Ảnh Giới

Chương 117: Kế Hoạch Tìm Ma Linh

Tiểu Thúc Thao Thiên

06/07/2024

Người nhà kể rằng, có người nhìn thấy Xích Viêm công tử tiến vào nhà nhưng gia nhân trong nhà lại báo là không có thấy công tử về.

Nhưng sáng dậy thì lại thấy Xích Viêm công tử đã chết.

Hầu hết các cái chết đều kì lạ như vậy.

Tôi nhanh chóng hình dung ra vấn đề rồi nói.

"Tức là theo điều tra, khi các nạn nhân trở về và bước qua cánh cửa thì biến mất.

Buổi sáng thì phát hiện đã chết ở ngay cửa."

Vu Béo cũng nheo mày nói.

"Nói như vậy cái chết diễn ra vào ban đêm khi nạn nhân trở về thì bị gϊếŧ."

Tôi tiếp lời.

"Theo như người nhà nói thì không hề thấy công tử về cũng như không có động tĩnh gì vậy chứng tỏ hung thủ chính là kẻ gây án.

À quên, hung thủ đã bắt rồi gϊếŧ nạn nhân ở ngoài."

Âm Nguyệt nghe vậy âm nguyệt cũng gật đầu.

"Đúng vậy, rất có thể nó bắt rồi gϊếŧ nạn nhân ở ngoài rồi mới ném cái xác về trước cửa nhà nạn nhân."

Chúng tôi nhanh chóng đồng tình với cách nghĩ này vì nếu hiện trường vụ án là ở trong phủ thì sẽ có dấu vết để lại chứ không sạch sẽ, chỉ có cái xác khô như này.

Sau một hồi đi xung quanh tìm kiếm dấu vết không có kết quả chúng tôi quyết định quay về phủ thành chủ.

Lão thành chủ thấy chúng tôi về thì chạy tới hỏi thăm.

"Sao rồi, các vị có tìm thấy manh mối nào không?"

Vu Béo hôm trước nói rất oai nên hôm nay chỉ biết nhìn đông nhìn tây né tránh.

Tôi đành thay hắn trả lời.

"Hiện chúng tôi không tìm được bằng chứng gì.

Khả năng cao nơi tìm thấy cái xác không phải hiện trường vụ án."

Lão thành chủ nghe vậy thì không khỏi trùng mặt xuống.

"Vậy phải làm sao đây?

Quan trên cho tôi đúng một tháng nữa để điều tra chuyện này.

Nếu không có kết quả thì chỉ có lấy cái chết để tạ tội."

Nghe thế thì tôi cũng vội trấn an.

"Ngài yên tâm.

Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Nói rồi chúng tôi về phòng.

Tôi mệt mỏi nói

"Giờ chúng ta làm gì đây?"

Lão Khô Cốt cũng thở dài.

"Bây giờ ta sẽ đi ra ngoài tìm xem có may mắn tìm được nơi gây án không."

Vu Beo thì có vẻ không vui.

"Không biết, không biết, chẳng vui chút nào.

Thà bảo ta bỏ tiền ra ăn uống còn hơn bắt ta đi điều tra vụ án này."

Nghe vậy tôi chợt nảy ra một ý.

"Tôi có ý này.

Không phải nạn nhân đều là kẻ có tiền sao.

Vu béo cũng là kẻ có tiền.

Bây giờ chúng ta giúp Vu Béo thể hiện, đảm bảo có thể dụ kẻ đứng sau hiện thân."

Ma Nguyệt nghe vậy cũng rất nhanh đồng ý.

Chỉ có tên Vu Béo nhất quyết không chịu.



"Các ngươi nói thì hay rồi.

Nhỡ đâu hôm sau ta còn cái xác khô thì sao.

Ta còn chưa có người yêu.

Không chịu, không chịu đâu!"

Tôi thấy vậy cũng đành phải dùng mưu hèn kế bẩn.

Tôi ghé vào tai hắn nói nhỏ.

"Bây giờ ngươi giả làm người giàu thì sẽ phải có người hầu, phải có mỹ nhân.

Chỉ cần ngươi giả làm người giàu thì ta sẽ bắt lão Khô Cốt làm tùy tùng của ngươi, Âm Nguyệt sẽ đóng làm vợ ngươi.

Ngươi nghĩ kĩ xem, cơ hội ngàn năm khó gặp đó nha."

Nghe vậy hắn ngước mặt lên suy nghĩ rồi nở nụ cười rất đê tiện.

Thấy hắn như vậy một hồi lâu, tôi thúc giục.

"Này, này!"

Hắn giật mình.

"À, à được... được.

Ta đồng ý."

Tôi quay sang Khô Cốt lão nhân và Âm Nguyệt gật đầu rồi nói.

"Giờ tôi sẽ để cho Vu Béo thể hiện bản lĩnh kẻ có tiền.

Nhưng nhìn hắn quá tiện nên cần có người giúp hắn.

Âm Nguyệt cô với hắn cũng gần tuổi nhau.

Cô đóng vài là vợ hắn nhé.

Lão Khô Cốt thì đóng vai quản gia.

Tôi thì làm tùy tùng.

Chúng ta sẽ đi mua sắm thật nhiều đồ và thể hiện hết mình để dụ kẻ đứng đằng sau ra mặt."

Nghe vậy, Mới đầu lão Khô Cốt với Âm Nguyệt nhất quyết không chịu nhưng khi nghe tôi nói nhỏ là có thể tiêu tiền của Vu Béo thoải mái thì cả hai đều đồng ý.

Vậy là chiều hôm đó chúng tôi thực hiện luôn.

Tới chiều, Vu Béo mặc trên mình một bộ đồ vô cùng quý phái.

Cộng với thân hình mập mạp khiến hắn toát lên một vẻ công tử nhà giàu chính hiệu.

Bên cạnh đó hắn cũng không hề hi hi ha ha như mọi khi mà vô cùng trầm ổn, văn nhã khiến biết bao cô gái ngước nhìn.

Hắn cũng mạnh tay thuê một con voi lớn để cưỡi.

Con voi này còn to hơn nhiều con của Xích Viêm công tử lúc trước.

Bên cạnh hắn là Âm Nguyệt.

Cô ấy bây giờ cũng thay đổi 180 độ.

Không còn vẻ mặt nhợt nhạt, tiều tùy như mọi khi.

Một chút son, chút phấn và thêm một bộ hồng y khiến nàng như biến thành công chúa một quốc gia.

Tên Vu Béo ngồi trên voi một tay ôm eo Âm Nguyệt miệng thì không ngừng quát đầy đắc ý.

"Cái thằng kia, dắt voi cho cẩn thận, không về ta trừ lương."

Tất nhiên là tôi vẫn làm chân vác đồ còn người dắt vọi đích thị là lão Khô Cốt.

Mặt lão tím ngắt nhưng vì đã nhận tiền của thành chủ nên đành nhẫn nhịn.

Âm Nguyệt lần này cũng không kiêng kị cái gì.

"Chồng à.

Ta muốn mua cái trâm kia."

Âm Nguyệt chỉ về một cây trâm trong một cửa hàng.

Vu Béo thể hiện rất tốt vai một công tử nhiều tiền.

"Ha hả, chỉ cần vợ muốn là được.



Thằng nô đâu, mua hết cả cửa hàng cho ta."

Tôi nghe vậy thì cũng chẳng ngại ngần gì mà đi tới quát.

"Ê, ông chủ.

Đóng gọi hết lại cho ta."

Rồi ném cho lão độ một triệu rồi nói tiếp.

"Không cần trả lại."

Lão Khô Cốt nghe vậy thì tiếc đứt ruột.

Lão nhìn lên Vu Béo nói.

"Ta muốn mua đám dược liệu kia."

Vu Béo nghe vậy thì quát.

"Một tên nô bộc cũng dám đòi hỏi.

Lương của ngươi còn không đủ tiền lấy vợ mà cũng đòi mua dược liệu à?"

Đúng lúc này con voi nó ị ra một đống.

Thấy vậy Vu Béo cười nhếch mép nói.

"Nhưng nếu ông dọn sạch cái đống này thì ta sẽ mua cho ông."

Lão Khô Cốt nghe thế thì tức điên người.

Bình thường thì lão không ngại việc này nhưng bây giờ là ở giữa rất nhiều người nên lão chỉ hừ lạnh.

Chợt lão ngoáy múi vê vê thành một viên.

Búng một cái vào người con voi.

Con voi bị dính chiêu thì bắt đầu l*иg lộn lên.

Vu Béo thấy vậy thì kêu gào.

"Chuyện gì xảy ra.

Người đâu, mau cứu ta."

Lão Khô Cốt thấy vậy thì đắc ý cười "khà khà".

Lão cũng quên mất Vu Béo là người tu hành đâu có ngại việc này.

Hắn cũng chỉ đang giả vờ.

Rất nhanh hắn tự mình ngã lên người Âm Nguyệt.

Một tay còn không vô tình rơi vào cái chỗ nhạy cảm.

Âm Nguyệt mới đầu còn tưởng là Vu Béo thực sự bị ngã nhưng khi cái tay kia chạm vào, nàng đã đoán ra.

Rất nhanh nàng gạt tay hắn ra, rút ra một con dao nhỏ kề vào cổ hắn.

"Ngươi lại dám lợi dụng ta."

Vu Béo hoảng hốt thanh minh.

"Không dám, không dám.

Tất cả là hiểu lầm.

Ta sẽ chịu trách nhiệm."

Tất nhiên các việc này chỉ hai người họ biết vì họ ngồi trên cái kiệu ở lưng con voi.

Những người khách chỉ thấy họ đang hoảng loạn kêu gào.

Sau khi con voi ổn định Vu Béo mới thò mặt ra quát.

"Cái lão già kia, dắt voi như thế à.

Có muốn làm nữa không.

Uổng công ta cho ngươi ăn, cho ngươi uống."

Lão Khô Cốt lườm hắn thì hắn lại tiếp lời.

"Lại còn dám nhìn, ta sẽ chọc mù mắt ngươi xem ngươi lấy gì để nhìn trộm bà béo hàng xóm tắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook