Chương 39: Linh Hồn Ngưng Thực
Tiểu Thúc Thao Thiên
21/06/2024
Sau đó, chúng tôi đỡ Kiếm Tâm tới một căn nhà để nghỉ ngơi.
Tiện thể đem thi thể những người trong thôn đi mai táng.
Công việc này nhẽ ra là tôi và tên Hoa Tâm đáng ghét kia làm nhưng hắn viện cớ chăm sóc Thanh Tuyết tỉ nên tôi cũng đành chịu.
Quả thực trong bốn người hiện giờ thì tôi là kẻ ổn nhất vì tôi vốn luyện thể cộng thêm việc hấp thụ linh lực liên tục giúp cơ thể nhanh chóng hồi phục.
Tôi nhớ ra còn xác của con yêu xà mà không ngừng vui vẻ.
Lần này có lẽ tôi là người thu hoạch lớn nhất.
Đến cạnh xác yêu xà tôi nhanh chóng lột da, xẻ thịt.
Nhưng việc này thật quá mất thời gian.
Con yêu xà này khi ngưng đan thân thể nó đã trở lên vô cùng cứng rắn.
Tôi chợt dùng mình vì nhớ ra con yêu xà đã ngưng thần, vậy linh hồn nó đâu.
Lúc ông lão gϊếŧ nó cũng không thấy linh hồn xuất ra.
Có lẽ bị gϊếŧ bất ngờ linh hồn nó còn không kịp chạy thoát.
Nhưng tôi cũng không ngừng đề phòng. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Quả nhiên khi tôi đang mổ xẻ thịt rắn thì bất ngờ từ trong miệng con rắn có một bóng đen nhỏ lao về phía tôi.
Tôi vội thúc đẩy năng lượng linh hồn ra ngoài tung ra một chưởng.
Con rắn kia cười lạnh.
"Thể xác ngươi là của ta."
Nhưng chỉ thấy hồn lực của tôi đánh tới và "bùm".
Linh hồn của con rắn tan biến thành từng hạt tinh phách phiêu dạt vào thiên địa.
Con rắn không ngờ linh hồn tôi đã đạt trạng thái ngưng thần nên đã bị tôi dễ dàng tiêu diệt.
Tôi thở phào may mắn.
"Ôi, suýt chết.
Cũng may ta chuyên tu hồn phách."
Sau khi loay hoay không làm gì được thân xác đã hóa đan thành công của con rắn.
Tôi đành ngồi luyện hóa toàn bộ con rắn tại chỗ.
Cũng may linh hồn tôi khá cường đại lên việc hấp thụ diễn ra cũng nhanh chóng.
Nói chính xác hơn thì cái xác rắn này chẳng còn cái gì ngoài một đống tài liệu quý giá nhưng tiếc là tôi cũng không thể mang đi được.
Việc ngưng thần thành công thì toàn bộ năng lượng đã bị linh hồn con rắn hấp thụ.
Tôi vừa tiêu diệt nó lên đã hấp thụ được khá nhiều còn thể xác này chẳng còn bao nhiêu năng lượng.
Tôi bực mình vì mất cả nửa ngày loay hoay mà chẳng có thu hoạch gì từ cái xác.
Tôi đá vào xác con rắn một cái rồi quay lại thu dọn.
Tôi vào từng nhà, tìm những bộ xương rồi mai táng cho họ.
Khi quay lại nhà chú rể thì ở đây có một cái hang rất sâu.
Tôi bước vào trong kiểm tra.
Ở trong là vô số bộ da người, rất nhiều vàng bạc châu báu và cả linh dược.
Tôi không khỏi mừng thầm.
Đây chính là những gì con rắn này chuẩn bị trước khi đột phá.
Tôi nhanh chóng thu thập nhưng lại thở dài vì mình không thể mang hết đi được.
Tôi chỉ ước mình đạt cảnh giới hóa thần.
Khi đó bản thân đã là một phần của thiên địa, việc cất vật vào hư không vô cùng đơn giản.
Tôi đành tìm kiếm một cái túi lớn cho tất cả những gì đáng giá vào rồi đi về.
"Không biết thế giới này có cái gì mà trữ vật như trong tiên hiệp của trung quốc không nữa" tôi thở dài tự nhủ.
Tôi vác một cái bọc lớn to gấp 3 lần tôi.
Cũng may tôi là luyện thể nên cũng không quá vất vả.
Về đến nơi, thấy tôi vác theo cái bọc lớn tất cả đều tỏ ra nghi hoặc.
Kiếm Tâm cũng đã tỉnh mặc dù sắc mặt không được tốt cho lắm.
Tôi cười cười giải thích.
"Đây là đồ mà con rắn đã thu thập trước đây.
Con tìm thấy nó ở trong nhà chú rể.
Mọi người mau xem có cái gì đáng giá không?"
Rồi nhanh chóng bày ra, phân chia cho mọi người linh dược.
Vàng bạc thì nhiều nhưng chẳng ai thiếu nên tôi giữ lại.
Chỉ có một đống viên đá như kim cương, pha lê là nhiều.
Tôi bầy ra rồi đưa mắt nhìn mọi người.
"Chẳng biết mấy viên đá này để làm gì?
Con thấy nó rất đẹp chắc là để làm trang sức.
Thanh Tuyết tỉ có muốn làm một sợi dây truyền không?"
Mọi người quay ra nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc.
Tôi chẳng hiểu gì thì Thanh Tuyết bật cười nói.
"Đúng là tên ngốc.
Đây chính là tinh thạch.
Nguyên khí trên không trung thường sẽ được thực vật thu thập ngưng tụ thành linh chi, nhân sâm, và các loại linh dược khác.
Bên trong chúng chứa đựng rất nhiều linh lực.
Còn linh lực dưới mặt đất sẽ kết tinh sinh ra huyền thiết, đá quý và tinh thạch.
Tinh thạch là dạng vật chất mỏng manh nhất của linh lực nên có thể hấp thu lịnh lực từ trong đó.
Còn đá quý và huyền thiết thì không thể.
Nhiều người đã cố gắng nhưng linh lực ở trong đó đã liên kết chặt với nhau tạo ra trạng thái vững chắc."
Nghe vậy tôi bất giác nghĩ tới nguyên tử, phân tử kiếp trước.
Kiếp trước con người cũng có thể sử dụng năng lượng bằng việc định hướng các hạt này như kiểu dòng điện vậy.
Vậy là mỗi người chia nhau một chút linh thạch và quyết định ở lại đây tu luyện một tháng để khôi phục và nâng cao thực lực.
Nói về linh thạch thì vốn không hiếm, linh lực trong đó tuy rất dồi dào nhưng rất ít người muốn khai thác.
Ví dụ như ngọn núi nơi tôi sống, phía trong môn phái Thiên Phong của Kiếm Tâm cũng có rất nhiều linh thạch dưới đất.
Nhưng đó là cội nguồn tích tụ linh lực cho cả môn phái.
Nếu khai thách thì môn phái sẽ không có linh lực bổ sung, sẽ như bỏ gốc lấy ngọn chỉ được một thời gian là lụi tàn.
Nếu để đó thì linh lực ở trong lòng đất sẽ hóa thành long mạch rót vào linh thạch rồi lại từ linh thạch tán phát ra toàn môn phái giúp con người tu luyện trường kì.
Một tháng sau thật không ngờ Kiếm Tâm đã trực tiếp đạt cảnh giới ngưng đan kì.
Thanh Tuyết thì cũng đột phá phá khí đỉnh phong.
Chỉ buồn cười tên Hoa Tâm mặc dù đột phá phá khí sơ kì nhưng chẳng biết hắn cảm ngộ thế nào mà linh khí hắn phóng ra vô cùng mỏng manh và chỉ ra được độ một mét.
Tôi thấy vậy thì trọc quê hắn.
"Lêu lêu cái đồ hoa hoa công tử.
Linh khí mong manh như vậy thì để ngưng tụ giấy vệ sinh thôi."
Tôi cay hắn chọc tôi nên tôi cứ trêu tức hắn khiến hắn khá là bực bội đuổi đánh tôi khắp làng.
"Hoàng Thao thối, ngươi đứng lại đó. Ngươi thì mạnh lắm sao. Cái đồ không có linh căn, cái đồ yếu đuối, cái đồ không thể cảm ngộ nguyên khí...."
Nói về cảm ngộ thì học đồ cần cảm ngộ thiên địa nguyên khí.
Ngưng khí thì cảm nhận dòng chảy của thiên địa nguyên khí để hấp thụ.
Tụ khí lại là cảm nhận thiên địa nguyên khí tích lũy trong cơ thể để dẫn dắt chúng đi toàn thân theo một lộ trình nhất định chứ không phải tự nhiên như lúc trước.
Đến phá khí lại cần cảm ngộ, khai thông con đường dẫn linh lực để phát động theo lộ tuyến, công pháp tốt nhất.
Đa phần người có linh căn sớm muộn cũng sẽ đạt được cảnh giới phá khí kì vì nó chỉ đơn thuần là tích lũy linh lực và một chút cảm ngộ.
Tuy nhiên đến cảnh giới ngưng đan thì sẽ phải cảm ngộ những vị trí nguyên hạch trong cơ thể.
Nơi mà linh lực được ngưng kết thành những hạt nhỏ.
Sau đó tiến hành dẫn xuất năng lượng bồi dưỡng những hạt này.
Khiến nó lớn lên và cuối cùng là nó sẽ trở thành cơ thể mới của người tu tiên.
Đến khi ngưng thần thì lại phải cảm nhận linh hồn và cảm nhận năng lượng phát ra từ thể xác.
Từ đó mới có thể chuyển hóa năng lượng từ thể xác vào linh hồn.
Với tôi vách ngăn thể xác không có nên đã có thể trực tiếp tu luyện linh hồn.
Đến ngày hôm nay, sau khi tiêu diệt con xà tinh thì linh hồn tôi đã ngưng thực.
Nhờ công pháp của ông bụt mà tôi đã có khả năng ngưng tụ hồn phách thành những hình dạng lớn nhỏ khác nhau.
Thậm chí đã có thể sử dụng năng lượng của hồn phách để công kích nhưng chỉ dừng lại ước chừng chục mét.
Có thể nói hiện tôi đã có thực lực công kích ngang ngửa phá khí trung kì nhưng nếu đối phương là linh hồn, không có thể xác bảo vệ thì dù là phá khí đỉnh cao tôi cũng không sợ.
Chính vì vậy dù bị tên Hoa Tâm thối mắng không ngớt lời nhưng tôi không hề tức giận mà còn cảm thấy rất vui vì bản thân có thể giả trư ăn hổ.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi quyết định tiếp tục di chuyển về phía nam để trừ ma vệ đạo.
Bỏ lại nơi đây, một vùng đất tràn đầy đau thương và mất mát.
Mặc dù biết rằng rất có thể ngoài kia sẽ có thứ gì đó mạnh hơn cả con xà tinh ở đây.
Nhưng là người tu đạo há có thể lui bước, há có thể bỏ mặc chúng sinh để sống an nhàn.
Tiện thể đem thi thể những người trong thôn đi mai táng.
Công việc này nhẽ ra là tôi và tên Hoa Tâm đáng ghét kia làm nhưng hắn viện cớ chăm sóc Thanh Tuyết tỉ nên tôi cũng đành chịu.
Quả thực trong bốn người hiện giờ thì tôi là kẻ ổn nhất vì tôi vốn luyện thể cộng thêm việc hấp thụ linh lực liên tục giúp cơ thể nhanh chóng hồi phục.
Tôi nhớ ra còn xác của con yêu xà mà không ngừng vui vẻ.
Lần này có lẽ tôi là người thu hoạch lớn nhất.
Đến cạnh xác yêu xà tôi nhanh chóng lột da, xẻ thịt.
Nhưng việc này thật quá mất thời gian.
Con yêu xà này khi ngưng đan thân thể nó đã trở lên vô cùng cứng rắn.
Tôi chợt dùng mình vì nhớ ra con yêu xà đã ngưng thần, vậy linh hồn nó đâu.
Lúc ông lão gϊếŧ nó cũng không thấy linh hồn xuất ra.
Có lẽ bị gϊếŧ bất ngờ linh hồn nó còn không kịp chạy thoát.
Nhưng tôi cũng không ngừng đề phòng. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Quả nhiên khi tôi đang mổ xẻ thịt rắn thì bất ngờ từ trong miệng con rắn có một bóng đen nhỏ lao về phía tôi.
Tôi vội thúc đẩy năng lượng linh hồn ra ngoài tung ra một chưởng.
Con rắn kia cười lạnh.
"Thể xác ngươi là của ta."
Nhưng chỉ thấy hồn lực của tôi đánh tới và "bùm".
Linh hồn của con rắn tan biến thành từng hạt tinh phách phiêu dạt vào thiên địa.
Con rắn không ngờ linh hồn tôi đã đạt trạng thái ngưng thần nên đã bị tôi dễ dàng tiêu diệt.
Tôi thở phào may mắn.
"Ôi, suýt chết.
Cũng may ta chuyên tu hồn phách."
Sau khi loay hoay không làm gì được thân xác đã hóa đan thành công của con rắn.
Tôi đành ngồi luyện hóa toàn bộ con rắn tại chỗ.
Cũng may linh hồn tôi khá cường đại lên việc hấp thụ diễn ra cũng nhanh chóng.
Nói chính xác hơn thì cái xác rắn này chẳng còn cái gì ngoài một đống tài liệu quý giá nhưng tiếc là tôi cũng không thể mang đi được.
Việc ngưng thần thành công thì toàn bộ năng lượng đã bị linh hồn con rắn hấp thụ.
Tôi vừa tiêu diệt nó lên đã hấp thụ được khá nhiều còn thể xác này chẳng còn bao nhiêu năng lượng.
Tôi bực mình vì mất cả nửa ngày loay hoay mà chẳng có thu hoạch gì từ cái xác.
Tôi đá vào xác con rắn một cái rồi quay lại thu dọn.
Tôi vào từng nhà, tìm những bộ xương rồi mai táng cho họ.
Khi quay lại nhà chú rể thì ở đây có một cái hang rất sâu.
Tôi bước vào trong kiểm tra.
Ở trong là vô số bộ da người, rất nhiều vàng bạc châu báu và cả linh dược.
Tôi không khỏi mừng thầm.
Đây chính là những gì con rắn này chuẩn bị trước khi đột phá.
Tôi nhanh chóng thu thập nhưng lại thở dài vì mình không thể mang hết đi được.
Tôi chỉ ước mình đạt cảnh giới hóa thần.
Khi đó bản thân đã là một phần của thiên địa, việc cất vật vào hư không vô cùng đơn giản.
Tôi đành tìm kiếm một cái túi lớn cho tất cả những gì đáng giá vào rồi đi về.
"Không biết thế giới này có cái gì mà trữ vật như trong tiên hiệp của trung quốc không nữa" tôi thở dài tự nhủ.
Tôi vác một cái bọc lớn to gấp 3 lần tôi.
Cũng may tôi là luyện thể nên cũng không quá vất vả.
Về đến nơi, thấy tôi vác theo cái bọc lớn tất cả đều tỏ ra nghi hoặc.
Kiếm Tâm cũng đã tỉnh mặc dù sắc mặt không được tốt cho lắm.
Tôi cười cười giải thích.
"Đây là đồ mà con rắn đã thu thập trước đây.
Con tìm thấy nó ở trong nhà chú rể.
Mọi người mau xem có cái gì đáng giá không?"
Rồi nhanh chóng bày ra, phân chia cho mọi người linh dược.
Vàng bạc thì nhiều nhưng chẳng ai thiếu nên tôi giữ lại.
Chỉ có một đống viên đá như kim cương, pha lê là nhiều.
Tôi bầy ra rồi đưa mắt nhìn mọi người.
"Chẳng biết mấy viên đá này để làm gì?
Con thấy nó rất đẹp chắc là để làm trang sức.
Thanh Tuyết tỉ có muốn làm một sợi dây truyền không?"
Mọi người quay ra nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc.
Tôi chẳng hiểu gì thì Thanh Tuyết bật cười nói.
"Đúng là tên ngốc.
Đây chính là tinh thạch.
Nguyên khí trên không trung thường sẽ được thực vật thu thập ngưng tụ thành linh chi, nhân sâm, và các loại linh dược khác.
Bên trong chúng chứa đựng rất nhiều linh lực.
Còn linh lực dưới mặt đất sẽ kết tinh sinh ra huyền thiết, đá quý và tinh thạch.
Tinh thạch là dạng vật chất mỏng manh nhất của linh lực nên có thể hấp thu lịnh lực từ trong đó.
Còn đá quý và huyền thiết thì không thể.
Nhiều người đã cố gắng nhưng linh lực ở trong đó đã liên kết chặt với nhau tạo ra trạng thái vững chắc."
Nghe vậy tôi bất giác nghĩ tới nguyên tử, phân tử kiếp trước.
Kiếp trước con người cũng có thể sử dụng năng lượng bằng việc định hướng các hạt này như kiểu dòng điện vậy.
Vậy là mỗi người chia nhau một chút linh thạch và quyết định ở lại đây tu luyện một tháng để khôi phục và nâng cao thực lực.
Nói về linh thạch thì vốn không hiếm, linh lực trong đó tuy rất dồi dào nhưng rất ít người muốn khai thác.
Ví dụ như ngọn núi nơi tôi sống, phía trong môn phái Thiên Phong của Kiếm Tâm cũng có rất nhiều linh thạch dưới đất.
Nhưng đó là cội nguồn tích tụ linh lực cho cả môn phái.
Nếu khai thách thì môn phái sẽ không có linh lực bổ sung, sẽ như bỏ gốc lấy ngọn chỉ được một thời gian là lụi tàn.
Nếu để đó thì linh lực ở trong lòng đất sẽ hóa thành long mạch rót vào linh thạch rồi lại từ linh thạch tán phát ra toàn môn phái giúp con người tu luyện trường kì.
Một tháng sau thật không ngờ Kiếm Tâm đã trực tiếp đạt cảnh giới ngưng đan kì.
Thanh Tuyết thì cũng đột phá phá khí đỉnh phong.
Chỉ buồn cười tên Hoa Tâm mặc dù đột phá phá khí sơ kì nhưng chẳng biết hắn cảm ngộ thế nào mà linh khí hắn phóng ra vô cùng mỏng manh và chỉ ra được độ một mét.
Tôi thấy vậy thì trọc quê hắn.
"Lêu lêu cái đồ hoa hoa công tử.
Linh khí mong manh như vậy thì để ngưng tụ giấy vệ sinh thôi."
Tôi cay hắn chọc tôi nên tôi cứ trêu tức hắn khiến hắn khá là bực bội đuổi đánh tôi khắp làng.
"Hoàng Thao thối, ngươi đứng lại đó. Ngươi thì mạnh lắm sao. Cái đồ không có linh căn, cái đồ yếu đuối, cái đồ không thể cảm ngộ nguyên khí...."
Nói về cảm ngộ thì học đồ cần cảm ngộ thiên địa nguyên khí.
Ngưng khí thì cảm nhận dòng chảy của thiên địa nguyên khí để hấp thụ.
Tụ khí lại là cảm nhận thiên địa nguyên khí tích lũy trong cơ thể để dẫn dắt chúng đi toàn thân theo một lộ trình nhất định chứ không phải tự nhiên như lúc trước.
Đến phá khí lại cần cảm ngộ, khai thông con đường dẫn linh lực để phát động theo lộ tuyến, công pháp tốt nhất.
Đa phần người có linh căn sớm muộn cũng sẽ đạt được cảnh giới phá khí kì vì nó chỉ đơn thuần là tích lũy linh lực và một chút cảm ngộ.
Tuy nhiên đến cảnh giới ngưng đan thì sẽ phải cảm ngộ những vị trí nguyên hạch trong cơ thể.
Nơi mà linh lực được ngưng kết thành những hạt nhỏ.
Sau đó tiến hành dẫn xuất năng lượng bồi dưỡng những hạt này.
Khiến nó lớn lên và cuối cùng là nó sẽ trở thành cơ thể mới của người tu tiên.
Đến khi ngưng thần thì lại phải cảm nhận linh hồn và cảm nhận năng lượng phát ra từ thể xác.
Từ đó mới có thể chuyển hóa năng lượng từ thể xác vào linh hồn.
Với tôi vách ngăn thể xác không có nên đã có thể trực tiếp tu luyện linh hồn.
Đến ngày hôm nay, sau khi tiêu diệt con xà tinh thì linh hồn tôi đã ngưng thực.
Nhờ công pháp của ông bụt mà tôi đã có khả năng ngưng tụ hồn phách thành những hình dạng lớn nhỏ khác nhau.
Thậm chí đã có thể sử dụng năng lượng của hồn phách để công kích nhưng chỉ dừng lại ước chừng chục mét.
Có thể nói hiện tôi đã có thực lực công kích ngang ngửa phá khí trung kì nhưng nếu đối phương là linh hồn, không có thể xác bảo vệ thì dù là phá khí đỉnh cao tôi cũng không sợ.
Chính vì vậy dù bị tên Hoa Tâm thối mắng không ngớt lời nhưng tôi không hề tức giận mà còn cảm thấy rất vui vì bản thân có thể giả trư ăn hổ.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi quyết định tiếp tục di chuyển về phía nam để trừ ma vệ đạo.
Bỏ lại nơi đây, một vùng đất tràn đầy đau thương và mất mát.
Mặc dù biết rằng rất có thể ngoài kia sẽ có thứ gì đó mạnh hơn cả con xà tinh ở đây.
Nhưng là người tu đạo há có thể lui bước, há có thể bỏ mặc chúng sinh để sống an nhàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.