Chương 48: Đột Phá Cảnh Giới
Tiểu Thúc Thao Thiên
23/06/2024
Về phía Trần gia, ngay sau khi Lê gia rời khỏi có bảy bóng người chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng lão tổ Trần gia không ngừng thét gào.
"Chắc chắn là Lê gia, là bọn chúng, ta phải bằm thây các người làm vạn đoạn."
"Aaaa, Lê gia! ta và các người không đội trời chung"
Hắn thực sự không ngờ lại là bẫy của Lê gia, hắn cũng không ngờ Lê gia có thực lực chém gϊếŧ hết một nửa thực lực của gia tộc mình.
Phải biết trước đó trong cuộc chiến tranh dành An Dương thành thì Lê gia đã đại thương nguyên khí nghiêm trọng.
Thậm chí Trần gia lão tổ cũng cho người truy quét nhiều lần và đều cho thấy Lê gia đã trốn chạy đi xa.
Ai ngờ Lê gia vẫn đang ẩn náu quanh thành An Dương để rồi khiến cho Trần gia chịu thiệt lớn.
Đúng là không trừ cỏ tận gốc, gió xuân lại mọc.
Sau khi trở về Trần gia lão tổ quyết định đóng cửa thành chuẩn bị đối đầu Lê gia.
Sau hôm đó, Lê gia lại bắt đầu khôi phục, chuẩn bị một lần nữa tấn công An Dương thành, đòi lại những gì đã mất.
Lê gia lão tổ gọi chúng tôi vào đưa cho chúng tôi 3 cây tiên dược.
"Ba vị, như những gì ta đã hứa, đây là 3 gốc tiên dược. Xin ba vị nhận lấy."
Nghe vậy chúng tôi khá bối rối.
"Chuyện này...."
Thấy chúng tôi có vẻ ái ngại vì hiện nay Lê gia vẫn chưa tiêu diệt Trần gia thì Lê gia lão tổ khoát tay cho chúng tôi không cần nói nhiều.
"Các vị không cần nghĩ nhiều, xin hãy nhận cho."
Chúng tôi nhận lấy.
"Đa tạ Lê gia chủ."
Rồi nhanh chân trở về phòng.
Tôi khá tò mò liệu Lê gia chủ có thực sự tốt bụng như vậy không?
Phải biết ba gốc tiên dược thực sự là một khối tài sàn thiên văn sổ tự đó.
Vì thế tôi phát động thần thức ra ngoài.
Phải biết linh hồn tôi đã gần hóa thần nên thần thức hoàn toàn có thể vô thanh vô tức mà quan sát mọi nơi.
Ở trong phòng Lê gia chủ hỏi Lê gia lão tổ.
"Tại sao chúng ta phải đưa cho họ, sao chúng không?"
Lê gia chủ đưa tay ngang cổ.
Lê gia lão tổ thấy vậy chắp tay sau lưng mà ngửa mặt lên trời thở dài.
"Ài, ngươi có thấy trong đám hậu bối Lê gia có ai mạnh như họ không?"
Thấy Lê gia chủ có vẻ vẫn chưa hiểu Lê gia lão tổ lại tiếp.
"Nếu ta đoán không sai thì lai lịch những người này không tệ đâu.
Nếu chúng ta ra tay có thể sau này ngày chết sẽ là Lê gia ta.
Với lại họ giúp chúng ta như vậy, thậm chí còn suýt mất mạng.
Nếu làm vậy sau này con cháu sẽ ra sao?"
Lê gia chủ nói phải nhưng vẫn không cam tâm.
"Biết là vậy, nhưng 3 gốc tiên dược thực sự thì có hơi quá."
Lê gia lão tổ lại thở dài.
"Đây là những gì chúng ta đã thề với thiên đạo, không thể làm trái được.
Ngươi đừng có làm gì ngu ngốc.
Làm trái lời thề là vi phạm nhân quả, chuyện của nhân quả là thứ ta và ngươi không thể trêu trọc đâu.
Nghe tới đây Lê gia chủ cũng đành chắp tay cúi người với lão tổ.
"Dạ, con hiểu rồi ạ."
Nghe tới đây tôi cũng biết mọi thứ đã không còn gì nguy hiểm.
Dù không biết nhân quả là gì mà khiến Lê gia lão tổ phải kiêng kị nhưng không sao cả.
Về tới phòng chúng tôi quyết định chia nhau 3 gốc tiên được.
Mặc dù tôi biết mình sài không có nhiều tác dụng nhưng quyết tranh với tên Hoa Tâm cho bõ ghét.
Tôi mới nói.
"Bây giờ kiếm Tâm và Thanh Tuyết mỗi người một cây.
Còn ta với ngươi chia đôi."
Nghe vậy thì Hoa Tâm nhảy dựng lên.
"Ngươi lấy cái này có tác dụng gì.
Cho ta đi."
Tôi giả vờ kiên quyết từ chối.
"Không được.
Đây là cho 4 chúng ta phải chia đều chứ."
Hoa Tâm liền lấy 1 cây rồi nằm lăn ra đất, giãy nảy ăn vạ.
"Ta không biết.
Ngươi đi mà chia với Kiếm Tâm.
Cái này là của ta.
Ứ chịu đâu, ứ chịu đâu."
Tôi lao vào dành của hắn.
Sau một hồi quần ẩu hắn bị cướp mất.
Nào ngợ hắn lao tới ôm lấy đùi tôi không buông mà kêu gào thảm thiết.
"Ứ chịu đâu, cây đó là của ta.
Đền cho ta đi.
Ta ứ chịu đâu huhu."
Kết quả cuối cùng hắn nằm ăn vạ cả nửa ngày nên tôi đành chịu thua
Hai tháng sau Kiếm Tâm, Thanh Tuyết, Hoa Tâm đều đã luyện hóa hết 3 cây tiên được.
Họ hiểu rất rõ đạo lý mang ngọc có tội nên không có giữ đợi thời cơ thích hợp hơn.
Cũng thật không ngờ nhờ một cây tiên dược Kiếm Tâm và Thanh Tuyết lập tức đạt cảnh giới ngưng đan kì đỉnh phong.
Chỉ cần cảm ngộ nữa là có thể đạt cảnh giới ngưng thần cảnh.
Tên Hoa Tâm lại càng biên thái khi đạt trực tiếp cảnh giới ngưng đan kì trung giai.
Chỉ là chẳng hiểu sao mà nguyên khí của hắn tuy dày đặc nhưng lại không thể phóng thích ra xa.
Tuy nhiên tôi thì vẫn vậy.
Tôi không có cách nào ngưng đan nên kết quả là vẫn chỉ là cảnh giới ngang với phá khí kì.
Linh hồn tuy là ngưng thần nhưng con đường hóa thần thực sự là đi không thông vì cơ thể không thể kết đan.
Tôi suy nghĩ rất nhiều.
Sau vài hôm, chúng tôi quyết định cùng Lê gia tấn công An Dương thành.
Cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Tới trước thành An Dương. Lê gia lão tổ bay lên không hét lớn để tăng sĩ khí cho tộc nhân.
"Ngày hôm nay chúng ta quyết tâm tiêu diệt Trần gia, dành lại tổ địa, báo thù rửa hận."
Chúng môn nhân đồng thanh
"Báo thù rửa hận.
Báo thù rửa hận.
Báo thù rửa hận."
Sau đó Lê gia lão tổ đưa kiếm hướng về phái tường thành.
Một loạt mũi tên nước bay qua như hiệu lệnh mở đường tiến công.
Người Lê gia phía dưới như vũ bão mà lao tới tường thành.
Binh Lính trong thành nghe tin đều bỏ trốn sạch.
Đây là cuộc chiến của hai gia tộc.
Bọn họ không muốn trở thành vật hi sinh.
Người của Trần gia cũng lao từ trong thành ra để nghênh chiến.
Đây là cuộc chiến không thể tránh khỏi hay thương lượng.
Cuộc chiến vô cùng đẫm máu nhưng nhờ lợi thế về quân số mà Lê gia đã chiếm thế thượng phong.
Gia chủ mới của Trần gia vội ra lệnh cho tộc nhân.
"Người Trần gia tập trung phòng ngự cho ta.
Chỉ cần lão tổ tiêu diệt lão tổ Lê Gia thì chúng ta vẫn là chủ của An Dương thành."
Đám Trần gia thấy vậy cũng không còn ham chiến mà tập trung lại phòng ngự.
Cuộc chiến cấp độ này quả thực không phải một vị lão tổ có thể xoay chuyển tình thế nhưng Lão tổ đều là chỗ dựa tinh thần cho cả tộc.
Vì vậy chỉ cần thành công chém gϊếŧ lão tổ của đối phương thì có thể chiếm được tiên cơ.
Nhìn thấy cảnh tượng lão tổ Trần gia không ngừng thét gào.
"Chắc chắn là Lê gia, là bọn chúng, ta phải bằm thây các người làm vạn đoạn."
"Aaaa, Lê gia! ta và các người không đội trời chung"
Hắn thực sự không ngờ lại là bẫy của Lê gia, hắn cũng không ngờ Lê gia có thực lực chém gϊếŧ hết một nửa thực lực của gia tộc mình.
Phải biết trước đó trong cuộc chiến tranh dành An Dương thành thì Lê gia đã đại thương nguyên khí nghiêm trọng.
Thậm chí Trần gia lão tổ cũng cho người truy quét nhiều lần và đều cho thấy Lê gia đã trốn chạy đi xa.
Ai ngờ Lê gia vẫn đang ẩn náu quanh thành An Dương để rồi khiến cho Trần gia chịu thiệt lớn.
Đúng là không trừ cỏ tận gốc, gió xuân lại mọc.
Sau khi trở về Trần gia lão tổ quyết định đóng cửa thành chuẩn bị đối đầu Lê gia.
Sau hôm đó, Lê gia lại bắt đầu khôi phục, chuẩn bị một lần nữa tấn công An Dương thành, đòi lại những gì đã mất.
Lê gia lão tổ gọi chúng tôi vào đưa cho chúng tôi 3 cây tiên dược.
"Ba vị, như những gì ta đã hứa, đây là 3 gốc tiên dược. Xin ba vị nhận lấy."
Nghe vậy chúng tôi khá bối rối.
"Chuyện này...."
Thấy chúng tôi có vẻ ái ngại vì hiện nay Lê gia vẫn chưa tiêu diệt Trần gia thì Lê gia lão tổ khoát tay cho chúng tôi không cần nói nhiều.
"Các vị không cần nghĩ nhiều, xin hãy nhận cho."
Chúng tôi nhận lấy.
"Đa tạ Lê gia chủ."
Rồi nhanh chân trở về phòng.
Tôi khá tò mò liệu Lê gia chủ có thực sự tốt bụng như vậy không?
Phải biết ba gốc tiên dược thực sự là một khối tài sàn thiên văn sổ tự đó.
Vì thế tôi phát động thần thức ra ngoài.
Phải biết linh hồn tôi đã gần hóa thần nên thần thức hoàn toàn có thể vô thanh vô tức mà quan sát mọi nơi.
Ở trong phòng Lê gia chủ hỏi Lê gia lão tổ.
"Tại sao chúng ta phải đưa cho họ, sao chúng không?"
Lê gia chủ đưa tay ngang cổ.
Lê gia lão tổ thấy vậy chắp tay sau lưng mà ngửa mặt lên trời thở dài.
"Ài, ngươi có thấy trong đám hậu bối Lê gia có ai mạnh như họ không?"
Thấy Lê gia chủ có vẻ vẫn chưa hiểu Lê gia lão tổ lại tiếp.
"Nếu ta đoán không sai thì lai lịch những người này không tệ đâu.
Nếu chúng ta ra tay có thể sau này ngày chết sẽ là Lê gia ta.
Với lại họ giúp chúng ta như vậy, thậm chí còn suýt mất mạng.
Nếu làm vậy sau này con cháu sẽ ra sao?"
Lê gia chủ nói phải nhưng vẫn không cam tâm.
"Biết là vậy, nhưng 3 gốc tiên dược thực sự thì có hơi quá."
Lê gia lão tổ lại thở dài.
"Đây là những gì chúng ta đã thề với thiên đạo, không thể làm trái được.
Ngươi đừng có làm gì ngu ngốc.
Làm trái lời thề là vi phạm nhân quả, chuyện của nhân quả là thứ ta và ngươi không thể trêu trọc đâu.
Nghe tới đây Lê gia chủ cũng đành chắp tay cúi người với lão tổ.
"Dạ, con hiểu rồi ạ."
Nghe tới đây tôi cũng biết mọi thứ đã không còn gì nguy hiểm.
Dù không biết nhân quả là gì mà khiến Lê gia lão tổ phải kiêng kị nhưng không sao cả.
Về tới phòng chúng tôi quyết định chia nhau 3 gốc tiên được.
Mặc dù tôi biết mình sài không có nhiều tác dụng nhưng quyết tranh với tên Hoa Tâm cho bõ ghét.
Tôi mới nói.
"Bây giờ kiếm Tâm và Thanh Tuyết mỗi người một cây.
Còn ta với ngươi chia đôi."
Nghe vậy thì Hoa Tâm nhảy dựng lên.
"Ngươi lấy cái này có tác dụng gì.
Cho ta đi."
Tôi giả vờ kiên quyết từ chối.
"Không được.
Đây là cho 4 chúng ta phải chia đều chứ."
Hoa Tâm liền lấy 1 cây rồi nằm lăn ra đất, giãy nảy ăn vạ.
"Ta không biết.
Ngươi đi mà chia với Kiếm Tâm.
Cái này là của ta.
Ứ chịu đâu, ứ chịu đâu."
Tôi lao vào dành của hắn.
Sau một hồi quần ẩu hắn bị cướp mất.
Nào ngợ hắn lao tới ôm lấy đùi tôi không buông mà kêu gào thảm thiết.
"Ứ chịu đâu, cây đó là của ta.
Đền cho ta đi.
Ta ứ chịu đâu huhu."
Kết quả cuối cùng hắn nằm ăn vạ cả nửa ngày nên tôi đành chịu thua
Hai tháng sau Kiếm Tâm, Thanh Tuyết, Hoa Tâm đều đã luyện hóa hết 3 cây tiên được.
Họ hiểu rất rõ đạo lý mang ngọc có tội nên không có giữ đợi thời cơ thích hợp hơn.
Cũng thật không ngờ nhờ một cây tiên dược Kiếm Tâm và Thanh Tuyết lập tức đạt cảnh giới ngưng đan kì đỉnh phong.
Chỉ cần cảm ngộ nữa là có thể đạt cảnh giới ngưng thần cảnh.
Tên Hoa Tâm lại càng biên thái khi đạt trực tiếp cảnh giới ngưng đan kì trung giai.
Chỉ là chẳng hiểu sao mà nguyên khí của hắn tuy dày đặc nhưng lại không thể phóng thích ra xa.
Tuy nhiên tôi thì vẫn vậy.
Tôi không có cách nào ngưng đan nên kết quả là vẫn chỉ là cảnh giới ngang với phá khí kì.
Linh hồn tuy là ngưng thần nhưng con đường hóa thần thực sự là đi không thông vì cơ thể không thể kết đan.
Tôi suy nghĩ rất nhiều.
Sau vài hôm, chúng tôi quyết định cùng Lê gia tấn công An Dương thành.
Cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Tới trước thành An Dương. Lê gia lão tổ bay lên không hét lớn để tăng sĩ khí cho tộc nhân.
"Ngày hôm nay chúng ta quyết tâm tiêu diệt Trần gia, dành lại tổ địa, báo thù rửa hận."
Chúng môn nhân đồng thanh
"Báo thù rửa hận.
Báo thù rửa hận.
Báo thù rửa hận."
Sau đó Lê gia lão tổ đưa kiếm hướng về phái tường thành.
Một loạt mũi tên nước bay qua như hiệu lệnh mở đường tiến công.
Người Lê gia phía dưới như vũ bão mà lao tới tường thành.
Binh Lính trong thành nghe tin đều bỏ trốn sạch.
Đây là cuộc chiến của hai gia tộc.
Bọn họ không muốn trở thành vật hi sinh.
Người của Trần gia cũng lao từ trong thành ra để nghênh chiến.
Đây là cuộc chiến không thể tránh khỏi hay thương lượng.
Cuộc chiến vô cùng đẫm máu nhưng nhờ lợi thế về quân số mà Lê gia đã chiếm thế thượng phong.
Gia chủ mới của Trần gia vội ra lệnh cho tộc nhân.
"Người Trần gia tập trung phòng ngự cho ta.
Chỉ cần lão tổ tiêu diệt lão tổ Lê Gia thì chúng ta vẫn là chủ của An Dương thành."
Đám Trần gia thấy vậy cũng không còn ham chiến mà tập trung lại phòng ngự.
Cuộc chiến cấp độ này quả thực không phải một vị lão tổ có thể xoay chuyển tình thế nhưng Lão tổ đều là chỗ dựa tinh thần cho cả tộc.
Vì vậy chỉ cần thành công chém gϊếŧ lão tổ của đối phương thì có thể chiếm được tiên cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.