Chương 49: Phải chăng là sấm sét?
Thanh Thảo
24/04/2018
Lặng ngồi một góc ở “New Coffee” Yến Linh hớp từng ngụm trà nóng để lấy hết đủ dũng khí cho cuộc trò chuyện sắp tới.
– Yến Linh…
Cao Phong bước vào kéo chiếc ghế đối diện Yến Linh anh ngồi xuống miệng hơi mỉm cười nhìn Yến Linh.
– Anh Phong…
– Em đến lâu chưa?
– Dạ, em đến được một lát rồi. Anh uống gì?
– Cho anh Nâu đá.
Yến Linh gọi đồ cho anh xong, mặt trầm trầm nhìn sang Cao Phong.
– Cao Phong em xin lỗi.
– Em không cần phải xin lỗi đâu.
– Anh không…
– Anh không trách cũng không giận em, anh sớm đã đoán trước được rồi chỉ không ngờ người đó là em thôi.
– Bây giờ anh thắc mắc gì em sẽ trả lời anh biết hết.
– Không cần… anh cũng hiểu được mọi chuyện và lý do vì sao em làm vậy rồi.
– Sao anh biết được.
– Em đã từng kể cho anh nghe chuyện quá khứ của em rồi đúng không, qua thái độ và cách em cư sử của em giúp anh nhận ra đó.
– Em lộ liễu quá chăng.
– Không mà là em quá ngốc… yêu đến mù quáng mà không biết đúng sai thôi.
– Em…
– Thôi bỏ qua chuyện này đi, mà vì sao hôm nay em gọi anh ra đây có chuyện gì?
– Em có chuyện muốn hỏi anh?
– Chuyện gì mà em gấp gáp vậy?
– Anh có còn nhớ gì chuyện của ba mẹ anh không? Có bao giờ họ nói anh biết về người nhà của mình không?
– Sao em lại hỏi chuyện đó, ba mẹ anh là cô nhi thì làm gì có người thân nào nữa?
Cao Phong bình thản dùng tay khuấy khuấy ly cafe đá rồi đưa lên miệng mình hớp từng ngụm. Yến Linh thì vẫn dán mắt vào nhìn khuôn mặt không chút ưu tư gì của Cao Phong, trong đầu cô thoạt nghĩ “có lẽ để không muốn con mình gặp nguy hiểm nên ba mẹ anh ấy đã không hề nói cho anh biết gì?”
– Vậy nếu như, em nói nếu như anh có người thân thật liệu anh có muốn đi tìm họ không?
Cao Phong cười phát thành tiếng với câu hỏi của Yến Linh.
– Trời, em là đang bảo anh đi tìm hạt cát bằng vàng trên sa mạc đó sao? Anh đã từ lâu chỉ có duy nhất những người bên cạnh anh hiện tại là người thân duy nhất thôi.
– Nhưng…
– Thôi, có phải em lo lắng anh sẽ trách em nên em mới trở nên hoang đường vậy không thế.
Cao Phong khẽ gõ nhẹ vào đầu Yến Linh bởi trong lòng anh cô giống như đứa em gái bé bỏng cùng sinh ra trong một hoàn cảnh vậy, cũng như là người thân duy nhất nơi xóm nghèo anh cần bảo vệ và chở che vậy. Cho dù cô có phản bội anh hay làm gì đi nữa anh cũng không thể trách hay ghét bỏ được, bởi tình yêu và sự xuất thân khiến con người muốn vươn lên nên có đôi chút sai lầm cũng là điều dễ hiểu… và anh lại càng muốn quan tâm và dẫn cô đi đúng hướng đâu.
Về Yến Linh lại khác suy nghĩ của riêng cô lại chỉ mong mọi chuyện được sáng tỏ để cô có thể trả hết mối ân tình với những con người mà cô nợ coi như lòng cô cũng trút được gánh nặng và sống thanh thản hơn về sau mặc cho Lý Bách có cần cô nữa hay không.
– Cao Phong đầu anh có tóc bạc kìa.
– Em cứ đùa, anh trẻ vậy làm gì có.
– Thật mà!
Chưa dứt lời Yến Linh giật mấy sợi tóc trên đầu Cao Phong, khiến anh khẽ nheo mắt kêu đau.
– Trời, em làm gì vậy đâu đấy.
– Ơ… em xin lỗi không phải tóc bạc em nhìn nhầm.
– Bó tay em luôn!
Yến Linh nhoẻn miệng cười nhõng nhẽo, rồi hạ tay xuống gầm bàn bỏ mấy sợi tóc vào bọc ni lông mà Cao Phong vẫn không hề để ý bởi với cô Yến Linh cũng giống như Ngọc Lan vậy có thế nào anh cũng không thể trách mắng lấy một lời.
…
Nhanh nhất có thể Yến Linh đưa đi xét nghiệm ADN. Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi chờ kết quả, chân tay cô như muốn rụng rời và không thể rụng rời hơn nữa là kết quả 99% giữa ông Lý Hàn và Huỳnh Cao Phong có quan hệ huyết thống… ôi mẹ ơi, tim cô như muốn nhảy múa trong lồng ngực vậy, cô lao thẳng bắt một chiếc taxi đến ngay biệt thự nhà Lý Hàn để đưa cho ông kết quả mà ông mong đợi này.
Không ngoài dự đoán lão Hàn vui như mở hội, lão Ngô cũng âm thầm đi theo cô bé và kết quả là thật cô gái ấy không hề nói dối. Một niềm vui bất tận mà suốt hành trình tìm kiếm gần 30 năm qua có kết quả ông không phải thất vọng, cảm ơn Yến Linh trong nụ cười mãn nguyện rồi Lý Hàn cùng lão Ngô lên xe đến thẳng nhà họ Huỳnh để giải bày sự việc và xin nhận lại máu mủ ruột thịt của mình.
Lẳng lặng bước vào công ty Bách Lý cô muốn tự tay tiến vào phòng làm việc của Lý Bách để cho anh bất ngờ lớn này. Cô hớn hở mở cửa định hùa Lý Bách nhưng… không trong phòng không một bóng người, lạ chẳng nhẽ giờ này rồi nếu Lý Bách không ở nhà thì phải ở công ty chứ. Khi đến với khuôn mặt hớn hở là thế giờ lại buồn bã quay về mà cũng không thể đoán được Lý Bách có thể ở đâu, vì cái con người này lúc ẩn lúc hiện đến cô nhiều khi cũng chẳng rõ hắn nghĩ gì nữa.
Dưới hầm để xe Yến Linh đang thẩn thờ bước xuống cầu thang thì nghe trong gara tiếng hai người đàn ông đang trò chuyện nhau khiến cô khựng bước chân lại, nghe quen như giọng của bọn đàn em của Lý Bách mà anh hay sai việc vặt vậy:
“Lần này đại ca muốn xử lão Tổng giám đốc bên Huỳnh Gia Phúc thật mày ạ”
“Chứ còn sao nữa, đại ca bày mưu lâu thế còn gì? Lần này có lẽ xếp bên đó tiêu đời rồi”
“Ừ, chỉ tiếc tụi mình không được chứng kiến thôi”
“Mày còn thích chứng với chả kiến tao thì lại thấy may không có mặt mình, nhỡ như xảy ra chuyện gì ngoài kế hoạch thì cả đám tụi mình đi đời cái tội ai dám đụng vào cớm”
“Mày nói chí phải cũng may sai tụi mình cái chân ở đây canh”
Yến Linh nghe vậy bước thật nhanh ra chặn hai tên đó lại:
– Hai cậu vừa nói gì đấy?
– Cô là ai?
Một thằng hỏi còn thằng kia thì níu níu vạt áo thằng đang nói rồi thì thầm vào tai “con này là tình nhân của đại ca đấy đừng ngu mà đụng vào nó, biết chưa”
– Tôi để quên điện thoại ở nhà rồi, Lý Bách hẹn gặp tôi ở công ty nhưng đến không thấy anh ấy ở đâu?
Mặt Yến Linh ra vẻ ngơ ngác như mình vô tội đến gặp Lý Bách mà không gặp được vậy, sợ không gặp được lại khiến cho Lý Bách lo lắng cho cô.
– Dạ… bọn em!
Hai thằng gãi gãi đầu đến ngốc, Yến Linh thấy vậy lại tiếp lời.
– Vậy hôm nay không gặp được anh ấy rồi, mai tôi gặp anh ấy sau vậy và nói có gặp hai cậu nhưng hai cậu không nói anh ấy ở đâu để tôi đến tìm.
– Dạ… anh ấy đang ở Clup XXX ạ!
Thằng kia tạt vào đầu thằng đang nói
– Ngu… đại ca dặn không được nói cho bất kỳ ai rồi mà!
– Nhưng… đại tẩu cũng nên biết chứ…
Yến Linh mỉm cười chào hai người rồi một mạch chạy về xe của mình, cô lôi điện thoại gọi cho Cao phong nhưng số máy toàn bận, gọi cho Lý Bách số máy cũng bận. Dường như lúc này cô muốn phát điên, gọi cho Gia Minh cũng bận, gọi Thu Hồng thì số máy không liên lạc được. Lòng nóng như lửa đốt bứt rứt cô không biết nên gọi cho ai, quay số sang bác Hàn:
“Alo. Bác Hàn ạ, Lý Bách… Lý Bách… anh ấy”
“Bình tĩnh nói ta nghe xem nào?”
“Hôm nay hình như anh ấy muốn xử Cao Phong đấy bác ơi… con lo!”
“Được, ta hiểu rồi… để ta giải quyết”.
– Yến Linh…
Cao Phong bước vào kéo chiếc ghế đối diện Yến Linh anh ngồi xuống miệng hơi mỉm cười nhìn Yến Linh.
– Anh Phong…
– Em đến lâu chưa?
– Dạ, em đến được một lát rồi. Anh uống gì?
– Cho anh Nâu đá.
Yến Linh gọi đồ cho anh xong, mặt trầm trầm nhìn sang Cao Phong.
– Cao Phong em xin lỗi.
– Em không cần phải xin lỗi đâu.
– Anh không…
– Anh không trách cũng không giận em, anh sớm đã đoán trước được rồi chỉ không ngờ người đó là em thôi.
– Bây giờ anh thắc mắc gì em sẽ trả lời anh biết hết.
– Không cần… anh cũng hiểu được mọi chuyện và lý do vì sao em làm vậy rồi.
– Sao anh biết được.
– Em đã từng kể cho anh nghe chuyện quá khứ của em rồi đúng không, qua thái độ và cách em cư sử của em giúp anh nhận ra đó.
– Em lộ liễu quá chăng.
– Không mà là em quá ngốc… yêu đến mù quáng mà không biết đúng sai thôi.
– Em…
– Thôi bỏ qua chuyện này đi, mà vì sao hôm nay em gọi anh ra đây có chuyện gì?
– Em có chuyện muốn hỏi anh?
– Chuyện gì mà em gấp gáp vậy?
– Anh có còn nhớ gì chuyện của ba mẹ anh không? Có bao giờ họ nói anh biết về người nhà của mình không?
– Sao em lại hỏi chuyện đó, ba mẹ anh là cô nhi thì làm gì có người thân nào nữa?
Cao Phong bình thản dùng tay khuấy khuấy ly cafe đá rồi đưa lên miệng mình hớp từng ngụm. Yến Linh thì vẫn dán mắt vào nhìn khuôn mặt không chút ưu tư gì của Cao Phong, trong đầu cô thoạt nghĩ “có lẽ để không muốn con mình gặp nguy hiểm nên ba mẹ anh ấy đã không hề nói cho anh biết gì?”
– Vậy nếu như, em nói nếu như anh có người thân thật liệu anh có muốn đi tìm họ không?
Cao Phong cười phát thành tiếng với câu hỏi của Yến Linh.
– Trời, em là đang bảo anh đi tìm hạt cát bằng vàng trên sa mạc đó sao? Anh đã từ lâu chỉ có duy nhất những người bên cạnh anh hiện tại là người thân duy nhất thôi.
– Nhưng…
– Thôi, có phải em lo lắng anh sẽ trách em nên em mới trở nên hoang đường vậy không thế.
Cao Phong khẽ gõ nhẹ vào đầu Yến Linh bởi trong lòng anh cô giống như đứa em gái bé bỏng cùng sinh ra trong một hoàn cảnh vậy, cũng như là người thân duy nhất nơi xóm nghèo anh cần bảo vệ và chở che vậy. Cho dù cô có phản bội anh hay làm gì đi nữa anh cũng không thể trách hay ghét bỏ được, bởi tình yêu và sự xuất thân khiến con người muốn vươn lên nên có đôi chút sai lầm cũng là điều dễ hiểu… và anh lại càng muốn quan tâm và dẫn cô đi đúng hướng đâu.
Về Yến Linh lại khác suy nghĩ của riêng cô lại chỉ mong mọi chuyện được sáng tỏ để cô có thể trả hết mối ân tình với những con người mà cô nợ coi như lòng cô cũng trút được gánh nặng và sống thanh thản hơn về sau mặc cho Lý Bách có cần cô nữa hay không.
– Cao Phong đầu anh có tóc bạc kìa.
– Em cứ đùa, anh trẻ vậy làm gì có.
– Thật mà!
Chưa dứt lời Yến Linh giật mấy sợi tóc trên đầu Cao Phong, khiến anh khẽ nheo mắt kêu đau.
– Trời, em làm gì vậy đâu đấy.
– Ơ… em xin lỗi không phải tóc bạc em nhìn nhầm.
– Bó tay em luôn!
Yến Linh nhoẻn miệng cười nhõng nhẽo, rồi hạ tay xuống gầm bàn bỏ mấy sợi tóc vào bọc ni lông mà Cao Phong vẫn không hề để ý bởi với cô Yến Linh cũng giống như Ngọc Lan vậy có thế nào anh cũng không thể trách mắng lấy một lời.
…
Nhanh nhất có thể Yến Linh đưa đi xét nghiệm ADN. Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi chờ kết quả, chân tay cô như muốn rụng rời và không thể rụng rời hơn nữa là kết quả 99% giữa ông Lý Hàn và Huỳnh Cao Phong có quan hệ huyết thống… ôi mẹ ơi, tim cô như muốn nhảy múa trong lồng ngực vậy, cô lao thẳng bắt một chiếc taxi đến ngay biệt thự nhà Lý Hàn để đưa cho ông kết quả mà ông mong đợi này.
Không ngoài dự đoán lão Hàn vui như mở hội, lão Ngô cũng âm thầm đi theo cô bé và kết quả là thật cô gái ấy không hề nói dối. Một niềm vui bất tận mà suốt hành trình tìm kiếm gần 30 năm qua có kết quả ông không phải thất vọng, cảm ơn Yến Linh trong nụ cười mãn nguyện rồi Lý Hàn cùng lão Ngô lên xe đến thẳng nhà họ Huỳnh để giải bày sự việc và xin nhận lại máu mủ ruột thịt của mình.
Lẳng lặng bước vào công ty Bách Lý cô muốn tự tay tiến vào phòng làm việc của Lý Bách để cho anh bất ngờ lớn này. Cô hớn hở mở cửa định hùa Lý Bách nhưng… không trong phòng không một bóng người, lạ chẳng nhẽ giờ này rồi nếu Lý Bách không ở nhà thì phải ở công ty chứ. Khi đến với khuôn mặt hớn hở là thế giờ lại buồn bã quay về mà cũng không thể đoán được Lý Bách có thể ở đâu, vì cái con người này lúc ẩn lúc hiện đến cô nhiều khi cũng chẳng rõ hắn nghĩ gì nữa.
Dưới hầm để xe Yến Linh đang thẩn thờ bước xuống cầu thang thì nghe trong gara tiếng hai người đàn ông đang trò chuyện nhau khiến cô khựng bước chân lại, nghe quen như giọng của bọn đàn em của Lý Bách mà anh hay sai việc vặt vậy:
“Lần này đại ca muốn xử lão Tổng giám đốc bên Huỳnh Gia Phúc thật mày ạ”
“Chứ còn sao nữa, đại ca bày mưu lâu thế còn gì? Lần này có lẽ xếp bên đó tiêu đời rồi”
“Ừ, chỉ tiếc tụi mình không được chứng kiến thôi”
“Mày còn thích chứng với chả kiến tao thì lại thấy may không có mặt mình, nhỡ như xảy ra chuyện gì ngoài kế hoạch thì cả đám tụi mình đi đời cái tội ai dám đụng vào cớm”
“Mày nói chí phải cũng may sai tụi mình cái chân ở đây canh”
Yến Linh nghe vậy bước thật nhanh ra chặn hai tên đó lại:
– Hai cậu vừa nói gì đấy?
– Cô là ai?
Một thằng hỏi còn thằng kia thì níu níu vạt áo thằng đang nói rồi thì thầm vào tai “con này là tình nhân của đại ca đấy đừng ngu mà đụng vào nó, biết chưa”
– Tôi để quên điện thoại ở nhà rồi, Lý Bách hẹn gặp tôi ở công ty nhưng đến không thấy anh ấy ở đâu?
Mặt Yến Linh ra vẻ ngơ ngác như mình vô tội đến gặp Lý Bách mà không gặp được vậy, sợ không gặp được lại khiến cho Lý Bách lo lắng cho cô.
– Dạ… bọn em!
Hai thằng gãi gãi đầu đến ngốc, Yến Linh thấy vậy lại tiếp lời.
– Vậy hôm nay không gặp được anh ấy rồi, mai tôi gặp anh ấy sau vậy và nói có gặp hai cậu nhưng hai cậu không nói anh ấy ở đâu để tôi đến tìm.
– Dạ… anh ấy đang ở Clup XXX ạ!
Thằng kia tạt vào đầu thằng đang nói
– Ngu… đại ca dặn không được nói cho bất kỳ ai rồi mà!
– Nhưng… đại tẩu cũng nên biết chứ…
Yến Linh mỉm cười chào hai người rồi một mạch chạy về xe của mình, cô lôi điện thoại gọi cho Cao phong nhưng số máy toàn bận, gọi cho Lý Bách số máy cũng bận. Dường như lúc này cô muốn phát điên, gọi cho Gia Minh cũng bận, gọi Thu Hồng thì số máy không liên lạc được. Lòng nóng như lửa đốt bứt rứt cô không biết nên gọi cho ai, quay số sang bác Hàn:
“Alo. Bác Hàn ạ, Lý Bách… Lý Bách… anh ấy”
“Bình tĩnh nói ta nghe xem nào?”
“Hôm nay hình như anh ấy muốn xử Cao Phong đấy bác ơi… con lo!”
“Được, ta hiểu rồi… để ta giải quyết”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.