Chương 220: Giải Trừ Khế Ước
Tiểu Thúc Thao Thiên
16/10/2024
Sau đó tất cả quay trở về nhà.
Ám Dạ quay lại phòng trọ thì ôm mặt khóc.
Cô nhớ về những lúc còn nhỏ ao ước được trở thành pháp sư rồi cô lại nhớ tới những ngày được Thạch Bác quan tâm.
Rồi cô lại nhớ tới cảnh tượng lúc chiến đấu.
Cô tự lẩm bẩm một mình.
"Tất cả là lỗi của ta, ta chẳng thể làm gì ngoài tạo khiên phòng hộ.
Ta không thể tiếp tục vô dụng nữa.
Ta phải học phép trị liệu hu hu."
Nghe vậy tôi thở dài.
"Cô chắc chứ."
Ám Dạ giật mình hoảng hốt.
"Là ai?"
Tôi từ từ hiện ra trước mặt của cô.
"Là ta."
Ám Dạ nhìn tôi, hai mắt mở lớn, miệng không ngừng lắp bắp.
"Đây, sao có thể?
Ngươi làm sao có thể có lí trí.
Rõ ràng ngươi chỉ là một linh hồn khế ước."
Tôi lập tức bịa chuyện.
"Ta vốn là một cường giả không may gặp nạn.
Cũng may cô đã dùng khế ước để giúp giữ linh hồn ta lại.
Để trả ơn.
Ta có thể giúp cô trở thành cường giả vạn người ngước vọng.
Cô nghĩ sao?"
Nghe tôi nói vậy Ám Dạ tỏ ra hơi bối rối.
"Ta, ta không biết.
Chuyện này quá bất ngờ, ta... ta."
Tôi bực mình mà trách móc.
"Chẳng lẽ cô muốn trở thành một hỗ trợ để cả đời bị bắt nạt sao?"
"Ta không có."
Tôi lại tiếp túc kích thích cô bé.
"Vậy cô có muốn trở lên mạnh mẽ không?"
Ám Dạ lần nữa trả lồi trong vô thức.
"Ta có nhưng những người Công Chúa có ơn với ta.
Ta cũng đã hứa với họ trở thành hỗ trợ cho họ.
Vì ta mà Lão Bác mới chết.
Ta cảm thấy mình vẫn là nên trở thành hỗ trợ thì hơn."
Tôi nghe vậy thì tỏ ra thất vọng.
"Vậy cô cam nguyệt bị bắt nạt?"
Ám Dạ lúc này chỉ biết cúi gầm mặt mà rơi nước mắt.
"Ta, do ta yêu nên đành chịu.
Chỉ cần một ngày ta mạnh mẽ sẽ được họ tôn trọng.
Ta tin ta có thể làm được."
Tôi thở dài than thở vì sự vô tri của cô gái tuổi mới lớn.
"Ôi, cô gái ngốc.
Kẻ yêu luôn bị bắt nạt đó là tâm lí chung của xã hội.
Kẻ giàu bắt nạt kẻ nghèo, kẻ giỏi bắt nạt kẻ kém hơn, kẻ khôn bắt nạt kẻ ngốc.
Đó vốn là quy luật của trời đất rồi.
Cô nghĩ họ sẽ tạo điều kiện để cô mạnh lên sao?
Họ sẽ luôn biến cô thành kẻ yếu nhất để tùy ý bắt nạt, thỏa mãn cái tôi của họ.
Cô nghĩ họ thực sực tốt với cô sao?
Họ chỉ cho cô một chút đồ ăn thừa để biến cô thành một con chó trung thành luôn biết ơn họ mà thôi.
Lời hứa là gì chứ?
Đó là cái bẫy tâm lí để cô thấy biết ơn họ, để cô cảm thấy mình có lỗi mà phải phục tùng họ.
Cô muốn thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại thì phải tự mình vươn lên.
Phải tìm cho mình một con đường để đi chứ không phải đi trên một con đường cụt mà họ vạch sẵn như trở thành hỗ trợ.
Cả ngàn năm qua cô có thấy hỗ trợ nào nổi danh hay không?
Không hề!"
Tôi vừa nói và vừa dùng sức mạnh cho cô bé xem những cảnh tượng mình quay lại được.
Cô bé nhìn vậy thì sững người.
Mọi niềm tin trong cô như sụp đổ.
Cô bắt đầu khóc to hơn.
"Làm sao có thể, làm sao lại như vậy chứ?"
Tôi liên tục đưa vào đầu cô bé những tư tưởng tự cường.
Ở thời hiện đại vì xem quá nhiều truyện tranh nên tôi cũng thừa hiểu những kiểu thao túng tâm lí và tất nhiên cũng đủ khả năng để giúp Ám Dạ thoát khỏi bẫy tâm lí của đám quý tộc kia.
Sau nữa ngày thì Ám Dạ cũng lấy lại bình tĩnh.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi.
"Tôi phải làm sao để trở nên cường đại."
Tôi lúc này nở nụ cười đắc ý.
"Rất đơn giản, đầu tiên cô cần giải trừ khế ước với tôi."
Nghe vậy thì ám dạ hơi bất ngờ.
"Chuyện này?"
Ám Dạ bắt đầu do dự.
Dù sao khế ước được thành lập là quan hệ chủ tớ.
Nếu giải trừ thì tôi sẽ tự do.
Sau đó cô ta sẽ mất quyền khống chế tuyệt đối với tôi.
Biết suy nghĩ của Ám Dạ do đã khế ước nên tôi nói luôn.
"Đừng lo, hiện khế ước của chúng ta là chủ tớ nên tôi không thể tự do hành động mà không thể hành động thì sao giúp cô?
Nếu cô nguyện ý giải trừ khế ước thì tôi sẽ thành lập một kế ước bình đẳng với cô.
Từ đó có thể giúp cô trở lên mạnh hơn."
Ám Dạ hỏi lại.
"Bằng cách nào chứ.
Nếu giải trừ khế ước thì tôi sẽ mất đi một cảnh giới."
Tôi cười rồi giải thích..
"Ha ha, tôi và cô sẽ kí khế ước đồng đẳng.
Thay vì là nô bộc thì tôi có thể trở thành sức mạnh của cô.
Tôi có thể dung nhập vào cơ thể cô để cùng cô chiến đấu.
Không phải cô cũng muốn tung hoành trên chiến trường chứ không phải chỉ biết triệu hồi rồi ra lệnh cho linh hồn sao?
Hơn nữa, nói cho cô biết.
Tôi cũng có thể giúp cô tạo ra linh hồn nhân tạo.
Cô có thể tự do sử dụng sức mạnh của linh hồn vì liên kết tuyệt đối chứ không phải triệu hồi rồi để linh hồn tự do hành động."
Tôi nói đến đâu, Ám Dạ há hốc mồm đến đó.
Những điều tôi nói quả thực khiến Ám Dạ phải suy nghĩ.
Trước đây cô nghĩ ngự hồn sư rất mạnh nhưng sau này cô mới biết nó thực sự rất yếu.
Việc sở hữu linh hồn chỉ là giúp cô có thêm nội tại của linh hồn đó.
Nhưng cô cũng phải mất công ra lệnh thì linh hồn đó mới làm việc.
Điều này rất mất thời gian và không thể theo ý muốn của mình.
Đó cũng chính là lí do mà cô bị ép trở thành hỗ trợ.
Cô chỉ có thể ở xa mà ra lệnh cho các linh hồn tự động chiến đấu hay bảo vệ hay hồi phục theo bản năng của linh hồn.
Nếu đúng như tôi nói thì sau này cô chỉ cần suy nghĩ thì các linh hồn sẽ tự động làm theo.
Thậm chí cô sẽ có được kĩ năng và nội tại của linh hồn để sử dụng.
Phải biết dù là mạo hiểm giả cấp 9 cũng thường chỉ có một nội tại và chín kĩ năng.
Nếu dựa theo lời tôi nói thì cô sẽ có tận 19 kĩ năng hết thảy.
Sau một hồi suy nghĩ thì Ám Dạ đã hạ quyết tâm đánh một ván cược lớn.
Một canh bạc thay đổi cuộc đời.
"Được, tôi đồng ý."
Vậy là cô lập tức giải bỏ khế ước với tôi.
Sau khi thoát khỏi khế ước thì tôi lập tức khôi phục lại năng lực tự hành động.
Thậm chí là tôi có thể trực tiếp khôi phục thể xác trở lại như trước đây.
Nhưng tôi không làm vậy.
Tôi lập tức tạo liên kết linh hồn với Ám Dạ một cách bình đẳng như những gì đã hứa.
Sau đó, tôi phá hủy linh hồn lão già khế ước kia rồi thay thế bởi một linh hồn nhân tạo.
Linh hồn nhân tạo thì kĩ năng sẽ được tôi tự do lựa chọn.
Tuy nhiên nội tại lại là thứ mà phải tìm kiếm rất mất thời gian.
Cũng may nội lại của lão già kia lại là kháng hiệu ứng.
Cái này cũng rất có ích.
Tôi dự định sẽ tạo chín linh hồn công kích cho Ám Dạ và sẽ thu thập 9 nội tại bổ trợ.
Tôi sẽ biến Ám Dạ thành một sự tồn tại khủng bố nhật thế gian này.
Ám Dạ quay lại phòng trọ thì ôm mặt khóc.
Cô nhớ về những lúc còn nhỏ ao ước được trở thành pháp sư rồi cô lại nhớ tới những ngày được Thạch Bác quan tâm.
Rồi cô lại nhớ tới cảnh tượng lúc chiến đấu.
Cô tự lẩm bẩm một mình.
"Tất cả là lỗi của ta, ta chẳng thể làm gì ngoài tạo khiên phòng hộ.
Ta không thể tiếp tục vô dụng nữa.
Ta phải học phép trị liệu hu hu."
Nghe vậy tôi thở dài.
"Cô chắc chứ."
Ám Dạ giật mình hoảng hốt.
"Là ai?"
Tôi từ từ hiện ra trước mặt của cô.
"Là ta."
Ám Dạ nhìn tôi, hai mắt mở lớn, miệng không ngừng lắp bắp.
"Đây, sao có thể?
Ngươi làm sao có thể có lí trí.
Rõ ràng ngươi chỉ là một linh hồn khế ước."
Tôi lập tức bịa chuyện.
"Ta vốn là một cường giả không may gặp nạn.
Cũng may cô đã dùng khế ước để giúp giữ linh hồn ta lại.
Để trả ơn.
Ta có thể giúp cô trở thành cường giả vạn người ngước vọng.
Cô nghĩ sao?"
Nghe tôi nói vậy Ám Dạ tỏ ra hơi bối rối.
"Ta, ta không biết.
Chuyện này quá bất ngờ, ta... ta."
Tôi bực mình mà trách móc.
"Chẳng lẽ cô muốn trở thành một hỗ trợ để cả đời bị bắt nạt sao?"
"Ta không có."
Tôi lại tiếp túc kích thích cô bé.
"Vậy cô có muốn trở lên mạnh mẽ không?"
Ám Dạ lần nữa trả lồi trong vô thức.
"Ta có nhưng những người Công Chúa có ơn với ta.
Ta cũng đã hứa với họ trở thành hỗ trợ cho họ.
Vì ta mà Lão Bác mới chết.
Ta cảm thấy mình vẫn là nên trở thành hỗ trợ thì hơn."
Tôi nghe vậy thì tỏ ra thất vọng.
"Vậy cô cam nguyệt bị bắt nạt?"
Ám Dạ lúc này chỉ biết cúi gầm mặt mà rơi nước mắt.
"Ta, do ta yêu nên đành chịu.
Chỉ cần một ngày ta mạnh mẽ sẽ được họ tôn trọng.
Ta tin ta có thể làm được."
Tôi thở dài than thở vì sự vô tri của cô gái tuổi mới lớn.
"Ôi, cô gái ngốc.
Kẻ yêu luôn bị bắt nạt đó là tâm lí chung của xã hội.
Kẻ giàu bắt nạt kẻ nghèo, kẻ giỏi bắt nạt kẻ kém hơn, kẻ khôn bắt nạt kẻ ngốc.
Đó vốn là quy luật của trời đất rồi.
Cô nghĩ họ sẽ tạo điều kiện để cô mạnh lên sao?
Họ sẽ luôn biến cô thành kẻ yếu nhất để tùy ý bắt nạt, thỏa mãn cái tôi của họ.
Cô nghĩ họ thực sực tốt với cô sao?
Họ chỉ cho cô một chút đồ ăn thừa để biến cô thành một con chó trung thành luôn biết ơn họ mà thôi.
Lời hứa là gì chứ?
Đó là cái bẫy tâm lí để cô thấy biết ơn họ, để cô cảm thấy mình có lỗi mà phải phục tùng họ.
Cô muốn thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại thì phải tự mình vươn lên.
Phải tìm cho mình một con đường để đi chứ không phải đi trên một con đường cụt mà họ vạch sẵn như trở thành hỗ trợ.
Cả ngàn năm qua cô có thấy hỗ trợ nào nổi danh hay không?
Không hề!"
Tôi vừa nói và vừa dùng sức mạnh cho cô bé xem những cảnh tượng mình quay lại được.
Cô bé nhìn vậy thì sững người.
Mọi niềm tin trong cô như sụp đổ.
Cô bắt đầu khóc to hơn.
"Làm sao có thể, làm sao lại như vậy chứ?"
Tôi liên tục đưa vào đầu cô bé những tư tưởng tự cường.
Ở thời hiện đại vì xem quá nhiều truyện tranh nên tôi cũng thừa hiểu những kiểu thao túng tâm lí và tất nhiên cũng đủ khả năng để giúp Ám Dạ thoát khỏi bẫy tâm lí của đám quý tộc kia.
Sau nữa ngày thì Ám Dạ cũng lấy lại bình tĩnh.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi.
"Tôi phải làm sao để trở nên cường đại."
Tôi lúc này nở nụ cười đắc ý.
"Rất đơn giản, đầu tiên cô cần giải trừ khế ước với tôi."
Nghe vậy thì ám dạ hơi bất ngờ.
"Chuyện này?"
Ám Dạ bắt đầu do dự.
Dù sao khế ước được thành lập là quan hệ chủ tớ.
Nếu giải trừ thì tôi sẽ tự do.
Sau đó cô ta sẽ mất quyền khống chế tuyệt đối với tôi.
Biết suy nghĩ của Ám Dạ do đã khế ước nên tôi nói luôn.
"Đừng lo, hiện khế ước của chúng ta là chủ tớ nên tôi không thể tự do hành động mà không thể hành động thì sao giúp cô?
Nếu cô nguyện ý giải trừ khế ước thì tôi sẽ thành lập một kế ước bình đẳng với cô.
Từ đó có thể giúp cô trở lên mạnh hơn."
Ám Dạ hỏi lại.
"Bằng cách nào chứ.
Nếu giải trừ khế ước thì tôi sẽ mất đi một cảnh giới."
Tôi cười rồi giải thích..
"Ha ha, tôi và cô sẽ kí khế ước đồng đẳng.
Thay vì là nô bộc thì tôi có thể trở thành sức mạnh của cô.
Tôi có thể dung nhập vào cơ thể cô để cùng cô chiến đấu.
Không phải cô cũng muốn tung hoành trên chiến trường chứ không phải chỉ biết triệu hồi rồi ra lệnh cho linh hồn sao?
Hơn nữa, nói cho cô biết.
Tôi cũng có thể giúp cô tạo ra linh hồn nhân tạo.
Cô có thể tự do sử dụng sức mạnh của linh hồn vì liên kết tuyệt đối chứ không phải triệu hồi rồi để linh hồn tự do hành động."
Tôi nói đến đâu, Ám Dạ há hốc mồm đến đó.
Những điều tôi nói quả thực khiến Ám Dạ phải suy nghĩ.
Trước đây cô nghĩ ngự hồn sư rất mạnh nhưng sau này cô mới biết nó thực sự rất yếu.
Việc sở hữu linh hồn chỉ là giúp cô có thêm nội tại của linh hồn đó.
Nhưng cô cũng phải mất công ra lệnh thì linh hồn đó mới làm việc.
Điều này rất mất thời gian và không thể theo ý muốn của mình.
Đó cũng chính là lí do mà cô bị ép trở thành hỗ trợ.
Cô chỉ có thể ở xa mà ra lệnh cho các linh hồn tự động chiến đấu hay bảo vệ hay hồi phục theo bản năng của linh hồn.
Nếu đúng như tôi nói thì sau này cô chỉ cần suy nghĩ thì các linh hồn sẽ tự động làm theo.
Thậm chí cô sẽ có được kĩ năng và nội tại của linh hồn để sử dụng.
Phải biết dù là mạo hiểm giả cấp 9 cũng thường chỉ có một nội tại và chín kĩ năng.
Nếu dựa theo lời tôi nói thì cô sẽ có tận 19 kĩ năng hết thảy.
Sau một hồi suy nghĩ thì Ám Dạ đã hạ quyết tâm đánh một ván cược lớn.
Một canh bạc thay đổi cuộc đời.
"Được, tôi đồng ý."
Vậy là cô lập tức giải bỏ khế ước với tôi.
Sau khi thoát khỏi khế ước thì tôi lập tức khôi phục lại năng lực tự hành động.
Thậm chí là tôi có thể trực tiếp khôi phục thể xác trở lại như trước đây.
Nhưng tôi không làm vậy.
Tôi lập tức tạo liên kết linh hồn với Ám Dạ một cách bình đẳng như những gì đã hứa.
Sau đó, tôi phá hủy linh hồn lão già khế ước kia rồi thay thế bởi một linh hồn nhân tạo.
Linh hồn nhân tạo thì kĩ năng sẽ được tôi tự do lựa chọn.
Tuy nhiên nội tại lại là thứ mà phải tìm kiếm rất mất thời gian.
Cũng may nội lại của lão già kia lại là kháng hiệu ứng.
Cái này cũng rất có ích.
Tôi dự định sẽ tạo chín linh hồn công kích cho Ám Dạ và sẽ thu thập 9 nội tại bổ trợ.
Tôi sẽ biến Ám Dạ thành một sự tồn tại khủng bố nhật thế gian này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.