Chương 3: Trong Mắt Em Có Ánh Dương
Mộ Ái
22/12/2023
Lúc ông Lê Tuấn phát hiện ra Thế Huân nhập Chi Lan vào gia phả nhà họ Lê. Ông cũng không thể phản đối được nữa. Bởi nghi lễ cửu huyền thất tổ Thế Huân là làm xong. Xác của Chi Lan được chôn trong Lê Lăng, còn linh hồn của cô lại vô tình dính chặt vào người Lê Thế Huân. Anh đi đâu cô sẽ theo đó, cho dù cô không muốn đi chăng nữa, cô vẫn phải theo anh. Đó là một sự cưỡng ép vô hình.
Chi Lan nhớ lại, lúc cô chết mắt vẫn mở to nhìn về phía lầu 7. Chính tay Thế Huân vuốt mắt cho cô an nghỉ đàng hoàng, có lẽ hành động đó là một món nợ ân tình giữa cô và anh. Vì thế Chi Lan vô tình bị anh ràng buộc.
Hôm nay là ngày thứ bảy Chi Lan theo Thế Huân. Một ngày của anh vô cùng bận rộn, cô chẳng thể nào đếm hết được số người anh phải gặp gỡ giao lưu. Cũng đúng thôi, tương lai Thế Huân sẽ thay ông Lê Tuấn gánh vác cả gia nghiệp. Anh vừa từ Mỹ trở về, đương nhiên còn lạ mặt với nhiều người.
Thế Huân vừa đủ 18 tuổi đã được đưa sang Mỹ. Vì thế Anh mất tích gần chín năm trời, cô còn nhớ rất rõ, chỉ có hai ngày mà cô nghe được giọng anh trong suốt ngần ấy năm lặn mất tăm. Lần đầu tiên là hôn lễ của cô với Huỳnh Khang. Lần thứ hai là lúc cô chết.
Chi Lan lượn một vòng xung quanh anh, cô tự hỏi tại sao anh lại biệt tăm như thế?
"Thế Huân, tại sao anh lại biến mất thế?" Cô ghé vào tai anh thì thầm. Đương nhiên anh chẳng nghe được, bởi vì hai người cách nhau bởi tần số âm dương.
Cô biết rõ điều này, chẳng qua chỉ là hỏi anh cho đỡ buồn chán thôi. Nếu người sống có thể nghe được linh hồn, chắc chắn cuộc sống này sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Hôm nay Thế Huân không vui, đôi mày kiếm cau cau lại. Anh ngả người trên Bentley đang lăn bánh, tốc độ không còn bạt mạng như lần trước. Lần này tài xế là Nhất, anh ta vừa lái xe vừa thông báo tin tức mới nhận được thông qua airpods bên tai.
"Cậu chủ, phía bên Nhị tìm được thông tin về Huỳnh Khang. Nguồn tin cho hay, cái chết của tiểu thư Chi Lan..."
Đôi mắt thợ săn của Thế Huân sắc lại bắt đầu chuyển sang chế độ săn mồi. Anh nhìn Nhất chằm chằm, dáng vẻ mất kiên nhẫn hiện rõ.
Thông qua kính chiếu hậu, Nhất nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của anh, anh ta nuốt nước bọt vội vàng sửa lời nói.
"Cái chết của cô chủ có liên quan đến nữ minh tinh Cao Lệ Chi. Camera phủ sóng quanh nhà họ Huỳnh cho thấy trước khi cô chủ bị ném xuống lầu, Lệ Chi có xuất hiện tại nhà của Huỳnh Khang."
"Bây giờ hai người bọn họ đang cuống cuồng tìm xác cô chủ."
Lê Thế Huân xoay chiếc đồng hồ vàng nơi cổ tay, anh chầm chậm nói: "Giữa tháng sau nhà họ Lê có tiệc mừng tôi trở về Lâm Thượng, phát thư mời cho Lệ Chi đi."
"Rõ."
Chi Lan mở to mắt nhìn Thế Huân, tiệc của nhà họ Lê không phải ai muốn đến là có thể đến và cũng chưa từng có lệ mời minh tinh đến dự tiệc. Anh đặt cách mời cô ta đến làm gì?
Một mớ suy nghĩ hỗn độn vây quanh tâm trí Chi Lan suốt hai tuần liền. Thế Huân vẫn thế, sáng ra ngoài xử lý công việc. Sau giờ cơm tối, anh sẽ có mặt tại Lê Lăng. Thế Huân thường ngồi bên cạnh bia mộ của cô, anh chẳng nói gì cả cứ thế lặng im. Thi thoảng ngón tay thon dài kia vuốt ve tấm di ảnh trên đầu ngôi mộ.
Những lúc thế này Chi Lan thường ngồi ngay bên cạnh anh. Ngắm nhìn Thế Huân miên man suy nghĩ, cô rất muốn biết anh đang nghĩ cái gì. Thế Huân bây giờ không như Thế Huân thuở nhỏ nữa. Lạnh lùng và khó đoán hơn nhiều.
Thật ra suy nghĩ của Thế Huân chỉ quanh quẩn bởi những kỷ niệm nơi quá khứ. Thời gian anh sống ở nhà họ Đặng năm năm, lần đầu tiên anh để ý tới cô con gái mù của Đặng Công Thành là lúc cô 9 tuổi. Anh 16 tuổi.
Chi Lan là một đứa trẻ năng động, người nhà họ Đặng ai nấy đều bận rộn. Thành ra có là tiểu thư giàu có độc nhất vô nhị đến mấy cũng phải chịu cảnh cô đơn trong sang giàu. Chi Lan chỉ lủi thủi chơi một mình, mò mẫm sau vườn. Lúc đó Thế Huân cũng có ở đó, anh hay ngồi trên ghế đá nhớ lại ký ức về cha mẹ. Sự ra đi đột ngột của hai người là một cú sốc cực lớn đối với anh.
Thời điểm đó Thế Huân cảm thấy rất tuyệt vọng, anh bắt đầu cảm thấy chán ghét sự sống đến cùng cực. Anh liếc mắt nhìn đứa trẻ tự chơi một mình. Cảm giác vừa khổ vừa cô đơn, anh bất giác lên tiếng: "Hai mắt mù như thế không thấy cuộc sống quá khổ ư?"
Đó là lần đầu tiên Thế Huân lên tiếng với Chi Lan.
Cô bé đứng phắt dậy hai tay quờ quạng đi tìm chủ nhân của giọng nói. Chi Lan sống dựa vào các giác quan khác bù đắp cho thị lực vì thế thính giác và khướu giác rất nhạy. Khả năng xác định phương hướng cũng rất tốt, rất nhanh sau đó Chi Lan đã tìm được vị trí của Thế Huân. Cô bám vào vạt áo anh, quả quyết nói: "Chi Lan không khổ."
Thế Huân nhếch mép cười.
"Trước mắt toàn là màu đen tăm tối mà không khổ?"
Cô bé lắc đầu.
"Trong mắt em có ánh sáng mà."
Thế Huân cau mày nhìn cô, anh tỏ vẻ khó hiểu.
Trong thấy anh trai trước mắt không đáp lời nữa, cô bé lại nói thêm: "Anh nhìn đi, trong đáy mắt em có một ánh dương."
Anh không tin, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô bé. Quả nhiên sâu trong đáy mắt có ánh dương. Đôi mắt đục ngầu vô hồn lại phản chiếu ánh nắng từ mặt trời rọi xuống. Chi Lan không nhìn thấy nhưng rõ ràng mắt cô vẫn có ánh sáng trong đó.
"Ánh dương vẫn có trong mắt em, em chỉ mù bên ngoài thôi. Tâm hồn em thì không, cuộc sống của em khác mọi người. Mẹ nói em mù sẽ tránh được những thứ không nên thấy và thế giới của em vẫn rất đẹp theo cách nhìn tưởng tượng. Vì thế em không mù."
Thế Huân ngỡ ngàng, đây là cách một cô bé mù nhìn về cuộc sống ư? Dù khiếm khuyết thua kém người khác ngay từ vạch xuất phát nhưng Chi Lan chưa một lần oán trách chính mình. Ở đâu đó trong cô bé vẫn tin trong mắt mình có ánh dương. Giây phút đó, Thế Huân ngỡ ngàng nhìn cô rất lâu.
Năm anh 16 tuổi, anh từ bỏ việc nghĩ đến cái chết.
Thoát khỏi hoài niệm nơi quá khứ, Lê Thế Huân đứng dậy bước ra khỏi khu Lê Lăng.
_________
Tiệc đón cậu cả nhà họ Lê bắt đầu.
Hàng siêu xe đỗ trước dinh thự nhà họ Lê kéo dài cả con phố. Ông Lê Tuấn là một người truyền thống vì thế tiệc tùng đông vui chỉ tổ chức tại dinh thự. Ông thích cảnh khách mời ra vào tấp nập. Bởi sâu xa trong đó, mời khách đến nhà chiêm ngưỡng gia thế nhà họ Lê cũng là một cách ngầm phô trương thế lực, thể hiện quyền lực của ông.
Đêm nay bắt buộc năm gia tộc dưới trướng phải có mặt. Bởi ăn mừng Lê Thế Huân trở về đồng nghĩa với việc anh đã hoàn thành nhiệm vụ được giao tại Mỹ. Tương lai không xa anh sẽ kế thừa gia nghiệp. Hiện tại lấy lòng Thế Huân là mối ưu tiên hàng đầu tại Lâm Thượng.
Năm gia tộc có mặt không thể thiếu gia tộc đang nắm quyền mạnh nhất ở Tây Đô - người nhà họ Huỳnh. Đây cũng là mục đích của Thế Huân, anh ngồi trên ghế vắt chéo chân như một ông hoàng. Từng người, từng người trong năm gia tộc lớn ở Lâm Thượng phải chủ động đến bắt tay thăm hỏi anh. Đó là quyền lực đặc biệt của cậu cả.
Đột nhiên Lê Thế Huân lẩm bẩm rất khẽ, tựa như anh đang hỏi không trung.
"Huỳnh Khang dùng tay nào ném em xuống?"
Linh hồn Chi Lan giật thót mình, anh thấy cô sao? Nghĩ nghĩ một lúc, cô cảm thấy không đúng. Có lẽ Thế Huân đang tự hỏi chính bản thân mình, làm sao anh có thể thấy cô được?
Chi Lan lượn quanh anh một vòng, sau đó khẽ nói nhỏ bên tai anh: "Cả hai tay."
Đến lượt gia tộc nắm giữ Tây Đô. Anh không ngồi ở thế bị động nữa mà chủ động đứng dậy tiến đến trước mặt Huỳnh Khang. Hắn là người kế thừa gia nghiệp nhà họ Huỳnh. Tiệc lớn như vậy đương nhiên hắn phải đến. Sự phân chia vai vế khắc nghiệt khiến Huỳnh Khang phải cúi đầu chào hỏi khi gặp Thế Huân.
Anh nâng một ly vang trắng nhấp một ngụm nhỏ. Đôi mắt thợ săn lia đến phía Huỳnh Khang khiến hắn cảm thấy bất an, cảm giác áp bức vây quanh bản thân. Thế Huân lãnh đạm hỏi: "Chi Lan đâu? Tại sao không đưa Chi Lan đến đây?"
Sắc mặt Huỳnh Khang thoáng biến đổi, sau đó hắn nở một nụ cười lấy lòng.
"Cô ấy bệnh nặng mấy tháng nay, sức khỏe không cho phép vì thế Chi Lan đang ở nhà tịnh dưỡng. Đã làm cậu cả không vui rồi."
Huỳnh Khang không dám nói rằng Chi Lan đã chết. Bởi vì xác của Chi Lan đã biến mất. Hắn cảm thấy chuyện này rất bất thường vì thế hắn tạm thời giấu đi cái chết của cô.
Linh hồn Chi Lan nghe thấy câu này, cô phát điên lên. Mắng rủa Huỳnh Khang không thương tiếc. Ác quỷ đội lốt người, nói dối không chớp mắt. Nếu linh hồn cô có thể tác động đến người sống, cô sẽ đánh nát cái mặt tên khốn kiếp đó.
Lê Thế Huân nhếch môi, nụ cười của anh dị dạng vô cùng. Ánh mắt sắc lạnh dày đặc thâm ý bên trong, điều đó càng khiến Huỳnh Khang cảm thấy bất an. Đột nhiên, Thế Huân chìa tay trước mặt hắn. Anh chủ động bắt tay với Huỳnh Khang.
Cổ tay Thế Huân có một chiếc đồng hồ vàng sáng lấp lánh. Hai mắt Huỳnh Khang mở to. Đây là báu vật tượng trưng cho quyền lực nắm giữ Lâm Thượng. Thông thường người nắm quyền lực cao nhất sẽ vinh dự đeo chiếc đồng hồ này. Ông Lê Tuấn đã trao nó lại cho Thế Huân từ bao giờ?
Sự ngỡ ngàng chậm trễ của Huỳnh Khang làm cho bàn tay đang chìa ra của Thế Huân mất kiên nhẫn. Anh nhướn mày nhìn hắn. Huỳnh Khang giật mình vội vàng nắm lấy tay Thế Huân. Dục vọng thèm khát quyền lực khi trông thấy đồng hồ vàng dâng lên khiến Huỳnh Khang không kìm được tham vọng quyền lực. Không biết bao nhiêu lần hắn ta mơ mộng một ngày có thể đeo nó lên tay, vươn lên đứng đầu Lâm Thượng. Đồng hồ vàng kia như có ma lực, ngón tay của hắn cố ý chạm vào muốn thử cảm giác một lần chạm vào quyền lực đỉnh cao.
Mắt anh lập tức tối sầm.
Rắc.
Á!
Tay phải của Huỳnh Khang bị bẻ gãy ngay lập tức.
Chi Lan nhớ lại, lúc cô chết mắt vẫn mở to nhìn về phía lầu 7. Chính tay Thế Huân vuốt mắt cho cô an nghỉ đàng hoàng, có lẽ hành động đó là một món nợ ân tình giữa cô và anh. Vì thế Chi Lan vô tình bị anh ràng buộc.
Hôm nay là ngày thứ bảy Chi Lan theo Thế Huân. Một ngày của anh vô cùng bận rộn, cô chẳng thể nào đếm hết được số người anh phải gặp gỡ giao lưu. Cũng đúng thôi, tương lai Thế Huân sẽ thay ông Lê Tuấn gánh vác cả gia nghiệp. Anh vừa từ Mỹ trở về, đương nhiên còn lạ mặt với nhiều người.
Thế Huân vừa đủ 18 tuổi đã được đưa sang Mỹ. Vì thế Anh mất tích gần chín năm trời, cô còn nhớ rất rõ, chỉ có hai ngày mà cô nghe được giọng anh trong suốt ngần ấy năm lặn mất tăm. Lần đầu tiên là hôn lễ của cô với Huỳnh Khang. Lần thứ hai là lúc cô chết.
Chi Lan lượn một vòng xung quanh anh, cô tự hỏi tại sao anh lại biệt tăm như thế?
"Thế Huân, tại sao anh lại biến mất thế?" Cô ghé vào tai anh thì thầm. Đương nhiên anh chẳng nghe được, bởi vì hai người cách nhau bởi tần số âm dương.
Cô biết rõ điều này, chẳng qua chỉ là hỏi anh cho đỡ buồn chán thôi. Nếu người sống có thể nghe được linh hồn, chắc chắn cuộc sống này sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Hôm nay Thế Huân không vui, đôi mày kiếm cau cau lại. Anh ngả người trên Bentley đang lăn bánh, tốc độ không còn bạt mạng như lần trước. Lần này tài xế là Nhất, anh ta vừa lái xe vừa thông báo tin tức mới nhận được thông qua airpods bên tai.
"Cậu chủ, phía bên Nhị tìm được thông tin về Huỳnh Khang. Nguồn tin cho hay, cái chết của tiểu thư Chi Lan..."
Đôi mắt thợ săn của Thế Huân sắc lại bắt đầu chuyển sang chế độ săn mồi. Anh nhìn Nhất chằm chằm, dáng vẻ mất kiên nhẫn hiện rõ.
Thông qua kính chiếu hậu, Nhất nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của anh, anh ta nuốt nước bọt vội vàng sửa lời nói.
"Cái chết của cô chủ có liên quan đến nữ minh tinh Cao Lệ Chi. Camera phủ sóng quanh nhà họ Huỳnh cho thấy trước khi cô chủ bị ném xuống lầu, Lệ Chi có xuất hiện tại nhà của Huỳnh Khang."
"Bây giờ hai người bọn họ đang cuống cuồng tìm xác cô chủ."
Lê Thế Huân xoay chiếc đồng hồ vàng nơi cổ tay, anh chầm chậm nói: "Giữa tháng sau nhà họ Lê có tiệc mừng tôi trở về Lâm Thượng, phát thư mời cho Lệ Chi đi."
"Rõ."
Chi Lan mở to mắt nhìn Thế Huân, tiệc của nhà họ Lê không phải ai muốn đến là có thể đến và cũng chưa từng có lệ mời minh tinh đến dự tiệc. Anh đặt cách mời cô ta đến làm gì?
Một mớ suy nghĩ hỗn độn vây quanh tâm trí Chi Lan suốt hai tuần liền. Thế Huân vẫn thế, sáng ra ngoài xử lý công việc. Sau giờ cơm tối, anh sẽ có mặt tại Lê Lăng. Thế Huân thường ngồi bên cạnh bia mộ của cô, anh chẳng nói gì cả cứ thế lặng im. Thi thoảng ngón tay thon dài kia vuốt ve tấm di ảnh trên đầu ngôi mộ.
Những lúc thế này Chi Lan thường ngồi ngay bên cạnh anh. Ngắm nhìn Thế Huân miên man suy nghĩ, cô rất muốn biết anh đang nghĩ cái gì. Thế Huân bây giờ không như Thế Huân thuở nhỏ nữa. Lạnh lùng và khó đoán hơn nhiều.
Thật ra suy nghĩ của Thế Huân chỉ quanh quẩn bởi những kỷ niệm nơi quá khứ. Thời gian anh sống ở nhà họ Đặng năm năm, lần đầu tiên anh để ý tới cô con gái mù của Đặng Công Thành là lúc cô 9 tuổi. Anh 16 tuổi.
Chi Lan là một đứa trẻ năng động, người nhà họ Đặng ai nấy đều bận rộn. Thành ra có là tiểu thư giàu có độc nhất vô nhị đến mấy cũng phải chịu cảnh cô đơn trong sang giàu. Chi Lan chỉ lủi thủi chơi một mình, mò mẫm sau vườn. Lúc đó Thế Huân cũng có ở đó, anh hay ngồi trên ghế đá nhớ lại ký ức về cha mẹ. Sự ra đi đột ngột của hai người là một cú sốc cực lớn đối với anh.
Thời điểm đó Thế Huân cảm thấy rất tuyệt vọng, anh bắt đầu cảm thấy chán ghét sự sống đến cùng cực. Anh liếc mắt nhìn đứa trẻ tự chơi một mình. Cảm giác vừa khổ vừa cô đơn, anh bất giác lên tiếng: "Hai mắt mù như thế không thấy cuộc sống quá khổ ư?"
Đó là lần đầu tiên Thế Huân lên tiếng với Chi Lan.
Cô bé đứng phắt dậy hai tay quờ quạng đi tìm chủ nhân của giọng nói. Chi Lan sống dựa vào các giác quan khác bù đắp cho thị lực vì thế thính giác và khướu giác rất nhạy. Khả năng xác định phương hướng cũng rất tốt, rất nhanh sau đó Chi Lan đã tìm được vị trí của Thế Huân. Cô bám vào vạt áo anh, quả quyết nói: "Chi Lan không khổ."
Thế Huân nhếch mép cười.
"Trước mắt toàn là màu đen tăm tối mà không khổ?"
Cô bé lắc đầu.
"Trong mắt em có ánh sáng mà."
Thế Huân cau mày nhìn cô, anh tỏ vẻ khó hiểu.
Trong thấy anh trai trước mắt không đáp lời nữa, cô bé lại nói thêm: "Anh nhìn đi, trong đáy mắt em có một ánh dương."
Anh không tin, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô bé. Quả nhiên sâu trong đáy mắt có ánh dương. Đôi mắt đục ngầu vô hồn lại phản chiếu ánh nắng từ mặt trời rọi xuống. Chi Lan không nhìn thấy nhưng rõ ràng mắt cô vẫn có ánh sáng trong đó.
"Ánh dương vẫn có trong mắt em, em chỉ mù bên ngoài thôi. Tâm hồn em thì không, cuộc sống của em khác mọi người. Mẹ nói em mù sẽ tránh được những thứ không nên thấy và thế giới của em vẫn rất đẹp theo cách nhìn tưởng tượng. Vì thế em không mù."
Thế Huân ngỡ ngàng, đây là cách một cô bé mù nhìn về cuộc sống ư? Dù khiếm khuyết thua kém người khác ngay từ vạch xuất phát nhưng Chi Lan chưa một lần oán trách chính mình. Ở đâu đó trong cô bé vẫn tin trong mắt mình có ánh dương. Giây phút đó, Thế Huân ngỡ ngàng nhìn cô rất lâu.
Năm anh 16 tuổi, anh từ bỏ việc nghĩ đến cái chết.
Thoát khỏi hoài niệm nơi quá khứ, Lê Thế Huân đứng dậy bước ra khỏi khu Lê Lăng.
_________
Tiệc đón cậu cả nhà họ Lê bắt đầu.
Hàng siêu xe đỗ trước dinh thự nhà họ Lê kéo dài cả con phố. Ông Lê Tuấn là một người truyền thống vì thế tiệc tùng đông vui chỉ tổ chức tại dinh thự. Ông thích cảnh khách mời ra vào tấp nập. Bởi sâu xa trong đó, mời khách đến nhà chiêm ngưỡng gia thế nhà họ Lê cũng là một cách ngầm phô trương thế lực, thể hiện quyền lực của ông.
Đêm nay bắt buộc năm gia tộc dưới trướng phải có mặt. Bởi ăn mừng Lê Thế Huân trở về đồng nghĩa với việc anh đã hoàn thành nhiệm vụ được giao tại Mỹ. Tương lai không xa anh sẽ kế thừa gia nghiệp. Hiện tại lấy lòng Thế Huân là mối ưu tiên hàng đầu tại Lâm Thượng.
Năm gia tộc có mặt không thể thiếu gia tộc đang nắm quyền mạnh nhất ở Tây Đô - người nhà họ Huỳnh. Đây cũng là mục đích của Thế Huân, anh ngồi trên ghế vắt chéo chân như một ông hoàng. Từng người, từng người trong năm gia tộc lớn ở Lâm Thượng phải chủ động đến bắt tay thăm hỏi anh. Đó là quyền lực đặc biệt của cậu cả.
Đột nhiên Lê Thế Huân lẩm bẩm rất khẽ, tựa như anh đang hỏi không trung.
"Huỳnh Khang dùng tay nào ném em xuống?"
Linh hồn Chi Lan giật thót mình, anh thấy cô sao? Nghĩ nghĩ một lúc, cô cảm thấy không đúng. Có lẽ Thế Huân đang tự hỏi chính bản thân mình, làm sao anh có thể thấy cô được?
Chi Lan lượn quanh anh một vòng, sau đó khẽ nói nhỏ bên tai anh: "Cả hai tay."
Đến lượt gia tộc nắm giữ Tây Đô. Anh không ngồi ở thế bị động nữa mà chủ động đứng dậy tiến đến trước mặt Huỳnh Khang. Hắn là người kế thừa gia nghiệp nhà họ Huỳnh. Tiệc lớn như vậy đương nhiên hắn phải đến. Sự phân chia vai vế khắc nghiệt khiến Huỳnh Khang phải cúi đầu chào hỏi khi gặp Thế Huân.
Anh nâng một ly vang trắng nhấp một ngụm nhỏ. Đôi mắt thợ săn lia đến phía Huỳnh Khang khiến hắn cảm thấy bất an, cảm giác áp bức vây quanh bản thân. Thế Huân lãnh đạm hỏi: "Chi Lan đâu? Tại sao không đưa Chi Lan đến đây?"
Sắc mặt Huỳnh Khang thoáng biến đổi, sau đó hắn nở một nụ cười lấy lòng.
"Cô ấy bệnh nặng mấy tháng nay, sức khỏe không cho phép vì thế Chi Lan đang ở nhà tịnh dưỡng. Đã làm cậu cả không vui rồi."
Huỳnh Khang không dám nói rằng Chi Lan đã chết. Bởi vì xác của Chi Lan đã biến mất. Hắn cảm thấy chuyện này rất bất thường vì thế hắn tạm thời giấu đi cái chết của cô.
Linh hồn Chi Lan nghe thấy câu này, cô phát điên lên. Mắng rủa Huỳnh Khang không thương tiếc. Ác quỷ đội lốt người, nói dối không chớp mắt. Nếu linh hồn cô có thể tác động đến người sống, cô sẽ đánh nát cái mặt tên khốn kiếp đó.
Lê Thế Huân nhếch môi, nụ cười của anh dị dạng vô cùng. Ánh mắt sắc lạnh dày đặc thâm ý bên trong, điều đó càng khiến Huỳnh Khang cảm thấy bất an. Đột nhiên, Thế Huân chìa tay trước mặt hắn. Anh chủ động bắt tay với Huỳnh Khang.
Cổ tay Thế Huân có một chiếc đồng hồ vàng sáng lấp lánh. Hai mắt Huỳnh Khang mở to. Đây là báu vật tượng trưng cho quyền lực nắm giữ Lâm Thượng. Thông thường người nắm quyền lực cao nhất sẽ vinh dự đeo chiếc đồng hồ này. Ông Lê Tuấn đã trao nó lại cho Thế Huân từ bao giờ?
Sự ngỡ ngàng chậm trễ của Huỳnh Khang làm cho bàn tay đang chìa ra của Thế Huân mất kiên nhẫn. Anh nhướn mày nhìn hắn. Huỳnh Khang giật mình vội vàng nắm lấy tay Thế Huân. Dục vọng thèm khát quyền lực khi trông thấy đồng hồ vàng dâng lên khiến Huỳnh Khang không kìm được tham vọng quyền lực. Không biết bao nhiêu lần hắn ta mơ mộng một ngày có thể đeo nó lên tay, vươn lên đứng đầu Lâm Thượng. Đồng hồ vàng kia như có ma lực, ngón tay của hắn cố ý chạm vào muốn thử cảm giác một lần chạm vào quyền lực đỉnh cao.
Mắt anh lập tức tối sầm.
Rắc.
Á!
Tay phải của Huỳnh Khang bị bẻ gãy ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.