Ánh Dương Nơi Đâu Không Khuynh Thành
Chương 12:
Bắc Khuynh
12/02/2023
Hứa Chính Dương yên lặng nhìn áo khoác, “Khi đó tôi ngủ rồi……”
Tần Noãn Dương thấy hỏi cũng không ra cho đến khi nhìn nhãn áo, không khỏi nhướng mày.
Mấy ngày sau, Tần Noãn Dương cứ có thời gian thì ở cạnh Hứa Chính Tân.
Phương Tử Duệ thay ca cũng sẽ đi qua xem, biết thân nhân của Hứa Chính Dương chỉ có người em trai này, trong nhà người đưa cơm cũng không có, có thời điểm sẽ mang cơm hộp lại đây cho họ.
Hứa Chính Dương cũng quật cường, mỗi lần ăn cơm đều một vừa hai phải đưa tiền, mới đầu hắn còn không muốn lấy tiền nhưng lần thứ hai Hứa Chính Dương không chịu ăn đồ ăn hắn mang tới.
Ngày Tần Noãn Dương đi kiểm tra sức khoẻ hắn thuận miệng nói một câu, cô cười, “Nhận tiền đi, anh không có nghĩa vụ chiếu cố hắn.” Nói xong, lại bổ sung một câu, “Lòng tự trọng của hắn rất mạnh, chút kiêu ngạo này anh không nên phá hủy nó.”
Phương Tử Duệ sửng sốt, ý cười trên mặt cũng phai nhạt xuống. “Tôi nghe hắn nói em chiếu cố hắn hai năm.”
Tần Noãn Dương gật gật đầu, lại không muốn nhiều lời.
Người khác có lẽ không hiểu Hứa Chính Dương, nhưng Tần Noãn Dương hiểu được, đứa trẻ này giàu nhất chính là tình cảm với tính kiêu ngạo.
Hứa Chính Tân ngày một khỏe hơn, khuôn mặt cũng bắt đầu hồng nhuận lên, thấy Tần Noãn Dương tới còn có thể ngọt ngào gọi: “Noãn Dương tỷ tỷ”.
Gần đây Tần Noãn Dương rất vội cũng cố bớt thời giờ lại đây, thân thể Chính Tân cũng khỏe lên,
chuyện với Hứa Chính Dương cũng xong nên cô không trở lại đây nữa.
Phương Tử Duệ biết nổi băn khoăn của cô nên nguyện ý chiếu ứng, Tần Noãn Dương hoàn toàn yên tâm, chỉ mỗi ngày gọi điện thoại hiếm khi xuất hiện tại bệnh viện.
Hứa Nhã Thục mấy nay không có động tác gì lạ, tự nhiên giờ lại bắt đầu tìm cô gây phiền toái. Tần Noãn Dương nghĩ còn hợp tác vài tháng nên liền nhịn.
Nhưng việc cô thoái nhượng người bên ngoài lại thấy giống như là cô chột dạ chịu thua, trong khoảng thời gian ngắn mà tựa hồ tất cả mọi người quên khoảng thời gian trước cô còn có dính líu đến Đường Trạch Thần, thái độ cũng không cẩn thận như lúc trước.
Mễ Nhã nén giận bất quá cứ đóng cửa phòng hóa trang lại là ồn ào: “Cái cái gì vui à, tốt xấu gì chúng ta cũng mang nguồn vốn vào đoàn, lại đem người kia phủng lên đến trời, cư nhiên còn dùng loại lời đó nói về chị, quả thực tức chết em mà.”
Tần Noãn Dương vốn đang đọc lời kịch, nghe Mễ Nhã nói như vậy, có chút bất đắc dĩ nhắc nhở cô ấy: “Đem tiền vào đoàn chẳng lẽ rất quang vinh à?”
Mễ Nhã cảm thấy mới vừa hạ hỏa lại đột nhiên phừng lên: “Em nói Tần Noãn Dương thật không có chút tiền đồ, chị là người có hậu đài mà.”
Tần Noãn Dương cũng lười biện giải, “Chị thích lấy thực lực thắng hơn.”
Mễ Nhã tức đến mức cười rộ lên, “Tần Noãn Dương chị đừng nói nữa, kỹ thuật diễn của chị……”
Tần Noãn Dương cảm thấy lần trước mình véo cô ấy nhẹ quá, nên người này không nhớ. haha
Lý Hàn vừa lúc đẩy cửa tiến vào, nghe thấy những lời này không khỏi vui vẻ, “Nói gì vui đấy?”
Tần Noãn Dương nhíu mày nhìn hắn một cái: “Lần sau tiến vào có thể nhớ gõ cửa trước không?”
Hắn làm như vô tội nhìn trà sữa trên hai tay: “Không có dư tay.”
Tần Noãn Dương thuận tay nhận một ly, “Cảm ơn.”
Lý Hàn đưa trà sữa xong cũng không vội đi, kéo ghế dựa ngồi đối diện Tần Noãn Dương: “Buổi tối cùng đến hội quán TC ăn cơm đi?”
Mí mắt Tần Noãn Dương nhảy một cái, bất động thanh sắc hỏi: “Sao lại đi ăn ở TC?”
Lý Hàn kéo ghế lại gần Tần Noãn Dương, còn đè thấp giọng nói: “Hứa Nhã Thục gần đây kết giao với anh tôi, đêm nay tính chính thức giới thiệu, tôi liền tìm cô đi cùng?”
Tần Noãn Dương cười lạnh một tiếng, tìm người cùng đi, là tính toán xem hai người họ xé rách mặt, hay là vừa lúc cho hắn một cơ hội?
Lý Hàn có tâm tư với Tần Noãn Dương người nào sáng suốt phỏng chừng cũng đã sớm nhìn ra, Tần Noãn Dương dù trì độn cũng minh bạch một vài thứ. Rõ ràng có âm mưu, cô sao có thể ngoan ngoãn nhảy vào?
“Nói như vậy là buổi tối có thể nghỉ, vừa lúc tôi có thể về nhà ngủ một giấc.” Tần Noãn Dương tuy không nói cự tuyệt nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Hắn há miệng thở dốc như muốn nói gì, cuối cùng vẫn hậm hực bỏ đi.
Chạng vạng kết thúc công việc, trước khi Lý Hàn lên xe còn huýt sáo, “Noãn Dương cùng đi đi?”
Hứa Nhã Thục bên cạnh sắc mặt tức khắc khó coi, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Noãn Dương một cái, vừa kéo Lý Hàn lên xe.
Tần Noãn Dương cũng không để bụng, đi theo Mễ Nhã về.
21h tối Tần Noãn Dương nhận được cuộc gọi của giám đốc TC, nói có người gây rối, bảo cô ra mặt xử lý một chút.
Tần Noãn Dương mới vừa đắp mặt nạ, mắt trợn trắng nghiêm trang giáo huấn hắn một chập: “Có bấy nhiêu thôi anh cũng xử lý không tốt?”
Giám đốc đó có huấn luyện ứng phó hay gì mà chỉ nói một câu: “Tình thế có chút nghiêm trọng, hy vọng Tần tiểu thư mau chóng lại đây một chuyến.”
Tần Noãn Dương nghĩ có người gây rối không tìm cảnh sát tìm cô làm rắm gì, nhưng vẫn là đứng dậy chuẩn bị thay quần áo, đi đến tủ quần áo lại đột nhiên nhớ tới đêm nay Lý Hàn ăn tối ở TC, lại gọi hỏi: “Biết người nọ là ai chứ?”
“Tên Lý Hàn, Tần tiểu thư hẳn là biết.”
Tần Noãn Dương: “……” Đích xác nhận thức.
Tần Noãn Dương lên xe liền gọi Đường Trạch Thần. Từ ngày gặp mặt ở TC cho tới hôm nay cũng gần nửa tháng không liên hệ.
Số Tần Noãn Dương gọi Đường Trạch Thần là số cá nhân. “Alo?”
Thanh âm của anh ấy dù cách một tầng điện thoại vẫn ôn nhuận đầy cảm xúc, Tần Noãn Dương sửng sốt một chút, nói, “Là tôi.”
“Ừ.”
Tần Noãn Dương thấy hỏi cũng không ra cho đến khi nhìn nhãn áo, không khỏi nhướng mày.
Mấy ngày sau, Tần Noãn Dương cứ có thời gian thì ở cạnh Hứa Chính Tân.
Phương Tử Duệ thay ca cũng sẽ đi qua xem, biết thân nhân của Hứa Chính Dương chỉ có người em trai này, trong nhà người đưa cơm cũng không có, có thời điểm sẽ mang cơm hộp lại đây cho họ.
Hứa Chính Dương cũng quật cường, mỗi lần ăn cơm đều một vừa hai phải đưa tiền, mới đầu hắn còn không muốn lấy tiền nhưng lần thứ hai Hứa Chính Dương không chịu ăn đồ ăn hắn mang tới.
Ngày Tần Noãn Dương đi kiểm tra sức khoẻ hắn thuận miệng nói một câu, cô cười, “Nhận tiền đi, anh không có nghĩa vụ chiếu cố hắn.” Nói xong, lại bổ sung một câu, “Lòng tự trọng của hắn rất mạnh, chút kiêu ngạo này anh không nên phá hủy nó.”
Phương Tử Duệ sửng sốt, ý cười trên mặt cũng phai nhạt xuống. “Tôi nghe hắn nói em chiếu cố hắn hai năm.”
Tần Noãn Dương gật gật đầu, lại không muốn nhiều lời.
Người khác có lẽ không hiểu Hứa Chính Dương, nhưng Tần Noãn Dương hiểu được, đứa trẻ này giàu nhất chính là tình cảm với tính kiêu ngạo.
Hứa Chính Tân ngày một khỏe hơn, khuôn mặt cũng bắt đầu hồng nhuận lên, thấy Tần Noãn Dương tới còn có thể ngọt ngào gọi: “Noãn Dương tỷ tỷ”.
Gần đây Tần Noãn Dương rất vội cũng cố bớt thời giờ lại đây, thân thể Chính Tân cũng khỏe lên,
chuyện với Hứa Chính Dương cũng xong nên cô không trở lại đây nữa.
Phương Tử Duệ biết nổi băn khoăn của cô nên nguyện ý chiếu ứng, Tần Noãn Dương hoàn toàn yên tâm, chỉ mỗi ngày gọi điện thoại hiếm khi xuất hiện tại bệnh viện.
Hứa Nhã Thục mấy nay không có động tác gì lạ, tự nhiên giờ lại bắt đầu tìm cô gây phiền toái. Tần Noãn Dương nghĩ còn hợp tác vài tháng nên liền nhịn.
Nhưng việc cô thoái nhượng người bên ngoài lại thấy giống như là cô chột dạ chịu thua, trong khoảng thời gian ngắn mà tựa hồ tất cả mọi người quên khoảng thời gian trước cô còn có dính líu đến Đường Trạch Thần, thái độ cũng không cẩn thận như lúc trước.
Mễ Nhã nén giận bất quá cứ đóng cửa phòng hóa trang lại là ồn ào: “Cái cái gì vui à, tốt xấu gì chúng ta cũng mang nguồn vốn vào đoàn, lại đem người kia phủng lên đến trời, cư nhiên còn dùng loại lời đó nói về chị, quả thực tức chết em mà.”
Tần Noãn Dương vốn đang đọc lời kịch, nghe Mễ Nhã nói như vậy, có chút bất đắc dĩ nhắc nhở cô ấy: “Đem tiền vào đoàn chẳng lẽ rất quang vinh à?”
Mễ Nhã cảm thấy mới vừa hạ hỏa lại đột nhiên phừng lên: “Em nói Tần Noãn Dương thật không có chút tiền đồ, chị là người có hậu đài mà.”
Tần Noãn Dương cũng lười biện giải, “Chị thích lấy thực lực thắng hơn.”
Mễ Nhã tức đến mức cười rộ lên, “Tần Noãn Dương chị đừng nói nữa, kỹ thuật diễn của chị……”
Tần Noãn Dương cảm thấy lần trước mình véo cô ấy nhẹ quá, nên người này không nhớ. haha
Lý Hàn vừa lúc đẩy cửa tiến vào, nghe thấy những lời này không khỏi vui vẻ, “Nói gì vui đấy?”
Tần Noãn Dương nhíu mày nhìn hắn một cái: “Lần sau tiến vào có thể nhớ gõ cửa trước không?”
Hắn làm như vô tội nhìn trà sữa trên hai tay: “Không có dư tay.”
Tần Noãn Dương thuận tay nhận một ly, “Cảm ơn.”
Lý Hàn đưa trà sữa xong cũng không vội đi, kéo ghế dựa ngồi đối diện Tần Noãn Dương: “Buổi tối cùng đến hội quán TC ăn cơm đi?”
Mí mắt Tần Noãn Dương nhảy một cái, bất động thanh sắc hỏi: “Sao lại đi ăn ở TC?”
Lý Hàn kéo ghế lại gần Tần Noãn Dương, còn đè thấp giọng nói: “Hứa Nhã Thục gần đây kết giao với anh tôi, đêm nay tính chính thức giới thiệu, tôi liền tìm cô đi cùng?”
Tần Noãn Dương cười lạnh một tiếng, tìm người cùng đi, là tính toán xem hai người họ xé rách mặt, hay là vừa lúc cho hắn một cơ hội?
Lý Hàn có tâm tư với Tần Noãn Dương người nào sáng suốt phỏng chừng cũng đã sớm nhìn ra, Tần Noãn Dương dù trì độn cũng minh bạch một vài thứ. Rõ ràng có âm mưu, cô sao có thể ngoan ngoãn nhảy vào?
“Nói như vậy là buổi tối có thể nghỉ, vừa lúc tôi có thể về nhà ngủ một giấc.” Tần Noãn Dương tuy không nói cự tuyệt nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Hắn há miệng thở dốc như muốn nói gì, cuối cùng vẫn hậm hực bỏ đi.
Chạng vạng kết thúc công việc, trước khi Lý Hàn lên xe còn huýt sáo, “Noãn Dương cùng đi đi?”
Hứa Nhã Thục bên cạnh sắc mặt tức khắc khó coi, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Noãn Dương một cái, vừa kéo Lý Hàn lên xe.
Tần Noãn Dương cũng không để bụng, đi theo Mễ Nhã về.
21h tối Tần Noãn Dương nhận được cuộc gọi của giám đốc TC, nói có người gây rối, bảo cô ra mặt xử lý một chút.
Tần Noãn Dương mới vừa đắp mặt nạ, mắt trợn trắng nghiêm trang giáo huấn hắn một chập: “Có bấy nhiêu thôi anh cũng xử lý không tốt?”
Giám đốc đó có huấn luyện ứng phó hay gì mà chỉ nói một câu: “Tình thế có chút nghiêm trọng, hy vọng Tần tiểu thư mau chóng lại đây một chuyến.”
Tần Noãn Dương nghĩ có người gây rối không tìm cảnh sát tìm cô làm rắm gì, nhưng vẫn là đứng dậy chuẩn bị thay quần áo, đi đến tủ quần áo lại đột nhiên nhớ tới đêm nay Lý Hàn ăn tối ở TC, lại gọi hỏi: “Biết người nọ là ai chứ?”
“Tên Lý Hàn, Tần tiểu thư hẳn là biết.”
Tần Noãn Dương: “……” Đích xác nhận thức.
Tần Noãn Dương lên xe liền gọi Đường Trạch Thần. Từ ngày gặp mặt ở TC cho tới hôm nay cũng gần nửa tháng không liên hệ.
Số Tần Noãn Dương gọi Đường Trạch Thần là số cá nhân. “Alo?”
Thanh âm của anh ấy dù cách một tầng điện thoại vẫn ôn nhuận đầy cảm xúc, Tần Noãn Dương sửng sốt một chút, nói, “Là tôi.”
“Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.