Chương 36
Cúc Tử
09/05/2014
Sau khi tan học, Trương Anh Tử lôi kéo Hách Tịnh trở về ký túc xá, đóng cửa lại câu nói đầu tiên là: "Em biết Lý Bạch?"
Hách Tịnh nháy mắt mấy cái: "Chị nói là Thanh Liên cư sĩ?"
Trương Anh Tử hô to: "Em cũng biết? !"
Hách Tịnh thầm nghĩ tôi học về toán học không có thua chị, cũng không phải là người mù chữ, hơn nữa cô học một ngành kỹ thuật, luận bàn về văn học cô nhất định so với chị ta mạnh hơn nhiều, lập tức không kiêu ngạo không tự ti đáp: "Nghe tiếng kỳ danh đã lâu, chưa gặp mặt." Cô mới ba tuổi đã nghe 《 Tương Tiến Tửu 》 rồi, làm sao không biết Lý Bạch? Dĩ nhiên cũng không thể gặp mặt, cô không thể xuyên không nha.
Không nghĩ tới Trương Anh Tử trừng hai mắt, cả giận nói: "Nói lời vô dụng làm gì! Mới vừa rồi nhìn rất giống gian tình hay sao?"
Hách Tịnh lập tức phản ứng kịp: "Thầy giáo gọi là Lý Bạch? Còn có tên là Thanh Liên cư sĩ?"
Trương Anh Tử đương nhiên gật đầu: "Đúng nha! Em câu dẫn anh ta lúc nào vậy, sao chị lại không biết? Không phải em nói nơi này trừ Chu Hải Phong ra em cũng không quen ai?"
Hách Tịnh cảm thấy kể từ khi tới đại đội A, cuộc đời làm quan của cô liền hỗn loạn, nhưng mà sự việc tuy cấp bách nhưng vẫn tranh thủ thời gian hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ Trương Anh Tử ra quyết tâm: "Chị thật sự là không biết anh ta, em xem, chị ngay cả tên anh ta đều là nghe em nói ." Chả trách thầy giáo này giảng bài trước đều không điểm danh, hoá ra là như vậy, thật không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, sinh con trai mà không sợ người khác sẽ cười nhạo từ bé cho đến lớn?
Trương Anh Tử vẫn khuôn mặt hoài nghi, hỏi: "Vậy các người nói cái gì đó, anh ta còn cười ha ha."
"Anh ta tùy vấn đề mà đặt câu hỏi, em trả lời đại khái nhưng sai rồi." Hách Tịnh suy nghĩ một chút, chỉ có thể trả lời như vậy. Vẻ mặt thật sự thành khẩn như vô tội, Trương Anh Tử nhìn cô nửa ngày, không phát hiện có gì chột dạ mà tránh né che dấu, rốt cuộc chịu tha cho cô một lần, gật đầu nói: "Lý Bạch, là đội trưởng của đội hành động, cấp bậc Trung tá, ngoại hiệu Thanh Liên cư sĩ, người giang hồ gọi là đại ca, hoặc là Tiểu Bạch, đảm đương chức vụ Đại Đội Trưởng, căn bản rất nổi tiếng, anh ta năm nay 32 tuổi, là chị tới đây trước còn đặt cho mình một mục tiêu, đứa bé ngoan, chớ cùng chị tranh giành, à? Anh ta so với em quá già rồi!"
Hách Tịnh tự động quên đi mấy câu cuối cùng, cảm thấy đó là vũ nhục đối với mình, cô sống ở bên ngoài lâu rồi sao bây giờ lại ra nông nổi này cùng với một cô nương tranh giành nam nhân? Chỉ là có chút kinh ngạc: "Đội trưởng đội hành động, người này có đặt ra nội quy gì không?"
Trương Anh Tử tay phải đập vào tay trái, lông mày mắt vo thành một nắm, lắc đầu thở dài: "Chị cũng vậy không nghĩ tới a! Bằng không làm sao ứng phó kịp, lần này anh ta có thể cũng không có chú ý đến chị, coi như nếu chú ý, ấn tượng cũng không tiện nha, thật là thất sách thất sách."
Hách Tịnh nghĩ đến ngay lập tức bên cạnh cô có hai vị mãnh nam hộ pháp, không nhịn được nghĩ cười, miệng toét ra nhưng lại sợ Trương Anh Tử phát giác sau này sẽ trả đũa, vội vàng thuận thế nói: "Không sao, chị xem người nọ rất lười, căn bản không lui về phía sau nhìn, nói không chừng cũng không thấy ngươi, lần sau nên lên kế hoạch tốt để bẫy anh ta trước khi kết thúc huấn luyện!"
Trương Anh Tử mừng rỡ, nâng cao hai cánh tay nện trên vai Hách Tịnh, tâm tình ngưỡng mộ: "Chị cũng biết em giảng nghĩa khí, là cô gái tốt, chị cả đời phải dựa vào em!" Hai mắt rưng rưng, tha thiết chờ đợi.
Hách Tịnh cũng phối hợp mà diễn: "Vì hạnh phúc của chị, em gái đây sẽ giúp chị không tiếc cả mạng sống không chối từ!" Hai người cầm tay nhìn nhau đôi mắt đẫm lệ, nhưng lại không có nói những lời khó nghe, một lát sau, hiềm khích lúc trước được hóa giải, Trương Anh Tử còn tự móc tiền mời Hách Tịch đi ăn món xào của miền Nam, khoan hãy nói, tay nghề của đại sư phụ tay cũng có mấy phần mang hương vị quê hương.
Chỉ là Hách Tịnh sau này mới biết, thời điểm Trương Anh Tử đang nói mấy câu nói kia, cô không hiểu được hàm ý tinh túy, cho nên vỗ ngực liên tục nên hối tiếc không kịp, nếu như mà hiểu biết rõ, cô không ngại đem món ăn mới vừa ăn phun ra toàn bộ, nói nếu có thể đưa mật cũng sẽ không nuối tiếc .
Lúc đó không biết lòng người hiểm ác Hách Tịnh vẫn chỉ là vắt óc tìm mưu kế nghĩ tới thế nào thiết kế Trương Anh Tử. Vì vậy khi cả đêm gió xuân thổi khắp nơi, trong phạm vi nhỏ xì căng đan tình cảm cô với Lý Bạch bắt đầu lan truyền khắp nơi thì Hách Tịnh thất kinh rồi, trước tiên cô tìm Trương Anh Tử giải thích: "Chị Anh, chị Anh Tử, em không biết người nào vớ vẫn truyền đi tin tức kia, nhưng em thật sự không có, trên hết là trước khi đến lớp học em chưa từng gặp qua người kia!"
Trương Anh Tử lấm lét nhìn trái phải không người nào, mới dị thường trấn định nhìn tới Hách Tịnh gật đầu một cái: "Chị biết mà." Giọng nói lại vẫn rất vui mừng.
Hách Tịnh cảm thấy không phải chị ấy mất trí rồi, mà chính là mình mất trí, dùng giọng hoài nghi hỏi chị ta: "Liên tục tìm kiếm mục tiêu khác hả?"
"Úi chà! Chị ngươi bộ giống người vô dụng sao!" Nhìn Hách Tịnh bởi vì mới vừa rồi còn cấp bách mà khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hồng hồng, Trương Anh Tử cảm khái người tuổi còn trẻ thật tốt, vừa hết lòng chỉ dạy người trẻ tuổi: "Lời đồn đãi là chị truyền đi, " thấy trên mặt Hách Tịnh biến sắc không đợi cô hỏi liền tự mình giải thích: "Chị đây là dùng binh pháp giương đông kích tây cùng vây Nguỵ cứu Triệu, chị đây nói cho ngươi biết, đại đội A nam nhân mặc dù rất nhiều, nhưng nhìn cực phẩm thì khoản này lại không nhiều." Còn rất là tình ý sâu xa.
Hách Tịnh gật đầu một cái, nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy những người đó, quả thật phần lớn diện mạo đều mờ nhạt, cô đè ép lửa giận kiên nhẫn chờ nghe Trương Anh Tử nói dóc.
Trương Anh Tử vung tay lên vẽ nửa tròn, làm vĩ nhân chỉ điểm hình dạng giang sơn: "Chị trong khoảng thời gian này đã xác minh, lại nói trong đại đội A này phái nữ chưa cưới chia ra hai bên, một nửa thích Lý Bạch, còn nửa kia thích tiểu tử chết toi Đan Nhĩ Tín. Thích Đan Nhĩ Tín là những y tá trẻ tuổi ở phòng cứu thương, nông cạn một chút cũng có thể lý giải. Khả năng thích Lý Bạch cũng khác nhau rất lớn, bác sĩ phụ trách rồi đến những phó trưởng khoa hậu cần và đến con người cuồng công việc như Lâm Sảng, làm mọi người cũng cảm thấy rất phiền phức, chị ngươi mặc dù dũng mãnh, lấy một địch mười vẫn còn có chút cật lực."
Hách Tịnh nghe mở đầu cũng đã nhận thấy không ổn, Trương Anh Tử nói xong, lòng của cô liền từng điểm từng điểm trầm xuống, nghe được tên tuổi Lâm Sảng càng thêm chùn xuống, cô có vẻ mặt đưa đám nói: "Chị, em sẽ nghĩ cách khác giúp được không? Nếu không, chị đổi người đi, thật ra thì Đan Nhĩ Tín không tồi, lấy nữ lớn hơn ba tuổi như mang vàng về nhà, coi như lớn ba tuổi, đâu có sao, nhiều hơn chút nữa, cũng không xê xích gì nhiều. . . . . ."
Trương Anh Tử lướt mắt quét qua, không có một ngọn cỏ: "im miệng, ai cho em mấy ngày trước vạch trần điểm yếu của chị? Cái này dù em bị oan nhưng phải chịu trách nhiệm không chịu cũng không được! Quyết định, trận này em phải phối hợp tác chiến che chở cho chị, mê hoặc tầm mắt kẻ địch, chị phụ trách ra tay tấn công chiếm mục tiêu!"
Trận chiến này khiến Hách Tịnh khóc không ra nước mắt, xong tiết học trở lại tổ công tác thì có tật giật mình cô cảm giác ánh mắt Lâm Sảng nhìn mình cũng thay đổi, nhưng cô không có cách nào giải thích, cũng không dám xao lãng, chỉ đành phải nhắm mắt đi đến gần, rất nịnh hót rất chân chó xông đến Lâm Sảng cười: "Tổ trưởng, gần đây có công việc nào cần em làm không? Em quy định đã học xong rồi, hiệp định giữ bí mật cũng ký, có cái gì có thể cho em làm, ngàn vạn lần đừng khách khí." Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Hách Tịnh quyết định dùng nụ cười hồn nhiên của mình để chiến thắng lời đồn hiểm ác của Trương Anh Tử.
Đáng tiếc cô ở trong lòng cấp trên quên đi cái gì gọi là vô sự mà ân cần thì không phải gian sảo tức là đạo chích, cũng quên cái gì gọi là hăng quá hoá dở, càng làm đối với đại đội A hiện trạng không quá lớn, điều này dẫn đến Hách Tịnh không lâu về sau liền hết sức hối hận mình bây giờ quá nhiệt tình.
Dĩ nhiên, tạm thời Hách Tịnh một chút cũng không có cảm nhận được .
Chỉ thấy Lâm Sảng yên lặng nhìn cô một lát, khi bản thân Hách Tịnh bị nhìn có chút sợ hãi thì Lâm Sảng rốt cuộc mở miệng: "Chị hiểu biết rõ em tiếng Anh, tiếng Pháp cùng tiếng Đức tương đối khá, Vì vậy những quốc gia như Estonia, Italy, Na Uy, Đan Mạch, Thụy Điển, Thụy Sĩ, Phần Lan ngôn ngữ của họ, em sẽ chọn cái nào?"
Hách Tịnh nghe vậy mừng rỡ, căn cứ biểu tình cùng quyết tâm cống hiến tuổi thanh xuân cùng nhiệt huyết của đàn chị, tinh thần cô sung mãn ý chí chiến đấu sục sôi trả lời: " Người Thụy Sĩ thì nói tiếng Đức, cái này không thành vấn đề. Em đã từng học chuyên tu qua tiếng Ý, tiếng Phần Lan cùng tiếng Đan Mạch, ngôn ngữ của người Na Uy cùng tiếng Thụy Điển và tiếng Đan Mạch tương tự nhau, cùng hệ ngôn ngữ Ấn Âu còn tiếng Nhật, cho dù có khác biệt, Em học thêm cũng không có vấn đề, tiếng Estonia cùng ngôn ngữ Phần Lan tương tự, chẳng qua em chỉ biết bọn họ phía bắc Taline thuộc khu địa phương, nhưng sự phát triển này không khác biệt lắm coi như bọn họ cũng dùng tiếng nói của chính phủ, cho nên, mấy loại ngôn ngữ này, em, đại khái, có thể cũng. . . . . ."
Vừa bắt đầu Hách Tịnh đầy ngập nhiệt huyết, cộng thêm đếm mấy ngón tay để tính toán, cũng không có chú ý tới biểu tình của Lâm Sảng, thời điểm đợi cho cô nói xong, phát hiện mặt của đối phương không đẹp mắt rồi, hơn nữa theo lời của cô càng ngày càng khó coi. Đáng tiếc Hách Tịnh vừa mới bắt đầu nói không thể phanh lại, đợi đến khi nghĩ cần vãn hồi thì đã quá muộn, trong đầu Hách Tịnh nổi bão táp phong ba quyết định thay đổi lời nói của mình rằng mấy loại ngôn ngữ này học không có ra hồn, còn tỏ rõ mình tuyệt đối không có dã tâm soán quyền đoạt vị, Lâm Sảng chợt hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn cô: "Em rất ưu tú." Chỉ là nét mặt của chị ấy, thấy thế nào cũng không giống cấp trên chân thành khích lệ cấp dưới.
Hách Tịnh tâm thần bất định không yên, hì hì cười khan: "Thật ra thì em đây mấy loại ngôn ngữ này đều là thông qua các loại tài liệu mình mò mẫm học, nói một chút tạm được, đến lúc thật sự cần phiên dịch khẳng định là không được, liền lấy tiếng Pháp cùng tiếng Đức mà nói ra, độ chuẩn xác cùng với dùng từ để phiên dịch so với chị còn kém xa, phiên dịch cái này, kinh nghiệm đều rất quan trọng. . . . . ."
Đáng tiếc, Lâm Sảng đang nghe cô khiêm tốn sắc mặt cũng không thay đổi, ngược lại toát ra một loại mất mác, giống như vẫn còn rất mệt mỏi, thấy trái tim bé nhỏ của Hách Tịnh loạn chiến, nội tâm điên cuồng gào thét: tổ tông nha, tôi rốt cuộc nên nói như thế nào? ! Chị có gì nghi vấn liền hỏi nha, không cần dùng công việc lấy cớ chỉnh người, không biết tôi đây còn nhỏ dại, không thích hợp bị hù dọa nha? Tôi thật sự không có gian tình cùng với Lý Đại Thi Nhân, lại nói tôi học hết một năm liền biến khỏi đây, sẽ không cùng chị có gì xung đột?
Lâm Sảng không có ở lại cùng cô nhiều lời, đương nhiên sẽ không cho cô có cơ hội thanh minh, cuối cùng chỉ là lạnh nhạt nói: "Tốt, chị sẽ đem tình huống chi tiết hướng cấp trên phản ảnh, em về nghỉ trước đi, tạm thời không có công việc, dĩ nhiên, nếu như có cần, trước tiên chị sẽ thông báo cho em."
Lúc rời đi Hách Tịnh vẫn còn lo sợ bất an, nhất là hôm nay bản thân mất đi tiêu chuẩn phát huy, những điều điên điên khùng khùng của Trương Anh Tử, làm cho cô từ không thẹn với lương tâm biến thành nội tâm có quỷ, vừa lại hoài nghi mình có thể hay không vì vậy bị biến đi, sau lại nghĩ đến mình cũng không phải là minh tinh, không có tiền đồ tốt, tiền lương thì cố định, bị biến mất đi cũng sẽ không thua thiệt, mà đại đội A cực phẩm như vậy địa phương này chỉ sợ sẽ không duy trì loại mua bán này, khôn ngoan thực tế một chút, dù sao, vô sự có thể làm ngay, thật ra thì cũng rất đáng sợ.
Nhất là sau ngày bị Trương Anh Tử thiết kế, Hách Tịnh hận không được liền đem mình nhốt ở một phòng, không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ làm việc trên bàn.
Nhưng nguyện vọng giấu kín rất nhiều, thực tế cũng rất có cảm giác, chỉ là mới vừa né tránh được nửa ngày, ngày thứ hai mới vừa ăn xong điểm tâm, Hách Tịnh liền bị Chu Hải Phong gọi vào trong phòng làm việc.
Nam cấp trên độc thân hẹn gặp nữ thuộc hạ, kiêng kỵ vẫn phải có, vì vậy cửa phòng làm việc của Chu Hải Phong mở rộng ra, vốn là Hách Tịnh cảm thấy vị cấp trên này có phong độ, đang âm thầm cảm thấy may mắn, nhưng một lát sau, cô liền muốn khóc.
"Biểu hiện gần đây nhất của sĩ quan Hách thật là biết tròn biết méo nha, công việc cuộc sống không bài trừ lẫn nhau, như vậy nếu, chúng ta liền áp dụng hai phương án đi, cô xem, tôi nên quay về bảo Tiểu Bạch làm báo cáo, khi nào thì đem thủ tục làm thành một cái? Liền chuyển quân tịch, người này một thân mặc quân phục ở chỗ này rất sáng ngời cũng không phải là chuyện lạ!"
Lời nói của Chu Hải Phong, giống như tâm không có ngăn cách, vô cùng gấp khiến mọi người nghĩ ông ta rất quan tâm thuộc hạ, nếu như không phải vừa phản ứng kịp"Tiểu Bạch" đúng là chỉ Lý Bạch, mà cái gì thủ tục kia tuyệt đối cũng không thuần khiết, Hách Tịnh cảm giác mình bị cảm động rồi, cô lúc này chỉ có khóc không ra nước mắt: "Đội trưởng Chu, tôi bị oan, tôi thật sự không có tình ý gì với Tiểu Bạch, không đúng, là Lý đội trưởng."
"Vậy cô xem trọng người nào?" Chu Hải Phong hào hứng bừng bừng.
Hách Tịnh nhiều năm lăn lộn mò mẫm như vậy, cũng không phải là ngồi không, vừa bắt đầu là ứng phó không kịp, sau khi bình tĩnh lại sẽ tìm đối sách ứng phó. Hừ hừ! Trương Anh Tử, chị bất nhân em sẽ bất nghĩa, mặc dù là hai chị em giống như keo sơn, nhưng vì mình, cô không ngại chia cách tình chị em.
"Sếp nên hỏi là ai coi trọng anh ta." Hách Tịnh ân cần hướng dẫn"Không phải là của tôi, đã có người có tình ý với Lý đội trưởng rồi."
"Còn tưởng rằng cô phải nói cái gì đó, " không nghĩ tới Chu Hải Phong thế nhưng không ổn, trên mặt còn nét căm phẫn, "Hai người đều gieo họa, kể từ khi cô tới nơi này làm mọi người không yên ổn, một chút cũng bất lợi cho căn cứ vốn trước đây rất ổn định. Nhưng một mặt cố tình lạnh nhạt ai cũng không để ý tới, một là trêu hoa ghẹo nguyệt ai cũng chọc, sau này mọi việc sẽ không phát triển tốt đẹp, tôi đây nhìn thấy bọn họ liền phiền! Nói đi, Đan Nhĩ Tín cùng Lý Bạch, cô thích người nào? Nếu là chính sách cho phép, thật ra thì hai người đến với nhau tôi đây không ngại."
Hách Tịnh nháy mắt mấy cái: "Chị nói là Thanh Liên cư sĩ?"
Trương Anh Tử hô to: "Em cũng biết? !"
Hách Tịnh thầm nghĩ tôi học về toán học không có thua chị, cũng không phải là người mù chữ, hơn nữa cô học một ngành kỹ thuật, luận bàn về văn học cô nhất định so với chị ta mạnh hơn nhiều, lập tức không kiêu ngạo không tự ti đáp: "Nghe tiếng kỳ danh đã lâu, chưa gặp mặt." Cô mới ba tuổi đã nghe 《 Tương Tiến Tửu 》 rồi, làm sao không biết Lý Bạch? Dĩ nhiên cũng không thể gặp mặt, cô không thể xuyên không nha.
Không nghĩ tới Trương Anh Tử trừng hai mắt, cả giận nói: "Nói lời vô dụng làm gì! Mới vừa rồi nhìn rất giống gian tình hay sao?"
Hách Tịnh lập tức phản ứng kịp: "Thầy giáo gọi là Lý Bạch? Còn có tên là Thanh Liên cư sĩ?"
Trương Anh Tử đương nhiên gật đầu: "Đúng nha! Em câu dẫn anh ta lúc nào vậy, sao chị lại không biết? Không phải em nói nơi này trừ Chu Hải Phong ra em cũng không quen ai?"
Hách Tịnh cảm thấy kể từ khi tới đại đội A, cuộc đời làm quan của cô liền hỗn loạn, nhưng mà sự việc tuy cấp bách nhưng vẫn tranh thủ thời gian hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ Trương Anh Tử ra quyết tâm: "Chị thật sự là không biết anh ta, em xem, chị ngay cả tên anh ta đều là nghe em nói ." Chả trách thầy giáo này giảng bài trước đều không điểm danh, hoá ra là như vậy, thật không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, sinh con trai mà không sợ người khác sẽ cười nhạo từ bé cho đến lớn?
Trương Anh Tử vẫn khuôn mặt hoài nghi, hỏi: "Vậy các người nói cái gì đó, anh ta còn cười ha ha."
"Anh ta tùy vấn đề mà đặt câu hỏi, em trả lời đại khái nhưng sai rồi." Hách Tịnh suy nghĩ một chút, chỉ có thể trả lời như vậy. Vẻ mặt thật sự thành khẩn như vô tội, Trương Anh Tử nhìn cô nửa ngày, không phát hiện có gì chột dạ mà tránh né che dấu, rốt cuộc chịu tha cho cô một lần, gật đầu nói: "Lý Bạch, là đội trưởng của đội hành động, cấp bậc Trung tá, ngoại hiệu Thanh Liên cư sĩ, người giang hồ gọi là đại ca, hoặc là Tiểu Bạch, đảm đương chức vụ Đại Đội Trưởng, căn bản rất nổi tiếng, anh ta năm nay 32 tuổi, là chị tới đây trước còn đặt cho mình một mục tiêu, đứa bé ngoan, chớ cùng chị tranh giành, à? Anh ta so với em quá già rồi!"
Hách Tịnh tự động quên đi mấy câu cuối cùng, cảm thấy đó là vũ nhục đối với mình, cô sống ở bên ngoài lâu rồi sao bây giờ lại ra nông nổi này cùng với một cô nương tranh giành nam nhân? Chỉ là có chút kinh ngạc: "Đội trưởng đội hành động, người này có đặt ra nội quy gì không?"
Trương Anh Tử tay phải đập vào tay trái, lông mày mắt vo thành một nắm, lắc đầu thở dài: "Chị cũng vậy không nghĩ tới a! Bằng không làm sao ứng phó kịp, lần này anh ta có thể cũng không có chú ý đến chị, coi như nếu chú ý, ấn tượng cũng không tiện nha, thật là thất sách thất sách."
Hách Tịnh nghĩ đến ngay lập tức bên cạnh cô có hai vị mãnh nam hộ pháp, không nhịn được nghĩ cười, miệng toét ra nhưng lại sợ Trương Anh Tử phát giác sau này sẽ trả đũa, vội vàng thuận thế nói: "Không sao, chị xem người nọ rất lười, căn bản không lui về phía sau nhìn, nói không chừng cũng không thấy ngươi, lần sau nên lên kế hoạch tốt để bẫy anh ta trước khi kết thúc huấn luyện!"
Trương Anh Tử mừng rỡ, nâng cao hai cánh tay nện trên vai Hách Tịnh, tâm tình ngưỡng mộ: "Chị cũng biết em giảng nghĩa khí, là cô gái tốt, chị cả đời phải dựa vào em!" Hai mắt rưng rưng, tha thiết chờ đợi.
Hách Tịnh cũng phối hợp mà diễn: "Vì hạnh phúc của chị, em gái đây sẽ giúp chị không tiếc cả mạng sống không chối từ!" Hai người cầm tay nhìn nhau đôi mắt đẫm lệ, nhưng lại không có nói những lời khó nghe, một lát sau, hiềm khích lúc trước được hóa giải, Trương Anh Tử còn tự móc tiền mời Hách Tịch đi ăn món xào của miền Nam, khoan hãy nói, tay nghề của đại sư phụ tay cũng có mấy phần mang hương vị quê hương.
Chỉ là Hách Tịnh sau này mới biết, thời điểm Trương Anh Tử đang nói mấy câu nói kia, cô không hiểu được hàm ý tinh túy, cho nên vỗ ngực liên tục nên hối tiếc không kịp, nếu như mà hiểu biết rõ, cô không ngại đem món ăn mới vừa ăn phun ra toàn bộ, nói nếu có thể đưa mật cũng sẽ không nuối tiếc .
Lúc đó không biết lòng người hiểm ác Hách Tịnh vẫn chỉ là vắt óc tìm mưu kế nghĩ tới thế nào thiết kế Trương Anh Tử. Vì vậy khi cả đêm gió xuân thổi khắp nơi, trong phạm vi nhỏ xì căng đan tình cảm cô với Lý Bạch bắt đầu lan truyền khắp nơi thì Hách Tịnh thất kinh rồi, trước tiên cô tìm Trương Anh Tử giải thích: "Chị Anh, chị Anh Tử, em không biết người nào vớ vẫn truyền đi tin tức kia, nhưng em thật sự không có, trên hết là trước khi đến lớp học em chưa từng gặp qua người kia!"
Trương Anh Tử lấm lét nhìn trái phải không người nào, mới dị thường trấn định nhìn tới Hách Tịnh gật đầu một cái: "Chị biết mà." Giọng nói lại vẫn rất vui mừng.
Hách Tịnh cảm thấy không phải chị ấy mất trí rồi, mà chính là mình mất trí, dùng giọng hoài nghi hỏi chị ta: "Liên tục tìm kiếm mục tiêu khác hả?"
"Úi chà! Chị ngươi bộ giống người vô dụng sao!" Nhìn Hách Tịnh bởi vì mới vừa rồi còn cấp bách mà khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hồng hồng, Trương Anh Tử cảm khái người tuổi còn trẻ thật tốt, vừa hết lòng chỉ dạy người trẻ tuổi: "Lời đồn đãi là chị truyền đi, " thấy trên mặt Hách Tịnh biến sắc không đợi cô hỏi liền tự mình giải thích: "Chị đây là dùng binh pháp giương đông kích tây cùng vây Nguỵ cứu Triệu, chị đây nói cho ngươi biết, đại đội A nam nhân mặc dù rất nhiều, nhưng nhìn cực phẩm thì khoản này lại không nhiều." Còn rất là tình ý sâu xa.
Hách Tịnh gật đầu một cái, nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy những người đó, quả thật phần lớn diện mạo đều mờ nhạt, cô đè ép lửa giận kiên nhẫn chờ nghe Trương Anh Tử nói dóc.
Trương Anh Tử vung tay lên vẽ nửa tròn, làm vĩ nhân chỉ điểm hình dạng giang sơn: "Chị trong khoảng thời gian này đã xác minh, lại nói trong đại đội A này phái nữ chưa cưới chia ra hai bên, một nửa thích Lý Bạch, còn nửa kia thích tiểu tử chết toi Đan Nhĩ Tín. Thích Đan Nhĩ Tín là những y tá trẻ tuổi ở phòng cứu thương, nông cạn một chút cũng có thể lý giải. Khả năng thích Lý Bạch cũng khác nhau rất lớn, bác sĩ phụ trách rồi đến những phó trưởng khoa hậu cần và đến con người cuồng công việc như Lâm Sảng, làm mọi người cũng cảm thấy rất phiền phức, chị ngươi mặc dù dũng mãnh, lấy một địch mười vẫn còn có chút cật lực."
Hách Tịnh nghe mở đầu cũng đã nhận thấy không ổn, Trương Anh Tử nói xong, lòng của cô liền từng điểm từng điểm trầm xuống, nghe được tên tuổi Lâm Sảng càng thêm chùn xuống, cô có vẻ mặt đưa đám nói: "Chị, em sẽ nghĩ cách khác giúp được không? Nếu không, chị đổi người đi, thật ra thì Đan Nhĩ Tín không tồi, lấy nữ lớn hơn ba tuổi như mang vàng về nhà, coi như lớn ba tuổi, đâu có sao, nhiều hơn chút nữa, cũng không xê xích gì nhiều. . . . . ."
Trương Anh Tử lướt mắt quét qua, không có một ngọn cỏ: "im miệng, ai cho em mấy ngày trước vạch trần điểm yếu của chị? Cái này dù em bị oan nhưng phải chịu trách nhiệm không chịu cũng không được! Quyết định, trận này em phải phối hợp tác chiến che chở cho chị, mê hoặc tầm mắt kẻ địch, chị phụ trách ra tay tấn công chiếm mục tiêu!"
Trận chiến này khiến Hách Tịnh khóc không ra nước mắt, xong tiết học trở lại tổ công tác thì có tật giật mình cô cảm giác ánh mắt Lâm Sảng nhìn mình cũng thay đổi, nhưng cô không có cách nào giải thích, cũng không dám xao lãng, chỉ đành phải nhắm mắt đi đến gần, rất nịnh hót rất chân chó xông đến Lâm Sảng cười: "Tổ trưởng, gần đây có công việc nào cần em làm không? Em quy định đã học xong rồi, hiệp định giữ bí mật cũng ký, có cái gì có thể cho em làm, ngàn vạn lần đừng khách khí." Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Hách Tịnh quyết định dùng nụ cười hồn nhiên của mình để chiến thắng lời đồn hiểm ác của Trương Anh Tử.
Đáng tiếc cô ở trong lòng cấp trên quên đi cái gì gọi là vô sự mà ân cần thì không phải gian sảo tức là đạo chích, cũng quên cái gì gọi là hăng quá hoá dở, càng làm đối với đại đội A hiện trạng không quá lớn, điều này dẫn đến Hách Tịnh không lâu về sau liền hết sức hối hận mình bây giờ quá nhiệt tình.
Dĩ nhiên, tạm thời Hách Tịnh một chút cũng không có cảm nhận được .
Chỉ thấy Lâm Sảng yên lặng nhìn cô một lát, khi bản thân Hách Tịnh bị nhìn có chút sợ hãi thì Lâm Sảng rốt cuộc mở miệng: "Chị hiểu biết rõ em tiếng Anh, tiếng Pháp cùng tiếng Đức tương đối khá, Vì vậy những quốc gia như Estonia, Italy, Na Uy, Đan Mạch, Thụy Điển, Thụy Sĩ, Phần Lan ngôn ngữ của họ, em sẽ chọn cái nào?"
Hách Tịnh nghe vậy mừng rỡ, căn cứ biểu tình cùng quyết tâm cống hiến tuổi thanh xuân cùng nhiệt huyết của đàn chị, tinh thần cô sung mãn ý chí chiến đấu sục sôi trả lời: " Người Thụy Sĩ thì nói tiếng Đức, cái này không thành vấn đề. Em đã từng học chuyên tu qua tiếng Ý, tiếng Phần Lan cùng tiếng Đan Mạch, ngôn ngữ của người Na Uy cùng tiếng Thụy Điển và tiếng Đan Mạch tương tự nhau, cùng hệ ngôn ngữ Ấn Âu còn tiếng Nhật, cho dù có khác biệt, Em học thêm cũng không có vấn đề, tiếng Estonia cùng ngôn ngữ Phần Lan tương tự, chẳng qua em chỉ biết bọn họ phía bắc Taline thuộc khu địa phương, nhưng sự phát triển này không khác biệt lắm coi như bọn họ cũng dùng tiếng nói của chính phủ, cho nên, mấy loại ngôn ngữ này, em, đại khái, có thể cũng. . . . . ."
Vừa bắt đầu Hách Tịnh đầy ngập nhiệt huyết, cộng thêm đếm mấy ngón tay để tính toán, cũng không có chú ý tới biểu tình của Lâm Sảng, thời điểm đợi cho cô nói xong, phát hiện mặt của đối phương không đẹp mắt rồi, hơn nữa theo lời của cô càng ngày càng khó coi. Đáng tiếc Hách Tịnh vừa mới bắt đầu nói không thể phanh lại, đợi đến khi nghĩ cần vãn hồi thì đã quá muộn, trong đầu Hách Tịnh nổi bão táp phong ba quyết định thay đổi lời nói của mình rằng mấy loại ngôn ngữ này học không có ra hồn, còn tỏ rõ mình tuyệt đối không có dã tâm soán quyền đoạt vị, Lâm Sảng chợt hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn cô: "Em rất ưu tú." Chỉ là nét mặt của chị ấy, thấy thế nào cũng không giống cấp trên chân thành khích lệ cấp dưới.
Hách Tịnh tâm thần bất định không yên, hì hì cười khan: "Thật ra thì em đây mấy loại ngôn ngữ này đều là thông qua các loại tài liệu mình mò mẫm học, nói một chút tạm được, đến lúc thật sự cần phiên dịch khẳng định là không được, liền lấy tiếng Pháp cùng tiếng Đức mà nói ra, độ chuẩn xác cùng với dùng từ để phiên dịch so với chị còn kém xa, phiên dịch cái này, kinh nghiệm đều rất quan trọng. . . . . ."
Đáng tiếc, Lâm Sảng đang nghe cô khiêm tốn sắc mặt cũng không thay đổi, ngược lại toát ra một loại mất mác, giống như vẫn còn rất mệt mỏi, thấy trái tim bé nhỏ của Hách Tịnh loạn chiến, nội tâm điên cuồng gào thét: tổ tông nha, tôi rốt cuộc nên nói như thế nào? ! Chị có gì nghi vấn liền hỏi nha, không cần dùng công việc lấy cớ chỉnh người, không biết tôi đây còn nhỏ dại, không thích hợp bị hù dọa nha? Tôi thật sự không có gian tình cùng với Lý Đại Thi Nhân, lại nói tôi học hết một năm liền biến khỏi đây, sẽ không cùng chị có gì xung đột?
Lâm Sảng không có ở lại cùng cô nhiều lời, đương nhiên sẽ không cho cô có cơ hội thanh minh, cuối cùng chỉ là lạnh nhạt nói: "Tốt, chị sẽ đem tình huống chi tiết hướng cấp trên phản ảnh, em về nghỉ trước đi, tạm thời không có công việc, dĩ nhiên, nếu như có cần, trước tiên chị sẽ thông báo cho em."
Lúc rời đi Hách Tịnh vẫn còn lo sợ bất an, nhất là hôm nay bản thân mất đi tiêu chuẩn phát huy, những điều điên điên khùng khùng của Trương Anh Tử, làm cho cô từ không thẹn với lương tâm biến thành nội tâm có quỷ, vừa lại hoài nghi mình có thể hay không vì vậy bị biến đi, sau lại nghĩ đến mình cũng không phải là minh tinh, không có tiền đồ tốt, tiền lương thì cố định, bị biến mất đi cũng sẽ không thua thiệt, mà đại đội A cực phẩm như vậy địa phương này chỉ sợ sẽ không duy trì loại mua bán này, khôn ngoan thực tế một chút, dù sao, vô sự có thể làm ngay, thật ra thì cũng rất đáng sợ.
Nhất là sau ngày bị Trương Anh Tử thiết kế, Hách Tịnh hận không được liền đem mình nhốt ở một phòng, không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ làm việc trên bàn.
Nhưng nguyện vọng giấu kín rất nhiều, thực tế cũng rất có cảm giác, chỉ là mới vừa né tránh được nửa ngày, ngày thứ hai mới vừa ăn xong điểm tâm, Hách Tịnh liền bị Chu Hải Phong gọi vào trong phòng làm việc.
Nam cấp trên độc thân hẹn gặp nữ thuộc hạ, kiêng kỵ vẫn phải có, vì vậy cửa phòng làm việc của Chu Hải Phong mở rộng ra, vốn là Hách Tịnh cảm thấy vị cấp trên này có phong độ, đang âm thầm cảm thấy may mắn, nhưng một lát sau, cô liền muốn khóc.
"Biểu hiện gần đây nhất của sĩ quan Hách thật là biết tròn biết méo nha, công việc cuộc sống không bài trừ lẫn nhau, như vậy nếu, chúng ta liền áp dụng hai phương án đi, cô xem, tôi nên quay về bảo Tiểu Bạch làm báo cáo, khi nào thì đem thủ tục làm thành một cái? Liền chuyển quân tịch, người này một thân mặc quân phục ở chỗ này rất sáng ngời cũng không phải là chuyện lạ!"
Lời nói của Chu Hải Phong, giống như tâm không có ngăn cách, vô cùng gấp khiến mọi người nghĩ ông ta rất quan tâm thuộc hạ, nếu như không phải vừa phản ứng kịp"Tiểu Bạch" đúng là chỉ Lý Bạch, mà cái gì thủ tục kia tuyệt đối cũng không thuần khiết, Hách Tịnh cảm giác mình bị cảm động rồi, cô lúc này chỉ có khóc không ra nước mắt: "Đội trưởng Chu, tôi bị oan, tôi thật sự không có tình ý gì với Tiểu Bạch, không đúng, là Lý đội trưởng."
"Vậy cô xem trọng người nào?" Chu Hải Phong hào hứng bừng bừng.
Hách Tịnh nhiều năm lăn lộn mò mẫm như vậy, cũng không phải là ngồi không, vừa bắt đầu là ứng phó không kịp, sau khi bình tĩnh lại sẽ tìm đối sách ứng phó. Hừ hừ! Trương Anh Tử, chị bất nhân em sẽ bất nghĩa, mặc dù là hai chị em giống như keo sơn, nhưng vì mình, cô không ngại chia cách tình chị em.
"Sếp nên hỏi là ai coi trọng anh ta." Hách Tịnh ân cần hướng dẫn"Không phải là của tôi, đã có người có tình ý với Lý đội trưởng rồi."
"Còn tưởng rằng cô phải nói cái gì đó, " không nghĩ tới Chu Hải Phong thế nhưng không ổn, trên mặt còn nét căm phẫn, "Hai người đều gieo họa, kể từ khi cô tới nơi này làm mọi người không yên ổn, một chút cũng bất lợi cho căn cứ vốn trước đây rất ổn định. Nhưng một mặt cố tình lạnh nhạt ai cũng không để ý tới, một là trêu hoa ghẹo nguyệt ai cũng chọc, sau này mọi việc sẽ không phát triển tốt đẹp, tôi đây nhìn thấy bọn họ liền phiền! Nói đi, Đan Nhĩ Tín cùng Lý Bạch, cô thích người nào? Nếu là chính sách cho phép, thật ra thì hai người đến với nhau tôi đây không ngại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.