Ánh Dương Nơi Đâu Không Khuynh Thành
Chương 29:
Bắc Khuynh
14/08/2023
Bên ngoài mưa rơi tầm tã, cửa xe mở, mưa lập tức trút xuống.
Tần Noãn Dương thấy nước bắn trên vai anh, áo khoác tây trang đen dính vệt nước nhợt nhạt.
Anh vòng qua đuôi xe kéo cửa xe hướng cô ngồi ra, cúi xuống đưa tay cho Tần Noãn Dương: “Phía dưới có vũng nước, nắm tay anh nè.”
Tần Noãn Dương ngoan ngoãn làm theo.
Lòng bàn tay anh có chút ấm, gắt gao nắm tay cô, có cảm giác cường liệt chiếm cứ làm cô không thể không thấy sự tồn tại của anh.
Đường Trạch Thần lại như không hề có cảm giác gì, một chân cô mới vừa đạp lên trên mặt đất, bàn tay nắm lấy tay nàng liền buông ra ôm lấy eo cô, hơi hơi dùng lực ôm cô cách mặt đất.
Tần Noãn Dương bất thình lình bị ôm, cô hoảng sợ gắt gao bắt lấy ống tay áo anh, thế cho nên lúc sau trên mặt cô vẫn còn kinh ngạc.
Cúi đầu nhìn xuống qua, đầy đầu hắc tuyến xẹt qua.
Xe dừng ngay cống thoát nước, dòng nước hội tụ thành một dòng chảy. Chút khoảng cách này, cô nhấc chân nhẹ nhàng hoàn toàn không cần nhiều lực đi qua.
Không biết sao anh ấy lại nghiêm trang nói thành vũng nước chứ……
Cô quay đầu lại buông ống tay áo của anh rồi lùi ra sau một bước.
Dù không lớn nên một khi cô lui, thì nửa người lộ ra ngoài.
Đường Trạch Thần nhướng mày, tiến lên một bước kéo cô lại trong dù một lần nữa, ngữ khí cường thế: “Anh có thể không vội bức em gật đầu, nhưng em chớ mơ cùng anh phân rõ giới hạn.”
Anh nắm cán dù vì không để cô bị nước mưa làm ướt nhẹp, còn hơi cong lưng để che mưa cho cô gái mang dép lê chỉ đứng tới hắn cằm anh mà thôi khỏi bị mưa tạc.
Tư thế như vậy, biểu tình như thế cộng thêm ngữ khí đó, thật sự cho người ta có cảm giác bị áp bách.
Tần Noãn Dương ngửa đầu nhìn anh, nhất thời á khẩu không trả lời được gì.
Giằng co một lúc lâu, trợ lý ngồi trong xe cảm giác hơi kỳ quái, cả anh bảo an đứng ở cửa bảo an cũng cảm thấy có chút quỷ dị.Tần Noãn Dương cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi phải đi về.”
“Ừ.”
Nơi này cách cũng chỉ vài chục bước, anh cầm ô đưa cô tới cửa. Tựa hồ là chuyện muốn nói nhưng anh chỉ nhìn một hồi rồi chả nói gì xoay người đi ra.
Bóng dáng thon dài đĩnh bạt, cầm ô càng có vẻ cao ngạo lạnh bạc. ( Xem phim yêu tinh – Coi ông chú cầm ô)
Tần Noãn Dương lúc này mới thấy, phía sau lưng anh đã ướt hơn phân nửa. Cô duỗi tay sờ chìa khóa, xoay người đi vào trong, mới vừa đi vài bước chạm đến văn kiện trong túi, nhanh chóng xoay người gọi anh lại.
“Đường Trạch Thần.”
Chàng trai đã đến trước cửa xe, ngay sau đó xoay người lại nhìn cô.
Tần Noãn Dương cũng bất chấp mưa to tầm tã bên ngoài chạy như bay chui vào dù anh ấy.
Mặt đất đều là nước, chân trụ có chút trợt, thiếu chút đâm đầu tiến vào trong lồng ngực anh.
Đường Trạch Thần nhanh tay lẹ mắt giơ tay nắm lấy cổ tay cô, vững vàng đỡ Tần Noãn Dương, nên khoảng cách đã gần trong gang tấc.
“Cái kia tôi……” Tần Noãn Dương có chút xấu hổ muốn thối lui một bước, lúc này mới phát hiện Đường Trạch Thần nắm cô tuy rằng lực đạo không mạnh lại đủ để cho cô tránh không thoát.
Tần Noãn Dương sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Đôi mắt Đường Trạch Thần đều là ý cười, môi cũng hơi cong lên, nhìn cô một hồi, gương mặt càng ngày gần. “Em muốn làm sao?”
Khoảng cách thật sự quá thân cận, chỉ cần cô nâng cằm, anh cúi đầu, là hai người là có thể hôn nhau……
m thanh của anh cũng thật sự ái muội, là cảm giác gần như là dụ dỗ mơ hồ.
Tần Noãn Dương ngây người một chút, thấy anh còn cố ý tới gần, tâm hoảng ý loạn cúi đầu. “Tôi đem giấy tờ cùng USB cho anh.”
Đường Trạch Thần dừng một chút, tay nắm cổ tay cô buông ra, anh đứng thẳng lại, thần sắc tự nhiên nhìn cô một cái: “Đã xem USB?”
“Trừ giấy tờ điện tử……” Tần Noãn Dương có chút chột dạ, đem văn kiện cùng USB đưa cho anh.
Thấy anh đã cầm, cô không nhìn thêm mà đâm đầu chạy trong mưa, lần này không dừng, cũng không quay đầu lại, mà trực tiếp chạy vào trong hàng hiên ấn thang máy.
Chờ hít sâu lấy tinh thần hăng hái thì đã vào trong nhà, nhào lên sô pha mềm mại đá văng dép lê, cô lại ngây ngẩn cả người.
Giày…… Còn ở trong xe!!!
Đường Trạch Thần cũng lên xe mới phát hiện giày cô an an tĩnh tĩnh đặt trên thảm mềm. Nhìn thoáng qua anh nhẹ giọng phân phó trợ lý: “Hôm nay trở về xem mẹ tôi.”
Trợ lý thấp giọng trả lời, xe nhanh chóng vòng qua giao lộ.
Sắc mặt anh có chút khó coi, lười biếng dựa vào lưng ghế rũ mắt nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Người trên đường rất ít, sắc trời cũng tối, quán ven đường sáng lên, nhanh chóng tràn lên phía trước.
Thu hồi tầm mắt, anh giơ tay nhéo nhéo giữa mày, có chút bất đắc dĩ nhíu mày.
Tần Noãn Dương ghé vào sô pha bất tri bất giác ngủ đến nửa đêm bị đói tỉnh, tối đen. m thầm kêu một tiếng không xong, cô chạy nhanh đi tắm nước ấm.
Tắm rửa xong liền đi tìm ăn, thời gian cô ở đây tương đối nhiều, cho nên Mễ Nhã mỗi lần tới đều sẽ thuận tay mang theo đồ ăn vặt, đêm nay vừa lúc có thể có tác dụng.
Ăn no ba phần, thu thập tàn cục liền chuẩn bị ngủ tiếp. Qua phòng khách thấy di động trên bàn, thuận tay cầm lên, vừa click mở, mới phát hiện có mấy tin nhắn.
Hai của Mễ Nhã, một của Đường Trạch Thần.
Xem của Mễ Nhã trước cô hơi hơi nhíu mi, nhìn đến nội dung tin nhắn thứ hai lúc này mới buông lỏng.
Mễ Nhã: A a a! Em quá nhanh tay, còn không soạn xong đã gửi! Ngày mai không cho ngủ nướng, có tin tức tốt muốn nói chị nghe. Ngủ ngon, moah moah.
Đường Trạch Thần rất đơn giản lưu loát, nhắn một câu, sớm nghỉ ngơi.
Tần Noãn Dương em thời gian, rạng sáng đã qua hơn một nửa, nhìn tin nhắn nửa ngày, cuối cùng từ bỏ lên giường ngủ.
Ngày hôm qua mưa to nên hôm nay thời tiết khá tốt, mặt trời lên cao.
Mễ Nhã mang cơm sáng đến, liền cùng cô chạy show, sáng hôm nay truyền thông sẽ phát tin nóng Tần Noãn Dương đã ký hợp đồng thành người phát ngôn của tập đoàn Trạch Thành.
Không thể nghi ngờ, đây là tin tức lớn.
Mễ Nhã mới sáng đã bận kinh khủng, di động vang không ngừng, thời gian nói chuyện đều không có.
Nguyên bản tin tức sẽ công khai lúc 9h sáng, sau lại không biết nguyên nhân sao mà chậm lại một giờ, nhưng cũng trong phạm vi chuẩn bị.
Bao gồm chuyện cùng Đường Trạch Thần cũng không ai hỏi. Lúc sáng trợ lý xuống cũng chỉ theo lệ thường hỏi về công việc liền lập tức đi mất, Đường Trạch Thần cũng chưa lộ mặt.
Mễ Nhã đợi sự tình hạ màn, miệng có thể nghỉ ngơi, liền mở miệng nói: “Ngày hôm qua Đường tổng đưa chị về nhà, hai người không phát sinh gì chứ?”
Tần Noãn Dương nhăn mày theo bản năng, trên mặt vẫn bình thường, thậm chí ngữ khí đều rất lãnh đạm, giấu đầu lòi đuôi hỏi: “Phát sinh cái gì chứ?”
Mễ Nhã nhìn Tần Noãn Dương một cái, cười cười, “Tần tổng biết chúng ta hợp tác cùng tập đoàn Trạch Thành vẫn luôn hỉ nộ không chừng, gần đây còn ân cần dạy bảo em giám sát chặt chẽ chị…… Có phải thật sự chị cùng Đường tổng có cái gì đó không?”
Dứt lời, còn rất gian trá cười “Hắc hắc” hai tiếng.
Tần Noãn Dương liếc cô ấy một cái, hiển nhiên không thích phản ứng.
Mễ Nhã cũng không giận, vặn lọ nước khoáng uống một ngụm giải khát: “Kỳ thật em đặc biệt không hiểu ý Tần tổng, nếu chị cùng Đường tổng thật có cái gì kia không phải đại vui mừng sao, thế nào mà anh ấy canh phòng nghiêm ngặt…… Làm hại em muốn lăng xê cũng không dám.”
“……” Tần Noãn Dương phát hiện có tin tức, quay đầu hỏi ngay: “Lăng xê gì?”
Mễ Nhã lắc đầu tẩy trắng bản thân, “Không, em không dám. Tần tổng ra lệnh, nói không chuẩn.”
Tần Chiêu Dương sáng sớm liền biết, hiện tại cũng sẽ không bất ngờ, thấy Mễ Nhã còn hơi tiếc, thuận miệng dời đề tài, “Tối hôm qua em gửi tin bảo có tin tức tốt, là cái gì thế?”
“À.” Mễ Nhã vỗ trán, hưng phấn nói: “Chị sẽ tham gia buổi lễ long trọng Duyệt thị, nữ chính nha.”
Nghe vậy, Tần Noãn Dương cũng vui vẻ cười, “Thật là tin tức tốt.”
Mễ Nhã thấy cô cao hứng, cười càng vui vẻ, thuận miệng bổ sung một câu, “Cho nên chị sẽ bước trên thảm đỏ cùng Đường tổng, em đã giúp chị định ra đấy.”
…… Sét đánh giữa trời quang.
Tần Noãn Dương thấy nước bắn trên vai anh, áo khoác tây trang đen dính vệt nước nhợt nhạt.
Anh vòng qua đuôi xe kéo cửa xe hướng cô ngồi ra, cúi xuống đưa tay cho Tần Noãn Dương: “Phía dưới có vũng nước, nắm tay anh nè.”
Tần Noãn Dương ngoan ngoãn làm theo.
Lòng bàn tay anh có chút ấm, gắt gao nắm tay cô, có cảm giác cường liệt chiếm cứ làm cô không thể không thấy sự tồn tại của anh.
Đường Trạch Thần lại như không hề có cảm giác gì, một chân cô mới vừa đạp lên trên mặt đất, bàn tay nắm lấy tay nàng liền buông ra ôm lấy eo cô, hơi hơi dùng lực ôm cô cách mặt đất.
Tần Noãn Dương bất thình lình bị ôm, cô hoảng sợ gắt gao bắt lấy ống tay áo anh, thế cho nên lúc sau trên mặt cô vẫn còn kinh ngạc.
Cúi đầu nhìn xuống qua, đầy đầu hắc tuyến xẹt qua.
Xe dừng ngay cống thoát nước, dòng nước hội tụ thành một dòng chảy. Chút khoảng cách này, cô nhấc chân nhẹ nhàng hoàn toàn không cần nhiều lực đi qua.
Không biết sao anh ấy lại nghiêm trang nói thành vũng nước chứ……
Cô quay đầu lại buông ống tay áo của anh rồi lùi ra sau một bước.
Dù không lớn nên một khi cô lui, thì nửa người lộ ra ngoài.
Đường Trạch Thần nhướng mày, tiến lên một bước kéo cô lại trong dù một lần nữa, ngữ khí cường thế: “Anh có thể không vội bức em gật đầu, nhưng em chớ mơ cùng anh phân rõ giới hạn.”
Anh nắm cán dù vì không để cô bị nước mưa làm ướt nhẹp, còn hơi cong lưng để che mưa cho cô gái mang dép lê chỉ đứng tới hắn cằm anh mà thôi khỏi bị mưa tạc.
Tư thế như vậy, biểu tình như thế cộng thêm ngữ khí đó, thật sự cho người ta có cảm giác bị áp bách.
Tần Noãn Dương ngửa đầu nhìn anh, nhất thời á khẩu không trả lời được gì.
Giằng co một lúc lâu, trợ lý ngồi trong xe cảm giác hơi kỳ quái, cả anh bảo an đứng ở cửa bảo an cũng cảm thấy có chút quỷ dị.Tần Noãn Dương cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi phải đi về.”
“Ừ.”
Nơi này cách cũng chỉ vài chục bước, anh cầm ô đưa cô tới cửa. Tựa hồ là chuyện muốn nói nhưng anh chỉ nhìn một hồi rồi chả nói gì xoay người đi ra.
Bóng dáng thon dài đĩnh bạt, cầm ô càng có vẻ cao ngạo lạnh bạc. ( Xem phim yêu tinh – Coi ông chú cầm ô)
Tần Noãn Dương lúc này mới thấy, phía sau lưng anh đã ướt hơn phân nửa. Cô duỗi tay sờ chìa khóa, xoay người đi vào trong, mới vừa đi vài bước chạm đến văn kiện trong túi, nhanh chóng xoay người gọi anh lại.
“Đường Trạch Thần.”
Chàng trai đã đến trước cửa xe, ngay sau đó xoay người lại nhìn cô.
Tần Noãn Dương cũng bất chấp mưa to tầm tã bên ngoài chạy như bay chui vào dù anh ấy.
Mặt đất đều là nước, chân trụ có chút trợt, thiếu chút đâm đầu tiến vào trong lồng ngực anh.
Đường Trạch Thần nhanh tay lẹ mắt giơ tay nắm lấy cổ tay cô, vững vàng đỡ Tần Noãn Dương, nên khoảng cách đã gần trong gang tấc.
“Cái kia tôi……” Tần Noãn Dương có chút xấu hổ muốn thối lui một bước, lúc này mới phát hiện Đường Trạch Thần nắm cô tuy rằng lực đạo không mạnh lại đủ để cho cô tránh không thoát.
Tần Noãn Dương sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Đôi mắt Đường Trạch Thần đều là ý cười, môi cũng hơi cong lên, nhìn cô một hồi, gương mặt càng ngày gần. “Em muốn làm sao?”
Khoảng cách thật sự quá thân cận, chỉ cần cô nâng cằm, anh cúi đầu, là hai người là có thể hôn nhau……
m thanh của anh cũng thật sự ái muội, là cảm giác gần như là dụ dỗ mơ hồ.
Tần Noãn Dương ngây người một chút, thấy anh còn cố ý tới gần, tâm hoảng ý loạn cúi đầu. “Tôi đem giấy tờ cùng USB cho anh.”
Đường Trạch Thần dừng một chút, tay nắm cổ tay cô buông ra, anh đứng thẳng lại, thần sắc tự nhiên nhìn cô một cái: “Đã xem USB?”
“Trừ giấy tờ điện tử……” Tần Noãn Dương có chút chột dạ, đem văn kiện cùng USB đưa cho anh.
Thấy anh đã cầm, cô không nhìn thêm mà đâm đầu chạy trong mưa, lần này không dừng, cũng không quay đầu lại, mà trực tiếp chạy vào trong hàng hiên ấn thang máy.
Chờ hít sâu lấy tinh thần hăng hái thì đã vào trong nhà, nhào lên sô pha mềm mại đá văng dép lê, cô lại ngây ngẩn cả người.
Giày…… Còn ở trong xe!!!
Đường Trạch Thần cũng lên xe mới phát hiện giày cô an an tĩnh tĩnh đặt trên thảm mềm. Nhìn thoáng qua anh nhẹ giọng phân phó trợ lý: “Hôm nay trở về xem mẹ tôi.”
Trợ lý thấp giọng trả lời, xe nhanh chóng vòng qua giao lộ.
Sắc mặt anh có chút khó coi, lười biếng dựa vào lưng ghế rũ mắt nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Người trên đường rất ít, sắc trời cũng tối, quán ven đường sáng lên, nhanh chóng tràn lên phía trước.
Thu hồi tầm mắt, anh giơ tay nhéo nhéo giữa mày, có chút bất đắc dĩ nhíu mày.
Tần Noãn Dương ghé vào sô pha bất tri bất giác ngủ đến nửa đêm bị đói tỉnh, tối đen. m thầm kêu một tiếng không xong, cô chạy nhanh đi tắm nước ấm.
Tắm rửa xong liền đi tìm ăn, thời gian cô ở đây tương đối nhiều, cho nên Mễ Nhã mỗi lần tới đều sẽ thuận tay mang theo đồ ăn vặt, đêm nay vừa lúc có thể có tác dụng.
Ăn no ba phần, thu thập tàn cục liền chuẩn bị ngủ tiếp. Qua phòng khách thấy di động trên bàn, thuận tay cầm lên, vừa click mở, mới phát hiện có mấy tin nhắn.
Hai của Mễ Nhã, một của Đường Trạch Thần.
Xem của Mễ Nhã trước cô hơi hơi nhíu mi, nhìn đến nội dung tin nhắn thứ hai lúc này mới buông lỏng.
Mễ Nhã: A a a! Em quá nhanh tay, còn không soạn xong đã gửi! Ngày mai không cho ngủ nướng, có tin tức tốt muốn nói chị nghe. Ngủ ngon, moah moah.
Đường Trạch Thần rất đơn giản lưu loát, nhắn một câu, sớm nghỉ ngơi.
Tần Noãn Dương em thời gian, rạng sáng đã qua hơn một nửa, nhìn tin nhắn nửa ngày, cuối cùng từ bỏ lên giường ngủ.
Ngày hôm qua mưa to nên hôm nay thời tiết khá tốt, mặt trời lên cao.
Mễ Nhã mang cơm sáng đến, liền cùng cô chạy show, sáng hôm nay truyền thông sẽ phát tin nóng Tần Noãn Dương đã ký hợp đồng thành người phát ngôn của tập đoàn Trạch Thành.
Không thể nghi ngờ, đây là tin tức lớn.
Mễ Nhã mới sáng đã bận kinh khủng, di động vang không ngừng, thời gian nói chuyện đều không có.
Nguyên bản tin tức sẽ công khai lúc 9h sáng, sau lại không biết nguyên nhân sao mà chậm lại một giờ, nhưng cũng trong phạm vi chuẩn bị.
Bao gồm chuyện cùng Đường Trạch Thần cũng không ai hỏi. Lúc sáng trợ lý xuống cũng chỉ theo lệ thường hỏi về công việc liền lập tức đi mất, Đường Trạch Thần cũng chưa lộ mặt.
Mễ Nhã đợi sự tình hạ màn, miệng có thể nghỉ ngơi, liền mở miệng nói: “Ngày hôm qua Đường tổng đưa chị về nhà, hai người không phát sinh gì chứ?”
Tần Noãn Dương nhăn mày theo bản năng, trên mặt vẫn bình thường, thậm chí ngữ khí đều rất lãnh đạm, giấu đầu lòi đuôi hỏi: “Phát sinh cái gì chứ?”
Mễ Nhã nhìn Tần Noãn Dương một cái, cười cười, “Tần tổng biết chúng ta hợp tác cùng tập đoàn Trạch Thành vẫn luôn hỉ nộ không chừng, gần đây còn ân cần dạy bảo em giám sát chặt chẽ chị…… Có phải thật sự chị cùng Đường tổng có cái gì đó không?”
Dứt lời, còn rất gian trá cười “Hắc hắc” hai tiếng.
Tần Noãn Dương liếc cô ấy một cái, hiển nhiên không thích phản ứng.
Mễ Nhã cũng không giận, vặn lọ nước khoáng uống một ngụm giải khát: “Kỳ thật em đặc biệt không hiểu ý Tần tổng, nếu chị cùng Đường tổng thật có cái gì kia không phải đại vui mừng sao, thế nào mà anh ấy canh phòng nghiêm ngặt…… Làm hại em muốn lăng xê cũng không dám.”
“……” Tần Noãn Dương phát hiện có tin tức, quay đầu hỏi ngay: “Lăng xê gì?”
Mễ Nhã lắc đầu tẩy trắng bản thân, “Không, em không dám. Tần tổng ra lệnh, nói không chuẩn.”
Tần Chiêu Dương sáng sớm liền biết, hiện tại cũng sẽ không bất ngờ, thấy Mễ Nhã còn hơi tiếc, thuận miệng dời đề tài, “Tối hôm qua em gửi tin bảo có tin tức tốt, là cái gì thế?”
“À.” Mễ Nhã vỗ trán, hưng phấn nói: “Chị sẽ tham gia buổi lễ long trọng Duyệt thị, nữ chính nha.”
Nghe vậy, Tần Noãn Dương cũng vui vẻ cười, “Thật là tin tức tốt.”
Mễ Nhã thấy cô cao hứng, cười càng vui vẻ, thuận miệng bổ sung một câu, “Cho nên chị sẽ bước trên thảm đỏ cùng Đường tổng, em đã giúp chị định ra đấy.”
…… Sét đánh giữa trời quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.