Chương 35
Khâm Điểm Phế Sài
13/02/2017
Một năm trôi đi đang bước vào tháng cuối cùng, đối với kiểu người như
Triệu Tấn Dương vừa quay về không lâu, lại không có kế hoạch về nhà mà
nói thì không có gì khác nhau cả, chỉ có hơi lạnh se se mách rằng mùa
đông đã đến, sắp kết thúc mùa đông rồi.
Lôi Nghị vẫn để Triệu Tấn Dương bám theo Trịnh Dư Trạch, không qua lại gì với Thẩm Băng Khê và Quách Dược.
Vào một buổi tối, Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn kết thúc công việc quay về đơn vị, bị Lôi Nghị vội vã ra ngoài gọi lại.
“Hai người các cậu, cùng tôi đi đến một nơi.”
Giọng điệu lẫn vẻ mặt đầy nghiêm nghị, xem ra không phải là việc vớ vẩn.
Diệp Trí Viễn ném cho Triệu Tấn Dương ánh mắt nghi hoặc, Triệu Tấn Dương hất cằm về phía Lôi Nghị, ý là: Đuổi theo.
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn cùng lên một chiếc xe cảnh sát, tài xế là Thẩm Băng Khê, Lôi Nghị ngồi ở ghế phụ.
Còi báo động vang lên, đèn cảnh sát hai màu xanh đỏ như xé rách màn đêm yên ắng.
Diệp Trí Viễn nắm chặt hai tay đặt lên đầu gối, có thể nhìn ra cậu ta vừa căng thẳng lại kích động, có vẻ hăng hái của nghé con mới sinh không sợ cọp muốn được thử sức.
Triệu Tấn Dương ở bên cạnh thì lại không để lộ biểu cảm gì, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ nhảy múa trên mặt anh, nét mặt của người đàn ông lúc sáng lúc tối lại mơ hồ không rõ. Anh hơi giang rộng hai chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, thỉnh thoảng ngón tay lại run lên một cái,
Ở trên xe, Lôi Nghị khái quát nói rõ vụ án, hiện trường đã được kiểm soát, tang chứng vật chứng đã lấy được. Bây giờ bọn họ đang chạy đến hiện trường.
Lôi Nghị quay đầu lại nhìn hai người ngồi ở băng ghế sau. Triệu Tấn Dương không lên tiếng, miệng mím chặt như dây khóa kéo, trong ánh sáng u tối, có lẽ chân mày cậu ta cũng nhíu lại.
Lôi Nghị thản nhiên cười một tiếng, có lẽ ánh mắt bất đắc dĩ đó chỉ có Triệu Tấn Dương mới có thể hiểu.
Diệp Trí Viễn thấy Triệu Tấn Dương im lặng, nghi ngờ trong lòng nổi lên, không thể phá giải, đành hỏi: “Lão đại, giờ chúng ta đi đến đấy là muốn làm gì?”
Lôi Nghị như có suy tính nhìn lướt sang Triệu Tấn Dương, rồi nói với Diệp Trí Viễn: “Cậu đoán thử xem.”
Diệp Trí Viễn: “...” Hiển nhiên không ngờ vào lúc này rồi mà Lôi Nghị còn vòng vo, chỉ đành ngoan ngoãn khó xử đáp: “Không đoán được...”
Lôi Nghị lại hỏi Triệu Tấn Dương: “A Dương, còn cậu?”
Hai ngón cái đan vào nhau của Triệu Tấn Dương không khỏi siết chặt, giọng ẩn nhẫn lại bình tĩnh, “Để em đi cân, phải không?”
Lôi Nghị nói: “Không sai.” Trên mặt cũng không có nét vui sướng khi đáp án bị tiết lộ.
Thẩm Băng Khê nãy giờ chuyên tâm lái xe nhìn sang gương chiếu hậu, nét mặt lo lắng khiến hốc mắt cô ấy càng thêm sâu.
Diệp Trí Viễn: “...”
Im lặng nhất thời trong tiếng còi xe cảnh sát, âm thanh động cơ, âm thanh quạt gió trong xe, tiếng ồn ào khiến người ta càng khó thích ứng hơn.
Triệu Tấn Dương nói: “Là hàng đá à?”
Lôi Nghị gật đầu: “Gần như vậy.”
Thẩm Băng Khê cắn môi dưới, đánh mạnh vô lăng một cái, xe cảnh sát đột ngột chuyển bánh rẽ sang hướng khác, người trong xe cũng chao đảo nghiêng theo.
Lôi Nghị nhìn cô ấy bằng ánh mắt cảnh cáo, “Lái cho vững vào.”
“Vâng, lão đại.” Thẩm Băng Khê không đổi nét mặt đáp.
Lôi Nghị không vui chau mày lại, rồi quay sang băng ghế sau, nói: “Lát nữa hai cậu đi với nhau.” Lại nhấn mạnh nói với Diệp Trí Viễn: “Đã biết phải làm gì chưa?”
Diệp Trí Viễn nghiêng đầu, đáp: “... Biết đại khái.”
“Cân ma túy ở đây, ngay trước mặt tình nghi.” Lôi Nghị nói, “Lát nữa nếu có chỗ không hiểu thì cậu cứ hỏi A Dương, chủ yếu là để cho cậu quen với chương trình phá án của chúng ta thôi.”
Diệp Trí Viễn vẫn cung kính, “Vâng, lão đại.”
Triệu Tấn Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp lời.
Xuống xe, Diệp Trí Viễn xách hộp dụng cụ, nhân lúc Lôi Nghị đi trước thì đi đến cạnh người Triệu Tấn Dương, thấp giọng hỏi: “Anh Dương, sao anh lại đoán ra được?”
“Ừ?”
“Cân đo và loại đấy.”
“...” Ánh mắt của Triệu Tấn Dương dừng lại trên người cậu ta một lúc.
Diệp Trí Viễn nói: “Cân đo có thể là vấn đề của chương trình, em không quen lắm. Nhưng còn về loại ấy, cũng quá thần kỳ rồi, sao lại đoán được?”
Triệu Tấn Dương lại im lặng một hồi.
“Có bí quyết gì không?” Diệp Trí Viễn ham học hỏi thành khẩn nói, “Em cũng muốn học một ít.”
Triệu Tấn Dương nuốt cái câu “tốt nhất cậu đừng có học” xuống, nở nụ cười không có gì, nói: “Cái này thì có bí quyết gì chứ, đoán mò thôi.”
“...” Trên mặt Diệp Trí Viễn viết rõ không tin.
Triệu Tấn Dương nói tiếp: “Đợi cậu tiếp xúc nhiều với lão đại, thăm dò được ngón nghề của anh ấy, tự nhiên có thể đoán ra.” Diệp Trí Viễn nghĩ ngợi gật đầu.
“Đi thôi.” Triệu Tấn Dương thúc giục, khoảng cách giữa họ và Lôi Nghị đã bị nới ra một đoạn.
Đây là một khu dân cư nhỏ bình thường, ban đêm không thấy rõ đâu là tường cũ đâu là tường mới, vào trong tòa nhà mới thấy nó thê thảm thế nào.
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn đi lên lầu theo Lôi Nghị, Thẩm Băng Khê đứng dưới chuẩn bị, không đi lên.
Chào hỏi từng đồng nghiệp tại hiện trường một. Hai kẻ tình nghi bị còng tay, ngồi xổm trong phòng khách, vật chứng liên quan bị sắp được tịch biên được đặt trên bàn trà nhỏ.
Lôi Nghị căn dặn: “Bắt đầu đi, làm xong sớm chừng nào thì về sớm chừng đó.”
“Vâng.” Diệp Trí Viễn đáp lại, đặt hộp dụng cụ lên đất rồi mở ra. Triệu Tấn Dương cũng ngồi vào salon trên ghế, im lặng đeo găng tay vào khẩu trang vào.
Lôi Nghị lại dặn dò những người khác mấy câu rồi rời đi trước. Lúc đi còn nhìn Triệu Tấn Dương một cách chăm chú, cau mày lại, rồi lôi bao thuốc ra đi xuống dưới lầu.
Lôi Nghị vừa đi xuống, Thẩm Băng Khê muốn trốn như gặp phải quỷ.
“Cô đứng lại.” Lôi Nghị khẽ quát.
Người xung quanh cách xá kha, đương nhiên không biết người khác nói chuyện gì. Thẩm Băng Khê liếc mắt một cái, xoay người lại.
“Có chuyện gì vậy lão đại?” Giọng nhuốm đầy bất đắc dĩ.
Lôi Nghị rít một hơi dài, nhìn Thẩm Băng Khê chăm chú đến mức cô mất tự nhiên phải gập người lại.
Lôi Nghị cười vẻ quái đản, phả ra vòng khói trắng rồi nói: “Tối nay cô to gan lắm đấy.”
Thẩm Băng Khê mạnh miệng nói: “Không dám.”
Lôi Nghị không giận, ngược lại lại còn cười, từng bước đi đến gần, giọng khàn khàn do thấm đẫm mệt mỏi và hút thuốc lâu dài mà ra, “Có ý kiến gì thì cứ nói thẳng, nghẹn rồi đem cảm xúc vào công việc cũng không tốt lắm.”
Thẩm Băng Khê hơi chút do dự, rồi thở dài một cái như đầu hàng, nói: “Lão đại, anh đúng là đủ ác.”
“Tôi ác à?” Lôi Nghị cười, “Sao tôi lại ác rồi?”
Thẩm Băng Khê im lặng, rõ ràng muốn nói “anh tự biết“.
Lôi Nghị cười hai tiếng, “Cô nói A Dương à.”
Thẩm Băng Khê hơi nhíu mày.
“Rốt cuộc là cô thấy tôi ác, hay là lo biểu hiện của cậu ta sẽ khiến người khác thất vọng?”
“Em...” Thẩm Băng Khê úp úp mở mở, nói như lẩm bẩm: “Em cứ tưởng... em cứ tưởng không để cậu ấy đụng đến nhanh như vậy...”
Lôi Nghị cười nhạt, “Còn nhanh à?”
“A Dương mới về có một tháng...”
“Cậu ta cai nghiện gần một năm rồi.”
“Lão đại, anh cũng biết mà, lòng đã nghiện thì còn khó cai hơn nghiện ma túy.”
Lôi Nghị lại rít mạnh một hơi, “Nhưng cô biết rõ trong lòng A Dương nghĩ gì không?”
“...”
“Cô cảm thấy khảo nghiệm của cậu ta đến quá nhân, cái ngày ra khỏi trại cai nghiện đó cậu ta hận không thể quay về đơn vị lập tức, biết vì sao không? Vì để chứng minh mình không phải là 'đồ vô dụng'. Một cảnh sát phòng chống ma túy lại còn bị ma túy phá hoại, đối với ai mà nói cũng là một chuyện nực cười.” Lôi Nghị nói, “Bây giờ tôi để cho cậu ta quang minh chính đại tiếp xúc với ma túy, nếu cậu ta có nửa lòng bất chính...” Lôi Nghị cắn răng, “Nếu sau này cậu ta còn ở tại cương vị này, cậu ta sẽ có vô số cơ hội ngoài sáng lẫn trong tối tiếp xúc với mấy thứ đó, nếu như lần này cậu ta có ý nghĩ xấu...” Lôi Nghị khẽ gật đầu, “Thì sau này không trông cậy nổi...”
“...” Thẩm Băng Khê chán nản rũ mắt.
Lôi Nghị làm động tác tay an ủi, “Tiểu Thủy, tôi biết cô lo cho cậu ta, nói thật là tôi cũng lo.”
Thẩm Băng Khê nói như hờn dỗi: “Cho dù có đi nữa, cậu ấy tiếp xúc trực tiếp thì làm sao anh tra ra được.”
Lôi Nghị cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Tiểu Thủy, cơn giận của cô cũng lớn quá đấy, còn khó dỗ hơn cả con gái tôi.”
Thẩm Băng Khê tự biết mình đã thất thố, nhưng hết lần này đến lần khác lại không mở miệng nói xin lỗi được.
Lôi Nghị lại bắt đầu hút một điếu khác, nói: “Ba người cô cậu là đi theo chân tôi. Những năm qua tôi đã dẫn dắt không ít người, có người bị điều đi, có người lại tự đi, chỉ có mấy cô cậu là theo tôi lâu nhất.”
Lôi Nghị bắt đầu nhớ lại năm cũ, Thẩm Băng Khê có dự cảm xấu, “Lão đại, đột nhiên nói chuyện này làm gì...”
Lôi Nghị cười cười không nói nữa, chỉ cúi đầu hít một hơi khói, dường như đó chính là khí oxi vậy.
Thật ra ông ta muốn nói, bất kể thế nào, thì lúc mình vẫn còn ở đây, nhất định sẽ giữ được A Dương, cho dù không giữ được cũng sẽ gắng hết sức để cậu ta rời khỏi đội cảnh sát một cách vẻ vang.
“Lão đại.”
Một giọng nam trầm thấp cùng với bóng người cao lớn bước ra từ trong bóng cây, dường như chờ đã lâu rồi.
Thẩm Băng Khê sợ hết hồn, Quách Dược!”
Lôi Nghị vẫn thản nhiên như cũ, gật đầu một cái.
Quách Dược chần chừ nìn Thẩm Băng Khê, Lôi Nghị phát hiện ra, nói: “Không sao.”
Quách Dược vâng một tiếng, móc một tờ giấy từ trong túi ra đưa, “Đều ghi ở trên đó.”
Thẩm Băng Khê bừng tỉnh hiểu ra, lại có cảm giác không phải.
“Chắc chắn không sai?”
“Vâng.”
“Những người khác?”
Quách Dược nói: “Không ai nhìn thấy.”
Lôi Nghị nhận lấy, nói: “Được.”
Trên lầu.
Sau khi Diệp Trí Viễn lắp trang bị xong, nhỏ giọng hỏi Triệu Tấn Dương: “Anh Dương, có cái gì phải đặc biệt để ý không?”
Triệu Tấn Dương vẫn đang nhìn những viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ kia, đây không phải là lần đầu tiên anh thấy, thậm chí cũng không nhiều như trước.
Trong lòng như có con sâu róm, cứ bò rồi bò, vừa ngứa ngáy vừa đáng ghét.
Lúc này Triệu Tấn Dương mới sực tỉnh, kéo khẩu trang lên một chút rồi nói: “Phải viết rõ đơn vị và số lượng, ví dụ như bao này...” Triệu Tấn Dương xách lấy một bao nhỏ có hình tròn màu đỏ trên viên thuốc, chân mày nhíu chặt hơn, “Nhìn qua thì giống thuốc lắc, nhưng trên viên thuốc lại in 'WY', hẳn là ma tủy tổng hợp, thành phần chủ yếu là ma túy đá, nhưng chúng ta chỉ viết 'nghi là ma túy đá', thành phần cụ thể thì phải đưa bên giám định đi kiểm tra. Sau đó viết rõ có bao nhiêu viên, bao nhiêu bao lớn bao nhiêu bao nhỏ, trọng lượng bao nhiêu.”
Diệp Trí Viễn gật đầu theo.
Triệu Tấn Dương lại nghĩ một chút, “Chỉ có vậy thôi“. Anh lại nhìn bao thuốc màu đỏ kia một lúc, lúc hoa mắt lên lại trông như kẹo ngọt dụ dỗ con nít.
“Chúng ta bắt đầu thôi.”
Triệu Tấn Dương nhẹ nhàng mở bao ra, dùng nhíp kẹp vào một bao mới.
Nhưng dường như tay lại không chịu nghe lời, mới bắt đầu đã kẹp rới một viên. Chân mày anh nhíu lại càng chặt hơn, trực tiếp nhặt lấy thả vào trong bao.
Một viên lại một viên, giống như đốm lửa nhỏ bay ra lúc rèn sắt, từng chút từng chút bắn vào trong lòng anh, in thành dấu vết gồ ghề.
- Khương Dương, khương của Khương Tử Nha, dương của Phong Thanh Dương, tên hay lắm.
- A Dương, sau này cậu cứ đi theo tôi. Chỉ cần Lư Kình tôi có thịt, tuyệt đối sẽ không để cậu phải húp canh.
Màu sắc của viên thuốc như biến thành bông tuyết, Triệu Tấn Dương dùng sức trừng mắt nhìn.
- Anh chính là Khương Dương à? Là cái người anh Lư thường khen ngoài miệng đó ư?
- Một viên, đổi lại một đầu ngón tay của người anh em này của mày. Không phải anh Lư coi trọng mày à, ha ha, vậy để tao xem chút nghĩa khí của mày ra sao. Mày nghe cho kỹ đây, bây giờ chỉ là đầu ngón tay, không phải đầu ngón tay.
- Mày xin tao ư, ha ha. Mày chỉ cần quỳ xuống xin tao, tao sẽ cho mày một viên... Nhìn bên kia đi, còn có gái đẹp đấy... Thứ đồ chơi này, giúp kích thích nhiều nhất đấy, ha ha.
Triệu Tấn Dương đặt nhíp xuống, khẽ lắc đầu một cái.
Diệp Trí Viễn quan tâm hỏi: “Anh Dương, anh sao thế?”
“... Không sao.”
Triệu Tấn Dương tiện tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lại cầm nhíp lên lần nữa, giọng nhỏ đến mức khiến người ta cho là nghe nhầm.
Đồng nghiệp canh chừng hai kẻ tình nghi chợt nói: “Tôi... đi hút điếu thuốc đã, ở đây... có thể được rồi chứ?”
Diệp Trí Viễn cũng dùng ánh mắt nhìn sang Triệu Tấn Dương, để anh quyết định.
Triệu Tấn Dương lặp lại: “Không sao.”
“Vất vả rồi.” Đồng nghiệp gật đầu một cái, cầm hộp thuốc ra khỏi phòng khách.
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn im lặng tiếp tục đếm, đo rồi ghi chép.
Trong phòng yên ắng đến mức đáng sợ.
Phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo là một trong hai kẻ tình nghi, nhìn dáng dấp khá “thâm niên“.
“Hai vị lão đại này.”
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn đồng thời nhìn sang gã.
Kẻ nọ như được khích lệ, lê bước đi về phía trướ, nói nhanh như sợ bị ngắt lời: “Ít thôi. Một trăm ngàn.”
Nhất thời Diệp Trí Viễn không phản ứng kịp. Nhưng Triệu Tấn Dương lại lập tức hiểu rõ, nheo mắt quan sát gã.
Kẻ kia lại đến gần thêm mấy bước, nói: “Một trăm ngàn. Mỗi người một trăm ngàn.”
Cách khẩu trang, Triệu Tấn Dương cất giọng ồm ồm. Anh chế nhạo, “Mày có tiền mà còn phải làm cái này à?”
Trong nháy mắt, Diệp Trí Viễn hiểu rõ.
kẻ kia lại muốn đi lên tiếp, nhưng bị Triệu Tấn Dương quát...
“Cút về!”
Kẻ kia rụt cổ lại, dè dặt nói: “Một trăm năm mươi ngàn?”
Triệu Tấn Dương không đáp.
“Chỉ cần có thể bớt đi một cấp, một trăm năm mươi ngàn, ngày mai tôi sẽ bảo người gọi cho anh.” kẻ kia vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tiền mặt cũng được, tôi có tiền mặt, chỉ cần các anh chịu tha cho tôi một mạng. Mọi người đều là người tốt, hai vị lão đại này, các anh nói xem có đúng không?”
Lôi Nghị vẫn để Triệu Tấn Dương bám theo Trịnh Dư Trạch, không qua lại gì với Thẩm Băng Khê và Quách Dược.
Vào một buổi tối, Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn kết thúc công việc quay về đơn vị, bị Lôi Nghị vội vã ra ngoài gọi lại.
“Hai người các cậu, cùng tôi đi đến một nơi.”
Giọng điệu lẫn vẻ mặt đầy nghiêm nghị, xem ra không phải là việc vớ vẩn.
Diệp Trí Viễn ném cho Triệu Tấn Dương ánh mắt nghi hoặc, Triệu Tấn Dương hất cằm về phía Lôi Nghị, ý là: Đuổi theo.
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn cùng lên một chiếc xe cảnh sát, tài xế là Thẩm Băng Khê, Lôi Nghị ngồi ở ghế phụ.
Còi báo động vang lên, đèn cảnh sát hai màu xanh đỏ như xé rách màn đêm yên ắng.
Diệp Trí Viễn nắm chặt hai tay đặt lên đầu gối, có thể nhìn ra cậu ta vừa căng thẳng lại kích động, có vẻ hăng hái của nghé con mới sinh không sợ cọp muốn được thử sức.
Triệu Tấn Dương ở bên cạnh thì lại không để lộ biểu cảm gì, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ nhảy múa trên mặt anh, nét mặt của người đàn ông lúc sáng lúc tối lại mơ hồ không rõ. Anh hơi giang rộng hai chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, thỉnh thoảng ngón tay lại run lên một cái,
Ở trên xe, Lôi Nghị khái quát nói rõ vụ án, hiện trường đã được kiểm soát, tang chứng vật chứng đã lấy được. Bây giờ bọn họ đang chạy đến hiện trường.
Lôi Nghị quay đầu lại nhìn hai người ngồi ở băng ghế sau. Triệu Tấn Dương không lên tiếng, miệng mím chặt như dây khóa kéo, trong ánh sáng u tối, có lẽ chân mày cậu ta cũng nhíu lại.
Lôi Nghị thản nhiên cười một tiếng, có lẽ ánh mắt bất đắc dĩ đó chỉ có Triệu Tấn Dương mới có thể hiểu.
Diệp Trí Viễn thấy Triệu Tấn Dương im lặng, nghi ngờ trong lòng nổi lên, không thể phá giải, đành hỏi: “Lão đại, giờ chúng ta đi đến đấy là muốn làm gì?”
Lôi Nghị như có suy tính nhìn lướt sang Triệu Tấn Dương, rồi nói với Diệp Trí Viễn: “Cậu đoán thử xem.”
Diệp Trí Viễn: “...” Hiển nhiên không ngờ vào lúc này rồi mà Lôi Nghị còn vòng vo, chỉ đành ngoan ngoãn khó xử đáp: “Không đoán được...”
Lôi Nghị lại hỏi Triệu Tấn Dương: “A Dương, còn cậu?”
Hai ngón cái đan vào nhau của Triệu Tấn Dương không khỏi siết chặt, giọng ẩn nhẫn lại bình tĩnh, “Để em đi cân, phải không?”
Lôi Nghị nói: “Không sai.” Trên mặt cũng không có nét vui sướng khi đáp án bị tiết lộ.
Thẩm Băng Khê nãy giờ chuyên tâm lái xe nhìn sang gương chiếu hậu, nét mặt lo lắng khiến hốc mắt cô ấy càng thêm sâu.
Diệp Trí Viễn: “...”
Im lặng nhất thời trong tiếng còi xe cảnh sát, âm thanh động cơ, âm thanh quạt gió trong xe, tiếng ồn ào khiến người ta càng khó thích ứng hơn.
Triệu Tấn Dương nói: “Là hàng đá à?”
Lôi Nghị gật đầu: “Gần như vậy.”
Thẩm Băng Khê cắn môi dưới, đánh mạnh vô lăng một cái, xe cảnh sát đột ngột chuyển bánh rẽ sang hướng khác, người trong xe cũng chao đảo nghiêng theo.
Lôi Nghị nhìn cô ấy bằng ánh mắt cảnh cáo, “Lái cho vững vào.”
“Vâng, lão đại.” Thẩm Băng Khê không đổi nét mặt đáp.
Lôi Nghị không vui chau mày lại, rồi quay sang băng ghế sau, nói: “Lát nữa hai cậu đi với nhau.” Lại nhấn mạnh nói với Diệp Trí Viễn: “Đã biết phải làm gì chưa?”
Diệp Trí Viễn nghiêng đầu, đáp: “... Biết đại khái.”
“Cân ma túy ở đây, ngay trước mặt tình nghi.” Lôi Nghị nói, “Lát nữa nếu có chỗ không hiểu thì cậu cứ hỏi A Dương, chủ yếu là để cho cậu quen với chương trình phá án của chúng ta thôi.”
Diệp Trí Viễn vẫn cung kính, “Vâng, lão đại.”
Triệu Tấn Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp lời.
Xuống xe, Diệp Trí Viễn xách hộp dụng cụ, nhân lúc Lôi Nghị đi trước thì đi đến cạnh người Triệu Tấn Dương, thấp giọng hỏi: “Anh Dương, sao anh lại đoán ra được?”
“Ừ?”
“Cân đo và loại đấy.”
“...” Ánh mắt của Triệu Tấn Dương dừng lại trên người cậu ta một lúc.
Diệp Trí Viễn nói: “Cân đo có thể là vấn đề của chương trình, em không quen lắm. Nhưng còn về loại ấy, cũng quá thần kỳ rồi, sao lại đoán được?”
Triệu Tấn Dương lại im lặng một hồi.
“Có bí quyết gì không?” Diệp Trí Viễn ham học hỏi thành khẩn nói, “Em cũng muốn học một ít.”
Triệu Tấn Dương nuốt cái câu “tốt nhất cậu đừng có học” xuống, nở nụ cười không có gì, nói: “Cái này thì có bí quyết gì chứ, đoán mò thôi.”
“...” Trên mặt Diệp Trí Viễn viết rõ không tin.
Triệu Tấn Dương nói tiếp: “Đợi cậu tiếp xúc nhiều với lão đại, thăm dò được ngón nghề của anh ấy, tự nhiên có thể đoán ra.” Diệp Trí Viễn nghĩ ngợi gật đầu.
“Đi thôi.” Triệu Tấn Dương thúc giục, khoảng cách giữa họ và Lôi Nghị đã bị nới ra một đoạn.
Đây là một khu dân cư nhỏ bình thường, ban đêm không thấy rõ đâu là tường cũ đâu là tường mới, vào trong tòa nhà mới thấy nó thê thảm thế nào.
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn đi lên lầu theo Lôi Nghị, Thẩm Băng Khê đứng dưới chuẩn bị, không đi lên.
Chào hỏi từng đồng nghiệp tại hiện trường một. Hai kẻ tình nghi bị còng tay, ngồi xổm trong phòng khách, vật chứng liên quan bị sắp được tịch biên được đặt trên bàn trà nhỏ.
Lôi Nghị căn dặn: “Bắt đầu đi, làm xong sớm chừng nào thì về sớm chừng đó.”
“Vâng.” Diệp Trí Viễn đáp lại, đặt hộp dụng cụ lên đất rồi mở ra. Triệu Tấn Dương cũng ngồi vào salon trên ghế, im lặng đeo găng tay vào khẩu trang vào.
Lôi Nghị lại dặn dò những người khác mấy câu rồi rời đi trước. Lúc đi còn nhìn Triệu Tấn Dương một cách chăm chú, cau mày lại, rồi lôi bao thuốc ra đi xuống dưới lầu.
Lôi Nghị vừa đi xuống, Thẩm Băng Khê muốn trốn như gặp phải quỷ.
“Cô đứng lại.” Lôi Nghị khẽ quát.
Người xung quanh cách xá kha, đương nhiên không biết người khác nói chuyện gì. Thẩm Băng Khê liếc mắt một cái, xoay người lại.
“Có chuyện gì vậy lão đại?” Giọng nhuốm đầy bất đắc dĩ.
Lôi Nghị rít một hơi dài, nhìn Thẩm Băng Khê chăm chú đến mức cô mất tự nhiên phải gập người lại.
Lôi Nghị cười vẻ quái đản, phả ra vòng khói trắng rồi nói: “Tối nay cô to gan lắm đấy.”
Thẩm Băng Khê mạnh miệng nói: “Không dám.”
Lôi Nghị không giận, ngược lại lại còn cười, từng bước đi đến gần, giọng khàn khàn do thấm đẫm mệt mỏi và hút thuốc lâu dài mà ra, “Có ý kiến gì thì cứ nói thẳng, nghẹn rồi đem cảm xúc vào công việc cũng không tốt lắm.”
Thẩm Băng Khê hơi chút do dự, rồi thở dài một cái như đầu hàng, nói: “Lão đại, anh đúng là đủ ác.”
“Tôi ác à?” Lôi Nghị cười, “Sao tôi lại ác rồi?”
Thẩm Băng Khê im lặng, rõ ràng muốn nói “anh tự biết“.
Lôi Nghị cười hai tiếng, “Cô nói A Dương à.”
Thẩm Băng Khê hơi nhíu mày.
“Rốt cuộc là cô thấy tôi ác, hay là lo biểu hiện của cậu ta sẽ khiến người khác thất vọng?”
“Em...” Thẩm Băng Khê úp úp mở mở, nói như lẩm bẩm: “Em cứ tưởng... em cứ tưởng không để cậu ấy đụng đến nhanh như vậy...”
Lôi Nghị cười nhạt, “Còn nhanh à?”
“A Dương mới về có một tháng...”
“Cậu ta cai nghiện gần một năm rồi.”
“Lão đại, anh cũng biết mà, lòng đã nghiện thì còn khó cai hơn nghiện ma túy.”
Lôi Nghị lại rít mạnh một hơi, “Nhưng cô biết rõ trong lòng A Dương nghĩ gì không?”
“...”
“Cô cảm thấy khảo nghiệm của cậu ta đến quá nhân, cái ngày ra khỏi trại cai nghiện đó cậu ta hận không thể quay về đơn vị lập tức, biết vì sao không? Vì để chứng minh mình không phải là 'đồ vô dụng'. Một cảnh sát phòng chống ma túy lại còn bị ma túy phá hoại, đối với ai mà nói cũng là một chuyện nực cười.” Lôi Nghị nói, “Bây giờ tôi để cho cậu ta quang minh chính đại tiếp xúc với ma túy, nếu cậu ta có nửa lòng bất chính...” Lôi Nghị cắn răng, “Nếu sau này cậu ta còn ở tại cương vị này, cậu ta sẽ có vô số cơ hội ngoài sáng lẫn trong tối tiếp xúc với mấy thứ đó, nếu như lần này cậu ta có ý nghĩ xấu...” Lôi Nghị khẽ gật đầu, “Thì sau này không trông cậy nổi...”
“...” Thẩm Băng Khê chán nản rũ mắt.
Lôi Nghị làm động tác tay an ủi, “Tiểu Thủy, tôi biết cô lo cho cậu ta, nói thật là tôi cũng lo.”
Thẩm Băng Khê nói như hờn dỗi: “Cho dù có đi nữa, cậu ấy tiếp xúc trực tiếp thì làm sao anh tra ra được.”
Lôi Nghị cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Tiểu Thủy, cơn giận của cô cũng lớn quá đấy, còn khó dỗ hơn cả con gái tôi.”
Thẩm Băng Khê tự biết mình đã thất thố, nhưng hết lần này đến lần khác lại không mở miệng nói xin lỗi được.
Lôi Nghị lại bắt đầu hút một điếu khác, nói: “Ba người cô cậu là đi theo chân tôi. Những năm qua tôi đã dẫn dắt không ít người, có người bị điều đi, có người lại tự đi, chỉ có mấy cô cậu là theo tôi lâu nhất.”
Lôi Nghị bắt đầu nhớ lại năm cũ, Thẩm Băng Khê có dự cảm xấu, “Lão đại, đột nhiên nói chuyện này làm gì...”
Lôi Nghị cười cười không nói nữa, chỉ cúi đầu hít một hơi khói, dường như đó chính là khí oxi vậy.
Thật ra ông ta muốn nói, bất kể thế nào, thì lúc mình vẫn còn ở đây, nhất định sẽ giữ được A Dương, cho dù không giữ được cũng sẽ gắng hết sức để cậu ta rời khỏi đội cảnh sát một cách vẻ vang.
“Lão đại.”
Một giọng nam trầm thấp cùng với bóng người cao lớn bước ra từ trong bóng cây, dường như chờ đã lâu rồi.
Thẩm Băng Khê sợ hết hồn, Quách Dược!”
Lôi Nghị vẫn thản nhiên như cũ, gật đầu một cái.
Quách Dược chần chừ nìn Thẩm Băng Khê, Lôi Nghị phát hiện ra, nói: “Không sao.”
Quách Dược vâng một tiếng, móc một tờ giấy từ trong túi ra đưa, “Đều ghi ở trên đó.”
Thẩm Băng Khê bừng tỉnh hiểu ra, lại có cảm giác không phải.
“Chắc chắn không sai?”
“Vâng.”
“Những người khác?”
Quách Dược nói: “Không ai nhìn thấy.”
Lôi Nghị nhận lấy, nói: “Được.”
Trên lầu.
Sau khi Diệp Trí Viễn lắp trang bị xong, nhỏ giọng hỏi Triệu Tấn Dương: “Anh Dương, có cái gì phải đặc biệt để ý không?”
Triệu Tấn Dương vẫn đang nhìn những viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ kia, đây không phải là lần đầu tiên anh thấy, thậm chí cũng không nhiều như trước.
Trong lòng như có con sâu róm, cứ bò rồi bò, vừa ngứa ngáy vừa đáng ghét.
Lúc này Triệu Tấn Dương mới sực tỉnh, kéo khẩu trang lên một chút rồi nói: “Phải viết rõ đơn vị và số lượng, ví dụ như bao này...” Triệu Tấn Dương xách lấy một bao nhỏ có hình tròn màu đỏ trên viên thuốc, chân mày nhíu chặt hơn, “Nhìn qua thì giống thuốc lắc, nhưng trên viên thuốc lại in 'WY', hẳn là ma tủy tổng hợp, thành phần chủ yếu là ma túy đá, nhưng chúng ta chỉ viết 'nghi là ma túy đá', thành phần cụ thể thì phải đưa bên giám định đi kiểm tra. Sau đó viết rõ có bao nhiêu viên, bao nhiêu bao lớn bao nhiêu bao nhỏ, trọng lượng bao nhiêu.”
Diệp Trí Viễn gật đầu theo.
Triệu Tấn Dương lại nghĩ một chút, “Chỉ có vậy thôi“. Anh lại nhìn bao thuốc màu đỏ kia một lúc, lúc hoa mắt lên lại trông như kẹo ngọt dụ dỗ con nít.
“Chúng ta bắt đầu thôi.”
Triệu Tấn Dương nhẹ nhàng mở bao ra, dùng nhíp kẹp vào một bao mới.
Nhưng dường như tay lại không chịu nghe lời, mới bắt đầu đã kẹp rới một viên. Chân mày anh nhíu lại càng chặt hơn, trực tiếp nhặt lấy thả vào trong bao.
Một viên lại một viên, giống như đốm lửa nhỏ bay ra lúc rèn sắt, từng chút từng chút bắn vào trong lòng anh, in thành dấu vết gồ ghề.
- Khương Dương, khương của Khương Tử Nha, dương của Phong Thanh Dương, tên hay lắm.
- A Dương, sau này cậu cứ đi theo tôi. Chỉ cần Lư Kình tôi có thịt, tuyệt đối sẽ không để cậu phải húp canh.
Màu sắc của viên thuốc như biến thành bông tuyết, Triệu Tấn Dương dùng sức trừng mắt nhìn.
- Anh chính là Khương Dương à? Là cái người anh Lư thường khen ngoài miệng đó ư?
- Một viên, đổi lại một đầu ngón tay của người anh em này của mày. Không phải anh Lư coi trọng mày à, ha ha, vậy để tao xem chút nghĩa khí của mày ra sao. Mày nghe cho kỹ đây, bây giờ chỉ là đầu ngón tay, không phải đầu ngón tay.
- Mày xin tao ư, ha ha. Mày chỉ cần quỳ xuống xin tao, tao sẽ cho mày một viên... Nhìn bên kia đi, còn có gái đẹp đấy... Thứ đồ chơi này, giúp kích thích nhiều nhất đấy, ha ha.
Triệu Tấn Dương đặt nhíp xuống, khẽ lắc đầu một cái.
Diệp Trí Viễn quan tâm hỏi: “Anh Dương, anh sao thế?”
“... Không sao.”
Triệu Tấn Dương tiện tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lại cầm nhíp lên lần nữa, giọng nhỏ đến mức khiến người ta cho là nghe nhầm.
Đồng nghiệp canh chừng hai kẻ tình nghi chợt nói: “Tôi... đi hút điếu thuốc đã, ở đây... có thể được rồi chứ?”
Diệp Trí Viễn cũng dùng ánh mắt nhìn sang Triệu Tấn Dương, để anh quyết định.
Triệu Tấn Dương lặp lại: “Không sao.”
“Vất vả rồi.” Đồng nghiệp gật đầu một cái, cầm hộp thuốc ra khỏi phòng khách.
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn im lặng tiếp tục đếm, đo rồi ghi chép.
Trong phòng yên ắng đến mức đáng sợ.
Phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo là một trong hai kẻ tình nghi, nhìn dáng dấp khá “thâm niên“.
“Hai vị lão đại này.”
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn đồng thời nhìn sang gã.
Kẻ nọ như được khích lệ, lê bước đi về phía trướ, nói nhanh như sợ bị ngắt lời: “Ít thôi. Một trăm ngàn.”
Nhất thời Diệp Trí Viễn không phản ứng kịp. Nhưng Triệu Tấn Dương lại lập tức hiểu rõ, nheo mắt quan sát gã.
Kẻ kia lại đến gần thêm mấy bước, nói: “Một trăm ngàn. Mỗi người một trăm ngàn.”
Cách khẩu trang, Triệu Tấn Dương cất giọng ồm ồm. Anh chế nhạo, “Mày có tiền mà còn phải làm cái này à?”
Trong nháy mắt, Diệp Trí Viễn hiểu rõ.
kẻ kia lại muốn đi lên tiếp, nhưng bị Triệu Tấn Dương quát...
“Cút về!”
Kẻ kia rụt cổ lại, dè dặt nói: “Một trăm năm mươi ngàn?”
Triệu Tấn Dương không đáp.
“Chỉ cần có thể bớt đi một cấp, một trăm năm mươi ngàn, ngày mai tôi sẽ bảo người gọi cho anh.” kẻ kia vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tiền mặt cũng được, tôi có tiền mặt, chỉ cần các anh chịu tha cho tôi một mạng. Mọi người đều là người tốt, hai vị lão đại này, các anh nói xem có đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.