Chương 31: Tiệc tối [2]
Hoàng Hôn Tứ Hợp
15/03/2013
“Em cũng không phải là đứa nhỏ ba tuổi, làm sao mà vẫn không để cho người khác bớt lo được vậy, aizz.” Trình Thiếu Phàm than thở, lông mi nhíu chặt, ngồi xổm trước mặt Tô Tiểu Lai xem vết thương ở gót chân của cô.
Tô Tiểu Lai ngồi ở trên ghế bành lớn, chân đặt trên đầu gối anh, bĩu môi, đang muốn nói cái gì đó. Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Trình Thiếu Phàm đứng dậy, mở cửa, khi quay lại đã cầm theo một đôi giày bệt màu vàng dành cho nữ, Tô Tiểu Lai ngẩng đầu nhìn, cái này chẳng lẽ là cho cô? Nào có nguyên tắc lễ phục dạ hội lại phối với giày đế bằng như vậy, để làm giảm đi giá trị con người hả, cô không cần, vì vậy, phút chốc Trình Thiếu Phàm đưa đôi giày kia tới, cô từ chối, chân lộn xộn muốn đứng lên, “Em không muốn đi đôi này, hay là cứ đi đôi dép cao gót kia đi!” Nói xong còn liếc mắt nhìn đôi giày cao gót còn đang vứt dưới đất.
Trình Thiếu Phàm dùng sức nắm bàn chân của cô, mười phần tức giận, “Em có tin là anh sẽ đem em ném từ trên này xuống dưới không.”
Đây chính là tầng 25 nha, ném xuống kia sẽ chết không toàn thây đó.
Tô Tiểu Lai bất động, làm trái lại lời anh, cô từ trước đến giờ đều bị chết rất thảm, bài học kinh nghiệm tàn khốc a. TT__TT
Đột nhiên, Trình Thiếu Phàm nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve cái lắc ở chân phải cô, Tô Tiểu Lai đóng băng lại như tượng, cũng không dám nhúc nhích, mặt cũng bị nhuộm thành màu đỏ, chỉ nghe thấy anh nói, “Cái lắc này em không được phép tháo xuống.” Trong giọng nói thản nhiên không nghi ngờ gì nữa mang theo cả mệnh lệnh.
Tô Tiểu Lai mặt càng nóng, bầu không khí trở nên khó chịu, cô cảm thấy thật xấu hổ, nhịn không được giương mắt ra quan sát vẻ mặt của Trình Thiếu Phàm, anh chẳng lẽ không có một tia cảm giác xấu hổ nào sao? Anh chẳng lẽ không cảm thấy quan hệ hiện tại của bọn họ có phần mập mờ sao? Thế nhưng, khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn bình tĩnh trước sau như một, không có gợn sóng nào, cũng không có chút biểu cảm.
“Tốt lắm, đi vào đi.” Một thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo cắt ngang mơ mộng của cô.
“À.”
“Chân còn đau không? Có thể đi được không?”
Tô Tiểu Lai trước tiên dồn sức lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Hai người đi vào đại sảnh bữa tiệc, Trình Thiếu Phàm vừa đi đến đã bị một đám người vây xung quanh, Tô Tiểu Lai vội vàng thừa dịp tìm cơ hội trốn đi. Đi giày bệt vào đúng là dễ làm đại sự hơn, chỉ dùng công phu mất mấy chục giây, cô đã đến trước một núi đồ ăn, cầm lấy cái khay nhỏ, không ngừng lấy hết đồ ăn từ đông sang tây vào bên trong. Oa, ôi chao còn có bánh ngọt mà cô yêu nhất nữa, nhưng mà nhìn cái mâm trong tay đã đầy, cô hơi nhíu mày, nghĩ xem có nên lấy một cái khay nữa không, đột nhiên, một tay bị nâng lên, trực giác của Tô Tiểu Lai cho rằng anh cô đến đây, sợ tới mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, “Tiểu Lai, em còn dám ăn bậy, lần trước bị viêm dạ dày còn chưa đủ khổ à.” Ôi chao thanh âm nghiêm túc này không giống với anh trai cô.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt xanh yêu mị của Dịch Xuyên Thần, Tô Tiểu Lai cười ha ha, “Thì ra là anh, em cứ nghĩ là…. Vừa đúng lúc, anh cầm giúp cho em cái khay này đi, em còn muốn lấy vài miếng bánh ngọt nữa.”
Nói xong liền đem cái khay đưa cho anh, những lời Dịch Xuyên Thần vừa mới nói hiển nhiên bị cô xem nhẹ, anh cũng không nhận lấy cái khay, rầu rĩ nhìn cô, “Tiểu Lai, em tìm một chỗ ngồi trước đi, để anh giúp em lấy, rồi bưng qua cho em.”
Tô Tiểu Lai đầu tiên là nghi ngờ nhìn anh, anh tốt như vậy sao, nhưng sau khi nghĩ lại, sinh nhật lần trước không phải là còn cùng cô ăn điên cuồng sao? Hình tượng của Dịch Xuyên Thần dần dần tốt lên trong mắt cô, cô hình như không ghét anh lắm.
“Vậy được rồi, anh nhanh lên đi.” Vì thế cô vui vẻ cầm cái khay chất đầy đồ ăn đi tìm chỗ trống ngồi.
Không bao lâu sau, xa xa, Dịch Xuyên Thần cầm cái đĩa to đi về phía cô, Tô Tiểu Lai đang lau miệng, vẻ mặt kích động, chờ anh đi đến nơi, cô tiến lên nhận cái khay, kết quả… bên trong chỉ có 2 cốc nước chanh và một cái đĩa không, Tô Tiểu Lai ngây ngẩn cả người, lập tức hung dữ giương mắt trừng anh, cô làm sao mà lại có thể nghĩ anh ta là người tốt được cơ chứ.
Chỉ thấy anh thản nhiên ngồi ở trước mặt cô, lại còn rất tao nhã lấy cái đĩa không trong khay, đem móng vuốt với đến khay thức ăn đầy của Tô Tiểu Lai, lấy một nửa đồ ăn sang khay của mình.
Tô Tiểu Lai kích động, phẫn nộ, run rẩy, trên đời này làm sao lại có người đàn ông vô sỉ như vậy ??? =_=
Chỉ có điều, năng lực phản ứng với nguy cơ của cô rất mạnh, chỉ hai giây, cô như gà mái che chở gà con mà bảo vệ cái khay của mình, Dịch Xuyên Thần lại nở nụ cười, “Em gái Tiểu Lai à, lần trước mời em ăn nhiều như vậy, mới qua vài ngày, mà đã học thói vong ân phụ nghĩa sao.”
Tô Tiểu Lai tức khí, căm giận nói, “Những thứ kia đâu mất tiền, sao anh lại giành với em.”
“Không phải anh giúp em bưng cốc nước chanh đến đây còn gì, em sao lại nhỏ mọn như vậy?” Dịch Xuyên Thần không đồng ý, dù sao mục đích của anh là không cho phép cô bị đau dạ dày lần nữa.
Tô Tiểu Lai liếc mắt nhìn bộ dạng vô lại của anh, ngẫm lại, thôi quên đi, không nên so đo cùng người như thế, coi như cô có tấm lòng từ bi, không xua đuổi tên ăn mày. Chỉ cần không dùng nhiều sức ở chân là có thể đem mấy thứ vừa bị mất đi bổ sung trở về, cô bưng khay lên muốn đi, Dịch Xuyên Thần giữ chặt cô, mang theo cảnh cáo, “Hồi nãy anh ở chỗ kia, hình như thấy anh trai em đang đứng ở đó.”
Êh, anh ta thật đúng là…. Ai nói cho anh biết là cô sợ anh trai vậy.
“Em không đi toilet được sao?” Hừ, cô không thể làm cho anh xem thường được.
Dịch Xuyên Thần xấu hổ nới lỏng tay.
Tô Tiểu Lai đi vòng quanh nhìn ngó, trong phạm vi thực hiện mục tiêu không thấy nhân vật kia xuất hiện, cô lén lút lấy một cái khay, khi chuẩn bị sắp xuống tay với một khối bánh ngọt, đột nhiên, một thanh âm hấp dẫn cô.
“Ông nó, nhanh lên một chút, ra đây chụp cho tôi nào.”
“Chụp được rồi phải không?”
“Thế nào? Cũng đến lúc tôi nở mày nở mặt với dì cả rồi.”
Tô Tiểu Lai nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa nhìn thấy, cô lập tức sợ đến ngây người, cái người ăn mặc đẹp đẽ kia là là là… Ôi chao, là mẹ cô. Còn người đàn ông mặc âu phục đứng bên cạnh đang đi tới đi lui kia không phải là ba thân yêu của cô sao?
Không phải là ảo giác chứ? Làm sao có khả năng đó được, ngày
hôm qua không phải là bọn họ còn ở nhà sao?
Cô buông cái khay xuống, từ từ đi về phía bên kia, đến gần, chỉ thấy mẹ cô đang đùa nghịch thử pose đủ kiểu, thúc giục ba cô mau mau chụp ảnh, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng được đánh giá bọn họ, Tô Tiểu Lai cũng không dám đi đến gần quá, thật sự là mất mặt mà.
Cô đột nhiên nghĩ đến bản thân mình hôm trước còn chạy theo sau đòi anh trai chụp ảnh cho cô, rốt cuộc hiện tại mới hiểu được vì sao anh không chịu, thì ra là bởi vì rất mất mặt.
Cô lui người về trốn đằng sau cây cột lớn màu vàng nhỏ giọng gọi, “Ba, mẹ…”
Tai của mẹ cô rất tốt, lập tức quay đầu, xoay người lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đầu của Tô Tiểu Lai đang núp núp, lập tức chạy lên phía trước nắm tay con gái, lớn giọng nói, “Con gái à, mẹ đi tìm con cả buổi, trời ạ, vừa rồi tôi nhìn không rõ, ông nó ơi, ông nhìn xem này, con gái chúng ta ngày hôm nay trông thật là xinh đẹp nha, khí chất áp đảo người khác a, ai nha, thật sự là giống tôi thời trẻ…” Mẹ cô càng nói càng kích động.
Tô Tiểu Lai vẻ mặt hắc tuyến, sớm biết như vầy cô không đi ra cho xong. (╯□╰)
Mẹ cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bên cạnh vẫn còn rất nhiều người, Tô Tiểu Lai cúi đầu xuống, mượn tóc che đi lỗ tai, chỉ có thể dựa vào ý niệm nói cho chính mình, không ai thấy được cô.
Mẹ cô vẫn như trước vẫn không quan tâm, đề nghị nói, “Không bằng chúng ta chụp ảnh gia đình ở đây đi?”
Tô Tiểu Lai hoàn toàn sụp đổ, kéo tay mẹ cô muốn đi, ai dè mẹ cô trong phút chốc đã đem máy ảnh đưa cho người qua đường, cái này đúng là dọa người mà.
Giây tiếp theo, chuyện tình bi kịch đã xảy ra, người qua đường kia lại có thể là địch thủ của cô, Triệu… Triệu Linh San, chỉ thấy vẻ mặt cô ta trào phúng, trong tay nắm chặt máy ảnh, ngả đầu, bộ dạng vênh vênh váo váo, giọng nói lộ vẻ chế nhạo, “Tô Tiểu Lai, không nghĩ tới người giống như cô mà cũng có thể lừa gạt vào đây ăn uống a, đây là ba mẹ cô à, cho các người chụp một bức ảnh gia đình giữ lại làm kỷ niệm vậy? Về sau không biết mấy người còn có cơ hội tham dự bữa tiệc long trọng thế này đâu!”
Mẹ cô ngay từ câu đầu tiên đã không nhịn được, cô ta đến đây có ý đồ tra hỏi cái gì? Vậy cho cô ta nếm thử sự lợi hại của bà đây. Vì thế mẹ cô xoa eo, hùng hổ, “Đây là nơi nào mà cho dã nha đầu cô tới hả, làm sao không có tố chất như vậy, cái gì nói về sau không có cơ hội tham gia bữa tiệc long trọng như vậy. Đây chính là khách sạn con rể ta khai trương, ta không có cơ hội đi mà ngươi được đi? Hừ.” Nói xong còn hướng về phía Triệu yêu nữ chụp một cái.
Triệu Linh San kinh hoàng, người một bên xem náo nhiệt cũng kinh hoàng.
Tô Tiểu Lai kinh ngạc rớt quai hàm, sao mẹ cô lại ở đây ăn nói hồ đồ hả…
“Bà nói bậy, không có khả năng, Trình đại ca làm sao lại có khả năng thích nha đầu điên như cô ta.” Triệu Linh San hoảng sợ trừng lớn hai mắt cãi lại.
Tô Tiểu Lai cúi đầu xuống, tính mẹ cô đã làm gì thì đến mười con trâu cũng không cản được, cho nên cha cô và cô chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, chỉ mong mẹ cô có thể nhanh nhanh phát tiết xong, không cần làm ra chuyện gì quá đáng là tốt rồi.
Người xung quanh đến xem ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn có vài người đứng bên cạnh khẽ bàn tàn.
“Cha mẹ cô chẳng lẽ chưa từng dạy cô phải biết kính trọng bậc trưởng bối à? Hôm nay tôi sẽ thay cha mẹ cô dạy dỗ cô lại thật tốt.” Thời điểm mẹ cô vừa nói xong, vừa vặn có người bưng một ly champagne đến, bà tiện tay cầm ly champagne hắt về phía Triệu Linh San, không còn kịp nữa rồi, khi Tô Tiểu Lai ngẩng đầu lên champagne vừa vặn rơi xuống mặt Triệu Linh San, Tô Tiểu Lai âm thầm cảm thán ở trong lòng, là cô không tốt tự chuốc lấy nha, cố tình chọc mẹ tôi, hôm nay coi như cô xui xẻo a. =_=!!!
Bi kịch liên tiếp mà đến.
Tô Tiểu Lai vốn tưởng mẹ cô phát tiết xong rồi, việc này coi như đã xong, ai ngờ, “San San, cháu làm sao vậy?” Đột nhiên một ông béo từ đám đông nhảy ra.
Này này đây không phải là hiệu trưởng sao? Cô hổi hộp hơi run run đứng lên.
Chỉ thấy Triệu Linh San nhếch nhác không tả nổi nhảy lên trên người hiệu trưởng, khóc giống như bị trời lớn ủy khuất vậy, cô ta nức nở khóc chỉ vào Tô Tiểu Lai, “Chú, bọn họ, bọn họ bắt nạt cháu, còn có Tô Tiểu Lai, cô ta quá đáng lắm.” Nói xong càng khóc lớn tiếng hơn.
Mẹ cô đang đắc ý, hướng Tô Tiểu Lai hỏi, “Con khẩn trương cái gì? Ai vậy? Mẹ chỉnh đốn cho con.”
Ôi chao mẹ của con, lão nhân gia ngài thật là quá cường đại mà.
Con gái ngài ngay lập tức sẽ bắt buộc bị đuổi học đó.
Tô Tiểu Lai bình tình đứng đằng sau nói vào tai mẹ cô, “Mẹ, đây là hiệu trưởng trường con.”
Hiệu trưởng, hiệu trưởng là cái rắm gì hả? Quay đầu nhìn Tô Tiểu Lai, rốt cuộc hiểu được, chân mềm nhũn ra, may mà ba cô đứng một bên đỡ bà.
Chỉ thấy mẹ cô vẻ mặt cười làm lành, đầu tiên sửa hình tượng một người đàn bà chanh chua, tiến đến trước mặt hiệu trưởng, chân chó nói, “Cái kia, hiệu trưởng à, vừa rồi đều là hiểu lầm hết, cô nương đáng yêu như vầy làm sao mà tôi lại bắt nạt được a, vừa rồi tôi đùa giỡn với cô ấy thôi.”
Triệu Linh San hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, lại một trận xôn xao, chỉ thấy đám đông xúm lại bắt đầu tản ra, mở ra một lối đi nhỏ, Trình Thiếu Phàm không nóng không lạnh từ từ bước đến chỗ bọn họ, mẹ cô gặp được cứu tinh đến, ngay lập tức đi tới, khẽ nói nhỏ vào tai anh gì đó, chỉ thấy anh gật gật đầu.
Anh đi thẳng tới bên cạnh Tô Tiểu Lai, nắm vai cô, tất cả mọi người ngừng hô hấp, muốn nhìn xem kế tiếp chuyện gì sẽ xảy ra.
Triệu Linh San rốt cuộc cũng ngừng nức nở, lau khô nước mắt nói, “Trình đại ca, các người, các người rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Trình Thiếu Phàm khom người xuống, ném cho cô ta một cái nhìn mê người, “Như thế này cô sẽ biết.”
Tiếp đó xoay người một cái rồi rời đi.
Cách đó không xa, Dịch Xuyên Thần đang bất lực quan sát mọi thứ.
***
“Bây giờ xin mọi người cho 1 tràng vỗ tay nhiệt liệt chào đón Trình tiên sinh lên nói vài câu.” MC vừa nói xong, chỉ thấy bên dưới đã rào rào tiếng vỗ tay hoan hô.
Giờ phút này Tô Tiểu Lai bị Trình Thiếu Phàm ôm chặt trong tay, đứng ở nơi cao điểm nhất bữa tiệc, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn xuống phía dưới, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề, bên tai chỉ có thể nghe được thanh âm của Trình Thiếu Phàm.
“Hôm nay là ngày khai trương khách sạn R.S, tôi vô cùng cảm ơn các vị đã hạ cố đến dự buổi tiệc ngày hôm nay, các vấn đề liên quan đến khách sạn R.S, lần trước bí thư Lý đã đặc biệt giới thiệu với mọi người, cho nên tôi sẽ không giới thiệu nhiều ở đây, các ân khách đến tham dự ngày hôm nay đều có thể hưởng ưu đãi của khách sạn trong vòng một năm…”
Kế tiếp là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
“Hôm nay, tôi mượn bữa tiệc này, muốn tuyên bố với mọi người một sự kiện, vị tiểu thư đang đứng bên cạnh tôi đây, là vị hôn thê của tôi, Tô Tiểu Lai, hơn nữa chúng tôi đang dự tính sẽ kết hôn trong khoảng ba năm nữa.” (≧▽≦)
Tất cả mọi khách khứa kinh ngạc, Triệu Linh San tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có ba Tô mẹ Tô vui mừng nhìn hai người.
Lập tức sau đó là một tiếng hét.
Vị hôn thê.
Trong nháy mắt Tô Tiểu Lai sợ ngây người! Vẻ mặt phức tạp.
Có ai có thể nói cho cô biết đây là một trò đùa dai không. T___T
Chân run rẩy như nhũn ra, Trình Thiếu Phàm dịu dàng ôm cô, ánh mắt nhìn cô cũng nhu hòa như vậy, làm cho người ta ngẩn ngơ, cảm giác không giống thật, tim đập chậm mất nửa nhịp, bỗng dưng, anh cúi người xuống, không báo trước gì cả, môi đặt xuống môi cô, in nhẹ một nụ hôn dịu dàng, Tô Tiểu Lai nhất thời mặt đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Sao anh trai lại có thể hôn cô?? Còn trước mặt nhiều người nữa, a a a, đây là chuyện không thể tin được a a . Khi cô hồi phục suy nghĩ, thì Trình Thiếu Phàm đã mang cô rời khỏi bữa tiệc.
Tô Tiểu Lai ngồi ở trên ghế bành lớn, chân đặt trên đầu gối anh, bĩu môi, đang muốn nói cái gì đó. Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Trình Thiếu Phàm đứng dậy, mở cửa, khi quay lại đã cầm theo một đôi giày bệt màu vàng dành cho nữ, Tô Tiểu Lai ngẩng đầu nhìn, cái này chẳng lẽ là cho cô? Nào có nguyên tắc lễ phục dạ hội lại phối với giày đế bằng như vậy, để làm giảm đi giá trị con người hả, cô không cần, vì vậy, phút chốc Trình Thiếu Phàm đưa đôi giày kia tới, cô từ chối, chân lộn xộn muốn đứng lên, “Em không muốn đi đôi này, hay là cứ đi đôi dép cao gót kia đi!” Nói xong còn liếc mắt nhìn đôi giày cao gót còn đang vứt dưới đất.
Trình Thiếu Phàm dùng sức nắm bàn chân của cô, mười phần tức giận, “Em có tin là anh sẽ đem em ném từ trên này xuống dưới không.”
Đây chính là tầng 25 nha, ném xuống kia sẽ chết không toàn thây đó.
Tô Tiểu Lai bất động, làm trái lại lời anh, cô từ trước đến giờ đều bị chết rất thảm, bài học kinh nghiệm tàn khốc a. TT__TT
Đột nhiên, Trình Thiếu Phàm nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve cái lắc ở chân phải cô, Tô Tiểu Lai đóng băng lại như tượng, cũng không dám nhúc nhích, mặt cũng bị nhuộm thành màu đỏ, chỉ nghe thấy anh nói, “Cái lắc này em không được phép tháo xuống.” Trong giọng nói thản nhiên không nghi ngờ gì nữa mang theo cả mệnh lệnh.
Tô Tiểu Lai mặt càng nóng, bầu không khí trở nên khó chịu, cô cảm thấy thật xấu hổ, nhịn không được giương mắt ra quan sát vẻ mặt của Trình Thiếu Phàm, anh chẳng lẽ không có một tia cảm giác xấu hổ nào sao? Anh chẳng lẽ không cảm thấy quan hệ hiện tại của bọn họ có phần mập mờ sao? Thế nhưng, khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn bình tĩnh trước sau như một, không có gợn sóng nào, cũng không có chút biểu cảm.
“Tốt lắm, đi vào đi.” Một thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo cắt ngang mơ mộng của cô.
“À.”
“Chân còn đau không? Có thể đi được không?”
Tô Tiểu Lai trước tiên dồn sức lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Hai người đi vào đại sảnh bữa tiệc, Trình Thiếu Phàm vừa đi đến đã bị một đám người vây xung quanh, Tô Tiểu Lai vội vàng thừa dịp tìm cơ hội trốn đi. Đi giày bệt vào đúng là dễ làm đại sự hơn, chỉ dùng công phu mất mấy chục giây, cô đã đến trước một núi đồ ăn, cầm lấy cái khay nhỏ, không ngừng lấy hết đồ ăn từ đông sang tây vào bên trong. Oa, ôi chao còn có bánh ngọt mà cô yêu nhất nữa, nhưng mà nhìn cái mâm trong tay đã đầy, cô hơi nhíu mày, nghĩ xem có nên lấy một cái khay nữa không, đột nhiên, một tay bị nâng lên, trực giác của Tô Tiểu Lai cho rằng anh cô đến đây, sợ tới mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, “Tiểu Lai, em còn dám ăn bậy, lần trước bị viêm dạ dày còn chưa đủ khổ à.” Ôi chao thanh âm nghiêm túc này không giống với anh trai cô.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt xanh yêu mị của Dịch Xuyên Thần, Tô Tiểu Lai cười ha ha, “Thì ra là anh, em cứ nghĩ là…. Vừa đúng lúc, anh cầm giúp cho em cái khay này đi, em còn muốn lấy vài miếng bánh ngọt nữa.”
Nói xong liền đem cái khay đưa cho anh, những lời Dịch Xuyên Thần vừa mới nói hiển nhiên bị cô xem nhẹ, anh cũng không nhận lấy cái khay, rầu rĩ nhìn cô, “Tiểu Lai, em tìm một chỗ ngồi trước đi, để anh giúp em lấy, rồi bưng qua cho em.”
Tô Tiểu Lai đầu tiên là nghi ngờ nhìn anh, anh tốt như vậy sao, nhưng sau khi nghĩ lại, sinh nhật lần trước không phải là còn cùng cô ăn điên cuồng sao? Hình tượng của Dịch Xuyên Thần dần dần tốt lên trong mắt cô, cô hình như không ghét anh lắm.
“Vậy được rồi, anh nhanh lên đi.” Vì thế cô vui vẻ cầm cái khay chất đầy đồ ăn đi tìm chỗ trống ngồi.
Không bao lâu sau, xa xa, Dịch Xuyên Thần cầm cái đĩa to đi về phía cô, Tô Tiểu Lai đang lau miệng, vẻ mặt kích động, chờ anh đi đến nơi, cô tiến lên nhận cái khay, kết quả… bên trong chỉ có 2 cốc nước chanh và một cái đĩa không, Tô Tiểu Lai ngây ngẩn cả người, lập tức hung dữ giương mắt trừng anh, cô làm sao mà lại có thể nghĩ anh ta là người tốt được cơ chứ.
Chỉ thấy anh thản nhiên ngồi ở trước mặt cô, lại còn rất tao nhã lấy cái đĩa không trong khay, đem móng vuốt với đến khay thức ăn đầy của Tô Tiểu Lai, lấy một nửa đồ ăn sang khay của mình.
Tô Tiểu Lai kích động, phẫn nộ, run rẩy, trên đời này làm sao lại có người đàn ông vô sỉ như vậy ??? =_=
Chỉ có điều, năng lực phản ứng với nguy cơ của cô rất mạnh, chỉ hai giây, cô như gà mái che chở gà con mà bảo vệ cái khay của mình, Dịch Xuyên Thần lại nở nụ cười, “Em gái Tiểu Lai à, lần trước mời em ăn nhiều như vậy, mới qua vài ngày, mà đã học thói vong ân phụ nghĩa sao.”
Tô Tiểu Lai tức khí, căm giận nói, “Những thứ kia đâu mất tiền, sao anh lại giành với em.”
“Không phải anh giúp em bưng cốc nước chanh đến đây còn gì, em sao lại nhỏ mọn như vậy?” Dịch Xuyên Thần không đồng ý, dù sao mục đích của anh là không cho phép cô bị đau dạ dày lần nữa.
Tô Tiểu Lai liếc mắt nhìn bộ dạng vô lại của anh, ngẫm lại, thôi quên đi, không nên so đo cùng người như thế, coi như cô có tấm lòng từ bi, không xua đuổi tên ăn mày. Chỉ cần không dùng nhiều sức ở chân là có thể đem mấy thứ vừa bị mất đi bổ sung trở về, cô bưng khay lên muốn đi, Dịch Xuyên Thần giữ chặt cô, mang theo cảnh cáo, “Hồi nãy anh ở chỗ kia, hình như thấy anh trai em đang đứng ở đó.”
Êh, anh ta thật đúng là…. Ai nói cho anh biết là cô sợ anh trai vậy.
“Em không đi toilet được sao?” Hừ, cô không thể làm cho anh xem thường được.
Dịch Xuyên Thần xấu hổ nới lỏng tay.
Tô Tiểu Lai đi vòng quanh nhìn ngó, trong phạm vi thực hiện mục tiêu không thấy nhân vật kia xuất hiện, cô lén lút lấy một cái khay, khi chuẩn bị sắp xuống tay với một khối bánh ngọt, đột nhiên, một thanh âm hấp dẫn cô.
“Ông nó, nhanh lên một chút, ra đây chụp cho tôi nào.”
“Chụp được rồi phải không?”
“Thế nào? Cũng đến lúc tôi nở mày nở mặt với dì cả rồi.”
Tô Tiểu Lai nhìn về phía phát ra tiếng nói, vừa nhìn thấy, cô lập tức sợ đến ngây người, cái người ăn mặc đẹp đẽ kia là là là… Ôi chao, là mẹ cô. Còn người đàn ông mặc âu phục đứng bên cạnh đang đi tới đi lui kia không phải là ba thân yêu của cô sao?
Không phải là ảo giác chứ? Làm sao có khả năng đó được, ngày
hôm qua không phải là bọn họ còn ở nhà sao?
Cô buông cái khay xuống, từ từ đi về phía bên kia, đến gần, chỉ thấy mẹ cô đang đùa nghịch thử pose đủ kiểu, thúc giục ba cô mau mau chụp ảnh, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng được đánh giá bọn họ, Tô Tiểu Lai cũng không dám đi đến gần quá, thật sự là mất mặt mà.
Cô đột nhiên nghĩ đến bản thân mình hôm trước còn chạy theo sau đòi anh trai chụp ảnh cho cô, rốt cuộc hiện tại mới hiểu được vì sao anh không chịu, thì ra là bởi vì rất mất mặt.
Cô lui người về trốn đằng sau cây cột lớn màu vàng nhỏ giọng gọi, “Ba, mẹ…”
Tai của mẹ cô rất tốt, lập tức quay đầu, xoay người lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đầu của Tô Tiểu Lai đang núp núp, lập tức chạy lên phía trước nắm tay con gái, lớn giọng nói, “Con gái à, mẹ đi tìm con cả buổi, trời ạ, vừa rồi tôi nhìn không rõ, ông nó ơi, ông nhìn xem này, con gái chúng ta ngày hôm nay trông thật là xinh đẹp nha, khí chất áp đảo người khác a, ai nha, thật sự là giống tôi thời trẻ…” Mẹ cô càng nói càng kích động.
Tô Tiểu Lai vẻ mặt hắc tuyến, sớm biết như vầy cô không đi ra cho xong. (╯□╰)
Mẹ cô hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bên cạnh vẫn còn rất nhiều người, Tô Tiểu Lai cúi đầu xuống, mượn tóc che đi lỗ tai, chỉ có thể dựa vào ý niệm nói cho chính mình, không ai thấy được cô.
Mẹ cô vẫn như trước vẫn không quan tâm, đề nghị nói, “Không bằng chúng ta chụp ảnh gia đình ở đây đi?”
Tô Tiểu Lai hoàn toàn sụp đổ, kéo tay mẹ cô muốn đi, ai dè mẹ cô trong phút chốc đã đem máy ảnh đưa cho người qua đường, cái này đúng là dọa người mà.
Giây tiếp theo, chuyện tình bi kịch đã xảy ra, người qua đường kia lại có thể là địch thủ của cô, Triệu… Triệu Linh San, chỉ thấy vẻ mặt cô ta trào phúng, trong tay nắm chặt máy ảnh, ngả đầu, bộ dạng vênh vênh váo váo, giọng nói lộ vẻ chế nhạo, “Tô Tiểu Lai, không nghĩ tới người giống như cô mà cũng có thể lừa gạt vào đây ăn uống a, đây là ba mẹ cô à, cho các người chụp một bức ảnh gia đình giữ lại làm kỷ niệm vậy? Về sau không biết mấy người còn có cơ hội tham dự bữa tiệc long trọng thế này đâu!”
Mẹ cô ngay từ câu đầu tiên đã không nhịn được, cô ta đến đây có ý đồ tra hỏi cái gì? Vậy cho cô ta nếm thử sự lợi hại của bà đây. Vì thế mẹ cô xoa eo, hùng hổ, “Đây là nơi nào mà cho dã nha đầu cô tới hả, làm sao không có tố chất như vậy, cái gì nói về sau không có cơ hội tham gia bữa tiệc long trọng như vậy. Đây chính là khách sạn con rể ta khai trương, ta không có cơ hội đi mà ngươi được đi? Hừ.” Nói xong còn hướng về phía Triệu yêu nữ chụp một cái.
Triệu Linh San kinh hoàng, người một bên xem náo nhiệt cũng kinh hoàng.
Tô Tiểu Lai kinh ngạc rớt quai hàm, sao mẹ cô lại ở đây ăn nói hồ đồ hả…
“Bà nói bậy, không có khả năng, Trình đại ca làm sao lại có khả năng thích nha đầu điên như cô ta.” Triệu Linh San hoảng sợ trừng lớn hai mắt cãi lại.
Tô Tiểu Lai cúi đầu xuống, tính mẹ cô đã làm gì thì đến mười con trâu cũng không cản được, cho nên cha cô và cô chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, chỉ mong mẹ cô có thể nhanh nhanh phát tiết xong, không cần làm ra chuyện gì quá đáng là tốt rồi.
Người xung quanh đến xem ngày càng nhiều, thỉnh thoảng còn có vài người đứng bên cạnh khẽ bàn tàn.
“Cha mẹ cô chẳng lẽ chưa từng dạy cô phải biết kính trọng bậc trưởng bối à? Hôm nay tôi sẽ thay cha mẹ cô dạy dỗ cô lại thật tốt.” Thời điểm mẹ cô vừa nói xong, vừa vặn có người bưng một ly champagne đến, bà tiện tay cầm ly champagne hắt về phía Triệu Linh San, không còn kịp nữa rồi, khi Tô Tiểu Lai ngẩng đầu lên champagne vừa vặn rơi xuống mặt Triệu Linh San, Tô Tiểu Lai âm thầm cảm thán ở trong lòng, là cô không tốt tự chuốc lấy nha, cố tình chọc mẹ tôi, hôm nay coi như cô xui xẻo a. =_=!!!
Bi kịch liên tiếp mà đến.
Tô Tiểu Lai vốn tưởng mẹ cô phát tiết xong rồi, việc này coi như đã xong, ai ngờ, “San San, cháu làm sao vậy?” Đột nhiên một ông béo từ đám đông nhảy ra.
Này này đây không phải là hiệu trưởng sao? Cô hổi hộp hơi run run đứng lên.
Chỉ thấy Triệu Linh San nhếch nhác không tả nổi nhảy lên trên người hiệu trưởng, khóc giống như bị trời lớn ủy khuất vậy, cô ta nức nở khóc chỉ vào Tô Tiểu Lai, “Chú, bọn họ, bọn họ bắt nạt cháu, còn có Tô Tiểu Lai, cô ta quá đáng lắm.” Nói xong càng khóc lớn tiếng hơn.
Mẹ cô đang đắc ý, hướng Tô Tiểu Lai hỏi, “Con khẩn trương cái gì? Ai vậy? Mẹ chỉnh đốn cho con.”
Ôi chao mẹ của con, lão nhân gia ngài thật là quá cường đại mà.
Con gái ngài ngay lập tức sẽ bắt buộc bị đuổi học đó.
Tô Tiểu Lai bình tình đứng đằng sau nói vào tai mẹ cô, “Mẹ, đây là hiệu trưởng trường con.”
Hiệu trưởng, hiệu trưởng là cái rắm gì hả? Quay đầu nhìn Tô Tiểu Lai, rốt cuộc hiểu được, chân mềm nhũn ra, may mà ba cô đứng một bên đỡ bà.
Chỉ thấy mẹ cô vẻ mặt cười làm lành, đầu tiên sửa hình tượng một người đàn bà chanh chua, tiến đến trước mặt hiệu trưởng, chân chó nói, “Cái kia, hiệu trưởng à, vừa rồi đều là hiểu lầm hết, cô nương đáng yêu như vầy làm sao mà tôi lại bắt nạt được a, vừa rồi tôi đùa giỡn với cô ấy thôi.”
Triệu Linh San hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, lại một trận xôn xao, chỉ thấy đám đông xúm lại bắt đầu tản ra, mở ra một lối đi nhỏ, Trình Thiếu Phàm không nóng không lạnh từ từ bước đến chỗ bọn họ, mẹ cô gặp được cứu tinh đến, ngay lập tức đi tới, khẽ nói nhỏ vào tai anh gì đó, chỉ thấy anh gật gật đầu.
Anh đi thẳng tới bên cạnh Tô Tiểu Lai, nắm vai cô, tất cả mọi người ngừng hô hấp, muốn nhìn xem kế tiếp chuyện gì sẽ xảy ra.
Triệu Linh San rốt cuộc cũng ngừng nức nở, lau khô nước mắt nói, “Trình đại ca, các người, các người rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Trình Thiếu Phàm khom người xuống, ném cho cô ta một cái nhìn mê người, “Như thế này cô sẽ biết.”
Tiếp đó xoay người một cái rồi rời đi.
Cách đó không xa, Dịch Xuyên Thần đang bất lực quan sát mọi thứ.
***
“Bây giờ xin mọi người cho 1 tràng vỗ tay nhiệt liệt chào đón Trình tiên sinh lên nói vài câu.” MC vừa nói xong, chỉ thấy bên dưới đã rào rào tiếng vỗ tay hoan hô.
Giờ phút này Tô Tiểu Lai bị Trình Thiếu Phàm ôm chặt trong tay, đứng ở nơi cao điểm nhất bữa tiệc, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn xuống phía dưới, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề, bên tai chỉ có thể nghe được thanh âm của Trình Thiếu Phàm.
“Hôm nay là ngày khai trương khách sạn R.S, tôi vô cùng cảm ơn các vị đã hạ cố đến dự buổi tiệc ngày hôm nay, các vấn đề liên quan đến khách sạn R.S, lần trước bí thư Lý đã đặc biệt giới thiệu với mọi người, cho nên tôi sẽ không giới thiệu nhiều ở đây, các ân khách đến tham dự ngày hôm nay đều có thể hưởng ưu đãi của khách sạn trong vòng một năm…”
Kế tiếp là tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
“Hôm nay, tôi mượn bữa tiệc này, muốn tuyên bố với mọi người một sự kiện, vị tiểu thư đang đứng bên cạnh tôi đây, là vị hôn thê của tôi, Tô Tiểu Lai, hơn nữa chúng tôi đang dự tính sẽ kết hôn trong khoảng ba năm nữa.” (≧▽≦)
Tất cả mọi khách khứa kinh ngạc, Triệu Linh San tức giận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có ba Tô mẹ Tô vui mừng nhìn hai người.
Lập tức sau đó là một tiếng hét.
Vị hôn thê.
Trong nháy mắt Tô Tiểu Lai sợ ngây người! Vẻ mặt phức tạp.
Có ai có thể nói cho cô biết đây là một trò đùa dai không. T___T
Chân run rẩy như nhũn ra, Trình Thiếu Phàm dịu dàng ôm cô, ánh mắt nhìn cô cũng nhu hòa như vậy, làm cho người ta ngẩn ngơ, cảm giác không giống thật, tim đập chậm mất nửa nhịp, bỗng dưng, anh cúi người xuống, không báo trước gì cả, môi đặt xuống môi cô, in nhẹ một nụ hôn dịu dàng, Tô Tiểu Lai nhất thời mặt đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Sao anh trai lại có thể hôn cô?? Còn trước mặt nhiều người nữa, a a a, đây là chuyện không thể tin được a a . Khi cô hồi phục suy nghĩ, thì Trình Thiếu Phàm đã mang cô rời khỏi bữa tiệc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.