Chương 206: Bị Tẩy Não
Tiểu Thúc Thao Thiên
28/09/2024
Đúng lúc này tôi lao qua, chăn lại quỹ đạo bay của những quả tên lửa đó.
Chỉ nghe tiếng nổ vang trời cất lên "ầm".
Trong khói lửa mịt mù, đám Hồng Liên nhanh chóng nhận ra người tới là tôi.
Nhưng khi thấy tôi bị một loạt tên lửa công phá thì chỉ có thể gào thét.
"Không, Hoàng Thao."
"Không, cậu làm cái gì vậy."
Một thông điệp nhanh chóng được tôi gửi cho đám người Hồng Liên.
"Mọi người mau chóng rời khỏi đây.
Tôi sẽ dùng mọi cách cầm chân quân địch kể cả tự bạo chiến xa.
Hãy nhanh chóng rời đi.
Đây là yêu cầu duy nhất của tôi."
Phi Phong vội vã ngăn cản.
"Không được, muốn đi thì chúng ta cùng đi."
Hồng Liên cũng đồng thanh mà nói.
"Không được.
Chúng tôi không thể bỏ cầu mà chạy trốn được."
Tôi vội khuyên can.
"Mọi người đi đi, mọi người còn có người thân đang chờ ở nhà.
Còn tôi chỉ có một mình.
Nếu tất cả hi sinh ở đây thì ai sẽ chăm sóc họ.
Rồi Mật Danh sẽ dằn vặt suốt đời.
Lỗ Thần, hiện anh là người lí trí nhật.
Anh mau khuyên họ đi.
Tôi cho mọi người 10 giây để quyết định.
Sau đó tôi sẽ tự bạo.
Đừng để trước lúc chết tôi phải thấy mọi người vẫn bị vây ở đây."
Nghe xong thì Lỗ Thần cắn răng, hai tay nắm chặt tới nỗi chảy cả máu.
"Hoàng Thao nói đúng.
Chúng ta phải nghe cậu ấy.
Dù sao cậu ấy cũng là người dung hợp gen nên chưa chắc sẽ chết đâu.
Tôi sẽ dùng toàn bộ năng lượng khởi động gia tốc trọng trường.
Sẽ có thể trong nháy mắt đưa mọi người thoát đi.
Chỉ cần trong vài phút không bị ngăn cản là sẽ thoát được."
Mọi người đều nước mắt rơi lã trã nhưng cũng không còn cố chấp nữa..
Sau đó Lỗ Thần lập tức kích hoạt tên lửa đẩy của bản thân.
Dù gì chiến xa của cậu ta cũng thiên về tốc độ.
Những người con lại cũng phối hợp mà kích hoạt tên lửa đẩy.
Thấy vậy Cáp Mô Vương mới cười lạnh.
"Một tên ngu dốt nhảy ra cản lại đạn đạo của ta mà đã khiến các ngươi nghĩ có thể chạy thoát à?
Các con mau ngăn cản đường bay của chúng lại."
Ngay khi tên lửa đẩy cất cánh thì một đám chiến xa cũng nhanh chóng bay lên.
Tôi rất nhanh phóng ra vài sợ xích khóa hết một đám lại.
Thấy vậy con cóc nhảy vù một cái lập tức cắt hết đám dây xích của tôi.
Sau khi đáp đất nó lại chuẩn bị lao tới đám Hồng Liên.
Tôi biết giờ không phải là lúc giấu giếm thực lực.
Kích hoạt toàn bộ khả năng giả kim thuật khởi động Cự Phách.
Tôi lập tức lao tới ôm chân con cóc mà đập mạnh nó xuống đất.
Sau đó cả cơ thể của tôi đỏ rực lên.
Tôi hoang mang tự trách mình đen đủi.
"Con mẹ nó, vừa nãy dính đạn đạo nên chiến xa đã bị hư hỏng nặng.
Không thể dùng thuật giả kim để tiến hành cường hóa tấn công.
Lần này thì tiêu rồi.
Muốn không giấu nghề mà cũng không được."
Chợt tôi nhớ tới một thiết bị đã được tôi nghiên cứu lúc trước.
Còn nhớ lúc đi vào vùng đất năng lượng hỗn loạn tôi có thu thập rất nhiều thuốc gen.
Ngoài thuốc gen thì tôi còn thu thập luôn cái máy làm hỗn loạn năng lượng kia về nghiên cứu.
Kì thực nó chỉ là cải tiến của bom điện từ mà thôi.
Bây giờ mặc dù không thể phát huy sức mạnh giả kim thuật nhưng mượn năng lực cỗ máy kia thì chắc vẫn có ích.
Lập tức tôi lấy cái máy đó ra và cấp năng lượng cho nó.
Một loạt chiến xa đang xúc lực chuẩn bị đuổi theo đám Hồng Liên, cả Cáp Mô Vương và tôi đều ngay lập tức bị khóa chuyển động.
Mặc dù thực tế AI có thể cảm biến và phát sóng điện từ có cường độ ngược lại để bảo vệ chiến xa nhưng hiện đang trên chiến trường.
Chưa kể tôi cũng không kích hoạt giống như quả boom mà duy trì nó liên tục.
Cũng chính vì thế mà AI cũng đã bị tê liệt mà không có thời gian phản kháng.
Tuy nhiên cái công nghệ này đòi hỏi nguồn năng lượng vô cùng lớn nên chỉ ba phút sau thì tôi cũng phải dừng lại.
Cũng may lúc này đám Hồng Liên cũng đã rời xa nơi này.
Không có mệnh lệnh từ tên Cáp Mô nên những con chiến xa không bị ảnh hưởng cũng không có tự ý hành động đuổi theo mà chỉ tập trung công kích tôi.
Sau khi được giải trừ tê liệt thì mắt con cóc chuyển sang màu đỏ máu.
Hắn cất tiếng nói đầy tức giận.
"Chó chết, lại dám dùng thủ đoạn hạ đẳng đó để cứu đồng đội.
Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Nói rồi hắn như một mũi tên lao qua, cắt ngang thân thể tôi.
Cự Phách nổi tiếng là chiến xa cứng rắn mà cũng không trụ được.
Khoang điều khiển bị mở ra và tôi trực tiếp bị bắt.
Lúc này Cáp Mô Vương cũng bước ra khỏi chiến xa.
Hắn không hề giải trừ chiến giáp mini nên tôi cũng không có cơ hội để giết hắn.
Hắn nhìn tôi có vẻ khá tán thưởng.
"Ngươi rất giỏi cũng rất mạnh.
Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi."
Tôi cười lạnh.
"Cảm ơn, muốn chém thì chém, muốn giết thì giết.
Không cần nhiều lời."
"Ha ha, ta sẽ không giết ngươi.
Ta sẽ gắn chip vào não ngươi rồi sai ngươi đi giết chúng.
Như vậy mới thú vị chứ."
Hắn nhìn về hứng đám Hồng Liên rời đi cười đầy ta mị.
Tôi nghe vậy cũng tức giận vô cùng.
"Ngươi, ngươi đúng là một tên điên, một tên biến thái."
Hắn lại nói tiếp.
"Ha ha.
Mà tiện nhắc nhở ngươi.
Cái máy ngươi phá hủy chỉ là hàng giả mà thôi.
Ngươi nghĩ ta ngốc như vậy sao?"
Tôi không thể chịu được mà liên tục giãy giụa và chửi bới hắn.
"Con mẹ ngươi.
Ta phải giết chết ngươi."
Tôi chửi thề một vài câu lấy lệ.
Chứ trải qua quá nhiều chuyện nên giờ với tôi thì cái chết nhẹ tựa lồng hồng mà thôi.
Chỉ tiếc là bao nhiêu công sức của chúng tôi đều vô ích.
Cũng may là đám người Hồng Liên đều không có vấn đề gì.
Tên Cáp Mô Vương kia nhìn tôi cười lạnh rồi ra lệnh cho thuộc hạ.
"Các con, mang hắn tới phòng cấy chíp.
Ta sẽ ban phước cho hắn trở thành một đứa con trung thành nhất, mạnh mẽ nhất ha ha."
Đám người nhân tạo thì như robot mà một mực chấp hành theo.
Sau khi tôi bị đưa tới phòng cấy chip thì bị đưa lên bàn phẫu thuật.
Một lượng lớn thuốc mê được bơm vào người nhưng tôi chẳng có phản ứng gì.
Chỉ nghe mấy tên người nhân tạo nói chuyện với nhau.
"Số 99, hắn không bị dính thuốc mê.
Giờ phải làm như thế nào?"
"Kệ hắn đi, phẫu thuật sống.
Khóa toàn thân hắn bằng máy phun ni tơ."
Sau đó chúng đông cứng cơ thể tôi rồi dùng máy khoan mà mổ não tôi ra.
Một tên tiến hành khoan nhưng sau một hồi không được liền lên tiếng.
"Số 99, tên này không thể khoan.
Da hắn quá dày."
"Hắn chắc là người cải tạo gen.
Dùng dung dịch axit đi."
Sau một hồi thì chúng cũng thành công mà gắn chip vào não của tôi.
Sau khi gắn chíp xong thì đầu tôi như bị tê liệt.
Tôi không thể tư duy hay suy nghĩ gì được.
Sau một hồi thì một lượng thông tin lớn được cấp vào não tôi.
Trong mắt tôi thì Cáp Mô Vương giờ như thần linh.
Đám người nhân tạo giờ thì như thân huynh đệ.
Mọi suy nghĩ của tôi đều bị trả lại những kết quả thể hiện sự sùng bái với Cáp Mô Vương và phục tùng mệnh lệnh.
Có lẽ đây chính là cách mà người ta tẩy não.
Một ngày còn cố mà nghĩ xem thế nào là đúng, thế nào là sai nhưng mười ngày, một tră ngày, một nghìn ngày thì sao.
Sẽ chẳng có ai quan tâm đúng sai mà chỉ có thể làm theo những gì được não bộ cung cấp.
Chỉ nghe tiếng nổ vang trời cất lên "ầm".
Trong khói lửa mịt mù, đám Hồng Liên nhanh chóng nhận ra người tới là tôi.
Nhưng khi thấy tôi bị một loạt tên lửa công phá thì chỉ có thể gào thét.
"Không, Hoàng Thao."
"Không, cậu làm cái gì vậy."
Một thông điệp nhanh chóng được tôi gửi cho đám người Hồng Liên.
"Mọi người mau chóng rời khỏi đây.
Tôi sẽ dùng mọi cách cầm chân quân địch kể cả tự bạo chiến xa.
Hãy nhanh chóng rời đi.
Đây là yêu cầu duy nhất của tôi."
Phi Phong vội vã ngăn cản.
"Không được, muốn đi thì chúng ta cùng đi."
Hồng Liên cũng đồng thanh mà nói.
"Không được.
Chúng tôi không thể bỏ cầu mà chạy trốn được."
Tôi vội khuyên can.
"Mọi người đi đi, mọi người còn có người thân đang chờ ở nhà.
Còn tôi chỉ có một mình.
Nếu tất cả hi sinh ở đây thì ai sẽ chăm sóc họ.
Rồi Mật Danh sẽ dằn vặt suốt đời.
Lỗ Thần, hiện anh là người lí trí nhật.
Anh mau khuyên họ đi.
Tôi cho mọi người 10 giây để quyết định.
Sau đó tôi sẽ tự bạo.
Đừng để trước lúc chết tôi phải thấy mọi người vẫn bị vây ở đây."
Nghe xong thì Lỗ Thần cắn răng, hai tay nắm chặt tới nỗi chảy cả máu.
"Hoàng Thao nói đúng.
Chúng ta phải nghe cậu ấy.
Dù sao cậu ấy cũng là người dung hợp gen nên chưa chắc sẽ chết đâu.
Tôi sẽ dùng toàn bộ năng lượng khởi động gia tốc trọng trường.
Sẽ có thể trong nháy mắt đưa mọi người thoát đi.
Chỉ cần trong vài phút không bị ngăn cản là sẽ thoát được."
Mọi người đều nước mắt rơi lã trã nhưng cũng không còn cố chấp nữa..
Sau đó Lỗ Thần lập tức kích hoạt tên lửa đẩy của bản thân.
Dù gì chiến xa của cậu ta cũng thiên về tốc độ.
Những người con lại cũng phối hợp mà kích hoạt tên lửa đẩy.
Thấy vậy Cáp Mô Vương mới cười lạnh.
"Một tên ngu dốt nhảy ra cản lại đạn đạo của ta mà đã khiến các ngươi nghĩ có thể chạy thoát à?
Các con mau ngăn cản đường bay của chúng lại."
Ngay khi tên lửa đẩy cất cánh thì một đám chiến xa cũng nhanh chóng bay lên.
Tôi rất nhanh phóng ra vài sợ xích khóa hết một đám lại.
Thấy vậy con cóc nhảy vù một cái lập tức cắt hết đám dây xích của tôi.
Sau khi đáp đất nó lại chuẩn bị lao tới đám Hồng Liên.
Tôi biết giờ không phải là lúc giấu giếm thực lực.
Kích hoạt toàn bộ khả năng giả kim thuật khởi động Cự Phách.
Tôi lập tức lao tới ôm chân con cóc mà đập mạnh nó xuống đất.
Sau đó cả cơ thể của tôi đỏ rực lên.
Tôi hoang mang tự trách mình đen đủi.
"Con mẹ nó, vừa nãy dính đạn đạo nên chiến xa đã bị hư hỏng nặng.
Không thể dùng thuật giả kim để tiến hành cường hóa tấn công.
Lần này thì tiêu rồi.
Muốn không giấu nghề mà cũng không được."
Chợt tôi nhớ tới một thiết bị đã được tôi nghiên cứu lúc trước.
Còn nhớ lúc đi vào vùng đất năng lượng hỗn loạn tôi có thu thập rất nhiều thuốc gen.
Ngoài thuốc gen thì tôi còn thu thập luôn cái máy làm hỗn loạn năng lượng kia về nghiên cứu.
Kì thực nó chỉ là cải tiến của bom điện từ mà thôi.
Bây giờ mặc dù không thể phát huy sức mạnh giả kim thuật nhưng mượn năng lực cỗ máy kia thì chắc vẫn có ích.
Lập tức tôi lấy cái máy đó ra và cấp năng lượng cho nó.
Một loạt chiến xa đang xúc lực chuẩn bị đuổi theo đám Hồng Liên, cả Cáp Mô Vương và tôi đều ngay lập tức bị khóa chuyển động.
Mặc dù thực tế AI có thể cảm biến và phát sóng điện từ có cường độ ngược lại để bảo vệ chiến xa nhưng hiện đang trên chiến trường.
Chưa kể tôi cũng không kích hoạt giống như quả boom mà duy trì nó liên tục.
Cũng chính vì thế mà AI cũng đã bị tê liệt mà không có thời gian phản kháng.
Tuy nhiên cái công nghệ này đòi hỏi nguồn năng lượng vô cùng lớn nên chỉ ba phút sau thì tôi cũng phải dừng lại.
Cũng may lúc này đám Hồng Liên cũng đã rời xa nơi này.
Không có mệnh lệnh từ tên Cáp Mô nên những con chiến xa không bị ảnh hưởng cũng không có tự ý hành động đuổi theo mà chỉ tập trung công kích tôi.
Sau khi được giải trừ tê liệt thì mắt con cóc chuyển sang màu đỏ máu.
Hắn cất tiếng nói đầy tức giận.
"Chó chết, lại dám dùng thủ đoạn hạ đẳng đó để cứu đồng đội.
Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Nói rồi hắn như một mũi tên lao qua, cắt ngang thân thể tôi.
Cự Phách nổi tiếng là chiến xa cứng rắn mà cũng không trụ được.
Khoang điều khiển bị mở ra và tôi trực tiếp bị bắt.
Lúc này Cáp Mô Vương cũng bước ra khỏi chiến xa.
Hắn không hề giải trừ chiến giáp mini nên tôi cũng không có cơ hội để giết hắn.
Hắn nhìn tôi có vẻ khá tán thưởng.
"Ngươi rất giỏi cũng rất mạnh.
Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi."
Tôi cười lạnh.
"Cảm ơn, muốn chém thì chém, muốn giết thì giết.
Không cần nhiều lời."
"Ha ha, ta sẽ không giết ngươi.
Ta sẽ gắn chip vào não ngươi rồi sai ngươi đi giết chúng.
Như vậy mới thú vị chứ."
Hắn nhìn về hứng đám Hồng Liên rời đi cười đầy ta mị.
Tôi nghe vậy cũng tức giận vô cùng.
"Ngươi, ngươi đúng là một tên điên, một tên biến thái."
Hắn lại nói tiếp.
"Ha ha.
Mà tiện nhắc nhở ngươi.
Cái máy ngươi phá hủy chỉ là hàng giả mà thôi.
Ngươi nghĩ ta ngốc như vậy sao?"
Tôi không thể chịu được mà liên tục giãy giụa và chửi bới hắn.
"Con mẹ ngươi.
Ta phải giết chết ngươi."
Tôi chửi thề một vài câu lấy lệ.
Chứ trải qua quá nhiều chuyện nên giờ với tôi thì cái chết nhẹ tựa lồng hồng mà thôi.
Chỉ tiếc là bao nhiêu công sức của chúng tôi đều vô ích.
Cũng may là đám người Hồng Liên đều không có vấn đề gì.
Tên Cáp Mô Vương kia nhìn tôi cười lạnh rồi ra lệnh cho thuộc hạ.
"Các con, mang hắn tới phòng cấy chíp.
Ta sẽ ban phước cho hắn trở thành một đứa con trung thành nhất, mạnh mẽ nhất ha ha."
Đám người nhân tạo thì như robot mà một mực chấp hành theo.
Sau khi tôi bị đưa tới phòng cấy chip thì bị đưa lên bàn phẫu thuật.
Một lượng lớn thuốc mê được bơm vào người nhưng tôi chẳng có phản ứng gì.
Chỉ nghe mấy tên người nhân tạo nói chuyện với nhau.
"Số 99, hắn không bị dính thuốc mê.
Giờ phải làm như thế nào?"
"Kệ hắn đi, phẫu thuật sống.
Khóa toàn thân hắn bằng máy phun ni tơ."
Sau đó chúng đông cứng cơ thể tôi rồi dùng máy khoan mà mổ não tôi ra.
Một tên tiến hành khoan nhưng sau một hồi không được liền lên tiếng.
"Số 99, tên này không thể khoan.
Da hắn quá dày."
"Hắn chắc là người cải tạo gen.
Dùng dung dịch axit đi."
Sau một hồi thì chúng cũng thành công mà gắn chip vào não của tôi.
Sau khi gắn chíp xong thì đầu tôi như bị tê liệt.
Tôi không thể tư duy hay suy nghĩ gì được.
Sau một hồi thì một lượng thông tin lớn được cấp vào não tôi.
Trong mắt tôi thì Cáp Mô Vương giờ như thần linh.
Đám người nhân tạo giờ thì như thân huynh đệ.
Mọi suy nghĩ của tôi đều bị trả lại những kết quả thể hiện sự sùng bái với Cáp Mô Vương và phục tùng mệnh lệnh.
Có lẽ đây chính là cách mà người ta tẩy não.
Một ngày còn cố mà nghĩ xem thế nào là đúng, thế nào là sai nhưng mười ngày, một tră ngày, một nghìn ngày thì sao.
Sẽ chẳng có ai quan tâm đúng sai mà chỉ có thể làm theo những gì được não bộ cung cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.