Chương 12: Trái tim yếu đuối.
Thanh Thảo
23/04/2018
Sau hôm ấy không khí trong gia đình ít tiếng hẳn, có ngồi nói chuyện
với nhau thì cũng chỉ là hỏi han nhau rồi thôi. Cao Phong và Ngọc Lan
cũng ít trò chuyện với nhau, dường như Cao Phong toàn tránh va chạm với
Ngọc Lan bởi anh không biết chạm mặt Ngọc Lan anh phải tỏ vẻ như thế
nào, nếu yêu thương thân mật thì không được như trước còn lạnh lùng thì
anh lại không phải với lòng mình, Ngọc Lan gọi anh cũng toàn lấy lý do
là bận công việc để nói chuyện ngắn đi. Mỗi hôm anh đều tạo công việc
bận rộn thêm cho mình để về nhà trễ, không thì anh lại lang thang những
quán rượu cùng với Gia Minh.
– Cậu dạo này làm sao mà bất cần đời thế?
– Có sao đâu chỉ là thấy không thoải mái trong lòng thôi.
– Trước đây cậu có bao giờ uống nhiều rượu mà về nhà trễ vậy đâu. Bộ ở nhà xảy ra chuyện gì à?
– Mẫu nhà lý tưởng thì làm sao có chuyện gì được chứ. Chỉ là tim thấy đau.
– Cậu yêu ai đâu mà đau… (Gia Minh nói rồi mắt anh đểu đểu nhìn Cao Phong).
– Vậy là có em làm tim cậu đau thật rồi hả?
– Thằng này… có ai đâu!
– Cậu đừng giấu, khai mau đi không là để anh này ra tay là em đó banh đời nha.
Cao Phong nhếch mép cười đểu rồi cầm cả chai rượu tu ừng ực, mắt anh lờ đờ nhìn ánh đèn nhấp nháy mà chua xót trong lòng. Nhạc nổi lên Gia Mình lại bay lượn cùng với mấy em chân dài sexy nhảy tán loạn theo điệu nhạc. Cao Phong vẫn ngồi im uống rượu, bỗng có một bàn tay phụ nữ mềm mại sờ vào vai anh.
– Anh đi có một mình thôi sao, để em làm bạn rượu của anh đêm nay nhé?
Cao Phong mắt loạng choạng nhìn cô gái đang ghì sát vào mình, anh dập ly rượu thật mạnh xuống bàn khiến chiếc ly vỡ vụn, những mãnh vỡ chọc vào tay anh rịa máu.
– Cút…
Cô gái giật mình lách người sang chỗ khác lẩm nhẩm:
– Đúng là thằng điên thất tình.
Cả phòng náo loạn, Gia Minh thấy Cao Phong tay đầy máu chạy vội tới dìu anh rời khỏi quán.
– Cậu làm sao thế, sao hôm nay cậu lại vậy.
Vừa nói Gia Minh vừa lấy nước lọc rửa máu trên tay cho Cao Phong rồi nhặt những mãnh thủy tinh dính trên tay anh ra băng bó lại. Dìu Cao Phong lên xe đưa anh về, nhưng đến cửa xe Cao Phong đẩy Gia Minh ra một mình anh leo lên xe lái đi thẳng mặc cho Gia Minh chạy đuổi theo sau.
…
Anh lái xe tới ngôi nhà cũ ngày xưa của anh, lâu rồi anh không về lại ngôi nhà này. Tuy anh đã sửa sang lại khá thoáng đãng nhưng ngôi nhà không có người ở chỉ có hai bát hương không người nhang khói thực sự rất vắng lạnh. Anh lấy mấy que hương rồi thắp lên bàn thờ ba mẹ ruột của mình mà nước mắt anh cứ chảy dài.
Anh ngồi phịch xuống sàn nhà rồi khóc thành tiếng, ở khu dành cho người lao động thấp trời đã về khuya chỉ còn nghe tiếng thạch sùng và tiếng côn trùng kêu, tiếng khóc của Cao Phong quá lớn đủ để át hết tiếng bên ngoài. Anh cuộn mình trong căn nhà vắng, vục đầu vào gối khóc như một đứa trẻ… Anh nhớ ba mẹ, nhớ tuổi thơ đầy khó khăn nhưng chan chứa yêu thương, cuộc sống tuy vất vả nhưng anh không phải suy nghĩ nhiều cứ hồn nhiên và chẳng phải chanh chấp xã hội.
Tuy phải lo từng bữa cơm manh áo nhưng trái tim lúc nào cũng ấm áp nghĩa tình… anh nhớ ba mẹ nhớ đến phát điên, anh chỉ ước giờ đây có ba mẹ ruột mình bên cạnh lúc anh đang đau khổ kìm nén nhất, anh thèm cái ôm của mẹ, anh khao khát cái vỗ về của ba, tiếng anh vừa khóc vừa gào thét… gọi “ba mẹ ơi… sao ba mẹ nỡ bỏ con lại một mình… con sợ lắm… đau lắm…” nếu ai nghe được cũng não cả lòng.
Trong đêm tối một mình anh ngồi một góc trong ngôi nhà vắng không ánh điện chỉ có ánh đèn bên ngoài rọi vào qua khe cửa sổ thấy thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông đang ngồi lặng lẽ… anh khóc chán chê, la hét mê mệt… anh chìm vào giấc ngủ. Chỉ không biết ở trên trời cha mẹ anh có đang nhìn thấy và cùng đau khổ như anh hay không.
…
Trời gần sáng Cao Phong lững thững về đã thấy Ngọc Lan đứng đợi anh ngoài cổng nhà. Thấy bóng Cao Phong, Ngọc Lan chạy tới ôm chầm lấy anh:
– Cao Phong anh đi đâu cả đêm không về làm em lo cho anh lắm.
Cao Phong ôm chặt lấy Ngọc Lan rít một hơi thở thật sâu để lấy tỉnh táo. Rồi mỉm cười:
– Anh ở lại công ty làm việc nên ngủ quên ở văn phòng luôn. Anh xin lỗi đã không gọi điện trước báo em yên tâm.
– Anh làm em lo lắng suốt cả đêm đó anh biết không?
Cao Phong nuốt nước mắt vào trong, anh lắc đầu sang chỗ khác để lấy lại bình tĩnh:
– Chẳng phải anh đã về rồi sao.
– Ủa… tay anh bị sao mà đầy máu thế này. Hix… chắc anh đau lắm thôi vào nhà em băng lại cho nhé.
– Anh không sao chỉ là xây sát nhẹ thôi mà.
– Không được dù nhẹ nếu không cẩn thận sẽ nhiễm trùng đấy. Bàn tay của anh chỉ dành cho em nắm nên phải nguyên vẹn.
Rồi cả hai cùng vào nhà, Ngọc Lan lấy hộp y tế cá nhân trong nhà rửa lại vết thương sát trùng rồi băng bó lại cho anh. Cao Phong nhìn Ngọc Lan vừa băng bó cho anh vẻ mặt lo lắng vừa lau vừa thổi vì sợ anh đau mà trái tim anh quặn thắt… giá như chúng ta không về một nhà, giá như anh không phải là anh trai của em thì tốt biết mấy, thì giờ đây trái tim anh đã không đau thế này.
Ngọc Lan cứ vô tư yêu anh lo cho anh còn anh cứ khó khăn mỗi khi nhìn Ngọc Lan người anh yêu thương lại không dám yêu. Anh ôm Ngọc Lan vào lòng rồi hôn lên tóc cô. Mắt anh nhắm tịt mà nước mắt cứ lăn, anh chỉ muốn bỏ lại tất cả sau lưng cố chấp đến với tình cảm thật của mình.
Ông Huỳnh đứng dưới cầu thang thấy thế cũng không lên tiếng, bởi chính ông cũng không nỡ ly gián đôi uyên ương đẹp như vậy. Nhưng… thật khó để chấp nhận hiện thực mà, ông lại lững thững quay trở lại phòng suy tư. Ngồi ngoài ban công phòng mình ông rít từng hơi thuốc rồi phả hơi ra nghi ngút, lòng ông nặng trĩu ưu tư, ánh mắt ông nhìn vào người vợ đang mỉm cười khi ngủ mà không đành, lại hai đôi bạn trẻ yêu nhau thắm thiết đang quan tâm nhau dưới lầu kia nữa. Lòng ông lại thấp thỏm không yên cong cũng không được mà thẳng cũng chẳng song.
– Cậu dạo này làm sao mà bất cần đời thế?
– Có sao đâu chỉ là thấy không thoải mái trong lòng thôi.
– Trước đây cậu có bao giờ uống nhiều rượu mà về nhà trễ vậy đâu. Bộ ở nhà xảy ra chuyện gì à?
– Mẫu nhà lý tưởng thì làm sao có chuyện gì được chứ. Chỉ là tim thấy đau.
– Cậu yêu ai đâu mà đau… (Gia Minh nói rồi mắt anh đểu đểu nhìn Cao Phong).
– Vậy là có em làm tim cậu đau thật rồi hả?
– Thằng này… có ai đâu!
– Cậu đừng giấu, khai mau đi không là để anh này ra tay là em đó banh đời nha.
Cao Phong nhếch mép cười đểu rồi cầm cả chai rượu tu ừng ực, mắt anh lờ đờ nhìn ánh đèn nhấp nháy mà chua xót trong lòng. Nhạc nổi lên Gia Mình lại bay lượn cùng với mấy em chân dài sexy nhảy tán loạn theo điệu nhạc. Cao Phong vẫn ngồi im uống rượu, bỗng có một bàn tay phụ nữ mềm mại sờ vào vai anh.
– Anh đi có một mình thôi sao, để em làm bạn rượu của anh đêm nay nhé?
Cao Phong mắt loạng choạng nhìn cô gái đang ghì sát vào mình, anh dập ly rượu thật mạnh xuống bàn khiến chiếc ly vỡ vụn, những mãnh vỡ chọc vào tay anh rịa máu.
– Cút…
Cô gái giật mình lách người sang chỗ khác lẩm nhẩm:
– Đúng là thằng điên thất tình.
Cả phòng náo loạn, Gia Minh thấy Cao Phong tay đầy máu chạy vội tới dìu anh rời khỏi quán.
– Cậu làm sao thế, sao hôm nay cậu lại vậy.
Vừa nói Gia Minh vừa lấy nước lọc rửa máu trên tay cho Cao Phong rồi nhặt những mãnh thủy tinh dính trên tay anh ra băng bó lại. Dìu Cao Phong lên xe đưa anh về, nhưng đến cửa xe Cao Phong đẩy Gia Minh ra một mình anh leo lên xe lái đi thẳng mặc cho Gia Minh chạy đuổi theo sau.
…
Anh lái xe tới ngôi nhà cũ ngày xưa của anh, lâu rồi anh không về lại ngôi nhà này. Tuy anh đã sửa sang lại khá thoáng đãng nhưng ngôi nhà không có người ở chỉ có hai bát hương không người nhang khói thực sự rất vắng lạnh. Anh lấy mấy que hương rồi thắp lên bàn thờ ba mẹ ruột của mình mà nước mắt anh cứ chảy dài.
Anh ngồi phịch xuống sàn nhà rồi khóc thành tiếng, ở khu dành cho người lao động thấp trời đã về khuya chỉ còn nghe tiếng thạch sùng và tiếng côn trùng kêu, tiếng khóc của Cao Phong quá lớn đủ để át hết tiếng bên ngoài. Anh cuộn mình trong căn nhà vắng, vục đầu vào gối khóc như một đứa trẻ… Anh nhớ ba mẹ, nhớ tuổi thơ đầy khó khăn nhưng chan chứa yêu thương, cuộc sống tuy vất vả nhưng anh không phải suy nghĩ nhiều cứ hồn nhiên và chẳng phải chanh chấp xã hội.
Tuy phải lo từng bữa cơm manh áo nhưng trái tim lúc nào cũng ấm áp nghĩa tình… anh nhớ ba mẹ nhớ đến phát điên, anh chỉ ước giờ đây có ba mẹ ruột mình bên cạnh lúc anh đang đau khổ kìm nén nhất, anh thèm cái ôm của mẹ, anh khao khát cái vỗ về của ba, tiếng anh vừa khóc vừa gào thét… gọi “ba mẹ ơi… sao ba mẹ nỡ bỏ con lại một mình… con sợ lắm… đau lắm…” nếu ai nghe được cũng não cả lòng.
Trong đêm tối một mình anh ngồi một góc trong ngôi nhà vắng không ánh điện chỉ có ánh đèn bên ngoài rọi vào qua khe cửa sổ thấy thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông đang ngồi lặng lẽ… anh khóc chán chê, la hét mê mệt… anh chìm vào giấc ngủ. Chỉ không biết ở trên trời cha mẹ anh có đang nhìn thấy và cùng đau khổ như anh hay không.
…
Trời gần sáng Cao Phong lững thững về đã thấy Ngọc Lan đứng đợi anh ngoài cổng nhà. Thấy bóng Cao Phong, Ngọc Lan chạy tới ôm chầm lấy anh:
– Cao Phong anh đi đâu cả đêm không về làm em lo cho anh lắm.
Cao Phong ôm chặt lấy Ngọc Lan rít một hơi thở thật sâu để lấy tỉnh táo. Rồi mỉm cười:
– Anh ở lại công ty làm việc nên ngủ quên ở văn phòng luôn. Anh xin lỗi đã không gọi điện trước báo em yên tâm.
– Anh làm em lo lắng suốt cả đêm đó anh biết không?
Cao Phong nuốt nước mắt vào trong, anh lắc đầu sang chỗ khác để lấy lại bình tĩnh:
– Chẳng phải anh đã về rồi sao.
– Ủa… tay anh bị sao mà đầy máu thế này. Hix… chắc anh đau lắm thôi vào nhà em băng lại cho nhé.
– Anh không sao chỉ là xây sát nhẹ thôi mà.
– Không được dù nhẹ nếu không cẩn thận sẽ nhiễm trùng đấy. Bàn tay của anh chỉ dành cho em nắm nên phải nguyên vẹn.
Rồi cả hai cùng vào nhà, Ngọc Lan lấy hộp y tế cá nhân trong nhà rửa lại vết thương sát trùng rồi băng bó lại cho anh. Cao Phong nhìn Ngọc Lan vừa băng bó cho anh vẻ mặt lo lắng vừa lau vừa thổi vì sợ anh đau mà trái tim anh quặn thắt… giá như chúng ta không về một nhà, giá như anh không phải là anh trai của em thì tốt biết mấy, thì giờ đây trái tim anh đã không đau thế này.
Ngọc Lan cứ vô tư yêu anh lo cho anh còn anh cứ khó khăn mỗi khi nhìn Ngọc Lan người anh yêu thương lại không dám yêu. Anh ôm Ngọc Lan vào lòng rồi hôn lên tóc cô. Mắt anh nhắm tịt mà nước mắt cứ lăn, anh chỉ muốn bỏ lại tất cả sau lưng cố chấp đến với tình cảm thật của mình.
Ông Huỳnh đứng dưới cầu thang thấy thế cũng không lên tiếng, bởi chính ông cũng không nỡ ly gián đôi uyên ương đẹp như vậy. Nhưng… thật khó để chấp nhận hiện thực mà, ông lại lững thững quay trở lại phòng suy tư. Ngồi ngoài ban công phòng mình ông rít từng hơi thuốc rồi phả hơi ra nghi ngút, lòng ông nặng trĩu ưu tư, ánh mắt ông nhìn vào người vợ đang mỉm cười khi ngủ mà không đành, lại hai đôi bạn trẻ yêu nhau thắm thiết đang quan tâm nhau dưới lầu kia nữa. Lòng ông lại thấp thỏm không yên cong cũng không được mà thẳng cũng chẳng song.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.