Chương 4
Minh Giang (Táo)
24/02/2024
Cuối cùng Ánh Dương cũng để tôi chở cậu ấy về nhà.
Nhà cậu ấy cách tiệm sửa xe khoảng 1km, suốt cả quãng đường chúng tôi đều không nói chuyện với nhau.
Thật ra tôi rất hay nói, nhưng Ánh Dương là người kiệm lời, hơn nữa giữa chúng tôi còn xảy ra chuyện ở lễ hội cosplay, cho nên hơi khó để tôi có thể tự nhiên và vui vẻ bắt chuyện với cậu ấy.
Tuy nhiên, qua chuyện ngày hôm nay, tôi nghĩ mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy sẽ bớt ngượng ngùng hơn trước.
Chỉ là… Tôi lại gặp phải tình huống ngượng ngùng rồi.
Vừa đi đến gần nhà của Ánh Dương, xe máy điện của tôi đã khựng lại.
Tôi xấu hổ quay đầu nhìn cậu ấy, sau đó nở một nụ cười gượng gạo: “Ờm… Xe của tớ hết điện rồi.”
Ánh Dương im lặng trong hai giây rồi hỏi: “Có mang theo sạc không?”
“Có.” Tôi hay để sạc trong cốp xe.
“Vậy thì đến nhà tôi cắm điện đi.” Ánh Dương lạnh nhạt nói rồi xuống xe.
Tôi dắt xe, cùng cậu ấy đi về nhà.
Sau khi đến nhà của Ánh Dương, cậu ấy giúp tôi sạc điện cho xe rồi bảo tôi vào phòng khách nhà cậu ấy.
“Bình nước ở kia, nếu khát thì cậu tự lấy. Đồ ăn vặt ở kia, đói thì cứ ăn.” Ánh Dương nói xong thì đi lên tầng, bỏ lại tôi ngồi bơ vơ trong phòng khách rộng lớn.
Không biết qua bao lâu, cậu ấy mới xuống tầng. Quần áo đã thay, trên tay còn quấn băng, xem ra cậu ấy đã tự băng bó vết thương rồi.
Ánh Dương ngồi xuống ghế, sau đó im lặng không nói gì.
Tôi cũng im lặng, bầu không khí trở nên ngượng nghịu hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, tôi là người mở lời để phá vỡ sự yên lặng. “Bố mẹ cậu chưa đi làm về hả?”
Nhận được câu hỏi này, Ánh Dương im lặng trong vài giây rồi gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Thế khoảng bao lâu nữa bố mẹ cậu sẽ về?”
Ánh Dương lắc đầu.
Tôi: “...”
“Cậu lắc đầu nghĩa là sao?”
“Là không biết.” Ánh Dương bảo, “Bố mẹ tôi đi công tác rồi, không biết bao giờ mới về.”
“À, thế hả!” Tôi nói xong thì im lặng một lúc.
Thế nhưng, sự im lặng khiến bầu không khí càng trở nên bối rối, căng thẳng.
Vì thế, tôi chỉ đành kiếm chủ đề để tiếp tục hỏi cậu ấy.
“Bình thường ngoài học bài ra thì cậu làm gì khi ở nhà? Có chơi game hay xem phim gì không?”
Ánh Dương lắc đầu.
“Thế cậu có sở thích gì không?”
Ánh Dương lại lắc đầu.
Tôi thấy hơi lạ: “Ủa, tớ tưởng cậu thích cosplay? Hôm đó cậu cosplay đẹp lắm đó, trông giống như cosplayer chuyên nghiệp vậy.”
Tôi tươi cười khen ngợi Ánh Dương.
Nhưng khen ngợi xong, ký ức xấu hổ ngày hôm đó lại ùa về, khiến cho tôi phải cúi đầu xuống, không dám nhìn Ánh Dương nữa.
Tôi có thể cảm nhận được Ánh Dương cũng mất tự nhiên. Cậu ấy ậm à ậm ừ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể giả bộ bình thản mà trả lời câu hỏi của tôi.
“Đó là lần đầu tiên tôi cosplay. Người khác trang điểm cho tôi, kimono với tóc giả cũng là do người khác chuẩn bị. Tôi được thuê để cosplay nhân vật đó, sau đó thì chụp ảnh và làm một số việc. Nói chung là tôi chỉ nghe theo sắp xếp của người ta để kiếm tiền thôi, chứ không phải tôi thích cosplay.”
“À… Thì ra là vậy.”
Cuộc trò chuyện chấm dứt ở đây.
Khoảng vài phút sau, tôi rút sạc xe ra rồi tạm biệt Ánh Dương và đi về.
Sau đó, tôi chợt nhận ra một điều, đó là tôi đã quên mất chuyện Minh Duy đang chờ tôi rồi!
Tôi vội vàng mở điện thoại ra, định thử nhắn tin cho Minh Duy một lần nữa, xem cậu ấy có trả lời không.
Thế nhưng, tôi còn chưa kịp gõ chữ thì tin nhắn của cậu ấy đã được gửi đến:
[Tớ về nhà rồi, không cần cậu đón nữa. Mà vừa nãy đánh nhầm chữ, không phải quán cà phê M mà là quán cà phê N. Vừa rồi điện thoại hết pin, bây giờ vừa sạc pin xong tớ mới phát hiện là mình đánh nhầm, xin lỗi nhé.]
Nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, tôi trầm mặc rất lâu.
Sau đó, tôi trả lời tin nhắn: [Không có gì.]
Tuy nhiên, trong lòng tôi cảm thấy rất nặng nề, cũng cảm thấy hoài nghi về lời nói của Minh Duy.
Cuối cùng, tôi quyết định chuyển sang tài khoản [Thích Ăn Kem]. Tôi muốn thử hỏi xem chiều nay Minh Duy đã làm gì, có đúng là ở quán cà phê N gì đó không.
Tuy nhiên, vào phần tin nhắn thì tôi mới phát hiện vào chiều nay, Minh Duy đã nhắn tin cho tôi rồi.
[Tớ đang ở quán cà phê N này. Quán cà phê này ngon lắm, ước gì một ngày nào đó có thể dẫn cậu đi uống thử.]
Đọc xong tin nhắn, tôi liền mỉm cười. Quả đúng là cậu ấy ở quán cà phê N, vậy chắc đúng là cậu ấy không lừa tôi, cậu ấy thật sự nhầm lẫn nhỉ.
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi đã thoải mái hơn.
Tôi vui vẻ đi ăn tối rồi học bài.
Đến khoảng chín giờ, tự nhiên nhớ tới Ánh Dương, tôi bèn lấy điện thoại, định nhắn tin hỏi thăm vết thương của cậu ấy.
Nhấn vào thanh tìm kiếm và đã thấy được tài khoản của Ánh Dương, nhưng trạng thái giữa tôi và cậu ấy lại là “chưa kết bạn”.
Lạ thật, hôm qua cậu ấy đã đồng ý lời mời của tôi rồi mà nhỉ. Chẳng lẽ cậu ấy hủy kết bạn rồi sao?
Nghĩ như vậy, tôi thấy hơi buồn. Thế nhưng cảm thấy có thể cậu ấy “lỡ tay” nên mới ấn hủy kết bạn, cho nên tôi bèn gửi lời mời một lần nữa, sau đó nhắn tin: [Vết thương của cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?]
Rất nhanh sau đó, thông báo đối phương đã đồng ý kết bạn xuất hiện, Ánh Dương cũng đã gửi tin nhắn đến: [Cậu là Tâm Đan à?]
Thì đương nhiên tôi là Tâm Đan rồi, sao cậu ấy lại hỏi như vậy nhỉ? Không phải tên tài khoản của tôi ghi rõ là [Đỗ Tâm Đan] sao?
Nghĩ đến đây, tôi mới chợt nhớ ra gì đó.
Thoát khỏi phần nhắn tin rồi nhấn vào trang cá nhân của mình, tôi mới ngớ người.
Thôi xong! Quên chuyển tài khoản rồi!
Hiện giờ tôi đang dùng tài khoản [Thích Ăn Kem] để nhắn tin với Ánh Dương!
[Không, cậu nhầm rồi, tôi không phải Tâm Đan.] Tôi vội vàng nhắn lại, mong rằng Ánh Dương sẽ tin tôi, hoặc là cậu ấy giả bộ tin tôi cũng được.
Thế nhưng, cậu ấy lại thẳng thừng vạch trần: [Rõ ràng cậu là Tâm Đan.]
[Không phải mà!]
[Thế cậu là ai mà lại biết rằng tôi bị thương.]
Tôi… hết đường chối cãi.
Hừ! Sao tôi lại bất cẩn như vậy chứ!
Còn Ánh Dương nữa, dù có biết là tôi rồi thì cứ giả vờ tin tôi đi, như vậy có phải đỡ ngượng ngùng hơn không!
Tôi quyết định không nhắn tin cho Ánh Dương nữa.
Nhưng lát sau, nhớ đến chuyện xe của cậu ấy còn đang sửa, tôi vẫn phải hỏi: [Mai cậu có cần tớ đưa đến tiệm lấy xe không?]
Cậu ấy ngay lập tức trả lời: [Không.]
Tưởng rằng cuộc nói chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng không ngờ Ánh Dương lại hỏi: [Sao mấy hôm nay cậu không đeo lắc tay?]
Tôi khá bất ngờ, rõ ràng tôi chỉ đeo lắc tay vào ngày đầu tiên đi học, vậy mà Ánh Dương cũng để ý sao?
Cậu ấy có hứng thú với chiếc lắc tay của tôi hả?
[Chiếc lắc tay hơi chật nên tôi không thường đeo.] Tôi đáp.
[Trên chiếc lắc khắc chữ D, nhưng cậu tên là Tâm Đan mà.] Ánh Dương hỏi, [Sao lại đeo lắc tay có chữ D?]
Ồ, thật đáng kinh ngạc! Ánh Dương cũng biết thắc mắc này!
Cậu ấy còn chủ động hỏi tôi nữa, đúng thật là khó tin!
Tuy nhiên, tôi không định tiết lộ câu chuyện hồi nhỏ của mình với người khác nên chỉ trả lời: [Đó là bí mật.]
Nhà cậu ấy cách tiệm sửa xe khoảng 1km, suốt cả quãng đường chúng tôi đều không nói chuyện với nhau.
Thật ra tôi rất hay nói, nhưng Ánh Dương là người kiệm lời, hơn nữa giữa chúng tôi còn xảy ra chuyện ở lễ hội cosplay, cho nên hơi khó để tôi có thể tự nhiên và vui vẻ bắt chuyện với cậu ấy.
Tuy nhiên, qua chuyện ngày hôm nay, tôi nghĩ mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy sẽ bớt ngượng ngùng hơn trước.
Chỉ là… Tôi lại gặp phải tình huống ngượng ngùng rồi.
Vừa đi đến gần nhà của Ánh Dương, xe máy điện của tôi đã khựng lại.
Tôi xấu hổ quay đầu nhìn cậu ấy, sau đó nở một nụ cười gượng gạo: “Ờm… Xe của tớ hết điện rồi.”
Ánh Dương im lặng trong hai giây rồi hỏi: “Có mang theo sạc không?”
“Có.” Tôi hay để sạc trong cốp xe.
“Vậy thì đến nhà tôi cắm điện đi.” Ánh Dương lạnh nhạt nói rồi xuống xe.
Tôi dắt xe, cùng cậu ấy đi về nhà.
Sau khi đến nhà của Ánh Dương, cậu ấy giúp tôi sạc điện cho xe rồi bảo tôi vào phòng khách nhà cậu ấy.
“Bình nước ở kia, nếu khát thì cậu tự lấy. Đồ ăn vặt ở kia, đói thì cứ ăn.” Ánh Dương nói xong thì đi lên tầng, bỏ lại tôi ngồi bơ vơ trong phòng khách rộng lớn.
Không biết qua bao lâu, cậu ấy mới xuống tầng. Quần áo đã thay, trên tay còn quấn băng, xem ra cậu ấy đã tự băng bó vết thương rồi.
Ánh Dương ngồi xuống ghế, sau đó im lặng không nói gì.
Tôi cũng im lặng, bầu không khí trở nên ngượng nghịu hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, tôi là người mở lời để phá vỡ sự yên lặng. “Bố mẹ cậu chưa đi làm về hả?”
Nhận được câu hỏi này, Ánh Dương im lặng trong vài giây rồi gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Thế khoảng bao lâu nữa bố mẹ cậu sẽ về?”
Ánh Dương lắc đầu.
Tôi: “...”
“Cậu lắc đầu nghĩa là sao?”
“Là không biết.” Ánh Dương bảo, “Bố mẹ tôi đi công tác rồi, không biết bao giờ mới về.”
“À, thế hả!” Tôi nói xong thì im lặng một lúc.
Thế nhưng, sự im lặng khiến bầu không khí càng trở nên bối rối, căng thẳng.
Vì thế, tôi chỉ đành kiếm chủ đề để tiếp tục hỏi cậu ấy.
“Bình thường ngoài học bài ra thì cậu làm gì khi ở nhà? Có chơi game hay xem phim gì không?”
Ánh Dương lắc đầu.
“Thế cậu có sở thích gì không?”
Ánh Dương lại lắc đầu.
Tôi thấy hơi lạ: “Ủa, tớ tưởng cậu thích cosplay? Hôm đó cậu cosplay đẹp lắm đó, trông giống như cosplayer chuyên nghiệp vậy.”
Tôi tươi cười khen ngợi Ánh Dương.
Nhưng khen ngợi xong, ký ức xấu hổ ngày hôm đó lại ùa về, khiến cho tôi phải cúi đầu xuống, không dám nhìn Ánh Dương nữa.
Tôi có thể cảm nhận được Ánh Dương cũng mất tự nhiên. Cậu ấy ậm à ậm ừ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể giả bộ bình thản mà trả lời câu hỏi của tôi.
“Đó là lần đầu tiên tôi cosplay. Người khác trang điểm cho tôi, kimono với tóc giả cũng là do người khác chuẩn bị. Tôi được thuê để cosplay nhân vật đó, sau đó thì chụp ảnh và làm một số việc. Nói chung là tôi chỉ nghe theo sắp xếp của người ta để kiếm tiền thôi, chứ không phải tôi thích cosplay.”
“À… Thì ra là vậy.”
Cuộc trò chuyện chấm dứt ở đây.
Khoảng vài phút sau, tôi rút sạc xe ra rồi tạm biệt Ánh Dương và đi về.
Sau đó, tôi chợt nhận ra một điều, đó là tôi đã quên mất chuyện Minh Duy đang chờ tôi rồi!
Tôi vội vàng mở điện thoại ra, định thử nhắn tin cho Minh Duy một lần nữa, xem cậu ấy có trả lời không.
Thế nhưng, tôi còn chưa kịp gõ chữ thì tin nhắn của cậu ấy đã được gửi đến:
[Tớ về nhà rồi, không cần cậu đón nữa. Mà vừa nãy đánh nhầm chữ, không phải quán cà phê M mà là quán cà phê N. Vừa rồi điện thoại hết pin, bây giờ vừa sạc pin xong tớ mới phát hiện là mình đánh nhầm, xin lỗi nhé.]
Nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, tôi trầm mặc rất lâu.
Sau đó, tôi trả lời tin nhắn: [Không có gì.]
Tuy nhiên, trong lòng tôi cảm thấy rất nặng nề, cũng cảm thấy hoài nghi về lời nói của Minh Duy.
Cuối cùng, tôi quyết định chuyển sang tài khoản [Thích Ăn Kem]. Tôi muốn thử hỏi xem chiều nay Minh Duy đã làm gì, có đúng là ở quán cà phê N gì đó không.
Tuy nhiên, vào phần tin nhắn thì tôi mới phát hiện vào chiều nay, Minh Duy đã nhắn tin cho tôi rồi.
[Tớ đang ở quán cà phê N này. Quán cà phê này ngon lắm, ước gì một ngày nào đó có thể dẫn cậu đi uống thử.]
Đọc xong tin nhắn, tôi liền mỉm cười. Quả đúng là cậu ấy ở quán cà phê N, vậy chắc đúng là cậu ấy không lừa tôi, cậu ấy thật sự nhầm lẫn nhỉ.
Nghĩ như vậy, trong lòng tôi đã thoải mái hơn.
Tôi vui vẻ đi ăn tối rồi học bài.
Đến khoảng chín giờ, tự nhiên nhớ tới Ánh Dương, tôi bèn lấy điện thoại, định nhắn tin hỏi thăm vết thương của cậu ấy.
Nhấn vào thanh tìm kiếm và đã thấy được tài khoản của Ánh Dương, nhưng trạng thái giữa tôi và cậu ấy lại là “chưa kết bạn”.
Lạ thật, hôm qua cậu ấy đã đồng ý lời mời của tôi rồi mà nhỉ. Chẳng lẽ cậu ấy hủy kết bạn rồi sao?
Nghĩ như vậy, tôi thấy hơi buồn. Thế nhưng cảm thấy có thể cậu ấy “lỡ tay” nên mới ấn hủy kết bạn, cho nên tôi bèn gửi lời mời một lần nữa, sau đó nhắn tin: [Vết thương của cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?]
Rất nhanh sau đó, thông báo đối phương đã đồng ý kết bạn xuất hiện, Ánh Dương cũng đã gửi tin nhắn đến: [Cậu là Tâm Đan à?]
Thì đương nhiên tôi là Tâm Đan rồi, sao cậu ấy lại hỏi như vậy nhỉ? Không phải tên tài khoản của tôi ghi rõ là [Đỗ Tâm Đan] sao?
Nghĩ đến đây, tôi mới chợt nhớ ra gì đó.
Thoát khỏi phần nhắn tin rồi nhấn vào trang cá nhân của mình, tôi mới ngớ người.
Thôi xong! Quên chuyển tài khoản rồi!
Hiện giờ tôi đang dùng tài khoản [Thích Ăn Kem] để nhắn tin với Ánh Dương!
[Không, cậu nhầm rồi, tôi không phải Tâm Đan.] Tôi vội vàng nhắn lại, mong rằng Ánh Dương sẽ tin tôi, hoặc là cậu ấy giả bộ tin tôi cũng được.
Thế nhưng, cậu ấy lại thẳng thừng vạch trần: [Rõ ràng cậu là Tâm Đan.]
[Không phải mà!]
[Thế cậu là ai mà lại biết rằng tôi bị thương.]
Tôi… hết đường chối cãi.
Hừ! Sao tôi lại bất cẩn như vậy chứ!
Còn Ánh Dương nữa, dù có biết là tôi rồi thì cứ giả vờ tin tôi đi, như vậy có phải đỡ ngượng ngùng hơn không!
Tôi quyết định không nhắn tin cho Ánh Dương nữa.
Nhưng lát sau, nhớ đến chuyện xe của cậu ấy còn đang sửa, tôi vẫn phải hỏi: [Mai cậu có cần tớ đưa đến tiệm lấy xe không?]
Cậu ấy ngay lập tức trả lời: [Không.]
Tưởng rằng cuộc nói chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng không ngờ Ánh Dương lại hỏi: [Sao mấy hôm nay cậu không đeo lắc tay?]
Tôi khá bất ngờ, rõ ràng tôi chỉ đeo lắc tay vào ngày đầu tiên đi học, vậy mà Ánh Dương cũng để ý sao?
Cậu ấy có hứng thú với chiếc lắc tay của tôi hả?
[Chiếc lắc tay hơi chật nên tôi không thường đeo.] Tôi đáp.
[Trên chiếc lắc khắc chữ D, nhưng cậu tên là Tâm Đan mà.] Ánh Dương hỏi, [Sao lại đeo lắc tay có chữ D?]
Ồ, thật đáng kinh ngạc! Ánh Dương cũng biết thắc mắc này!
Cậu ấy còn chủ động hỏi tôi nữa, đúng thật là khó tin!
Tuy nhiên, tôi không định tiết lộ câu chuyện hồi nhỏ của mình với người khác nên chỉ trả lời: [Đó là bí mật.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.