Chương 12: Có Diễn Được Không?
Mộ Ái
22/12/2023
Năm ngày sau
Một lần nữa Chi Lan đến trường quay giám sát quá trình thực hiện bộ phim, cảnh hôm nay Cao Lệ Chi phải đóng là cảnh hỗn chiến đánh nhau, góc quay sẽ tập trung chính vào các động tác ra đòn và đánh trả của nhân vật chính.
Từ xa, Lệ Chi đã nhìn thấy hai bóng nữ lạ mắt ngồi cạnh đạo diễn Trần Trung, quản lý nói bọn họ là nhà đầu tư mới gánh vác kinh phí bộ phim này. Cô nhếch mép cười, tự chế giễu chính mình là đồ điên mới thèm khát vai diễn của cái đoàn phim nghèo rách này. Nếu bây giờ cô ả rút lui khỏi bộ phim, bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể, còn phải đền khối tiền hợp đồng vậy nên Lệ Chi vẫn phải cắn răng đóng tiếp.
Trần Trung hô lệnh căn góc máy, set up vị trí chuẩn bị quay. Sau khi xong xuôi hết công đoạn chuẩn bị, diễn viên chính được gọi ra sân. Ngoài Cao Lệ Chi đóng vai nữ chính phe chính diện còn có một nữ diễn viên trẻ khác tên là Minh Thu đóng vai bà trùm phản diện, hai người chuẩn bị đấu tay đôi.
"Theo kịch bản, nửa đầu trận chiến người chiếm ưu thế là vai bà trùm, Lệ Chi sẽ trúng đòn liên tục và chống trả không đáng kể." Tam vừa xem kịch bản vừa báo cáo lại nội dung cho cô.
"Ừm." Chi Lan gật đầu, sau đó cô hướng mắt nhìn hai nữ diễn viên trong phim trường. Trợ lý đạo diễn hô lên "Action!", hai người đã vào thủ thế giương võ.
Minh Thu diễn rất nhập tâm vừa đánh vừa thoại, tuy nhiên những động tác đó y hệt như động tác múa nó chỉ đẹp mắt chứ hoàn toàn không đánh thật. Lệ Chi nhăn nhó diễn bản thân bị trúng đòn, vừa ngã vừa lăn như thật. Minh Thu tung cước thì Lệ Chi né, hai người bọn họ giống hệt diễn viên múa. Múa rất tốt, có điều Chi Lan rót tiền vào đầu tư dự án này, không phải để xem bọn họ múa.
Đến phân đoạn bà trùm phản diện tát liên tục vào mặt nữa chính, cảnh quay này yêu cầu phải quay cận mặt vì thế Minh Thu phải tát Lệ Chi thật. Song, diễn nhiều cảnh đánh đấm đa số mọi người đều cảm thấy mệt, vậy nên Trần Trung cho bọn họ giải lao 15 phút. Chi Lan quay mặt nói với Tam: "Tôi muốn gặp riêng Minh Thu."
Tam hiểu ý đứng dậy đi tìm Minh Thu ngay.
Chi Lan thay đổi vị trí một chút, cô đứng dậy tìm một góc cách Trần Trung khá xa, tránh khỏi ồn ào giờ giải lao của bọn họ. Minh Thu được đưa đến ngay sau đó, Chi Lan đưa mắt nhìn cô ta một lượt đằng sau lớp kính râm tối đen, cô vẫn thấy được gương mặt xinh đẹp mạnh mẽ, cả người toát lên thần thái lạnh lùng cao ngạo.
"Cô Clara cần gặp tôi?" Minh Thu lên tiếng.
Chi Lan mỉm cười với Minh Thu, cô tiến lên phía trước hai bước.
"Xin chào tôi là Clara, tôi cảm thấy gương mặt và thần thái của cô rất hợp với vai nữ chính, diễn xuất của cô cũng rất tốt, nghe nói trước đây đạo diễn Trần Trung chọn cô vào vai nữ chính?"
Mặt Minh Thu cúi gầm, hai tay vô thức siết chặt thành nấm đấm. Đúng, trước đây vai nữ chính đã được định sẵn dành cho Minh Thu, Trần Trung đã ngỏ ý chọn cô ta mấy lần. Đột nhiên sát ngày công bố diễn viên chính, mọi thứ đảo lộn hết cả lên. Vai nữ chính tới tay Minh Thu lại bị Lệ Chi đoạt mất, cô ta bị đẩy qua vai bà trùm phản diện rất ít đất diễn vì bộ phim này chủ yếu kể về cuộc đời nữ chính, vai phản diện cũng chỉ là làm màu tôn lên tài lẻ nữ chính. Minh Thu biết đạo diễn Trần Trung không muốn đổi diễn viên, ông ta bị thế lực khác chèn ép mới bất đắc dĩ chọn Lệ Chi vào vai đó. Nhưng rõ ràng là gương mặt lẫn diễn xuất của Cao Lệ Chi không hợp một chút nào.
Minh Thu trông thấy vai diễn xuất sắc rơi vào tay Lệ Chi, trong lòng cô ta nảy sinh bất mãn từ sớm.
"Có lẽ do tôi thật sự không hợp." Minh Thu mím môi.
"Ồ."
"Tôi lại thấy cô rất hợp, tiếc thật! Nếu Lệ Chi không đảm nhận vai nữ chính thì tiền đồ của cô chắc chắn sẽ mở rộng, cô diễn tốt như vậy mà. Nếu tôi biết cô sớm hơn một chút, có lẽ vai nữ chính vẫn dành cho cô rồi. Tôi thật sự tiếc cho cô, cô đã làm tốt hơn." Giọng Chi Lan nhuốm đầy tiếc nuối, cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn Minh Thu. Hai bàn tay cô ta càng lúc càng siết chặt hơn, lồng ngực bắt đầu phập phồng, bất mãn trong lòng dâng lên như thủy triều.
Ai cũng công nhận Minh Thu diễn hay hơn Lệ Chi, ngay cả nhà đầu tư cũng tấm tắc khen, vậy mà cô ta không có được vai chính. Nếu bộ phim này thành công rực rỡ, cái tên Minh Thu chẳng khác nào là bàn đạp để Lệ Chi lên cao hơn, được săn đón nhiều hơn.
Nhưng tất cả ánh hào quang đó ngay từ đầu đã định sẵn cho Minh Thu, ả Lệ Chi đó từ đâu giật mất tất cả?
"Cô cho tôi thông tin liên hệ, lần sau có dự án phim đầu tư tôi sẽ đề xuất giúp cô." Chi Lan khoanh tay, giọng điệu đầy thiện ý.
"Cảm ơn cô Clara."
Kết thúc 15 phút giải lao, Minh Thu quay về vị trí ban đầu. Chi Lan chầm chậm bước theo sau, từ tốn dùng khẩu trang che đi gương mặt, mắt cô hướng về phía Lệ Chi, cô ả vẫn cười nói vui vẻ như thường hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Phân cảnh bọn họ chuẩn bị thực hiện là cảnh Minh Thu tát liên tục vào mặt Lệ Chi. Cô ả đứng đối diện Minh Thu, đôi môi đỏ au khẽ mấp máy: "Chị Thu nhẹ tay một chút nha."
Minh Thu không đáp, gương mặt hiện rõ sự lạnh lùng xa cách, phân cảnh trước Minh Thu vẫn còn vui vẻ cười nói bây giờ tâm trạng thay đổi nhanh như tới mức chóng mặt.
Cô ta đang nhập vai ư?
Lệ Chi ngẩng đầu nhìn Minh Thu, trông thấy ánh mắt cô ta toàn là sự căm phẫn tột cùng. Cô ả phải thầm khen trong bụng, Minh Thu nuôi cảm xúc tốt thật.
"Action!"
Chát!
Chát!
Chát!
Ba cú tát giáng xuống liên tục, cú nào cũng dùng hết sức hết lực. Mỗi cú giáng xuống khiến Lệ Chi xây xẩm mặt mày, thậm chí phải lùi về sau mấy bước. Cú tát này như một đòn gom hết căm phẫn giáng xuống gò má trắng ngần của cô ta. Lệ Chi quắc mắt nhìn Minh Thu ngay lập tức, có nhập vai cũng không cần đánh mạnh như vậy. Cả hai người chỉ cần giả vờ một chút sau đó lồng ghép âm thanh là được, cớ gì phải mạnh tay như thế?
Lệ Chi toan miệng, vị trí kế bên đạo diễn có người lên tiếng.
"Diễn lại! Ánh mắt sai tâm lý."
"Sai ở chỗ nào? Các người không thấy cô ta đánh mạnh cỡ nào à? Diễn lại thế nào được!"
"Cô quát tháo cái gì? Diễn chưa tốt thì phải diễn lại, đó là trách nhiệm của diễn viên!" Minh Thu gằn giọng, ánh mắt nhìn Cao Lệ Chi lạnh lùng sắc bén.
Cảnh tượng hai cô diễn viên kia nhìn nhau tóe lửa ngập ý thù địch được Chi Lan thu hết vào tầm mắt, khóe môi cô nhếch lên vô cùng hứng thú. Đây là thứ cô muốn đầu tư, tiền cô bỏ ra xem những thứ này mới xứng đáng.
Phía bên kia, Lệ Chi và Minh Thu khui ngòi nổ súng, cô ả đáp trả lại: "Cô tát mạnh như thế là có ý muốn đánh tôi thì có, đoạn này hai chúng ta đều có thể dùng kỹ thuật diễn. Cô tận dụng việc này để trả thù tôi."
"Cao Lệ Chi! Cô đảm nhận vai trò nữ chính trong bộ phim này thì cô phải chấp nhận cảnh tát mạnh mang tính chất chân thật, đây là phim hành động không phải phim hài đâu, mấy cái tát lơ ngơ cùng với diễn xuất đờ đẫn của cô chỉ chọc cười khán giả."
"Minh Thu! Cô..."
"Thôi đi!"
Tiếng đạo diễn Trần Trung cắt ngang lời Lệ Chi, hai người kia ầm ĩ trước mặt nhà đầu tư khiến ông ta phát cáu: "Muốn cãi nhau thì ra khỏi phim trường mà cãi, đây là chỗ làm việc. Vào vị trí ngay đi đừng làm mất thời gian của cả đoàn."
Cao Lệ Chi nhìn Trần Trung trừng trừng, cô ta ôm gò má ấm ức quay về vị trí cũ.
"Action!"
Chát!
Chát!
Chát!
"Chưa được, quay lại!" Chi Lan lên tiếng, cô trỏ tay vào người Lệ Chi: "Cô diễn viên đó có diễn được không vậy? Minh Thu diễn rất đạt nhưng cô diễn viên kia hai mắt trừng trừng ấm ức như thế hoàn toàn trái ngược với tính cách nhân vật."
Minh Thu nghe thấy lời Chi Lan khen ngợi mình đồng thời hạ bệ Lệ Chi xuống, trong lòng hả dạ vô cùng. Mặc kệ bàn tay đau nhức vì giáng xuống mặt cô ả sáu cú tát, nếu phải quay lại Minh Thu sẵn sàng ngay.
Lệ Chi ôm mặt, gò má cô ả sưng vù vù, năm dấu tay đỏ lựng hiện rõ trên gương mặt. Cô ả ngoảnh đầu nhìn Trần Trung gắt lên.
"Minh Thu tát mạnh như vậy, nếu tát thêm tôi không chịu nổi đâu."
Chi Lan không để Lệ Chi có thể gây áp bức cho ông ta, cô lên tiếng: "Diễn viên nổi tiếng làng điện ảnh có thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy sao?"
Cao Lệ Chi quay phắt lại nhìn Chi Lan, ánh mắt tràn ngập lửa giận, cô ả nhận ra cô là nhà đầu tư chính. Lệ Chi nheo mắt, nhà đầu tư nhìn rất trẻ hơn nữa nhìn cô Clara rất quen mắt, dường như cô ả đã gặp ở đâu thì phải. Mấy ngày trước quay cảnh lăn xuống dốc bảy lần, hại thân thể cô ả chi chít vết thương, đến bây giờ vẫn còn đau nhức. Tất cả đều do Clara mà ra, là lệnh của Clara, bây giờ cũng là Clara bắt Lệ Chi phải quay lại cảnh tát. Rõ ràng nhà đầu tư muốn nhắm vào cô ả.
Cao Lệ Chi hướng mắt về phía Chi Lan, "Dường như cô Clara đây bỏ tiền vào tra tấn diễn viên hơn là đầu tư mở rộng phim ảnh toàn quốc thì phải?"
Chi Lan nhướng mày nhìn cô ả, chắc chắn cô diễn viên trẻ tuổi đang phát điên lên rồi.
"Thái độ chống đối của cô là không muốn diễn nữa đúng không?"
"Vậy thì đền hợp đồng đi, tôi sẽ cắt bỏ vai diễn của cô và nâng Minh Thu thành nữ chính. Cao Lệ Chi, bộ phim này không có cô cũng chẳng sao nhưng không có nhà đầu tư thì chết đói."
"À mà, nếu cô hủy hợp đồng tôi không chắc sẽ không kiện thêm, tổn thất cô gây ra cho dự án này tự cô biết ước tính."
Lại là bồi thường hợp đồng!
Lệ Chi mím môi, cô ta là con cá trong hồ thủy sinh. Ngoài bơi và làm cảnh theo ý chủ nhân, cô ta không thể làm gì khác. Hợp đồng Chi Lan nói có thể lên đến vài chục tỷ, có bán mạng cô ta cũng không đào ra nổi. Đợi khi kết thúc cảnh quay này, Lệ Chi tự có cách dạy dỗ nhà đầu tư sau. Tình nhân của cô ta là ông chủ Tây Đô, cô ta không tin là mình dễ dàng bị bắt nạt như vậy.
Cằm Lệ Chi hơi hất lên.
Cứ ngồi ở đó ra vẻ đi, chẳng được bao lâu nữa đâu.
Đạo diễn Trần Trung lên tiếng cứu nguy, "Lệ Chi quay trở về vị trí đi, đừng chọc giận cô Clara nữa."
Cô ả hậm hực quay về vị trí cũ, Minh Thu nhếch mép cười. Với thái độ của cô ả Cao Lệ Chi sớm muộn gì cũng bị đào thải khỏi ngành.
"Action!"
Chát!
Chát!
Chát!
Cú tát thứ chín vừa dứt, khóe môi Cao Lệ Chi bật máu, gò má phải sưng vù đỏ rực, nóng như lửa đốt. Da mặt mịn màng bị phần móng tay dài nhọn của Minh Thu làm rách mấy chỗ rướm máu. Cô ả không nhịn được đau đớn uất ức, nước mắt trào như mưa, ngồi thụp xuống đất khóc nức nở.
Chi Lan mỉm cười, tác phong vẫn như cũ, cô chọn cảnh quay đầu tiên.
Sau khi nghe thông báo chọn cảnh đầu tiên, Cao Lệ Chi như phát điên, cô ta quay phắt lại trừng mắt nhìn cô. Đúng lúc đó Chi Lan hạ kính râm xuống, khẩu trang che mặt cũng gỡ bỏ. Hai ánh mắt chạm nhau, một người ngỡ ngàng thất thần, một người đắc ý cười ngọt ngào.
Một lần nữa Chi Lan đến trường quay giám sát quá trình thực hiện bộ phim, cảnh hôm nay Cao Lệ Chi phải đóng là cảnh hỗn chiến đánh nhau, góc quay sẽ tập trung chính vào các động tác ra đòn và đánh trả của nhân vật chính.
Từ xa, Lệ Chi đã nhìn thấy hai bóng nữ lạ mắt ngồi cạnh đạo diễn Trần Trung, quản lý nói bọn họ là nhà đầu tư mới gánh vác kinh phí bộ phim này. Cô nhếch mép cười, tự chế giễu chính mình là đồ điên mới thèm khát vai diễn của cái đoàn phim nghèo rách này. Nếu bây giờ cô ả rút lui khỏi bộ phim, bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể, còn phải đền khối tiền hợp đồng vậy nên Lệ Chi vẫn phải cắn răng đóng tiếp.
Trần Trung hô lệnh căn góc máy, set up vị trí chuẩn bị quay. Sau khi xong xuôi hết công đoạn chuẩn bị, diễn viên chính được gọi ra sân. Ngoài Cao Lệ Chi đóng vai nữ chính phe chính diện còn có một nữ diễn viên trẻ khác tên là Minh Thu đóng vai bà trùm phản diện, hai người chuẩn bị đấu tay đôi.
"Theo kịch bản, nửa đầu trận chiến người chiếm ưu thế là vai bà trùm, Lệ Chi sẽ trúng đòn liên tục và chống trả không đáng kể." Tam vừa xem kịch bản vừa báo cáo lại nội dung cho cô.
"Ừm." Chi Lan gật đầu, sau đó cô hướng mắt nhìn hai nữ diễn viên trong phim trường. Trợ lý đạo diễn hô lên "Action!", hai người đã vào thủ thế giương võ.
Minh Thu diễn rất nhập tâm vừa đánh vừa thoại, tuy nhiên những động tác đó y hệt như động tác múa nó chỉ đẹp mắt chứ hoàn toàn không đánh thật. Lệ Chi nhăn nhó diễn bản thân bị trúng đòn, vừa ngã vừa lăn như thật. Minh Thu tung cước thì Lệ Chi né, hai người bọn họ giống hệt diễn viên múa. Múa rất tốt, có điều Chi Lan rót tiền vào đầu tư dự án này, không phải để xem bọn họ múa.
Đến phân đoạn bà trùm phản diện tát liên tục vào mặt nữa chính, cảnh quay này yêu cầu phải quay cận mặt vì thế Minh Thu phải tát Lệ Chi thật. Song, diễn nhiều cảnh đánh đấm đa số mọi người đều cảm thấy mệt, vậy nên Trần Trung cho bọn họ giải lao 15 phút. Chi Lan quay mặt nói với Tam: "Tôi muốn gặp riêng Minh Thu."
Tam hiểu ý đứng dậy đi tìm Minh Thu ngay.
Chi Lan thay đổi vị trí một chút, cô đứng dậy tìm một góc cách Trần Trung khá xa, tránh khỏi ồn ào giờ giải lao của bọn họ. Minh Thu được đưa đến ngay sau đó, Chi Lan đưa mắt nhìn cô ta một lượt đằng sau lớp kính râm tối đen, cô vẫn thấy được gương mặt xinh đẹp mạnh mẽ, cả người toát lên thần thái lạnh lùng cao ngạo.
"Cô Clara cần gặp tôi?" Minh Thu lên tiếng.
Chi Lan mỉm cười với Minh Thu, cô tiến lên phía trước hai bước.
"Xin chào tôi là Clara, tôi cảm thấy gương mặt và thần thái của cô rất hợp với vai nữ chính, diễn xuất của cô cũng rất tốt, nghe nói trước đây đạo diễn Trần Trung chọn cô vào vai nữ chính?"
Mặt Minh Thu cúi gầm, hai tay vô thức siết chặt thành nấm đấm. Đúng, trước đây vai nữ chính đã được định sẵn dành cho Minh Thu, Trần Trung đã ngỏ ý chọn cô ta mấy lần. Đột nhiên sát ngày công bố diễn viên chính, mọi thứ đảo lộn hết cả lên. Vai nữ chính tới tay Minh Thu lại bị Lệ Chi đoạt mất, cô ta bị đẩy qua vai bà trùm phản diện rất ít đất diễn vì bộ phim này chủ yếu kể về cuộc đời nữ chính, vai phản diện cũng chỉ là làm màu tôn lên tài lẻ nữ chính. Minh Thu biết đạo diễn Trần Trung không muốn đổi diễn viên, ông ta bị thế lực khác chèn ép mới bất đắc dĩ chọn Lệ Chi vào vai đó. Nhưng rõ ràng là gương mặt lẫn diễn xuất của Cao Lệ Chi không hợp một chút nào.
Minh Thu trông thấy vai diễn xuất sắc rơi vào tay Lệ Chi, trong lòng cô ta nảy sinh bất mãn từ sớm.
"Có lẽ do tôi thật sự không hợp." Minh Thu mím môi.
"Ồ."
"Tôi lại thấy cô rất hợp, tiếc thật! Nếu Lệ Chi không đảm nhận vai nữ chính thì tiền đồ của cô chắc chắn sẽ mở rộng, cô diễn tốt như vậy mà. Nếu tôi biết cô sớm hơn một chút, có lẽ vai nữ chính vẫn dành cho cô rồi. Tôi thật sự tiếc cho cô, cô đã làm tốt hơn." Giọng Chi Lan nhuốm đầy tiếc nuối, cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn Minh Thu. Hai bàn tay cô ta càng lúc càng siết chặt hơn, lồng ngực bắt đầu phập phồng, bất mãn trong lòng dâng lên như thủy triều.
Ai cũng công nhận Minh Thu diễn hay hơn Lệ Chi, ngay cả nhà đầu tư cũng tấm tắc khen, vậy mà cô ta không có được vai chính. Nếu bộ phim này thành công rực rỡ, cái tên Minh Thu chẳng khác nào là bàn đạp để Lệ Chi lên cao hơn, được săn đón nhiều hơn.
Nhưng tất cả ánh hào quang đó ngay từ đầu đã định sẵn cho Minh Thu, ả Lệ Chi đó từ đâu giật mất tất cả?
"Cô cho tôi thông tin liên hệ, lần sau có dự án phim đầu tư tôi sẽ đề xuất giúp cô." Chi Lan khoanh tay, giọng điệu đầy thiện ý.
"Cảm ơn cô Clara."
Kết thúc 15 phút giải lao, Minh Thu quay về vị trí ban đầu. Chi Lan chầm chậm bước theo sau, từ tốn dùng khẩu trang che đi gương mặt, mắt cô hướng về phía Lệ Chi, cô ả vẫn cười nói vui vẻ như thường hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Phân cảnh bọn họ chuẩn bị thực hiện là cảnh Minh Thu tát liên tục vào mặt Lệ Chi. Cô ả đứng đối diện Minh Thu, đôi môi đỏ au khẽ mấp máy: "Chị Thu nhẹ tay một chút nha."
Minh Thu không đáp, gương mặt hiện rõ sự lạnh lùng xa cách, phân cảnh trước Minh Thu vẫn còn vui vẻ cười nói bây giờ tâm trạng thay đổi nhanh như tới mức chóng mặt.
Cô ta đang nhập vai ư?
Lệ Chi ngẩng đầu nhìn Minh Thu, trông thấy ánh mắt cô ta toàn là sự căm phẫn tột cùng. Cô ả phải thầm khen trong bụng, Minh Thu nuôi cảm xúc tốt thật.
"Action!"
Chát!
Chát!
Chát!
Ba cú tát giáng xuống liên tục, cú nào cũng dùng hết sức hết lực. Mỗi cú giáng xuống khiến Lệ Chi xây xẩm mặt mày, thậm chí phải lùi về sau mấy bước. Cú tát này như một đòn gom hết căm phẫn giáng xuống gò má trắng ngần của cô ta. Lệ Chi quắc mắt nhìn Minh Thu ngay lập tức, có nhập vai cũng không cần đánh mạnh như vậy. Cả hai người chỉ cần giả vờ một chút sau đó lồng ghép âm thanh là được, cớ gì phải mạnh tay như thế?
Lệ Chi toan miệng, vị trí kế bên đạo diễn có người lên tiếng.
"Diễn lại! Ánh mắt sai tâm lý."
"Sai ở chỗ nào? Các người không thấy cô ta đánh mạnh cỡ nào à? Diễn lại thế nào được!"
"Cô quát tháo cái gì? Diễn chưa tốt thì phải diễn lại, đó là trách nhiệm của diễn viên!" Minh Thu gằn giọng, ánh mắt nhìn Cao Lệ Chi lạnh lùng sắc bén.
Cảnh tượng hai cô diễn viên kia nhìn nhau tóe lửa ngập ý thù địch được Chi Lan thu hết vào tầm mắt, khóe môi cô nhếch lên vô cùng hứng thú. Đây là thứ cô muốn đầu tư, tiền cô bỏ ra xem những thứ này mới xứng đáng.
Phía bên kia, Lệ Chi và Minh Thu khui ngòi nổ súng, cô ả đáp trả lại: "Cô tát mạnh như thế là có ý muốn đánh tôi thì có, đoạn này hai chúng ta đều có thể dùng kỹ thuật diễn. Cô tận dụng việc này để trả thù tôi."
"Cao Lệ Chi! Cô đảm nhận vai trò nữ chính trong bộ phim này thì cô phải chấp nhận cảnh tát mạnh mang tính chất chân thật, đây là phim hành động không phải phim hài đâu, mấy cái tát lơ ngơ cùng với diễn xuất đờ đẫn của cô chỉ chọc cười khán giả."
"Minh Thu! Cô..."
"Thôi đi!"
Tiếng đạo diễn Trần Trung cắt ngang lời Lệ Chi, hai người kia ầm ĩ trước mặt nhà đầu tư khiến ông ta phát cáu: "Muốn cãi nhau thì ra khỏi phim trường mà cãi, đây là chỗ làm việc. Vào vị trí ngay đi đừng làm mất thời gian của cả đoàn."
Cao Lệ Chi nhìn Trần Trung trừng trừng, cô ta ôm gò má ấm ức quay về vị trí cũ.
"Action!"
Chát!
Chát!
Chát!
"Chưa được, quay lại!" Chi Lan lên tiếng, cô trỏ tay vào người Lệ Chi: "Cô diễn viên đó có diễn được không vậy? Minh Thu diễn rất đạt nhưng cô diễn viên kia hai mắt trừng trừng ấm ức như thế hoàn toàn trái ngược với tính cách nhân vật."
Minh Thu nghe thấy lời Chi Lan khen ngợi mình đồng thời hạ bệ Lệ Chi xuống, trong lòng hả dạ vô cùng. Mặc kệ bàn tay đau nhức vì giáng xuống mặt cô ả sáu cú tát, nếu phải quay lại Minh Thu sẵn sàng ngay.
Lệ Chi ôm mặt, gò má cô ả sưng vù vù, năm dấu tay đỏ lựng hiện rõ trên gương mặt. Cô ả ngoảnh đầu nhìn Trần Trung gắt lên.
"Minh Thu tát mạnh như vậy, nếu tát thêm tôi không chịu nổi đâu."
Chi Lan không để Lệ Chi có thể gây áp bức cho ông ta, cô lên tiếng: "Diễn viên nổi tiếng làng điện ảnh có thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp như vậy sao?"
Cao Lệ Chi quay phắt lại nhìn Chi Lan, ánh mắt tràn ngập lửa giận, cô ả nhận ra cô là nhà đầu tư chính. Lệ Chi nheo mắt, nhà đầu tư nhìn rất trẻ hơn nữa nhìn cô Clara rất quen mắt, dường như cô ả đã gặp ở đâu thì phải. Mấy ngày trước quay cảnh lăn xuống dốc bảy lần, hại thân thể cô ả chi chít vết thương, đến bây giờ vẫn còn đau nhức. Tất cả đều do Clara mà ra, là lệnh của Clara, bây giờ cũng là Clara bắt Lệ Chi phải quay lại cảnh tát. Rõ ràng nhà đầu tư muốn nhắm vào cô ả.
Cao Lệ Chi hướng mắt về phía Chi Lan, "Dường như cô Clara đây bỏ tiền vào tra tấn diễn viên hơn là đầu tư mở rộng phim ảnh toàn quốc thì phải?"
Chi Lan nhướng mày nhìn cô ả, chắc chắn cô diễn viên trẻ tuổi đang phát điên lên rồi.
"Thái độ chống đối của cô là không muốn diễn nữa đúng không?"
"Vậy thì đền hợp đồng đi, tôi sẽ cắt bỏ vai diễn của cô và nâng Minh Thu thành nữ chính. Cao Lệ Chi, bộ phim này không có cô cũng chẳng sao nhưng không có nhà đầu tư thì chết đói."
"À mà, nếu cô hủy hợp đồng tôi không chắc sẽ không kiện thêm, tổn thất cô gây ra cho dự án này tự cô biết ước tính."
Lại là bồi thường hợp đồng!
Lệ Chi mím môi, cô ta là con cá trong hồ thủy sinh. Ngoài bơi và làm cảnh theo ý chủ nhân, cô ta không thể làm gì khác. Hợp đồng Chi Lan nói có thể lên đến vài chục tỷ, có bán mạng cô ta cũng không đào ra nổi. Đợi khi kết thúc cảnh quay này, Lệ Chi tự có cách dạy dỗ nhà đầu tư sau. Tình nhân của cô ta là ông chủ Tây Đô, cô ta không tin là mình dễ dàng bị bắt nạt như vậy.
Cằm Lệ Chi hơi hất lên.
Cứ ngồi ở đó ra vẻ đi, chẳng được bao lâu nữa đâu.
Đạo diễn Trần Trung lên tiếng cứu nguy, "Lệ Chi quay trở về vị trí đi, đừng chọc giận cô Clara nữa."
Cô ả hậm hực quay về vị trí cũ, Minh Thu nhếch mép cười. Với thái độ của cô ả Cao Lệ Chi sớm muộn gì cũng bị đào thải khỏi ngành.
"Action!"
Chát!
Chát!
Chát!
Cú tát thứ chín vừa dứt, khóe môi Cao Lệ Chi bật máu, gò má phải sưng vù đỏ rực, nóng như lửa đốt. Da mặt mịn màng bị phần móng tay dài nhọn của Minh Thu làm rách mấy chỗ rướm máu. Cô ả không nhịn được đau đớn uất ức, nước mắt trào như mưa, ngồi thụp xuống đất khóc nức nở.
Chi Lan mỉm cười, tác phong vẫn như cũ, cô chọn cảnh quay đầu tiên.
Sau khi nghe thông báo chọn cảnh đầu tiên, Cao Lệ Chi như phát điên, cô ta quay phắt lại trừng mắt nhìn cô. Đúng lúc đó Chi Lan hạ kính râm xuống, khẩu trang che mặt cũng gỡ bỏ. Hai ánh mắt chạm nhau, một người ngỡ ngàng thất thần, một người đắc ý cười ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.