Chương 189: Đánh Nhau
Tiểu Thúc Thao Thiên
10/09/2024
Lưu Tinh lập tức ngăn cản.
"Không được đâu.
Tuy hắn không mạnh nhưng hắn lại có quan hệ với người bên trên.
Mặc dù không thể công khai làm gì chúng ta nhưng có thể âm thầm sắp xếp gây kho khăn.
Tôi không thể khiến cho các anh gặp rắc rối."
Vô Song vỗ ngực mà nói.
"Tên ta là Vô Song, ta không bao giờ sợ rắc rối cả.
Đi thôi."
Tử Thần cũng không có nhiều lời mà chỉ dùng hành động thể hiện.
Hắn dẫn đầu đi trước.
Tôi, Vô Song và Lưu Tinh thì theo sau.
Tới sân luyện võ thì Tử Thần hét lớn.
"Thằng nào là Quân Mạc Tà.
Cút ra đây."
Mộ tên dáng vẻ mập mạp, đểu cáng với mái tóc ngắn, nhuộm đỏ bước ra.
Hắn nghếch mặt lên trời nhìn chúng tôi mà nói.
"Là tao, sao, có chuyện gì?"
Một tên vừa nãy bị đánh vội nhảy ra.
"Đại ca, là bọn hắn vừa nãy phá hoại chuyện tốt của chúng ta."
Nghe vậy thì tên Quân Mạc Tà đó mặt đỏ lên, tràn đầy phẫn nộ.
"Được lắm, dám phá hoại chuyện tốt của ta.
Anh em đâu, lại đây."
Rất nhanh có tới vài chục tên xuất hiện.
Lập Tức bọn chúng phát động khiêu chiến tập thể với chúng tôi.
Thấy vậy tôi cũng hơi do dự.
"Vô Song, chuyện này.
Hay là chúng ta."
Nghe vậy tử thần hừ lạnh.
"Sợ cái gì.
Ai sợ thì đi về.
Thích đánh thì đánh không đánh thì ngươi từ chối rồi cút ra ngoài kia."
Vô Song nghe Tử Thần nói tôi như vậy thì cũng vô khuyên can.
"Thôi nào, chúng ta đã tới đây thì cũng không thể mất mặt mà quay về.
Hoàng Thao, cậu không chiến cũng được.
Thay chúng tôi bảo vệ Lưu Tinh."
Lưu Tinh thấy tình thế không ổn thì cũng vội nói.
"Hay chúng ta chọn phương thức đấu đơn thôi.
Chứ bọn chúng đông quá."
Nhưng Tử Thần và Vô Song lại không thèm quan tâm mà chấp nhận đấu nhóm.
Họ lao lên mà quần đấu với mấy chục tên kia.
Đây đều là tân sinh nên hầu hết chỉ có thể dùng quyền cước mà không có giả kim thuật bổ trợ.
Vì thế cũng không có gì quá nguy hiểm.
Hai người họ mặc dù mạnh nhưng vẫn bị số đông áp chế.
Tôi cười khổ rồi cũng nhảy vào hỗ trợ.
Mặc dù sợ nỡ tay đánh chết người nhưng cũng không thể đứng nhìn anh em bị đánh được.
Lực đạo của tôi tương đối mạnh, chưa kể võ thuật ở các đất nước mà tôi đã đi qua vô cùng vi diệu.
Mỗi quyền của tôi tung ra đều có một tên đo sàn mà không sao đứng lên được.
Nhưng tôi cũng hạn chế ra đòn mà chỉ tập trung né tránh, khống chế và phòng ngự cho đám Vô Song với Tử Thần tung đòn.
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy tôi trốn đông, trốn tây tìm cơ hội đánh nén hay nhảy vào ôm người cho đám Vô Song đánh.
Chứ cũng không có ai nhìn ra môn đạo trong đó.
Chẳng mấy chốc thấy một đám đàn em ngã lăn trên đất kêu gào.
Mặc dù lúc này Vô Song và Tử Thần cũng đã bầm tím, trên mặt cũng có vài vết thương, khóe miệng cũng có máu nhưng chiến ý thì không giảm.
Tử thần nhổ một bãi nước bọt.
"Sao, còn có bao nhiêu tên gọi hết ra đây."
Vô Song cũng thêm vào.
"Đúng, đến bao nhiêu anh em tao đánh bấy nhiêu."
Nghe vậy tôi cũng thêm một câu chốt.
"Đúng, thêm một trăm tên nữa."
Tên Quân Mạc Tà thấy chúng tôi khí thế như vậy thì cả người run rẩy, vội vã chạy trốn.
"Các người cứ đợi đấy.
Ta về ta mách mẹ ta."
Nghe vậy chúng tôi ngây người.
"Cái quần què gì đây.
Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi chứ."
Lúc này Lưu Tinh vội chạy tới.
Rút trong người một cái khăn ra.
"Các anh không sao chứ."
Rồi cô đưa khăn ra tính lau vết máu cho hai người.
Cùng lúc này hai người đều đưa tay cầm lấy cái khăn như muốn giành nó cho riêng mình.
Bầu không khí thoáng chốc lại trở lên lúng túng.
Lưu Tinh cũng đỏ mặt vội buông tay.
Tử Thần cũng rất nhanh rụt tay về.
Hắn lạnh lùng nói.
"Ta không cần.
Chút vết thương ngoài da không làm ta đau."
Vô Song thấy vậy cũng không khách khí mà nhận lấy cái khăn.
Nhưng hắn cũng không lỡ dùng mà cất vào trong ngực.
Chúng tôi trò chuyện một hồi thì cũng từ biệt Lưu Tinh rồi quay lại kí túc xá.
Về tới nơi chỉ thấy Vô Song lôi cái khăn ra ngửi.
"Ôi, thơm quá.
Ước gì em là con trâu, anh là con đỉa anh bâu lên mồm.
Ha hả!"
Hắn cười đắc trí.
Thấy vậy Tử Thần hừ lạnh.
"Ngươi, mơ đi."
Vô Song cũng không kém cạnh mà châm trọc.
"Ha hả, Tử Thần, người có muốn cái khăn thơm tho này không.
Nó thơm gì đâu ấy."
Chỉ thần Tử Thần hừ lạnh.
"Hừ, vô sỉ."
Thấy tình hình này thì tôi cũng đoán được cả hai đã có cảm tình với Lưu Tinh rồi.
Dù gì cũng là hai thanh niên với một cô gái đẹp như vậy.
Làm sao có thể thoát khỏi chuyến nhớ nhung.
Sau trận chiến đó thì càng không có kẻ nào dám tới tìm chúng tôi mà gây rối.
Trong thời gian này tôi dành hết sức học cách kiểm soát sức mạnh thân thể cũng như điều khiển giả kim thuật.
Ở trên lớp tôi cũng có biệt danh phế vật vì đánh nhau chỉ có né tránh và chịu đòn.
Thuật giả kim cũng không thi triển được.
Kì thật là tôi đang cố gắng hết sức để khống chế sức mạnh của bản thần nên phải tỏ ra như vậy.
Phải biết chỉ một cốc nước nhỏ đã khiến căn phòng của tôi phát nổ.
Nếu không thể kiểm soát sức mạnh mà thi triển thuật giả kim rất có thể sẽ hủy diệt cả cái học viện này mất.
Kì thật thuật giả kim cũng không có gì phức tạp.
Nếu các đất nước khác tôi được biết về ngũ hành lực thì ở đất nước này nó sẽ được chia nhỏ hơn.
Nó giống kiểu bạn hiểu về vật chất và nguyên tử vậy.
Một cái nhìn sâu hơn và cần tôi kiểm soát nguyên tố một cách chính xác hơn nhiều.
Cứ như vậy hai tháng qua đi.
Tôi cũng cơ bản khống chế được lực lượng bản thân và các kiến thức về thuật giả kim.
Ngay lúc này thì chúng tôi nhận được một nhiệm vụ thực tập.
Mặc dù là thực tập nhưng vẫn cần chúng tôi xâm nhập địa phận của người robot và lấy đi tài nguyên trong đó.
Vì là khu vực rìa biên giới nên độ nguy hiểm không lớn nên được dùng làm khu huấn luyện tân sinh.
Một âm thanh máy móc đưa ra thông báo tân sinh.
"Xin chào các vị tân sinh.
Chúng ta sẽ có một vòng thi nhỏ là xâm nhập khu X317.
Mục tiêu là cướp được càng nhiều tài nguyên càng tốt.
Trong quá trình tham gia sẽ không có sự bảo hộ, giám sát của Thiên Thần Công Chính.
Các bạn sẽ được chia làm 99 đội và mỗi đội sẽ có một vị giả kim sư đi cùng.
Hi vọng sau cuộc thi thì các bạn đều có thể bình an quay lại.
Người chiến thắng sẽ nhận được lõi công nghệ tia laze I _ 995 đời mới nhất và nhiều phần thưởng khác.
Chúc các bạn may mắn."
Sau khi nghe xong thông báo từ AI chúng tôi nhận được một danh sách phân tổ.
Ba người phòng tôi khá may mắn khi được xếp chung một tổ cùng với Lưu Tinh.
Đa phần những người có liên quan như cùng lớp, cùng tổ sẽ được phân vào chung nhóm để có thể phối hợp tốt nhất cũng như không có xung đột không cần thiết.
Tuy nhiên ngoài chúng tôi thì lại có một nhóm người khá xa lạ.
"Không được đâu.
Tuy hắn không mạnh nhưng hắn lại có quan hệ với người bên trên.
Mặc dù không thể công khai làm gì chúng ta nhưng có thể âm thầm sắp xếp gây kho khăn.
Tôi không thể khiến cho các anh gặp rắc rối."
Vô Song vỗ ngực mà nói.
"Tên ta là Vô Song, ta không bao giờ sợ rắc rối cả.
Đi thôi."
Tử Thần cũng không có nhiều lời mà chỉ dùng hành động thể hiện.
Hắn dẫn đầu đi trước.
Tôi, Vô Song và Lưu Tinh thì theo sau.
Tới sân luyện võ thì Tử Thần hét lớn.
"Thằng nào là Quân Mạc Tà.
Cút ra đây."
Mộ tên dáng vẻ mập mạp, đểu cáng với mái tóc ngắn, nhuộm đỏ bước ra.
Hắn nghếch mặt lên trời nhìn chúng tôi mà nói.
"Là tao, sao, có chuyện gì?"
Một tên vừa nãy bị đánh vội nhảy ra.
"Đại ca, là bọn hắn vừa nãy phá hoại chuyện tốt của chúng ta."
Nghe vậy thì tên Quân Mạc Tà đó mặt đỏ lên, tràn đầy phẫn nộ.
"Được lắm, dám phá hoại chuyện tốt của ta.
Anh em đâu, lại đây."
Rất nhanh có tới vài chục tên xuất hiện.
Lập Tức bọn chúng phát động khiêu chiến tập thể với chúng tôi.
Thấy vậy tôi cũng hơi do dự.
"Vô Song, chuyện này.
Hay là chúng ta."
Nghe vậy tử thần hừ lạnh.
"Sợ cái gì.
Ai sợ thì đi về.
Thích đánh thì đánh không đánh thì ngươi từ chối rồi cút ra ngoài kia."
Vô Song nghe Tử Thần nói tôi như vậy thì cũng vô khuyên can.
"Thôi nào, chúng ta đã tới đây thì cũng không thể mất mặt mà quay về.
Hoàng Thao, cậu không chiến cũng được.
Thay chúng tôi bảo vệ Lưu Tinh."
Lưu Tinh thấy tình thế không ổn thì cũng vội nói.
"Hay chúng ta chọn phương thức đấu đơn thôi.
Chứ bọn chúng đông quá."
Nhưng Tử Thần và Vô Song lại không thèm quan tâm mà chấp nhận đấu nhóm.
Họ lao lên mà quần đấu với mấy chục tên kia.
Đây đều là tân sinh nên hầu hết chỉ có thể dùng quyền cước mà không có giả kim thuật bổ trợ.
Vì thế cũng không có gì quá nguy hiểm.
Hai người họ mặc dù mạnh nhưng vẫn bị số đông áp chế.
Tôi cười khổ rồi cũng nhảy vào hỗ trợ.
Mặc dù sợ nỡ tay đánh chết người nhưng cũng không thể đứng nhìn anh em bị đánh được.
Lực đạo của tôi tương đối mạnh, chưa kể võ thuật ở các đất nước mà tôi đã đi qua vô cùng vi diệu.
Mỗi quyền của tôi tung ra đều có một tên đo sàn mà không sao đứng lên được.
Nhưng tôi cũng hạn chế ra đòn mà chỉ tập trung né tránh, khống chế và phòng ngự cho đám Vô Song với Tử Thần tung đòn.
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy tôi trốn đông, trốn tây tìm cơ hội đánh nén hay nhảy vào ôm người cho đám Vô Song đánh.
Chứ cũng không có ai nhìn ra môn đạo trong đó.
Chẳng mấy chốc thấy một đám đàn em ngã lăn trên đất kêu gào.
Mặc dù lúc này Vô Song và Tử Thần cũng đã bầm tím, trên mặt cũng có vài vết thương, khóe miệng cũng có máu nhưng chiến ý thì không giảm.
Tử thần nhổ một bãi nước bọt.
"Sao, còn có bao nhiêu tên gọi hết ra đây."
Vô Song cũng thêm vào.
"Đúng, đến bao nhiêu anh em tao đánh bấy nhiêu."
Nghe vậy tôi cũng thêm một câu chốt.
"Đúng, thêm một trăm tên nữa."
Tên Quân Mạc Tà thấy chúng tôi khí thế như vậy thì cả người run rẩy, vội vã chạy trốn.
"Các người cứ đợi đấy.
Ta về ta mách mẹ ta."
Nghe vậy chúng tôi ngây người.
"Cái quần què gì đây.
Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi chứ."
Lúc này Lưu Tinh vội chạy tới.
Rút trong người một cái khăn ra.
"Các anh không sao chứ."
Rồi cô đưa khăn ra tính lau vết máu cho hai người.
Cùng lúc này hai người đều đưa tay cầm lấy cái khăn như muốn giành nó cho riêng mình.
Bầu không khí thoáng chốc lại trở lên lúng túng.
Lưu Tinh cũng đỏ mặt vội buông tay.
Tử Thần cũng rất nhanh rụt tay về.
Hắn lạnh lùng nói.
"Ta không cần.
Chút vết thương ngoài da không làm ta đau."
Vô Song thấy vậy cũng không khách khí mà nhận lấy cái khăn.
Nhưng hắn cũng không lỡ dùng mà cất vào trong ngực.
Chúng tôi trò chuyện một hồi thì cũng từ biệt Lưu Tinh rồi quay lại kí túc xá.
Về tới nơi chỉ thấy Vô Song lôi cái khăn ra ngửi.
"Ôi, thơm quá.
Ước gì em là con trâu, anh là con đỉa anh bâu lên mồm.
Ha hả!"
Hắn cười đắc trí.
Thấy vậy Tử Thần hừ lạnh.
"Ngươi, mơ đi."
Vô Song cũng không kém cạnh mà châm trọc.
"Ha hả, Tử Thần, người có muốn cái khăn thơm tho này không.
Nó thơm gì đâu ấy."
Chỉ thần Tử Thần hừ lạnh.
"Hừ, vô sỉ."
Thấy tình hình này thì tôi cũng đoán được cả hai đã có cảm tình với Lưu Tinh rồi.
Dù gì cũng là hai thanh niên với một cô gái đẹp như vậy.
Làm sao có thể thoát khỏi chuyến nhớ nhung.
Sau trận chiến đó thì càng không có kẻ nào dám tới tìm chúng tôi mà gây rối.
Trong thời gian này tôi dành hết sức học cách kiểm soát sức mạnh thân thể cũng như điều khiển giả kim thuật.
Ở trên lớp tôi cũng có biệt danh phế vật vì đánh nhau chỉ có né tránh và chịu đòn.
Thuật giả kim cũng không thi triển được.
Kì thật là tôi đang cố gắng hết sức để khống chế sức mạnh của bản thần nên phải tỏ ra như vậy.
Phải biết chỉ một cốc nước nhỏ đã khiến căn phòng của tôi phát nổ.
Nếu không thể kiểm soát sức mạnh mà thi triển thuật giả kim rất có thể sẽ hủy diệt cả cái học viện này mất.
Kì thật thuật giả kim cũng không có gì phức tạp.
Nếu các đất nước khác tôi được biết về ngũ hành lực thì ở đất nước này nó sẽ được chia nhỏ hơn.
Nó giống kiểu bạn hiểu về vật chất và nguyên tử vậy.
Một cái nhìn sâu hơn và cần tôi kiểm soát nguyên tố một cách chính xác hơn nhiều.
Cứ như vậy hai tháng qua đi.
Tôi cũng cơ bản khống chế được lực lượng bản thân và các kiến thức về thuật giả kim.
Ngay lúc này thì chúng tôi nhận được một nhiệm vụ thực tập.
Mặc dù là thực tập nhưng vẫn cần chúng tôi xâm nhập địa phận của người robot và lấy đi tài nguyên trong đó.
Vì là khu vực rìa biên giới nên độ nguy hiểm không lớn nên được dùng làm khu huấn luyện tân sinh.
Một âm thanh máy móc đưa ra thông báo tân sinh.
"Xin chào các vị tân sinh.
Chúng ta sẽ có một vòng thi nhỏ là xâm nhập khu X317.
Mục tiêu là cướp được càng nhiều tài nguyên càng tốt.
Trong quá trình tham gia sẽ không có sự bảo hộ, giám sát của Thiên Thần Công Chính.
Các bạn sẽ được chia làm 99 đội và mỗi đội sẽ có một vị giả kim sư đi cùng.
Hi vọng sau cuộc thi thì các bạn đều có thể bình an quay lại.
Người chiến thắng sẽ nhận được lõi công nghệ tia laze I _ 995 đời mới nhất và nhiều phần thưởng khác.
Chúc các bạn may mắn."
Sau khi nghe xong thông báo từ AI chúng tôi nhận được một danh sách phân tổ.
Ba người phòng tôi khá may mắn khi được xếp chung một tổ cùng với Lưu Tinh.
Đa phần những người có liên quan như cùng lớp, cùng tổ sẽ được phân vào chung nhóm để có thể phối hợp tốt nhất cũng như không có xung đột không cần thiết.
Tuy nhiên ngoài chúng tôi thì lại có một nhóm người khá xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.