Chương 20
Hạ Vũ
21/03/2024
Một lát sau tới khu chung cư của Sở Nguyệt, Tiêu Lạc đỗ xe rồi mở cửa xe bước xuống, đi tới mở cốp xe lấy vali của cô ấy ra. Sở Nguyệt cũng xuống xe theo, đi đến bên cạnh cô: “Đây, để mình kéo vali là được rồi.”
Cô đứng sang bên cạnh đưa vali cho cô ấy, cũng không tranh giành việc này. Sở Nguyệt kéo vali rồi cả hai đi vào bên trong thang máy, nhấn lên tầng mười. Tới tầng mười, cửa thang máy mở ra hai người bước ra ngoài.
Hai người đi đến trước cửa nhà của Sở Nguyệt, để cô ấy nhập mật khẩu mở cửa. Mở cửa ra, Sở Nguyệt nhìn thấy bên trong căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô đứng bên cạnh nói: “Cậu mau vào nhà đi, bọn mình đã dọn dẹp nhà cửa cậu sạch sẽ cả rồi.”
Sở Nguyệt nghe vậy thì quay sang nhìn cô, hỏi: “Bọn mình?”
“Là mình với Ôn Đình đến dọn dẹp giúp cậu. Mau vào nhà thôi.” Cô nói rồi đưa tay đẩy cô ấy vào bên trong nhà.
Đặt vali ở phòng khách, Sở Nguyệt đi vào bếp mở tủ lạnh ra nhìn thấy đồ ăn cũng đã được hai người họ mua sẵn bỏ vào tủ lạnh. Cô cũng đi vào bên trong phòng bếp, đứng khoanh tay dựa vào cửa hỏi: “Mà này, cậu đã xin vào làm việc ở bệnh viện nào vậy?”
Sở Nguyệt rót nước vào ly đem ra cho cô: “Đây, cậu uống nước đi.”
“Cảm ơn cậu.” Cô nhận lấy ly nước cầm lên uống vài ngụm.
Sở Nguyệt xắn tay áo lên, đi ra bên ngoài phòng khách: “Mình ngày mai sẽ vào làm ở bệnh viện Cố An, chắc cậu cũng biết bệnh viện đó mà phải không?”
Cô đang uống nước nghe cô ấy nói vậy thì ho sặc sụa: “Cái...gì? Cậu làm ở bệnh viện Cố An à?”
Cô ấy thấy cô bị sặc thì nhanh chóng đi lại vỗ lưng cho cô, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Chẳng lẽ mình làm việc ở bệnh viện Cố An có vấn đề gì không?”
Một lát cũng không còn sặc nữa, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy: “À không sao, chỉ là mình hơi bất ngờ một chút. Không nghĩ đến là cậu được vào một bệnh viện lớn như vậy nên có chút bất ngờ, thành ra bị sặc luôn.”
“Thật là. Nếu cậu không sao thì tốt rồi, giờ mình vào phòng dọn dẹp đây.”
Cô đặt ly nước lên bàn nhìn cô ấy: “Để mình phụ cậu một tay cho nhanh, chứ bây giờ cũng trễ rồi.”
Cô ấy nhìn lên đồng hồ, quay sang nhìn cô gật đầu: “Được rồi, vậy làm phiền cậu giúp mình một tay.”
“Khách sáo làm gì chứ. Đi dọn dẹp thôi.”
Giúp cô ấy sắp xếp lại đồ đạc xong rồi thì cũng đã hơn mười giờ tối, cô đưa tay lên xoa cổ, nhìn cô ấy đang treo đồ trên tủ, nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, mình về đây. Cậu một lát nhớ ngủ sớm, mai còn đi làm đấy.”
Sở Nguyệt quay sang nhìn cô, gật đầu: “Mình biết rồi, cậu lái xe cẩn thận. Chú ý an toàn.”
“Được, tạm biệt cậu.” Cô cầm túi xách được để trên ghế lên rồi mở cửa rời khỏi. Lúc cô về đến nhà cũng đã gần mười một giờ đêm. Từ bên trong thang máy bước ra, cô thấy Cố Lãng đang đứng trước nhà nhập mật khẩu. Cô đi tới cười nói: “Anh bây giờ mới về tới nhà sao?”
Anh nghe thấy giọng cô thì quay lại, nhìn thấy cô đi tới, gật đầu: “Đúng vậy. Tôi định về sớm nhưng nửa đường gặp người quen nên ở lại hàn huyên đôi câu, không ngờ lại trễ đến vậy. Còn cô sao lại về muộn như vậy?”
Cô nghe vậy thì nói: “Đúng vậy đó, tôi đến nhà bạn tôi giúp sắp xếp đồ đạc nên không để ý đến giờ giấc thành ra về trễ. Mà cũng không còn sớm nữa, tôi vào nhà đây. Anh cũng nghỉ ngơi sớm, mai còn đi làm nữa.”
“Được, chúc cô ngủ ngon.”
“Anh cũng vậy, ngủ ngon.”
Cô vẫy tay tạm biệt rồi đi đến trước cửa nhà nhập mật khẩu, mở cửa đi vào bên trong nhà đóng cửa lại. Anh cũng vào bên trong nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Lạc đứng trước gương sửa soạn lại quần áo đang mặc trên người rồi cầm túi xách và túi đồ ăn đi ra huyền quan mang giày cao gót vào, mở cửa ra ngoài. Cô nhìn sang nhà đối diện cũng không thấy anh mở cửa đi ra, chắc là đã đi làm rồi. Cô thở dài cúi xuống nhìn túi đồ ăn sáng rồi đi tới thang máy, nhấn mở cửa bước vào.
Xuống dưới bãi đỗ xe cô nhìn thấy Cố Lãng đang đứng trước xe của anh nghe điện thoại. Cô đi đến gần đưa tay vỗ nhẹ lên vai của anh. Anh quay sang nhìn cô, rồi nói với người bên kia điện thoại: “Được rồi, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Tôi có việc, cúp máy trước đây.”
Anh cúp máy bỏ điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Cô mỉm cười gật đầu nhìn anh: “Chào buổi sáng. Tôi còn tưởng là anh đã đi làm rồi, hóa ra vẫn còn ở đây.”
“Do tôi có cuộc gọi điện thoại đến nên ở đây nghe máy vẫn chưa đi. Mà cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, tôi sáng ra có làm chút đồ ăn sáng định đưa cho anh ăn một ít.” Cô vừa nói vừa đưa túi đồ ăn sáng đến trước mặt anh.
Anh nhìn túi đồ ăn sáng trước mặt, khóe môi mỉm cười, đưa tay nhận lấy túi đồ ăn sáng từ tay cô: “Cảm ơn bữa sáng của cô. Lúc sáng tôi cũng chưa ăn gì, đúng lúc gặp được đồ ăn sáng của cô, không lo bị đói rồi.”
“Thế thì tốt rồi. Vậy tôi đi làm đây. Tạm biệt.”
“Tạm biệt, chú ý an toàn.”
Cô đi tới xe của mình, mở cửa ngồi vào bên trong xe. Cô thắt dây an toàn vào, tay đặt trên vô lăng rồi khởi động xe lên. Nhưng cô khởi động mãi mà xe vẫn không nổ máy được. Cô nhíu mày, cửa kính xe lúc này truyền tới tiếng gõ cửa.
Cô nhấn nút hạ cửa sổ xe xuống nhìn thấy Cố Lãng vẫn chưa đi, đang đứng bên ngoài cửa sổ xe nhìn cô: “Xe cô gặp phải vấn đề gì sao?”
“Tôi khởi động xe mãi mà không được, sắp trễ giờ làm của tôi rồi.”
“Chắc là xe bị hư rồi, cô gọi bên trung tâm sửa chữa đem xe đi sửa đi. Giờ cũng không còn sớm, để tôi chở cô đến công ty.”
Cô tháo dây an toàn ra, từ trong túi xách lấy điện thoại ra nhấn số, nghe vậy thì nhìn anh nói: “Như vậy có được không? Dù gì đường đến bệnh viện và công ty là trái ngược nhau.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Không sao đâu, cô cứ yên tâm.”
Cô nhìn đồng hồ đang đeo trên tay, mở cửa xe bước xuống nhìn anh: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Anh đi tới mở cửa ghế phụ ra cho cô ngồi vào, sau đó anh vòng qua ghế lái ngồi xuống, thắt dây an toàn vào rồi lái xe rời đi.
Ngồi ở bên trong xe, cô đưa mắt nhìn đường phía trước, tay đặt trên chân cầm lấy điện thoại, thi thoảng đưa mắt sang nhìn anh. Cô thấy anh mỗi lần anh tập trung, trên người toát ra một vẻ nghiêm túc, cấm dục khá thu hút người khác. Cô cầm điện thoại lên hạ thấp xuống, len lén nhìn anh rồi nhấn nút chụp hình. Cô nhanh chóng cất điện thoại vào túi, xem như không có gì nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Một lát sau cũng đến trước công ty, cô tháo dây an toàn ra quay sang nhìn anh, nói: “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đi làm.”
Anh đặt tay lên vô lăng quay sang nhìn cô: “Không gì đâu, cô mau vào bên trong công ty đi. Cũng không còn sớm nữa.”
“Được, lát anh lái xe chú ý an toàn.” Cô mở cửa xe bước xuống, nhìn anh lái xe rời đi rồi thì cô mới đi vào bên trong công ty.
Tới bệnh viện cũng đã tầm mười lăm phút sau, Cố Lãng bước vào bên trong phòng khám đã thấy Cảnh Bằng đang ngồi bên trong uống trà. Anh đi tới mặc áo blouse trắng vào, nói: “Mới sáng sớm, cậu vào văn phòng tôi làm gì?”
Cảnh Bằng ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Tất nhiên là muốn nói với cậu lát nữa bác sĩ mới đến, chắc là xinh đẹp lắm đây.”
Anh đi tới ghế ngồi xuống, cầm khẩu trang lên: “Tôi không hứng thú.”
Cửa phòng lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, anh nói: “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, một cô gái mặc áo blouse trắng bước vào, nói: “Xin chào bác sĩ Cố, tôi là bác sĩ mới đến tên là Sở Nguyệt. Mong sau này bác sĩ Cố giúp đỡ nhiều hơn.”
Lúc này Cảnh Bằng ngồi trên ghế đứng dậy nói: “Cậu mau nhìn xem, đây không phải là cô gái hôm qua giẫm lên chân tôi sao?”
Do hôm qua anh không để ý đến gương mặt của người bạn Tiêu Lạc nên khi nhìn cô ấy anh cũng không nhớ đến, còn Sở Nguyệt hôm qua lo tranh cãi với Cảnh Bằng nên cũng không để ý nhớ đến gương mặt anh nhưng lúc nãy khi nhìn vào cô cảm thấy có chút quen quen.
Sở Nguyệt nghe vậy thì quay sang nhìn Cảnh Bằng, cao giọng nói: “Là anh.”
Cảnh Bằng thở dài, tay đút vào túi: “Tôi còn tưởng bác sĩ mới đến xinh đẹp, dịu dàng như nào hóa ra lại là cô. Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Sở Nguyệt nhíu chân mày lại, tỏ vẻ bất mãn nhìn anh ta: “Xin lỗi vì đã không giống với trí tưởng tượng của anh.”
Cố Lãng ngồi bên cạnh nhìn hai người họ, nói: “Thôi được rồi, Cảnh Bằng cậu dẫn bác sĩ Sở đi làm quen với môi trường làm việc ở đây đi.”
Cảnh Bằng nghe thế thì quay sang nhìn anh, nói: “Không được, cậu cũng biết tôi và cô ấy không có hợp nhau.”
Sở Nguyệt đứng đối diện cũng nói: “Đúng đó bác sĩ Cố, hay là anh dẫn tôi hoặc chỉ cho người khác dẫn tôi đi cũng được.”
“Tôi bây giờ còn có việc phải làm, những người khác cũng vậy. Hai người sau này cũng sẽ là đồng nghiệp của nhau, thế thì tranh thủ lúc này mà làm lành đi.”
“Nhưng...”
Anh ngắt lời Cảnh Bằng: “Được rồi, cô ấy giao cho cậu. Bệnh nhân còn đang đợi tôi khám bệnh.”
Cảnh Bằng nghẹn họng nhìn anh rồi nhìn Sở Nguyệt đứng cách đó không xa. Cảnh Bằng đi tới vẻ mặt hậm hực nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi tham quan một vòng.”
Sở Nguyệt làm mặt quỷ sau lưng anh ta rồi đi theo sau ra ngoài đóng cửa lại. Cố Lãng cảm thấy trong văn phòng an tĩnh hơn rồi không còn sự ồn ào lúc nãy. Anh cũng không biết hai người họ có thật sự êm đẹp mà đi tham quan bệnh viện này không đây. Anh lắc đầu đeo khẩu trang lên rồi cầm sổ đứng dậy ra ngoài.
Cô đứng sang bên cạnh đưa vali cho cô ấy, cũng không tranh giành việc này. Sở Nguyệt kéo vali rồi cả hai đi vào bên trong thang máy, nhấn lên tầng mười. Tới tầng mười, cửa thang máy mở ra hai người bước ra ngoài.
Hai người đi đến trước cửa nhà của Sở Nguyệt, để cô ấy nhập mật khẩu mở cửa. Mở cửa ra, Sở Nguyệt nhìn thấy bên trong căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô đứng bên cạnh nói: “Cậu mau vào nhà đi, bọn mình đã dọn dẹp nhà cửa cậu sạch sẽ cả rồi.”
Sở Nguyệt nghe vậy thì quay sang nhìn cô, hỏi: “Bọn mình?”
“Là mình với Ôn Đình đến dọn dẹp giúp cậu. Mau vào nhà thôi.” Cô nói rồi đưa tay đẩy cô ấy vào bên trong nhà.
Đặt vali ở phòng khách, Sở Nguyệt đi vào bếp mở tủ lạnh ra nhìn thấy đồ ăn cũng đã được hai người họ mua sẵn bỏ vào tủ lạnh. Cô cũng đi vào bên trong phòng bếp, đứng khoanh tay dựa vào cửa hỏi: “Mà này, cậu đã xin vào làm việc ở bệnh viện nào vậy?”
Sở Nguyệt rót nước vào ly đem ra cho cô: “Đây, cậu uống nước đi.”
“Cảm ơn cậu.” Cô nhận lấy ly nước cầm lên uống vài ngụm.
Sở Nguyệt xắn tay áo lên, đi ra bên ngoài phòng khách: “Mình ngày mai sẽ vào làm ở bệnh viện Cố An, chắc cậu cũng biết bệnh viện đó mà phải không?”
Cô đang uống nước nghe cô ấy nói vậy thì ho sặc sụa: “Cái...gì? Cậu làm ở bệnh viện Cố An à?”
Cô ấy thấy cô bị sặc thì nhanh chóng đi lại vỗ lưng cho cô, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Chẳng lẽ mình làm việc ở bệnh viện Cố An có vấn đề gì không?”
Một lát cũng không còn sặc nữa, cô ngẩng đầu nhìn cô ấy: “À không sao, chỉ là mình hơi bất ngờ một chút. Không nghĩ đến là cậu được vào một bệnh viện lớn như vậy nên có chút bất ngờ, thành ra bị sặc luôn.”
“Thật là. Nếu cậu không sao thì tốt rồi, giờ mình vào phòng dọn dẹp đây.”
Cô đặt ly nước lên bàn nhìn cô ấy: “Để mình phụ cậu một tay cho nhanh, chứ bây giờ cũng trễ rồi.”
Cô ấy nhìn lên đồng hồ, quay sang nhìn cô gật đầu: “Được rồi, vậy làm phiền cậu giúp mình một tay.”
“Khách sáo làm gì chứ. Đi dọn dẹp thôi.”
Giúp cô ấy sắp xếp lại đồ đạc xong rồi thì cũng đã hơn mười giờ tối, cô đưa tay lên xoa cổ, nhìn cô ấy đang treo đồ trên tủ, nói: “Giờ cũng không còn sớm nữa, mình về đây. Cậu một lát nhớ ngủ sớm, mai còn đi làm đấy.”
Sở Nguyệt quay sang nhìn cô, gật đầu: “Mình biết rồi, cậu lái xe cẩn thận. Chú ý an toàn.”
“Được, tạm biệt cậu.” Cô cầm túi xách được để trên ghế lên rồi mở cửa rời khỏi. Lúc cô về đến nhà cũng đã gần mười một giờ đêm. Từ bên trong thang máy bước ra, cô thấy Cố Lãng đang đứng trước nhà nhập mật khẩu. Cô đi tới cười nói: “Anh bây giờ mới về tới nhà sao?”
Anh nghe thấy giọng cô thì quay lại, nhìn thấy cô đi tới, gật đầu: “Đúng vậy. Tôi định về sớm nhưng nửa đường gặp người quen nên ở lại hàn huyên đôi câu, không ngờ lại trễ đến vậy. Còn cô sao lại về muộn như vậy?”
Cô nghe vậy thì nói: “Đúng vậy đó, tôi đến nhà bạn tôi giúp sắp xếp đồ đạc nên không để ý đến giờ giấc thành ra về trễ. Mà cũng không còn sớm nữa, tôi vào nhà đây. Anh cũng nghỉ ngơi sớm, mai còn đi làm nữa.”
“Được, chúc cô ngủ ngon.”
“Anh cũng vậy, ngủ ngon.”
Cô vẫy tay tạm biệt rồi đi đến trước cửa nhà nhập mật khẩu, mở cửa đi vào bên trong nhà đóng cửa lại. Anh cũng vào bên trong nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Lạc đứng trước gương sửa soạn lại quần áo đang mặc trên người rồi cầm túi xách và túi đồ ăn đi ra huyền quan mang giày cao gót vào, mở cửa ra ngoài. Cô nhìn sang nhà đối diện cũng không thấy anh mở cửa đi ra, chắc là đã đi làm rồi. Cô thở dài cúi xuống nhìn túi đồ ăn sáng rồi đi tới thang máy, nhấn mở cửa bước vào.
Xuống dưới bãi đỗ xe cô nhìn thấy Cố Lãng đang đứng trước xe của anh nghe điện thoại. Cô đi đến gần đưa tay vỗ nhẹ lên vai của anh. Anh quay sang nhìn cô, rồi nói với người bên kia điện thoại: “Được rồi, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Tôi có việc, cúp máy trước đây.”
Anh cúp máy bỏ điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Cô mỉm cười gật đầu nhìn anh: “Chào buổi sáng. Tôi còn tưởng là anh đã đi làm rồi, hóa ra vẫn còn ở đây.”
“Do tôi có cuộc gọi điện thoại đến nên ở đây nghe máy vẫn chưa đi. Mà cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì, tôi sáng ra có làm chút đồ ăn sáng định đưa cho anh ăn một ít.” Cô vừa nói vừa đưa túi đồ ăn sáng đến trước mặt anh.
Anh nhìn túi đồ ăn sáng trước mặt, khóe môi mỉm cười, đưa tay nhận lấy túi đồ ăn sáng từ tay cô: “Cảm ơn bữa sáng của cô. Lúc sáng tôi cũng chưa ăn gì, đúng lúc gặp được đồ ăn sáng của cô, không lo bị đói rồi.”
“Thế thì tốt rồi. Vậy tôi đi làm đây. Tạm biệt.”
“Tạm biệt, chú ý an toàn.”
Cô đi tới xe của mình, mở cửa ngồi vào bên trong xe. Cô thắt dây an toàn vào, tay đặt trên vô lăng rồi khởi động xe lên. Nhưng cô khởi động mãi mà xe vẫn không nổ máy được. Cô nhíu mày, cửa kính xe lúc này truyền tới tiếng gõ cửa.
Cô nhấn nút hạ cửa sổ xe xuống nhìn thấy Cố Lãng vẫn chưa đi, đang đứng bên ngoài cửa sổ xe nhìn cô: “Xe cô gặp phải vấn đề gì sao?”
“Tôi khởi động xe mãi mà không được, sắp trễ giờ làm của tôi rồi.”
“Chắc là xe bị hư rồi, cô gọi bên trung tâm sửa chữa đem xe đi sửa đi. Giờ cũng không còn sớm, để tôi chở cô đến công ty.”
Cô tháo dây an toàn ra, từ trong túi xách lấy điện thoại ra nhấn số, nghe vậy thì nhìn anh nói: “Như vậy có được không? Dù gì đường đến bệnh viện và công ty là trái ngược nhau.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Không sao đâu, cô cứ yên tâm.”
Cô nhìn đồng hồ đang đeo trên tay, mở cửa xe bước xuống nhìn anh: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Anh đi tới mở cửa ghế phụ ra cho cô ngồi vào, sau đó anh vòng qua ghế lái ngồi xuống, thắt dây an toàn vào rồi lái xe rời đi.
Ngồi ở bên trong xe, cô đưa mắt nhìn đường phía trước, tay đặt trên chân cầm lấy điện thoại, thi thoảng đưa mắt sang nhìn anh. Cô thấy anh mỗi lần anh tập trung, trên người toát ra một vẻ nghiêm túc, cấm dục khá thu hút người khác. Cô cầm điện thoại lên hạ thấp xuống, len lén nhìn anh rồi nhấn nút chụp hình. Cô nhanh chóng cất điện thoại vào túi, xem như không có gì nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Một lát sau cũng đến trước công ty, cô tháo dây an toàn ra quay sang nhìn anh, nói: “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đi làm.”
Anh đặt tay lên vô lăng quay sang nhìn cô: “Không gì đâu, cô mau vào bên trong công ty đi. Cũng không còn sớm nữa.”
“Được, lát anh lái xe chú ý an toàn.” Cô mở cửa xe bước xuống, nhìn anh lái xe rời đi rồi thì cô mới đi vào bên trong công ty.
Tới bệnh viện cũng đã tầm mười lăm phút sau, Cố Lãng bước vào bên trong phòng khám đã thấy Cảnh Bằng đang ngồi bên trong uống trà. Anh đi tới mặc áo blouse trắng vào, nói: “Mới sáng sớm, cậu vào văn phòng tôi làm gì?”
Cảnh Bằng ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Tất nhiên là muốn nói với cậu lát nữa bác sĩ mới đến, chắc là xinh đẹp lắm đây.”
Anh đi tới ghế ngồi xuống, cầm khẩu trang lên: “Tôi không hứng thú.”
Cửa phòng lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, anh nói: “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, một cô gái mặc áo blouse trắng bước vào, nói: “Xin chào bác sĩ Cố, tôi là bác sĩ mới đến tên là Sở Nguyệt. Mong sau này bác sĩ Cố giúp đỡ nhiều hơn.”
Lúc này Cảnh Bằng ngồi trên ghế đứng dậy nói: “Cậu mau nhìn xem, đây không phải là cô gái hôm qua giẫm lên chân tôi sao?”
Do hôm qua anh không để ý đến gương mặt của người bạn Tiêu Lạc nên khi nhìn cô ấy anh cũng không nhớ đến, còn Sở Nguyệt hôm qua lo tranh cãi với Cảnh Bằng nên cũng không để ý nhớ đến gương mặt anh nhưng lúc nãy khi nhìn vào cô cảm thấy có chút quen quen.
Sở Nguyệt nghe vậy thì quay sang nhìn Cảnh Bằng, cao giọng nói: “Là anh.”
Cảnh Bằng thở dài, tay đút vào túi: “Tôi còn tưởng bác sĩ mới đến xinh đẹp, dịu dàng như nào hóa ra lại là cô. Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Sở Nguyệt nhíu chân mày lại, tỏ vẻ bất mãn nhìn anh ta: “Xin lỗi vì đã không giống với trí tưởng tượng của anh.”
Cố Lãng ngồi bên cạnh nhìn hai người họ, nói: “Thôi được rồi, Cảnh Bằng cậu dẫn bác sĩ Sở đi làm quen với môi trường làm việc ở đây đi.”
Cảnh Bằng nghe thế thì quay sang nhìn anh, nói: “Không được, cậu cũng biết tôi và cô ấy không có hợp nhau.”
Sở Nguyệt đứng đối diện cũng nói: “Đúng đó bác sĩ Cố, hay là anh dẫn tôi hoặc chỉ cho người khác dẫn tôi đi cũng được.”
“Tôi bây giờ còn có việc phải làm, những người khác cũng vậy. Hai người sau này cũng sẽ là đồng nghiệp của nhau, thế thì tranh thủ lúc này mà làm lành đi.”
“Nhưng...”
Anh ngắt lời Cảnh Bằng: “Được rồi, cô ấy giao cho cậu. Bệnh nhân còn đang đợi tôi khám bệnh.”
Cảnh Bằng nghẹn họng nhìn anh rồi nhìn Sở Nguyệt đứng cách đó không xa. Cảnh Bằng đi tới vẻ mặt hậm hực nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi tham quan một vòng.”
Sở Nguyệt làm mặt quỷ sau lưng anh ta rồi đi theo sau ra ngoài đóng cửa lại. Cố Lãng cảm thấy trong văn phòng an tĩnh hơn rồi không còn sự ồn ào lúc nãy. Anh cũng không biết hai người họ có thật sự êm đẹp mà đi tham quan bệnh viện này không đây. Anh lắc đầu đeo khẩu trang lên rồi cầm sổ đứng dậy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.