ thiếu điều nhổ đứt một túm tóc xuống…
Cô nàng nóng nảy đi vòng vòng tại chỗ, rồi khi ngừng lại thì đôi mắt trợn trừng nhìn bạn: “Không quan tâm, cậu đi theo đuổi anh ấy về đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.