Ánh Dương Nơi Đâu Không Khuynh Thành
Chương 27:
Bắc Khuynh
14/08/2023
Tần Noãn Dương phân tâm nhìn anh thêm vài lần, nhiếp ảnh gia không bắt được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên thấy cô nhìn Đường, không khỏi đĩnh đạc hô một câu, “Tần tiểu thư, Đường tổng của chúng ta không phải là máy ảnh.”
Tần Noãn Dương bị điểm danh thì sửng sốt một chút, thấy Đường Trạch Thần cười như không cười nhìn mình thì nhất thời quẫn bách lập tức dịch mở mắt nhìn lại.
Phía dưới có người cười ra tiếng, Tần Noãn Dương nghe được rõ ràng, toàn thân máu nghịch lưu, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, có ánh mắt mãnh liệt hơn cả ánh đèn soi tới... Nóng bỏng đến kinh người.haha
Đường Trạch Thần nhìn từ trên mặt xuống xương quai xanh bạn Tần, hơi hơi nhướng mày, thấp giọng phân phó trợ lý.
Nghe xong, trợ lý hơi kinh ngạc nhìn Đường Trạch Thần, thấy sắc mặt Đường tổng vẫn bình thường mới quay đầu nhìn Tần Noãn Dương, ngay sau đó xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu sau trợ lý liền mang tới một dây chuyền ngọc bích giao cho chuyên viên trang điểm, bảo cô ấy mang cho Tần Noãn Dương. Khi đưa qua còn cẩn thận dặn dò cô ấy ngàn vạn không thể có sơ sẩy.
Hiển nhiên chiếc vòng cổ này có giá trị lớn.
Noãn Dương tinh tế ngó xem thì cảm thấy nó có chút quen mắt chứ cũng không có gì khác biệt. Giơ đầu ngón tay sờ soạng một chút thì cảm thấy viên đá ôn nhuận hơi lạnh rực rỡ lóa mắt dưới ánh đèn thế thôi.
Nhìn Đường Trạch Thần cách đó không xa uống nước, nhận thấy được tầm mắt cô nhìn qua anh nhìn vòng cổ, Noãn Dương ẩn ẩn cảm thấy, ánh mắt anh ấy tựa hồ ám chỉ cái gì đó, nhưng rốt cuộc ám chỉ cái gì cô lại không dám nghĩ nhiều.
Thấy cô ngơ ngác, chuyên viên trang điểm nhắc nhở: “Noãn Dương, vòng cổ……”
“Ừm.” Tần Noãn Dương vén mái tóc dài qua một bên, “Cô giúp tôi đeo lên đi.”
Mắc cài vòng cổ có chút khó, chuyên viên trang điểm cố vài lần cũng chưa đeo lên được.
“Để tôi.” Đường Trạch Thần bước tới, thuận tay tiếp nhận vòng cổ.
Tần Noãn Dương thấy mình đứng rất gần Đường Trạch Thần, cô theo bản năng lui qua bên cạnh một bước, thối lui xong lại cảm thấy không thể hiểu được, nhất thời tiến thối không xong.
Cũng may Đường Trạch Thần căn bản không để ý gì, bước đến trước người cô: “Xong rồi chứ?”
Studio hiện có chút ầm ĩ, nhưng hắn câu anh ấy nói vẫn rõ ràng bay vào trong tai cô.
Tần Noãn Dương gật gật đầu, giơ tay vén tóc sau tai, lộ ra cổ trắng nõn.
Mái tóc dài còn mang theo hương thơm rất dịu, Đường Trạch Thần rũ mắt nhìn trên cổ cô, ánh mắt dần dần thâm trầm.
Vòng cổ có chút khó đeo, anh cúi đầu nghiêm túc đeo lên cho cô. Cự ly gần, Tần Noãn Dương thấy hơi thở ấm áp đó chứng tỏ anh rõ ràng ở bên cạnh cô.
Đeo vòng chưa tới một phút mà Tần Noãn Dương lại cảm thấy quá trình này dài kinh, đợi anh ấy mở miệng nói “Được rồi” như là đã qua tám kiếp.
Tần Noãn Dương hất tóc ra sau. Mễ Nhã ở một bên chụp ảnh hai người, cất vô album thôi nào haha……
Làm như thấy được động tác đó, Tần Noãn Dương nhìn cô ấy một cái, xoay người khách khí với Đường Trạch Thần: “Làm phiền Đường tổng.”
Đường Trạch Thần nhướng mày, dư vị đầu ngón tay chạm vào làn da cô ấy thật lạnh lẽo, liền hỏi: “Lạnh à?”
Tần Noãn Dương sửng sốt một chút, mới hiểu anh đang hỏi cái gì, trả lời: “…… Còn ổn.”
“Tăng độ ấm điều hòa chút.”
Dứt lời, trợ lý lập tức đi điều chỉnh điều hòa. Không biết có phải ảo giác hay không mà Tần Noãn Dương cảm thấy khung cảnh nói chuyện nháy mắt thu nhỏ……
Nghỉ ngơi một lát, một lần nữa tiếp tục công việc. Bởi vì muốn đuổi kịp tiến độ, nhiếp ảnh gia chụp với tiết tấu nhanh hơn, thời gian nghỉ ngơi liền giảm bớt rất nhiều.
Dưới chân Tần Noãn Dương là giày cao gót mười phân thật sự có chút mỏi, cẳng chân thật giống bị rút gân nhức mỏi kinh khủng. Dù thường xuyên đổi tư thế, nhưng chả thể giảm bớt đau đón từ lòng bàn chân bốc lên.
Nhiếp ảnh gia lật xem ảnh gốc, rồi cho người chỉ đạo tư thế chụp, lúc đầu cô còn có thể thong dong ứng phó nhưng càng đến cuối càng lực bất tòng tâm, nụ cười muốn tắt héo hắt cả.
Đường Trạch Thần là người thứ nhất phát hiện Tần Noãn Dương không thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn chân cô, giơ tay báo tạm dừng: “Nghỉ ngơi chút đi.”
Nhiếp ảnh gia đang ở trạng thái hăng say làm việc, nghe vậy nhìn Đường Trạch Thần một cái, không dám lắm miệng, đứng dậy ra bên ngoài hút thuốc.
Anh vẫn ngồi ở vị trí cũ, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ thanh vịn, chờ trợ lý cúi người nghe mình phân phó.
Từ khi Đường Trạch Thần bảo hắn đi mang vòng cổ tới, trợ lý đã hiểu giờ lão bản bất luận là yêu cầu gì thì cũng thấy nhiều rồi quen, dù giờ đi mua dép lê nữ…… Ừ thì, hoàn toàn trong phạm vi tiếp thu.
Không biết có phải cố ý hay không mà Mễ Nhã xách ghế để cô nghỉ ngơi tới cạnh chỗ Đường Trạch Thần, khi Mễ Nhã đỡ cô từ bậc thang xuống, thật sự cô không muốn đi lại chi dứt khoát ngồi xuống đó luôn.
Đại khái là tư thế đi của cô cứng đờ Mễ Nhã cầm nước cắm ống hút đưa cho cô mới hỏi: “Chân bị thương?”
Tuy rằng không phải khoảng cách gần, nhưng nói gì cũng có thể nghe thấy, nên rõ ràng Tần Noãn Dương nhận thấy có một ánh mắt rơi xuống chân mình.
“Không có.” Vừa trả lời vừa mất tự nhiên rụt rụt chân lại.
Mễ Nhã không nhận thấy động tác đó, nghe Tần Noãn Dương nói không sao lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, giống như vô tình oán giận: “Mang giày cao thời gian lâu chị đâu có chịu được, với người khác thì giầy cao là vũ khí sắc bén, đến chị thì……”
Mễ Nhã không nói tiếp.
“Không quen sao không nói?”
Đường Trạch Thần tiếp lời, thanh âm ôn nhuận, ngữ khí tự nhiên.
Tần Noãn Dương sửng sốt một chút, vô thức cắn ống hút, sau một lúc lâu mới trả lời: “Về sau khẳng định sẽ quen.”
Anh trầm ngâm một lát, xoay đề tài, “Đi thay quần áo đi.”
Tần Noãn Dương theo bản năng “Ừ” một tiếng, ngay sau đó nhất thời sờ không rõ ý anh, “Anh nói cái gì?”
Đường Trạch Thần cười trong đáy mắt, mặt mày ôn hòa: “Đi thay quần áo, anh đưa em về nghỉ ngơi.”
Tần Noãn Dương càng kinh ngạc, “Công việc còn chưa kết thúc……”
“Rạng sáng mới ngủ hả?” Đường Trạch Thần nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia tựa hồ như là có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy, thấy cô không trả lời, anh cởi bỏ cổ áo tiếp tục nói: “Anh thấy bưu kiện.”
Tần Noãn Dương dừng mắt ở ngón tay cởi cúc không thoát ra được, Đường Trạch Thần nhất định không biết động tác này thoạt nhìn có bao nhiêu mê người…… Giống như là động tác trong điện ảnh quay chậm, bao phong tình đều xuyên qua đầu ngón tay mà hiện ra. Nam chính cố ý làm động tác này đại khái đều biết nó tùy ý lười biếng đẹp mê.
Thật vất vả hoàn hồn, thì thấy ý cười của nam chính này càng thêm khắc sâu, nàng hơi hơi 囧, thật mất mặt, cô vội cùng Mễ Nhã vào phòng hóa trang thay quần áo.
Đứng dậy có chút vội cho nên cũng không thấy cảnh Đường Trạch Thần cong khóe môi tươi cười chút tùy ý.
Tự dưng Tần Noãn Dương nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Trạch Thần. Ở UCLA Anderson học thời điểm đó trừ bỏ một lần thấy ảnh chụp lén anh ấy tại thư viện thì cũng không gặp qua anh.
Mãi sau này về nước, ở một tiệc từ thiện nhìn thấy anh ấy ngoài đời.
Xa với ảnh chụp thoạt nhìn anh thanh lãnh, ít cười hơn, biểu tình cứ nhàn nhạt, đôi mắt tựa một cái đầm thâm tuyền, sâu không thấy đáy.
Khi đó Tần Noãn Dương mới vừa tiến vào giới giải trí không bao lâu, tẫn liễm thu lại mũi nhọn, hơn nữa không thích náo nhiệt nên vẫn luôn tránh ở trong góc mà nhìn anh.
Người chủ trì vì muốn không khí sinh động nên chơi một vài hoạt động, cô không thích xem náo nhiệt liền lặng lẽ lui đi ra ngoài. Ở ngoài chờ Mễ Nhã tới đón.
Sau đó cô liền thấy Hà Tân Thuần Hà đại tiểu thư người ở giới giải trí bộc lộ gia thế hiển hách, chưa bao giờ đem người khác để vào mắt trước mặt Đường Trạch Thần khóc như hoa lê dính mưa.
Tần Noãn Dương thực vô sỉ đứng góc tường hóng hớt, mới biết được Hà Tân Thuần bị cự tuyệt ra sao.
Từ đây ấn tượng của cô đối với Đường Trạch Thần trừ sâu không lường được còn thêm một cái đó là bất cận nhân tình, cho nên Tần Noãn Dương không tự chủ được liền mang theo vài phần cẩn thận.
Nhưng hôm nay, sự tình lại giống như chậm rãi, lệch khỏi quỹ đạo……
Tần Noãn Dương lấy lại tinh thần, nhanh chóng đổi quần áo. Ra tới ngoài nhìn qua gương toàn thân mới nhớ trên mặt còn chưa tẩy trang cũng may là trang điểm nhẹ nên tùy tay lau vài cái thoạt nhìn cũng tự nhiên chút, lúc này mới vỗ vỗ mặt hít sâu một hơi.
Mễ Nhã thu thập xong, quay đầu thấy cô xuất thần, không nhịn nổi hỏi một câu, “Chị cùng Đường tiên sinh……”
Tần Noãn Dương bị điểm danh thì sửng sốt một chút, thấy Đường Trạch Thần cười như không cười nhìn mình thì nhất thời quẫn bách lập tức dịch mở mắt nhìn lại.
Phía dưới có người cười ra tiếng, Tần Noãn Dương nghe được rõ ràng, toàn thân máu nghịch lưu, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, có ánh mắt mãnh liệt hơn cả ánh đèn soi tới... Nóng bỏng đến kinh người.haha
Đường Trạch Thần nhìn từ trên mặt xuống xương quai xanh bạn Tần, hơi hơi nhướng mày, thấp giọng phân phó trợ lý.
Nghe xong, trợ lý hơi kinh ngạc nhìn Đường Trạch Thần, thấy sắc mặt Đường tổng vẫn bình thường mới quay đầu nhìn Tần Noãn Dương, ngay sau đó xoay người đi ra ngoài.
Không bao lâu sau trợ lý liền mang tới một dây chuyền ngọc bích giao cho chuyên viên trang điểm, bảo cô ấy mang cho Tần Noãn Dương. Khi đưa qua còn cẩn thận dặn dò cô ấy ngàn vạn không thể có sơ sẩy.
Hiển nhiên chiếc vòng cổ này có giá trị lớn.
Noãn Dương tinh tế ngó xem thì cảm thấy nó có chút quen mắt chứ cũng không có gì khác biệt. Giơ đầu ngón tay sờ soạng một chút thì cảm thấy viên đá ôn nhuận hơi lạnh rực rỡ lóa mắt dưới ánh đèn thế thôi.
Nhìn Đường Trạch Thần cách đó không xa uống nước, nhận thấy được tầm mắt cô nhìn qua anh nhìn vòng cổ, Noãn Dương ẩn ẩn cảm thấy, ánh mắt anh ấy tựa hồ ám chỉ cái gì đó, nhưng rốt cuộc ám chỉ cái gì cô lại không dám nghĩ nhiều.
Thấy cô ngơ ngác, chuyên viên trang điểm nhắc nhở: “Noãn Dương, vòng cổ……”
“Ừm.” Tần Noãn Dương vén mái tóc dài qua một bên, “Cô giúp tôi đeo lên đi.”
Mắc cài vòng cổ có chút khó, chuyên viên trang điểm cố vài lần cũng chưa đeo lên được.
“Để tôi.” Đường Trạch Thần bước tới, thuận tay tiếp nhận vòng cổ.
Tần Noãn Dương thấy mình đứng rất gần Đường Trạch Thần, cô theo bản năng lui qua bên cạnh một bước, thối lui xong lại cảm thấy không thể hiểu được, nhất thời tiến thối không xong.
Cũng may Đường Trạch Thần căn bản không để ý gì, bước đến trước người cô: “Xong rồi chứ?”
Studio hiện có chút ầm ĩ, nhưng hắn câu anh ấy nói vẫn rõ ràng bay vào trong tai cô.
Tần Noãn Dương gật gật đầu, giơ tay vén tóc sau tai, lộ ra cổ trắng nõn.
Mái tóc dài còn mang theo hương thơm rất dịu, Đường Trạch Thần rũ mắt nhìn trên cổ cô, ánh mắt dần dần thâm trầm.
Vòng cổ có chút khó đeo, anh cúi đầu nghiêm túc đeo lên cho cô. Cự ly gần, Tần Noãn Dương thấy hơi thở ấm áp đó chứng tỏ anh rõ ràng ở bên cạnh cô.
Đeo vòng chưa tới một phút mà Tần Noãn Dương lại cảm thấy quá trình này dài kinh, đợi anh ấy mở miệng nói “Được rồi” như là đã qua tám kiếp.
Tần Noãn Dương hất tóc ra sau. Mễ Nhã ở một bên chụp ảnh hai người, cất vô album thôi nào haha……
Làm như thấy được động tác đó, Tần Noãn Dương nhìn cô ấy một cái, xoay người khách khí với Đường Trạch Thần: “Làm phiền Đường tổng.”
Đường Trạch Thần nhướng mày, dư vị đầu ngón tay chạm vào làn da cô ấy thật lạnh lẽo, liền hỏi: “Lạnh à?”
Tần Noãn Dương sửng sốt một chút, mới hiểu anh đang hỏi cái gì, trả lời: “…… Còn ổn.”
“Tăng độ ấm điều hòa chút.”
Dứt lời, trợ lý lập tức đi điều chỉnh điều hòa. Không biết có phải ảo giác hay không mà Tần Noãn Dương cảm thấy khung cảnh nói chuyện nháy mắt thu nhỏ……
Nghỉ ngơi một lát, một lần nữa tiếp tục công việc. Bởi vì muốn đuổi kịp tiến độ, nhiếp ảnh gia chụp với tiết tấu nhanh hơn, thời gian nghỉ ngơi liền giảm bớt rất nhiều.
Dưới chân Tần Noãn Dương là giày cao gót mười phân thật sự có chút mỏi, cẳng chân thật giống bị rút gân nhức mỏi kinh khủng. Dù thường xuyên đổi tư thế, nhưng chả thể giảm bớt đau đón từ lòng bàn chân bốc lên.
Nhiếp ảnh gia lật xem ảnh gốc, rồi cho người chỉ đạo tư thế chụp, lúc đầu cô còn có thể thong dong ứng phó nhưng càng đến cuối càng lực bất tòng tâm, nụ cười muốn tắt héo hắt cả.
Đường Trạch Thần là người thứ nhất phát hiện Tần Noãn Dương không thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn chân cô, giơ tay báo tạm dừng: “Nghỉ ngơi chút đi.”
Nhiếp ảnh gia đang ở trạng thái hăng say làm việc, nghe vậy nhìn Đường Trạch Thần một cái, không dám lắm miệng, đứng dậy ra bên ngoài hút thuốc.
Anh vẫn ngồi ở vị trí cũ, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ thanh vịn, chờ trợ lý cúi người nghe mình phân phó.
Từ khi Đường Trạch Thần bảo hắn đi mang vòng cổ tới, trợ lý đã hiểu giờ lão bản bất luận là yêu cầu gì thì cũng thấy nhiều rồi quen, dù giờ đi mua dép lê nữ…… Ừ thì, hoàn toàn trong phạm vi tiếp thu.
Không biết có phải cố ý hay không mà Mễ Nhã xách ghế để cô nghỉ ngơi tới cạnh chỗ Đường Trạch Thần, khi Mễ Nhã đỡ cô từ bậc thang xuống, thật sự cô không muốn đi lại chi dứt khoát ngồi xuống đó luôn.
Đại khái là tư thế đi của cô cứng đờ Mễ Nhã cầm nước cắm ống hút đưa cho cô mới hỏi: “Chân bị thương?”
Tuy rằng không phải khoảng cách gần, nhưng nói gì cũng có thể nghe thấy, nên rõ ràng Tần Noãn Dương nhận thấy có một ánh mắt rơi xuống chân mình.
“Không có.” Vừa trả lời vừa mất tự nhiên rụt rụt chân lại.
Mễ Nhã không nhận thấy động tác đó, nghe Tần Noãn Dương nói không sao lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, giống như vô tình oán giận: “Mang giày cao thời gian lâu chị đâu có chịu được, với người khác thì giầy cao là vũ khí sắc bén, đến chị thì……”
Mễ Nhã không nói tiếp.
“Không quen sao không nói?”
Đường Trạch Thần tiếp lời, thanh âm ôn nhuận, ngữ khí tự nhiên.
Tần Noãn Dương sửng sốt một chút, vô thức cắn ống hút, sau một lúc lâu mới trả lời: “Về sau khẳng định sẽ quen.”
Anh trầm ngâm một lát, xoay đề tài, “Đi thay quần áo đi.”
Tần Noãn Dương theo bản năng “Ừ” một tiếng, ngay sau đó nhất thời sờ không rõ ý anh, “Anh nói cái gì?”
Đường Trạch Thần cười trong đáy mắt, mặt mày ôn hòa: “Đi thay quần áo, anh đưa em về nghỉ ngơi.”
Tần Noãn Dương càng kinh ngạc, “Công việc còn chưa kết thúc……”
“Rạng sáng mới ngủ hả?” Đường Trạch Thần nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia tựa hồ như là có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy, thấy cô không trả lời, anh cởi bỏ cổ áo tiếp tục nói: “Anh thấy bưu kiện.”
Tần Noãn Dương dừng mắt ở ngón tay cởi cúc không thoát ra được, Đường Trạch Thần nhất định không biết động tác này thoạt nhìn có bao nhiêu mê người…… Giống như là động tác trong điện ảnh quay chậm, bao phong tình đều xuyên qua đầu ngón tay mà hiện ra. Nam chính cố ý làm động tác này đại khái đều biết nó tùy ý lười biếng đẹp mê.
Thật vất vả hoàn hồn, thì thấy ý cười của nam chính này càng thêm khắc sâu, nàng hơi hơi 囧, thật mất mặt, cô vội cùng Mễ Nhã vào phòng hóa trang thay quần áo.
Đứng dậy có chút vội cho nên cũng không thấy cảnh Đường Trạch Thần cong khóe môi tươi cười chút tùy ý.
Tự dưng Tần Noãn Dương nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Trạch Thần. Ở UCLA Anderson học thời điểm đó trừ bỏ một lần thấy ảnh chụp lén anh ấy tại thư viện thì cũng không gặp qua anh.
Mãi sau này về nước, ở một tiệc từ thiện nhìn thấy anh ấy ngoài đời.
Xa với ảnh chụp thoạt nhìn anh thanh lãnh, ít cười hơn, biểu tình cứ nhàn nhạt, đôi mắt tựa một cái đầm thâm tuyền, sâu không thấy đáy.
Khi đó Tần Noãn Dương mới vừa tiến vào giới giải trí không bao lâu, tẫn liễm thu lại mũi nhọn, hơn nữa không thích náo nhiệt nên vẫn luôn tránh ở trong góc mà nhìn anh.
Người chủ trì vì muốn không khí sinh động nên chơi một vài hoạt động, cô không thích xem náo nhiệt liền lặng lẽ lui đi ra ngoài. Ở ngoài chờ Mễ Nhã tới đón.
Sau đó cô liền thấy Hà Tân Thuần Hà đại tiểu thư người ở giới giải trí bộc lộ gia thế hiển hách, chưa bao giờ đem người khác để vào mắt trước mặt Đường Trạch Thần khóc như hoa lê dính mưa.
Tần Noãn Dương thực vô sỉ đứng góc tường hóng hớt, mới biết được Hà Tân Thuần bị cự tuyệt ra sao.
Từ đây ấn tượng của cô đối với Đường Trạch Thần trừ sâu không lường được còn thêm một cái đó là bất cận nhân tình, cho nên Tần Noãn Dương không tự chủ được liền mang theo vài phần cẩn thận.
Nhưng hôm nay, sự tình lại giống như chậm rãi, lệch khỏi quỹ đạo……
Tần Noãn Dương lấy lại tinh thần, nhanh chóng đổi quần áo. Ra tới ngoài nhìn qua gương toàn thân mới nhớ trên mặt còn chưa tẩy trang cũng may là trang điểm nhẹ nên tùy tay lau vài cái thoạt nhìn cũng tự nhiên chút, lúc này mới vỗ vỗ mặt hít sâu một hơi.
Mễ Nhã thu thập xong, quay đầu thấy cô xuất thần, không nhịn nổi hỏi một câu, “Chị cùng Đường tiên sinh……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.