Ảnh Giới

Chương 245: Đi Chợ

Tiểu Thúc Thao Thiên

20/11/2024

Sau nửa tháng tôi cũng tới được chỗ yêu tinh chúa.

Tôi lén lút đi vào trong kho đồ của yêu tinh chúa mà không hề có sự ngăn cản nào.

Sau khi vào trong, tôi như lạc vào một mỏ vàng vậy.

Khắp nơi đều những đồng vàng và bảo vật.

Ánh mắt của yêu tinh rất cao nên có thể nhìn ra những thứ chân quý và toàn bộ thông tin của chúng.

Tôi quan sát một loạt rồi mặc kệ hết thảy mà bắt đầu mua sắm miễn phí.

Thấy cái gì tốt đều trực tiếp thu vào không gian đan tu la.

Tiền bạc thu vào một lượng lớn.

Những bảo vật khác không biết có dùng được không cũng thu vào.

Có một bộ áo choàng đen làm tôi khá hứng thú.

Thông tin hiện lên trong mắt tôi là.

"Áo choàng bóng tôi.

Được một vị phù thủy phù phép để có thể ẩn thân."

Tôi cười đắc trí rồi trực tiếp mặc lên.

Đứng trước một cái gương quả nhiên tôi đã thấy mình vô hình.

Tôi lại thấy một bộ mang tên là thiên ti giáp.

Bộ đồ này nặng tới hai trăm cân nhưng vô cùng kiên cố.

Chỉ số phòng thủ cao nhất trong số các mòn ở đây.

Nó cũng có thể giúp tránh khỏi các pháp thuật và cả công kích vật lí.

Tuy nhiên tôi lại không thể mặc được nhưng bảo vật thì phải trộm, à phải mượn.

Sau đó tôi lại thấy một cái dao găm.

Thông tin trên đó cũng rất thú vị.

"Dao găm bị nguyền rủa bởi ác ma.

Có thể xóa bỏ mọi sự tồn tại của ma pháp."

Tôi không do dự mà mượn luôn.

Đồ ở đây rất nhiều, mặc dù tôi hầu hết không dùng được.

Chỉ có cái con dao này là vừa tay.

Ngoài ra có một cái tấm da vô cùng đặc biệt mà chỉ có một dòng thông tin là.

"Da của người lùn."

Tôi khá khó hiểu, vì sao một miếng da lại được xem là bảo bối nhưng với kinh nghiệm xem phim lâu năm tôi cũng tiện tay mượn nốt.

Cuối cùng tôi tìm được một đôi giày của người chim.



Thông tin là.

"Đôi giày được tiên tộc ban phước có thể giúp di chuyển nhanh chóng và bay lượn."

Sau nửa ngày đi mượn đồ của yêu tinh chúa thì tôi cũng quyết đinh rời đi.

Tôi không có lấy hết vì dù sao cũng có chút lương tri của con người.

Khi nào cần dùng thì về mượn cũng được.

Trước khi đi, tôi tranh thủ đi tè một bãi, coi như đánh dấu lãnh thổ.

"Hoàng Thao đã đến nơi đây."

Đây là một hành động bản năng rất xấu của yêu tinh sau khi trộm đồ.

Mặc dù hơi xấu hổ nhưng thực sự không làm thì cơ thể cảm thấy bứt rứt không yên.

Tôi cũng không lo mình bị phát hiện hay truy đuổi, bởi bản chất yêu tinh chỉ thích thu thập chứ không có thói quen sử dụng hay kiểm tra.

Sau khi rời đi tôi tìm một nơi để suy nghĩ về con đường sau này.

Yêu tinh không mạnh và không giỏi tu luyện.

Nếu chỉ dựa vào trôm đồ chi đạo cũng không thể thành thần, thành thánh mà cứu Như Mộng.

Nếu tu luyện không gian chi đạo thì cũng phải thông qua chiến đấu để nâng cấp, mài giũa, mà sức chiến đấu của yêu tinh thì quả thực quá yếu.

Suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, tôi cũng đành đi khám phá thế giới này.

Hi vọng có thể thông qua những thứ gặp được tìm được con đường để đi.

Các cụ bảo rồi: đi một ngày đàng học một sàng khôn.

Tôi nhanh chóng mặc chiếc áo choàng bóng tối mà bắt đầu hành trình đi phượt không điểm đến.

Chiếc áo choàng này sẽ là cái duy nhất giúp tôi có cảm giác an toàn ở thời điểm hiện tại.

Dù sao không đánh lại thì phải biết chạy.

Sau nửa tháng đi đường thì tôi tới một thị trấn tên là Thường Tín.

Thường Tín chỉ là một trấn thuộc vùng đất được cai quản bởi con người nhưng cả vùng đất đó cũng chỉ được gọi là Phủ Điện Biên.

Còn những nơi khác có con người sinh sống thì cách xa vô cùng.

Lí do là vì con người đang sống rải rác giữa các vùng đất, được cai quản của các chủng tộc khác.

Địa hình ở đất nước vạn tộc lại cũng rất phức tạp, con người lại yếu ớt nên không có thành lập được quốc gia.

Mà hầu như các tộc cũng giống vậy nên thường sẽ gọi với các tên như phủ, giới, đảo ....

Khi tôi đang lang thang trong bộ áo choàng bóng tối để tránh gặp phải phiền phức thì nghe thấy một đám trẻ đang bốc những thứ dơ bẩn để ném lên người một cô gái.

Tôi cảm tưởng những đứa trẻ này còn trẻ trâu hơn cả yêu tinh chúng tôi.

Điều kì lạ là cô gái kia lại không hề phản kháng.

Nhìn thân hình thì cũng khá là thon gọn cao ráo, vòng nào ra vòng đấy.

Đáng tiếc cả người đều mặc áo nữ tu che kín cả mặt nên không nhìn rõ được mặt.

Nghĩ đến đây tôi bất giác lấy tay lau vội nước dãi đang chảy dòng.



Đây là phản ứng sinh lí của đám yêu tinh.

Cũng may giờ tôi tàng hình nên không ai thấy, không thì sẽ khá xấu hổ.

Nhìn đám trẻ kia không ngừng công kích và sỉ vả cô gái rằng.

"Cái đồ phù thuỷ, cái đồ xấu xí"

"Lêu lêu cái đồ bị bỏ rơi."

"Eo ôi, bốc mùi ghê quá.

Lêu lêu!"

"Chắc là bố mẹ chết nên không ai chăm sóc, lêu lêu đồ mồ côi."

"Tao đoán chắc cô ta bị câm rồi."

Nghe vậy tôi khá bực mình.

Bọn trẻ con này không cái từ xấu xí nào chúng không nói.

Chắc ở nhà chúng nó ngoan lắm đây thì mới ra ngoài bắt nạt người khác.

Tôi để ý thấy mấy xô phân và chất bẩn gần đó, liền âm thầm đi tới rồi luồn ra sau đám trẻ.

Nhân lúc chúng không chú ý đổ ập hết lên đầu một đứa.

Đứa này quay lại nhìn một thằng trong nhóm.

"Thằng chó, mày làm gì đấy?

Sao mày đổ lên người tao?"

Thằng kia vội lắp bắp.

"Ta không có."

Thằng bé kia thanh minh nhưng lại có một con bé nói như đổ dầu vào lửa.

"Eo ôi, thối quá.

Không chơi với bạn nữa đâu."

Nghe vậy thằng bị đổ phân lên đầu không nhịn được nữa mà lao vào thằng kia đấm đá.

Cứ thế chúng nó đánh nhau.

Tôi đức một bên cười cành cạch khoái trá.

"Khặc khặc khặc, cho chết lũ yêu tinh con."

Nghĩ đến đây tôi lại bất giác cười khổ.

Giờ mình mới là yêu tinh mà tính cách cũng bị thể xác này làm cho có chút trẩu.

Mà thôi kệ, vui là được.

Từ khi trưởng thành đi theo Kiếm Tâm hoặc có thể nói từ kiếp trước tôi đã không còn được vui vẻ như bây giờ rồi.

Đúng là làm trẻ con vẫn là sướng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook