Chương 109: Gặp Âm Nguyệt
Tiểu Thúc Thao Thiên
05/07/2024
Nói rồi hắn định tiếp túc vào ăn, cơ mà con gà vừa nãy không thấy đâu mà chỉ còn lại một đống xương.
Vu Béo nhìn lão Khô Cốt chửi ầm lên.
"Lão già thối, là ông ăn gà của ta phải không?"
Lão Khô Cốt nhổ toẹt một bãi nước bọt cãi lại.
"Ta thèm vào, ta là sư phụ của ngươi mà phải ăn gà của ngươi à.
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy."
Lão nói vậy mà đâu có biết trên miệng lão toàn là dầu mỡ lại còn dính một cái da gà trên má.
Vu Béo tức xì khói.
"Không phải lão ăn thì là ai?
Ta phải liều mạng với ngươi."
"Ngươi định khi sư diệt tổ à?
Hôm nay ta phải thanh lý môn hộ."
Ấy thế là họ lại lao vào ẩu đả.
Sau khi ăn uống no say chúng tôi quyết định rời khỏi thành trấn này.
Tôi hỏi Vu Béo.
"Này, Giờ chúng ta đi đâu?"
Vu Béo ngửa mặt lên trời tỏ vẻ cao thâm.
"Là nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất.
Sống không cần nhà mới là sống, đi không cần biết điểm đến mới là đi."
Tôi nhìn hắn cứ vênh lên nhìn trời thấy mà ghét.
Cơ mà hắn cũng không nói đùa.
Ở đâu cũng vậy, tu sĩ là phải đi trừ ma vệ đạo, gặt hái cơ duyên.
Cơ mà cứ tùy tâm sở dục như hai sư trò này thì cũng không có nhiều.
Vậy là chúng tôi cứ thế mà đi.
Thấy tôi có cơ thể khỏe mạnh họ vứt cho tôi cả một bao lớn hành lí, còn họ thì cứ vừa đi vừa nhàn nhã ngắm nhìn trời đất.
Đang đi thì chúng tôi thấy có một cô gái đang chạy lại liên tục hô cứu mạng.
"Có ai không, cứ tôi với.
Làm ơn, có ai không."
Sau lưng cô gái là hai tên áo đen đang điên cuồng đuổi theo.
Trên tay còn đang cầm theo dây thừng.
Tên Vu Béo thấy vậy liên đi ra chặn hai tên kia lại.
Thấy vậy hai tên kia cũng dừng lại, chỉ tay vào mặt Vu Béo mà quát.
"Ngươi là ai, dám ngăn cản chúng ta bắt nộ lệ."
Tên Béo cười khẩy hạ giọng trầm xuống.
"Nàng ta là nô ɭệ của các ngươi?"
"Phải! Nàng ta nhân lúc chúng ta không chú ý liên chạy trốn."
Cô gái nghe vậy gấp gáp giải thích.
"Không phải, ta không phải đâu.
Xin công tử tin ta."
Tên Béo nghe vậy liên cất lời.
"Cô Nương yên tâm, ta tin cô."
Nói ròi hắn ném ra một bọc tiền hô lớn.
"Ta mua cô gái này, các ngươi có ý kiến gì không?"
Hai tên này có chút do dự.
"Chuyện này...."
Sau đó chúng nhìn nhau rồi đi tới mở bọc tiền ra.
Vẻ mặt hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn nói.
"Nhiều quá, đa tạ công tử."
Tên Vu Béo thấy vậy thì miệng nở nụ cười âm hiểm.
Rồi hắn quay lại nâng cô gái kia đứng dậy.
Thấy vậy, hai tên áo đen nhìn nhau rồi đồng loạt rút đao lao tới nhưng vừa bước được ba bước, cả người giống như bị xì hơi xẹp dần xuống hoa thành 2 bãi máu tươi.
Tên Béo cũng không thèm quay lại mà nói với cô gái kia.
"Cô nương, không sao rồi."
Cô gái có chút vui mừng nhưng trên mặt lại tỏ ra lo lắng.
"Đa tạ công tử, nhưng chúng là người của Tử gia.
Có lẽ việc này sẽ khiến công tử gặp rắc rối đó ạ."
"Úi trời, cô cứ yên tâm.
Với người anh tuấn tiêu sái, tài năng phi thường như ta thì một Tử Gia chứ mười Tử Gia, ta cũng có thể phất tay tiêu diệt."
Tôi nghe vậy cũng chỉ có thể chửi thầm.
"Bố cái thằng bốc phét."
Cô gái kia nghe vậy thì toát nên vẻ vui mừng.
"Đa ta công tử.
Ta không biết lấy gì để báo đáp công tử đây."
"Không cần, không cần! Haha!"
Tên béo xua tay từ chối.
Đúng lúc này Khô Cốt Lão Nhân đi ra.
"Cô nương, ta là sư phụ của hắn.
Hắn không cần thì cô nương xem trả cho ta cũng được.
Thôi thì không cần nhiều.
Cứ lấy thân báo đáp là được rồi."
Lão nói mà vẻ mặt nhăn nhăn nhở nhở.
Vu Béo nghe vậy liên đạp Lão một cái bay ra xa.
"Cút."
Rồi hắn lại quay sang cô gái tỏ về đoàng hoàng, hạ giọng hỏi.
"Không biết xưng hô với cô nương như nào."
Cô gái lúc này có chút e thẹn.
"Ta, ta là Âm Nguyệt."
Nghe vậy tên béo lại tỏ ra lễ độ.
"Âm Nguyệt, đúng là một cái tên hay.
Mà không biết cô nương có thể kể cho chúng ta chuyện gì đã xảy ra không."
"Chuyện này."
Tôi thấy nếu không ngăn cản hai kẻ này nói chuyện chắc đến tối cũng không thể rời khỏi nơi đây vội nói.
"Hay là chúng ta vừa đi vừa nói được không?"
Tên Béo nhìn tôi lườm lườm rồi lại hỏi Âm Nguyệt.
"Cô nương thấy thế nào?"
"Dạ, vậy cũng được ạ."
Nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chứ tự dưng phải nhai cơm chó hết ngày thì cũng phiền.
Sau đó chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện.
Nhìn kĩ thì ngoài vẻ nhếch nhác bên ngoài thì Âm Nguyệt cũng khá đẹp.
Mặc dù hơi thấp nhưng lại toát ra một vẻ đáng yêu.
Cái má phúng phính như hai cái bánh bao.
Mái tóc đen dài được cắt ngắn rất cá tính .
Lão Khô Cốt cũng nhanh chóng chạy tới.
"Cô nương hãy cân nhắc ý kiến của lão phu nhé, xét về thực lực lão phu hơn xa tên béo này."
Nói rồi lão bắt đầu tạo thế gồng tay, gồng chân.
Cơ mà nhìn thế nào cũng chỉ thấy toàn da với xương.
Âm Nguyệt thấy vậy cũng chỉ cười cười rồi bắt đầu kể chuyện của chính mình.
"Tôi vốn là người của Âm Gia của Cổ Tâm trấn.
Ở đó chúng tôi là một gia tộc nhỏ.
Tử Gia lại là chủ nhân phía sau của Tử Tâm Trấn.
Thực lực gia tộc mạnh tới kinh người.
Thấy tôi có chút nhan sắc thì giở trò cưỡng đoạt.
Tôi không chịu thì chúng giở thủ đoạn bắt gϊếŧ gia đình tôi.
Chúng vu cho chúng tôi nuôi ác quỷ hại người.
Chúng tôi cố gắng kêu oan nhưng những gia tộc khác trong Cổ Tâm Trấn lại không hề quan tâm.
Thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, quay ngược tố giác chúng tôi.
Dưới tình hình đó cha mẹ đã liều mình mở đường máu cho tôi chạy thoát.
Tôi chạy trốn rất lâu thì tới được nơi đây.
Cũng may có công tử tương cứu."
Nghe vậy thì Vu Béo tỏ ra phẫn nộ.
"Hoang đường, ta sẽ giúp cô nương chủ trì công đạo."
Tôi nhìn tên Béo bắt đầu ra oai thì không khỏi lắc đầu.
Tên này thực chất chỉ là một con gà mờ mà thôi.
Khô Cốt Lão Nhân thì giường như biết gì đó.
Lão cười lạnh.
"Ngươi muốn tìm cái chết thì cứ đi mà chủ trì công đạo."
Chúng tôi nghe vậy thì quay qua nhìn lão.
Lão thấy vậy mới thở dài nói.
"Ta cũng có nghe nói qua về Tử Gia này.
Lão Tổ đã có tu vi Ngự Linh Sư thất giai rồi.
Với trình độ ngũ giai như ngươi tới đó là tự tìm đường chết đó.
Những kẻ khác trong gia tộc chắc cũng có không ít ngũ giai, lục giai đâu."
Vu Béo nhìn lão Khô Cốt chửi ầm lên.
"Lão già thối, là ông ăn gà của ta phải không?"
Lão Khô Cốt nhổ toẹt một bãi nước bọt cãi lại.
"Ta thèm vào, ta là sư phụ của ngươi mà phải ăn gà của ngươi à.
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy."
Lão nói vậy mà đâu có biết trên miệng lão toàn là dầu mỡ lại còn dính một cái da gà trên má.
Vu Béo tức xì khói.
"Không phải lão ăn thì là ai?
Ta phải liều mạng với ngươi."
"Ngươi định khi sư diệt tổ à?
Hôm nay ta phải thanh lý môn hộ."
Ấy thế là họ lại lao vào ẩu đả.
Sau khi ăn uống no say chúng tôi quyết định rời khỏi thành trấn này.
Tôi hỏi Vu Béo.
"Này, Giờ chúng ta đi đâu?"
Vu Béo ngửa mặt lên trời tỏ vẻ cao thâm.
"Là nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất.
Sống không cần nhà mới là sống, đi không cần biết điểm đến mới là đi."
Tôi nhìn hắn cứ vênh lên nhìn trời thấy mà ghét.
Cơ mà hắn cũng không nói đùa.
Ở đâu cũng vậy, tu sĩ là phải đi trừ ma vệ đạo, gặt hái cơ duyên.
Cơ mà cứ tùy tâm sở dục như hai sư trò này thì cũng không có nhiều.
Vậy là chúng tôi cứ thế mà đi.
Thấy tôi có cơ thể khỏe mạnh họ vứt cho tôi cả một bao lớn hành lí, còn họ thì cứ vừa đi vừa nhàn nhã ngắm nhìn trời đất.
Đang đi thì chúng tôi thấy có một cô gái đang chạy lại liên tục hô cứu mạng.
"Có ai không, cứ tôi với.
Làm ơn, có ai không."
Sau lưng cô gái là hai tên áo đen đang điên cuồng đuổi theo.
Trên tay còn đang cầm theo dây thừng.
Tên Vu Béo thấy vậy liên đi ra chặn hai tên kia lại.
Thấy vậy hai tên kia cũng dừng lại, chỉ tay vào mặt Vu Béo mà quát.
"Ngươi là ai, dám ngăn cản chúng ta bắt nộ lệ."
Tên Béo cười khẩy hạ giọng trầm xuống.
"Nàng ta là nô ɭệ của các ngươi?"
"Phải! Nàng ta nhân lúc chúng ta không chú ý liên chạy trốn."
Cô gái nghe vậy gấp gáp giải thích.
"Không phải, ta không phải đâu.
Xin công tử tin ta."
Tên Béo nghe vậy liên cất lời.
"Cô Nương yên tâm, ta tin cô."
Nói ròi hắn ném ra một bọc tiền hô lớn.
"Ta mua cô gái này, các ngươi có ý kiến gì không?"
Hai tên này có chút do dự.
"Chuyện này...."
Sau đó chúng nhìn nhau rồi đi tới mở bọc tiền ra.
Vẻ mặt hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn nói.
"Nhiều quá, đa tạ công tử."
Tên Vu Béo thấy vậy thì miệng nở nụ cười âm hiểm.
Rồi hắn quay lại nâng cô gái kia đứng dậy.
Thấy vậy, hai tên áo đen nhìn nhau rồi đồng loạt rút đao lao tới nhưng vừa bước được ba bước, cả người giống như bị xì hơi xẹp dần xuống hoa thành 2 bãi máu tươi.
Tên Béo cũng không thèm quay lại mà nói với cô gái kia.
"Cô nương, không sao rồi."
Cô gái có chút vui mừng nhưng trên mặt lại tỏ ra lo lắng.
"Đa tạ công tử, nhưng chúng là người của Tử gia.
Có lẽ việc này sẽ khiến công tử gặp rắc rối đó ạ."
"Úi trời, cô cứ yên tâm.
Với người anh tuấn tiêu sái, tài năng phi thường như ta thì một Tử Gia chứ mười Tử Gia, ta cũng có thể phất tay tiêu diệt."
Tôi nghe vậy cũng chỉ có thể chửi thầm.
"Bố cái thằng bốc phét."
Cô gái kia nghe vậy thì toát nên vẻ vui mừng.
"Đa ta công tử.
Ta không biết lấy gì để báo đáp công tử đây."
"Không cần, không cần! Haha!"
Tên béo xua tay từ chối.
Đúng lúc này Khô Cốt Lão Nhân đi ra.
"Cô nương, ta là sư phụ của hắn.
Hắn không cần thì cô nương xem trả cho ta cũng được.
Thôi thì không cần nhiều.
Cứ lấy thân báo đáp là được rồi."
Lão nói mà vẻ mặt nhăn nhăn nhở nhở.
Vu Béo nghe vậy liên đạp Lão một cái bay ra xa.
"Cút."
Rồi hắn lại quay sang cô gái tỏ về đoàng hoàng, hạ giọng hỏi.
"Không biết xưng hô với cô nương như nào."
Cô gái lúc này có chút e thẹn.
"Ta, ta là Âm Nguyệt."
Nghe vậy tên béo lại tỏ ra lễ độ.
"Âm Nguyệt, đúng là một cái tên hay.
Mà không biết cô nương có thể kể cho chúng ta chuyện gì đã xảy ra không."
"Chuyện này."
Tôi thấy nếu không ngăn cản hai kẻ này nói chuyện chắc đến tối cũng không thể rời khỏi nơi đây vội nói.
"Hay là chúng ta vừa đi vừa nói được không?"
Tên Béo nhìn tôi lườm lườm rồi lại hỏi Âm Nguyệt.
"Cô nương thấy thế nào?"
"Dạ, vậy cũng được ạ."
Nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chứ tự dưng phải nhai cơm chó hết ngày thì cũng phiền.
Sau đó chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện.
Nhìn kĩ thì ngoài vẻ nhếch nhác bên ngoài thì Âm Nguyệt cũng khá đẹp.
Mặc dù hơi thấp nhưng lại toát ra một vẻ đáng yêu.
Cái má phúng phính như hai cái bánh bao.
Mái tóc đen dài được cắt ngắn rất cá tính .
Lão Khô Cốt cũng nhanh chóng chạy tới.
"Cô nương hãy cân nhắc ý kiến của lão phu nhé, xét về thực lực lão phu hơn xa tên béo này."
Nói rồi lão bắt đầu tạo thế gồng tay, gồng chân.
Cơ mà nhìn thế nào cũng chỉ thấy toàn da với xương.
Âm Nguyệt thấy vậy cũng chỉ cười cười rồi bắt đầu kể chuyện của chính mình.
"Tôi vốn là người của Âm Gia của Cổ Tâm trấn.
Ở đó chúng tôi là một gia tộc nhỏ.
Tử Gia lại là chủ nhân phía sau của Tử Tâm Trấn.
Thực lực gia tộc mạnh tới kinh người.
Thấy tôi có chút nhan sắc thì giở trò cưỡng đoạt.
Tôi không chịu thì chúng giở thủ đoạn bắt gϊếŧ gia đình tôi.
Chúng vu cho chúng tôi nuôi ác quỷ hại người.
Chúng tôi cố gắng kêu oan nhưng những gia tộc khác trong Cổ Tâm Trấn lại không hề quan tâm.
Thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, quay ngược tố giác chúng tôi.
Dưới tình hình đó cha mẹ đã liều mình mở đường máu cho tôi chạy thoát.
Tôi chạy trốn rất lâu thì tới được nơi đây.
Cũng may có công tử tương cứu."
Nghe vậy thì Vu Béo tỏ ra phẫn nộ.
"Hoang đường, ta sẽ giúp cô nương chủ trì công đạo."
Tôi nhìn tên Béo bắt đầu ra oai thì không khỏi lắc đầu.
Tên này thực chất chỉ là một con gà mờ mà thôi.
Khô Cốt Lão Nhân thì giường như biết gì đó.
Lão cười lạnh.
"Ngươi muốn tìm cái chết thì cứ đi mà chủ trì công đạo."
Chúng tôi nghe vậy thì quay qua nhìn lão.
Lão thấy vậy mới thở dài nói.
"Ta cũng có nghe nói qua về Tử Gia này.
Lão Tổ đã có tu vi Ngự Linh Sư thất giai rồi.
Với trình độ ngũ giai như ngươi tới đó là tự tìm đường chết đó.
Những kẻ khác trong gia tộc chắc cũng có không ít ngũ giai, lục giai đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.