Ánh Dương Nơi Đâu Không Khuynh Thành
Chương 16:
Bắc Khuynh
12/02/2023
Tần Noãn Dương tức khắc á khẩu không trả lời được, thật cẩn thận nhìn Đường Trạch Thần, thấy anh không để ý bên này, mới đè thấp giọng hỏi: “Nó nghiêm trọng vậy sao?”
Mễ Nhã hít một ngụm khí lạnh, sau đó mới bạo phát: “Em đã sớm nói với chị có việc gì cũng không thể giấu em, buổi sáng hỏi chị có yêu đương không, thì chị chết cũng không chịu thừa nhận, hiện tại người kim ốc tàng kiều cũng lòi ra ánh sáng, chị có suy xét tình cảnh của em không?”
Tần Noãn Dương xấu hổ nhìn Đường Trạch Thần chột dạ ôm di động né ra hướng cửa sổ: “Mễ Nhã, nói trọng điểm.”
“Trọng điểm? Trọng điểm chính là Tần Noãn Dương tiểu thư, chị xã giao không tốt, chưa xử lý tốt chuyện này chị không được phép ra cửa.” Rống xong câu này, cô nàng mới hả giận, nhẹ giọng nói: “Coi như là mấy ngày nghỉ phép.”
Tần Noãn Dương còn không kịp nói chuyện, đầu bên kia đã dứt khoát tắt điện thoại. Trừng mắt nhìn di động, hận không thể trừng ra một cái lỗ, lá gan càng ngày càng lớn, dám cúp điện thoại của mình……
Trong xe thực an tĩnh, Đường Trạch Thần thính lực không điếc, cho nên trên cơ bản anh không chút cố sức cũng nghe hết mấy câu kia, anh nhướng mày, vẻ mặt hứng thú mà nhìn cô: “Kim ốc tàng kiều?”
Tần Noãn Dương xấu hổ cười cười, “Anh không cần nghe Mễ Nhã nói bừa.”
Đường Trạch Thần thông qua kính chiếu hậu nhìn tình hình giao thông, dùng đèn xin chuyển hướng tiến vào trong tiểu khu: “Nơi này có hoàn cảnh khá ổn, tạm thời em có thể ở đây.”
Tần Noãn Dương đang còn sầu làm sao mở miệng nói với anh ấy, hiện tại xem ra người ta đã hoàn toàn thay cô quyết định.
Đường Trạch Thần ngừng xe ở ngầm bãi đỗ xe, cố ý mang cô đi một vòng.
Tiểu khu mới khai thác gần đây, hoàn toàn thanh u, một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua, theo này dòng suối nhỏ chạy đến địa phương sẽ ở.
Cũng may trên đường không có bao nhiêu người, bằng không việc cô còn không kịp đổi cổ trang ra muốn nhiều kỳ quái thật có bấy nhiêu kỳ quái.
Căn hộ ở lầu 12, mở cửa nghiêng thân galang để Tần Noãn Dương đi vào trước, tủ giày chỉ có dép giày nam, cô nhìn xong, quay đầu hỏi: “Có dép nữ chứ?”
Anh mới vừa đóng cửa lại, liền ngồi xổm xuống bên cạnh cô, lấy ra một đôi dép lê nam mới tinh đặt trước mặt cô: “Trước tạm chấp nhận đi, rồi đi siêu thị mua sau.”
Tần Noãn Dương gật gật đầu, thay dép lê đi vào phòng khách.
Đường Trạch Thần pha một bình trà, thuận tiện mở TV, mới đi ra ngoài. Phút này thần kinh Tần Noãn Dương mới lơi lỏng xuống, nghe giọng nữ khinh khinh nhu nhu trong TV cô dựa vào sô pha khép mắt. Nguyên bản tính chợp mắt một hồi ai ngờ càng ngày càng mụ mị.
Trong lúc đó cô còn nghe tiếng mở cửa đóng cửa nhưng mí mắt giãy giụa mãi chả chịu tỉnh lại, giống như được cái gì đó mềm mềm đắp lên người, bên tai còn nghe âm thanh nhẹ nhàng: “Ngủ một chút đi.” Tần Noãn Dương thật sự ngủ.
Đường Trạch Thần nhẹ nhàng vuốt đôi mắt cô, thấy hô hấp Tần Noãn Dương an ổn bình thản mới chậm rãi lấy tay ra.
Ngũ quan Tần Noãn Dương tinh xảo, trang điểm nhẹ càng linh động tiếu lệ. Giờ cô an an tĩnh tĩnh ngủ, cặp mắt thông minh nhắm lại cả người lại càng thêm dịu dàng.
Mặc cổ trang với tóc dài, trông cô như đi ra từ bức họa, mặt mày lung linh nhìn quanh phải nói xinh rực rỡ.
Đường Trạch Thần đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy cô, khi đó Tần Noãn Dương tầm có 20 tuổi, tóc không dài như hiện giờ, cô tùy tay buộc đuôi ngựa, trong thanh xuân đầy minh diễm.
Phương Tử Duệ cố ý dẫn hắn vòng cửa hông, chỉ cô gái trên khán đài đang diễn thuyết nói: “Thấy cô gái Trung Quốc đó không? Biết biệt hiệu cô ấy là gì chứ?”
Đường Trạch Thần nhàn nhạt cười cười, cũng không cảm thấy hứng thú.
Phương Tử Duệ cười nói: “Đó là Đường Trạch Thần thứ 2.”
Anh nhấp môi cười cười, không tỏ ý kiến.
Dù thế nào anh cũng không thể ngờ được cơ duyên xảo hợp khi trở về lại gặp bản sao nữ của mình. Khi đó anh đứng ở cửa hông nghe cô đầy tự tin diễn thuyết, luận điểm cùng luận đề cô nêu đều khá tốt, tiếng Anh lưu loát cùng gương mặt minh diễm động lòng, tươi cười đứng ở nơi đó cũng đủ để hấp dẫn người đến như vịt.
Đứng đó nghe một lúc lâu, đang định đi lại nghe cô dừng một chút, nghiêm túc nói: “Quan điểm trên vì kính Đường Trạch Thần. Nhiều năm trước tiền bối Đường là truyền kỳ, nhiều năm về sau tôi tiếp tục viết nó.”
Đường Trạch Thần thất thần, cách xa như vậy, trong biển người anh đứng xa xa mà nhìn Tần Noãn Dương mới xoay người rời đi.
Khi đó cũng là đơn thuần cảm thấy cô mặt mày như họa, quá rực rỡ. Cô đứng đó sáu phút, khiến anh nhớ cô cả hai năm, thậm chí càng ngày càng lâu dài.
Tần Noãn Dương tỉnh lại trời đã tối, chân trời chỉ còn xíu mây sáng đỏ như lửa ở thiêu.
Tần Noãn Dương ngồi dậy, nhất thời chả nhớ được mình ở nơi nào, thẳng đến khi thấy Đường Trạch Thần từ trong thư phòng đi ra lúc này mới chậm rãi nhớ lại được.
Đường Trạch Thần bưng ly nước ra đổ, thấy cô đã tỉnh mới dừng một chút: “Đi rửa mặt đi, khăn lông sạch đã chuẩn bị trong đó.”
Tần Noãn Dương vào phòng tắm liền nhìn thấy những thứ được chuẩn bị từ khăn lông đến bàn chải đánh rang và quần áo mặc nhà. Nhìn đồ cổ trang trên người thật bó tay.
Chờ ăn xong cơm hộp, Mễ Nhã cũng điện thoại tới để nói tình huống bên ngoài, vừa có tâm trạng giờ sắc mặt lại khó coi như cũ.
Hẳn là ngày Hứa Chính Dương tới tìm cô đã bị người ta theo dõi, do cô không phát hiện nên mấy lần đến bệnh viện đều bị chụp lại rành mạch, thậm chí ảnh của cô và Hứa Chính Dương đều có cả.
Bộ phận quan hệ công chúng đã bắt đầu áp chế tin tức, ảnh chụp cũng được mua giá cao nhưng lại không thể ngăn chặn, hiện tại càng đồn càng vớ vẩn, tình cảnh có chút không lạc quan.
Tắt điện thoại, Tần Noãn Dương ở phòng khách ngồi một lát, đối với cô gái bảo thủ Mễ Nhã chữ “Không lạc quan” khá hoài nghi vẫn nên tận mắt thấy mới được.
Đường Trạch Thần đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần mới xoay người lại, thấy cô thò đầu ra: “Có thể cho mượn máy tính của anh xíu không?”
Anh gật đầu một cái: “Vào đi.”
Tần Noãn Dương lên mạng xem dư luận phản ứng, thật sự là so với Mễ Nhã nói thì nghiêm trọng hơn nhiều. Nghiêm túc kéo xuống xem, sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.
Mấy hình đến bệnh viện có chút mơ hồ, những phóng viên giải trí thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải cô đi bệnh viện phá thai không…… Thậm chí có người suy đoán đứa bé là của ai, nghi vấn có một cái là Đường Trạch Thần.
Mễ Nhã hít một ngụm khí lạnh, sau đó mới bạo phát: “Em đã sớm nói với chị có việc gì cũng không thể giấu em, buổi sáng hỏi chị có yêu đương không, thì chị chết cũng không chịu thừa nhận, hiện tại người kim ốc tàng kiều cũng lòi ra ánh sáng, chị có suy xét tình cảnh của em không?”
Tần Noãn Dương xấu hổ nhìn Đường Trạch Thần chột dạ ôm di động né ra hướng cửa sổ: “Mễ Nhã, nói trọng điểm.”
“Trọng điểm? Trọng điểm chính là Tần Noãn Dương tiểu thư, chị xã giao không tốt, chưa xử lý tốt chuyện này chị không được phép ra cửa.” Rống xong câu này, cô nàng mới hả giận, nhẹ giọng nói: “Coi như là mấy ngày nghỉ phép.”
Tần Noãn Dương còn không kịp nói chuyện, đầu bên kia đã dứt khoát tắt điện thoại. Trừng mắt nhìn di động, hận không thể trừng ra một cái lỗ, lá gan càng ngày càng lớn, dám cúp điện thoại của mình……
Trong xe thực an tĩnh, Đường Trạch Thần thính lực không điếc, cho nên trên cơ bản anh không chút cố sức cũng nghe hết mấy câu kia, anh nhướng mày, vẻ mặt hứng thú mà nhìn cô: “Kim ốc tàng kiều?”
Tần Noãn Dương xấu hổ cười cười, “Anh không cần nghe Mễ Nhã nói bừa.”
Đường Trạch Thần thông qua kính chiếu hậu nhìn tình hình giao thông, dùng đèn xin chuyển hướng tiến vào trong tiểu khu: “Nơi này có hoàn cảnh khá ổn, tạm thời em có thể ở đây.”
Tần Noãn Dương đang còn sầu làm sao mở miệng nói với anh ấy, hiện tại xem ra người ta đã hoàn toàn thay cô quyết định.
Đường Trạch Thần ngừng xe ở ngầm bãi đỗ xe, cố ý mang cô đi một vòng.
Tiểu khu mới khai thác gần đây, hoàn toàn thanh u, một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua, theo này dòng suối nhỏ chạy đến địa phương sẽ ở.
Cũng may trên đường không có bao nhiêu người, bằng không việc cô còn không kịp đổi cổ trang ra muốn nhiều kỳ quái thật có bấy nhiêu kỳ quái.
Căn hộ ở lầu 12, mở cửa nghiêng thân galang để Tần Noãn Dương đi vào trước, tủ giày chỉ có dép giày nam, cô nhìn xong, quay đầu hỏi: “Có dép nữ chứ?”
Anh mới vừa đóng cửa lại, liền ngồi xổm xuống bên cạnh cô, lấy ra một đôi dép lê nam mới tinh đặt trước mặt cô: “Trước tạm chấp nhận đi, rồi đi siêu thị mua sau.”
Tần Noãn Dương gật gật đầu, thay dép lê đi vào phòng khách.
Đường Trạch Thần pha một bình trà, thuận tiện mở TV, mới đi ra ngoài. Phút này thần kinh Tần Noãn Dương mới lơi lỏng xuống, nghe giọng nữ khinh khinh nhu nhu trong TV cô dựa vào sô pha khép mắt. Nguyên bản tính chợp mắt một hồi ai ngờ càng ngày càng mụ mị.
Trong lúc đó cô còn nghe tiếng mở cửa đóng cửa nhưng mí mắt giãy giụa mãi chả chịu tỉnh lại, giống như được cái gì đó mềm mềm đắp lên người, bên tai còn nghe âm thanh nhẹ nhàng: “Ngủ một chút đi.” Tần Noãn Dương thật sự ngủ.
Đường Trạch Thần nhẹ nhàng vuốt đôi mắt cô, thấy hô hấp Tần Noãn Dương an ổn bình thản mới chậm rãi lấy tay ra.
Ngũ quan Tần Noãn Dương tinh xảo, trang điểm nhẹ càng linh động tiếu lệ. Giờ cô an an tĩnh tĩnh ngủ, cặp mắt thông minh nhắm lại cả người lại càng thêm dịu dàng.
Mặc cổ trang với tóc dài, trông cô như đi ra từ bức họa, mặt mày lung linh nhìn quanh phải nói xinh rực rỡ.
Đường Trạch Thần đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy cô, khi đó Tần Noãn Dương tầm có 20 tuổi, tóc không dài như hiện giờ, cô tùy tay buộc đuôi ngựa, trong thanh xuân đầy minh diễm.
Phương Tử Duệ cố ý dẫn hắn vòng cửa hông, chỉ cô gái trên khán đài đang diễn thuyết nói: “Thấy cô gái Trung Quốc đó không? Biết biệt hiệu cô ấy là gì chứ?”
Đường Trạch Thần nhàn nhạt cười cười, cũng không cảm thấy hứng thú.
Phương Tử Duệ cười nói: “Đó là Đường Trạch Thần thứ 2.”
Anh nhấp môi cười cười, không tỏ ý kiến.
Dù thế nào anh cũng không thể ngờ được cơ duyên xảo hợp khi trở về lại gặp bản sao nữ của mình. Khi đó anh đứng ở cửa hông nghe cô đầy tự tin diễn thuyết, luận điểm cùng luận đề cô nêu đều khá tốt, tiếng Anh lưu loát cùng gương mặt minh diễm động lòng, tươi cười đứng ở nơi đó cũng đủ để hấp dẫn người đến như vịt.
Đứng đó nghe một lúc lâu, đang định đi lại nghe cô dừng một chút, nghiêm túc nói: “Quan điểm trên vì kính Đường Trạch Thần. Nhiều năm trước tiền bối Đường là truyền kỳ, nhiều năm về sau tôi tiếp tục viết nó.”
Đường Trạch Thần thất thần, cách xa như vậy, trong biển người anh đứng xa xa mà nhìn Tần Noãn Dương mới xoay người rời đi.
Khi đó cũng là đơn thuần cảm thấy cô mặt mày như họa, quá rực rỡ. Cô đứng đó sáu phút, khiến anh nhớ cô cả hai năm, thậm chí càng ngày càng lâu dài.
Tần Noãn Dương tỉnh lại trời đã tối, chân trời chỉ còn xíu mây sáng đỏ như lửa ở thiêu.
Tần Noãn Dương ngồi dậy, nhất thời chả nhớ được mình ở nơi nào, thẳng đến khi thấy Đường Trạch Thần từ trong thư phòng đi ra lúc này mới chậm rãi nhớ lại được.
Đường Trạch Thần bưng ly nước ra đổ, thấy cô đã tỉnh mới dừng một chút: “Đi rửa mặt đi, khăn lông sạch đã chuẩn bị trong đó.”
Tần Noãn Dương vào phòng tắm liền nhìn thấy những thứ được chuẩn bị từ khăn lông đến bàn chải đánh rang và quần áo mặc nhà. Nhìn đồ cổ trang trên người thật bó tay.
Chờ ăn xong cơm hộp, Mễ Nhã cũng điện thoại tới để nói tình huống bên ngoài, vừa có tâm trạng giờ sắc mặt lại khó coi như cũ.
Hẳn là ngày Hứa Chính Dương tới tìm cô đã bị người ta theo dõi, do cô không phát hiện nên mấy lần đến bệnh viện đều bị chụp lại rành mạch, thậm chí ảnh của cô và Hứa Chính Dương đều có cả.
Bộ phận quan hệ công chúng đã bắt đầu áp chế tin tức, ảnh chụp cũng được mua giá cao nhưng lại không thể ngăn chặn, hiện tại càng đồn càng vớ vẩn, tình cảnh có chút không lạc quan.
Tắt điện thoại, Tần Noãn Dương ở phòng khách ngồi một lát, đối với cô gái bảo thủ Mễ Nhã chữ “Không lạc quan” khá hoài nghi vẫn nên tận mắt thấy mới được.
Đường Trạch Thần đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần mới xoay người lại, thấy cô thò đầu ra: “Có thể cho mượn máy tính của anh xíu không?”
Anh gật đầu một cái: “Vào đi.”
Tần Noãn Dương lên mạng xem dư luận phản ứng, thật sự là so với Mễ Nhã nói thì nghiêm trọng hơn nhiều. Nghiêm túc kéo xuống xem, sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.
Mấy hình đến bệnh viện có chút mơ hồ, những phóng viên giải trí thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải cô đi bệnh viện phá thai không…… Thậm chí có người suy đoán đứa bé là của ai, nghi vấn có một cái là Đường Trạch Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.