Chương 128: Đấu Với Tử Gia
Tiểu Thúc Thao Thiên
07/07/2024
Ngày hôm sau, chúng tôi quyết định âm thầm tiến nhập giếng máu đó.
Mặc dù không giễu võ dương oai nhưng cũng không cần quá giấu giếm.
Sau khi tiến vào trong thì Vu Sát đã nhanh chóng biến mất.
Khi chúng tôi tới nơi đã thấy mấy tên ngự linh sư canh gác đang không ngừng ăn thịt chính mình.
Chúng cứ tự cắn vào tay vào chân của mình rồi nhai nuốt mà không hề đau đớn.
Vết thương sau khi bị cắn ra thì nhanh chóng xuất hiện mủ trắng và các con sâu lúc nhúc.
Những con sâu đó rơi ra rồi nhanh chóng bò lên các phần khác của cơ thể để hút máu.
Cảnh tượng vô cùng rợn người.
Đó là sự đáng sợ của thất giai mà lục giai không bao giờ với tới.
Y như kế hoạch.
Chúng tôi nhanh chóng thả hết độc dược và hồ máu rồi nhanh chóng thoát đi.
Không phải chúng tôi không muốn phá hủy nhưng nhỡ may cái động nước thải này sập xuống thì chúng tôi cũng khó thoát.
Rất nhanh chúng tôi đã trở ra ngoài.
Ở đó đã có một đám người bao vây lối ra từ lúc nào.
Đúng là rất khó có thể lặng lẽ hành sự rồi lặng lẽ mà rời đi.
Âm Nguyệt nhìn quanh một lượt rồi quát.
"Cái đám rùa rụt đầu các ngươi muốn gì đây."
Một thanh niên đi ra, nở nụ cười đầy tà ý.
"Ta tưởng là ai, thì ra là Âm Nguyệt cô nương."
"Là Ngươi.
Tử Tuyệt, ngươi hai chết gia gia ta, hủy hoại gia tộc ta.
Ta liều với ngươi."
Vu Béo thấy nàng xúc động vội ngăn lại.
"Bình tĩnh đi, Âm Nguyệt."
Ngay lúc này lại có một thân ảnh già nua xuất hiện trên không trung nhìn xuống chúng tôi.
Hắn cười lạnh.
"Ai kia, thật không ngờ lại gặp người quen cũ.
Khô Cốt Lão Nhân, lâu rồi không gặp."
Lão Khô Cốt lúc này thở dài.
"Đúng là lâu rồi không gặp, Tử Chiến huynh đệ."
"Ha ha, huynh đệ sao.
Ta nên nói ngươi ngu ngốc hay ngây thơ đây?"
Nói rồi lão phất tay.
Rất nhiều người tiến lên vây công chúng tôi.
Rồi hắn nói lớn.
"Những kẻ này là tà ma ngoại đạo muốn quấy phá thành trì của chúng ta."
Rồi lão quay sang nhìn chúng tôi.
"Ta là Tử Gia lão tổ tuyên bố các ngươi tội chết.
Gϊếŧ chúng cho ta!"
Vu Sát nghe vậy hừ lạnh.
"Muốn gϊếŧ người trong tay lão phu.
Để xem các ngươi có trình độ đó không."
Nói rồi lão phát động ma linh.
Một con đỉa khổng lồ với nhiều con mắt bơi quanh lão.
Nó phun ra một làn xương màu đỏ vô cùng quỷ dị.
Rất nhiều ngự linh sư phía Tử Gia không kịp trở tay liền bị huyết vụ chạm vào.
Rất nhanh máu cứ thế chảy ra không thể kiểm soát.
Máu chảy tới khi chỉ còn một cái xác khô rồi ngã gục xuống mới dừng.
Lão già trên trời thấy vậy thì hừ lạnh.
"Không ngờ cũng có ngự linh sư thất giai ở đây.
Nào, tới đánh với ta một trận."
Thấy lão tổ Tử Gia khıêυ khí©h, Vu Sát cũng không ngại bay lên ứng chiến.
Cuộc chiến của thất giai thì chúng tôi chỉ dám đứng nhìn mà không dám có thêm bất kì hành động gì.
Thậm chí người Tử Gia cũng vậy.
Trước mặt thần linh chúng sinh chỉ là sâu kiến thôi.
Chỉ cần chút dị động, một ý niệm của thất gia thôi thì có thể gϊếŧ chúng tôi trăm lần.
Tử Gia Lão Tổ đứng trước Vu Sát mà không hề sợ hãi.
Lão nhìn về phía Khô Cốt Lão Nhân rồi nói.
"Hôm nay tôi sẽ giúp ông được toại nguyện."
Nói rồi lão ta phát động ma linh của mình.
Lão Khô Cốt nhìn thấy ma linh đó thì ánh mắt trở nên ảm đạm.
Ma Linh của lão Tử Chiến là một cái cây.
Trên cây lại treo đầy những búp bê trẻ em.
Cây không hoa không lá mà những cái búp bê lại giống quả của nó.
Trên thân cây có gương mặt một người phụ nữ.
Lão Tử Chiến nhìn Khô Cốt lão Nhân và cười lớn.
"Ngươi thấy sao.
Đây chính là kiệt tác của ta đó."
Lão Khô Cốt nhanh chóng hồi tưởng lại.
Trước đây, lão và Tử Chiến là anh em tốt.
Lão có một người vợ đang mang thai.
Rồi một ngày lão nhận được tin từ Tử Chiến rằng vợ con lão đã bị kẻ khác ám toán.
Tử Chiến cố gắng lắm mới giữ được tính mạng cho vợ con lão.
Nhưng cần phải có huyết mẫu ngải đề điều chế thuốc.
Lão liều mạng vào rừng.
Sau hai tháng đã lấy được huyết mẫu ngải nhưng cũng bị thương nặng.
Khiến cho ma linh bị trọng thương không thể khôi phục.
Tu vi cũng từ bán bộ bát giai tụt xuống lục giai.
Thậm chí không thể sử dụng ma linh để chiến đấu.
Lão phải nhờ người đưa huyết ngải về nhà.
Đợi đến khi lão khỏe hơn mà quay về thì lại hay tin vợ con đã chết.
Lão muốn tìm Tử Chiến để hỏi tình hình nhưng cũng chỉ nhận được tin Tử Chiến bế tử quan vì đã bị thương nặng.
Lão cũng không nghi ngờ gì vì hai người là anh em tri kỉ.
Mà thực ra không phải lão không nghi ngờ mà không dám nghi ngờ.
Lão không dám đối diện và tưởng tượng ra cái cảnh tượng khủng khϊếp đó.
Lão thà cứ như vậy quên đi hết thảy.
Lão cứ vậy ngồi trước mộ vợ con mà khóc.
Sau đó thì Vu Béo xuất hiện, trao cho lão một lí do để sống.
Lão dốc sử bồi dưỡng Vu Béo như con của mình.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này lão cũng đoán ra một hai.
Lão không nổi nóng mà chỉ nhàn nhạt nhìn Tử Chiến mà hỏi.
"Tại sao?"
"Ha ha, tại sao ư? Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện nhưng thiên phú của ngươi luôn tốt hơn ta.
Đến Tiểu Thất cũng muốn cưới và sinh con cho ngươi.
Mọi người đều ca tụng ngươi.
Còn ta, ta có cái gì.
Không gì cả.
Một ngày ta vô tình có được một cuốn bí pháp chế tạo ma linh.
Trong đó có một môn tên là luyện Linh Ngải.
Chỉ cần kết hợp giữa ngải, ma linh ta sẽ sở hữu một ma linh cường đại.
Mà vừa hay Tiểu Thất lại đang mang thai .
Rất phù hợp với Mẫu Linh Huyết Ngải được ghi chép lại.
Vì thế ta đã lên kế hoạch hết thảy.
Đừng có trách ta.
Hãy trách ngươi quá ưu tú mà thôi ha ha."
Thấy vẻ đắc ý mà thao thao bất tuyệt của Tử Chiến thì Lão Khô Cốt cũng chỉ hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Chỉ vì vậy sao, chỉ vì vậy thôi sao?"
Lão Khô Cốt cứ đứng im mà lẩm bẩm như người điên.
Có lẽ lão thực quá sốc.
Vu Béo thấy sư phụ như vậy.
Cũng nghe thấy câu chuyện về cuộc đời sư phụ.
Hắn không chịu được mà hét lớn.
"Vu Sát bá, giúp ta băm thây hắn."
"Vâng, thưa cậu chủ."
Mặc dù không giễu võ dương oai nhưng cũng không cần quá giấu giếm.
Sau khi tiến vào trong thì Vu Sát đã nhanh chóng biến mất.
Khi chúng tôi tới nơi đã thấy mấy tên ngự linh sư canh gác đang không ngừng ăn thịt chính mình.
Chúng cứ tự cắn vào tay vào chân của mình rồi nhai nuốt mà không hề đau đớn.
Vết thương sau khi bị cắn ra thì nhanh chóng xuất hiện mủ trắng và các con sâu lúc nhúc.
Những con sâu đó rơi ra rồi nhanh chóng bò lên các phần khác của cơ thể để hút máu.
Cảnh tượng vô cùng rợn người.
Đó là sự đáng sợ của thất giai mà lục giai không bao giờ với tới.
Y như kế hoạch.
Chúng tôi nhanh chóng thả hết độc dược và hồ máu rồi nhanh chóng thoát đi.
Không phải chúng tôi không muốn phá hủy nhưng nhỡ may cái động nước thải này sập xuống thì chúng tôi cũng khó thoát.
Rất nhanh chúng tôi đã trở ra ngoài.
Ở đó đã có một đám người bao vây lối ra từ lúc nào.
Đúng là rất khó có thể lặng lẽ hành sự rồi lặng lẽ mà rời đi.
Âm Nguyệt nhìn quanh một lượt rồi quát.
"Cái đám rùa rụt đầu các ngươi muốn gì đây."
Một thanh niên đi ra, nở nụ cười đầy tà ý.
"Ta tưởng là ai, thì ra là Âm Nguyệt cô nương."
"Là Ngươi.
Tử Tuyệt, ngươi hai chết gia gia ta, hủy hoại gia tộc ta.
Ta liều với ngươi."
Vu Béo thấy nàng xúc động vội ngăn lại.
"Bình tĩnh đi, Âm Nguyệt."
Ngay lúc này lại có một thân ảnh già nua xuất hiện trên không trung nhìn xuống chúng tôi.
Hắn cười lạnh.
"Ai kia, thật không ngờ lại gặp người quen cũ.
Khô Cốt Lão Nhân, lâu rồi không gặp."
Lão Khô Cốt lúc này thở dài.
"Đúng là lâu rồi không gặp, Tử Chiến huynh đệ."
"Ha ha, huynh đệ sao.
Ta nên nói ngươi ngu ngốc hay ngây thơ đây?"
Nói rồi lão phất tay.
Rất nhiều người tiến lên vây công chúng tôi.
Rồi hắn nói lớn.
"Những kẻ này là tà ma ngoại đạo muốn quấy phá thành trì của chúng ta."
Rồi lão quay sang nhìn chúng tôi.
"Ta là Tử Gia lão tổ tuyên bố các ngươi tội chết.
Gϊếŧ chúng cho ta!"
Vu Sát nghe vậy hừ lạnh.
"Muốn gϊếŧ người trong tay lão phu.
Để xem các ngươi có trình độ đó không."
Nói rồi lão phát động ma linh.
Một con đỉa khổng lồ với nhiều con mắt bơi quanh lão.
Nó phun ra một làn xương màu đỏ vô cùng quỷ dị.
Rất nhiều ngự linh sư phía Tử Gia không kịp trở tay liền bị huyết vụ chạm vào.
Rất nhanh máu cứ thế chảy ra không thể kiểm soát.
Máu chảy tới khi chỉ còn một cái xác khô rồi ngã gục xuống mới dừng.
Lão già trên trời thấy vậy thì hừ lạnh.
"Không ngờ cũng có ngự linh sư thất giai ở đây.
Nào, tới đánh với ta một trận."
Thấy lão tổ Tử Gia khıêυ khí©h, Vu Sát cũng không ngại bay lên ứng chiến.
Cuộc chiến của thất giai thì chúng tôi chỉ dám đứng nhìn mà không dám có thêm bất kì hành động gì.
Thậm chí người Tử Gia cũng vậy.
Trước mặt thần linh chúng sinh chỉ là sâu kiến thôi.
Chỉ cần chút dị động, một ý niệm của thất gia thôi thì có thể gϊếŧ chúng tôi trăm lần.
Tử Gia Lão Tổ đứng trước Vu Sát mà không hề sợ hãi.
Lão nhìn về phía Khô Cốt Lão Nhân rồi nói.
"Hôm nay tôi sẽ giúp ông được toại nguyện."
Nói rồi lão ta phát động ma linh của mình.
Lão Khô Cốt nhìn thấy ma linh đó thì ánh mắt trở nên ảm đạm.
Ma Linh của lão Tử Chiến là một cái cây.
Trên cây lại treo đầy những búp bê trẻ em.
Cây không hoa không lá mà những cái búp bê lại giống quả của nó.
Trên thân cây có gương mặt một người phụ nữ.
Lão Tử Chiến nhìn Khô Cốt lão Nhân và cười lớn.
"Ngươi thấy sao.
Đây chính là kiệt tác của ta đó."
Lão Khô Cốt nhanh chóng hồi tưởng lại.
Trước đây, lão và Tử Chiến là anh em tốt.
Lão có một người vợ đang mang thai.
Rồi một ngày lão nhận được tin từ Tử Chiến rằng vợ con lão đã bị kẻ khác ám toán.
Tử Chiến cố gắng lắm mới giữ được tính mạng cho vợ con lão.
Nhưng cần phải có huyết mẫu ngải đề điều chế thuốc.
Lão liều mạng vào rừng.
Sau hai tháng đã lấy được huyết mẫu ngải nhưng cũng bị thương nặng.
Khiến cho ma linh bị trọng thương không thể khôi phục.
Tu vi cũng từ bán bộ bát giai tụt xuống lục giai.
Thậm chí không thể sử dụng ma linh để chiến đấu.
Lão phải nhờ người đưa huyết ngải về nhà.
Đợi đến khi lão khỏe hơn mà quay về thì lại hay tin vợ con đã chết.
Lão muốn tìm Tử Chiến để hỏi tình hình nhưng cũng chỉ nhận được tin Tử Chiến bế tử quan vì đã bị thương nặng.
Lão cũng không nghi ngờ gì vì hai người là anh em tri kỉ.
Mà thực ra không phải lão không nghi ngờ mà không dám nghi ngờ.
Lão không dám đối diện và tưởng tượng ra cái cảnh tượng khủng khϊếp đó.
Lão thà cứ như vậy quên đi hết thảy.
Lão cứ vậy ngồi trước mộ vợ con mà khóc.
Sau đó thì Vu Béo xuất hiện, trao cho lão một lí do để sống.
Lão dốc sử bồi dưỡng Vu Béo như con của mình.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này lão cũng đoán ra một hai.
Lão không nổi nóng mà chỉ nhàn nhạt nhìn Tử Chiến mà hỏi.
"Tại sao?"
"Ha ha, tại sao ư? Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau tu luyện nhưng thiên phú của ngươi luôn tốt hơn ta.
Đến Tiểu Thất cũng muốn cưới và sinh con cho ngươi.
Mọi người đều ca tụng ngươi.
Còn ta, ta có cái gì.
Không gì cả.
Một ngày ta vô tình có được một cuốn bí pháp chế tạo ma linh.
Trong đó có một môn tên là luyện Linh Ngải.
Chỉ cần kết hợp giữa ngải, ma linh ta sẽ sở hữu một ma linh cường đại.
Mà vừa hay Tiểu Thất lại đang mang thai .
Rất phù hợp với Mẫu Linh Huyết Ngải được ghi chép lại.
Vì thế ta đã lên kế hoạch hết thảy.
Đừng có trách ta.
Hãy trách ngươi quá ưu tú mà thôi ha ha."
Thấy vẻ đắc ý mà thao thao bất tuyệt của Tử Chiến thì Lão Khô Cốt cũng chỉ hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Chỉ vì vậy sao, chỉ vì vậy thôi sao?"
Lão Khô Cốt cứ đứng im mà lẩm bẩm như người điên.
Có lẽ lão thực quá sốc.
Vu Béo thấy sư phụ như vậy.
Cũng nghe thấy câu chuyện về cuộc đời sư phụ.
Hắn không chịu được mà hét lớn.
"Vu Sát bá, giúp ta băm thây hắn."
"Vâng, thưa cậu chủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.