Chương 235: Đột Phá
Tiểu Thúc Thao Thiên
05/11/2024
Ám Dạ ngồi trên trạc cây mà thở.
Giờ chỉ có thể chờ đợi ánh sáng kinh nghiệm kết thúc và ma pháp khôi phục.
Chẳng biết qua bao lâu thứ anh sáng kia mờ dần.
Ma pháp cũng đã khôi phục được một chút.
Nhưng cũng lúc này có vài bóng đen xuất hiện phía bên kia đầm lầy.
Đó chính là đám mạo hiểm giả truy sát chúng tôi.
Họ thấy cảnh tượng thê thảm chỉ còn một phần cơ thể và đang hấp hối tỏ ra vô cùng vui mừng.
Một tên trong số chúng nói.
"Mọi người nhanh, chỉ cần giết hắn khi anh sáng kinh nghiệm chưa kết thúc sẽ được lượng lớn kinh nghiệm đó."
"Không kẻ nào được tranh với ta."
Một lão già cơ bắp sảng khoái nói lớn rồi trực tiếp dùng tốc độ nhanh chạy qua mặt đầm lầy.
Tất cả mọi người cũng nhanh chóng chạy theo.
Hắn nói quả không sai.
Kinh nghiệm truyền cho Ám Dạ tính ra nó giống như một món quà ban phát gắn định vị là Ám Dạ.
Chỉ cần giết Ám Dạ thì quà vẫn ở đó và theo quy tắc , người giết sẽ nhận được quà vô cùng hợp lí.
Một đám người đang điên cuồng bay, chạy trên mặt đầm lầy thì cũng giống Ám Dạ lúc trước, bị một đám cánh tay bùn vươn lên túm lấy.
Sức mạnh của những cánh tay này lớn tới nỗi không sao dãy ra được.
Rất nhiều mạo hiểm ra tung ma pháp xuống nhưng như đánh vào hư vô.
Bùn nhão hấp thu hết thảy mọi công kích.
Có kẻ thông minh dùng ma pháp đóng băng hoặc hoá đá cánh tay để phá nhưng ngay lập tức có cánh tay khác sinh ra mà túm lấy chúng.
Chúng tôi ở trên cây chứng kiến hết thảy.
Chỉ thấy ở trên mặt hồ hiển hiện những gương mặt vặn vẹo đang nở nụ cười thích thú.
Kì thực trước đó Ám Dạ vô cùng may mắn hoặc cũng là cô vô cùng quyết đoán khi tự đoạn thân thể.
Nếu không thì cũng không thể nào dễ dàng thoát đi được.
Rất nhanh đám người này bị kéo xuống mặt hồ chỉ còn chừa lại cái đầu bên trên không ngừng kêu gào.
Họ sẽ trở thành con mồi dẫn dụ các sinh vật khác bước vào hồ.
Cái hồ này giống như là một con quái vật vô cùng đáng sợ.
Chúng tôi cảm thấy may mắn vì trước đó đã để lại một phần cơ thể dưới kia khiến cái hồ nhận định chúng tôi bị bắt.
Nếu không thì chắc chắn chúng tôi không thể thoát thân.
Mà giờ đây chỉ nghe các cai miệng ngoi ra liên tục kêu rên.
"Cứu, cứu chúng tôi với.
Có ai không?"
Những kẻ bị kéo xuống không ngừng kêu cứu trong tuyệt vọng.
Có kẻ nhìn sang chúng tôi.
"Làm ơn cứu tôi với.
Tôi có thể làm trâu làm ngựa để báo đáp."
Có kẻ dường như quen biết Ám Dạ bắt đầu dùng tình cảm trói buộc.
"Ám Dạ, còn nhớ ta chứ.
Ta đã từng cứu cô một mạng.
Mau cứu ta."
Ám Dạ cười lạnh.
"Haha, Lúc các người truy sát ta sao không nói như vậy đi.
Lúc đó sao không ai nghĩ sẽ tha cho ta."
Tên kia vội thanh minh.
"Chúng ta là bị ép."
Mấy kẻ khác cũng phụ họa.
"Đúng.
Là đám Công Chúa Lửa ép chúng ta."
"Mau cứu ta, ta sẽ nói ngươi biết một bí mật quan trọng.
Nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời."
Một nữ mạo hiểm giả đưa ra một bí mật gây ra sự chú ý của Ám Dạ.
Ám Dạ cũng có chút tò mò liền nói.
"Nói đi, nếu nó có ích với ta thì ta thề sẽ cứu ngươi."
Con mụ kia nghe thế vội nói.
"Là đám người Công Chúa Lửa, Chúng đã quay về thành bắt giết gia đình của ngươi."
Nghe vậy Ám Dạ trợn mắt tức giận.
"Cái gì?"
Ám Dạ phẫn nộ toan lập tức bay qua thành trì.
Cũng may tôi kịp cản lại.
"Bình tĩnh, giờ với thực lực của con thì làm được gì."
"Vậy con phải làm sao?"
Ám Dạ tức giận mà đấm vào thân cây.
Ngay lúc này thì ánh sáng kinh nghiệm kết thúc.
Ám Dạ trực tiếp đạt cấp 73.
Tôi nhìn đám người đang điên cuồng kêu cứu dưới đầm lầy rồi nói.
"Giết họ đi rồi ta giúp con ngưng tụ hồn phách.
Giúp con nâng cao thực lực.
Có thực lực thì có thể phản công thậm chí là cứu người nhà của con."
Đúng vậy, giờ cách tốt nhất là phải nâng cao thực lực.
Ám Dạ hiểu rất rõ điều này..
Sau thoáng chốc suy nghĩ, Ám Dạ không do dự bắn ra liên tiếp hơn chục tia chết chóc xuyên qua đầu đám mạo hiểm giả đang kêu gào..
Kẻ vừa tiết lộ bí mật kia thấy vậy thì sợ hãi chửi bới.
"Ám Dạ, ngươi không được thật hứa."
Nghe vậy tôi trực tiếp tung một chỉ giết thay Ám Dạ.
"Ngươi."
Tôi hừ lạnh.
"Hừ, một đám không có tính người không đáng được sống."
Sau khi giải quyết đám người đó thì Ám Dạ trực tiếp dùng kĩ năng chiêu hồn.
Rất nhanh chúng tôi tìm được một linh hồn có năng lực khôi phục và kháng ma pháp.
Tôi lập tức giúp ám Dạ ngưng tụ hai linh hồn này trước để nâng cao sức mạnh.
Sau nửa canh giờ thì Ám Dạ khôi phục lại cơ thể và thực lực cũng tăng cao.
Tuy nhiên vẫn còn vị trí cho một linh hồn.
Ám Dạ hỏi tôi.
"Còn một linh hồn thì phải làm sao?
Tôi cười.
"Yên tâm, đã có người cho vị trí đó."
Ám Dạ đã không chờ đợi được nữa mà trực tiếp lao qua đầm lầy.
Lần nữa đầm lấy đưa những cánh tay bùn lên mà lấy túm Ám Dạ.
Ám Dạ đã có chuẩn bị nên không gặp quá nhiều khó khăn.
Những cái tay đó khi chạm vào Ám Dạ đều bị phân rã khiến hiệu quả kết dính biến mất.
Ám Dạ cũng vì vậy nhanh chóng bay qua hồ.
Vừa sang bên hồ thì Ám Dạ dùng tốc độ nhanh nhất quay về.
Đang đi thì tôi nói.
"Ám Dạ, dừng lại."
Nghe tôi nói vậy thì Ám Dạ cũng nghi hoặc mà dừng bước.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Tôi nói.
"Mau chiêu hồn đi."
Nghe tôi nói vậy thì Ám Dạ lập tức làm theo.
Đến thời điểm này Ám Dạ đã hoàn toàn tin tưởng tôi.
Chỉ cần là tôi nói thì Ám Dạ sẽ coi đó là mệnh lệnh mà chấp hành.
Quả nhiên có một linh hồn xuất hiện.
Ám Dạ không thể tin nổi mà lắp bắp.
"Đây, đây là?"
Tôi nở nụ cười.
"Haha, không sai.
Đây chính là Tam Nhãn."
Nói rồi, tôi nhanh chóng giúp Ám Dạ ngưng tụ hồn phách này.
Điều bất ngờ là hồn phách này đặc thù nên lập tức cho Ám Dạ năng lực quái vật là giết người tăng cấp và khả năng phân tích ma pháp đáng sợ.
Từ đó năng lực của Ám Dạ có sự đột biến về chất rõ rệt.
Ám Dạ sau khi nâng cấp xong lại lần nữa lên đường.
Hiện giờ trong lòng cô đang có một ngọn lửa thiêu đốt.
Cô vừa lo lắng cho người thân cũng vừa rơi vào một trang thái chóng ngợp vô định.
Dù sao mọi thứ vì tôi nên đã diễn ra quá nhanh chóng, thậm chí đôi khi Ám Dạ còn chưa ý thức được mình đã, đang và sẽ phải làm gì tiếp theo.
Không sao, cuộc sống là vậy.
Có những lúc cứ đi thì sẽ có đường thôi.
Chứ không đi mà đứng đó thì cả đời sẽ mãi mãi không thể thay đổi.
Giờ chỉ có thể chờ đợi ánh sáng kinh nghiệm kết thúc và ma pháp khôi phục.
Chẳng biết qua bao lâu thứ anh sáng kia mờ dần.
Ma pháp cũng đã khôi phục được một chút.
Nhưng cũng lúc này có vài bóng đen xuất hiện phía bên kia đầm lầy.
Đó chính là đám mạo hiểm giả truy sát chúng tôi.
Họ thấy cảnh tượng thê thảm chỉ còn một phần cơ thể và đang hấp hối tỏ ra vô cùng vui mừng.
Một tên trong số chúng nói.
"Mọi người nhanh, chỉ cần giết hắn khi anh sáng kinh nghiệm chưa kết thúc sẽ được lượng lớn kinh nghiệm đó."
"Không kẻ nào được tranh với ta."
Một lão già cơ bắp sảng khoái nói lớn rồi trực tiếp dùng tốc độ nhanh chạy qua mặt đầm lầy.
Tất cả mọi người cũng nhanh chóng chạy theo.
Hắn nói quả không sai.
Kinh nghiệm truyền cho Ám Dạ tính ra nó giống như một món quà ban phát gắn định vị là Ám Dạ.
Chỉ cần giết Ám Dạ thì quà vẫn ở đó và theo quy tắc , người giết sẽ nhận được quà vô cùng hợp lí.
Một đám người đang điên cuồng bay, chạy trên mặt đầm lầy thì cũng giống Ám Dạ lúc trước, bị một đám cánh tay bùn vươn lên túm lấy.
Sức mạnh của những cánh tay này lớn tới nỗi không sao dãy ra được.
Rất nhiều mạo hiểm ra tung ma pháp xuống nhưng như đánh vào hư vô.
Bùn nhão hấp thu hết thảy mọi công kích.
Có kẻ thông minh dùng ma pháp đóng băng hoặc hoá đá cánh tay để phá nhưng ngay lập tức có cánh tay khác sinh ra mà túm lấy chúng.
Chúng tôi ở trên cây chứng kiến hết thảy.
Chỉ thấy ở trên mặt hồ hiển hiện những gương mặt vặn vẹo đang nở nụ cười thích thú.
Kì thực trước đó Ám Dạ vô cùng may mắn hoặc cũng là cô vô cùng quyết đoán khi tự đoạn thân thể.
Nếu không thì cũng không thể nào dễ dàng thoát đi được.
Rất nhanh đám người này bị kéo xuống mặt hồ chỉ còn chừa lại cái đầu bên trên không ngừng kêu gào.
Họ sẽ trở thành con mồi dẫn dụ các sinh vật khác bước vào hồ.
Cái hồ này giống như là một con quái vật vô cùng đáng sợ.
Chúng tôi cảm thấy may mắn vì trước đó đã để lại một phần cơ thể dưới kia khiến cái hồ nhận định chúng tôi bị bắt.
Nếu không thì chắc chắn chúng tôi không thể thoát thân.
Mà giờ đây chỉ nghe các cai miệng ngoi ra liên tục kêu rên.
"Cứu, cứu chúng tôi với.
Có ai không?"
Những kẻ bị kéo xuống không ngừng kêu cứu trong tuyệt vọng.
Có kẻ nhìn sang chúng tôi.
"Làm ơn cứu tôi với.
Tôi có thể làm trâu làm ngựa để báo đáp."
Có kẻ dường như quen biết Ám Dạ bắt đầu dùng tình cảm trói buộc.
"Ám Dạ, còn nhớ ta chứ.
Ta đã từng cứu cô một mạng.
Mau cứu ta."
Ám Dạ cười lạnh.
"Haha, Lúc các người truy sát ta sao không nói như vậy đi.
Lúc đó sao không ai nghĩ sẽ tha cho ta."
Tên kia vội thanh minh.
"Chúng ta là bị ép."
Mấy kẻ khác cũng phụ họa.
"Đúng.
Là đám Công Chúa Lửa ép chúng ta."
"Mau cứu ta, ta sẽ nói ngươi biết một bí mật quan trọng.
Nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời."
Một nữ mạo hiểm giả đưa ra một bí mật gây ra sự chú ý của Ám Dạ.
Ám Dạ cũng có chút tò mò liền nói.
"Nói đi, nếu nó có ích với ta thì ta thề sẽ cứu ngươi."
Con mụ kia nghe thế vội nói.
"Là đám người Công Chúa Lửa, Chúng đã quay về thành bắt giết gia đình của ngươi."
Nghe vậy Ám Dạ trợn mắt tức giận.
"Cái gì?"
Ám Dạ phẫn nộ toan lập tức bay qua thành trì.
Cũng may tôi kịp cản lại.
"Bình tĩnh, giờ với thực lực của con thì làm được gì."
"Vậy con phải làm sao?"
Ám Dạ tức giận mà đấm vào thân cây.
Ngay lúc này thì ánh sáng kinh nghiệm kết thúc.
Ám Dạ trực tiếp đạt cấp 73.
Tôi nhìn đám người đang điên cuồng kêu cứu dưới đầm lầy rồi nói.
"Giết họ đi rồi ta giúp con ngưng tụ hồn phách.
Giúp con nâng cao thực lực.
Có thực lực thì có thể phản công thậm chí là cứu người nhà của con."
Đúng vậy, giờ cách tốt nhất là phải nâng cao thực lực.
Ám Dạ hiểu rất rõ điều này..
Sau thoáng chốc suy nghĩ, Ám Dạ không do dự bắn ra liên tiếp hơn chục tia chết chóc xuyên qua đầu đám mạo hiểm giả đang kêu gào..
Kẻ vừa tiết lộ bí mật kia thấy vậy thì sợ hãi chửi bới.
"Ám Dạ, ngươi không được thật hứa."
Nghe vậy tôi trực tiếp tung một chỉ giết thay Ám Dạ.
"Ngươi."
Tôi hừ lạnh.
"Hừ, một đám không có tính người không đáng được sống."
Sau khi giải quyết đám người đó thì Ám Dạ trực tiếp dùng kĩ năng chiêu hồn.
Rất nhanh chúng tôi tìm được một linh hồn có năng lực khôi phục và kháng ma pháp.
Tôi lập tức giúp ám Dạ ngưng tụ hai linh hồn này trước để nâng cao sức mạnh.
Sau nửa canh giờ thì Ám Dạ khôi phục lại cơ thể và thực lực cũng tăng cao.
Tuy nhiên vẫn còn vị trí cho một linh hồn.
Ám Dạ hỏi tôi.
"Còn một linh hồn thì phải làm sao?
Tôi cười.
"Yên tâm, đã có người cho vị trí đó."
Ám Dạ đã không chờ đợi được nữa mà trực tiếp lao qua đầm lầy.
Lần nữa đầm lấy đưa những cánh tay bùn lên mà lấy túm Ám Dạ.
Ám Dạ đã có chuẩn bị nên không gặp quá nhiều khó khăn.
Những cái tay đó khi chạm vào Ám Dạ đều bị phân rã khiến hiệu quả kết dính biến mất.
Ám Dạ cũng vì vậy nhanh chóng bay qua hồ.
Vừa sang bên hồ thì Ám Dạ dùng tốc độ nhanh nhất quay về.
Đang đi thì tôi nói.
"Ám Dạ, dừng lại."
Nghe tôi nói vậy thì Ám Dạ cũng nghi hoặc mà dừng bước.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Tôi nói.
"Mau chiêu hồn đi."
Nghe tôi nói vậy thì Ám Dạ lập tức làm theo.
Đến thời điểm này Ám Dạ đã hoàn toàn tin tưởng tôi.
Chỉ cần là tôi nói thì Ám Dạ sẽ coi đó là mệnh lệnh mà chấp hành.
Quả nhiên có một linh hồn xuất hiện.
Ám Dạ không thể tin nổi mà lắp bắp.
"Đây, đây là?"
Tôi nở nụ cười.
"Haha, không sai.
Đây chính là Tam Nhãn."
Nói rồi, tôi nhanh chóng giúp Ám Dạ ngưng tụ hồn phách này.
Điều bất ngờ là hồn phách này đặc thù nên lập tức cho Ám Dạ năng lực quái vật là giết người tăng cấp và khả năng phân tích ma pháp đáng sợ.
Từ đó năng lực của Ám Dạ có sự đột biến về chất rõ rệt.
Ám Dạ sau khi nâng cấp xong lại lần nữa lên đường.
Hiện giờ trong lòng cô đang có một ngọn lửa thiêu đốt.
Cô vừa lo lắng cho người thân cũng vừa rơi vào một trang thái chóng ngợp vô định.
Dù sao mọi thứ vì tôi nên đã diễn ra quá nhanh chóng, thậm chí đôi khi Ám Dạ còn chưa ý thức được mình đã, đang và sẽ phải làm gì tiếp theo.
Không sao, cuộc sống là vậy.
Có những lúc cứ đi thì sẽ có đường thôi.
Chứ không đi mà đứng đó thì cả đời sẽ mãi mãi không thể thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.