Chương 152: Gia Nhập Linh Quốc
Tiểu Thúc Thao Thiên
02/08/2024
Tuy nhiên, do khi trước kinh thành vẫn không bị ma thú tấn công mà kinh thành lại là chủ lực của phật môn cai quản.
Vì thế xét về tổng thể thực lực phật môn vẫn mạnh hơn thực lực Linh Quốc khá nhiều.
Nghe nói Phật Môn cũng đã thành lập Phật Quốc.
Phật môn cũng đã bắt đầu lôi kéo nhân tâm.
Họ nói rằng những gì Linh Quốc đưa ra là yêu ngôn hoặc chúng, là đi ngược lại với chân, thiện, mỹ và ước mơ hòa bình trước đây hướng tới.
Vì thế cả hai quốc gia cũng bắt đầu chuẩn bị lực lượng của chính mình sẵn sàng cho chiến tranh.
Đây giống như một cuộc xung đột tôn giáo thường thấy ở kiếp trước vậy.
Khi chúng tôi đang xếp hàng đăng kí tham gia Linh Quốc thì có một tiếng nói ngạo mạn từ phía sau.
"Mau tránh ra.
Mau tránh ra.
Các ngươi mau tránh ra cho ta báo danh."
Một thanh niên ăn mặc hoa mĩ cất tiếng.
Một lão già tỏ ý bất mãn nói.
"Ngươi là ai mà lại ngạo mạn như vậy."
Chỉ thấy hắn vỗ ngực tự xưng.
"Ta là thiên tài của thích gia.
Thích Minh Vương."
Hắn vừa nói xong thì lão gia kia cách không tát cho hắn một cái.
"Cút."
Hắn bay ra ngoài.
Trên miệng hiện ra một tia máu tươi.
Ánh mắt hắn đầy căm phẫn nhìn lão già nhưng cũng không dám ra tay bởi từ những gì lão ta thể hiện thì rất có thể lão ta đã bước vào thần cảnh.
Phải biết chính hắn cũng đã là Phá khí kì đỉnh phong vậy mà cũng không kịp trở tay khi bị lão ta tấn công.
Hắn bắt đầu nhìn sang những hàng đăng kí khác.
Ánh mắt hắn nhìn tới phía hàng của tôi.
Quả đúng như tôi dự đoán.
Hắn lần nữa tỏ ra cao ngạo.
Hắn nhìn tôi rồi nói.
"Các ngươi, mau cút!"
Tôi nhếch mép, cất lời hỏi.
"Ngươi là ai mà lại ngạo mạn như vậy."
Hắn nghe câu này quen quen rồi nhanh chóng nhận ra đó là câu nói của lão già khi trước.
Hắn liền phẫn nộ.
Hắn không phải đối thủ của lão già hóa thần kia nhưng chẳng lẽ cũng không phải đối thủ của một người trẻ nhu tôi.
Hắn quát lớn.
"Ta nói các ngươi cút."
Rồi hung hăng lao tới phía tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng rồi cũng vung tay một cái.
Một tiếng "Bốp" vang lên.
Hắn lần nữa bay ra ngoài.
Một bên mặt nữa trở nên sưng vù.
Vẻ mặt hắn lúc này trở nên sợ hãi kèm phẫn nộ.
Hắn không ngờ rằng chỉ trong một lúc mà hắn lại đụng độ với hai vị cường giả.
Thực tế là vậy.
Những người sống sót cũng như đi được tới đây, tại thời điểm này có ai là kẻ yếu đâu.
Hắn liền lặng lẽ tới một hàng đứng xếp hàng.
Lần này hắn cũng không còn dám ngạo mạn nữa.
Sau một hồi xếp hàng thì cũng đến lượt tôi báo danh.
Đúng lúc này lại có một vị lão già đi tới.
Thấy lão già đi tới tên thanh niên kia vội vã kêu gào.
"Ông nội, ông nội.
Xin ông nội giết giúp ta kẻ kia.
Hắn dám đánh vào mặt ta."
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào mặt tôi.
Nghe vậy lão già kia cũng bắt đầu hùng hổ.
"Dám đánh cháu ta.
Ta sẽ cho ngươi biết tay."
Nói rồi lão già bắt đầu bước tới phía tôi.
Mấy lão già nhận báo danh cũng không để ý.
Nhiệm vụ của họ ngoại trừ báo danh còn là tìm kiếm thiên tài để bồi dưỡng.
Thực lực của họ đều chí ít là cấp thần.
Lão già nhận báo danh không thèm để ý mà hỏi tôi.
"Họ Tên?"
"Hoàng Thao."
"Cấp độ tu luyện"
"Hóa Thần."
Lão già ghi xong cũng chỉ gật đầu đang định cất đi thì há hốc mồm.
Ông nội của tên thanh niên kia cũng đã tới sau lưng tôi nghe vậy thì cũng ngây người.
Họ đều không ngờ một người trông chỉ đôi mươi như tôi lại có thực lực cường đại như vậy.
Tất nhiên họ cũng không dám kiểm tra.
Việc kiểm tra thực lực là khi gia nhập quân đội sẽ được đo sau.
Tôi mỉm cười nhìn lão già nhận báo danh:
"Sao, có chuyện gì thế?"
Lão già lúc này mới trấn tĩnh lại lắp bắp:
"Dạ, không có gì.
Mời đại nhân trực tiếp đi theo tôi gặp bệ hạ."
Đây là đãi ngộ của Linh Quốc dành riêng cho cấp bậc hóa thần.
Thần cảnh sẽ được tiếp đón nồng hậu bởi họ sẽ là trụ cột của quốc gia sau này.
Tôi quay lại nhìn lão già sau lưng.
"Ngươi muốn chen hàng ư?"
Tên lão già kia cũng không dám mạo hiểm mặc dù hắn rất nghi ngờ.
Phải biết nếu dám nói dối khi báo danh nhẹ thì bị đuổi đi, nặng thì bị sử tử.
Đây cũng là cách mà quốc gia răn đe những kẻ ngạo mạn.
Tránh trường hợp càn quấy không cần thiết.
Luật pháp thì phải cứng rắn đúng chỗ đúng lúc mới phát huy hiệu quả được.
Chính Phong và Gia Hân cũng nhanh chóng báo danh rồi đi theo phía sau của tôi.
Hiện hai người họ cũng đã là phá khí kì đỉnh phong.
Tên họ Thích nghe vậy thì cũng há mồm.
Từ nãy tới giờ hắn nghe không ít người có cảnh giới như hắn thậm chí cao hơn hắn.
Bao nhiêu kiêu ngạo trước đây giờ tan biến.
Hắn trước còn có hi vọng ông nội của hắn có thể lấy lại chút mặt mũi.
Nhưng giờ thì.
Tôi cũng không có quan tâm quá nhiều mà trực tiếp đi theo lão già báo danh.
Chúng tôi được dẫn tới một cung điện.
Ở đây chủ yếu là những ngôi trà mái tròn.
Phía trên mái cũng được trang trí hết sức xa hoa.
Bước vào trong cung điện đã có rất nhiều người ngồi ở đó.
Phải có hơn chục vị đang ngồi trên bồ đoàn.
Bên cạnh cũng có một số người đứng.
Vị ngồi trên cùng nở nụ cười như nắng xuân.
"Xin chào đạo hữu.
Bần tăng là Địa Tạng.
Còn ngồi đây đều là các bậc triển linh cảnh.
Là trụ cột của quốc gia của ta."
Tôi cúi người chào hỏi mọi người rồi đáp lời.
"Xin chào các vị.
Vãn bối là Hoàng Thao.
May mắn đạt tới hoa thần cảnh."
Nhanh chóng có một vị tiểu đồng mang cho tôi một cái bồ đoàn.
Tôi cũng không khách khí ngồi sang một bên.
Các vị triển linh khác cũng bắt đầu truyền âm giới thiệu.
Tôi cũng vui vẻ đáp lời.
Sau một hồi vị Địa Tạng Vương kia mới bắt đầu nói:
"Ngày hôm nay, ta tập hợp các vị để bàn đối sách.
Như các vị thấy hiện lượng người ngày càng đông.
Mà tình hình ma khí ngoài kia cũng đã giảm bớt.
Những người có thực lực cũng đã đến đây đông đủ.
Còn lại có lẽ chỉ là một ít người không có tâm hoặc thực lực không đủ.
Các vị có cao kiến gì xin cứ đưa ra."
Một vị danh xưng Dạ Xoa nói:
"Theo ta thì chúng ta nên thành lập một đội thăm dò.
Nhiệm vụ đi tới những thành trì xung quanh tìm hiểu tình hình.
Những thành trì chịu quy hàng thì tốt còn nếu không thì cần phải lập tức xử lí.
Nếu không để Phật Quốc có được sẽ là một mối hiểm họa.
Mọi người nhao nhao đồng ý.
Một người khác có danh xưng Địa Sát cũng cất tiếng:
"Ta có ý kiến chúng ta nên xây dựng hệ thống kinh tế, lương thực.
Từ đó có thể thu hút được người dân thường.
Mà thường dân vốn là gốc dễ của quốc gia, chúng ta không thể bỏ mặc họ được.
Không những thế nhân tài thường xuất thân từ dân thường.
Ta đề nghị phải có hệ thống chiêu mộ ở những nơi chúng ta đi qua."
Mọi người cũng đồng ý với điều này.
Tôi cũng không ngần ngại đưa ra ý kiến.
"Tôi nghĩ chúng ta nên sản xuất sách, kinh thư.
Sách với kinh thư sẽ phải quản lí chặt chẽ.
Thông qua sách và kinh thư chúng ta sẽ có thể truyền bá giáo lí cũng như tâm đắc tu luyện.
Tuy nhiên sách và kinh thư chỉ nên truyền bá trong quốc gia đồng thời phải quản lí không cho những kẻ ngu dốt lợi dụng cơ hội tạo ra những cuốn sách vứt đi, gây hại cho người đọc."
Lời này cũng được rất nhiều người đồng tình và vì là người để xuất tôi cũng được giao cho quản lí việc truyền bá.
Cuộc thảo luận cứ như thế diễn ra trong một tuần.
Vì thế xét về tổng thể thực lực phật môn vẫn mạnh hơn thực lực Linh Quốc khá nhiều.
Nghe nói Phật Môn cũng đã thành lập Phật Quốc.
Phật môn cũng đã bắt đầu lôi kéo nhân tâm.
Họ nói rằng những gì Linh Quốc đưa ra là yêu ngôn hoặc chúng, là đi ngược lại với chân, thiện, mỹ và ước mơ hòa bình trước đây hướng tới.
Vì thế cả hai quốc gia cũng bắt đầu chuẩn bị lực lượng của chính mình sẵn sàng cho chiến tranh.
Đây giống như một cuộc xung đột tôn giáo thường thấy ở kiếp trước vậy.
Khi chúng tôi đang xếp hàng đăng kí tham gia Linh Quốc thì có một tiếng nói ngạo mạn từ phía sau.
"Mau tránh ra.
Mau tránh ra.
Các ngươi mau tránh ra cho ta báo danh."
Một thanh niên ăn mặc hoa mĩ cất tiếng.
Một lão già tỏ ý bất mãn nói.
"Ngươi là ai mà lại ngạo mạn như vậy."
Chỉ thấy hắn vỗ ngực tự xưng.
"Ta là thiên tài của thích gia.
Thích Minh Vương."
Hắn vừa nói xong thì lão gia kia cách không tát cho hắn một cái.
"Cút."
Hắn bay ra ngoài.
Trên miệng hiện ra một tia máu tươi.
Ánh mắt hắn đầy căm phẫn nhìn lão già nhưng cũng không dám ra tay bởi từ những gì lão ta thể hiện thì rất có thể lão ta đã bước vào thần cảnh.
Phải biết chính hắn cũng đã là Phá khí kì đỉnh phong vậy mà cũng không kịp trở tay khi bị lão ta tấn công.
Hắn bắt đầu nhìn sang những hàng đăng kí khác.
Ánh mắt hắn nhìn tới phía hàng của tôi.
Quả đúng như tôi dự đoán.
Hắn lần nữa tỏ ra cao ngạo.
Hắn nhìn tôi rồi nói.
"Các ngươi, mau cút!"
Tôi nhếch mép, cất lời hỏi.
"Ngươi là ai mà lại ngạo mạn như vậy."
Hắn nghe câu này quen quen rồi nhanh chóng nhận ra đó là câu nói của lão già khi trước.
Hắn liền phẫn nộ.
Hắn không phải đối thủ của lão già hóa thần kia nhưng chẳng lẽ cũng không phải đối thủ của một người trẻ nhu tôi.
Hắn quát lớn.
"Ta nói các ngươi cút."
Rồi hung hăng lao tới phía tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng rồi cũng vung tay một cái.
Một tiếng "Bốp" vang lên.
Hắn lần nữa bay ra ngoài.
Một bên mặt nữa trở nên sưng vù.
Vẻ mặt hắn lúc này trở nên sợ hãi kèm phẫn nộ.
Hắn không ngờ rằng chỉ trong một lúc mà hắn lại đụng độ với hai vị cường giả.
Thực tế là vậy.
Những người sống sót cũng như đi được tới đây, tại thời điểm này có ai là kẻ yếu đâu.
Hắn liền lặng lẽ tới một hàng đứng xếp hàng.
Lần này hắn cũng không còn dám ngạo mạn nữa.
Sau một hồi xếp hàng thì cũng đến lượt tôi báo danh.
Đúng lúc này lại có một vị lão già đi tới.
Thấy lão già đi tới tên thanh niên kia vội vã kêu gào.
"Ông nội, ông nội.
Xin ông nội giết giúp ta kẻ kia.
Hắn dám đánh vào mặt ta."
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào mặt tôi.
Nghe vậy lão già kia cũng bắt đầu hùng hổ.
"Dám đánh cháu ta.
Ta sẽ cho ngươi biết tay."
Nói rồi lão già bắt đầu bước tới phía tôi.
Mấy lão già nhận báo danh cũng không để ý.
Nhiệm vụ của họ ngoại trừ báo danh còn là tìm kiếm thiên tài để bồi dưỡng.
Thực lực của họ đều chí ít là cấp thần.
Lão già nhận báo danh không thèm để ý mà hỏi tôi.
"Họ Tên?"
"Hoàng Thao."
"Cấp độ tu luyện"
"Hóa Thần."
Lão già ghi xong cũng chỉ gật đầu đang định cất đi thì há hốc mồm.
Ông nội của tên thanh niên kia cũng đã tới sau lưng tôi nghe vậy thì cũng ngây người.
Họ đều không ngờ một người trông chỉ đôi mươi như tôi lại có thực lực cường đại như vậy.
Tất nhiên họ cũng không dám kiểm tra.
Việc kiểm tra thực lực là khi gia nhập quân đội sẽ được đo sau.
Tôi mỉm cười nhìn lão già nhận báo danh:
"Sao, có chuyện gì thế?"
Lão già lúc này mới trấn tĩnh lại lắp bắp:
"Dạ, không có gì.
Mời đại nhân trực tiếp đi theo tôi gặp bệ hạ."
Đây là đãi ngộ của Linh Quốc dành riêng cho cấp bậc hóa thần.
Thần cảnh sẽ được tiếp đón nồng hậu bởi họ sẽ là trụ cột của quốc gia sau này.
Tôi quay lại nhìn lão già sau lưng.
"Ngươi muốn chen hàng ư?"
Tên lão già kia cũng không dám mạo hiểm mặc dù hắn rất nghi ngờ.
Phải biết nếu dám nói dối khi báo danh nhẹ thì bị đuổi đi, nặng thì bị sử tử.
Đây cũng là cách mà quốc gia răn đe những kẻ ngạo mạn.
Tránh trường hợp càn quấy không cần thiết.
Luật pháp thì phải cứng rắn đúng chỗ đúng lúc mới phát huy hiệu quả được.
Chính Phong và Gia Hân cũng nhanh chóng báo danh rồi đi theo phía sau của tôi.
Hiện hai người họ cũng đã là phá khí kì đỉnh phong.
Tên họ Thích nghe vậy thì cũng há mồm.
Từ nãy tới giờ hắn nghe không ít người có cảnh giới như hắn thậm chí cao hơn hắn.
Bao nhiêu kiêu ngạo trước đây giờ tan biến.
Hắn trước còn có hi vọng ông nội của hắn có thể lấy lại chút mặt mũi.
Nhưng giờ thì.
Tôi cũng không có quan tâm quá nhiều mà trực tiếp đi theo lão già báo danh.
Chúng tôi được dẫn tới một cung điện.
Ở đây chủ yếu là những ngôi trà mái tròn.
Phía trên mái cũng được trang trí hết sức xa hoa.
Bước vào trong cung điện đã có rất nhiều người ngồi ở đó.
Phải có hơn chục vị đang ngồi trên bồ đoàn.
Bên cạnh cũng có một số người đứng.
Vị ngồi trên cùng nở nụ cười như nắng xuân.
"Xin chào đạo hữu.
Bần tăng là Địa Tạng.
Còn ngồi đây đều là các bậc triển linh cảnh.
Là trụ cột của quốc gia của ta."
Tôi cúi người chào hỏi mọi người rồi đáp lời.
"Xin chào các vị.
Vãn bối là Hoàng Thao.
May mắn đạt tới hoa thần cảnh."
Nhanh chóng có một vị tiểu đồng mang cho tôi một cái bồ đoàn.
Tôi cũng không khách khí ngồi sang một bên.
Các vị triển linh khác cũng bắt đầu truyền âm giới thiệu.
Tôi cũng vui vẻ đáp lời.
Sau một hồi vị Địa Tạng Vương kia mới bắt đầu nói:
"Ngày hôm nay, ta tập hợp các vị để bàn đối sách.
Như các vị thấy hiện lượng người ngày càng đông.
Mà tình hình ma khí ngoài kia cũng đã giảm bớt.
Những người có thực lực cũng đã đến đây đông đủ.
Còn lại có lẽ chỉ là một ít người không có tâm hoặc thực lực không đủ.
Các vị có cao kiến gì xin cứ đưa ra."
Một vị danh xưng Dạ Xoa nói:
"Theo ta thì chúng ta nên thành lập một đội thăm dò.
Nhiệm vụ đi tới những thành trì xung quanh tìm hiểu tình hình.
Những thành trì chịu quy hàng thì tốt còn nếu không thì cần phải lập tức xử lí.
Nếu không để Phật Quốc có được sẽ là một mối hiểm họa.
Mọi người nhao nhao đồng ý.
Một người khác có danh xưng Địa Sát cũng cất tiếng:
"Ta có ý kiến chúng ta nên xây dựng hệ thống kinh tế, lương thực.
Từ đó có thể thu hút được người dân thường.
Mà thường dân vốn là gốc dễ của quốc gia, chúng ta không thể bỏ mặc họ được.
Không những thế nhân tài thường xuất thân từ dân thường.
Ta đề nghị phải có hệ thống chiêu mộ ở những nơi chúng ta đi qua."
Mọi người cũng đồng ý với điều này.
Tôi cũng không ngần ngại đưa ra ý kiến.
"Tôi nghĩ chúng ta nên sản xuất sách, kinh thư.
Sách với kinh thư sẽ phải quản lí chặt chẽ.
Thông qua sách và kinh thư chúng ta sẽ có thể truyền bá giáo lí cũng như tâm đắc tu luyện.
Tuy nhiên sách và kinh thư chỉ nên truyền bá trong quốc gia đồng thời phải quản lí không cho những kẻ ngu dốt lợi dụng cơ hội tạo ra những cuốn sách vứt đi, gây hại cho người đọc."
Lời này cũng được rất nhiều người đồng tình và vì là người để xuất tôi cũng được giao cho quản lí việc truyền bá.
Cuộc thảo luận cứ như thế diễn ra trong một tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.