Chương 4: HÓA PHƯỢNG HOÀNG
Hoa Sen Trắng
23/09/2023
Biệt thự nhà họ Phương...
Tất cả thức ăn đã dọn sẵn trên bàn, ông bà Phương đang ngồi đợi hai đứa con trai yêu dấu trở về. Vừa nghe tiếng thắng xe, bà Phương đã mừng rỡ mà chạy ra phía cổng, nhanh chóng ôm chầm lấy hai người.
- "Cha và mẹ đã đợi hai đứa nãy giờ. Mau...mau vào bên trong thôi."
Thế Hào lúc này hóa thành đứa trẻ tựa vào vai Phương phu nhân. Ôn Thuật Tần đứng bên cạnh cũng cảm thấy ấm áp. Anh thầm mĩm cười trong lòng nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên một nét mặt không hề thay đổi. Phương lão gia bước lại gần, vỗ nhẹ vào vai anh, ôn nhu nói:
- "Vất vả cho con rồi."
- "Là việc con nên làm." - Thuận Tần lễ phép trả lời, sau đó cả nhà bốn người cùng bước vào bên trong.
Sau khi dùng bữa xong, Ôn Thuật Tần bước trở về phòng. Anh khóa chặt cửa lại, tự nhốt bản thân ở một mình. Dẫu rằng bây giờ anh được mọi người thương yêu, thế nhưng lại cảm thấy vô cùng trống trải. Nhiều lúc anh muốn rời khỏi Phương gia, nhưng suy nghĩ lại anh phải ở lại đây để trả ơn công dưỡng dục suốt hai mươi lăm năm của ông bà Phương. Đặc biệt là Phương lão gia. Ông đã đào tạo anh trở thành một con người quyết đoán. Thậm chí, ngay cả khi biết anh giao du với giới hắc đạo, ông không hề trách móc mà chỉ khuyên anh nên biết cách phải làm thế nào để cân bằng giữa việc riêng với việc làm chủ tập đoàn. Điều này càng khiến anh không thể nào rời bỏ họ được.
Trong nhà họ Phương, mỗi người sẽ có một người hầu phục vụ, thậm chí là việc tắm rửa hay giúp mặc quần áo cũng có người làm. Riêng đối với Ôn Thuật Tần thì lại khác. Mỗi khi đi tắm, anh đều bảo mang đến quần áo, sau đó đuổi bọn họ rời khỏi đến nổi họ không thể nào nhìn thấy cơ thể trần của anh. Dù là ở công ty hay ở nhà, Thuật Tần thường xuyên mặc những bộ quần áo che kín cơ thể. Ngay cả áo thun ngủ cũng thế. Anh chưa bao giờ mặc những bộ đồ để lộ hai tay.
Đảm bảo mọi thứ trong phòng không có khe hở, màn cửa được khép kín, lúc này anh mới cởi bỏ chiếc áo vest, tiếp đến là chiếc áo sơmi trắng ở bên trong. Thoáng chốc, cả cơ thể vạm vỡ hiện lên rõ trên gương. Nước da màu nâu với nhiều vết xước trên cơ thể. Nhiều vết thương đã mờ đi nhưng vẫn còn để lại một vài dấu vết. Trên gương mặt tuấn mỹ, góc cạnh cùng với đôi lông mày đen đậm có một vết sẹo nhỏ nằm cạnh nơi đáy mắt. Ngắm nhìn bản thân ở trong gương, những kí ức bị người cha ruột tàn ác đánh đập lại hiện về, cùng với đó là những chuỗi ngày sống như một kẻ xin ăn. Ôn Thuật Tần quan sát đôi bàn tay chai sần cùng với những vết thương nơi quá khứ để lại trên cơ thể, lẩm bẩm tự nói:
- "Ông nhìn xem, thằng "chó hoang" ngày nào giờ đã trở nên mạnh mẽ. Tôi không còn là Thuật Tần của trước đây mà chính là một tên ác ma với trái tim máu lạnh."
Những lời lẽ này có lẽ là dành cho người cha tàn độc đã khuất. Từng giọt nước ấm không ngừng rưới lên khắp cơ thể nhưng thâm tâm anh lại cảm thấy vô cùng nóng rát, giống như cho dù đã hóa thành phượng hoàng anh vẫn không tài nào quên được điểm xuất phát của mình chỉ là một con "chó hoang."
Phía dưới đại sảnh, một người con gái xinh đẹp với chiếc váy hồng dịu dàng, lễ phép cúi chào mọi người ở Phương gia. Cô ấy tên là Thái Oanh, thiên kim nhà họ Mặc cũng là bạn thanh mai trúc mã với Thế Hào. Vừa nhìn thấy cô, Thế Hào đã vui vẻ chạy đến mà ôm chặt khiến cô có chút ngại ngùng. Ông bà Phương thì mĩm cười không ngớt.
- "Thái Oanh, lâu rồi mới gặp cậu."
Thái Oanh mĩm cười. Cô đưa mắt quan sát xung quanh, sau đó hỏi:
- "Anh Thuật Tần đâu? Sao nãy giờ mình không thấy anh ấy?"
- "À, anh hai đang ở trên phòng tắm rửa."
Nói rồi, Thái Oanh lễ phép ngồi xuống trò chuyện. Ông bà Phương liên tục hỏi thăm về gia đình cô. Dù sao giữa hai nhà đã có mối quan hệ thân thiết từ lâu. Gia nhân đưa trà đến, Thái Oanh tay nâng tách trà, miệng liên tục thổi nguội nhưng ánh mắt lại hướng về phía trên lầu. Một lúc sau, cô viện cớ muốn đi vệ sinh. Nhân lúc tất cả mọi người vui vẻ trò chuyện ở phía dưới, cô âm thầm tiến về phía phòng của Thuật Tần.
Cốc....Cốc...Cốc...
Thái Oanh gõ cửa liên tục nhưng không ai trả lời. Ngay khi cô định rời đi liền nghe thấy âm thanh mở cửa.
- "Ai vậy?" - Ôn Thuật Tần lạnh lùng hỏi.
Hai mắt to tròn của Thái Oanh bỗng dừng lại trên gương mặt điển trai của người đàn ông trước mặt. Anh vừa mới tắm gội xong cho nên tóc vẫn còn ướt. Vài giọt nước trên tóc khẽ rơi xuống gương mặt góc cạnh, trông vô cùng cuốn hút khiến cô có chút ngẩn ngơ.
- "Thái Oanh, em đến tìm Thế Hào à? Thằng bé đang ở bên dưới."
Câu trả lời vô cùng lạnh nhạt và cộc lóc của anh chả hiểu sao lại khiến trái tim Thái Oanh đập mạnh. Cô đỏ mặt, cúi thấp đầu không dám nhìn anh, hai bàn tay không ngừng đan vào nhau, ngại ngùng nói:
- "À...thật ra là khi nãy em không thấy anh cho nên mới..."
- "Được rồi, chúng ta xuống dưới thôi. Mọi người đang chờ. "
Nói rồi anh nhanh chân bước xuống mà không mảy may rằng Thái Oanh đang đưa tay của mình ra nhằm để anh nắm lấy cùng cô bước xuống khiến cô có chút hụt hẫng.
- "Anh hai, anh xuống rồi. Thái Oanh hôm nay đến thăm chúng ta còn mang theo rất nhiều món ngon nữa." - Thế Hào hớn hở mà khoe với người trước mặt.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!
...
Tất cả thức ăn đã dọn sẵn trên bàn, ông bà Phương đang ngồi đợi hai đứa con trai yêu dấu trở về. Vừa nghe tiếng thắng xe, bà Phương đã mừng rỡ mà chạy ra phía cổng, nhanh chóng ôm chầm lấy hai người.
- "Cha và mẹ đã đợi hai đứa nãy giờ. Mau...mau vào bên trong thôi."
Thế Hào lúc này hóa thành đứa trẻ tựa vào vai Phương phu nhân. Ôn Thuật Tần đứng bên cạnh cũng cảm thấy ấm áp. Anh thầm mĩm cười trong lòng nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên một nét mặt không hề thay đổi. Phương lão gia bước lại gần, vỗ nhẹ vào vai anh, ôn nhu nói:
- "Vất vả cho con rồi."
- "Là việc con nên làm." - Thuận Tần lễ phép trả lời, sau đó cả nhà bốn người cùng bước vào bên trong.
Sau khi dùng bữa xong, Ôn Thuật Tần bước trở về phòng. Anh khóa chặt cửa lại, tự nhốt bản thân ở một mình. Dẫu rằng bây giờ anh được mọi người thương yêu, thế nhưng lại cảm thấy vô cùng trống trải. Nhiều lúc anh muốn rời khỏi Phương gia, nhưng suy nghĩ lại anh phải ở lại đây để trả ơn công dưỡng dục suốt hai mươi lăm năm của ông bà Phương. Đặc biệt là Phương lão gia. Ông đã đào tạo anh trở thành một con người quyết đoán. Thậm chí, ngay cả khi biết anh giao du với giới hắc đạo, ông không hề trách móc mà chỉ khuyên anh nên biết cách phải làm thế nào để cân bằng giữa việc riêng với việc làm chủ tập đoàn. Điều này càng khiến anh không thể nào rời bỏ họ được.
Trong nhà họ Phương, mỗi người sẽ có một người hầu phục vụ, thậm chí là việc tắm rửa hay giúp mặc quần áo cũng có người làm. Riêng đối với Ôn Thuật Tần thì lại khác. Mỗi khi đi tắm, anh đều bảo mang đến quần áo, sau đó đuổi bọn họ rời khỏi đến nổi họ không thể nào nhìn thấy cơ thể trần của anh. Dù là ở công ty hay ở nhà, Thuật Tần thường xuyên mặc những bộ quần áo che kín cơ thể. Ngay cả áo thun ngủ cũng thế. Anh chưa bao giờ mặc những bộ đồ để lộ hai tay.
Đảm bảo mọi thứ trong phòng không có khe hở, màn cửa được khép kín, lúc này anh mới cởi bỏ chiếc áo vest, tiếp đến là chiếc áo sơmi trắng ở bên trong. Thoáng chốc, cả cơ thể vạm vỡ hiện lên rõ trên gương. Nước da màu nâu với nhiều vết xước trên cơ thể. Nhiều vết thương đã mờ đi nhưng vẫn còn để lại một vài dấu vết. Trên gương mặt tuấn mỹ, góc cạnh cùng với đôi lông mày đen đậm có một vết sẹo nhỏ nằm cạnh nơi đáy mắt. Ngắm nhìn bản thân ở trong gương, những kí ức bị người cha ruột tàn ác đánh đập lại hiện về, cùng với đó là những chuỗi ngày sống như một kẻ xin ăn. Ôn Thuật Tần quan sát đôi bàn tay chai sần cùng với những vết thương nơi quá khứ để lại trên cơ thể, lẩm bẩm tự nói:
- "Ông nhìn xem, thằng "chó hoang" ngày nào giờ đã trở nên mạnh mẽ. Tôi không còn là Thuật Tần của trước đây mà chính là một tên ác ma với trái tim máu lạnh."
Những lời lẽ này có lẽ là dành cho người cha tàn độc đã khuất. Từng giọt nước ấm không ngừng rưới lên khắp cơ thể nhưng thâm tâm anh lại cảm thấy vô cùng nóng rát, giống như cho dù đã hóa thành phượng hoàng anh vẫn không tài nào quên được điểm xuất phát của mình chỉ là một con "chó hoang."
Phía dưới đại sảnh, một người con gái xinh đẹp với chiếc váy hồng dịu dàng, lễ phép cúi chào mọi người ở Phương gia. Cô ấy tên là Thái Oanh, thiên kim nhà họ Mặc cũng là bạn thanh mai trúc mã với Thế Hào. Vừa nhìn thấy cô, Thế Hào đã vui vẻ chạy đến mà ôm chặt khiến cô có chút ngại ngùng. Ông bà Phương thì mĩm cười không ngớt.
- "Thái Oanh, lâu rồi mới gặp cậu."
Thái Oanh mĩm cười. Cô đưa mắt quan sát xung quanh, sau đó hỏi:
- "Anh Thuật Tần đâu? Sao nãy giờ mình không thấy anh ấy?"
- "À, anh hai đang ở trên phòng tắm rửa."
Nói rồi, Thái Oanh lễ phép ngồi xuống trò chuyện. Ông bà Phương liên tục hỏi thăm về gia đình cô. Dù sao giữa hai nhà đã có mối quan hệ thân thiết từ lâu. Gia nhân đưa trà đến, Thái Oanh tay nâng tách trà, miệng liên tục thổi nguội nhưng ánh mắt lại hướng về phía trên lầu. Một lúc sau, cô viện cớ muốn đi vệ sinh. Nhân lúc tất cả mọi người vui vẻ trò chuyện ở phía dưới, cô âm thầm tiến về phía phòng của Thuật Tần.
Cốc....Cốc...Cốc...
Thái Oanh gõ cửa liên tục nhưng không ai trả lời. Ngay khi cô định rời đi liền nghe thấy âm thanh mở cửa.
- "Ai vậy?" - Ôn Thuật Tần lạnh lùng hỏi.
Hai mắt to tròn của Thái Oanh bỗng dừng lại trên gương mặt điển trai của người đàn ông trước mặt. Anh vừa mới tắm gội xong cho nên tóc vẫn còn ướt. Vài giọt nước trên tóc khẽ rơi xuống gương mặt góc cạnh, trông vô cùng cuốn hút khiến cô có chút ngẩn ngơ.
- "Thái Oanh, em đến tìm Thế Hào à? Thằng bé đang ở bên dưới."
Câu trả lời vô cùng lạnh nhạt và cộc lóc của anh chả hiểu sao lại khiến trái tim Thái Oanh đập mạnh. Cô đỏ mặt, cúi thấp đầu không dám nhìn anh, hai bàn tay không ngừng đan vào nhau, ngại ngùng nói:
- "À...thật ra là khi nãy em không thấy anh cho nên mới..."
- "Được rồi, chúng ta xuống dưới thôi. Mọi người đang chờ. "
Nói rồi anh nhanh chân bước xuống mà không mảy may rằng Thái Oanh đang đưa tay của mình ra nhằm để anh nắm lấy cùng cô bước xuống khiến cô có chút hụt hẫng.
- "Anh hai, anh xuống rồi. Thái Oanh hôm nay đến thăm chúng ta còn mang theo rất nhiều món ngon nữa." - Thế Hào hớn hở mà khoe với người trước mặt.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.