Chương 51: Sau tất cả mình lại là của nhau.
Thanh Thảo
24/04/2018
– Quý khách ơi… cô ơi… quý khách ơi…!
Giọng thất thanh của nữ tiếp viên liên tục gọi, dùng bàn tay lay qua lay lại bờ vai của Ngọc Lan khiến cô bừng tỉnh thoát khỏi cơn mê. Chỉ là mơ thôi, một giấc mơ khủng khiếp kinh hãi khiến Ngọc Lan vừa khóc vừa la lên tên người trong giấc mơ ấy. Bàn tay kéo cô trở về với hiện thực, đôi mắt nhòe nhoẹt nước Ngọc Lan vục tay vào mặt để lấy lại tinh thần “Chỉ là mơ thôi… chỉ là một cơn ác mộng lúc mình thiếp đi thôi… lạy chúa… chỉ là mơ thôi…”
– Quý khách không sao chứ ạ?
Ngọc Lan quơ quơ bàn tay vẫy vẫy như ra hiệu cho nữ tiếp viên biết là mình không sao cả, và đừng làm phiền để cô có thời gian định thần lại mình. Khuôn mặt tái nhợt đi vì cơn ác mộng, Ngọc Lan phả từng đợt nước vào mặt mình trong bồn rửa trên máy bay rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tươi tắn bước về vị trí ngồi của mình.
“Máy bay chuẩn bị hạ cánh tại sân bay…”
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm, liệu sự trở về đột ngột này của mình có khiến mọi người bất ngờ không? Pha chút lo lắng hiện lên khuôn mặt Ngọc Lan cho đến khi cô bước ra khỏi khoang cửa dành cho hành khách rời máy bay. Sự trở lại không báo trước cũng khiến Ngọc Lan không có sự mong chờ ở một ai sẽ ra đón mình, hít một hơi thật sâu Ngọc Lan uyển chuyển nhẹ nhàng đưa tay đeo gọng kính đen lên rồi kéo vali hướng về lối ra sân bay. Lướt qua từng hàng người đang đứng chờ người thân về và đến, cô khẽ nhìn lại bầu trời Việt Nam những ngày cuối hạ xanh ngắt trong.
– Ngọc Lan!
Bỗng một tiếng gọi yêu thương ngọt ngào của thuở nào vang lên, cô thấy tim mình chút rực hồng khẽ đưa đôi mắt hướng về tiếng gọi ấy. Là Cao Phong người mà cô muốn nhìn thấy đầu tiên khi trở về quê hương, nhưng sao anh lại biết cô về mà ra đón? Mà thôi không cần nghĩ nữa ngay phút này cô chỉ biết điều mình mong mỏi nhất là được thấy anh, tận mắt nhìn thấy anh bằng da bằng thịt bằng hơi thở nóng hổi nhất, để chắc chắn rằng ác mộng đó vĩnh viễn chỉ là mơ. Nhanh như chớp Ngọc Lan chạy lại xà vào lòng Cao Phong ôm thật chặt, giữ anh cho riêng cô không có gì có thể chia cắt, để cô được ngửi thấy mùi hương trầm ấm trên con người anh, để cô được nghe nhịp tim đang thình thịch đều đều từng nhịp giống cô.
Vòng tay ôm thật chặt, nước mắt nóng hổi làm ướt một bờ vai của Cao Phong. Khẽ vuốt mái tóc cô, Cao Phong âu yếm như ngày nào anh vẫn hành động.
– Ngoan nào, đừng khóc… em về là tốt rồi!
– Hu… hu… hu… em sợ sẽ không gặp được anh nữa!
Cao Phong rời khỏi Ngọc Lan, anh đưa tay gạt nước mắt còn đẫm trên khuôn mặt nõn nà của cô khẽ dịu giọng.
– Sao em lại nghĩ vậy, dù có trong suy nghĩ cũng chẳng bao giờ anh rời em đâu. Cô bé ngốc của anh à.
Dường như lúc này sau câu nói ấy Ngọc Lan càng khóc to hơn, bình thường cô mạnh mẽ là thế nhưng chỉ riêng ở bên Cao Phong thôi cô lúc nào cũng như đứa trẻ yếu đuối muốn được anh che chở và yêu thương. Có lẽ định mệnh là thế họ không thể xa nhau nên tình yêu cứ vậy mà sinh sôi nảy nở… Họ lại cuốn vào nhau như một, nụ hôn giữa thiên đường người qua lại Cao Phong đưa đôi môi ấm nóng mềm dịu chiếm hết bờ môi đỏ mọng của Ngọc Lan giữa chốn đông người mà họ chỉ nghĩ chỉ có hai người đang hiện hữu vậy.
Về đến nhà thì thay vì đem bất ngờ cho mọi người thì Ngọc Lan lại bị mọi người làm cho bất ngờ hơn, mà bất ngờ nhất là sự hiện diện của Lý Bách và những người không hề quen trong ngôi nhà mình. Thay vì nghĩ hoàn cảnh trước đây không mấy thiện cảm thì nay sắc mặt mỗi người vui tươi và thân thiện hẳn.
– Ba, mẹ ở nhà có chuyện gì sao?
– Thực sự là có chuyện đáng mừng đó con. (bà Ánh Nguyệt mỉm cười khẽ cầm tay con gái nói)
– Cao Phong đã tìm được người thân của mình rồi con ạ! (ông Huỳnh tiếp lời vợ)
– Dạ… chuyện này là…
Lã Hàn bước đến vui vẻ bắt chuyện với Ngọc Lan rồi kể hết mọi chuyện cho Ngọc Lan nghe, thêm vào sự tán thưởng của ông bà Huỳnh cùng những lời xin lỗi và làm huề của Lý Bách mà Ngọc Lan hiểu hết mọi chuyện đã xảy ra, vậy là cô không còn là em gái của Cao phong nữa mà thay vào đó cô càng khẳng định vị trí mình là người phụ nữ duy nhất ngự trị trong trái tim anh hơn khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hạnh phúc và niềm vui căng đầy trong anh đang rực sáng.
Có lẽ Cao Phong, anh đã đợi chờ quá lâu rồi để nói lên lòng mình, hôm nay là cơ hội để anh bày tỏ lòng mình. Bỗng cả nhà dừng lại trước hành động Cao Phong quỳ gối trước mặt ông bà Huỳnh.
– Ba, mẹ… ba mẹ có ơn dưỡng dục con suốt bao nhiêu năm qua, công ơn ấy con sẽ dành nốt quãng đời còn lại để báo đáp và phụng dưỡng ba mẹ. Nhưng có một điều con muốn được ba mẹ cho phép là cho phép con được cưới Ngọc Lan làm vợ được không ạ! Cả đời con chỉ có Ngọc Lan là người phụ nữ duy nhất trong lòng, con bất hiếu nhưng vẫn mong ba mẹ thành toàn cho con ạ.
Ngọc Lan biết những chuyện trước đây giữa cô và Cao Phong thật không dễ gì mới vượt qua được, nhưng trong tâm cô cũng chỉ có mỗi Cao Phong suốt hai mươi mấy năm qua chưa một lần thay đổi mà ngày cảm xúc ấy càng mạnh mẽ hơn. Cô cũng quỳ cùng Cao Phong.
– Ba, mẹ… ba mẹ cho phép chúng con được trọn đời bên nhau đi ạ. Ba mẹ biết con gái đã đau khổ thế nào khi không có Cao Phong rồi mà…
Lão Hàn thấy đôi trẻ thành tâm, ông cũng tiếp lời để coi như Lý Yên em gái của ông trên trời cũng được yên lòng.
– Ngài Huỳnh tôi cũng mạo phép xin ông bà thành toàn cho hai cháu. Tôi xin phép nhận lại cháu Cao Phong là người thân ruột thịt của mình và xin phép cháu trở lại họ “Trần” để không còn bất cứ quan hệ nào với gia đình mình, đường đường chính chính làm chồng cháu Lan và làm con rể ông bà.
Một giọt nước mắt của người mẹ lăn dài trên gò má đã lấm tấm vết nhăn.
– Hai con đứng lên đi, mẹ xin lỗi đã làm hai con khổ nhiều. Từ nay về sau hai đứa hãy sống bên nhau thật hạnh phúc là ba mẹ mừng rồi.
Bà Ánh Nguyệt cầm tay Cao Phong và Ngọc Lan úp lên nhau, nắm bàn tay các con mà bà thấy nghẹn ngào trong niềm vui hạnh phúc.
– Tôi đồng ý ông Hàn. Vợ chồng tôi sẽ chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức cho hai cháu và không muốn chúng lãng phí thời gian với nhau nữa. (ông Huỳnh nói)
– Vậy tôi xin phép được đứng ra tổ chức hôn lễ cho các cháu thay mặt họ nhà trai cũng như đại diện cho ba mẹ đã khuất của cháu và muốn tặng các cháu một căn biệt thự coi như là quà cưới. (lão Hàn tiếp lời)
– Ấy… ấy… như vậy không được. Việc bên ông đứng ra tổ chức hôn lễ cho các cháu tôi tán thành không vấn đề gì còn về việc tặng nhà cho các cháu sau khi cưới thì tôi không đồng ý, vì tụi nhỏ đã sống với chúng tôi mấy chục năm qua, tuy ngôi nhà không rộng lớn lắm nhưng nó là kỷ vật vợ chồng tôi già rồi vui vẻ quây quần với con cháu ngày nào hay ngày đó.
– Nhưng tôi vẫn muốn tặng dù các cháu có đến ở hay không coi nhưng là của hồi môn vậy. Ông bà đồng ý đi.
Tiếng qua lại với nhau một hồi nhưng vẫn đưa ra được thống nhất chung việc còn lại chỉ đợi tới ngày “Hỷ” mà thôi, niềm vui hiện lên trên khuôn mặt mỗi người, ánh mắt đầy yêu thương đắm đuối của Ngọc Lan và Cao Phong vẫn đôi lúc thoáng nhìn nhau, nụ cười mãn nguyện hằn lên môi như chứa đựng biển trời của hạnh phúc. Riêng chỉ có Lý Bách là như cột đình bất động một chỗ nghe mọi người bàn chuyện của Cao Phong và Ngọc Lan.
– Ba. Con cũng muốn cưới vợ.
– Cưới ai? (lão Hàn thấy con trai quả quyết ngạc nhiên hỏi nhưng cũng đôi phần hiểu được sẽ là ai)
Lý Bách nắm tay Yến Linh đang đứng nép một góc lại rồi cất tiếng.
– Ba cho phép con cưới Yến Linh làm vợ đi ba.
Lão Hàn lưỡng lự một hồi rồi cũng lên tiếng:
– Được rồi nhưng đám cưới của con phải sau em Cao Phong.
– Không được! (giọng Lý Bách gắt lên)
– …
– Anh phải cưới trước em chứ, anh chưa dựng vợ sao em đã… (vừa nói ánh mắt Lý Bách vẫn còn muốn phân thắng thua với Cao Phong, hau háu nhìn anh).
– Dù Yến Linh là cô gái tốt và người có công nhất trong việc giúp ta tìm lại dòng máu họ hàng của mình nhưng…
Cao Phong định nói nhưng Ngọc Lan nhanh hơn anh một bước khi thấy ý chí của Lý Bách kiên định đến vậy, mặc dù trước đây cô không ưa gì anh ta nhưng giờ đã là người một nhà nên cô muốn thân thiện hơn.
– Vậy chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ chung được không ạ?
Cả chục con mắt cứ mở tròn nhìn Ngọc Lan, người này nhìn người kia, người kia ý kiến với người nọ rồi cuối cùng cũng đưa ra được ý kiến chung là cùng nhau tổ chức hôn lễ cho “Cao Phong và Ngọc Lan” “Lý Bách và Yến Linh” cùng một ngày.
…
Giọng thất thanh của nữ tiếp viên liên tục gọi, dùng bàn tay lay qua lay lại bờ vai của Ngọc Lan khiến cô bừng tỉnh thoát khỏi cơn mê. Chỉ là mơ thôi, một giấc mơ khủng khiếp kinh hãi khiến Ngọc Lan vừa khóc vừa la lên tên người trong giấc mơ ấy. Bàn tay kéo cô trở về với hiện thực, đôi mắt nhòe nhoẹt nước Ngọc Lan vục tay vào mặt để lấy lại tinh thần “Chỉ là mơ thôi… chỉ là một cơn ác mộng lúc mình thiếp đi thôi… lạy chúa… chỉ là mơ thôi…”
– Quý khách không sao chứ ạ?
Ngọc Lan quơ quơ bàn tay vẫy vẫy như ra hiệu cho nữ tiếp viên biết là mình không sao cả, và đừng làm phiền để cô có thời gian định thần lại mình. Khuôn mặt tái nhợt đi vì cơn ác mộng, Ngọc Lan phả từng đợt nước vào mặt mình trong bồn rửa trên máy bay rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tươi tắn bước về vị trí ngồi của mình.
“Máy bay chuẩn bị hạ cánh tại sân bay…”
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm, liệu sự trở về đột ngột này của mình có khiến mọi người bất ngờ không? Pha chút lo lắng hiện lên khuôn mặt Ngọc Lan cho đến khi cô bước ra khỏi khoang cửa dành cho hành khách rời máy bay. Sự trở lại không báo trước cũng khiến Ngọc Lan không có sự mong chờ ở một ai sẽ ra đón mình, hít một hơi thật sâu Ngọc Lan uyển chuyển nhẹ nhàng đưa tay đeo gọng kính đen lên rồi kéo vali hướng về lối ra sân bay. Lướt qua từng hàng người đang đứng chờ người thân về và đến, cô khẽ nhìn lại bầu trời Việt Nam những ngày cuối hạ xanh ngắt trong.
– Ngọc Lan!
Bỗng một tiếng gọi yêu thương ngọt ngào của thuở nào vang lên, cô thấy tim mình chút rực hồng khẽ đưa đôi mắt hướng về tiếng gọi ấy. Là Cao Phong người mà cô muốn nhìn thấy đầu tiên khi trở về quê hương, nhưng sao anh lại biết cô về mà ra đón? Mà thôi không cần nghĩ nữa ngay phút này cô chỉ biết điều mình mong mỏi nhất là được thấy anh, tận mắt nhìn thấy anh bằng da bằng thịt bằng hơi thở nóng hổi nhất, để chắc chắn rằng ác mộng đó vĩnh viễn chỉ là mơ. Nhanh như chớp Ngọc Lan chạy lại xà vào lòng Cao Phong ôm thật chặt, giữ anh cho riêng cô không có gì có thể chia cắt, để cô được ngửi thấy mùi hương trầm ấm trên con người anh, để cô được nghe nhịp tim đang thình thịch đều đều từng nhịp giống cô.
Vòng tay ôm thật chặt, nước mắt nóng hổi làm ướt một bờ vai của Cao Phong. Khẽ vuốt mái tóc cô, Cao Phong âu yếm như ngày nào anh vẫn hành động.
– Ngoan nào, đừng khóc… em về là tốt rồi!
– Hu… hu… hu… em sợ sẽ không gặp được anh nữa!
Cao Phong rời khỏi Ngọc Lan, anh đưa tay gạt nước mắt còn đẫm trên khuôn mặt nõn nà của cô khẽ dịu giọng.
– Sao em lại nghĩ vậy, dù có trong suy nghĩ cũng chẳng bao giờ anh rời em đâu. Cô bé ngốc của anh à.
Dường như lúc này sau câu nói ấy Ngọc Lan càng khóc to hơn, bình thường cô mạnh mẽ là thế nhưng chỉ riêng ở bên Cao Phong thôi cô lúc nào cũng như đứa trẻ yếu đuối muốn được anh che chở và yêu thương. Có lẽ định mệnh là thế họ không thể xa nhau nên tình yêu cứ vậy mà sinh sôi nảy nở… Họ lại cuốn vào nhau như một, nụ hôn giữa thiên đường người qua lại Cao Phong đưa đôi môi ấm nóng mềm dịu chiếm hết bờ môi đỏ mọng của Ngọc Lan giữa chốn đông người mà họ chỉ nghĩ chỉ có hai người đang hiện hữu vậy.
Về đến nhà thì thay vì đem bất ngờ cho mọi người thì Ngọc Lan lại bị mọi người làm cho bất ngờ hơn, mà bất ngờ nhất là sự hiện diện của Lý Bách và những người không hề quen trong ngôi nhà mình. Thay vì nghĩ hoàn cảnh trước đây không mấy thiện cảm thì nay sắc mặt mỗi người vui tươi và thân thiện hẳn.
– Ba, mẹ ở nhà có chuyện gì sao?
– Thực sự là có chuyện đáng mừng đó con. (bà Ánh Nguyệt mỉm cười khẽ cầm tay con gái nói)
– Cao Phong đã tìm được người thân của mình rồi con ạ! (ông Huỳnh tiếp lời vợ)
– Dạ… chuyện này là…
Lã Hàn bước đến vui vẻ bắt chuyện với Ngọc Lan rồi kể hết mọi chuyện cho Ngọc Lan nghe, thêm vào sự tán thưởng của ông bà Huỳnh cùng những lời xin lỗi và làm huề của Lý Bách mà Ngọc Lan hiểu hết mọi chuyện đã xảy ra, vậy là cô không còn là em gái của Cao phong nữa mà thay vào đó cô càng khẳng định vị trí mình là người phụ nữ duy nhất ngự trị trong trái tim anh hơn khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hạnh phúc và niềm vui căng đầy trong anh đang rực sáng.
Có lẽ Cao Phong, anh đã đợi chờ quá lâu rồi để nói lên lòng mình, hôm nay là cơ hội để anh bày tỏ lòng mình. Bỗng cả nhà dừng lại trước hành động Cao Phong quỳ gối trước mặt ông bà Huỳnh.
– Ba, mẹ… ba mẹ có ơn dưỡng dục con suốt bao nhiêu năm qua, công ơn ấy con sẽ dành nốt quãng đời còn lại để báo đáp và phụng dưỡng ba mẹ. Nhưng có một điều con muốn được ba mẹ cho phép là cho phép con được cưới Ngọc Lan làm vợ được không ạ! Cả đời con chỉ có Ngọc Lan là người phụ nữ duy nhất trong lòng, con bất hiếu nhưng vẫn mong ba mẹ thành toàn cho con ạ.
Ngọc Lan biết những chuyện trước đây giữa cô và Cao Phong thật không dễ gì mới vượt qua được, nhưng trong tâm cô cũng chỉ có mỗi Cao Phong suốt hai mươi mấy năm qua chưa một lần thay đổi mà ngày cảm xúc ấy càng mạnh mẽ hơn. Cô cũng quỳ cùng Cao Phong.
– Ba, mẹ… ba mẹ cho phép chúng con được trọn đời bên nhau đi ạ. Ba mẹ biết con gái đã đau khổ thế nào khi không có Cao Phong rồi mà…
Lão Hàn thấy đôi trẻ thành tâm, ông cũng tiếp lời để coi như Lý Yên em gái của ông trên trời cũng được yên lòng.
– Ngài Huỳnh tôi cũng mạo phép xin ông bà thành toàn cho hai cháu. Tôi xin phép nhận lại cháu Cao Phong là người thân ruột thịt của mình và xin phép cháu trở lại họ “Trần” để không còn bất cứ quan hệ nào với gia đình mình, đường đường chính chính làm chồng cháu Lan và làm con rể ông bà.
Một giọt nước mắt của người mẹ lăn dài trên gò má đã lấm tấm vết nhăn.
– Hai con đứng lên đi, mẹ xin lỗi đã làm hai con khổ nhiều. Từ nay về sau hai đứa hãy sống bên nhau thật hạnh phúc là ba mẹ mừng rồi.
Bà Ánh Nguyệt cầm tay Cao Phong và Ngọc Lan úp lên nhau, nắm bàn tay các con mà bà thấy nghẹn ngào trong niềm vui hạnh phúc.
– Tôi đồng ý ông Hàn. Vợ chồng tôi sẽ chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức cho hai cháu và không muốn chúng lãng phí thời gian với nhau nữa. (ông Huỳnh nói)
– Vậy tôi xin phép được đứng ra tổ chức hôn lễ cho các cháu thay mặt họ nhà trai cũng như đại diện cho ba mẹ đã khuất của cháu và muốn tặng các cháu một căn biệt thự coi như là quà cưới. (lão Hàn tiếp lời)
– Ấy… ấy… như vậy không được. Việc bên ông đứng ra tổ chức hôn lễ cho các cháu tôi tán thành không vấn đề gì còn về việc tặng nhà cho các cháu sau khi cưới thì tôi không đồng ý, vì tụi nhỏ đã sống với chúng tôi mấy chục năm qua, tuy ngôi nhà không rộng lớn lắm nhưng nó là kỷ vật vợ chồng tôi già rồi vui vẻ quây quần với con cháu ngày nào hay ngày đó.
– Nhưng tôi vẫn muốn tặng dù các cháu có đến ở hay không coi nhưng là của hồi môn vậy. Ông bà đồng ý đi.
Tiếng qua lại với nhau một hồi nhưng vẫn đưa ra được thống nhất chung việc còn lại chỉ đợi tới ngày “Hỷ” mà thôi, niềm vui hiện lên trên khuôn mặt mỗi người, ánh mắt đầy yêu thương đắm đuối của Ngọc Lan và Cao Phong vẫn đôi lúc thoáng nhìn nhau, nụ cười mãn nguyện hằn lên môi như chứa đựng biển trời của hạnh phúc. Riêng chỉ có Lý Bách là như cột đình bất động một chỗ nghe mọi người bàn chuyện của Cao Phong và Ngọc Lan.
– Ba. Con cũng muốn cưới vợ.
– Cưới ai? (lão Hàn thấy con trai quả quyết ngạc nhiên hỏi nhưng cũng đôi phần hiểu được sẽ là ai)
Lý Bách nắm tay Yến Linh đang đứng nép một góc lại rồi cất tiếng.
– Ba cho phép con cưới Yến Linh làm vợ đi ba.
Lão Hàn lưỡng lự một hồi rồi cũng lên tiếng:
– Được rồi nhưng đám cưới của con phải sau em Cao Phong.
– Không được! (giọng Lý Bách gắt lên)
– …
– Anh phải cưới trước em chứ, anh chưa dựng vợ sao em đã… (vừa nói ánh mắt Lý Bách vẫn còn muốn phân thắng thua với Cao Phong, hau háu nhìn anh).
– Dù Yến Linh là cô gái tốt và người có công nhất trong việc giúp ta tìm lại dòng máu họ hàng của mình nhưng…
Cao Phong định nói nhưng Ngọc Lan nhanh hơn anh một bước khi thấy ý chí của Lý Bách kiên định đến vậy, mặc dù trước đây cô không ưa gì anh ta nhưng giờ đã là người một nhà nên cô muốn thân thiện hơn.
– Vậy chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ chung được không ạ?
Cả chục con mắt cứ mở tròn nhìn Ngọc Lan, người này nhìn người kia, người kia ý kiến với người nọ rồi cuối cùng cũng đưa ra được ý kiến chung là cùng nhau tổ chức hôn lễ cho “Cao Phong và Ngọc Lan” “Lý Bách và Yến Linh” cùng một ngày.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.