Chương 6: Hưởng dương tuổi 30
Mộ Ái
22/12/2023
Cái chết của Chi Lan xảy ra tròn ba năm. Linh hồn cô vẫn theo bước Thế Huân từng ngày. Chỉ có điều bây giờ anh không còn như trước nữa, Thế Huân gầy đi rất nhiều, thần sắc kém xuống trông thấy rõ. Ba năm qua chưa một đêm nào anh không đến Lê Lăng, lẳng lặng ngồi bên cạnh bia mộ cô. Anh chỉ đơn giản là ngồi lặng im bên cạnh mộ phần như thế, tuyệt nhiên không nói lời nào. Hành động của anh khiến cô vô cùng khó hiểu.
Chi Lan lửng lơ nhìn khung cảnh ngoài ô cửa mây trắng dập dìu giữa trời xanh. Một màu xanh thích mắt. Cô đắm chìm trong những suy nghĩ miên man về cuộc đời, quá khứ, hiện tại. Những kẻ ác giết chết cô đều bị báo ứng. Cao Lệ Chi chết từ tầng 70. Huỳnh Khang gãy hai tay có hồi phục cũng không thể cầm vật nặng được nữa. Thế lực nhà họ Huỳnh giảm xuống rõ rệt, bởi chẳng dám đối đầu với người nhà họ Lê. Thế Huân chính thức trở thành người nối nghiệp, bước lên ngôi đỉnh cao tại Lâm Thượng. Nhà họ Huỳnh càng bị khống chế nặng nề hơn.
Cô ngoảnh đầu nhìn người đàn ông gầy gò nơi ghế sau. Anh đang nhắm mắt dưỡng thần, đoạn đường từ Lâm Thượng lên núi Cửu Môn rất xa. Có lẽ anh cũng bắt đầu mệt.
Hôm nay rất khác mọi ngày, Thế Huân không ở Lâm Thượng. Nhất lái xe đưa anh một nơi rất xa, dường như cuộc hẹn này đã có từ trước. Chi Lan bay đến ngay bên cạnh, ngón tay trong suốt chạm nhẹ vào mí mắt anh.
"Ngủ ngoan." Bờ môi cô khẽ mấp máy.
Không lâu sau đó, chiếc Bentley quen thuộc cũng dừng bánh. Hai con người và một hồn ma bắt đầu đổi phương tiện. Để tiết kiệm thời gian lên núi Cửu Môn, ba người cùng nhau bước lên cáp treo. Chi Lan thích thú nhìn cảnh vật xung quanh, núi non trùng điệp, mây lượn lửng lờ. Mặc dù cô có thể bay nhưng chưa từng bay cao thế này.
"Cậu cả, cậu thật sự tin lời bà ta ư?" Nhất đánh bạo lên tiếng hỏi.
Chi Lan không biết 'bà ta' mà Nhất đề cập đến là ai. Vì thế cô cũng tò mò vểnh tai hóng chuyện. Thế Huân chậm rãi lên tiếng, giọng anh khản đặc: "Không tin thì đến đây để làm gì?"
"Nhưng mà..."
Nhất toan nói tiếp nhưng anh ta lại bị Thế Huân giơ tay ngăn lại, anh tỏ ý không muốn Nhất nói thêm.
Cáp treo lên đến hai phần ba núi Cửu Môn rồi đáp xuống điểm đến. Tuy nhiên đó không phải nơi mà anh muốn đi. Chỗ anh muốn tới là đỉnh núi cao nhất cũng vỉ thế hai người kia tiếp tục lên núi bằng lối mon đầy đá. Côn trùng và cây cỏ um tùm hai bên. Mùi đất trời ngai ngái, ẩm ướt vô cùng khó chịu, nhiệt độ trên đỉnh thấp hơn bên dưới nhiều.
Chi Lan vừa bay theo vừa ngẩn ngơ. Người đàn bà Nhất nói đến là ai thế? Người nào có thể khiến Thế Huân dời bước đến chỗ rừng thiêng nước độc này đây? Cô tò mò bay theo ngay sau lưng anh. Người đàn bà đặc biệt như vậy cô cũng muốn chiêm ngưỡng một phen.
Trên đỉnh núi có một căn nhà sụp xệ. Hàng rào quanh nhà làm bằng mấy cây gỗ mục lỏng lẻo đóng kèm kẽm gai. Khắp nơi dán rất nhiều giấy đỏ vàng. Bên trong tờ giấy là nhiều đường nguệch ngoạc kì dị. Căn nhà này tăm tối ẩm mốc vô cùng, nhìn thôi đã thấy rờn rợn.
Thế Huân không màng cũ kỹ bẩn thỉu, giày tây giẫm trên mặt đất âm ẩm dinh dính, đôi chân dài thẳng chân bước vào trong. Cô liếc mắt nhìn tên Nhất, mặt mũi cậu ta nhăn nhó khó hiểu vô cùng. Tuy nhiên cậu ta không dám cãi lời, anh đi tới đâu cậu ta theo ngay sau đó, chẳng dám phật lòng. Xem ra cô và Nhất cũng có điểm chung. Đó chính là không thể rời khỏi Thế Huân. Chi Lan cũng bay theo sau anh vào trong.
Cô cắm đầu cắm cổ bay xuyên qua tường. Kì lạ thay lần này cô không thể xuyên vào. Cả linh hồn nhỏ bé bị dội ngược ra ngoài sân khiến cô suýt ngã lăn xuống đất.
Chuyện gì thế này?
Tại sao cô không xuyên vào trong nhà được? Quái lạ! Chi Lan không tin vào mắt mình. Cô hùng hồn chạy như bay về phía cửa nhà, lao đầu vào đó với tốc độ khủng khiếp. Nhưng kết quả vẫn bị dội ngược trở ra, dường như cánh cửa này có sức mạnh vô hình nào đó ngầm cản bước cô. Mấy tờ giấy đỏ vàng phát ra nguồn sáng le lói, nó khiến cả người cô nóng ran khó chịu. Chi Lan cứ lao đến rồi bị hất người ra sau mấy lần. Cuối cùng cô chọn bỏ cuộc, chấp nhận đứng bên ngoài.
"Cút đi." Là giọng Thế Huân quát lên.
Đột nhiên cánh cửa nhà bật ra. Nhất bị ném thẳng ra ngoài. Anh ta lùi về sau mấy bước, cổ áo nhăn nhúm thấy rõ. Nhất không màng bộ dạng nhếch nhác của mình, anh ta phóng đến trước cửa gõ ầm ầm, điên cuồng gào lên: "Cậu cả! Cậu điên rồi!"
Chi Lan giật mình, cô không biết bên trong đó xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thái độ của Nhất, cô đoán được Thế Huân đã bắt đầu làm chuyện gì đó điên rồ rồi. Chi Lan không thể vào bên trong, cô đành lơ lửng nhìn Nhất hết vò đầu bứt tóc rồi lại gầm như thú hoang ở ngoài sân.
Tầm hai ba tiếng sau Thế Huân bước ra. Thần sắc càng kém đi rõ rệt. Sắc mặt anh hơi tái đi. Anh không nói không rành cũng không gọi Nhất. Một đường bước thẳng xuống núi.
Hai người bọn họ dường như có xung đột. Suốt quãng đường về Lâm Thượng không ai trò chuyện với ai câu nào. Chi Lan cũng không còn tâm trạng vui vẻ, cô ngước mắt nhìn Thế Huân rồi lại nhìn Nhất. Chi Lan nghiêng nghiêng đầu. Chắc chắn là có chuyện gì đó động trời nên Nhất mới dám phát tiết thế này.
Đêm đó.
Vẫn như thường lệ, Chi Lan theo Thế Huân đến Lê Lăng. Anh ngồi ngay cạnh mộ phần cô, đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn tấm di ảnh đặt trên đầu mộ phần. Bờ môi khô nức khẽ thầm thì.
"Chúng ta làm lại từ đầu."
Chi Lan nhìn Thế Huân. Làm lại từ đầu ư? Ý của anh cô không hiểu. Dạo gần đây Thế Huân kì lạ lắm, anh thường xuyên lẩm bẩm mấy câu cô chẳng hiểu. Có phải vị trí đứng đầu nhà họ Lê quá nặng nề nên đầu óc anh không chịu nổi áp lực. Vì thế nó sắp rối loạn rồi đúng không?
Tội nghiệp quá!
Chẳng hiểu vì sao, nhìn anh tiều tụy khổ cực như thế. Trong lòng cô cũng dâng lên xót xa. Ba mẹ cô mất rồi. Thế gian này chỉ còn mỗi mình anh nhớ tới cô, duy chỉ mình anh.
Đồng hồ vàng điểm 12 giờ đêm.
Chi Lan sực nhớ ra điều gì đó, linh hôn cô bay lên không trung, sau đó lượn quanh người anh một vòng, miệng bắt đầu ngân nga hát.
Mừng ngày sinh nhật Thế Huân.
Mừng ngày Thế Huân sinh ra đời.
Chúc mừng sinh nhật Thế Huân.
Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của anh.
Thế Huân tròn 30 tuổi.
____________
Sáng.
Việc đầu tiên anh làm trong ngày đó là đặt một bó hồng trắng ngần tinh khiết lên mộ phần của cô. Thế Huân vươn tay lau di ảnh Chi Lan. Đôi mắt thợ săn sắc bén ngày thường dịu đi mấy phần, sâu trong đáy mắt là sự dịu dàng hiếm hoi. Giọng anh nhẹ nhàng: "Chi Lan, đây là lần cuối anh tặng hồng trắng cho em. Sau này không tặng nữa."
Dứt lời anh không chút lưu luyến rời đi, cánh cửa Lê Lăng đóng lại.
Lê Thế Huân sải bước ra ngoài. Hôm nay anh ăn mặc giản dị hơn bình thường, áo thun đen, quần tây. Nếu nhìn thoáng qua, người ngoài khó lòng biết được anh đã 30 tuổi. Bởi về ngoài của anh quá trẻ. Gương mặt tuyệt sắc mê hồn, vừa nhìn đã tình nguyện trao hết tim gan. Việc Chi Lan thích nhất từ khi trở thành một linh hồn đó chính là ngắm nhìn nhan sắc tuyệt đỉnh này. Ngắm mãi không chán là có thật.
Thế Huân hôm nay đổi gió không đi Bentley nữa. Anh chọn mô tô phân khối lớn vì muốn ra vùng ngoại ô lượn mấy vòng khuây khỏa. Lâu lắm rồi anh mới cho phép bản thân nghỉ một ngày.
Chi Lan lủi thủi ngồi sau xe, hồn thể cô cùng anh lao vun vút trong gió. Lắng nghe tiếng gió thét gào bên tai, gầm gừ như mắng anh phóng ga bạt mạng vô tình xé rách màn gió. Chi Lan thầm nghĩ nếu cô còn sống, với tốc độ này cô sẽ sợ chết khiếp. Nhưng cô chỉ là hồn ma, có ngã xuống đường cũng chẳng mảy may ảnh hưởng. Đôi bàn tay trong suốt choàng qua eo Thế Huân như tìm một điểm tựa nào đó. Cô tự tạo cho bản thân cảm giác chính mình vẫn còn sống. An ủi phần nào tủi hờn trong cô.
Cung đường khu ngoại ô rất vắng. Hầu như không có người qua lại. Dân chơi thường tập trung so kè tốc độ với nhau ở đây. Bởi cung đường này vừa dài vừa rộng, chỗ thẳng chỗ ngoằn ngoèo rất thích hợp cho một cuộc tranh tài cho những tay lái.
Thế Huân bo cua rất điêu luyện, không có cung đường nào có thể làm khó anh.
Đột nhiên tay lái bị bẻ ngoặt sang một hướng khác. Chiếc mô tô chao đảo với tốc độ hết số. Gió thét gào bên tai như nụ cười của thần chết. Cổ xe rung lắc dữ dội, bánh trước đảo qua lại khiến bánh sau cũng lệch nhịp theo. Tay cầm lái lẫn chiếc mô tô lắc lư kịch liệt. Chi Lan sợ mất mật, cô hét lên: "Thế Huân phanh lại đi!"
Dĩ nhiên tiếng hét của cô chẳng có tác dụng. Tệ hơn nữa là cô trông thấy Thế Huân không có ý định kiểm soát tay lái. Hành động buông lỏng của anh giống hệt như đang phó mặc tính mạng cho thần chết. Để mặc ông ta điều khiển tính mạng, giữ lại nhân gian hoặc là dìm xuống địa ngục.
Ầm!
Chiếc mô tô tông mạnh vào rào chắn tạo ra một tiếng động kinh thiên động địa. Cả người Thế Huân văng lên không trung, đáp đất cách xa mấy mươi mét. Hơi thở của anh vụt tắt ngay tức khắc.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chi Lan mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Không cho cô có cơ hội bay đến bên cạnh Thế Huân, một lực mạnh mẽ nào đó kéo hồn cô vụt đi. Lướt ngang không gian như sét đánh giữa lòng trời. Linh hồn cô tan biến ngay lập tức.
"Thế Huân!" Cô gào lên một tiếng rồi biến mất khỏi thế gian.
Lê Thế Huân mất ngày 11/11, hưởng dương 30 tuổi.
Chi Lan lửng lơ nhìn khung cảnh ngoài ô cửa mây trắng dập dìu giữa trời xanh. Một màu xanh thích mắt. Cô đắm chìm trong những suy nghĩ miên man về cuộc đời, quá khứ, hiện tại. Những kẻ ác giết chết cô đều bị báo ứng. Cao Lệ Chi chết từ tầng 70. Huỳnh Khang gãy hai tay có hồi phục cũng không thể cầm vật nặng được nữa. Thế lực nhà họ Huỳnh giảm xuống rõ rệt, bởi chẳng dám đối đầu với người nhà họ Lê. Thế Huân chính thức trở thành người nối nghiệp, bước lên ngôi đỉnh cao tại Lâm Thượng. Nhà họ Huỳnh càng bị khống chế nặng nề hơn.
Cô ngoảnh đầu nhìn người đàn ông gầy gò nơi ghế sau. Anh đang nhắm mắt dưỡng thần, đoạn đường từ Lâm Thượng lên núi Cửu Môn rất xa. Có lẽ anh cũng bắt đầu mệt.
Hôm nay rất khác mọi ngày, Thế Huân không ở Lâm Thượng. Nhất lái xe đưa anh một nơi rất xa, dường như cuộc hẹn này đã có từ trước. Chi Lan bay đến ngay bên cạnh, ngón tay trong suốt chạm nhẹ vào mí mắt anh.
"Ngủ ngoan." Bờ môi cô khẽ mấp máy.
Không lâu sau đó, chiếc Bentley quen thuộc cũng dừng bánh. Hai con người và một hồn ma bắt đầu đổi phương tiện. Để tiết kiệm thời gian lên núi Cửu Môn, ba người cùng nhau bước lên cáp treo. Chi Lan thích thú nhìn cảnh vật xung quanh, núi non trùng điệp, mây lượn lửng lờ. Mặc dù cô có thể bay nhưng chưa từng bay cao thế này.
"Cậu cả, cậu thật sự tin lời bà ta ư?" Nhất đánh bạo lên tiếng hỏi.
Chi Lan không biết 'bà ta' mà Nhất đề cập đến là ai. Vì thế cô cũng tò mò vểnh tai hóng chuyện. Thế Huân chậm rãi lên tiếng, giọng anh khản đặc: "Không tin thì đến đây để làm gì?"
"Nhưng mà..."
Nhất toan nói tiếp nhưng anh ta lại bị Thế Huân giơ tay ngăn lại, anh tỏ ý không muốn Nhất nói thêm.
Cáp treo lên đến hai phần ba núi Cửu Môn rồi đáp xuống điểm đến. Tuy nhiên đó không phải nơi mà anh muốn đi. Chỗ anh muốn tới là đỉnh núi cao nhất cũng vỉ thế hai người kia tiếp tục lên núi bằng lối mon đầy đá. Côn trùng và cây cỏ um tùm hai bên. Mùi đất trời ngai ngái, ẩm ướt vô cùng khó chịu, nhiệt độ trên đỉnh thấp hơn bên dưới nhiều.
Chi Lan vừa bay theo vừa ngẩn ngơ. Người đàn bà Nhất nói đến là ai thế? Người nào có thể khiến Thế Huân dời bước đến chỗ rừng thiêng nước độc này đây? Cô tò mò bay theo ngay sau lưng anh. Người đàn bà đặc biệt như vậy cô cũng muốn chiêm ngưỡng một phen.
Trên đỉnh núi có một căn nhà sụp xệ. Hàng rào quanh nhà làm bằng mấy cây gỗ mục lỏng lẻo đóng kèm kẽm gai. Khắp nơi dán rất nhiều giấy đỏ vàng. Bên trong tờ giấy là nhiều đường nguệch ngoạc kì dị. Căn nhà này tăm tối ẩm mốc vô cùng, nhìn thôi đã thấy rờn rợn.
Thế Huân không màng cũ kỹ bẩn thỉu, giày tây giẫm trên mặt đất âm ẩm dinh dính, đôi chân dài thẳng chân bước vào trong. Cô liếc mắt nhìn tên Nhất, mặt mũi cậu ta nhăn nhó khó hiểu vô cùng. Tuy nhiên cậu ta không dám cãi lời, anh đi tới đâu cậu ta theo ngay sau đó, chẳng dám phật lòng. Xem ra cô và Nhất cũng có điểm chung. Đó chính là không thể rời khỏi Thế Huân. Chi Lan cũng bay theo sau anh vào trong.
Cô cắm đầu cắm cổ bay xuyên qua tường. Kì lạ thay lần này cô không thể xuyên vào. Cả linh hồn nhỏ bé bị dội ngược ra ngoài sân khiến cô suýt ngã lăn xuống đất.
Chuyện gì thế này?
Tại sao cô không xuyên vào trong nhà được? Quái lạ! Chi Lan không tin vào mắt mình. Cô hùng hồn chạy như bay về phía cửa nhà, lao đầu vào đó với tốc độ khủng khiếp. Nhưng kết quả vẫn bị dội ngược trở ra, dường như cánh cửa này có sức mạnh vô hình nào đó ngầm cản bước cô. Mấy tờ giấy đỏ vàng phát ra nguồn sáng le lói, nó khiến cả người cô nóng ran khó chịu. Chi Lan cứ lao đến rồi bị hất người ra sau mấy lần. Cuối cùng cô chọn bỏ cuộc, chấp nhận đứng bên ngoài.
"Cút đi." Là giọng Thế Huân quát lên.
Đột nhiên cánh cửa nhà bật ra. Nhất bị ném thẳng ra ngoài. Anh ta lùi về sau mấy bước, cổ áo nhăn nhúm thấy rõ. Nhất không màng bộ dạng nhếch nhác của mình, anh ta phóng đến trước cửa gõ ầm ầm, điên cuồng gào lên: "Cậu cả! Cậu điên rồi!"
Chi Lan giật mình, cô không biết bên trong đó xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thái độ của Nhất, cô đoán được Thế Huân đã bắt đầu làm chuyện gì đó điên rồ rồi. Chi Lan không thể vào bên trong, cô đành lơ lửng nhìn Nhất hết vò đầu bứt tóc rồi lại gầm như thú hoang ở ngoài sân.
Tầm hai ba tiếng sau Thế Huân bước ra. Thần sắc càng kém đi rõ rệt. Sắc mặt anh hơi tái đi. Anh không nói không rành cũng không gọi Nhất. Một đường bước thẳng xuống núi.
Hai người bọn họ dường như có xung đột. Suốt quãng đường về Lâm Thượng không ai trò chuyện với ai câu nào. Chi Lan cũng không còn tâm trạng vui vẻ, cô ngước mắt nhìn Thế Huân rồi lại nhìn Nhất. Chi Lan nghiêng nghiêng đầu. Chắc chắn là có chuyện gì đó động trời nên Nhất mới dám phát tiết thế này.
Đêm đó.
Vẫn như thường lệ, Chi Lan theo Thế Huân đến Lê Lăng. Anh ngồi ngay cạnh mộ phần cô, đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn tấm di ảnh đặt trên đầu mộ phần. Bờ môi khô nức khẽ thầm thì.
"Chúng ta làm lại từ đầu."
Chi Lan nhìn Thế Huân. Làm lại từ đầu ư? Ý của anh cô không hiểu. Dạo gần đây Thế Huân kì lạ lắm, anh thường xuyên lẩm bẩm mấy câu cô chẳng hiểu. Có phải vị trí đứng đầu nhà họ Lê quá nặng nề nên đầu óc anh không chịu nổi áp lực. Vì thế nó sắp rối loạn rồi đúng không?
Tội nghiệp quá!
Chẳng hiểu vì sao, nhìn anh tiều tụy khổ cực như thế. Trong lòng cô cũng dâng lên xót xa. Ba mẹ cô mất rồi. Thế gian này chỉ còn mỗi mình anh nhớ tới cô, duy chỉ mình anh.
Đồng hồ vàng điểm 12 giờ đêm.
Chi Lan sực nhớ ra điều gì đó, linh hôn cô bay lên không trung, sau đó lượn quanh người anh một vòng, miệng bắt đầu ngân nga hát.
Mừng ngày sinh nhật Thế Huân.
Mừng ngày Thế Huân sinh ra đời.
Chúc mừng sinh nhật Thế Huân.
Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của anh.
Thế Huân tròn 30 tuổi.
____________
Sáng.
Việc đầu tiên anh làm trong ngày đó là đặt một bó hồng trắng ngần tinh khiết lên mộ phần của cô. Thế Huân vươn tay lau di ảnh Chi Lan. Đôi mắt thợ săn sắc bén ngày thường dịu đi mấy phần, sâu trong đáy mắt là sự dịu dàng hiếm hoi. Giọng anh nhẹ nhàng: "Chi Lan, đây là lần cuối anh tặng hồng trắng cho em. Sau này không tặng nữa."
Dứt lời anh không chút lưu luyến rời đi, cánh cửa Lê Lăng đóng lại.
Lê Thế Huân sải bước ra ngoài. Hôm nay anh ăn mặc giản dị hơn bình thường, áo thun đen, quần tây. Nếu nhìn thoáng qua, người ngoài khó lòng biết được anh đã 30 tuổi. Bởi về ngoài của anh quá trẻ. Gương mặt tuyệt sắc mê hồn, vừa nhìn đã tình nguyện trao hết tim gan. Việc Chi Lan thích nhất từ khi trở thành một linh hồn đó chính là ngắm nhìn nhan sắc tuyệt đỉnh này. Ngắm mãi không chán là có thật.
Thế Huân hôm nay đổi gió không đi Bentley nữa. Anh chọn mô tô phân khối lớn vì muốn ra vùng ngoại ô lượn mấy vòng khuây khỏa. Lâu lắm rồi anh mới cho phép bản thân nghỉ một ngày.
Chi Lan lủi thủi ngồi sau xe, hồn thể cô cùng anh lao vun vút trong gió. Lắng nghe tiếng gió thét gào bên tai, gầm gừ như mắng anh phóng ga bạt mạng vô tình xé rách màn gió. Chi Lan thầm nghĩ nếu cô còn sống, với tốc độ này cô sẽ sợ chết khiếp. Nhưng cô chỉ là hồn ma, có ngã xuống đường cũng chẳng mảy may ảnh hưởng. Đôi bàn tay trong suốt choàng qua eo Thế Huân như tìm một điểm tựa nào đó. Cô tự tạo cho bản thân cảm giác chính mình vẫn còn sống. An ủi phần nào tủi hờn trong cô.
Cung đường khu ngoại ô rất vắng. Hầu như không có người qua lại. Dân chơi thường tập trung so kè tốc độ với nhau ở đây. Bởi cung đường này vừa dài vừa rộng, chỗ thẳng chỗ ngoằn ngoèo rất thích hợp cho một cuộc tranh tài cho những tay lái.
Thế Huân bo cua rất điêu luyện, không có cung đường nào có thể làm khó anh.
Đột nhiên tay lái bị bẻ ngoặt sang một hướng khác. Chiếc mô tô chao đảo với tốc độ hết số. Gió thét gào bên tai như nụ cười của thần chết. Cổ xe rung lắc dữ dội, bánh trước đảo qua lại khiến bánh sau cũng lệch nhịp theo. Tay cầm lái lẫn chiếc mô tô lắc lư kịch liệt. Chi Lan sợ mất mật, cô hét lên: "Thế Huân phanh lại đi!"
Dĩ nhiên tiếng hét của cô chẳng có tác dụng. Tệ hơn nữa là cô trông thấy Thế Huân không có ý định kiểm soát tay lái. Hành động buông lỏng của anh giống hệt như đang phó mặc tính mạng cho thần chết. Để mặc ông ta điều khiển tính mạng, giữ lại nhân gian hoặc là dìm xuống địa ngục.
Ầm!
Chiếc mô tô tông mạnh vào rào chắn tạo ra một tiếng động kinh thiên động địa. Cả người Thế Huân văng lên không trung, đáp đất cách xa mấy mươi mét. Hơi thở của anh vụt tắt ngay tức khắc.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chi Lan mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Không cho cô có cơ hội bay đến bên cạnh Thế Huân, một lực mạnh mẽ nào đó kéo hồn cô vụt đi. Lướt ngang không gian như sét đánh giữa lòng trời. Linh hồn cô tan biến ngay lập tức.
"Thế Huân!" Cô gào lên một tiếng rồi biến mất khỏi thế gian.
Lê Thế Huân mất ngày 11/11, hưởng dương 30 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.