Chương 6
Tg Tam Đạo
25/05/2024
Thoáng chốc, đã là ngày thứ mười Tống Tư Dương đến căn biệt thự này.
Khoảng thời gian này, phạm vi hoạt động lớn nhất của cạu chỉ là đi dạo vòng quanh, khi đến ở nơi này, cậu mới biết khu vực này không có phương tiện giao thông công cộng, mọi việc di chuyển đều dựa vào xe riêng.
Trước kia, Tống Tư Dương từng suy nghĩ trước khi vào học, cậu có thể quay về thăm cô nhi viện một chuyến, thế nhưng con đường ở đây không có xe công cộng cùng tàu điện ngầm, xem như có muốn bắt xe cũng phải đi hơn năm ki-lô-mét, tính tới tính lui cũng phải tận hai ba tiếng đồng hồ.
Tống Tư Dương âu sầu mấy hôm liền vì chuyện này.
Chử Việt đi đâu đều có tài xế riêng đưa đón, nhưng cậu thì không giống đối phương. Bản thân Tống Tư Dương ăn nhờ ở đậu, làm sao có thể mở miệng nhờ người ta chở mình. Thật ra cậu không phải chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi thăm Chử Việt xem có thể đưa mình đến nơi có thể thuê xe không, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của đối phương, lời muốn nói đêu nuốt hết lại vào bụng.
Tống Tư Dương cứ đẩy vào tình thế có nên hỏi hay không do dự ngày này qua ngày khác.
Đến gần khai giảng, Tống Tư Dương gặp được bác sĩ tư nhân chịu trách nhiệm kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng tháng cho Chử Việt, đối phương họ Trương, luôn dẫn theo hai phụ tá.
Sức khỏe của Tống Tư Dương ổn định, ít khi đổ bệnh. Gần chỗ cô nhi viện cậu từng sống có một phòng khám bệnh, mỗi khi mọi người ốm vặt hay đau bệnh gì đều đến đó thăm khám.
Ký ức của Tống Tư Dương vê bệnh viện đoán chừng là vào năm cậu bảy tuổi, khi ấy mẹ đang ôm cậu bị sốt truyền nước biển trên hành lang đầy mùi thuốc khử trùng, chuyện này đã từ rất lâu rồi, bây giờ nhớ lại, chỉ còn những tiếng nỉ non dỗ dành mông lung chẳng rõ ràng của mẹ mà thôi.
Dì Trần nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tống Tư Dương, bèn dẫn cậu lên lầu ba.
Bên trong phòng y tế dường như có đầy đủ mọi thứ, chẳng khác bệnh viện là bao. Tống Tư Dương đứng trước cửa, ló đầu vào xem.
Bác sĩ Trương đang tiến hành lấy máu Chử Việt, ống kim tiêm dài đâm vào tĩnh mạch, dòng máu đỏ tươi như chú rắn trườn bò vào bên trong chiếc ống.
Chử Việt mãi thành quen, ngay cả mí mắt cũng không buồn chớp lấy một cái, thế mà Tống Tư Dương quan sát lại lạnh hết sóng lưng, nhanh chóng lảng đi không dám nhìn nữa.
Sau khi lấy máu xong, Chử Việt lơ đãng ngẩng đầu bắt gặp Tống Tư Dương, cậu dường như có hơi bất ngờ vì sao đối phương xuất hiện ở đây, nhưng cũng chẳng có ý muốn xua đuổi, chỉ nghe theo bác sĩ tiếp tục cuộc kiểm tra.
Chử Việt nằm ở trên giường, máy đo nhịp tim phát lên những âm thanh có tính quy luật, cả phòng vang lên những âm thanh này, tuy chúng nhỏ bé, nhưng lại đại diện cho sự sống còn của một sinh mạng.
Tống Tư Dương nhìn thấy lồng ngực trắng nõn của Chử Việt phập phồng, nơi đó cất giấu một trái tim yếu ớt cần dốc lòng che chở. Cậu nhìn chằm chằm vào biểu hiện bình yên của đối phương, dường như Chử Việt đã thản nhiên tiếp nhận được sự thật cơ thể của mình khác với mọi người.
Trước đó, Tống Tư Dương có chút ghen tỵ với Chử Việt, thế nhưng giờ phút này, cậu chợt hiểu ra chuyện bao nhiêu tiền tài của cải cũng không thể mua được một thân thể khỏe mạnh.
Chử Việt sinh ra trong châu báu ngọc ngà, ngay cả mưa gió cũng né tránh sợ hãi cậu, thế nhưng phiền não của Chử Việt, nói lớn thì không hẳn lớn, mà nói nhỏ cũng không tính là nhỏ - giống như bao người bình thường, có thể tiếp tục sống.
Tống Tư Dương là một người dễ đồng cảm, cậu chợt cảm thấy đau lòng thay Chử Việt.
Có lẽ là do ánh mắt thương cảm kia bày tỏ quá mức rõ ràng, Chử Việt làm xong cuộc kiểm tra, một bên lau sạch chất dính trên ngực, một bên ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Nhìn đủ chưa?”
Ánh mắt Tống Tư Dương trượt từ ngực lướt xuống bụng, kinh ngạc phát hiện, tuy rằng Chử Việt nhìn yếu ớt nhưng lại không hề mỏng manh, những bắp thịt bám vào cơ thể trắng loáng, khiến người ta cảm thấy được tinh lực phồn thịnh dồi dào của một người thiếu niên.
Cậu sợ mạo phạm người ta nên không dám nhìn nữa, lỗ tai bất chợt có chút nóng, lúng túng không biết trả lời như thế nào.
Bác sĩ Trương lên tiếng thay cậu, cười nhạo: “Cậu còn sợ người khác dòm thấy hay gì?”
Chử Việt mặc áo vào, không trả lời lại câu hỏi của bác sĩ, Tống Tư Dương cũng không tiện ở lại thêm, nhanh chóng rời đi.
Một giờ sau, cuộc kiểm tra mới kết thúc.
Dì Trần tiễn bác sĩ ra về, Tống Tư Dương cũng đi theo, đồng thời căng lỗ tai nghe lời dặn của bác sĩ với dì.
“Tình hình hiện tại của Chử Việt khá tốt, hằng ngày cứ tiếp tục như vậy là được, chờ chiều nay có kết quả xét nghiệm máu tôi sẽ báo cáo với ngài Chử, bảo phụ tá gọi điên thoại thông báo thêm cho dì.”
Dì Trần nghe thấy Chử Việt khỏe không ngừng tấm tắc vui mừng.
Bác sĩ Trương còn nhìn Tống Tư Dương nói: “Cậu bạn nhỏ, bình thường rảnh rỗi trò chuyện cùng Chử Việt, đừng để cậu ta có chuyện gì cũng nhịn trong lòng, nhịn lâu quá sẽ không tốt.”
Tống Tư Dương bị điểm danh, vội vã gật đầu một cách trịnh trọng, nhỏ giọng nói: “Em tên Tống Tư Dương.”
Bác sĩ Trương vỗ vai Tống Tư Dương, giọng điệu như đang giao trách nhiệm cao cả: “Vậy thì xin nhờ bạn học Tiểu Tống nhé.”
Dì Trần tiễn bác sĩ Trương đi xong, bảo Tống Tư Dương lên lầu gọi Chử Việt xuống dùng bữa sáng.
Tống Tư Dương có chút do dự, trước giờ đều là Chử Việt tự mình xuống, bản thân cậu ngay cả trước cửa còn chưa dám đến, thế nhưng khi nhớ đến cảnh tượng Chử Việt nằm trong phòng y tế, lại nghĩ đến lời dặn của bác sĩ Trương, bèn ngoan ngoãn nghe theo.
Cậu đến trước phòng Chử Việt, cong ngón tay gõ cửa thật nhẹ. Bên trong im hơi lặng tiếng, cậu lại gõ một lúc, lên tiếng: “Chử Việt, đến giờ ăn sáng rồi.”
Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.
Tống Tư Dương nghi ngờ Chử Việt không có ở trong phòng, lại không dám nói chuyện lớn tiếng, đang định áp sát tai vào cửa nghe động tĩnh, cánh cửa bất ngờ bị mở ra.
Cậu lảo đảo, vội vàng túm lấy thanh cửa đứng vững lại, lúng túng nhìn Chử Việt xuất hiện phía sau: “Tớ đến gọi cậu ăn cơm.”
Chử Việt gật đầu, “Nghe rồi.”
Tống Tư Dương lướt qua bả vai Chử Việt, chỉ kịp nhìn thấy một góc trong phòng. Chử Việt đóng cửa, khiến cho cậu cảm giấy bản thân ban nãy dường như hơi đường đột.
Cậu đi theo phía sau Chử Việt nhỏ giọng lầm bầm: “Sao cậu không thèm ngó ngàng gì đến tớ chứ...”
Chử Việt đương nhiên nghe được câu nói thầm kia của Tống Tư Dương, bước chân hơi ngưng lại, song vẫn không trả lời.
Lúc ăn cơm, Tống Tư Dương không ngờ tới dì Trần lại nói tới chuyện cậu muốn ra ngoài.
Hôm qua, cậu nhịn không được hỏi thăm dì Trần trong biệt thự có xe đạp hay không, nói rằng bản thân có chút việc muốn ra ngoài.
Nguyên liệu đồ ăn đều có người mang đến tận cửa, dì Trần ít khi rời khỏi biệt thự, những lúc muốn ra ngoài cũng đi nhờ xe Chử Việt, cho nên mới xem mèo vẽ hổ bảo cậu đi tìm Chử Việt thử xem sao. Tống Tư Dương ngoài miệng đáp lại, nhưng thật ra không dám hành động.
(*) phỏng theo việc tương tự mà hành động, trên cơ sở không chắc chắn.
Dì Trần nói xong, Tống Tư Dương theo bản năng nói: “Nếu như quá phiền thì không đi cũng được.”
Nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự chờ mong trong lời nói của cậu.
Chử Việt ăn muỗng cháo cuối cùng, hỏi: “Khi nào?”
Tống Tư Dương mừng rỡ, “Chín giờ sáng mai được không?”
“Được, tôi kêu chú Lâm đưa cậu đi.”
Chú Lâm là tài xế riêng của Chử Việt, chính chú cũng là người đưa Chử Việt từ cô nhi viên đến căn biệt thự này.
Tống Tư Dương vẫn cho là Chử Việt là người khó tính, không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý như vậy, cặp mắt sáng lấp lánh; “Cảm ơn cậu.”
Chử Việt không hiểu lắm tại sao Tống Tư Dương lại vui vẻ đến như vậy, nhưng nghe thấy giọng điệu chân thành kia, làm cho cậu cảm thấy bản thân như đã từng làm qua chuyện xấu xa nào vậy.
Lúc lên lầu, Chử Việt lơ đãng nhìn ra sau, thấy Tống Tư Dương vô cùng vui vẻ nói gì đó với dì Trần. Trong khoảng thời gian từ lúc cả hai gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Chử Việt nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đến như thế của đối phương.
Giống như tên của cậu vậy, ấm áp dễ chịu như ánh mặt trời.
Tống Tư Dương.
Trên môi Chử Việt bật ra ba chữ này, đồng thời thu tầm mắt lại.
_
Cuối cùng, vào ba ngày trước buổi lễ khai giảng, Tống Tư Dương cũng có thể trở về cô nhi viện như mong ước.
Cậu nói với chú Lâm cứ thả cậu ở trạm xe buýt gần nhất là được rồi, nhưng chú Lâm vô cùng tận tình đưa cậu đến hẳn Thịnh Tinh, còn bảo cậu nhắn lại thời gian để chú tới đón. Tống Tư Dương vô cùng cảm kích, cũng bắt đầu có chút thân thiết hơn với chú Lâm với gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị.
Thi Nguyên và Nhân Nhân biết cậu về, cả hai đứng ở cửa từ sớm chờ cậu. Tống Tư Dương vừa xuống xe, Nhân Nhân ríu rít gọi anh Tư Dương, sau đó dùng cặp chân ngắn ngủn của mình chạy về chỗ cậu.
Tống Tư Dương ngồi xổm xuống ôm Nhân Nhân lên tay, cười hỏi: “Nhóc con tinh nghịch, có nhớ anh không?”
Nhân Nhân hô to: “Nhớ ạ!”
Dì Trần chuẩn bị cho Tống Tư Dương một túi đồ ăn vặt to, để cho cậu cho bạn bè ở cô nhi viện. Tống Tư Dương đưa túi đồ ăn cho Thi Nguyên chia cho mọi người, còn cậu thì đi gặp viện trưởng Chu.
“Là Chử Việt nhờ tài xế đưa con đến đây, tuy rằng đối phương ít nói, nhưng tính tình không tệ lắm.”
Bởi vì chuyện Chử Việt giúp đỡ mình về lại cô nhi viện, thành ra ấn tượng trong đầu Tống Tư Dương về đối phương đã có một thay đổi lớn.
Sau khi thăm hỏi viện trưởng Chu xong, Tống Tư Dương gọi Thi Nguyên lại chỗ mình, đặc biệt cho cậu một thanh sô cô la nhập khẩu: “Cái này cho em.”
Tống Tư Dương sống ở nhà người ta không thiếu đồ ăn, nhưng cậu rất có chừng mực không bao giờ ăn nhiều, chỉ là lúc nhìn thấy nhãn hiệu sô cô la này đoán chừng Thi Nguyên sẽ thích, cho nên mới xin dì Trần thêm một thanh, giấu đến bây giờ mang cho đối phương.
Trong vị ngọt của sô cô la dấy lên chút vị đắng, khi ăn vào trong cổ họng hoàn toàn khác biệt.
“Sao, ăn ngon không?”
Thi Nguyên bẻ một miếng đút cho Tống Tư Dương: “Ngon lắm.”
Tống Tư Dương cùng đối phương ngồi ở trong sân hóng mát nói mấy chuyện gần đây.
Ví như biệt thự rộng ra sao, trong hoa viên trồng hoa gì, mỗi ngày ăn cái gì, một căn phòng lớn hơn ba ký túc xá cộng lại, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, đa số nhắc về Chử Việt, song Thi Nguyên hoạt bát thường ngày đột nhiên không đáp lại cậu.
Tống Tư Dương kỳ quái nói: “Hôm nay em sao thế?”
Thi Nguyên tỉ mỉ gói thanh sô cô la đang ăn dở: “Anh cứ luôn miệng nhắc Chử Việt gì đó, em đâu có biết anh ta.”
Tống Tư Dương nghĩ cũng phải, bèn đổi đề tài: “Vậy anh không nói đến cậu ta nữa, nói về em đi...”
Khi nói chuyện về Thi Nguyên, đối phương lúc bấy giờ mới phấn khởi lại.
Tống Tư Dương ở cô nhi viện đến bốn giờ rưỡi, chú Lâm đúng giờ đến đón cậu về biệt thự.
Không biết lần sau quay lại sẽ là khi nào.
Cậu làm động tác nghe điện thoại với Thi Nguyên: “Có chuyện gì cứ gọi cho anh.”
Ba người lưu luyến không rời nói lời tạm biệt, trong ánh chiều tà, Thi Nguyên cùng Nhân Nhân nhìn theo chiếc xe dần xa.
Thì ra một trong những thứ phải trải qua khi trưởng thành, chính là làm quen với sự chia ly.
Khoảng thời gian này, phạm vi hoạt động lớn nhất của cạu chỉ là đi dạo vòng quanh, khi đến ở nơi này, cậu mới biết khu vực này không có phương tiện giao thông công cộng, mọi việc di chuyển đều dựa vào xe riêng.
Trước kia, Tống Tư Dương từng suy nghĩ trước khi vào học, cậu có thể quay về thăm cô nhi viện một chuyến, thế nhưng con đường ở đây không có xe công cộng cùng tàu điện ngầm, xem như có muốn bắt xe cũng phải đi hơn năm ki-lô-mét, tính tới tính lui cũng phải tận hai ba tiếng đồng hồ.
Tống Tư Dương âu sầu mấy hôm liền vì chuyện này.
Chử Việt đi đâu đều có tài xế riêng đưa đón, nhưng cậu thì không giống đối phương. Bản thân Tống Tư Dương ăn nhờ ở đậu, làm sao có thể mở miệng nhờ người ta chở mình. Thật ra cậu không phải chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi thăm Chử Việt xem có thể đưa mình đến nơi có thể thuê xe không, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của đối phương, lời muốn nói đêu nuốt hết lại vào bụng.
Tống Tư Dương cứ đẩy vào tình thế có nên hỏi hay không do dự ngày này qua ngày khác.
Đến gần khai giảng, Tống Tư Dương gặp được bác sĩ tư nhân chịu trách nhiệm kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng tháng cho Chử Việt, đối phương họ Trương, luôn dẫn theo hai phụ tá.
Sức khỏe của Tống Tư Dương ổn định, ít khi đổ bệnh. Gần chỗ cô nhi viện cậu từng sống có một phòng khám bệnh, mỗi khi mọi người ốm vặt hay đau bệnh gì đều đến đó thăm khám.
Ký ức của Tống Tư Dương vê bệnh viện đoán chừng là vào năm cậu bảy tuổi, khi ấy mẹ đang ôm cậu bị sốt truyền nước biển trên hành lang đầy mùi thuốc khử trùng, chuyện này đã từ rất lâu rồi, bây giờ nhớ lại, chỉ còn những tiếng nỉ non dỗ dành mông lung chẳng rõ ràng của mẹ mà thôi.
Dì Trần nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tống Tư Dương, bèn dẫn cậu lên lầu ba.
Bên trong phòng y tế dường như có đầy đủ mọi thứ, chẳng khác bệnh viện là bao. Tống Tư Dương đứng trước cửa, ló đầu vào xem.
Bác sĩ Trương đang tiến hành lấy máu Chử Việt, ống kim tiêm dài đâm vào tĩnh mạch, dòng máu đỏ tươi như chú rắn trườn bò vào bên trong chiếc ống.
Chử Việt mãi thành quen, ngay cả mí mắt cũng không buồn chớp lấy một cái, thế mà Tống Tư Dương quan sát lại lạnh hết sóng lưng, nhanh chóng lảng đi không dám nhìn nữa.
Sau khi lấy máu xong, Chử Việt lơ đãng ngẩng đầu bắt gặp Tống Tư Dương, cậu dường như có hơi bất ngờ vì sao đối phương xuất hiện ở đây, nhưng cũng chẳng có ý muốn xua đuổi, chỉ nghe theo bác sĩ tiếp tục cuộc kiểm tra.
Chử Việt nằm ở trên giường, máy đo nhịp tim phát lên những âm thanh có tính quy luật, cả phòng vang lên những âm thanh này, tuy chúng nhỏ bé, nhưng lại đại diện cho sự sống còn của một sinh mạng.
Tống Tư Dương nhìn thấy lồng ngực trắng nõn của Chử Việt phập phồng, nơi đó cất giấu một trái tim yếu ớt cần dốc lòng che chở. Cậu nhìn chằm chằm vào biểu hiện bình yên của đối phương, dường như Chử Việt đã thản nhiên tiếp nhận được sự thật cơ thể của mình khác với mọi người.
Trước đó, Tống Tư Dương có chút ghen tỵ với Chử Việt, thế nhưng giờ phút này, cậu chợt hiểu ra chuyện bao nhiêu tiền tài của cải cũng không thể mua được một thân thể khỏe mạnh.
Chử Việt sinh ra trong châu báu ngọc ngà, ngay cả mưa gió cũng né tránh sợ hãi cậu, thế nhưng phiền não của Chử Việt, nói lớn thì không hẳn lớn, mà nói nhỏ cũng không tính là nhỏ - giống như bao người bình thường, có thể tiếp tục sống.
Tống Tư Dương là một người dễ đồng cảm, cậu chợt cảm thấy đau lòng thay Chử Việt.
Có lẽ là do ánh mắt thương cảm kia bày tỏ quá mức rõ ràng, Chử Việt làm xong cuộc kiểm tra, một bên lau sạch chất dính trên ngực, một bên ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Nhìn đủ chưa?”
Ánh mắt Tống Tư Dương trượt từ ngực lướt xuống bụng, kinh ngạc phát hiện, tuy rằng Chử Việt nhìn yếu ớt nhưng lại không hề mỏng manh, những bắp thịt bám vào cơ thể trắng loáng, khiến người ta cảm thấy được tinh lực phồn thịnh dồi dào của một người thiếu niên.
Cậu sợ mạo phạm người ta nên không dám nhìn nữa, lỗ tai bất chợt có chút nóng, lúng túng không biết trả lời như thế nào.
Bác sĩ Trương lên tiếng thay cậu, cười nhạo: “Cậu còn sợ người khác dòm thấy hay gì?”
Chử Việt mặc áo vào, không trả lời lại câu hỏi của bác sĩ, Tống Tư Dương cũng không tiện ở lại thêm, nhanh chóng rời đi.
Một giờ sau, cuộc kiểm tra mới kết thúc.
Dì Trần tiễn bác sĩ ra về, Tống Tư Dương cũng đi theo, đồng thời căng lỗ tai nghe lời dặn của bác sĩ với dì.
“Tình hình hiện tại của Chử Việt khá tốt, hằng ngày cứ tiếp tục như vậy là được, chờ chiều nay có kết quả xét nghiệm máu tôi sẽ báo cáo với ngài Chử, bảo phụ tá gọi điên thoại thông báo thêm cho dì.”
Dì Trần nghe thấy Chử Việt khỏe không ngừng tấm tắc vui mừng.
Bác sĩ Trương còn nhìn Tống Tư Dương nói: “Cậu bạn nhỏ, bình thường rảnh rỗi trò chuyện cùng Chử Việt, đừng để cậu ta có chuyện gì cũng nhịn trong lòng, nhịn lâu quá sẽ không tốt.”
Tống Tư Dương bị điểm danh, vội vã gật đầu một cách trịnh trọng, nhỏ giọng nói: “Em tên Tống Tư Dương.”
Bác sĩ Trương vỗ vai Tống Tư Dương, giọng điệu như đang giao trách nhiệm cao cả: “Vậy thì xin nhờ bạn học Tiểu Tống nhé.”
Dì Trần tiễn bác sĩ Trương đi xong, bảo Tống Tư Dương lên lầu gọi Chử Việt xuống dùng bữa sáng.
Tống Tư Dương có chút do dự, trước giờ đều là Chử Việt tự mình xuống, bản thân cậu ngay cả trước cửa còn chưa dám đến, thế nhưng khi nhớ đến cảnh tượng Chử Việt nằm trong phòng y tế, lại nghĩ đến lời dặn của bác sĩ Trương, bèn ngoan ngoãn nghe theo.
Cậu đến trước phòng Chử Việt, cong ngón tay gõ cửa thật nhẹ. Bên trong im hơi lặng tiếng, cậu lại gõ một lúc, lên tiếng: “Chử Việt, đến giờ ăn sáng rồi.”
Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.
Tống Tư Dương nghi ngờ Chử Việt không có ở trong phòng, lại không dám nói chuyện lớn tiếng, đang định áp sát tai vào cửa nghe động tĩnh, cánh cửa bất ngờ bị mở ra.
Cậu lảo đảo, vội vàng túm lấy thanh cửa đứng vững lại, lúng túng nhìn Chử Việt xuất hiện phía sau: “Tớ đến gọi cậu ăn cơm.”
Chử Việt gật đầu, “Nghe rồi.”
Tống Tư Dương lướt qua bả vai Chử Việt, chỉ kịp nhìn thấy một góc trong phòng. Chử Việt đóng cửa, khiến cho cậu cảm giấy bản thân ban nãy dường như hơi đường đột.
Cậu đi theo phía sau Chử Việt nhỏ giọng lầm bầm: “Sao cậu không thèm ngó ngàng gì đến tớ chứ...”
Chử Việt đương nhiên nghe được câu nói thầm kia của Tống Tư Dương, bước chân hơi ngưng lại, song vẫn không trả lời.
Lúc ăn cơm, Tống Tư Dương không ngờ tới dì Trần lại nói tới chuyện cậu muốn ra ngoài.
Hôm qua, cậu nhịn không được hỏi thăm dì Trần trong biệt thự có xe đạp hay không, nói rằng bản thân có chút việc muốn ra ngoài.
Nguyên liệu đồ ăn đều có người mang đến tận cửa, dì Trần ít khi rời khỏi biệt thự, những lúc muốn ra ngoài cũng đi nhờ xe Chử Việt, cho nên mới xem mèo vẽ hổ bảo cậu đi tìm Chử Việt thử xem sao. Tống Tư Dương ngoài miệng đáp lại, nhưng thật ra không dám hành động.
(*) phỏng theo việc tương tự mà hành động, trên cơ sở không chắc chắn.
Dì Trần nói xong, Tống Tư Dương theo bản năng nói: “Nếu như quá phiền thì không đi cũng được.”
Nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự chờ mong trong lời nói của cậu.
Chử Việt ăn muỗng cháo cuối cùng, hỏi: “Khi nào?”
Tống Tư Dương mừng rỡ, “Chín giờ sáng mai được không?”
“Được, tôi kêu chú Lâm đưa cậu đi.”
Chú Lâm là tài xế riêng của Chử Việt, chính chú cũng là người đưa Chử Việt từ cô nhi viên đến căn biệt thự này.
Tống Tư Dương vẫn cho là Chử Việt là người khó tính, không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý như vậy, cặp mắt sáng lấp lánh; “Cảm ơn cậu.”
Chử Việt không hiểu lắm tại sao Tống Tư Dương lại vui vẻ đến như vậy, nhưng nghe thấy giọng điệu chân thành kia, làm cho cậu cảm thấy bản thân như đã từng làm qua chuyện xấu xa nào vậy.
Lúc lên lầu, Chử Việt lơ đãng nhìn ra sau, thấy Tống Tư Dương vô cùng vui vẻ nói gì đó với dì Trần. Trong khoảng thời gian từ lúc cả hai gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên Chử Việt nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đến như thế của đối phương.
Giống như tên của cậu vậy, ấm áp dễ chịu như ánh mặt trời.
Tống Tư Dương.
Trên môi Chử Việt bật ra ba chữ này, đồng thời thu tầm mắt lại.
_
Cuối cùng, vào ba ngày trước buổi lễ khai giảng, Tống Tư Dương cũng có thể trở về cô nhi viện như mong ước.
Cậu nói với chú Lâm cứ thả cậu ở trạm xe buýt gần nhất là được rồi, nhưng chú Lâm vô cùng tận tình đưa cậu đến hẳn Thịnh Tinh, còn bảo cậu nhắn lại thời gian để chú tới đón. Tống Tư Dương vô cùng cảm kích, cũng bắt đầu có chút thân thiết hơn với chú Lâm với gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị.
Thi Nguyên và Nhân Nhân biết cậu về, cả hai đứng ở cửa từ sớm chờ cậu. Tống Tư Dương vừa xuống xe, Nhân Nhân ríu rít gọi anh Tư Dương, sau đó dùng cặp chân ngắn ngủn của mình chạy về chỗ cậu.
Tống Tư Dương ngồi xổm xuống ôm Nhân Nhân lên tay, cười hỏi: “Nhóc con tinh nghịch, có nhớ anh không?”
Nhân Nhân hô to: “Nhớ ạ!”
Dì Trần chuẩn bị cho Tống Tư Dương một túi đồ ăn vặt to, để cho cậu cho bạn bè ở cô nhi viện. Tống Tư Dương đưa túi đồ ăn cho Thi Nguyên chia cho mọi người, còn cậu thì đi gặp viện trưởng Chu.
“Là Chử Việt nhờ tài xế đưa con đến đây, tuy rằng đối phương ít nói, nhưng tính tình không tệ lắm.”
Bởi vì chuyện Chử Việt giúp đỡ mình về lại cô nhi viện, thành ra ấn tượng trong đầu Tống Tư Dương về đối phương đã có một thay đổi lớn.
Sau khi thăm hỏi viện trưởng Chu xong, Tống Tư Dương gọi Thi Nguyên lại chỗ mình, đặc biệt cho cậu một thanh sô cô la nhập khẩu: “Cái này cho em.”
Tống Tư Dương sống ở nhà người ta không thiếu đồ ăn, nhưng cậu rất có chừng mực không bao giờ ăn nhiều, chỉ là lúc nhìn thấy nhãn hiệu sô cô la này đoán chừng Thi Nguyên sẽ thích, cho nên mới xin dì Trần thêm một thanh, giấu đến bây giờ mang cho đối phương.
Trong vị ngọt của sô cô la dấy lên chút vị đắng, khi ăn vào trong cổ họng hoàn toàn khác biệt.
“Sao, ăn ngon không?”
Thi Nguyên bẻ một miếng đút cho Tống Tư Dương: “Ngon lắm.”
Tống Tư Dương cùng đối phương ngồi ở trong sân hóng mát nói mấy chuyện gần đây.
Ví như biệt thự rộng ra sao, trong hoa viên trồng hoa gì, mỗi ngày ăn cái gì, một căn phòng lớn hơn ba ký túc xá cộng lại, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, đa số nhắc về Chử Việt, song Thi Nguyên hoạt bát thường ngày đột nhiên không đáp lại cậu.
Tống Tư Dương kỳ quái nói: “Hôm nay em sao thế?”
Thi Nguyên tỉ mỉ gói thanh sô cô la đang ăn dở: “Anh cứ luôn miệng nhắc Chử Việt gì đó, em đâu có biết anh ta.”
Tống Tư Dương nghĩ cũng phải, bèn đổi đề tài: “Vậy anh không nói đến cậu ta nữa, nói về em đi...”
Khi nói chuyện về Thi Nguyên, đối phương lúc bấy giờ mới phấn khởi lại.
Tống Tư Dương ở cô nhi viện đến bốn giờ rưỡi, chú Lâm đúng giờ đến đón cậu về biệt thự.
Không biết lần sau quay lại sẽ là khi nào.
Cậu làm động tác nghe điện thoại với Thi Nguyên: “Có chuyện gì cứ gọi cho anh.”
Ba người lưu luyến không rời nói lời tạm biệt, trong ánh chiều tà, Thi Nguyên cùng Nhân Nhân nhìn theo chiếc xe dần xa.
Thì ra một trong những thứ phải trải qua khi trưởng thành, chính là làm quen với sự chia ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.