Chương 10: CHUYỆN BẤT THƯỜNG
Hoa Sen Trắng
23/09/2023
Lúc này Khả Song không nhịn được nữa trước thái độ vừa rồi của Ôn Thuật Tần, cô tức giận liền bật lại anh:
- "Anh là ma cà rồng sao? Tôi vốn dĩ chỉ muốn tốt cho anh, muốn làm chút gì đó để cảm ơn."
Dứt lời Khả Song mạnh tay kéo tấm rèm lại, hậm hực đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Về đến phòng, cô mở tung cửa, đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài. Bất chợt, hình ảnh về một chàng trai bỗng xuất hiện trong đầu cô, có điều hình ảnh ấy vô cùng mờ ảo. Khả Song đau đớn ôm lấy đầu. Cô cố nhớ lại toàn bộ kí ức lúc trước nhưng lại không thể liền sau đó trấn an tinh thần nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch. Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Ngay sau khi Khả Song rời khỏi, Ôn Thuật Tần bỗng cảm thấy bản thân mình lại cư xử không đúng với cô. Phải chăng anh luôn có cái nhìn quá khắc khe đối với tất cả những người xung quanh mình. Anh khẽ thở dài, đôi chân không tự chủ bước về phía cửa sổ. Anh dùng tay kéo tấm rèm sang một bên. Cô nói rất đúng, cảnh vật bên ngoài khiến thâm tâm anh cảm thấy có chút yên bình. Ánh sáng của mặt trăng như đang chiếu rọi con đường phía trước mà anh sẽ tiếp tục bước đi. Không ngờ dù chỉ ở bên cạnh Khả Song mới được vài ngày, nhưng cô gái này lại có một sức mạnh gì đó khiến anh có chút thay đổi về suy nghĩ trước đây của mình. Bất giác, khóe môi anh nở một nụ cười. Chẳng hiểu đằng sau nụ cười ấy chất chứa những suy nghĩ gì nhưng có lẽ là một khởi đầu tốt cho mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên thân thiết.
...***...
Về phía Hạn Quân, anh vẫn ngày đêm nhớ đến vị hôn thê mất tích của mình.
- "Cần Cần, anh rất nhớ em. Em đang ở đâu vậy?"
Kể từ khi Tưởng Cần Cần mất tích, anh ít khi trở về nhà mà ở lại nhà họ Tưởng để tiếp tục tìm kiếm cô. Tuyết Ly, em họ của Tưởng Cần Cần nhìn bộ dạng hiện tại của Hạn Quân trong lòng không khỏi đau xót. Cô tiến lại về phía anh, tay bưng đĩa thức ăn, nhẹ giọng nói:
- "Anh Hạn Quân, anh cũng nên ăn chút gì đó để có sức mà tìm kiếm chị Cần Cần."
Hạn Quân xua tay, anh đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nói:
- "Chị của em rất thích ngắm mặt trăng. Cô ấy đã từng nói, nếu sau này bọn anh kết hôn, cô ấy muốn anh cùng cô ấy chèo thuyền trên sông ngắm mặt trăng."
Nói đến đây, giọng anh có chút nghẹn ngào. Đôi mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.
- "Nhưng không ngờ, đã hơn một tuần trôi qua vẫn chưa có tin tức của cô ấy. Anh phải làm sao?"
Tuyết Ly vỗ vỗ vai anh an ủi trong lòng lại cảm thấy vô cùng ghen tỵ bởi vì tình yêu mà Hạn Quân dành cho chị gái vô cùng sâu đậm, khó có thể chia lìa bọn họ được.
...***...
Sáng hôm sau....
Hôm nay là chủ nhật, Ôn Thuật Tần không đến công ty. Nếu công ty có vấn đề gì cần xử lí thì thư kí của anh sẽ báo với Phương Thế Hào. Dù sao sau này Thế Hào cũng là người kế thừa tập đoàn Phương Thành, anh cũng chỉ là người ngoài, chỉ có thể cống hiến công sức phát triển tập đoàn nhằm trả ơn dưỡng dục của ông bà Phương.
- "Khả Song vẫn chưa dậy sao má Phùng?"
Không thấy người, Ôn Thuật Tần bắt đầu để ý mà hỏi má Phùng. Nếu như những ngày trước, Khả Song thường dậy sớm xuống bếp phụ giúp má Phùng. Chẳng hiểu hôm nay lại chẳng thấy cô đâu.
- "Để má lên phòng con bé xem thử."
Má Phùng vội dừng tay. Bà nhanh chóng lên trên lầu kiểm tra tình hình của cô. Bản thân bà cũng rất lo cho đứa con gái này.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...
- "Anh là ma cà rồng sao? Tôi vốn dĩ chỉ muốn tốt cho anh, muốn làm chút gì đó để cảm ơn."
Dứt lời Khả Song mạnh tay kéo tấm rèm lại, hậm hực đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Về đến phòng, cô mở tung cửa, đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài. Bất chợt, hình ảnh về một chàng trai bỗng xuất hiện trong đầu cô, có điều hình ảnh ấy vô cùng mờ ảo. Khả Song đau đớn ôm lấy đầu. Cô cố nhớ lại toàn bộ kí ức lúc trước nhưng lại không thể liền sau đó trấn an tinh thần nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch. Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Ngay sau khi Khả Song rời khỏi, Ôn Thuật Tần bỗng cảm thấy bản thân mình lại cư xử không đúng với cô. Phải chăng anh luôn có cái nhìn quá khắc khe đối với tất cả những người xung quanh mình. Anh khẽ thở dài, đôi chân không tự chủ bước về phía cửa sổ. Anh dùng tay kéo tấm rèm sang một bên. Cô nói rất đúng, cảnh vật bên ngoài khiến thâm tâm anh cảm thấy có chút yên bình. Ánh sáng của mặt trăng như đang chiếu rọi con đường phía trước mà anh sẽ tiếp tục bước đi. Không ngờ dù chỉ ở bên cạnh Khả Song mới được vài ngày, nhưng cô gái này lại có một sức mạnh gì đó khiến anh có chút thay đổi về suy nghĩ trước đây của mình. Bất giác, khóe môi anh nở một nụ cười. Chẳng hiểu đằng sau nụ cười ấy chất chứa những suy nghĩ gì nhưng có lẽ là một khởi đầu tốt cho mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên thân thiết.
...***...
Về phía Hạn Quân, anh vẫn ngày đêm nhớ đến vị hôn thê mất tích của mình.
- "Cần Cần, anh rất nhớ em. Em đang ở đâu vậy?"
Kể từ khi Tưởng Cần Cần mất tích, anh ít khi trở về nhà mà ở lại nhà họ Tưởng để tiếp tục tìm kiếm cô. Tuyết Ly, em họ của Tưởng Cần Cần nhìn bộ dạng hiện tại của Hạn Quân trong lòng không khỏi đau xót. Cô tiến lại về phía anh, tay bưng đĩa thức ăn, nhẹ giọng nói:
- "Anh Hạn Quân, anh cũng nên ăn chút gì đó để có sức mà tìm kiếm chị Cần Cần."
Hạn Quân xua tay, anh đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nói:
- "Chị của em rất thích ngắm mặt trăng. Cô ấy đã từng nói, nếu sau này bọn anh kết hôn, cô ấy muốn anh cùng cô ấy chèo thuyền trên sông ngắm mặt trăng."
Nói đến đây, giọng anh có chút nghẹn ngào. Đôi mắt cũng bắt đầu ửng đỏ.
- "Nhưng không ngờ, đã hơn một tuần trôi qua vẫn chưa có tin tức của cô ấy. Anh phải làm sao?"
Tuyết Ly vỗ vỗ vai anh an ủi trong lòng lại cảm thấy vô cùng ghen tỵ bởi vì tình yêu mà Hạn Quân dành cho chị gái vô cùng sâu đậm, khó có thể chia lìa bọn họ được.
...***...
Sáng hôm sau....
Hôm nay là chủ nhật, Ôn Thuật Tần không đến công ty. Nếu công ty có vấn đề gì cần xử lí thì thư kí của anh sẽ báo với Phương Thế Hào. Dù sao sau này Thế Hào cũng là người kế thừa tập đoàn Phương Thành, anh cũng chỉ là người ngoài, chỉ có thể cống hiến công sức phát triển tập đoàn nhằm trả ơn dưỡng dục của ông bà Phương.
- "Khả Song vẫn chưa dậy sao má Phùng?"
Không thấy người, Ôn Thuật Tần bắt đầu để ý mà hỏi má Phùng. Nếu như những ngày trước, Khả Song thường dậy sớm xuống bếp phụ giúp má Phùng. Chẳng hiểu hôm nay lại chẳng thấy cô đâu.
- "Để má lên phòng con bé xem thử."
Má Phùng vội dừng tay. Bà nhanh chóng lên trên lầu kiểm tra tình hình của cô. Bản thân bà cũng rất lo cho đứa con gái này.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.