Chương 11: Hoa hướng dương trong nắng
Malice1704
02/05/2023
Tôi ôm một bó hoa hướng dương lớn đứng ở cổng trường. Quay lại thấy phụ huynh đứng ngồi không yên cứ vài phút lại đứng lên nhìn vào trong trường một lần. Tiếng ve kêu vẫn cứ vang vọng bên tai cùng cái nóng giữa tháng 7 chẳng hề thuyên giảm dù đã xế chiều khiến tôi lần đầu cảm nhận được cái ngột ngạt của kỳ thi. Hai năm trước tôi nhớ mình làm bài khá bình tĩnh, người lo lắng chỉ có gia đình và đứa nhỏ kia, bản thân thì giống như đi dạo một vòng.
Có một bác phụ huynh mặc áo chống nắng bịt kín mít bắt chuyện, có lẽ để vơi bớt nỗi lo chờ đợi đứa con của mình. Tôi có thể ngửi thấy mùi mồ hôi từ bác ấy, có lẽ đã đứng đây chờ đợi suốt mấy tiếng con ở trong phòng thi.
"Cháu đứng đợi em sao, nhìn cháu bình tĩnh thật đấy, bác đang lo sốt hết cả ruột lên đây."
"Em cháu nói không cần lo, cháu tin em ấy."
"Lại còn cất công mua hoa nữa. Bác cũng muốn mua cho đứa nhỏ một bó nhưng lo quá chẳng còn lòng dạ đâu mà đi chọn."
"Các em ấy đều đã cố gắng, chúng ta chỉ có thể tin tưởng mà thôi, dù sao phòng thi cũng đã vào rồi không thể thay đổi được gì nữa."
"Cháu nói phải, cháu nói phải..." Bác ấy gật gật đầu không bác bỏ, nhận lấy chai nước tôi đưa tới.
"Nếu bác muốn mua cho con một bó hoa thì cháu có thể giúp, gần đây có một tiệm hoa là cửa hàng quen của cháu."
"Nếu được vậy thì tốt quá, đành nhờ cháu."
Tôi không có nhiều kiên nhẫn để đứng ở đây nên chọn cách đi đâu đó, dù sao vẫn còn hơn nửa tiếng bài thi mới kết thúc, tôi vẫn còn thời gian.
Tôi chọn đặt một bó baby vì lúc xem ảnh bác gái đưa cho phòng cô bé này được trang trí bằng kha khá thứ có gắn hoa baby, có vẻ đây là loài hoa em gái đó thích. Chị chủ tiệm thì đúng thật là người quen, tại sao à, vì năm đó chị ấy sinh con sớm hơn dự tính đến cả tuần nên không kịp chuẩn bị, đúng lúc tôi và bạn thân đi ngang qua nên giúp chị gọi cho chồng và giúp thu dọn đồ đạc mang đến bệnh viện, sau đó còn trông cửa tiệm đến khi mẹ chồng chị đến nữa. Chúng tôi cũng coi như có duyên với em bé nên từ đó rất hay đến chơi, bây giờ đứa nhỏ cũng được ba tuổi, nhìn thấy tôi là sà vào lòng, là một cô bé dễ thương.
"Vừa mua rồi mà giờ lại mua thêm một bó nữa cho ai à?"
"Là một bác nhờ em mua cho cô con gái đang ở trong phòng thi."
"Chị cũng phục em luôn, người nhà thí sinh ai ai cũng nhấp nhổm không yên, chỉ có em là bình thản lại còn đi mua hoa giúp người ta nữa."
"Biết sao được chị, bạn trai em nắm chắc rồi mà."
"Rồi rồi, để tôi đi gói hoa cho cô, mắc công ngồi đây nghe khoe khoang về bạn trai, chị có chồng rồi mà vẫn ghen tỵ đấy."
Tôi nghe chị trêu thì phì cười, ngồi đùa giỡn với nhóc tì bụ bẫm cứ đeo bám bên tay mình nãy giờ.
"Lớn lên trong hương hoa ngào ngạt thế này sẽ xinh đẹp lắm đây." Tôi véo má con bé một cái nhìn nụ cười tít mắt kia mà bình tâm hẳn.
"Con bé nghịch lắm, mấy lần lấy hoa của chị ra cắt trụi hết, chị nhìn mà điên hết cả tiết. Không biết sau này nó còn dạy dỗ em nó thành cái gì nữa."
"Em? Chị lại có rồi?" Tôi ngơ ngác nhìn chị đang ngồi tỉa hoa với gương mặt không giấu nổi hạnh phúc.
"Ừ có rồi, hơn hai tháng."
"Em đoán lần này gần ngày dự sinh có khi chồng chị không dám ra ngoài nữa luôn cũng nên. Lần trước lúc gọi cho anh ấy nghe hoảng hơn cả em là người trực tiếp ở đây. Em nhớ lúc đấy chị kể ảnh còn ngồi sụp xuống ở phòng chờ cơ mà."
"Ba mấy đứa nhỏ dễ mất bình tĩnh lắm..."
"Đừng gián tiếp khoe chồng với em, đừng làm em muốn lập gia đình nữa." Tôi giơ tay ý ngăn cản câu tiếp theo chị định nói rồi cả hai cùng bật cười.
Mắt thấy hoa sắp xong, tôi đứng dậy rút ví trả tiền. Nhưng vừa đứng lên nghe tiếng chuông xa xa tay đang mò trong túi xách cũng chợt ngưng lại.
"Chị à..."
"... hình như sau tiếng chuông này bé con nhà em cũng chính thức trưởng thành rồi. Nói với em đây không phải mơ được không?" Tôi ngước đôi mắt đã rơi lệ từ bao giờ của mình lên nhìn chị. Tôi không biết sao mình khóc, từ đầu tới cuối tôi luôn giữ được thái độ thiên hạ loạn lòng không loạn, cho dù trời có sập xuống trước mặt thì cũng bình thản, thế nhưng tiếng chuông đó như xé rách một mảng trong tim, khiến một vài thứ không rõ tên vỡ tung.
Chị chủ có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng cười hiền, trao lại bó baby vào tay tôi.
"Không phải mơ, hai năm qua em đã cố gắng rồi, đến gặp em ấy đi."
Rảo bước về phía cổng trường học, tôi nhớ năm ấy khi đồng ý bên nhau bản thân đã thầm hứa cho dù ra sao, tôi nhất định sẽ giữ gìn mối quan hệ này cho đến khi Thường Thịnh tốt nghiệp, rồi sau đó cho dù em ấy muốn buông tay cũng không oán trách, dù sao tôi cũng nhàm chán như vậy. Tôi chỉ là muốn dốc hết sức mình một lần, mang lại ấm áp cho ai đó, thứ mà tôi không nhận được trong thanh xuân của chính mình. Bù đắp cho ai đó, coi như bù đắp cho Kỳ Anh của tuổi 17,18, biết yêu chính mình, cũng biết yêu người khác.
Tôi gặp lại bác gái vừa rồi, còn có cả người con nữa, tôi tặng bó hoa cho hai mẹ con họ coi như chúc mừng tốt nghiệp, dù sao được nhìn nụ cười thanh thản trên môi cô bé với tôi là đủ.
"Chúc mừng em tốt nghiệp, em đã vất vả rồi."
Sau khi tạm biệt hai người, tôi chỉ vừa mới quay đầu lại thì cả cơ thể đã bị bao lấy trong một vòng tay vững chãi. Mùi xà phòng thoang thoảng bao lấy xung quanh khiến mũi tôi có chút ngứa. Giờ phút này càng khiến tôi nhận thức rõ hơn đứa nhỏ mình hằng ngày trêu chọc lớn thật rồi, âm giọng nhẹ nhàng vang lên bên tai, vẫn là của cùng một người nói nhưng tôi chắc chắn bản thân chưa nghe loại âm thanh nào mê người như thế, liệu có phải đứng quá lâu nên say nắng?
"Kỳ Anh, từ giờ em chính là bé con của anh rồi."
...
Chúng tôi cùng rảo bước trên con đường hoa gần trường, đây là lần đầu tiên tôi cầm balo cho Thường Thịnh, cũng là lần duy nhất em ấy đồng ý để tôi cầm, mở ra thì thấy tờ đề thi đã bị vò nát ném đại vào một ngăn, là đề toán. Nhân lúc Thường Thịnh đang nói chuyện với người bán kem tôi có vuốt ra nhìn nhanh, còn chưa kịp định thần thì bên môi đã có một thìa kem đưa tới, theo phản xạ nên há miệng. Vị xoài.
"Không cần nhìn nữa, không có câu sai."
Tôi ngơ ngác ngước lên thì thấy vẻ mặt đong đầy ý cười bên miệng còn đang ngậm thìa kem của Thường Thịnh. Gương mặt này rõ ràng tôi đã nhìn đến mức không có cách nào quên, nhưng sao lại có đôi phần không chân thực lắm.
"Em vừa nói trống không với chị à?" Rõ ràng trọng điểm có phần không đúng nhưng có vẻ lại có sức nặng hơn việc đề toán làm đúng hết.
"Kỳ Anh, chúng ta có thể thảo luận cách xưng hô một chút không. Em cũng không thể để anh gọi bạn gái mình là chị suốt đời chứ."
"Không có việc gì cần thảo luận ở đây cả..."
Tôi chưa dứt lời thì một thìa kem khác đã được đưa tới bên miệng, đương nhiên cũng không từ chối.
"Được rồi, nói em nghe kết quả thi đi, anh nắm chắc được bao nhiêu." Tôi thở dài thoả hiệp, thực ra bản thân vốn đã định sẽ đổi cách xưng hô sau kì thi nên đã tập luyện không biết bao nhiêu lần trước gương, muốn cho Thường Thịnh bất ngờ ai dè chính mình bị ngạc nhiên trước.
"Nắm chắc đến cùng một thành phố với bạn gái để học."
Thường Thịnh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ vào trán tôi. Hai năm yêu nhau tôi chưa từng làm gì quá phận ngoài việc nắm tay, dù sao em ấy là trẻ vị thành niên, tôi vẫn phải giữ tâm mình trong sáng.
Bó hoa hướng dương Thường Thịnh cầm trong tay tỏa ánh vàng dưới nắng chiều, vài giọt nước long lanh vẫn đọng lại trên phiến lá. Tôi cuối cùng cũng đợi được ánh dương của chính mình.
Có một bác phụ huynh mặc áo chống nắng bịt kín mít bắt chuyện, có lẽ để vơi bớt nỗi lo chờ đợi đứa con của mình. Tôi có thể ngửi thấy mùi mồ hôi từ bác ấy, có lẽ đã đứng đây chờ đợi suốt mấy tiếng con ở trong phòng thi.
"Cháu đứng đợi em sao, nhìn cháu bình tĩnh thật đấy, bác đang lo sốt hết cả ruột lên đây."
"Em cháu nói không cần lo, cháu tin em ấy."
"Lại còn cất công mua hoa nữa. Bác cũng muốn mua cho đứa nhỏ một bó nhưng lo quá chẳng còn lòng dạ đâu mà đi chọn."
"Các em ấy đều đã cố gắng, chúng ta chỉ có thể tin tưởng mà thôi, dù sao phòng thi cũng đã vào rồi không thể thay đổi được gì nữa."
"Cháu nói phải, cháu nói phải..." Bác ấy gật gật đầu không bác bỏ, nhận lấy chai nước tôi đưa tới.
"Nếu bác muốn mua cho con một bó hoa thì cháu có thể giúp, gần đây có một tiệm hoa là cửa hàng quen của cháu."
"Nếu được vậy thì tốt quá, đành nhờ cháu."
Tôi không có nhiều kiên nhẫn để đứng ở đây nên chọn cách đi đâu đó, dù sao vẫn còn hơn nửa tiếng bài thi mới kết thúc, tôi vẫn còn thời gian.
Tôi chọn đặt một bó baby vì lúc xem ảnh bác gái đưa cho phòng cô bé này được trang trí bằng kha khá thứ có gắn hoa baby, có vẻ đây là loài hoa em gái đó thích. Chị chủ tiệm thì đúng thật là người quen, tại sao à, vì năm đó chị ấy sinh con sớm hơn dự tính đến cả tuần nên không kịp chuẩn bị, đúng lúc tôi và bạn thân đi ngang qua nên giúp chị gọi cho chồng và giúp thu dọn đồ đạc mang đến bệnh viện, sau đó còn trông cửa tiệm đến khi mẹ chồng chị đến nữa. Chúng tôi cũng coi như có duyên với em bé nên từ đó rất hay đến chơi, bây giờ đứa nhỏ cũng được ba tuổi, nhìn thấy tôi là sà vào lòng, là một cô bé dễ thương.
"Vừa mua rồi mà giờ lại mua thêm một bó nữa cho ai à?"
"Là một bác nhờ em mua cho cô con gái đang ở trong phòng thi."
"Chị cũng phục em luôn, người nhà thí sinh ai ai cũng nhấp nhổm không yên, chỉ có em là bình thản lại còn đi mua hoa giúp người ta nữa."
"Biết sao được chị, bạn trai em nắm chắc rồi mà."
"Rồi rồi, để tôi đi gói hoa cho cô, mắc công ngồi đây nghe khoe khoang về bạn trai, chị có chồng rồi mà vẫn ghen tỵ đấy."
Tôi nghe chị trêu thì phì cười, ngồi đùa giỡn với nhóc tì bụ bẫm cứ đeo bám bên tay mình nãy giờ.
"Lớn lên trong hương hoa ngào ngạt thế này sẽ xinh đẹp lắm đây." Tôi véo má con bé một cái nhìn nụ cười tít mắt kia mà bình tâm hẳn.
"Con bé nghịch lắm, mấy lần lấy hoa của chị ra cắt trụi hết, chị nhìn mà điên hết cả tiết. Không biết sau này nó còn dạy dỗ em nó thành cái gì nữa."
"Em? Chị lại có rồi?" Tôi ngơ ngác nhìn chị đang ngồi tỉa hoa với gương mặt không giấu nổi hạnh phúc.
"Ừ có rồi, hơn hai tháng."
"Em đoán lần này gần ngày dự sinh có khi chồng chị không dám ra ngoài nữa luôn cũng nên. Lần trước lúc gọi cho anh ấy nghe hoảng hơn cả em là người trực tiếp ở đây. Em nhớ lúc đấy chị kể ảnh còn ngồi sụp xuống ở phòng chờ cơ mà."
"Ba mấy đứa nhỏ dễ mất bình tĩnh lắm..."
"Đừng gián tiếp khoe chồng với em, đừng làm em muốn lập gia đình nữa." Tôi giơ tay ý ngăn cản câu tiếp theo chị định nói rồi cả hai cùng bật cười.
Mắt thấy hoa sắp xong, tôi đứng dậy rút ví trả tiền. Nhưng vừa đứng lên nghe tiếng chuông xa xa tay đang mò trong túi xách cũng chợt ngưng lại.
"Chị à..."
"... hình như sau tiếng chuông này bé con nhà em cũng chính thức trưởng thành rồi. Nói với em đây không phải mơ được không?" Tôi ngước đôi mắt đã rơi lệ từ bao giờ của mình lên nhìn chị. Tôi không biết sao mình khóc, từ đầu tới cuối tôi luôn giữ được thái độ thiên hạ loạn lòng không loạn, cho dù trời có sập xuống trước mặt thì cũng bình thản, thế nhưng tiếng chuông đó như xé rách một mảng trong tim, khiến một vài thứ không rõ tên vỡ tung.
Chị chủ có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng cười hiền, trao lại bó baby vào tay tôi.
"Không phải mơ, hai năm qua em đã cố gắng rồi, đến gặp em ấy đi."
Rảo bước về phía cổng trường học, tôi nhớ năm ấy khi đồng ý bên nhau bản thân đã thầm hứa cho dù ra sao, tôi nhất định sẽ giữ gìn mối quan hệ này cho đến khi Thường Thịnh tốt nghiệp, rồi sau đó cho dù em ấy muốn buông tay cũng không oán trách, dù sao tôi cũng nhàm chán như vậy. Tôi chỉ là muốn dốc hết sức mình một lần, mang lại ấm áp cho ai đó, thứ mà tôi không nhận được trong thanh xuân của chính mình. Bù đắp cho ai đó, coi như bù đắp cho Kỳ Anh của tuổi 17,18, biết yêu chính mình, cũng biết yêu người khác.
Tôi gặp lại bác gái vừa rồi, còn có cả người con nữa, tôi tặng bó hoa cho hai mẹ con họ coi như chúc mừng tốt nghiệp, dù sao được nhìn nụ cười thanh thản trên môi cô bé với tôi là đủ.
"Chúc mừng em tốt nghiệp, em đã vất vả rồi."
Sau khi tạm biệt hai người, tôi chỉ vừa mới quay đầu lại thì cả cơ thể đã bị bao lấy trong một vòng tay vững chãi. Mùi xà phòng thoang thoảng bao lấy xung quanh khiến mũi tôi có chút ngứa. Giờ phút này càng khiến tôi nhận thức rõ hơn đứa nhỏ mình hằng ngày trêu chọc lớn thật rồi, âm giọng nhẹ nhàng vang lên bên tai, vẫn là của cùng một người nói nhưng tôi chắc chắn bản thân chưa nghe loại âm thanh nào mê người như thế, liệu có phải đứng quá lâu nên say nắng?
"Kỳ Anh, từ giờ em chính là bé con của anh rồi."
...
Chúng tôi cùng rảo bước trên con đường hoa gần trường, đây là lần đầu tiên tôi cầm balo cho Thường Thịnh, cũng là lần duy nhất em ấy đồng ý để tôi cầm, mở ra thì thấy tờ đề thi đã bị vò nát ném đại vào một ngăn, là đề toán. Nhân lúc Thường Thịnh đang nói chuyện với người bán kem tôi có vuốt ra nhìn nhanh, còn chưa kịp định thần thì bên môi đã có một thìa kem đưa tới, theo phản xạ nên há miệng. Vị xoài.
"Không cần nhìn nữa, không có câu sai."
Tôi ngơ ngác ngước lên thì thấy vẻ mặt đong đầy ý cười bên miệng còn đang ngậm thìa kem của Thường Thịnh. Gương mặt này rõ ràng tôi đã nhìn đến mức không có cách nào quên, nhưng sao lại có đôi phần không chân thực lắm.
"Em vừa nói trống không với chị à?" Rõ ràng trọng điểm có phần không đúng nhưng có vẻ lại có sức nặng hơn việc đề toán làm đúng hết.
"Kỳ Anh, chúng ta có thể thảo luận cách xưng hô một chút không. Em cũng không thể để anh gọi bạn gái mình là chị suốt đời chứ."
"Không có việc gì cần thảo luận ở đây cả..."
Tôi chưa dứt lời thì một thìa kem khác đã được đưa tới bên miệng, đương nhiên cũng không từ chối.
"Được rồi, nói em nghe kết quả thi đi, anh nắm chắc được bao nhiêu." Tôi thở dài thoả hiệp, thực ra bản thân vốn đã định sẽ đổi cách xưng hô sau kì thi nên đã tập luyện không biết bao nhiêu lần trước gương, muốn cho Thường Thịnh bất ngờ ai dè chính mình bị ngạc nhiên trước.
"Nắm chắc đến cùng một thành phố với bạn gái để học."
Thường Thịnh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ vào trán tôi. Hai năm yêu nhau tôi chưa từng làm gì quá phận ngoài việc nắm tay, dù sao em ấy là trẻ vị thành niên, tôi vẫn phải giữ tâm mình trong sáng.
Bó hoa hướng dương Thường Thịnh cầm trong tay tỏa ánh vàng dưới nắng chiều, vài giọt nước long lanh vẫn đọng lại trên phiến lá. Tôi cuối cùng cũng đợi được ánh dương của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.