Chương 86: Cảnh quay không thể miêu tả nội dung
Giảo Xuân Bính
07/08/2020
Vì Giản Tích, Hạ Nhiên có thể quỳ xuống đất lạy ông trời.
Chứ đừng nói là ba của mình.
Tiếng gió gào thét giữa đêm hè, mưa to rơi xuống làm xộc lên mùi bùn đất, không khí oi bức, Hạ Nhiên lao lực mấy ngày liên tục, bây giờ anh không còn nhiều sức lực lắm.
anh cứ quỳ trên mặt đất như thế, đầu gối cấn đá sỏi, mơ hồ truyền đến đau đớn.
Hạ Chính An chấp tay sau lưng, sắc mặt không rõ.
Hai cha con một cao một thấp, tình cảnh này tựa như thời gian quay ngược về quá khứ, khi đó Hạ Nhiên chính là cực phẩm trong thứ đồ vô dụng, cha mẹ li dị, thiếu thốn tình cảm gia đình, tính Hạ Chính An lại vừa ngoan cố vừa cứng như sắt thép, dẫn đến chàng thiếu niên phản nghịch kế thừa cái tính đó, và càng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai người kẻ xướng người họa, khiến cho tình cha con vốn đã mẫn cảm, rốt cuộc nhẹ nhàng lâm li hóa thân thành kẻ thù. Mỗi lần Hạ Nhiên gây chuyện, Hạ Chính An cũng lười phí lời, anh bị bắt quỳ xuống đất, bị đánh, dây lưng đều đứt vài sợi.
Cực kỳ giống hiện tại.
Chẳng qua chỉ là, gương mặt hung hăng bức người của thiếu niên khi ấy đã biến mất không thấy bóng dáng, Hạ Nhiên là con trai ông, anh cũng đã làm cha con trai mình, giữa hai đầu lông mày nhấp nhô đồi núi, cũng đã biết được cách nhẫn nại.
Hạ Chính An thất thần một lát.
Hạ Nhiên không đợi nổi, anh ngẩng đầu lên kiềm chế không được mà gọi ông, "Ba?"
Hạ Chính An cất giấu sự rối loạn trong lòng, từ ngữ độc ác và đả kích sắp thốt ra, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhiên, ông chẳng nói được lời nào cả.
Im lặng thời gian dài, rốt cuộc Hạ Chính An cũng lên tiếng, "Vậy mày có đồng ý về đây kế thừa gia nghiệp hay không?"
Chuyển nhà, trở lại tỉnh Diêu.
Hạ Nhiên trả lời gần như không do dự, "Con đồng ý."
anh không muốn nhìn thấy Giản Tích khóc nữa, chuyện gì anh cũng đồng ý.
Hạ Chính An không nói một lời, quả thực khiến lòng người sôi máu.
Mưa tiếp tục rơi xuống.
Hạ Chính anh xoay người, mặc anh quỳ, đi vào nhà.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Nhiên chính thức cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng.
Lưng Hạ Chính An vẫn thẳng tấp như trước, giống như một nhánh cây xanh biếc khí phách vươn cao, nhưng dù sao ông cũng già rồi, lại bị hoàn cảnh đêm nay tác động, vừa cô độc lại vừa tịch liêu.
Mưa càng ngày càng lớn, mưa như lưỡi dao bay xéo, quất thẳng vào mặt Hạ Nhiên.
Hạ Chính An bước chân lên bậc tam cấp, Hạ Nhiên không đứng dậy, anh vẫn tiếp tục quỳ trong mưa gió.
Đột nhiên, Hạ Chính An dừng bước, nhìn vào ánh sáng trong nhà, ông vứt lại một câu, "Bây giờ nhà họ Giản chỉ có mình mày chống đỡ, lỡ bị bệnh thì tất cả đều xong đời."
Sâu trong lòng Hạ Nhiên có ngọn lửa đang tháo chạy, lời vừa lọt tai, trong nháy mắt anh đã đứng bật dậy.
Hạ Chính An bỗng nói tiếp: "Mười mấy năm không về nhà, không thể tưởng tượng nổi. Đợt lát nữa mày đừng ngồi lên sofa, tao mới mua đệm lót mới."
Hạ Nhiên bối rối.
Dì giúp việc vẫn luôn để ý động tĩnh ngoài sân, dì đã chuẩn bị dù sẵn chạy chầm chậm ra đứng bên cạnh anh.
"Mau mau," dì giúp việc đã ở nhà họ Hạ hơn 20 năm, dì đau lòng che dù cho Hạ Nhiên, "Ba con đã cho con vào nhà rồi, dì đã nói mà, làm gì có cha con nào là kẻ thù đâu."
Hạ Nhiên vội vàng đứng dậy, chân anh hơi lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp mặt.
"Ôi, con làm sao thế?!" Dì giúp việc vội vàng đỡ anh.
Hạ Nhiên khoát tay, "không có gì đâu ạ, do con quỳ quá lâu, chân tê thôi. Fuck! dì à, sao lớn tuổi rồi mà dì vẫn đẹp như vậy hả?"
Dì giúp việc cười đến nổi cơ thể béo tròn rung rinh, "Được rồi được rồi, hôm nay con lớn nhất."
Hạ Nhiên liếm răng, "Dáng vẻ thông suốt của ông già, cũng thuận mắt đó chứ."
"Có muốn dì dìu con vào hay không?"
"Dìu dìu dìu, dì à, cho con mượn cánh tay dì đi." Hạ Nhiên nhìn xuống đầu gối quỳ muốn rớm máu của mình, "Đúng là thất sách, sớm biết thế này con đã mặc quần dài đến rồi."
Xa cách hơn 10 năm, rốt cuộc đây là lần đầu tiên Hạ Nhiên chính thức bước vào nhà của mình.
Hạ Chính An ngồi trong phòng trà bên cạnh phòng khách, trong tay ông đang cầm một hộp gỗ đựng trà Bích Loa Xuân.
Hạ Nhiên vội vàng đi qua, thành thành thật thật ngồi xuống đối diện ông, "Để con làm."
anh dùng thìa xúc lá trà thả vào trong nồi nhỏ đặt trên bếp lửa than, sau đó dùng nước sôi tráng dụng cụ uống trà, nước sôi tỏa khói nghi nhút trong chung sứ.
Hạ Chính An thấy tay nghề pha trà của anh có bài bản hẳn hoi, Hạ Nhiên chủ động giải thích, "Mẹ Giản Tích thích uống trà, con đã học với Giản Tích đấy."
Hạ Chính An hừ lạnh một tiếng, "Con gái đáng tin hơn con trai nhiều."
Hạ Nhiên: "Nhà họ cũng có con trai, thằng nhóc lần trước ba gặp đấy."
Hạ Chính An rầu rĩ nói: "Vậy mày đã tìm được đồng lõa rồi."
Động tác pha trà của Hạ Nhiên hơi ngừng lại, yên tĩnh hai giây, anh chợt bật cười.
Hạ Chính An đề cao giọng: "Mày còn cười."
Hạ Nhiên thu lại khóe môi, cố gắng chịu đựng.
một lát sau, Hạ Chính An cũng giống như bị điểm huyệt cười, khóe môi ông cong lên.
Hạ Nhiên dâng chung trà bằng hai tay, Hạ Chính An hào phóng tiếp nhận, hai cha con đưa mắt nhìn nhau, thực thi câu nói "một nụ cười hóa giải hận thù."
Hạ Chính An chờ cho trà nguội, ông hỏi: "Ba của con bé ngồi ở vị trí kia cũng gần 10 năm rồi nhỉ?"
Hạ Nhiên sững sờ, "Ba biết rõ?"
Hạ Chính An ho một tiếng, "Chuyện của ông ấy huyên náo lớn đến thế, muốn không biết cũng khó."
Hạ Nhiên gật đầu, anh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần nữa.
Giản Nghiêm Thanh bị gửi thư nặc danh tố cáo, nhưng tài liệu tố cáo chỉ mỏng manh vài trang giấy, tính xác thật của vấn đề quả thật chẳng có gì đáng nói. Có điều đầu tiên là kéo Đào Khê Hồng xuống nước trước, sau đó mượn cái tiền đề này, dù không phạm tội thì áp lực dư luận cũng đã đủ dọa người.
Hạ Chính An đã hiểu được đại khái, ông giơ tay lên ngăn lại.
Hạ Nhiên còn muốn nói: "Bọn họ..."
"Ba biết rồi." Hạ Chính An tỏ vẻ không muốn nghe thêm nữa, ông đứng dậy đi tới thư phòng, "Nếu mày không muốn ngủ lại ở cái nhà này thì mau ra ngoài thuê khách sạn đi, hai ngày nay đang diễn ra hội nghị nông nghiệp, không có phòng thì mày chỉ có nước ngủ ngoài đường."
Hạ Nhiên cũng đứng dậy, anh nhìn theo bóng lưng ông, "Vậy ngủ ngoài ruộng nhà chúng ta được không?"
Hạ Chính An cười xòa, "hiện tại có cái rắm cho mày ngủ. Mày tưởng rằng nơi này vẫn là đồng ruộng nông thôn trước kia à? Xin lỗi chứ đã sớm hiện đại hóa rồi."
Hạ Nhiên: "..."
nói đến vấn đề này, thái độ cha già nhà anh không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa, ông còn rất hào hứng mà nói thêm với anh mấy câu.
"Ba dám cá với mày, súp khoai tây, hạt ngô mà con gái mày ăn hàng ngày đều là do lão Hạ này trồng đấy."
Hạ Nhiên: "..."
Vậy anh được hời rồi, anh nói với theo: "Con không cá, con nhận thua."
Tâm trạng Hạ Chính An tốt thêm vài phần, ông đắc ý hất cằm đi lên lầu, "Phòng ngủ của mày vẫn giữ lại đấy, chăn nệm sạch sẽ, tắm rửa rồi hãy ngủ, đừng có làm dơ đồ của ba."
Tình thân che giấu nhiều năm, giờ phút này thoáng một cái đã nhìn rõ.
Hạ Nhiên đứng trong phòng khách, nặng nề trả lời, "Dạ."
~~~~
Nhà họ Giản.
Trong khoảng thời gian gà bay chó chạy này, chứng bệnh choáng váng mặt mày của Đào Khê Hồng lại tái phát, bà nằm ở trên giường hoàn toàn chẳng có cách nào dậy nổi. Giản Tích xin bệnh viện nghỉ phép để ở nhà chăm sóc bà.
Sau khi phối hợp điều tra, Giản Nghiêm Thanh trực tiếp đi đến tòa thị chính, ông vẫn làm việc như bình thường, lúc nào cũng trên tinh thần chuẩn bị cho đợt tra xét thứ hai.
Đào Tinh Lai bỏ hai buổi hợp báo tuyên truyền phim, cậu từ Bắc Kinh bay về gấp, "Mẹ ơi, mẹ của con đâu rồi!"
Giản Tích vội vàng chạy ra, cô làm động tác xuỵt với cậu, "Đừng la lớn, mẹ ngủ rồi." Thấy túi đồ Đào Tinh Lai cầm trong tay, cô tò mò,
Em xách cái gì vậy?"
"Mía đường da xanh." Đào Tinh Lai đặt chiếc túi nhựa lên bàn, "Mẹ em thích ăn, trên đường từ sân bay về em thấy ven đường có bán nên mang kính râm xuống mua. Nhớ tới là bực mình, không ngờ ông chủ bán mía còn không nhận ra em nữa."
Giản Tích: "Ông chủ còn trẻ tuổi không?"
"Cũng không trẻ lắm." Đào Tinh Lai thưởng thức mía đường tự bản thân mình chọn, "Chắc tầm bảy mươi mấy tuổi rồi, trông rất đáng thương làm em nhớ tới ông nội."
Giản Nghiêm Thanh là cô nhi, Giản Tích cảm thấy nhức đầu, "Sức tưởng tượng của em thiên lý mã đuổi cũng không kịp đấy."
Đào Tinh Lai gậm mía đường, nước ngập tràn khoang miệng, "Khi làm tập làm văn năm thứ ba tiểu học, cô giáo bảo em tả về "Người em thích nhất", người em tả đúng là ông nội đấy nhé!"
Giản Tích: "Chưa từng gặp qua mà, em tả như thế nào?"
Đào Tinh Lai nhả xác mía ra, "Cả quá trình em đều thay Lưu Đức Hoa vào."
Giản Tích: "..."
"Chị à, chị còn chờ gì nữa, mau lại đây ăn mía đi, một người gậm chẳng vui tẹo nào cả." Đào Tinh Lai đưa một túi cho cô, "Yên tâm ăn đi, em mua ba túi, đúng rồi, anh Hạ Hạ của em đâu?"
"đi công tác rồi, việc công ty anh ấy cũng nhiều lắm." Giản Tích nói: "anh rể em nghe lời hơn em nhiều, lúc nào em cũng không làm được trò trống gì cả."
Đào Tinh Lai cắt ngang, "Đừng có kỳ thị người vô dụng."
Trầm mặc một hồi, cậu còn nói thêm, "Cuối tuần này phim điện ảnh chính thức công chiếu, không biết cả nhà chúng ta có thể cùng ra rạp xem không nữa."
Mía ngọt thì có ngọt thật, nhưng chưa đủ để bù đắp nỗi đau trong lòng.
Giản Tích nuốt nước mía, không có lên tiếng.
Gương mặt này của Đào Tinh Lai, càng lớn càng hướng về ánh mặt trời, diện mạo và tinh thần vĩnh viễn xanh um tươi tốt. Hôm nay, ngay cả đầu lông mày của cậu cũng khắc một chữ buồn, có thể thấy được mây đen đang bao trùm trên đầu.
Giản Tích thở dài thường thượt, "Đợi lát nữa mẹ thức dậy, em trò chuyện với mẹ nhiều một chút.
Đào Tinh Lai hít hít mũi, "Em biết rồi, em sẽ tấu hài cho mẹ xem."
Đào Khê Hồng không ngủ bao lâu, khi chứng choáng váng phát tác, cả người đều muốn đổ xuống đất, cho nên lúc tỉnh dậy, bà cũng chỉ dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó mở ra, Đào Tinh Lai bước vào.
"Lão Đào, Tiểu Đào mang ấm áp đến cho mẹ đây, có mía đường da xanh mẹ thích nhất, bất ngờ không, ngạc nhiên vui mừng không, hài lòng không!"
Lúc này Đào Khê Hồng mới cười tươi như hoa, "Ơ, ảnh đế nhà chúng ta đã về đấy à."
Đào Tinh Lai đã thay áo thun trắng mặc ở nhà, mặt mày nhẵn bóng như thiếu niên, "Xe xấu, mẹ sinh bệnh tuyệt đối không có phong cách, mau khỏe đi thôi."
Cậu để túi mía đường lên trên bàn, "Mẹ phải ăn hết cho con đấy, con muốn ngọt cho mẹ sợ luôn."
Đào Tinh Lai ngồi xuống mép giường, "không cho phép mẹ buồn, không cho phép suy nghĩ nhiều, không cho phép tiêu cực, con và chị đều đã trưởng thành, chúng con có thể kiếm tiền nuôi ba mẹ. Ba mẹ đã mệt mỏi hơn nửa đời người rồi, cũng đã đến lúc về hưu, đừng sợ, con sẽ phát tiền dưỡng lão cho hai người."
Đào Khê Hồng cười mắng, "Thằng nhóc thối."
"Mẹ, con đã mạnh mẽ rồi, con rất vui." Đào Tinh Lai duỗi ngón tay cái nhấn một cái lên trán mình, tự mình khen mình."
Đào Khê Hồng từ tốn nói: "Con đừng làm ầm ĩ, ngành giải trí phức tạp khó đi, tạo nên thành tích chẳng dễ dàng gì."
"Con đuổi người đại diện rồi." Đào Tinh Lai ghét bỏ nói: "Cậu ta cằn nhằn ép buộc đế phát bực à, nóiđùa gì vậy, ba mẹ con gặp chuyện không may, con có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao? Vậy thì thậtxin lỗi hành động tự khen ngợi của con vừa rồi."
"Đào Khê Hồng nhíu mày, "Con đừng tùy hứng, người đại diện của con cũng không dễ dàng gì."
Đào Tinh Lai nhẹ giọng hơn, "Cũng chính là vì mọi người trong nhà tạo điều kiện thuận lợi cho con nên con mới luôn tùy hứng làm theo ý mình."
Cậu cùng với Giản Tích được tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, tinh thần lẫn vật chất đều chưa bao giờ thiếu thốn, cũng chẳng cần kiếm tiền, chẳng cần nuôi gia đình, vì thế Đào Tinh Lai mới có thể lựa chọn ngành nghề mình yêu thích nhất, sau đó tùy tiện đến cùng.
"Đứa trẻ ngốc." Hốc mắt Đào Khê Hồng đỏ ửng, con và chị của con là kiêu ngạo cả đời của ba mẹ."
Đào Tinh Lai gật đầu, cậu cực kỳ dùng sức, "Đó là đương nhiên, sản phẩm của lão Giản, chất lượng bakhông."
Vừa nhắc đến Giản Nghiêm Thanh, Đào Khê Hồng lại phiền muộn, "Tình hình bên phía ba con phức tạp lắm, giả sử thật sự ông ấy gặp chuyện không may..."
"Mẹ sẽ bán tất cả tài sản và cổ phần trong tay để lấy tiền mặt, tìm cách bảo vệ ông ấy."
"Con tình nguyện bỏ ra số tiền kiếm được từ đóng phim trong suốt mấy năm nay, nhất định phải cứu ba."
Mẹ con hai người, trăm miệng một lời, đồng lòng hướng về một phía.
Áp lực suốt mấy ngày liên tiếp, qua hai câu nói này bỗng lặng lẽ thả lỏng.
Giờ phút này, Đào Khê Hồng rơi lệ đầy mặt.
Đào Tinh Lai nắm chặt tay bà, rất dùng sức, "Mẹ, có con và anh rể ở đây, mẹ đừng sợ. Nếu quả thực có thể sử dụng tiền để giải quyết, con sẽ liều mạng quay phim, dù là võ hiệp, ngôn tình hay mà diễn vai tra nam con đều không màng, quyết tâm làm bá chủ màn ảnh, chọc mù mắt người xem."
Cậu còn im lặng thầm bổ sung trong lòng, "Thậm chí là phim cấp ba, con cũng tình nguyện."
Nhắc tới cũng thần kỳ hết sức, suy nghĩ này vừa hình thành trong đầu thì điện thoại báo có tin nhắn, là một tin nhắn wechat.
Đến từ Kiều Thù: [Vừa rồi chẳng hiểu tại sao em nhảy mũi ba cái, có phải anh lại mắng em hay không?]
Tay Đào Tinh Lai run lên, không thể không chế mà tưởng tượng phong phú.
Kiều Thù chẳng khác nào tổng giám đốc bá đạo, cậu diễn vai nam chính, cô nhất định sẽ đến đóng nữ chính. Mà những cảnh quay không thể miêu tả nội dung kia.... Chậc chậc chậc.
Đào Khê Hồng nhìn con trai, bà lấy làm lạ hỏi: "Sao mặt con đỏ quá vậy? không thoải mái ở đâu à?"
Đào Tinh Lai đang ngập chìm trong tưởng tượng, lưu luyến không dứt ra được, cậu thẹn thùng cúi đầu, "Đâu có, con thoải mái mà."
không rảnh để hỏi nhiều, bởi vì điện thoại của Đào Khê Hồng cũng vang lên.
Thấy tên người gọi đến, sắc mặt bà trở nên căng thẳng, vừa bắt máy bà đã hỏi ngay: "Lão Giản? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Giọng Giản Nghiêm Thanh vang lên, "Tổ điều tra gọi tôi đến nói chuyện lần hai."
Lòng dạ Đào Khê Hồng bắt đầu nóng lên, "Sao lại có lần thứ hai, ngày hôm qua vẫn chưa tra ra lý do nữa à?"
Giản Nghiêm Thanh: "Đừng nói chuyện này nữa, tôi muốn báo cho bà biết chính là.... Lỡ như có..."
"không có lỡ như." Đào Khê Hồng dùng lời lẽ đanh thép cắt ngang.
Giản Nghiêm Thanh chỉ có thể thở dài, thông qua điện thoại khó có thể thể hiện tâm tình, lòng có muôn ngàn lời muốn nói, song cuối cùng chỉ nói ra một câu ---- "Làm vợ chồng già nhiều năm như vậy, Khê Hồng, vất vả cho bà rồi."
Đào Khê Hồng ngồi thẳng người lên, bà nhanh chóng tỉnh táo lại, "Lão Giản, có phải ông đã nhận được tin tức gì rồi không?"
Bên kia im lặng một hồi, có tiếng gió rất nhỏ, Giản Nghiêm Thanh đổi sang một nơi khác, giọng ông nhỏhơn so với trước.
"Tôi không thể nói nhiều với bà, nhưng lần này đối phương đã chuẩn bị kỹ mới ra tay, hơn 10 năm trước, chuyện đấu thầu Ngự Phong Viên là do tôi chịu trách nhiệm, bọn họ gán cho tôi làm việc trái pháp luật, từ nhân chứng đến vật chứng, mọi thứ đều đầy đủ cả."
Đào Khê Hồng sụp đổ, "rõ ràng ông không có làm! Năm đó Thanh Khiết Thiên Hóa làm việc theo trình tự, quyết không vượt khuôn!"
Nhưng rất nhanh, sự khẳng khái sục sôi của bà qua lời nói trầm trọng của Giản Nghiêm Thanh, trong nháy mắt đã lạnh thành băng.
"Nhưng mà Khê Hồng à, bà có từng nghĩ tới chưa, cái cục diện này người ta đã bắt đầu trù tính từ 10 năm trước rồi."
Lời chỉ cần nói một nửa, song lại không hề khó hiểu.
Mạng lưới bí mật tầng tầng lớp lớp.
Gậy ông đập lưng ông.
Thanh chính tại đức, liêm khiết tại chí.
Đây là châm ngôn sống mà Giản Nghiêm Thanh luôn tôn thờ.
"Bạn già, thân bất do kỷ, nhiều khi tôi đều dựa vào sự kiêu ngạo từ tận trong xương để chống đỡ." Ông thở dài qua điện thoại, sau đó bắt đầu im lặng -----
"Lúc này đây, tôi thật sự không biết có thể chống đỡ nổi không nữa."
Chứ đừng nói là ba của mình.
Tiếng gió gào thét giữa đêm hè, mưa to rơi xuống làm xộc lên mùi bùn đất, không khí oi bức, Hạ Nhiên lao lực mấy ngày liên tục, bây giờ anh không còn nhiều sức lực lắm.
anh cứ quỳ trên mặt đất như thế, đầu gối cấn đá sỏi, mơ hồ truyền đến đau đớn.
Hạ Chính An chấp tay sau lưng, sắc mặt không rõ.
Hai cha con một cao một thấp, tình cảnh này tựa như thời gian quay ngược về quá khứ, khi đó Hạ Nhiên chính là cực phẩm trong thứ đồ vô dụng, cha mẹ li dị, thiếu thốn tình cảm gia đình, tính Hạ Chính An lại vừa ngoan cố vừa cứng như sắt thép, dẫn đến chàng thiếu niên phản nghịch kế thừa cái tính đó, và càng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Hai người kẻ xướng người họa, khiến cho tình cha con vốn đã mẫn cảm, rốt cuộc nhẹ nhàng lâm li hóa thân thành kẻ thù. Mỗi lần Hạ Nhiên gây chuyện, Hạ Chính An cũng lười phí lời, anh bị bắt quỳ xuống đất, bị đánh, dây lưng đều đứt vài sợi.
Cực kỳ giống hiện tại.
Chẳng qua chỉ là, gương mặt hung hăng bức người của thiếu niên khi ấy đã biến mất không thấy bóng dáng, Hạ Nhiên là con trai ông, anh cũng đã làm cha con trai mình, giữa hai đầu lông mày nhấp nhô đồi núi, cũng đã biết được cách nhẫn nại.
Hạ Chính An thất thần một lát.
Hạ Nhiên không đợi nổi, anh ngẩng đầu lên kiềm chế không được mà gọi ông, "Ba?"
Hạ Chính An cất giấu sự rối loạn trong lòng, từ ngữ độc ác và đả kích sắp thốt ra, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Hạ Nhiên, ông chẳng nói được lời nào cả.
Im lặng thời gian dài, rốt cuộc Hạ Chính An cũng lên tiếng, "Vậy mày có đồng ý về đây kế thừa gia nghiệp hay không?"
Chuyển nhà, trở lại tỉnh Diêu.
Hạ Nhiên trả lời gần như không do dự, "Con đồng ý."
anh không muốn nhìn thấy Giản Tích khóc nữa, chuyện gì anh cũng đồng ý.
Hạ Chính An không nói một lời, quả thực khiến lòng người sôi máu.
Mưa tiếp tục rơi xuống.
Hạ Chính anh xoay người, mặc anh quỳ, đi vào nhà.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Nhiên chính thức cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng.
Lưng Hạ Chính An vẫn thẳng tấp như trước, giống như một nhánh cây xanh biếc khí phách vươn cao, nhưng dù sao ông cũng già rồi, lại bị hoàn cảnh đêm nay tác động, vừa cô độc lại vừa tịch liêu.
Mưa càng ngày càng lớn, mưa như lưỡi dao bay xéo, quất thẳng vào mặt Hạ Nhiên.
Hạ Chính An bước chân lên bậc tam cấp, Hạ Nhiên không đứng dậy, anh vẫn tiếp tục quỳ trong mưa gió.
Đột nhiên, Hạ Chính An dừng bước, nhìn vào ánh sáng trong nhà, ông vứt lại một câu, "Bây giờ nhà họ Giản chỉ có mình mày chống đỡ, lỡ bị bệnh thì tất cả đều xong đời."
Sâu trong lòng Hạ Nhiên có ngọn lửa đang tháo chạy, lời vừa lọt tai, trong nháy mắt anh đã đứng bật dậy.
Hạ Chính An bỗng nói tiếp: "Mười mấy năm không về nhà, không thể tưởng tượng nổi. Đợt lát nữa mày đừng ngồi lên sofa, tao mới mua đệm lót mới."
Hạ Nhiên bối rối.
Dì giúp việc vẫn luôn để ý động tĩnh ngoài sân, dì đã chuẩn bị dù sẵn chạy chầm chậm ra đứng bên cạnh anh.
"Mau mau," dì giúp việc đã ở nhà họ Hạ hơn 20 năm, dì đau lòng che dù cho Hạ Nhiên, "Ba con đã cho con vào nhà rồi, dì đã nói mà, làm gì có cha con nào là kẻ thù đâu."
Hạ Nhiên vội vàng đứng dậy, chân anh hơi lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp mặt.
"Ôi, con làm sao thế?!" Dì giúp việc vội vàng đỡ anh.
Hạ Nhiên khoát tay, "không có gì đâu ạ, do con quỳ quá lâu, chân tê thôi. Fuck! dì à, sao lớn tuổi rồi mà dì vẫn đẹp như vậy hả?"
Dì giúp việc cười đến nổi cơ thể béo tròn rung rinh, "Được rồi được rồi, hôm nay con lớn nhất."
Hạ Nhiên liếm răng, "Dáng vẻ thông suốt của ông già, cũng thuận mắt đó chứ."
"Có muốn dì dìu con vào hay không?"
"Dìu dìu dìu, dì à, cho con mượn cánh tay dì đi." Hạ Nhiên nhìn xuống đầu gối quỳ muốn rớm máu của mình, "Đúng là thất sách, sớm biết thế này con đã mặc quần dài đến rồi."
Xa cách hơn 10 năm, rốt cuộc đây là lần đầu tiên Hạ Nhiên chính thức bước vào nhà của mình.
Hạ Chính An ngồi trong phòng trà bên cạnh phòng khách, trong tay ông đang cầm một hộp gỗ đựng trà Bích Loa Xuân.
Hạ Nhiên vội vàng đi qua, thành thành thật thật ngồi xuống đối diện ông, "Để con làm."
anh dùng thìa xúc lá trà thả vào trong nồi nhỏ đặt trên bếp lửa than, sau đó dùng nước sôi tráng dụng cụ uống trà, nước sôi tỏa khói nghi nhút trong chung sứ.
Hạ Chính An thấy tay nghề pha trà của anh có bài bản hẳn hoi, Hạ Nhiên chủ động giải thích, "Mẹ Giản Tích thích uống trà, con đã học với Giản Tích đấy."
Hạ Chính An hừ lạnh một tiếng, "Con gái đáng tin hơn con trai nhiều."
Hạ Nhiên: "Nhà họ cũng có con trai, thằng nhóc lần trước ba gặp đấy."
Hạ Chính An rầu rĩ nói: "Vậy mày đã tìm được đồng lõa rồi."
Động tác pha trà của Hạ Nhiên hơi ngừng lại, yên tĩnh hai giây, anh chợt bật cười.
Hạ Chính An đề cao giọng: "Mày còn cười."
Hạ Nhiên thu lại khóe môi, cố gắng chịu đựng.
một lát sau, Hạ Chính An cũng giống như bị điểm huyệt cười, khóe môi ông cong lên.
Hạ Nhiên dâng chung trà bằng hai tay, Hạ Chính An hào phóng tiếp nhận, hai cha con đưa mắt nhìn nhau, thực thi câu nói "một nụ cười hóa giải hận thù."
Hạ Chính An chờ cho trà nguội, ông hỏi: "Ba của con bé ngồi ở vị trí kia cũng gần 10 năm rồi nhỉ?"
Hạ Nhiên sững sờ, "Ba biết rõ?"
Hạ Chính An ho một tiếng, "Chuyện của ông ấy huyên náo lớn đến thế, muốn không biết cũng khó."
Hạ Nhiên gật đầu, anh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối một lần nữa.
Giản Nghiêm Thanh bị gửi thư nặc danh tố cáo, nhưng tài liệu tố cáo chỉ mỏng manh vài trang giấy, tính xác thật của vấn đề quả thật chẳng có gì đáng nói. Có điều đầu tiên là kéo Đào Khê Hồng xuống nước trước, sau đó mượn cái tiền đề này, dù không phạm tội thì áp lực dư luận cũng đã đủ dọa người.
Hạ Chính An đã hiểu được đại khái, ông giơ tay lên ngăn lại.
Hạ Nhiên còn muốn nói: "Bọn họ..."
"Ba biết rồi." Hạ Chính An tỏ vẻ không muốn nghe thêm nữa, ông đứng dậy đi tới thư phòng, "Nếu mày không muốn ngủ lại ở cái nhà này thì mau ra ngoài thuê khách sạn đi, hai ngày nay đang diễn ra hội nghị nông nghiệp, không có phòng thì mày chỉ có nước ngủ ngoài đường."
Hạ Nhiên cũng đứng dậy, anh nhìn theo bóng lưng ông, "Vậy ngủ ngoài ruộng nhà chúng ta được không?"
Hạ Chính An cười xòa, "hiện tại có cái rắm cho mày ngủ. Mày tưởng rằng nơi này vẫn là đồng ruộng nông thôn trước kia à? Xin lỗi chứ đã sớm hiện đại hóa rồi."
Hạ Nhiên: "..."
nói đến vấn đề này, thái độ cha già nhà anh không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa, ông còn rất hào hứng mà nói thêm với anh mấy câu.
"Ba dám cá với mày, súp khoai tây, hạt ngô mà con gái mày ăn hàng ngày đều là do lão Hạ này trồng đấy."
Hạ Nhiên: "..."
Vậy anh được hời rồi, anh nói với theo: "Con không cá, con nhận thua."
Tâm trạng Hạ Chính An tốt thêm vài phần, ông đắc ý hất cằm đi lên lầu, "Phòng ngủ của mày vẫn giữ lại đấy, chăn nệm sạch sẽ, tắm rửa rồi hãy ngủ, đừng có làm dơ đồ của ba."
Tình thân che giấu nhiều năm, giờ phút này thoáng một cái đã nhìn rõ.
Hạ Nhiên đứng trong phòng khách, nặng nề trả lời, "Dạ."
~~~~
Nhà họ Giản.
Trong khoảng thời gian gà bay chó chạy này, chứng bệnh choáng váng mặt mày của Đào Khê Hồng lại tái phát, bà nằm ở trên giường hoàn toàn chẳng có cách nào dậy nổi. Giản Tích xin bệnh viện nghỉ phép để ở nhà chăm sóc bà.
Sau khi phối hợp điều tra, Giản Nghiêm Thanh trực tiếp đi đến tòa thị chính, ông vẫn làm việc như bình thường, lúc nào cũng trên tinh thần chuẩn bị cho đợt tra xét thứ hai.
Đào Tinh Lai bỏ hai buổi hợp báo tuyên truyền phim, cậu từ Bắc Kinh bay về gấp, "Mẹ ơi, mẹ của con đâu rồi!"
Giản Tích vội vàng chạy ra, cô làm động tác xuỵt với cậu, "Đừng la lớn, mẹ ngủ rồi." Thấy túi đồ Đào Tinh Lai cầm trong tay, cô tò mò,
Em xách cái gì vậy?"
"Mía đường da xanh." Đào Tinh Lai đặt chiếc túi nhựa lên bàn, "Mẹ em thích ăn, trên đường từ sân bay về em thấy ven đường có bán nên mang kính râm xuống mua. Nhớ tới là bực mình, không ngờ ông chủ bán mía còn không nhận ra em nữa."
Giản Tích: "Ông chủ còn trẻ tuổi không?"
"Cũng không trẻ lắm." Đào Tinh Lai thưởng thức mía đường tự bản thân mình chọn, "Chắc tầm bảy mươi mấy tuổi rồi, trông rất đáng thương làm em nhớ tới ông nội."
Giản Nghiêm Thanh là cô nhi, Giản Tích cảm thấy nhức đầu, "Sức tưởng tượng của em thiên lý mã đuổi cũng không kịp đấy."
Đào Tinh Lai gậm mía đường, nước ngập tràn khoang miệng, "Khi làm tập làm văn năm thứ ba tiểu học, cô giáo bảo em tả về "Người em thích nhất", người em tả đúng là ông nội đấy nhé!"
Giản Tích: "Chưa từng gặp qua mà, em tả như thế nào?"
Đào Tinh Lai nhả xác mía ra, "Cả quá trình em đều thay Lưu Đức Hoa vào."
Giản Tích: "..."
"Chị à, chị còn chờ gì nữa, mau lại đây ăn mía đi, một người gậm chẳng vui tẹo nào cả." Đào Tinh Lai đưa một túi cho cô, "Yên tâm ăn đi, em mua ba túi, đúng rồi, anh Hạ Hạ của em đâu?"
"đi công tác rồi, việc công ty anh ấy cũng nhiều lắm." Giản Tích nói: "anh rể em nghe lời hơn em nhiều, lúc nào em cũng không làm được trò trống gì cả."
Đào Tinh Lai cắt ngang, "Đừng có kỳ thị người vô dụng."
Trầm mặc một hồi, cậu còn nói thêm, "Cuối tuần này phim điện ảnh chính thức công chiếu, không biết cả nhà chúng ta có thể cùng ra rạp xem không nữa."
Mía ngọt thì có ngọt thật, nhưng chưa đủ để bù đắp nỗi đau trong lòng.
Giản Tích nuốt nước mía, không có lên tiếng.
Gương mặt này của Đào Tinh Lai, càng lớn càng hướng về ánh mặt trời, diện mạo và tinh thần vĩnh viễn xanh um tươi tốt. Hôm nay, ngay cả đầu lông mày của cậu cũng khắc một chữ buồn, có thể thấy được mây đen đang bao trùm trên đầu.
Giản Tích thở dài thường thượt, "Đợi lát nữa mẹ thức dậy, em trò chuyện với mẹ nhiều một chút.
Đào Tinh Lai hít hít mũi, "Em biết rồi, em sẽ tấu hài cho mẹ xem."
Đào Khê Hồng không ngủ bao lâu, khi chứng choáng váng phát tác, cả người đều muốn đổ xuống đất, cho nên lúc tỉnh dậy, bà cũng chỉ dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó mở ra, Đào Tinh Lai bước vào.
"Lão Đào, Tiểu Đào mang ấm áp đến cho mẹ đây, có mía đường da xanh mẹ thích nhất, bất ngờ không, ngạc nhiên vui mừng không, hài lòng không!"
Lúc này Đào Khê Hồng mới cười tươi như hoa, "Ơ, ảnh đế nhà chúng ta đã về đấy à."
Đào Tinh Lai đã thay áo thun trắng mặc ở nhà, mặt mày nhẵn bóng như thiếu niên, "Xe xấu, mẹ sinh bệnh tuyệt đối không có phong cách, mau khỏe đi thôi."
Cậu để túi mía đường lên trên bàn, "Mẹ phải ăn hết cho con đấy, con muốn ngọt cho mẹ sợ luôn."
Đào Tinh Lai ngồi xuống mép giường, "không cho phép mẹ buồn, không cho phép suy nghĩ nhiều, không cho phép tiêu cực, con và chị đều đã trưởng thành, chúng con có thể kiếm tiền nuôi ba mẹ. Ba mẹ đã mệt mỏi hơn nửa đời người rồi, cũng đã đến lúc về hưu, đừng sợ, con sẽ phát tiền dưỡng lão cho hai người."
Đào Khê Hồng cười mắng, "Thằng nhóc thối."
"Mẹ, con đã mạnh mẽ rồi, con rất vui." Đào Tinh Lai duỗi ngón tay cái nhấn một cái lên trán mình, tự mình khen mình."
Đào Khê Hồng từ tốn nói: "Con đừng làm ầm ĩ, ngành giải trí phức tạp khó đi, tạo nên thành tích chẳng dễ dàng gì."
"Con đuổi người đại diện rồi." Đào Tinh Lai ghét bỏ nói: "Cậu ta cằn nhằn ép buộc đế phát bực à, nóiđùa gì vậy, ba mẹ con gặp chuyện không may, con có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao? Vậy thì thậtxin lỗi hành động tự khen ngợi của con vừa rồi."
"Đào Khê Hồng nhíu mày, "Con đừng tùy hứng, người đại diện của con cũng không dễ dàng gì."
Đào Tinh Lai nhẹ giọng hơn, "Cũng chính là vì mọi người trong nhà tạo điều kiện thuận lợi cho con nên con mới luôn tùy hứng làm theo ý mình."
Cậu cùng với Giản Tích được tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, tinh thần lẫn vật chất đều chưa bao giờ thiếu thốn, cũng chẳng cần kiếm tiền, chẳng cần nuôi gia đình, vì thế Đào Tinh Lai mới có thể lựa chọn ngành nghề mình yêu thích nhất, sau đó tùy tiện đến cùng.
"Đứa trẻ ngốc." Hốc mắt Đào Khê Hồng đỏ ửng, con và chị của con là kiêu ngạo cả đời của ba mẹ."
Đào Tinh Lai gật đầu, cậu cực kỳ dùng sức, "Đó là đương nhiên, sản phẩm của lão Giản, chất lượng bakhông."
Vừa nhắc đến Giản Nghiêm Thanh, Đào Khê Hồng lại phiền muộn, "Tình hình bên phía ba con phức tạp lắm, giả sử thật sự ông ấy gặp chuyện không may..."
"Mẹ sẽ bán tất cả tài sản và cổ phần trong tay để lấy tiền mặt, tìm cách bảo vệ ông ấy."
"Con tình nguyện bỏ ra số tiền kiếm được từ đóng phim trong suốt mấy năm nay, nhất định phải cứu ba."
Mẹ con hai người, trăm miệng một lời, đồng lòng hướng về một phía.
Áp lực suốt mấy ngày liên tiếp, qua hai câu nói này bỗng lặng lẽ thả lỏng.
Giờ phút này, Đào Khê Hồng rơi lệ đầy mặt.
Đào Tinh Lai nắm chặt tay bà, rất dùng sức, "Mẹ, có con và anh rể ở đây, mẹ đừng sợ. Nếu quả thực có thể sử dụng tiền để giải quyết, con sẽ liều mạng quay phim, dù là võ hiệp, ngôn tình hay mà diễn vai tra nam con đều không màng, quyết tâm làm bá chủ màn ảnh, chọc mù mắt người xem."
Cậu còn im lặng thầm bổ sung trong lòng, "Thậm chí là phim cấp ba, con cũng tình nguyện."
Nhắc tới cũng thần kỳ hết sức, suy nghĩ này vừa hình thành trong đầu thì điện thoại báo có tin nhắn, là một tin nhắn wechat.
Đến từ Kiều Thù: [Vừa rồi chẳng hiểu tại sao em nhảy mũi ba cái, có phải anh lại mắng em hay không?]
Tay Đào Tinh Lai run lên, không thể không chế mà tưởng tượng phong phú.
Kiều Thù chẳng khác nào tổng giám đốc bá đạo, cậu diễn vai nam chính, cô nhất định sẽ đến đóng nữ chính. Mà những cảnh quay không thể miêu tả nội dung kia.... Chậc chậc chậc.
Đào Khê Hồng nhìn con trai, bà lấy làm lạ hỏi: "Sao mặt con đỏ quá vậy? không thoải mái ở đâu à?"
Đào Tinh Lai đang ngập chìm trong tưởng tượng, lưu luyến không dứt ra được, cậu thẹn thùng cúi đầu, "Đâu có, con thoải mái mà."
không rảnh để hỏi nhiều, bởi vì điện thoại của Đào Khê Hồng cũng vang lên.
Thấy tên người gọi đến, sắc mặt bà trở nên căng thẳng, vừa bắt máy bà đã hỏi ngay: "Lão Giản? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Giọng Giản Nghiêm Thanh vang lên, "Tổ điều tra gọi tôi đến nói chuyện lần hai."
Lòng dạ Đào Khê Hồng bắt đầu nóng lên, "Sao lại có lần thứ hai, ngày hôm qua vẫn chưa tra ra lý do nữa à?"
Giản Nghiêm Thanh: "Đừng nói chuyện này nữa, tôi muốn báo cho bà biết chính là.... Lỡ như có..."
"không có lỡ như." Đào Khê Hồng dùng lời lẽ đanh thép cắt ngang.
Giản Nghiêm Thanh chỉ có thể thở dài, thông qua điện thoại khó có thể thể hiện tâm tình, lòng có muôn ngàn lời muốn nói, song cuối cùng chỉ nói ra một câu ---- "Làm vợ chồng già nhiều năm như vậy, Khê Hồng, vất vả cho bà rồi."
Đào Khê Hồng ngồi thẳng người lên, bà nhanh chóng tỉnh táo lại, "Lão Giản, có phải ông đã nhận được tin tức gì rồi không?"
Bên kia im lặng một hồi, có tiếng gió rất nhỏ, Giản Nghiêm Thanh đổi sang một nơi khác, giọng ông nhỏhơn so với trước.
"Tôi không thể nói nhiều với bà, nhưng lần này đối phương đã chuẩn bị kỹ mới ra tay, hơn 10 năm trước, chuyện đấu thầu Ngự Phong Viên là do tôi chịu trách nhiệm, bọn họ gán cho tôi làm việc trái pháp luật, từ nhân chứng đến vật chứng, mọi thứ đều đầy đủ cả."
Đào Khê Hồng sụp đổ, "rõ ràng ông không có làm! Năm đó Thanh Khiết Thiên Hóa làm việc theo trình tự, quyết không vượt khuôn!"
Nhưng rất nhanh, sự khẳng khái sục sôi của bà qua lời nói trầm trọng của Giản Nghiêm Thanh, trong nháy mắt đã lạnh thành băng.
"Nhưng mà Khê Hồng à, bà có từng nghĩ tới chưa, cái cục diện này người ta đã bắt đầu trù tính từ 10 năm trước rồi."
Lời chỉ cần nói một nửa, song lại không hề khó hiểu.
Mạng lưới bí mật tầng tầng lớp lớp.
Gậy ông đập lưng ông.
Thanh chính tại đức, liêm khiết tại chí.
Đây là châm ngôn sống mà Giản Nghiêm Thanh luôn tôn thờ.
"Bạn già, thân bất do kỷ, nhiều khi tôi đều dựa vào sự kiêu ngạo từ tận trong xương để chống đỡ." Ông thở dài qua điện thoại, sau đó bắt đầu im lặng -----
"Lúc này đây, tôi thật sự không biết có thể chống đỡ nổi không nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.